17.
một cơn mưa đầu mùa nhẹ nhàng buông xuống thành phố vào tối muộn, không ầm ĩ nhưng dai dẳng, từng hạt mưa rơi rơi, nhẹ nhàng vỗ về mái hiên, mang theo làn gió lạnh len lỏi vào từng ngóc ngách. đường phố vắng vẻ, ánh đèn đường vàng vọt phản chiếu trên mặt đường ướt, tạo thành những vệt sáng mơ hồ như những bóng ma của đêm. trong căn phòng tối, hansol ngồi lặng lẽ bên bàn, trước mặt là tờ giấy trắng tinh. hắn cầm chặt cây bút, đầu bút chạm vào giấy, nhưng không nhúc nhích. cả người hắn như bị đóng băng, đôi mắt nhìn vào tờ giấy mà trong lòng không một chút đọng lại.
hắn đã thử viết, rồi xé đi. viết lại, rồi lại xé. những trang giấy nhàu nát chất đầy trong thùng rác bên cạnh, như phản ánh nỗi lòng hỗn độn của hắn. hắn không biết phải bắt đầu từ đâu. một lời xin lỗi? một lời giải thích? hay một lời cầu xin tha thứ? nhưng sâu thẳm trong lòng hắn biết dù có viết thế nào, seungkwan cũng sẽ không chịu đọc. dù vậy, hắn vẫn không thể ngừng cố gắng.
rồi hít sâu một hơi, hansol đặt bút xuống, chậm rãi viết những dòng đầu tiên.
-
hôm sau, hansol không thể kiên nhẫn thêm nữa. hắn quyết định tìm đến seungkwan, dù biết trước rằng sẽ không dễ dàng. nhưng cũng như những lần trước, seungkwan lại tránh mặt hắn. trên hành lang lớp học, trong sân trường, dù ở những nơi đông người hay những lúc chỉ còn lại hai người, seungkwan đều cố tình bước nhanh hơn, quay mặt đi, thậm chí đổi hướng ngay khi thấy hắn từ xa. mỗi lần như vậy, hansol chỉ có thể đứng đó, cảm giác nghẹn lại trong cổ họng, mắt không rời bóng lưng vội vã của em. thậm chí tin nhắn mà hắn đã gửi đi cũng chẳng nhận được bất kỳ hồi đáp nào.
sự im lặng ấy như một lưỡi dao sắc bén, mỗi lần cắt vào tim hắn là một lần nỗi đau lan rộng. hansol chưa bao giờ cảm thấy bế tắc như vậy, chưa bao giờ phải đối mặt với cảm giác bị phớt lờ hoàn toàn bởi một người mà hắn thật sự muốn ở bên. hắn biết mình đã sai, đã làm tổn thương em, nhưng không thể hiểu được tại sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ như vậy. hắn chỉ muốn một cơ hội, một câu nói từ seungkwan, dù chỉ là một câu hỏi, để biết rằng người ấy vẫn còn nhớ tới hắn. nhưng giờ đây mọi nỗ lực của hắn đều vô ích, như một chiếc thuyền trôi dạt trên biển cả mênh mông mà không bao giờ tìm được bến bờ.
"seungkwan!"
hansol gọi lớn khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc phía xa, hy vọng rằng lần này sẽ khác. nhưng seungkwan vẫn không hề dừng lại, vẫn tiếp tục bước đi, không hề quay lại nhìn.
sự im lặng khiến hansol không thể chịu đựng thêm. hắn lao về phía trước, nhanh chóng tóm lấy cổ tay seungkwan. bàn tay hắn siết chặt, và lần này, không còn cách nào để seungkwan tránh thoát.
"buông ra coi" giọng em lạnh lùng, không một chút cảm xúc. đôi mắt seungkwan không hề liếc nhìn, chỉ một mực nhìn về phía trước như thể hắn chẳng tồn tại. giọng nói của em như một bức tường đá, không chút dao động, nhưng lại đủ để khiến hansol cảm nhận được sự xa cách, sự lạnh nhạt rõ ràng giữa hai người.
hansol nhìn vào mắt seungkwan, cảm nhận được sự lạnh lẽo trong đó, nơi không còn chút dịu dàng nào như trước. thay vào đó là một bức tường vô hình dày đặc và vững chắc, ngăn cách họ với nhau.
"anh chỉ muốn nói chuyện với bạn" hắn nói khẽ, giọng run rẩy như thể chỉ cần nói to hơn một chút thôi, seungkwan sẽ lập tức biến mất, chẳng còn chút dấu vết nào trước mắt hắn.
seungkwan mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chẳng có chút ấm áp nào, chỉ là một cái cười nhạt, không hề che giấu sự đau đớn và tuyệt vọng "giữa chúng ta còn gì để nói sao?" em hỏi, giọng cứng rắn như đá.
tim hansol thắt lại, một cơn đau nhói lan tỏa trong lồng ngực. hắn biết seungkwan giận, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ em lại có thể lạnh lùng đến mức này.
"có chứ, rất nhiều" hắn đáp, giọng trầm xuống, như thể mỗi từ nói ra đều nặng trĩu.
seungkwan nhìn hắn, ánh mắt thoáng dao động một chút như thể có điều gì đó lướt qua, nhưng rồi ngay lập tức sự bình tĩnh lại chiếm lấy. em hất tay hansol ra, từng động tác quyết đoán không chút do dự "nhưng tôi không muốn nghe" giọng em cứng như sắt, không cho phép bất cứ sự phản bác nào.
nói xong seungkwan quay lưng, không một lần ngoái lại. từng bước chân em xa dần, bỏ lại hansol đứng đó bất động. bàn tay hắn vẫn còn vương chút hơi ấm từ cổ tay em nhưng cái cảm giác đó nhanh chóng biến mất, để lại một khoảng trống lạnh lẽo, sâu thẳm. tim hắn như đông lại, mỗi nhịp đập như đau thêm một lần. không khí xung quanh hắn trở nên ngột ngạt, nặng trĩu như thể cả thế giới này đang dần rời xa hắn, không một dấu hiệu quay lại.
-
tối hôm đó hansol trở về phòng trong trạng thái mệt mỏi, đầu óc như trống rỗng. hắn cảm giác mình đã đánh mất thứ gì đó quan trọng, một điều gì đó mà hắn không thể dễ dàng tìm lại. suốt cả buổi chiều hắn đã cố gắng tập trung vào việc học, nhưng mỗi khi ánh mắt vô tình hướng về những thứ quen thuộc về em, nỗi nhớ về seungkwan lại trỗi dậy, mạnh mẽ đến mức khiến hắn không thể làm gì khác ngoài ngồi đó, im lặng.
hắn ngồi xuống trước bàn, bàn tay vô thức siết chặt lấy cây bút. mọi thứ trong phòng trở nên mờ mịt trong tầm nhìn của hắn, chỉ còn lại từng câu, từng chữ đang hiện hữu trong tâm trí. thư mà hắn đã viết xong từ lâu giờ lại khiến hắn cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết. những từ ngữ ấy đã được đổ ra từ trái tim hắn, nhưng giờ đây khi nhìn lại hắn không thể thoát khỏi sự lo lắng, sự bất an. liệu những gì hắn viết có đủ sức để seungkwan hiểu được nỗi lòng mình? liệu những từ ngữ ấy có thể bù đắp được những khoảng cách vô hình mà hắn đã tạo ra trong suốt thời gian qua?
hắn đưa tay lên vuốt nhẹ lên tờ giấy, ngắm nhìn từng câu từng chữ mà mình đã cẩn thận viết ra. lá thư không dài, nhưng trong đó chứa đựng tất cả những suy nghĩ, những cảm xúc mà hắn chưa bao giờ dám thổ lộ trực tiếp với seungkwan.
"seungkwan" hắn thầm gọi tên em trong lòng, đôi mắt dõi theo những dòng chữ, lắng nghe từng lời trong đầu. có lẽ hắn đã quá vội vàng khi bắt đầu trò chơi đó, nhưng bây giờ nó không còn là trò đùa nữa. những cảm xúc đã vượt qua những giới hạn mà hắn tự đặt ra. từ lúc nào hắn đã không còn chỉ muốn theo đuổi sự thắng thua? từ lúc nào chỉ cần được ở gần seungkwan, được thấy em cười đã trở thành điều duy nhất quan trọng với hắn?
"anh không mong bạn sẽ dễ dàng tha thứ cho tớ, nhưng anh muốn bạn biết sự thật" hắn thầm nhẩm lại câu đầu tiên trong thư. mỗi từ ngữ ấy như nặng trĩu, lặp đi lặp lại trong đầu hắn, như một lời khẩn cầu. hắn muốn seungkwan biết rằng không chỉ có sự hối hận trong những lời này, mà còn là một mong muốn sâu sắc, một sự chân thành mà hắn chưa bao giờ dám bộc lộ ra ngoài.
hắn tiếp tục đọc lại những dòng chữ mình đã viết "anh không biết từ khi nào, những lần trò chuyện với bạn không còn là nghĩa vụ, mà trở thành điều anh mong chờ mỗi ngày" hắn có thể nhớ rõ từng khoảnh khắc, những lần seungkwan cười, những lần em chăm chú lắng nghe hắn nói, dù cho những chuyện đó có nhỏ nhặt đến đâu nhưng đối với hansol, đó là những khoảnh khắc quý giá. hắn thở dài, đôi tay siết chặt cây bút một lần nữa, như thể muốn nắm bắt lấy từng kỷ niệm mà hắn đã có.
"anh thích nhìn thấy bạn cười, thích nghe giọng bạn nói, thích cách bạn luôn có chính kiến và không bao giờ tỏ ra giả tạo trước mặt ai" những lời này vang lên trong đầu hansol, mỗi từ đều giống như một nhịp đập trong trái tim hắn. hắn có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết nhỏ nhặt về seungkwan, từ cách em mỉm cười mỗi khi vui, đến những lần em chăm chú nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh. mỗi chi tiết đều là một mảnh ghép trong bức tranh đầy màu sắc mà hắn đã tạo ra trong tâm trí mình.
"anh đã yêu bạn, seungkwan. từ lúc nào anh không biết, nhưng anh biết chắc chắn rằng tình cảm đó là thật. và khi đã nhận ra anh yêu bạn, anh không thể quay lại nữa. anh không thể tiếp tục giấu giếm, anh không thể để bạn đi xa khỏi cuộc đời mình mà không làm gì cả" những dòng chữ này như một lời thổ lộ từ tận sâu thẳm trong trái tim hắn. mỗi chữ, mỗi câu đều chứa đựng những cảm xúc chân thành mà hắn chưa bao giờ dám nói ra. hắn sợ rằng nó quá muộn, sợ rằng nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. nhưng hắn phải viết. phải làm gì đó, dù chỉ để giải thoát cho chính mình.
hansol thở dài nhìn xuống lá thư rồi lại cẩn thận gấp nó lại. tay hắn run run, không phải vì sợ hãi, mà vì không biết liệu những gì mình viết có thể đủ để seungkwan hiểu được tấm lòng mình. hắn đã cố gắng, đã dồn hết tâm huyết vào từng chữ, nhưng trong sâu thẳm hắn vẫn sợ rằng nó vẫn chưa đủ.
hắn đặt lá thư vào phong bì, cẩn thận dán kín. ánh sáng từ đèn bàn chiếu xuống làm bề mặt phong bì bóng loáng, khiến nó trở nên lạ lẫm trong tay hắn. mọi thứ như đang ngừng lại, mọi cảm xúc như đang dồn nén vào khoảnh khắc này. hắn biết rằng ngay cả khi gửi đi lá thư này, không có gì đảm bảo rằng seungkwan sẽ đọc, và càng không có gì đảm bảo rằng mọi thứ sẽ trở lại như xưa. nhưng ít nhất, hắn cũng đã làm hết sức mình.
hansol đứng lên, nắm chặt phong bì trong tay, một lần nữa nhìn vào những dòng chữ trên đó. hắn không biết liệu đó có phải là cuối cùng hay không, nhưng hắn hiểu rằng đây là điều duy nhất mà hắn có thể làm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro