Chương 14 : Phấn khích

Tiểu Kỳ giật mình trước tiếng xe của Triệu Tổng. Cô chạy lên lầu thật nhanh vừa đi lại vừa nói : " Tử Hà. Chị Tử Hà à. Triệu Tổng cho phép em gặp Diêu Tổng rồi. Em sắp gặp ba!!!" . Vừa dứt lời Tiểu Kỳ vừa đến trước cửa phòng của Tử Hà. Tử Hà nhìn Tiểu Kỳ có chút ngạc nhiên hỏi : " Cho phép!? Anh ta cấm em khi nào đâu!!!"

Tiểu Kỳ vui vui vẻ vẻ đi soạn đồ trong tủ. Có vẻ không có bộ váy nào có thể phù hợp với cô trong một bữa yến tiệc cả. Nhưng phong thái của Tiểu Kỳ vẫn giữ thái độ vui vẻ đến tột cùng. Đóng cánh tủ áo lại, Tiểu Kỳ lại chạy đến phòng Tử Hà nằm dài trên chiếc giường của chính căn phòng dành cho Tử Hà. Phấn khích đến mức độ chỉ muốn lập tức lăn đến yến tiệc ấy nếu cô biết địa điểm.

" Tử Hà. Chị nghĩ xem em nên làm gì!? Ôm chặt!? Hay là đứng nhìn ba rồi ông ấy nhận ra em em liền ôm xiết ba và mẹ!? Hay em xuất hiện bất ngờ!? " - Tiểu Kỳ hỏi liên tiếp đến nỗi Tử Hà chỉ ngồi đấy mà nghe Tiểu Kỳ nói. " Tiểu Kỳ nè. Khi gặp giác quan thứ sáu sẽ tự giác chỉ bảo em phải làm gì. Còn bây giờ có phải em nên đi ngủ sớm để có một thần thái tốt gặp lại ba mẹ nữa chứ!!!"

Tiểu Kỳ ngồi nhanh dậy : " Phải ha. Vậy chị ngủ sớm đi em ngủ đây!!" - Nói rồi chạy ra khỏi phòng một chút cũng không kịp nghe Tử Hà nói câu nào. Cô lắc đầu tắt đèn cũng liền đi ngủ.

Nằm gọn gàng trên giường Tiểu Kỳ lại nhớ đến sự đụng chạm khi nãy. Nụ hôn đầu của cô bị chiếm một cách như vậy quả thật không ngọt ngào gì cả. Nhưng trằn trọc qua lại đã gần khuya rồi nhưng cái cảm giác ấy vẫn chưa buông tha Tiểu Kỳ. Cảm giác đôi môi mềm mại của anh như khóa chặt môi cô đến không còn chút khe hở nào giữa hai người cả : " Tiểu Kỳ tỉnh lại đi. Mày đang nghĩ gì ấy!!!!!" Nằm mạnh xuống giường dùng chiếc chăn dày đè lên mặt như muốn lãng quên rồi thiếp đi lúc nào cũng không biết.

______________________________

Vừa sáng đã thấy Tiểu Kỳ mặt mày tươi tắn hẳn ra khi xuất hiện tại công ty. San San nhìn cô một lúc lâu nhưng sau đó cũng chẳng quan tâm đến mà đi lướt qua. Tiểu Kỳ nhìn thấy cô cũng vui vẻ chào vì hôm nay căn bản nụ cười của Tiểu Kỳ chính xác là không thể nào biến mất được. Cô đi đến phòng Triệu Tổng, nhìn thấy anh cô lại nhớ đến cảm giác của ngày hôm qua. Nó cứ theo cô mãi. Lắc đầu một cái cho tỉnh táo, Tiểu Kỳ bước vào đưa vài tài liệu cần thiết.

" Chiều nay nghỉ. Sẽ có người đến chăm sóc cô. Không cần đến quần áo cá nhân!!" - Giọng nói có pha chút ra lệnh lẫn nhẹ nhàng phát lên trong căn phòng to bự này nên có chút vang. Ánh mắt của anh khi làm việc và nói chuyện thì chưa bao giờ nhìn thẳng vào đối phương.

" Dạ Triệu Tổng!!" - Đang vui cơ mà. Nói gì mà lại không nghe. Khuôn mặt tươi như hoa ấy lại cứ như vậy mà ung dung bước ra ngoài. Triệu Tổng ngước mặt nhìn nhẹ. Rồi khẽ cười cúi mặt. Nụ cười ấy nhìn qua thật không ổn chút nào cả.

Cứ thế mà thời gian trôi nhanh. Nhấp nháy một lúc đã đến chiều. Tiểu Kỳ quên lời anh nên vẫn đi làm như thường. Nhưng nửa chừng lại bị một nhóm người nữ đến hỏi thăm : " Cô là Tiểu Kỳ!? Xin lỗi Triệu Tổng cho chúng tôi đến đây để chăm sóc cô. Phiền cô đi theo chúng tôi ạ!!"

Tiểu Kỳ có chút ngạc nhiên không phải vì chuyện này đột xuất mà chính là có hơi nhiều người đến chăm sóc mà hầu như có thể đủ để đè chết cô rồi.

Đi đến nhà Tiểu Kỳ liền được đưa vào phòng ngủ của cô để dành riêng cho phục vụ massage nhẹ rồi hoàn tất mọi thứ trên người cô như là làm tóc. Make-up chu toàn tất cả không để cô còn một phần nào là chưa chăm sóc. Hiện tại chỉ cần khoát lên người bộ trang phục dạ hội thì cô lập tức trở thành một công chúa nhà họ Diêu mất rồi.

Đồng hồ điểm lúc 6 giờ anh đã có mặt tại nhà Tiểu Kỳ. Từ trong bước ra có lẽ anh cũng không có gì ngạc nhiên nhưng sắc đẹp của Tiểu Kỳ lại rất làm anh chăm chú. Khuôn mặt Tiểu Kỳ toát lên sự quý tộc chưa từng thấy. Lại thêm màn make-up theo hướng thiên nhiên cùng mái tóc hơi cong nhẹ buông thả qua đôi vai nhỏ ấy làm tăng thêm vẽ quyến rũ hơn. Chiếc váy dạ hội ấy lại chọn chiếc váy hở một bên vai. Chất liệu vải kết hợp với nhau như cô đang mang trên mình một nụ hoa xòe ngược vậy. Đẹp đến lạ thường.

" Triệu Tổng!? Chúng ta đi được chưa!?" - Thấy Triệu Tổng có vẻ hơi đơ cứng Tiểu Kỳ lại nghĩ anh chuẩn bị đổi ý. Liền lung lay anh dậy kẻo giấc mơ gặp ba mẹ của cô lại thoáng chốc bị anh làm cho tan biến.

" Được. Lên xe đi!!" - Chiếc xe từ từ di chuyển đến buổi yến tiệc ấy mà chính Tiểu Kỳ lại không ngờ rằng điều mà cô muốn nó lại khó mà hoàn mỹ đến vậy.









End chương 14
Phong_My_Ho_Ly

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #18#ngontinh