Phần 3

Cả tuần nay, nàng bận tối mặt mũi. Việc triển khai kế hoạch không thuận lợi như nàng nghĩ. Giá cả leo thang làm các nhà cung cấp chần chừ không muốn thực hiện hợp đồng, khiến ông Tổng phải can thiệp rất nhiều. Cũng may là có ông Tổng trợ giúp (ông là anh nuôi của mẹ nàng). Đôi khi sự đỡ đần của ông làm nàng bị "mang tiếng". Có người xì xầm rằng chức vụ nàng đang đảm nhận cũng do mối quan hệ thân thuộc với ông mang lại. Lúc đầu nàng cũng shock lắm nhưng nhờ có sự động viên của H. nên giờ nàng không còn bận tâm những lời rêu rao vớ vẩn ấy nữa. Các đồng nghiệp cùng nàng sát cánh trong nhiều dự án cũng đã thấy được khả năng của nàng. Tối qua nàng nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Quỳnh. Nhưng do quá say sưa làm việc nên nàng quên lửng. "Hello. Quỳnh hả? Chị đây...Sorry em nha. Tối qua có nhận được tin nhắn G9 của em....Cảm ơn em. Tuần rồi chị busy quá... Tối nay em rảnh không? Chị mời em đi xem nhạc ở WE". Quỳnh đắn đo, hôm nay anh Trung cũng hẹn mình, sao đây? Một chút hờn giận len vào tâm trí Quỳnh. Cả tuần qua không "thèm" gọi mình, giờ "tỉnh bơ" rủ đi xem nhạc. Haizz. Mình cũng lạ ghê. Bạn bè thôi mà, có gì phải phiền não thế?! Quỳnh hít sâu vào và bình thản "Dạ, tối nay em có hẹn rồi chị ah....Dạ, thôi hẹn bữa khác hén...Bye bye chị.". Từ chối xong, Quỳnh buồn thiu.

Nàng hơi hụt hẫng vì giọng từ chối lạnh băng của Quỳnh. Thôi kệ, mình rủ H. đi cũng được. mặc dù biết H. không thích xem nhạc ở phòng trà nhưng hôm nay nàng quyết "ép" anh cho bằng được. Không có "cô" tôi cũng đi xem nhạc được. Nàng giật mình với suy nghĩ có vẻ "hằn học" với Quỳnh như thế.

* * *

Trung ngạc nhiên khi Quỳnh nói muốn đến phòng trà xem nhạc. "Chỗ nào vậy em?" "Dạ, WE, ở đường Lê Quý Đôn ah." "Uhm cũng được em. Lâu lắm rồi anh cũng không được xem ca sỹ VN mình hát". Khoác nhẹ tay Trung bước vào, Quỳnh kín đáo nhìn quanh tìm kiếm. Mặc dù vẫn còn bàn gần sân khấu nhưng cô chọn một góc khuất.

Mặc dù đã cố gắng tranh thủ nhưng H. vẫn đến đón nàng hơi trễ nhưng nàng không giận anh. Nàng biết hôm nay tuy khá bận rộn nhưng anh vẫn chiều theo ý thích của nàng. "H. xin lỗi. Lúc nãy đứng dậy về rồi mà khách hàng gọi điện." H. gãi đầu, mặt nhăn nhó trần tình, trông giống cậu học trò đứng trước cô giáo. Nàng cười xòa "Không sao. H. ăn gì chưa?" H. lắc đầu. "Vào đây Tú nấu mì ăn tạm rồi đi cũng được."

Chiếc bàn người bạn dặn dành riêng cho nàng nằm ngay giữa, cách sân khấu vài ba bàn, thật thuận tiện cho việc xem nhạc. Nàng hơi ái ngại vì mình vào trễ. Người quản lý phòng trà vừa dắt nàng và H. vào bàn vừa trấn an "Mới bắt đầu thôi. Cô đừng ngại". Thỉnh thoảng nàng nhìn sang H. Anh có vẻ mệt và buồn ngủ. Nàng vuốt nhẹ má anh "H. có muốn về không?" "Không sao, H. còn chịu được mà". Cô cười khẽ khẽ "Trời. Xem nhạc mà làm như bị tra tấn zậy ah." H. cười hiền lành "Sau này H. sẽ dành thời gian thưởng thức nhiều hơn, há."

Từ góc xa, Quỳnh trông thấy nàng ngay khi nàng cùng H., tay trong tay bước vào. Nàng diện bộ váy đen trông bí ẩn và sang trọng nhưng cũng rất nổi bật. H. của nàng rất trẻ trung và đẹp trai. Một cặp đẹp đôi. Bất chợt Quỳnh nhìn sang Trung. Trung thật đàn ông với thân hình rắn chắc, một bờ vai vững chãi mà Quỳnh có thể tựa vào. Bất chợt Quỳnh tựa nhẹ đầu vào vai Trung. Trung ngạc nhiên nhưng anh nhanh chóng nở nụ cười mãn nguyện.

* * *

Đang ăn trưa thì điện thoại reo, Quỳnh nhìn vào màn hình, số của nàng. Đã 3 ngày trôi qua, từ hôm cô từ chối xem nhạc ở WE cùng nàng.

"Hello. Chị hả?...Dạ, em đang ăn. Chị ăn chưa?"

"Chưa nữa em. Chị mới họp xong. Em ăn gì thế? Ngon không?"

" Em ăn cơm bình thường thôi ah...Hôm trước chị xem nhạc vui không?"

"...Uhm. Cũng vui...Mà sao em không nghĩ là em không đi với chị thì chị sẽ không xem?"

"Hì...Không có em đi cùng chắc chị sẽ rủ người khác thôi."

"Uhm. Thôi em ăn ngon nhé...."

" Chị cũng vậy nha. Bye chị."

"Bye bye"

Tắt điện thoại rồi mà Quỳnh vẫn bần thần. Chị ấy gọi mình chỉ để hỏi chuyện ăn trưa thôi sao? Sao lúc nào cũng tỉnh bơ như vậy chứ. Ủa, mà người ta có "tội lỗi" gì với mình đâu mà không tỉnh bơ. Quỳnh tự cười mình và tiếp tục bữa ăn dang dở. Như thường lệ, sau bữa ăn trưa là Quỳnh nằm nghỉ khoảng 30'. Tuy chỉ 30' ngắn ngủi nhưng giấc ngủ đến với cô rất nhanh và sâu. Hôm nay Quỳnh thấy khó ngủ và hơi bức bối. Cô lấy điện thoại, bấm số nàng.

"Dạ, em đây. Chị ăn trưa xong chưa?"

" Vừa xong em ơi. Em không ngủ trưa ah?"

"Em ít ngủ trưa lắm" Quỳnh tự đỏ mặt vì câu nói dối khá tỉnh.

"Uhm. Chị cũng vậy. Vì chị hay ra ngoài ăn trưa. Thỉnh thoảng mới ở lại văn phòng"

"Ah...chiều tối nay chị rảnh không?"

"Rảnh chứ. Có gì không em?".

"Đi ăn tối với em nhé"

"Oh, được em. Em định ăn ở đâu? Mấy giờ?"

"Chị biết Hide Away không?"

"Ở Phạm Ngọc Thạch phải không em?...Uhm, vậy thì 7h ở đó nhé"

"Dạ."

"Hay là chị tới đón em đi cùng? Em thấy thế nào thì tiện?"

"Có phiền chị không?"

"Không sao. Chị đi được mà. Nhắn tin cho chị địa chỉ chính xác nhà em nhé. Bye em. Tối gặp"

"Dạ, tối gặp"

Quỳnh loay hoay không biết nên mặc đồ như thế nào. Đầm? Quần jean? Quần short? Cuối cùng cô chọn bộ jum-suit màu xám metallic. Bộ này cô mới mua ở Mango trong chuyến đi Singapore vừa rồi. Ngắm mình trong gương, Quỳnh mỉm cười hài lòng.

"Cô Quỳnh ơi, có bạn đến đón."

Quỳnh hé cửa "Uhm, chị Kim xuống nói người ta chờ em chút nha"

Cô với tay lấy chai Very Sexy For Her của Victoria's Secret, ngắm mình lần cuối trong gương rồi nhanh chóng đóng sập cửa phòng lại sau lưng.

"Oh, xinh quá ta" Nàng trầm trồ khi Quỳnh vừa bước lên xe. Quỳnh quay mặt giấu vẻ e thẹn "Dạ... Chị cũng zậy mà". Nàng mặc sơ mi dài caro nhuyễn hồng nhạt cùng quần kaki legging trắng, mẫu hè thu của Tommy Hilfiger, trông đơn giản nhưng không kém phần sang trọng.

Hide Away phục vụ món tây khá chuyên và bài bản. Nàng và Quỳnh hình như khá quen thuộc nơi này. Cả hai đặt thức ăn rất nhanh và hợp nhau.

- Em hay đến đây lắm hả?

- Dạ. Mỗi tuần em ghé một lần

- Trời, lúc trước thì chị ghé thường xuyên lắm. Mấy tháng gần đây bận plan mới nên không ghé được. Mà sao dạo đó không gặp em nhỉ?

- Dạ...chắc tại chưa có duyên.

- Uhm. Chắc zậy quá. Nàng cười.

Bữa ăn trôi qua khá nhanh. Quỳnh nhìn đồng hồ với vẻ suy tư.

- Em muốn về hả?

- Dạ không. Còn sớm mà chị. Chưa 9h mà...Em định hỏi chị bây giờ đi đâu đó uống nước được không chị?

- ...Uhm. Sáng mai chị phải gặp khách hàng sớm... mà không sao. Giờ chị chở em đi vòng vòng Phú Mỹ Hưng hóng gió. Được không? Ăn no quá, chị sợ không uống nước nổi ah.

- Hay thôi mình về để chị nghỉ sớm, mai còn làm việc.

- Oh, đi một vòng rồi về cũng được em. Đi nha.

Nàng với tay mở nhạc. Tiếng hát Quang Dũng vang lên êm ái "Không cần biết em là ai. Không cần biết em từ đâu. Không cần biết em ngày sau. Ta yêu em bằng mấy ngàn biển rộng..."

- Em nghe Quang Dũng được không? Nếu không thích thì mở hộc đó ra đổi đĩa khác nha.

- Hay mà chị. Chị lái xe lâu chưa?

- Cũng được 2, 3 năm rồi em. Ah, lúc nãy em nói mẹ em làm mai cho em người nào đó. Kể thêm chị nghe đi.

- ...Dạ. Ảnh tên Trung, con một người bạn thân của mẹ em.

- Uhm. Anh đó đẹp trai không? Làm nghề gì?

- Ảnh cũng được. Làm giáo sư ĐH bên Mỹ.

- Trời. Tốt quá rồi... Mà quan trọng là em thấy sao?

- ....Em cũng không biết nữa....Thôi mình nói chuyện của chị đi.

- Chuyện chị có gì đâu mà nói. Hihi.

- Thì chị ở riêng lâu chưa? Ba mẹ chị không phản đối ah? Ba mẹ em lúc nào cũng "giữ chặt" em hết ah. Đôi khi em thấy nghẹt thở.

- Chị ở riêng cũng 2, 3 năm nay. Có ở chung với ba má chị thì cũng như ở một mình ah. Ba má chị đi đi về về giữa Úc và VN suốt. Ba má chị qua thăm ông anh và bà chị của chị bên đó. Nhân tiện trông coi giùm đám cháu nhỏ.

- Uhm. Chị được tự do. Sướng ghê.

- Thì có sướng cũng có khổ mà em. Nhất là lúc bệnh. Nếu gặp đúng lúc ba má không có ở VN là mệt luôn.

- Chứ anh H. đâu?

- Trời, đàn ông mà. Không tận tâm như chị mong muốn đâu. H. không biết nấu món cháo chị thích ăn mỗi khi bệnh đâu... mà thôi, H. biết đi mua cháo về cho chị là tốt lắm rồi. H. bận rộn và lo cho sự nghiệp lắm....Chính chị cũng như thế mà.

Quỳnh trầm ngâm một lúc rồi đột ngột lên tiếng "Mai mốt chị bệnh, nhớ kêu em nha. Em qua nấu cháo cho."

Nàng cười "Nhớ nha. Tới lúc tui kêu mà không qua, nói bận này nọ là tui giận luôn đó."

"Em nói được là làm được mà." "Uhm. Chị ghi vào bộ nhớ rồi đó"

* * *

Đợi Quỳnh vào hẳn trong nhà, nàng lấy điện thoại gọi H. "H. đang làm gì đó? Ngủ chưa? Ah,..Tú vừa đi với khách hàng về....Ok, mai đi ăn tối bù nhé. Thôi H. ngủ sớm đi. Đừng thức khuya quá. Bye bye."

Đã 12h đêm rồi mà nàng vẫn chưa ngủ được. Nàng với tay bật ngọn đèn ngủ cạnh giường, kéo hộc tủ lấy laptop ra. Nick yahoo của Quỳnh đang sáng. Sao hôm nay Quỳnh thức khuya thế? Tuần trước nàng thức khuya làm việc, vài lần đảo qua yahoo messenger mà không lần nào thấy Quỳnh onl cả. Chắc hôm nay thức khuya để chat với anh Trung gì đó rồi. Thôi mình không làm phiền.

"Chị có đó không?"

Hả? Sao Quỳnh biết nàng onl, nàng invi với mọi người mà. Ah, chắc cô ấy check invi mình đây mà.

"Uhm. Chị onl làm việc. Em chưa ngủ sao"

"Em không ngủ được."

"Chứ không phải onl để chat với anh Trung ah?"

"Dạ không chị ơi. Em không chat với ai vào giờ này đâu."

"Đang chat với chị nè. :smile: "

"Dạ. chị là ngoại lệ mà" Gõ xong câu này, Quỳnh chợt đỏ mặt.

"Keke. Chị có "giá" quá ta"

" :smile:"

"Sao cười rồi im re zậy?"

"Em có phiền chị làm việc không?"

"Chị gửi mail cho khách hàng thôi. Xong rồi. Em buồn ngủ chưa?"

"Dạ chưa. Mình chat thêm chút nữa nha chị"

"Uhm. Lúc rảnh rỗi em làm gì?"

"Em đọc sách, nghe nhạc. Thỉnh thoảng đi ăn uống, shopping với bạn bè. Chị thì thế nào?"

"Chị hả? Ưu tiên việc ngủ. Hihi. Thì cũng như em thôi. Nghe nhạc, đọc sách, ra rạp xem phim, đi ăn uống, du lịch...Nói chung là zậy ah"

"Em chưa bao giờ được đi du lịch một mình như chị. Ba mẹ em khó lắm. Hồi xưa làm công ty cũ, có một lần đi công tác mà cũng phải nhờ sếp xin giùm đó chị. Không biết bây giờ như thế nào?"

"Oh, không sao đâu. Chắc lúc đó ba mẹ thấy em còn chưa chín chắn, chưa trưởng thành. Giờ thì em đi làm cũng khá lâu rồi. Sau này đi công tác chắc ok thôi."

"Thôi khuya rồi. Chị đi ngủ đi. Sáng mai chị còn gặp khách hàng đó"

"Ui, em không nhắc chị cũng quên. Tks em. Ngủ ngoan nhé"

"Dạ, chị ngủ ngon. Bibi"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro