Chương 3: Xiềng xích trong ánh hào quang
Ngô Thanh ngồi trước cây đàn piano cũ, đôi tay vô thức lướt qua những phím đàn nhưng chẳng phát ra âm thanh nào. Đầu óc cậu mông lung, lặp đi lặp lại lời nói của Phạm Kiến Vũ: “Tôi không phải là người kiên nhẫn.” Cậu không biết mình có thể trì hoãn bao lâu trước khi người đàn ông ấy xuất hiện thêm lần nữa, buộc cậu phải đưa ra câu trả lời.
Bức tường mà cậu từng dựng lên quanh mình đang dần bị phá vỡ. Những năm tháng làm việc quần quật để mưu sinh, chắt chiu từng đồng để duy trì ước mơ, giờ đây bỗng trở nên nhỏ bé trước lời đề nghị đầy sức nặng ấy. Cậu muốn tự mình đứng lên bằng đôi tay này, nhưng lại không thể phủ nhận rằng cuộc đời cậu chưa bao giờ dễ dàng.
Ba ngày sau, như thể biết được Ngô Thanh đã cạn dần sự kháng cự, Phạm Kiến Vũ gọi cho cậu. Giọng nói của anh qua điện thoại vừa trầm ổn vừa mạnh mẽ, khiến Ngô Thanh không thể từ chối.
“Ngày mai tôi sẽ đến đón cậu. Hãy chuẩn bị.”
Cậu không hỏi thêm, cũng không dám từ chối.
---
Hôm sau, một chiếc xe màu đen bóng loáng dừng trước cửa căn trọ chật hẹp của Ngô Thanh. Cậu bước lên xe, lòng ngổn ngang nhưng gương mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Cậu đã quyết định rồi chứ?” Phạm Kiến Vũ hỏi khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Ngô Thanh không trả lời ngay, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tòa nhà san sát hiện lên qua lớp kính. “Tôi không nghĩ mình còn sự lựa chọn nào khác.”
Kiến Vũ khẽ cười, nhưng trong nụ cười ấy là sự lạnh lùng khó tả. “Cậu có nhiều lựa chọn hơn cậu nghĩ. Chỉ là cậu không dám bước qua ranh giới đó mà thôi.”
Cả hai không nói gì thêm. Xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng, nơi ánh sáng từ những cửa kính phản chiếu cả bầu trời.
“Đây là chỗ ở mới của cậu” Kiến Vũ nói khi dẫn cậu vào một căn hộ rộng lớn với thiết kế hiện đại, nội thất xa hoa.
Ngô Thanh đứng lặng người giữa không gian ấy, cảm giác xa lạ lẫn ngột ngạt xâm chiếm. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng nghĩ mình sẽ sống trong một nơi như thế này – mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng lại không thuộc về cậu.
“Bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ làm việc dưới sự quản lý của tôi” Kiến Vũ nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu. “Tôi sẽ giúp cậu đạt được tất cả những gì cậu muốn, nhưng đổi lại, cậu phải nghe theo tôi. Đừng làm tôi thất vọng.”
“Vậy… đây là một thỏa thuận?” Ngô Thanh hỏi, giọng khẽ run.
Kiến Vũ tiến lại gần, đôi mắt sắc bén đầy sự kiểm soát. “Hơn cả một thỏa thuận. Đây là sự ràng buộc.”
Lòng Ngô Thanh lạnh đi, nhưng cậu chỉ có thể gật đầu. Cậu không biết mình đã bước vào một vòng xoáy như thế nào, nhưng sự kiên nhẫn của cậu đang dần bị thử thách.
Trong những ngày đầu sống dưới sự quản lý của Kiến Vũ, Ngô Thanh được sắp xếp một lịch trình dày đặc: những buổi luyện tập chuyên sâu, các lớp học cải thiện hình ảnh và cả những buổi gặp gỡ quan trọng trong giới nghệ thuật. Kiến Vũ không chỉ nâng đỡ sự nghiệp của cậu, mà còn giám sát từng chi tiết trong cuộc sống của cậu.
Ngô Thanh bắt đầu nhận ra rằng, càng tiến gần hơn đến giấc mơ, cậu càng cảm thấy mình mất đi sự tự do. Anh ta cho cậu mọi thứ – danh tiếng, tiền bạc, cơ hội – nhưng đổi lại là những ràng buộc vô hình khiến cậu không thể thở nổi.
Cậu đứng trước cây đàn piano đặt giữa căn hộ mới, ánh mắt dõi vào đôi tay mình. Những ngón tay này, từng vì đam mê mà chơi nhạc, giờ đây chỉ còn là công cụ để làm hài lòng một người đàn ông đầy quyền lực.
Trong những đêm dài, khi ánh đèn thành phố bên ngoài hắt qua cửa sổ, Ngô Thanh tự hỏi liệu mình đã sai lầm khi đồng ý bước vào thế giới của Phạm Kiến Vũ. Nhưng rồi, cậu lại nhắc nhở bản thân: Đây là cái giá phải trả để đạt được ước mơ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro