Chương 13
Mới đó mà tới Tết rồi. Nay còn là 30 tết nữa chứ, giờ đi đâu cũng nghe xuân xuân ơi xuân đã về nhức hết cả đầu.
Thường thường tết thì có mấy trò chơi dân gian như đánh bài, đá gà, tài xỉu, loto, bầu cua.... Trò chơi dân gian, ai ăn gian thì thắng nhiều vậy thôi.
- Dô dô..mại dô mại dô..lựa giấy dò đi quý dị ơi...
Trang ôm bọc vải la làng lên. Giờ nguyên xóm đang kéo lại nhà bà 6 Loan, tại nhà bà có cái sân bự chảng lại cuối xóm, vắng hoe ít người muốn chơi trò gì thì chơi.
Chi Lợi, Nghệ Trác, Mẫn Đình thì mỗi người bưng hai dĩa trái cây bánh mứt từ nhà dì Loan ra. Nay dì đãi nhiều món lắm.
Tay đang bận nên Chi Lợi dùng chân đá vào đít Trí Mẫn một cái rõ đau luôn:
- Ê mậy!! Chưa gì trơn lên đồng rồi hả.
Thấy Trí Mẫn vừa ôm bọc lô tô vừa nhắm mắt nhún nhảy như lên đồng, Chi Lợi đá nó chọc quê. Trí Mẫn bị đá thì đau đến cọc chà chà vào đít hét lại:
- Đau mậy!!
- Thôi thôi ngồi xuống chơi đi mấy đứa. – Dì Loan bưng thêm hai dĩa mấy ra trước để lên tấm chiếu trải giữa sân.
Tết thì nghĩ làm chớ, phải ăn phải chơi mới gọi là tết. Cả đám ngồi xuống mỗi người lấy một tấm giấy dò. Mẫn Đình ngồi cạnh Trí Mẫn, Chi Lợi thì ngồi cạnh Nghệ Trác. Có cả Phi nữa, Trang là cháu dì Loan ngồi cạnh Phi.
- Rồi rồi tui kêu nhe bà con. – Trí Mẫn cho tay vào bọc xóc xóc mấy con cờ.
Trí Mẫn xóc quài mà không thấy kêu làm Chi Lợi bực bội lên tiếng:
- Lẹ lẹ đi xóc quài!!
- Từ từ mậy, làm dậy mới hấp dẫn.
- Hấp dẫn cái đầu mày!! Hồi tao nóng tao quánh mày luôn đó.
- Thôi thôi cho dì 6 xin đi con, tụi bây sao mà ngộ quá gặp nhau là gây nhau miết, cứ như chó với mèo vậy đó.
Dì 6 lên tiếng can khi thấy Chi Lợi với Trí Mẫn cứ cãi nhau miết. Mà nói cãi cãi vậy thôi chứ tụi nó chơi thân nhau dữ lắm, có thân mới có cãi. Vậy đó chứ vắng là buồn liền.
Trí Mẫn bóc ra con cờ đầu tiên, hừm hừm lấy giọng:
- Số gì ra, số gì ra cờ ra cờ ra con mấy con mấy gì ra. Hai con gà đá nhau, một con chảy máu một con thì nấu cháu con hai mươi sáu.
*** Haahaa..
Cả đám cười ồ lên vì cách kêu đọc lạ của Trí Mẫn. Ai cũng cười tới ngã ngửa quên đặt luôn số.
Mẫn Đình cười ngã nghiêng quánh vào bắp tay cô chang chát:
- Chị lấy đâu ra mấy câu kêu đó dậy.
Trí Mẫn nhướn nhướn mày đắc ý:
- Ghệ em mà lị, muốn hài có hài, muốn lãng mạn có lãng mạn. Nói chung là muốn gì có đó. – Nói xong còn hôn chụt vào má em một cái.
Mẫn Đình ngại đến đó mặt chỉ biết chụp lấy miết mức nhai nhép nhép cho đỡ ngại.
- Nè! Tới mày kêu đó. – Trí Mẫn thảy cái túi vải qua bên Chi Lợi.
Chi Lợi bối rối nhìn vào cái túi đang lọt trong lòng:
- Mày bị khùng hả, tao có biết kêu đâu. Tao đâu có điên điên như mày mà nghĩ ra ba cái đó.
Cầm lấy bọc vải định thảy ngược qua Trí Mẫn thì bị Nghệ Trác níu tay lại, em chớp chớp mắt nhìn chị giọng hớn hở:
- Hay là chị kêu thử đi coi sao, tết nhất mà vui vẻ lên đi chứ. – Nghệ Trác bĩu môi nhéo má Chi Lợi nâng lên.
Hành động quá mức thân thiết đó khiến mọi xung quanh nhìn chăm chăm. Chi Lợi đâu phải người dễ đụng chạm vậy chứ, còn là véo má véo mũi như cúp bế đồ chơi. Cúp bế này chắc có mình Nghệ Trác dám chơi quá.
Trí Mẫn tò mò kề sát vào tai Mẫn Đình nói nhỏ:
- Em có nghĩ là hai người đó quen nhau không?
- Chị cũng nghĩ vậy hả? – Mẫn Đình bất ngờ hỏi lại.
Cả hai nhìn nhau rồi gật đầu. Chắc chắn là có gì đó mờ ám rồi, gần đây thấy hai người họ cũng hay nhìn nhau rồi cười cười trông lạ lắm.
Nghệ Trác ôm tay chị lắc lắc, xin:
- Đi mà chị, kêu thử đi mà.
- Nhưng mà chị..hông có biết kêu sao hết á.
- Chị Trác nói đúng đó, chị Lợi kêu thử đi.
Trang lên tiếng nói, nhưng nét mặt có hơi buồn một chút nhìn vào bàn tay nhỏ xíu của Nghệ Trác đang bấu lấy tay Chi Lợi.
Chi Lợi nhắm mắt nhắm mũi gật gù đại. Rồi run run tay cho vào bao vải lắc lắc bóc ra.
- Hay là thôi đi em...chị không biết kêu..- Chi Lợi nhìn vào con cờ rồi mếu máu nhìn qua Nghệ Trác.
*** Chụt..
Nghệ Trác không nói gì nhóm người hôn chụt vào má cô một cái rõ to rồi ngồi lại chớp chớp mắt, mỏ thi chúm chím thấy cưng lắm. Chi Lợi hai tai đến hai má đều đỏ lừ, gằn giọng chuẩn bị kêu:
- Con số gì ra cờ ra cờ ra con mấy con mấy gì ra. Tài thiên đại thánh đại náo thiên cung, bị đứt dây thung tuột quần chạy trốn con số bốn.
*** Haahaa..
Tiếng cười lại rộn lên lần nữa, Chi Lợi cũng không ngờ bản thân cũng bệnh ngang ngửa Trí Mẫn cứ có thua gì đâu. Nghệ Trác ôm bụng cười quằn quại, cười đến chảy cả nước mắt nước mũi.
Dì 6 cười hí hí như ngựa, Trí Mẫn và Mẫn Đình cũng cười đến tức bụng khó thở. Phi thì vừa cười vừa hoài nghi nhân sinh, chị Tú đại ca của nó ở bến tàu đâu phải vậy đâu. Sao chị Tú này coi bộ lạ lắm à nghen.
Chi Lợi cũng cười theo khi thấy Nghệ Trác cười vui.
- Tới lượt mày. – Chi Lợi thảy ngược lại người Trí Mẫn.
- Bữa nay chơi với mày tới bến luôn.
Trí Mẫn nhướn nhướn mày liên tục, cho tay vào túi sóc sóc lên:
- Con gì ra, con gì ra cờ ra cờ ra con mấy con mấy gì ra. Khi xưa Alibaba dô nhà người ta dắt xe đạp ra, á li ba bà. Con số 6.
- Ủa!? Mắc gì a li ba ba mà con số 6? Học ngu mà bài đặt tính toán hả mậy.
Chi Lợi nhíu mày khó hiểu khi Trí Mẫn kêu con số lạ. Sợ nó ăn gian Chi Lợi giật lấy con cờ trên tay Trí Mẫn xem thử, đúng thật là con số sáu mà. A li ba ba thì con số 3 chứ.
Trí Mẫn chép miệng hỏi lại Chi Lợi:
- Ủa mắc gì hông được? Giờ tao hỏi mày, ba cộng ba bằng mấy?
- Thì bằng 6.
- Ừ, phải rồi. Tao kêu số 6 rõ ràng mà!! A li ba ba, ba với ba là 6 còn gì nữa.
Không cãi được Chi Lợi chỉ biết ngậm cục tức nhìn Trí Mẫn cười cười.
Ngoại ngồi đó cũng mệt với tụi nó, nhỏ tới lớn vẫn dậy, cứ hễ gặp nhau là như chó với mèo chí chóe suốt ngày.
- Thôi cho ngoại xin đi, kêu lô tô gì mà nửa tiếng được ba con. Kêu nhanh nhanh ngoại còn kinh coi.
Bà lên tiếng giải hòa cho hai đứa nó thì mới chịu thôi. Hai đứa nó liếc nhau muốn tóe ra lửa chứ cũng có vừa đâu.
- Chuẩn bị tui kêu nhe bà con. – Trí Mẫn xóc cờ ra kêu tiếp.
- Hai cây cuốc.
- Là nhiêu!? – Chi Lợi câu mày hỏi.
- Bảy mươi bảy, có dị cũng hỏi nữa!!
Kêu ngắn gọn như thế mà nó còn không hiểu nữa chứ. Đặt được con đó vào tờ giấy đầu cô muốn bóc khói, bóc con gì thì kêu mẹ con đó luôn đi còn làm văn làm thơ đọc lái này lái nọ chi cho mệt không biết.
Trí Mẫn bóc ra kêu tiếp:
- Bà ngoại.
- Gì?
- Dạ hông con kêu lô tô. – Trí Mẫn cười trừ khi ngoại lên tiếng.
Cô đang kêu lô tô mà. Chi Lợi thở phì bằng mũi.
- Số mấy?
- Ngoại nhiêu tuổi? – Trí Mẫn hếch mặt hỏi Chi Lợi.
- Thì Ngoại tám mươi.
- Ừ, thì đặt con tám mươi dô đi.
Không mấy quan tâm đến sắc mặt của Chi Lợi Trí Mẫn lại bóc con cờ khác ra kêu tiếp:
- Cầu thị nghè.
- Là nhiêu nữa!? – Chi Lợi cọc lóc rít giọng.
- Hai mươi mốt, đi ra đó quài mà hông biết hả?
Chi Lợi thấy ơn ớn nên quay qua nhìn chỉ thấy Nghệ Trác đang liếc xéo cô. Cầu thị nghè thì hay có, về đêm cầm nón bảo hiểm đó chứ đâu. Chi Lợi cười hề hề lắc đầu liên tục như không biết cho tới khi Trí Mẫn kêu số tiếp theo:
- Con dê, ba mươi lăm.
Biết Chi Lợi sẽ hỏi nữa nên Trí Mẫn nói thẳng ra luôn cho chắc. Chi Lợi cũng gật gù đặt vào.
- Kinh!! – Trang hí hưởng cầm tờ lấy lên đưa về phía Trí Mẫn.
Trí Mẫn cầm lấy giấy mắt nghó nghía dò. Đúng rồi, đủ năm số. Trang đúng là may mắn thật đó, mới kêu chưa tới chục con là thắng rồi.
- Thôi mấy đứa ăn bánh mứt, trái cây đồ đi rồi hả chơi tiếp nữa. – Dì 6 ngoắc tay gọi.
Bỏ hết mấy tờ lô tô sang một bên mọi người xúm xụm lại ăn bánh mứt, trái cây còn trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Tết đến xuân về thì phải vậy chứ, dành thời gian cả năm để làm lụng rồi cũng phải có lúc ăn lúc chơi.
Phi ngồi cạnh Trang ngại ngùng mãi đến giờ mới chịu lên tiếng:
- Nè em ăn đi. – Phi lột sẵn kẹo ra đưa cho Trang.
- Dạ em cảm ơn. – Trang lịch sự nhận lấy nó bằng hai tay, cúi đầu.
- Ùm..mà việc học của em dạo này sao rồi? Có gì khó khăn hông?
Nghe hỏi Trang nhai nuốt hết miệng kẹo trong miệng suy nghĩ một chóc mới đáp:
- Dạ vẫn bình thường thôi anh, mà bài tập với đồ án hơi nhiều nên hơi quải một chút.
Chắc do bị hỏi gắp quá tạm thời cũng chỉ cảm thấy được có nhiều đó. Phi nghe nói thế thì cũng có chút lo lo bậm bẹ vài câu quan tâm:
- Học thì học nhưng phải chú ý đến sức khỏe của mình nữa nha. Đừng thức quá khuya ăn uống đầy đủ vào đó.
- Em biết rồi, anh làm như em là con nít hông bằng.
Trang cười tít mắt chề môi, anh Phi lúc nào cũng nghĩ cô là con nít hết á. Hết dặn dò cái này rồi lại dặn dò cái kia. Phi cười ngại ngùng gãi gãi đầu rồi nghĩ thầm gì đó trong đầu.
- Em mãi là em bé của anh mà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro