CHƯƠNG 5 : MẤT MÁT VÀ HY VỌNG
Chiều tà dần buông xuống, mặt trời vàng vọt đổ dài trên con đường về ký túc xá. Gotak và Juntae bước bên nhau, cười nói vui vẻ.
"Cậu thấy thế nào nếu chúng ta học bài nhóm hôm nay?" – Juntae hỏi, ánh mắt tinh nghịch.
"Còn tớ thì chỉ muốn đi ngủ," – Gotak đáp lại, nở nụ cười.
Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ phía con hẻm nhỏ bên đường. Gotak liếc nhanh về phía đó, thấy bóng người đang tiến lại gần. Anh lập tức kéo Juntae sang một bên, định tránh xa tình huống nguy hiểm.
Một nhóm người bất ngờ lao ra từ trong hẻm. Tên cầm đầu, vung tay về phía Gotak, định tấn công. Gotak nhanh chóng lắc người né tránh và dùng tay đẩy Juntae lùi về phía sau, giữ cậu tránh xa cuộc đối đầu.
"Juntae, đứng sau lưng tớ đi!" – Gotak hét lên.
Juntae vội vàng làm theo, đứng nép vào sau lưng Gotak, mắt vẫn dán chặt vào đám người lạ.
Một tên từ phía sau bất ngờ lao tới, vung gậy sắt thẳng vào lưng Gotak. Tiếng "rầm" khô khốc vang lên. Gotak nghiến răng, quay người đỡ đòn, rồi tung cú đá vào bụng tên đó. Hắn loạng choạng lùi lại, miệng phun máu. Nhưng Gotak chưa kịp thở thì một thanh gỗ khác giáng mạnh vào vai cậu từ bên trái.
"GOTAK!!" – Juntae hét lên. Giọng cậu vỡ ra trong hoảng loạn, đôi tay run bần bật.
Gotak khuỵu xuống một gối, hơi thở nặng nề, máu bắt đầu rỉ ra từ vai áo rách toạc. Gotak vẫn đứng dậy. Cố đứng dậy. Tay nắm chặt, ánh mắt đỏ ngầu. Đá ngã thêm một tên, nhưng lại có một kẻ khác từ phía sau xông tới, gậy gỗ trong tay. Lại một cú đánh, lần này trúng ngay vết thương cũ. Vai Gotak trĩu xuống. Máu bắt đầu nhỏ giọt xuống nền đất bẩn.
Dù thân thể rã rời, Gotak vẫn đứng che chắn cho Juntae. Tớ quay lại nhìn cậu – một cái nhìn đầy quyết tâm, xen lẫn sự tha thiết, như thể nói: "Tớ không sao, tớ ở đây."
Juntae không chịu nổi nữa. Trong một cơn hoảng loạn mù mịt, cậu lao đến, lấy cả thân mình ôm chặt lấy Gotak, như muốn dùng chính cơ thể yếu đuối của mình ngăn thế giới lại.
"Dừng lại đi!! Đừng chạm vào cậu ấy!!" – Juntae gào lên.
Nhưng đúng lúc ấy, một tên khác đã vòng ra phía sau. Hắn nắm chặt cây gậy sắt – to và nặng. Không một chút chần chừ, hắn vung tay. Gậy sắt xoáy gió, giáng thẳng xuống đầu Gotak.
"Thịch!"
Tiếng gậy chạm sọ người. Nặng nề. Sắc lạnh.
Gotak đổ sập xuống, không kịp kêu lên. Đôi mắt anh mở to trong khoảnh khắc rồi từ từ khép lại. Máu trào ra từ đầu, từng dòng đỏ sẫm nhuộm cả tay Juntae. Cậu cứng đờ. Cả thế giới bỗng câm lặng.
"Go... Gotak...?" – Juntae thì thầm, giọng cậu vỡ vụn. Cậu lắc vai Gotak, hy vọng có một phản ứng – bất kỳ phản ứng nào. Nhưng Gotak không động đậy. Máu tiếp tục chảy, thấm vào quần áo cậu, nóng hổi như một lời chia tay tàn nhẫn.
Mọi thứ xung quanh như sụp đổ trong mắt Juntae. Cậu hoảng hốt nhìn những giọt máu ấm nóng chảy ra từ vết thương, tim cậu như ngừng lại một nhịp. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy cậu. Trong khoảnh khắc, mọi thứ đều mờ mịt. Chỉ có tiếng cười cợt nhả của đám người xấu xa, những kẻ đang đứng xung quanh, làm cho cậu cảm thấy cả thế giới như đang quay cuồng.
"Cậu ta sắp chết rồi, mà cậu còn định bảo vệ hắn à?" – Một tên trong nhóm khinh khỉnh cười, giọng hắn đứt quãng, như thể đang muốn chế giễu.
Juntae nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của Gotak, cảm giác bất lực dâng lên trong tim. Những bàn tay nhỏ bé của cậu vẫn không ngừng siết lấy anh, như thể muốn truyền chút sinh khí, chút hy vọng vào người bạn thân yêu của mình.
Cậu không thể chấp nhận được điều này. Không thể để anh nằm đó, vô hồn, trong khi cậu chỉ đứng nhìn.
Ngay lúc này, Suho và Sieun xuất hiện. Suho lao tới, không nói một lời, đấm mạnh vào mặt tên gần nhất, khiến hắn ngã xuống đất, bất tỉnh.
Sieun quan sát nhanh tình hình, lượm thanh thép từ thùng rác, rồi ném trúng chân tên đang tiến về phía Gotak, khiến hắn mất thăng bằng và ngã xuống.
"Chạy đi! Lúc này không phải là lúc chơi hero!" – Suho quát lên.
Juntae vội vã đỡ Gotak dậy, đẩy anh ra phía sau. Cậu không thể để Gotak tiếp tục chiến đấu.
Cảnh sát đến nơi, bọn tấn công nhanh chóng bỏ chạy. Suho và Sieun giúp Gotak đứng dậy, dẫn Juntae đi đến bệnh viện ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro