Phần 4
Gần đây, nàng thường xuyên nghĩ đến Quỳnh. Dù có bận rộn công việc thế nào đi chăng nữa, nàng cũng tranh thủ gọi điện, chat với Quỳnh. Nàng cũng ngạc nhiên với chính mình. Trước kia, những lúc bận rộn, nàng hầu như quên hết mọi thứ xung quanh, với H. cũng thế. May mà H. là người hiểu nàng. Anh không giận những khi nàng đột nhiên 'mất tích'. Khi đó, H. thường chủ động tìm nàng, ngủ lại nhà nàng và mua thức ăn về cho nàng. Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ đến nguyên nhân việc nàng chấp nhận H. ngủ lại nhà nàng. Lần đó, nàng bị đau ruột thừa phải nhập viện mổ. Ba má nàng lại vừa bay qua Úc. H. đã kề cận chăm sóc nàng những ngày nằm viện. Anh làm cả những việc như thay quần áo, lau mình cho nàng mỗi ngày. Rồi khi nàng nằm dưỡng bệnh tại nhà, anh qua hẳn để tiện chăm sóc nàng. Rồi việc gì đến cũng đến. Đôi khi nàng nghĩ, lần đầu tiên đó như đền ơn H. Tuy nhiên, nàng cũng không thể phủ nhận sự rung động của mình trong lần đầu đó.
Nhiều lần H. đề nghị sớm làm đám cưới để được chính thức ở cùng nàng. Nhưng nàng thấy mình dường như chưa sẵn sàng cho cuộc sống chung với H. Thế là để nhượng bộ, thỉnh thoảng nàng cho phép H. đến ngủ lại đêm với nàng.
Sáng nay nàng ra sân bay tiễn H. qua Nhật. Lần này H. đi khá lâu, hơn 1 tháng. Thời gian cụ thể còn tùy thuộc vào công việc. Nghĩ đến quãng thời gian tới không có H. bên cạnh, nàng thấy buồn phiền. Có H. dường như là thói quen của nàng. Tuy không nhớ anh đến nỗi cồn cào, da diết quá nhưng vắng H., nàng thấy hụt hẫng và như thiếu điều gì đó thân thuộc vẫn quanh nàng trong cuộc sống hàng ngày. Cũng may là dạo này nàng cũng bù đầu với công việc nên thời gian như qua mau. Mới đây đã đến giờ tan sở. Ngoài kia tiếng các đồng nghiệp râm ran chào nhau ra về. Nếu có H. ở đây, có lẽ lúc này anh sẽ gọi cho nàng để cùng đi ăn tối. Nàng ngồi thừ trong phòng, không biết nên đi đâu. Về nhà thì trống vắng quá. Ba mẹ thì vẫn còn bên Úc. Lần này ông bà đi khá lâu vì dự tính mua thêm nhà bên đó cho thuê. Chợt điện thoại reo . "Hello....Em chưa về hả Quỳnh?...Chị vẫn còn ở văn phòng...Uhm, hôm nay chị buồn quá...Không có gì, tự nhiên vậy thôi...Em qua nhà chị nấu ăn?!...Phiền em không đó?...Ok. Giờ chị qua đón em.". Nàng hớn hở thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng ra bãi xe.
- Chị chở em ghé Lotte Mart nha. Em vào mua đồ ăn.
- Uhm. Em định nấu món gì?
- Chị thích ăn gì?
- Món gì cũng được em, nhiều rau càng tốt. Nhưng trừ thịt heo nha.
- Vậy em mua thịt bò xào đậu Hà Lan, trứng chiên nấm và canh tôm nấu cải ngọt. Được không chị?
- Trời. Em sắp xếp nhanh quá há. Nàng ngạc nhiên.
- Dạ...Tại trong lúc chờ chị qua, em có nghĩ trước. Quỳnh bối rối.
Nàng đang háo hức chờ thử tài Quỳnh. Thật ra nàng cũng là "cao thủ" bếp núc. Có điều vì gần đây nàng đảm nhận cương vị mới nên không còn nhiều thời gian dành cho việc nấu ăn nữa.
Bước vào căn hộ của nàng, Quỳnh trầm trồ "Nhà chị đẹp quá!". Nàng cười cười, im lặng không đáp. Căn hộ 88m2 của nàng được trang trí chủ đạo bằng màu trắng. Trên bàn trà của bộ sofa lúc nào cũng có một chậu lan Hồ Điệp trắng muốt. Nàng vốn yêu màu trắng. Toàn bộ kệ bếp cũng một màu trắng tinh khôi. Bếp nhỏ gọn nhưng đầy đủ tiện nghi. Quỳnh háo hức chuẩn bị bữa tối "Chị vào tắm đi. 45' nữa sẽ có ăn". Oh, nhanh nhẹn quá ta. Chờ xem.
Khác với thói quen hàng ngày, hôm nay nàng không ngâm mình trong bồn tắm. Nàng tranh thủ tắm nhanh để ra phụ Quỳnh. Nhẹ nhàng đến sau lưng Quỳnh, nhìn qua vai cô, nàng thấy Quỳnh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ. Nước đang sôi trên bếp, có lẽ canh sẽ nhanh chóng được nấu xong. Thịt bò đã ướp. Trứng đã đánh sẵn trong chén. Rau củ đã được cắt gọt tinh tươm, gọn gàng. Quỳnh quay lại, chạm mặt nàng bất ngờ nên cô có vẻ hốt hoảng "Trời. Chị ra hồi nào? Sao em không hay?" "Chắc do em đang chú tâm làm bếp đó mà. Sorry, làm em giật mình". "Chờ em 30' nữa nha! Mấy món này nấu nhanh lắm và ăn nóng mới ngon". "Thôi em vào tắm đi. Để đó chị làm nốt cho. Ah, chị để sẵn bộ đồ chị chưa dùng sẵn cho em trong phòng tắm đó". Thấy Quỳnh có vẻ chần chừ, nàng nói tiếp "Em đừng ngại. Tắm rửa mát mẻ mới thoải mái, ăn mới ngon. Nha". Quỳnh ngoan ngoãn đi vào phòng tắm. Nàng ra phòng khách mở nhạc. Tiếng piano thánh thót vang lên, những âm thanh du dương dưới đôi bàn tay tài hoa của Richard Clayderman tràn ngập không gian. Nàng quay ra bếp tiếp tục công việc dở dang của Quỳnh.
Quỳnh lặng ngắm tấm lưng thon thả, dáng người thanh thoát của nàng. Từng giọt dương cầm lan tỏa quanh Quỳnh. Quỳnh tựa vào tường, nhắm mắt cảm thụ. Chợt có tiếng thì thầm bên tai "Sao đứng đây mơ màng thế em?" Hơi thở nàng âm ấm bên tai Quỳnh. Quỳnh nhoẻn cười "Nhạc hay quá chị. Em thấy thanh thản và nhẹ nhõm ghê". "Uhm. Thôi ra ăn cơm đi em."
Tắt bớt đèn sau khi dọn dep. Nàng pha hai ly trà hoa hồng bưng ra phòng khách. "Em ngồi đi. Uống chút trà nóng nha. Trà này thư giãn, dễ ngủ lắm. Không như trà bắc đâu." "Dạ. Oh, giai điệu bài này êm ái quá". "Uhm. Bài Acom me amour. Chị thích nhất bài này. Hôm nào buồn và khó ngủ, chị nghe đi nghe lại suốt....Em nhắm mắt lại đi...Tự nói với mình, rằng mình luôn thanh thản, luôn vui vẻ, không buồn phiền..." Giọng nàng nhẹ nhẹ trong tiếng piano. Quỳnh thấy mình như bay bổng trong không gian êm đềm. Dường như cả nàng và Quỳnh đều chìm trong thế giới riêng cuả mỗi người. Nàng nghĩ gì? Quỳnh nghĩ gì? Không ai cảm nhận được suy nghĩ của người còn lại. Chỉ thấy dường như giây phút bên nhau này nhẹ nhàng và êm đềm biết mấy. Lúc đĩa nhạc hết thì nàng lên tiếng "Hơn 9h rồi. Để chị đưa em về". "Thôi, chị cũng mệt. Em đi taxi về được mà"
* * *
" Em về tới nhà rồi. Chị chuẩn bị ngủ chưa?"
" Chưa em. Em buồn ngủ?"
"Dạ không. Em tỉnh lắm....Mình nói chuyện chút nha?"...
Tắt máy rồi mà Quỳnh vẫn luyến tiếc. Đã 11h đêm rồi mà sao Quỳnh chưa muốn ngủ. Quỳnh nhớ lại thời khắc bên Tú vừa qua. Với Quỳnh, thời gian cạnh bên Tú sao trôi nhanh quá. Sao ngắn ngủi quá. Quỳnh cảm nhận ngày càng rõ rệt tình cảm của cô đối với nàng. Quỳnh phân vân, không biết gọi tên tình cảm quyến luyến đó là gì cho chính xác. Tình bạn? Không, tình cảm với nàng không như những người bạn khác. Tri kỷ? Có thể. Nhưng thật ra nàng và Quỳnh chưa chắc đã hiểu nhau đến mức mà người ta hay nói là 'tâm linh tương thông"- người này chưa nói ra thì người kia đã hiểu ý. Tình cảm Quỳnh đối với nàng nghiêng về cảm xúc và cảm giác. Xa thì muốn gần. Gần thì tâm hồn như chao đảo. Ánh nhìn, mùi thơm trên thân thể, hơi thở...Mọi thứ như quấn lấy Quỳnh. Quỳnh hiểu đó là tình cảm gì nhưng cô không dám xác nhận. Vì thời gian quen biết nhau chưa lâu, gần 2 tháng thôi. Mọi thứ dường như quá nhanh và quá lạ. Đúng là Quỳnh chưa từng yêu người con trai nào. Nhưng cô cũng đã vài lần rung động. Như với Trung. Gần đây, cô và Trung đang tìm hiểu. Mặc dù đã quay về Mỹ nhưng hầu như ngày này cô và Trung cũng chat và "gặp" nhau qua webcam. Quỳnh phân vân quá. Cô mong có một phép màu nào đó giúp cô thoát khỏi trạng thái "lửng lơ" này.
* * *
Tối nay nàng vui. Những buồn chán trong nàng như tan mau khi có Quỳnh bên cạnh. Quỳnh rời đi nhưng quanh nàng như vẫn còn giọng nói, còn tiếng cười trong vắt của Quỳnh. Vụt qua trong tâm trí nàng là những hình ảnh của ngày đầu quen biết Quỳnh. Nàng thốt nhớ ra chỉ mới quen Quỳnh không lâu. Nhưng sao cảm giác như tình bạn giữa nàng và Quỳnh đã có từ thuở nào. Gần gũi, gắn bó và ...Như thế nào ta?! Nàng không biết dùng từ ngữ nào thích hợp để diễn tả đúng cảm giác của mình. Chỉ biết là với Quỳnh, nàng thật vui, hân hoan và luôn mong chờ Quỳnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro