Chương 3: Những Mảnh Ghép Mơ Hồ
Tôi tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc, ánh sáng dịu dàng len qua rèm cửa. Cánh tay phải của tôi đang được truyền nước biển. Trước mặt tôi là một bác sĩ, mẹ, cô quản gia trong nhà, và một cô bé gái. Mọi người đều trông đầy lo lắng.
Bác sĩ nói với mẹ tôi, giọng ông nhẹ nhàng:
"Tình trạng của cô chủ Nhạc Linh sẽ ổn thôi. Có lẽ cô ấy suy nghĩ quá nhiều về những ký ức cũ, nên mới ngất xỉu như vậy. Nếu có vấn đề gì thêm, bà cứ liên hệ với tôi ngay. Tôi xin phép về trước."
Mẹ tôi gật đầu, đáp lời ông với vẻ cảm kích:
"Cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ liên lạc nếu có chuyện gì."
Ngay sau khi bác sĩ rời đi, mẹ quay sang tôi với vẻ đầy lo âu:
"Con à, con thấy sao rồi? Còn đau đầu không?"
Trước khi tôi kịp trả lời, ánh mắt bà lướt qua cô quản gia và lập tức cau lại. Bà quát lên, giọng pha chút tức giận:
"Tôi đã dặn cô phải trông chừng Nhạc Linh. Con bé vừa khỏi bệnh, cô cần chăm sóc nó cẩn thận hơn. Thế mà khi con bé cần cô, cô lại ở đâu hả?"
Cô quản gia cúi gằm mặt, giọng lắp bắp:
"Xin lỗi bà chủ... Là do cháu gái của tôi chơi ngoài sân ban công. Sợ nó té, tôi mới vội chạy ra giữ, không muốn làm phiền cô chủ vừa mới khỏi bệnh. Khi tôi quay lại thì bắt gặp cô chủ đã ôm đầu rồi ngất xỉu..."
Mẹ tôi bực tức, giọng bà càng sắc hơn:
"Con của cô, tôi không quan tâm. Nhưng nếu con tôi có mệnh hệ gì, thì cô liệu hồn mà gánh hậu quả!"
Lúc này, tôi cất tiếng yếu ớt, cố ngắt lời bà:
"Cô... gái đó..."
Mẹ tôi vội quay sang tôi, nỗi lo hiện rõ trong mắt bà:
"Con à, con còn thấy chóng mặt hay đau chỗ nào nữa không?"
Tôi mơ màng, một cảm giác quen thuộc lướt qua tâm trí khi tôi nhắc đến cô gái ấy. Giọng tôi run rẩy:
"Những... bông hoa xanh..."
Những ký ức mờ nhạt ùa về như một quả bom nổ chậm, dần dần tràn ngập tâm trí tôi. Lồng ngực tôi cảm giác như nghẹt thở, mọi thứ quanh tôi dần mờ đi, và tôi ngất lịm.Trong cơn mê, tôi thấy mình đang ở hiện trường vụ tai nạn xảy ra tuần trước. Tôi đứng nhìn bản thân mình lúc đó, chạy vội ra đường. Nhưng lần này, một cô gái khác hiện ra trong ký ức của tôi.Cô ấy cũng lao ra đường, gấp gáp như đang bị ai đó đuổi theo. Cô mặc đồng phục học sinh giống như của trường Verdant Bloom Film Academy, nhưng không hiểu sao tôi lại đang mặc một bộ đồ khác.Cô ấy cầm theo một chiếc máy quay phim, mái tóc xõa rối tung che khuất khuôn mặt. Trong chớp mắt, chiếc xe tải đêm đó lao đến. Tôi thấy cả hai chúng tôi bị đâm.
Sau va chạm, tôi tỉnh dậy trước. Cố gắng ngọ nguậy để thoát ra, nhưng không thể. Sau đó, tôi lại bất tỉnh. Trước khi mất đi ý thức, tôi thấy cô gái ấy lê lết về phía tôi.Cô ta đặt một chiếc túi đỏ vào túi áo tôi, ánh mắt kiên định. Nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra trong đó là một cuộn phim được bọc cẩn thận. Cô ấy thì thào điều gì đó tôi không nghe rõ, rồi lặng lẽ rời khỏi hiện trường với đôi chân đầy máu.
Tôi bừng tỉnh, thấy mình vẫn ở trong căn phòng quen thuộc. Trước mặt là chiếc gương lớn. Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình.
"Tôi là Nhạc Linh... phải không?" Tôi tự hỏi, giọng run rẩy vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Ký ức rối rắm khiến tôi tự nghi ngờ bản thân. Những mảnh ghép nhỏ trong trí nhớ không hề khớp. Tôi nhìn lại chiếc túi đỏ đặt trên bàn, lòng tràn đầy cảm giác lạ lùng.
Những hình ảnh mờ nhạt hiện ra khi tôi mở túi. Một cuộn phim được bảo quản cẩn thận, hoa văn xanh bọc ngoài đầy tinh tế. Cầm cuộn phim trong tay, tôi cảm thấy như đang nắm giữ cả quá khứ và sự thật về bản thân mình.
"Ai... tôi là ai?"
Câu hỏi đó cứ vang vọng trong đầu tôi khi nhìn sâu vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.
Cô quản gia bước vào, mang theo một khay trái cây và một cuộn phim nữa. Bà đặt chúng xuống bàn và nói bằng giọng nhẹ nhàng:
"Cô chủ, đây là cuộn phim tôi tìm thấy trong túi áo của cô sau tai nạn."
Tôi gật đầu, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng trong lòng, tôi không ngừng tự hỏi liệu bà có biết gì về những ký ức lạ lùng của tôi không.
Khi tôi còn đang phân vân, tiếng gọi từ dưới nhà vọng lên:
"Nhạc Linh ơi, có bạn đến chơi kìa. Mau xuống đi!"
"Con xuống ngay!" Tôi đáp lại, đôi chân vô thức bước về phía cửa. Trước khi rời khỏi phòng, tôi liếc nhìn cuộn phim trên bàn.
Cảm giác hối tiếc thoáng qua, nhưng tôi biết, mọi chuyện sẽ dần sáng tỏ. Tôi chỉ cần có thêm thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro