#17
Tiếng khóc rấm rức vang vọng cả con hẻm. Dứoi ánh đèn mờ mờ phản chiếu hình bóng của người con trai đang ngồi thu lu ở một góc tường
Cậu tên là Xu Minghao, người Trung Quốc. Vì mải mê chạy loanh quanh khu mua sắm nên bị lạc, cậu lại không thể nhớ đường về nhà nên chỉ biết đi lung tung cho đến khi mệt quá thì ngồi thụp một góc trong hẻm
"Minghao"
"Xu Minghao"
"Minghao, em đang ở đâu?"
Có tiếng người con trai vang dội khắp nơi. Cậu kìm tiếng khóc lại, tay rung rẫy chụm trước miệng như cái loa rồi gọi tên người con trai đấy
"Hansol a"
"Em ở đây"
Nghe thấy âm thanh của tên mình được phát ra từ trong hẻm nhỏ, người con trai dùng hết sức để chạy thật nhanh về nơi phát ra âm thanh
Đây rồi, Minghao của anh. Cậu ngồi đó, người rung rẩy, hai mắt đỏ hoe, sưng húp vì khóc quá nhiều. Anh bước lại ôm chặt Minghao nhỏ bé vào lòng
"Tìm được em rồi Minghao à"
Minghao oà khóc lên. Cậu rất sợ, cậu sợ lúc anh tìm được mình sẽ mắng mình, sẽ bỏ rơi mình. Nhưng lúc anh tìm được cậu chẳng những không la mắng mà chỉ nhẹ nhàng ôm chặt cậu vào lòng, ôn nhu hôn nhẹ lên mi mắt cậu
"Ngoan, đừng khóc. Mình về nhà thôi em"
Phải, về nhà có anh, có em và có mọi thứ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro