Chương 29

-Chị ơi chạy nhanh lên đi....nhanh lên...

Nghệ Trác đứng ở đầu bờ nhún nhún phảy tay gọi lớn. Chi Lợi thì tuốt đầu này vừa chạy vừa thả dây dìu, chạy muốn tuột quần đứt dép thì dìu nó mới chịu lên. Ngoài đồng gió hù hù mát rượi nên dìu nó nhanh lên lắm.

Chi Lợi dựt dây mạnh lên mấy cái thì dìu nó cũng bay lên được cao cao. Chi Lợi đứng đó một tay cầm cuộn dây, một tay chống hông thở hồng hộc như chó.

-Oaaa..yêu chị nhất.

Nghệ Trác chạy đến câu chặt lấy cổ cô hôn lên đó mấy cái. Chi Lợi mệt nhưng được Nghệ Trác thưởng thì khoái ra mặt.

Chi Lợi lót đôi dép ngồi xuống cái bờ đề bằng phẳng để Nghệ Trác ngồi trong lòng. Ngoài đồng chỉ có mấy đứa con nít chơi thôi, người lớn chắc chỉ có mỗi cô. Nghệ Trác tuy lớn xác nhưng vẫn còn là một em bé chính hiệu.

-Chị thích em ở điểm nào?

Đang im lặng đột nhiên Nghệ Trác lại rít lên hỏi cô một câu. Chi Lợi không chút do dự đáp:

-Cái tính ngang bướng của em.

-Xời..giờ ta hết bướng rồi mà.

Nghệ Trác giãy nảy lên khi nghe Chi Lợi nhắc đến cái tính của mình trước kia.

-Em lúc nào đối với chị cũng bướng hết.

Chi Lợi để cầm lên đỉnh đầu em rồi đáp. Nghệ Trác bên dưới chứ chề môi rồi ngả luôn người vào ngực cô mắt thì nhìn lên con dìu đang bay trên trời.

Đáng lí ra giờ Nghệ Trác đang ở Sài Gòn đấy chứ. Nhưng may hôm qua cha bận nên không đi xuống đây được thế là cô có cơ hội ở đây với Lợi.

Hai người cứ ngồi ở tư thế đó một hồi. Ngực Chi Lợi cứ phập phồng từng nhịp hơi dài:

-Em có muốn gả cho chị hông Trác?

-Muốn!! Rất muốn đằng khác, dưới quê này có quá nhiều đứa me chị hông cưới chất nó tới nhà rinh Lợi của em đi luôn quá.

Câu trả lời dứt khoát pha chút đánh đá, nó còn nhanh hơn trí tưởng tượng của cô nữa. Chi Lợi chỉ cười cười rồi lại nhìn xa xăm ánh mắt lo lắng thấy rõ.

Tiền bạc để cưới Nghệ Trác không phải cô không có, lo là lo cái xóm ghiền dòng họ hai bên thôi. Sợ người ta nói ra nói vào Nghệ Trác nghe được thì không hay.

-Em có thấy ngại khi phải làm đám cưới với đứa con gái như chị hông?

Chi Lợi cứ lo sợ chuyện đó hỏi em miết. Nghệ Trác xoay người lại ép chặt hai tay vào má cô.

-Em đã nói là hông có ngại ngùng dì hết. Người ta nói là chuyện của người ta kệ đi chị, quan tâm làm dì.

-Nhưng mà chị sợ họ làm quá lên em nghe được em buồn chị cũng xót.

-Chị thấy Ninh Nghệ Trác em có hiền hông? Ai nói xấu, em đến cào từng nhà chứ ở đó mà sợ em buồn.

Nghệ Trác hếch cằm, moi ra cái bản mặt đanh đá cương ngạnh. Sợ cái cù lôi, thời nào rồi con đi kì thị ba cái chuyện đó. Trên Sài Gòn đám người ta rùm beng có ai nói lời nào đâu. Nếu nó nói chắc nói sau lưng, chứ nói trước mặt nó ghét nó chặn đường quánh ba má nhìn không ra.

Với lại đời bây giờ mà, tiền bạc là trên hết mấy cái giới tính nhăn nhít đó chả quan trọng nữa. Thấy Nghệ Trác như thế cô cũng vui.

-Em sợ là sợ chị không cưới em đây nè.

-Cưới...chị cưới mà.

Nghệ Trác một nhiên xụ mặt làm Chi Lợi có phần hốt đáp vội. Hông cưới sao mà được, cô đâu phải loại người ăn xong lại ngoắc đuôi đi đâu. Thấy cái vẻ mặt sợ đến mếu máo của Lợi em luồng tay qua cổ hôn sâu lấy môi chị.

Hai người cứ hôn lấy nhau một thoáng thì rời ra nhìn nhau cười ngại.

-Thôi về nhà đi em, tối rồi một hồi mũi dậy nó chích gãi nổi ghẻ chết luôn.

Chi Lợi vừa nói vừa thua dây dìu lại. Nghệ Trác cứ đu dính lấy cô cho đến khi cô thu hết sợi dây dìu. Hai mắt em chớp chớp như con lân nhìn chị giọng đáng yêu:

-Chị cõng em đi.

Nghe xong Chi Lợi bất lực chồng con dìu vào trước ngực khụy hai gối thấp xuống. Nghệ Trác hớn hở nhảy lên câu lấy cổ chị cứng ngắt còn đùa giỡn thổi thổi vào tai cô. Thắm có việc nên về từ lâu rồi, còn bé Quýt thì nó chạy lót tót theo sau hai người họ. Chị hai của nó giờ mắc cục nợ bự rồi còn cục nợ nhỏ bỏ cù bơ cù bất.

Về đến nhà tắm rửa cho sạch sẽ thì lại chui vào phòng nghỉ ngơi. Chiều ngồi dưới ba cái rơm ngứa muốn chết chuyến này nổi ghẻ xốn gãi đã luôn.

.....

-Chị phải đi nữa hả..?

-Ừm, em ở nhà chơi đi chiều chiều chị dề với em mà.

-Thôi cho em đi dới.

-Ở ngoải nắng noi ra ngoải chi.

Nghệ Trác ôm lấy Chi Lợi nài nỉ cô. Lay quay mà đến ngày dặm lúa rồi. Đầu mùa ai cũng bận ruộng nhà nên Chi Lợi phải tự thân đi dặm, cũng có mướn người nhưng ít hơn mấy vụ trước. Không đi dặm tiếp thì hông biết chừng nào mới rồi nữa.

Sau một hồi năn nỉ đến gãy lưỡi Chi Lợi vẫn hông cho em đi. Ở ngoải nắng muốn chết ra làm dì cho cực thân hông biết nữa. Nói xong Chi Lợi xách cái giỏ ra trước nhà, lúc đi còn hông quên hôn em một cái.

Nghệ Trác đứng trước bĩu môi mếu máo nhìn theo. Suốt ngày Chi Lợi toàn ở ngoài đồng, đến tối mới về nhà. Xin đi theo thì Lợi lại hông cho.

Đang rầu rĩ thì má bước ra từ trong phòng lên giọng hỏi:

-Lợi ra đồng rồi hả con?

-Dạ ra đồng rồi dì.

Nghệ Trác đi lững thững lại bàn ngồi cạnh bà. Hai mắt em cứ cụp xuống giọng nói thì nghẹn nghẹn:

-Sao đó? Mới đi đây mà nhớ rồi sao?

-Dạ đâu có đâu...

-Lợi nó là dậy đó, suốt ngày làm ngoài đồng không có ở nhà. Hồi mà con chưa xuống đây dì ở nhà mình riết rồi cũng quen.

Thấy Nghệ Trác đáp rồi lại xụ mặt bà thở dài một hơi cảm thán về Lợi. Tánh nó bà con lạ dì nữa, ham làm dữ lắm.

-Mà gọi má con đi chứ dì cháu dì nữa, sắp cưới đến nơi rồi.

Bà phe phảy quạt chuyển sang chuyện khác. Lợi nó có ngỏ với bà chuyện của tụi nó mấy hôm trước rồi, bà cũng định ngày tháng sạch trọi giờ kêu dì cháu gì nữa. Nghệ Trác gật đầu nhẹ đáp nhưng vẫn còn ngượng lắm:

-Dạ..má..

-Dậy coi phải được hôn. Mà bây nhớ nó thì ra ngoải đi, thấy bây chắc nó dui dữ à. Tại sợ con ra ngoải nắng noi cực khổ nên nó hông cho ra đó. Dòng thứ làm mệt gặp dợ chắc cừ dữ à.

Nghe bà ghẹo Nghệ Trác chỉ biết cười trừ. Nói dứt câu Nghệ Trác đi lót tót vào trong thay bộ đồ đi đồng lâu rồi không động đến. Sẵn tiện rủ luôn con bé Quýt lên trển.

....

-Ủa Lợi? Nay bay ra dặm nữa hả?

Thấy Chi Lợi bước lên từ dưới cầu trên tay là cái bù cào dặm lúa chú tám rít giọng bất ngờ. Lên tới bờ đê Chi Lợi mới đáp lời chú:

-Đầu vụ mà chú, mướn người ta thì người ta làm hông kịp nghỉ, mà làm miết cực lắm. Con cũng ở không ra phụ được gì thì phụ

Nay ngoài đồng người ta đông nghẹt ai cũng đi dặm lúa, nhìn dậy thôi chứ vừa làm vừa tám chuyện cũng xom lắm. Lay lắc mấy hồi là xong chứ dì.

Nói xong hai chú cháu đi xuống ruộng, mỗi người một bên. Cặp ganh lúa mà, hai chú cháu đứng xác bên nói chuyện tám cười rộ. Nay có Thắm nữa, lâu lâu cũng có chọt dô vài câu.

Làm một hồi thì thấm mệt, trời bắt đầu nắng gắt nước dưới chân cũng nóng hổi. Đang xoay lưng dặm ba cái lỗ thưa gần bờ đê tự nhiên chú tám rít giọng làm cô phải quay người nhìn lên bờ:

-Đu!! Nay có dợ ra thăm nữa bây, đem dì ra lũ phủ kìa.

Nghệ Trác đội cái nón lá người có chút xíu chạy lúc khúc trên bờ đê, trên tay còn cầm theo cái bọc gì đó. Chi Lợi nhìn thấy em thì có chút bất ngờ bước lên bờ đê chờ em chạy tới.

-Chị...

Vừa đến Nghệ Trác nhảy lên trước mặt cô còn cười híp cả hai mắt. Chi Lợi thấy em ra giờ này năng noi thì trách móc:

-Em ra đây chi nắng muốn chết, lên chòi ngồi đi cho mát.

-Hoi, em ra đây làm tiếp chị mà. Nắng thì nắng có sao đâu. Em có đem bánh khoai nướng cho chị nè ăn đi, lần này làm ngon lắm hông có bị khét.

Nghệ Trác hớn hở đưa đến trước mặt cô một cái bọc bên trong còn lót miếng lá chuối. Vừa mở ra mùi thơm lan tỏa làm Chi Lợi đói đến cồn cào bóc lên ăn liền một cái. Bánh còn nóng, chắc là mới làm đây chứ đâu. Nay bánh vừa vàng chín không có bị khét như lần trước.

-Ngon hông chị?

-Ngon, ngon chứ. Dợ chị làm bánh lúc nào mà hông ngon.

-Chưa cưới hỏi dì mà kêu dợ gì..

Phái muốn chết mà bày đặt ngại, hai người họ cứ nhìn nhau cười cười miết. Chú tám dặm lúa kế bên muốn tiểu đường với hai đứa nó.

Nghệ Trác nheo nheo mắt nhìn ra ruộng xanh mơn mởn, ngoài đó thấy mấy cô chú cứ cầm cây móc móc dích dích thì hỏi chị:

-Ủa mọi người đang làm dì dạ chị?

Nghe hỏi Chi Lợi nhai nuốt hết cái bánh trong họng đáp ngay:

-Mọi người đang dặm lúa.

Nghệ Trác hớn hở hai mắt sáng hực lên phả một câu:

-Dặm lúa dễ mà, để em phụ chị cho.

Không biết Nghệ Trác có hiểu không nữa mà đáp một câu chắt nịch. Chi Lợi xém mắc nghẹt khi thấy Nghệ Trác từ trên bờ đê bay xuống dặm xẹp lép hết một lỗ lúa.

-Ê...ê..đâu có phải dặm lúa này..

Chi Lợi nhảy qua ruộng luồn hai tay qua nách em nhấc bỗng người để lên bờ. Nghệ Trác ngớ người khi tự nhiên Chi Lợi lại hét lớn lên. Em nghiêng nhẹ đầu hỏi lại:

-Ủa hông phải dặm lúa là dặm lên cây lúa hả?

-Haizz...

Chi Lợi thở dài đập lòng bàn tay lên trán. Hóa ra Nghệ Trác hiểu sát nghĩa đến vậy sao?

-Dặm lúa có nghĩa là lấy mớ lúa ở chỗ nhiều qua chỗ ít hơn, như dậy lúa sẽ lên tốt với điều. Dưới miền tây  người ta gọi dặm lúa là dậy chứ hông phải dặm lúa là dặm lên cây lúa như em nghĩ đâu.

-À..ra là dậy, làm em cứ tưởng là đi dặm lên mấy cây lúa.

Dân Sài Gòn làm dì biết mấy dụ dặm lúa này. Nói sao thid người ta hiểu vật thôi.

-Em lên trển ngồi chơi đi, chị làm chiều mát mát mình dề.

Chi Lợi bước xuống cầm theo cái móc lúa. Nghệ Trác nhảy đỏng lên lắc đầu lia lịa:

-Hông chịu...hông chịu..em ở đây nhảy cổ dũ chị nha. Nhìn thấy em là chị hết mệt liền à.

Nghệ Trác nhún nhảy trên bờ đê mà dáng người lùn ủn đội thêm cái nón lá cứ như con bù nhìn người ta hay treo ngoài đồng. Chi Lợi vừa dặm lúa vừa nhìn em cười đến quặn bụng.

Chú tám đứng cạnh chống cây móc xuống ruộng thở hì hì nhìn qua Chi Lợi chọc ghẹo cô:

-Có dợ đi theo kiểu này làm biết chừng nào mệt Lợi. Đẩy ngày nay hết mấy trăm công này hông?

-Chú nói quá, mình con mà làm mấy trăm công chắc chết luôn.

Hai chú cháu cười ồ lên. Nghệ Trác thì vẫn đứng nhảy nhoi nhoi trên bờ đê. Đi làm kiểu này sao dám than đây.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro