01.
Ở nơi Đại Xưởng này, ai cũng đang bàn tán về việc bài hát chủ đề hay như thế nào, gọi đây chính là "bài hát chủ đề duy nhất" của cuộc đời họ. Tôn Diệc Hàng thật sự đồng ý với những lời tán dương cho bài hát này, nhưng cậu xin thề nếu cậu nghe bài hát này thêm một lần nào nữa cậu sẽ nôn ngay lập tức vì chán ngán.
Điều này đương nhiên chỉ xảy ra nếu trong bụng cậu có gì để nôn, hiện tại có lẽ đã hơn hai mươi lăm tiếng luyện tập liên tục và cậu chỉ mới bỏ bụng một cái bánh quy nhỏ xíu và ăn ké vài miếng bim bim từ một thực tập sinh khác. Đương nhiên không tính đến những hộp sữa trái cây chẳng-ngon-tẹo-nào mà lúc nào cậu cũng có thể xin từ những anh chị nhân viên.
"Ước gì có nhiều lựa chọn về đồ ăn hơn nhỉ...", cậu lầm bầm, cố gắng làm mình tỉnh táo lại
Căn phòng tập hiện tại của cậu cứ như một bãi chiến trường, những thực tập sinh mệt mỏi nằm rũ rượi lên sàn, gần kề nhau, đầu gối lên cánh tay hay một cái gối được lôi từ ký túc xá đến. Và trong một giây, Tôn Diệc Hàng thật sự cũng muốn nằm gục xuống như họ, suy cho cùng thì việc nghỉ ngơi và ngủ rất quan trọng, có lẽ cậu sẽ nhảy tốt hơn sau vài chục phút nghỉ ngơi. Bạn cặp của cậu đã đi đâu mất rồi, anh ấy không có ở đây, có lẽ cậu sẽ tận dụng để nghỉ ngơi.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Liên Hoài Vỹ nhẹ nhàng bước vào căn phòng tập, trên tay còn cầm vỏ bánh bim bim đã bị xử lí sạch sẽ.
"Nè em có định nằm xuống ngủ chung cùng họ không vậy?", Tiểu Liên nở nụ cười đặc trưng xinh đẹp của mình, hướng ánh mắt anh về phía cậu bạn cặp
Mỗi lần Liên Hoài Vỹ cười như vậy, Diệc Hàng lập tức nghĩ đến chú mèo Cheshire trong "Alice lạc vào xứ sở thần tiên", nhưng nụ cười của anh ấy không có quỷ dị mà lại đẹp đến mức khiến Diệc Hàng phải thở nhanh hơn một chút. Còn lí do tại sao cậu lại thở nhanh hơn khi chạm phải nụ cười ấy thì cậu chẳng muốn tìm hiểu chút nào.
"Em định vậy, nhưng nếu anh đã về thì mình bắt đầu tập tiếp-", Diệc Hàng vừa nhìn quanh căn phòng vừa nói
"Không cần, vừa hay anh muốn dẫn em đi một chỗ.", Tiểu Liên ngắt lời cậu em đang muốn tập tiếp, anh vò gói bánh bim bim trên tay lại để vứt vào thùng rác.
Trước khi Tôn Diệc Hàng kịp phản ứng, Tiểu Liên đã nắm lấy bàn tay của cậu dẫn cậu ra khỏi căn phòng. Khi cả hai đã đến chân cầu thang lên tầng, Tôn Diệc Hàng mới kịp phản ứng lại để hỏi xem anh đang dẫn cậu đi đâu. Đáp lại cậu vẫn là nụ cười xinh đẹp tựa nắng tháng Tư của anh với một vẻ bí mật lắm. Rõ ràng cả hai chỉ mới làm lành sau một cuộc cãi nhau chẳng đáng có. Trong đầu Diệc Hàng đang suy đoán xem anh ấy đang dẫn cậu đi đâu. Nếu anh ấy muốn hít thở chút khí trời thì họ phải xuống lầu chứ không phải đi lên. Còn nếu anh ấy muốn trốn đi ăn thì anh ấy đã không xuất hiện trước mặt cậu với một vỏ bánh phồng tôm đã trống rỗng.
Cậu sợ chuyến trốn chạy giữa lúc cấp bách này sẽ dẫn đến một cuộc cãi vả khác cho cả hai. Mà thôi, cậu có bao giờ giận anh ấy được lâu đâu, đành vậy, cái gì tới sẽ tới.
Tôn Diệc Hàng khẽ nắm và siết nhẹ bàn tay của Hoài Vỹ khi cả hai tiến đến một cánh cửa thoát hiểm mà cậu chưa từng thấy bao giờ, Tiểu Liên dùng cánh tay còn lại đẩy mạnh cánh cửa ra, hé lộ một góc gác mái kín đáo.
--
Cả hai dừng lại vài giây để bắt kịp hơi thở, Tôn Diệc Hàng nhanh chóng nhận ra trước mặt cậu chính là cái gối yêu thích của Liên Hoài Vỹ, cái gối mà cậu luôn thấy trên giường của anh ấy.
"Chẳng có ai biết chỗ này cả, và cũng chẳng có ai (dù có biết biết) sẽ lên đây giờ này!"
Tiểu Liên nhẹ nhàng ngồi lên chiếc gối của anh, điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái, vỗ lên đùi ra hiệu cho Diệc Hàng.
"Em lại đây, anh sẽ cho em một tiếng!"
"Còn anh thì sao?"
"Đừng lo, anh sẽ tự lượng sức mình", Hoài Vỹ mỉm cười, nụ cười của anh lúc này bình yên như một cơn sóng đã đến bờ, tan ra cùng bọt biển
"Với lại, nhìn em nghỉ ngơi cũng là một cách thư giãn."
"Nè, anh có mang theo cây bút lông hay son môi gì không đó?", Diệc Hàng dò hỏi
"Nè cậu nghĩ anh dẫn cậu lên đây là để vẽ bậy lên mặt cậu thiệt hả, đến đây không là anh đổi ý đó!", Tiểu Liên hơi nhăn mày cằn nhằn
Diệc Hàng cũng hiểu anh đang đùa thôi, nhưng dáng vẻ này của Tiểu Liên thật...đáng yêu.
Liên Hoài Vỹ, từ lần đầu gặp mặt, lúc nào cũng đáng yêu. Có lẽ anh ấy đáng yêu hơn cả những gì Tôn Diệc Hàng có thể thừa nhận.
Tôn Diệc Hàng nằm xuống đùi anh, chỉnh lại vị trí để anh không cảm thấy khó chịu. Trái tim đang dồn dập của cậu như dịu lại khi ngửi thấy hương hoa nhài thoang thoảng từ người bạn cặp của mình, thật thơm, thật êm dịu.
Tiểu Liên dựa lưng vào vách tường, tay anh luồn vào mái tóc rối của Tôn Diệc Hàng, khẽ xoa đầu người em này.
Trong một tiếng tiếp theo, Diệc Hàng và anh sẽ ở một mình nơi gác mái này, tránh xa khỏi những ồn ã, tránh xa khỏi những chiếc máy quay lúc nào cũng ghi hình. Diệc Hàng có nhiều ước mơ vào cuộc thi này lắm, chẳng hạn như có thể được debut cùng anh. Nhưng hiện tại Tôn Diệc Hàng chỉ muốn hưởng thụ cảm giác này, cảm nhận những nụ hôn thoáng qua và cảm giác đôi môi mềm mại của Tiểu Liên đang chạm lên trán cậu. Cảm giác nhộn nhạo nôn nao trong lòng này là gì Diệc Hàng chẳng thể xác định, nhưng cảm giác này khiến một người độc lập như cậu muốn dựa dẫm vào anh, muốn đắm chìm trong mùi hương hoa nhài nơi anh, muốn để vòng tay của anh bao bọc và ôm cậu lại như vệt nắng dịu dàng cưng chiều một đóa bồ công anh.
Miên man trong suy nghĩ, Tôn Diệc Hàng rơi vào giấc ngủ trước khi kịp nói câu cảm ơn.
--
Một tiếng sau, trước khi cậu bấm nút quay để ghi lại bài tập bài hát chủ đề, hương hoa nhài nơi anh lại vụt qua trong kí ức, cho cậu nhiều tự tin để làm thật tốt.
Mình được một người bạn nhờ dịch fic này, mình cảm thấy nó rất hay nên đăng lên đây cho mọi người luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro