CHƯƠNG 9 : DƯỚI ÁNH SÁNG CỦA TÌNH YÊU
Gotak và Juntae đi vào trung tâm thương mại, nơi ánh đèn lấp lánh làm mọi thứ trở nên lung linh. Cả hai bước qua cánh cửa lớn, cảm giác như một thế giới mới đang mở ra. Juntae cảm thấy có chút bối rối, nhưng ánh mắt của Gotak khiến cậu cảm thấy an tâm. Cậu vừa chỉnh lại chiếc áo khoác da dài màu nâu sáng, chiếc áo lớn đến nỗi khiến cậu trông như một đứa trẻ đang mặc đồ người lớn. Áo khoác này làm nổi bật vẻ ngây thơ của cậu, khiến cậu nhìn rất dễ thương và thu hút sự chú ý của mọi người.
Gotak đi bên cạnh, hoàn toàn trái ngược với Juntae. Anh cao lớn, to tướng, với chiếc áo hoodie xanh ưa thích vừa vặn, khiến anh trông thật cuốn hút, mạnh mẽ nhưng cũng đầy ấm áp. Sự tương phản giữa họ khiến buổi hẹn hò trở nên thú vị. Gotak nhận ra Juntae đang liếc nhìn về phía các gian hàng gắp thú bông, và thế là anh quyết định sẽ tạo ra một kỷ niệm khó quên.
"Cậu muốn thử không?" Gotak hỏi, ánh mắt nhìn vào những chú thỏ bông xinh xắn trong máy gắp thú.
Juntae khẽ cười, gật đầu. "Cậu cứ thử đi, mình không nghĩ mình có thể gắp được đâu."
Gotak chỉ mỉm cười, bước đến gần máy gắp thú, tay anh tự tin điều khiển cần gắp. Mỗi lần máy gắp, Juntae lại thấy trái tim mình thót lại. Cậu chỉ có thể đứng bên cạnh, nhìn Gotak cố gắng gắp từng chú thỏ một. Đã hơn 10 lần, mà vẫn chưa được, nhưng Gotak không nản lòng. Cậu chú ý rằng anh đã cố gắng rất nhiều, dường như muốn mang về chú thỏ mà Juntae đã nhìn thấy và thích từ đầu.
Khi Gotak lại lần nữa điều khiển máy gắp, mắt Juntae ánh lên sự lo lắng. Nhưng rồi, trong một lần gắp may mắn, chiếc cần gắp cuối cùng đã chạm vào chú thỏ mà Juntae muốn. Gotak khẽ mỉm cười, rồi lấy con thỏ bông ra khỏi máy, đưa nó cho Juntae.
"Đây, cho cậu," Gotak nói, đôi mắt anh đầy sự vui vẻ và ấm áp.
Juntae nhìn con thỏ bông trong tay, trái tim cậu đập mạnh hơn bình thường. "Cảm ơn, Gotak... Mình không nghĩ là cậu sẽ gắp được đâu."
Gotak chỉ cười, rồi quay lại nhìn Juntae. "Để xem, mình có thể làm được gì cho cậu nữa."
Cả hai tiếp tục đi dạo quanh trung tâm thương mại, ghé qua các gian hàng, cười đùa và trò chuyện. Họ thử các món ăn vặt, chơi những trò game đơn giản, nhưng lúc này, tất cả những điều đó như không quan trọng nữa. Đối với Juntae, chỉ cần có Gotak bên cạnh là đủ.
Cuối buổi tối, khi màn đêm buông xuống, ánh đèn nhấp nháy chiếu sáng khu vực ngoài trời của trung tâm thương mại, Gotak nhìn Juntae với ánh mắt ấm áp. "Juntae..." Giọng anh trầm xuống, như thể muốn nói điều gì đó quan trọng.
Juntae quay lại, nhìn thẳng vào mắt Gotak, đôi mắt cậu ánh lên sự tò mò. "Gì vậy?"
Gotak mỉm cười nhẹ, bước lại gần hơn. "Mình muốn cậu biết rằng, từ lần đầu gặp cậu, mình đã cảm thấy một điều gì đó rất đặc biệt. Cậu làm mình cảm thấy muốn bảo vệ, muốn ở bên cậu suốt đời. Mình thực sự rất thích cậu, Juntae."
Juntae khẽ thở dài, trong lòng như vỡ òa. Cậu không biết phải nói gì, chỉ cảm nhận được trái tim mình đang đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu gật đầu, không kìm được nụ cười. "Mình cũng cảm thấy vậy... Mình cũng rất thích cậu, Gotak."
Gotak tiến lại gần hơn, đôi tay anh nhẹ nhàng nâng cằm Juntae, rồi kéo cậu vào một nụ hôn dịu dàng. Lúc đầu, nụ hôn nhẹ nhàng, như một lời hứa ngọt ngào, nhưng dần dần trở nên mãnh liệt hơn. Cả hai như hòa vào nhau, không còn khoảng cách, không còn sự ngại ngùng. Nụ hôn như để xóa bỏ mọi lo âu, mọi ngần ngại, khẳng định rằng họ đã là của nhau.
Khi họ tách ra, đôi mắt của cả hai đều lấp lánh niềm hạnh phúc. Gotak cười nhẹ, vén tóc của Juntae ra khỏi trán. "Mình không nghĩ đây sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta, nhưng mình rất vui vì đã có thể nói ra điều này."
Juntae mỉm cười, gật đầu. "Mình cũng vậy. Cảm ơn cậu, Gotak."
Ngay lúc đó, Suho và Sieun đi qua và nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào này. Suho bật cười khúc khích, đôi mắt anh ngạc nhiên nhưng lại không thể che giấu sự vui vẻ. Sieun, bên cạnh anh, cũng nhìn thấy và không khỏi trêu đùa: "Chết thật, hai người này làm chúng tôi bất ngờ rồi đấy."
Suho nhìn sang Sieun, một nụ cười xuất hiện trên mặt anh, và đột nhiên, một ý nghĩ nảy ra trong đầu anh. "Sieun..." Suho gọi tên anh, ánh mắt anh dịu dàng nhưng đầy sự chân thành. "Mình biết là chúng ta không phải là Juntae và Gotak, nhưng... mình cũng muốn nói điều gì đó với cậu."
Sieun nhìn Suho, mặt hơi đỏ lên, nhưng chẳng kịp phản ứng khi Suho đã bước gần hơn và nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. "Mình thích cậu, thật sự, từ lâu rồi. Cậu có muốn làm bạn đời của mình không?"
Tất cả im lặng trong một khoảnh khắc. Sieun nhìn Suho, ánh mắt anh ngập tràn sự bất ngờ và cảm động. Rồi, sau một khoảng thời gian ngắn, anh mỉm cười nhẹ. "Suho, cậu cũng ngốc quá mà... Mình cũng thích cậu."
Cả nhóm đứng đó, nụ cười ngập tràn, những khoảnh khắc tuyệt vời như thế này khiến cả trung tâm thương mại dường như trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Cảm giác tình yêu đang lan tỏa trong không khí, tạo nên một buổi tối không thể quên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro