CHƯƠNG 6 : BÊN LỀ CỦA SỰ SỐNG

Khi đến bệnh viện, Gotak được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức. Bác sĩ thông báo vết thương nghiêm trọng, nhưng không đe dọa đến tính mạng. Cần phẫu thuật ngay để khâu vết thương và cầm máu.

"Cậu ấy mất máu nhiều, nhóm máu O RH âm, phải truyền máu gấp." – bác sĩ thông báo.

Juntae không ngần ngại:

"Tôi có nhóm máu đó! Hãy lấy máu của tôi!" – Cậu gần như nói với giọng run rẩy.

Bác sĩ yêu cầu lấy máu từ Juntae để truyền cho Gotak, và cậu nhanh chóng đồng ý.

Khi không khí trong phòng chờ đang nặng nề, cửa bệnh viện đột ngột mở ra. Baku lao vào, tay cầm theo hai bịch đồ ăn, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng và vội vã. Cậu ta chỉ biết chạy đến bệnh viện ngay khi nghe tin, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ muốn đến xem Gotak và giúp đỡ bạn bè. Nhưng khi bước vào phòng chờ và thấy ánh mắt đầy lo âu của những người bạn xung quanh, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Baku.

"Tớ mang đồ ăn đây, mọi người... Mọi người không sao chứ?" – Baku nói, giọng có chút run rẩy, cậu cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt.

Khi nhìn thấy Juntae, Baku lập tức cảm nhận được nỗi đau khổ trong ánh mắt của cậu. Juntae đang ngồi gục đầu, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Baku cảm thấy sức lực của mình như biến mất. Cậu bước lại gần, đặt hai bịch đồ ăn xuống bàn một cách vô thức, không nghĩ gì nhiều. Bàn tay Baku hơi run, mắt cậu lại nhìn xuống Juntae, thấy cậu ấy vẫn không thể nói ra lời.

"Juntae... cậu ổn không? Gotak... cậu ấy sẽ không sao đâu đúng không?" – Baku khẽ nói, mắt không rời khỏi bạn.

Juntae chỉ có thể lắc đầu nhẹ, không nói gì, khiến Baku cảm thấy như có một hòn đá nặng đè lên ngực cậu. Cảm giác bất lực tràn ngập.

Baku đứng dậy, quay lại nhìn Suho và Sieun. Cả hai cũng im lặng, dường như cũng không thể tìm ra lời an ủi nào cho tình huống này.

Và rồi, như thể không còn kiềm chế được nữa, Baku quay lại, bước ra ngoài hành lang bệnh viện một cách vội vã. Cậu đi dọc hành lang một lúc, đột ngột quỳ xuống, không thể kiểm soát được bản thân nữa. Từng giọt nước mắt không ngừng rơi, cậu òa khóc như một đứa trẻ. Những giọt nước mắt ấy như tuôn ra tất cả sự lo lắng, sự bất lực, và cả sự đau đớn khi nhìn thấy bạn mình trong tình trạng như vậy.

Cậu cảm thấy mình không thể làm gì, chẳng thể bảo vệ Gotak, chẳng thể bảo vệ những người bạn quan trọng với mình. Tim Baku như vỡ vụn, từng nỗi sợ hãi lẫn lộn trong cậu, chỉ biết thở gấp, không thể ngừng khóc.

"Gotak... cậu ấy sẽ không sao đâu... đúng không?" – Baku vừa khóc vừa tự nhủ trong lòng, nhưng chính cậu cũng không tin lời mình nói nữa.

Tiếng bước chân vang lên từ xa, và bác sĩ lại xuất hiện. Ánh mắt ông ta vẫn không thay đổi, giữ vẻ mặt nghiêm túc. Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy hy vọng lẫn lo sợ.

"Bệnh nhân đang hồi phục tốt," bác sĩ nói, nhưng không giấu được sự nghiêm trọng trong giọng nói. "Tuy nhiên, do mất máu quá nhiều, vết thương ở đầu rất sâu, và cậu ấy vẫn cần phải được chăm sóc đặc biệt. Tôi e rằng phải theo dõi sát sao hơn trong những giờ tới."

Những lời bác sĩ như vầng mây xám bao phủ khắp căn phòng. Juntae nghe thấy những từ "hồi phục tốt" và "cần chăm sóc đặc biệt", nhưng trái tim cậu không thể an tâm. Cậu vẫn nhớ rõ cảnh Gotak bất tỉnh, cơ thể không còn chút sức lực nào.

"Vậy cậu ấy... sẽ ổn chứ?" Juntae không thể nén được nỗi lo lắng trong lòng, và câu hỏi vụng về ấy lại vang lên trong không khí căng thẳng.

Bác sĩ nhìn Juntae với ánh mắt thấu hiểu. "Chúng tôi sẽ làm tất cả để cậu ấy bình phục, nhưng cậu ấy cần thời gian để hồi phục. Đừng quá lo lắng, nhưng cũng cần chuẩn bị tinh thần."

Juntae cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên lồng ngực. Cậu chỉ muốn lao vào phòng bệnh, ôm lấy Gotak, nhưng lại không thể làm gì. Những từ ngữ ấy không thể xoa dịu nỗi đau mà cậu đang phải chịu đựng.

Baku trở lại sau một lúc, đôi mắt đỏ hoe và vệt nước mắt trên má. Cậu nhìn thấy Juntae đang đứng gần đó, và không thể kìm được cảm xúc của mình. Baku bước lại gần, đặt tay lên vai Juntae, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ. "Gotak sẽ không sao đâu. Cậu ấy mạnh mẽ mà."

Juntae nhìn vào đôi mắt đỏ của Baku, và dù có chút an ủi từ những lời nói đó, nhưng cậu vẫn không thể thoát khỏi cảm giác bất lực đang chiếm lĩnh tâm trí. "Cậu ấy..." Juntae nghẹn lại, không thể nói hết câu.

Baku im lặng nhìn Juntae, rồi quay lại nhìn các thành viên trong nhóm. Tất cả đều thở dài, nhưng không ai có thể nói gì nữa. Họ chỉ có thể cùng nhau chờ đợi, cùng nhau hy vọng, và cầu nguyện rằng Gotak sẽ vượt qua được mọi chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro