Phần 7
Đã một tuần trôi qua, nàng không nhận được điện thoại của Quỳnh, ngoại trừ vài tin nhắn chúc ăn ngon, ngủ ngon. Nàng thốt nhận ra, từ trước đến nay hầu như Quỳnh là người chủ động gọi điện thoại cho nàng. Nhiều lần cầm điện thoại muốn gọi cho Quỳnh nhưng sao nàng ái ngại. Ngại vì không biết Quỳnh có bắt máy không? Ngại vì nàng không biết mình sẽ nói gì? Làm sao có thể "tỉnh bơ", vờ như không có chuyện gì xảy ra. Mà chuyện gì ở đây là gì? Nàng có quá nhạy cảm? Ôi, nhức đầu quá.
Trở về sau một ngày tất bật vì công việc và nặng đầu vì suy nghĩ tưởng chừng đơn giản (Nàng có nên gọi điện cho Quỳnh? Nàng sẽ nói gì với Quỳnh?), nàng ngâm mình trong bồn tắm tìm chút thanh thản, chút bình yên.
Trời vần vũ, sấm sét ngoài ô cửa. Nàng thu mình trên sofa. Mưa cuối mùa như bung tỏa hết cho những lần sau cùng. Những hạt mưa gõ mạnh trên kính, loang lổ, nhạt nhòa. Nàng nhắm mắt, cố thả lỏng toàn thân, mong mình lãng quên những não phiền đang vây bủa. Bóng tối bao trùm lấy căn phòng. Nàng nghe cô đơn dâng tràn tâm trí. Nàng thốt muốn mở tung cánh cửa kia, cho gió, cho mưa ùa vào. Cho tắt đi những suy tư dày xéo tâm can. Nàng muốn hét lên thật to, muốn nghe vật gì đó đổ vỡ, một tiếng "choang" có thể thức tỉnh nàng. Và rồi vượt lên tất thảy những điều đó là ước muốn có ai đó bên nàng, ngay lúc này đây. Bàn tay vỗ về, vòng tay ấm áp. Nàng cần nghe một giọng nói. Giọng nói êm nhẹ, như ru từ Quỳnh.
"...Hello... Quỳnh khỏe không ?"
"Dạ...em vẫn bình thường...Bên chị có mưa?"
"Uh. Đang mưa...Em đang làm gì?"
"Em nằm thôi. Không làm gì cả..."
"Tuần qua... có gì vui không em?" nàng dè dặt
"...Dạ không...Em thấy buồn và chán."
"Uhm...Chị cũng thế....Tối mai gặp nhau nhé?"
"...Gặp rồi có vui hơn không?"
"Chị không biết...Chỉ là muốn gặp thôi..."
"...Dạ. Vậy mình sẽ gặp..."
* * *
Nàng chọn chiếc bàn sát cầu cảng. Nàng đến từ sớm, ngồi suy nghĩ mông lung. Đèn bắt đầu được mở lên từ những chiếc tàu khổng lồ đang neo tại cảng. Nàng thấy mình thật nhỏ bé. Nhạc Trịnh êm êm. Tên nhà hàng cũng là tên một bài hát thật hay của ông. Biển Nhớ. Gió từ mặt sông thổi vào lồng lộng. Tiếng máy nổ lạch bạch của những con đò vọng sang. Nghe buồn và xa vắng. Nàng chợt ước mình có mặt trên con đò kia, trôi xuôi mãi theo dòng nước, không còn những bộn bề lo toan cho đoạn đường xa tít phía trước. Quỳnh đến lúc nào mà nàng không hay biết. Nàng giật mình lúng túng "Em... em ngồi đi." Quỳnh mỉm cười "Chị đang suy tư gì thế?" "Ah, nghĩ linh tinh thôi em". "Ở đây khung cảnh lãng mạn quá". "Em thích không?" "Chị hay đến đây với anh H. hả?" "...Thỉnh thoảng thôi". "Chỗ này thích hợp cho những cặp tình nhân." Quỳnh như cố trêu nàng. Nàng lấy lại vẻ bình thản thường ngày "Trời. Chị cũng có mời khách hàng ra đây mà". Quỳnh nghiêm nghị "Hôm nay mình gặp nhau vì lý do gì?" Nàng cười tỉnh "Thì ăn tối. Ai cũng phải ăn mà". "Thì ai tự về nhà nấy ăn cũng được mà. Cần gì ăn chung!" Quỳnh bướng bỉnh. "Ăn chung vui hơn". "Thật là vui không?" Nàng gật đầu liên tục "Vui chứ. Vui lắm".
Nàng kêu người phục vụ dọn bàn và đem ra bình trà nóng. Quỳnh nhìn nàng như chờ đợi. Nàng có vẻ khó khăn để bắt đầu nói điều gì đó. "Thật sự chị không biết nên bắt đầu như thế nào...". "...Em cũng không rõ...". "...Có lẽ mình cũng không cần phải làm rõ mọi chuyện. Phải không em?...Cuộc đời này đã quá rắc rối...thôi thì mình đừng làm rối hơn..." "Em chỉ muốn biết là....liệu chị có một chút cảm giác nào đó không?" "...Uhm...em nghĩ sao?" "Sao lại đẩy câu trả lời cho em?" Nàng đặt tay lên ngực mình "...Mọi việc chỉ có thể cảm nhận một cách mơ hồ và sâu xa...Inside my heart. Who knows?"
Ngón tay nàng chạm khẽ vào bàn tay đặt hờ hững trên bàn của Quỳnh. Quỳnh hơi đỏ mặt, cô quay đi mỉm cười. Nàng ngại ngùng rụt tay lại (nàng sợ người khác nhìn thấy?!) Hai người im lặng bên nhau. Đêm như chìm xuống. Gió từ mặt sông thổi vào ngày càng mạnh. Quỳnh so vai vì lạnh. Nàng kéo ghế qua ngồi phía ngoài, cạnh Quỳnh và không quên kêu thêm trà nóng. Cầm tách trà ủ ấm đôi tay, Quỳnh khẽ hỏi "Có bao giờ chị có cảm giác như lúc này?" "...Chắc chưa từng có...Mà chị cũng không biết điều đó sẽ dẫn tới đâu?" "Em cũng không biết...Em chỉ mong mình có thêm được những khoảnh khắc như thế này...". Nàng im lặng, gật đầu. Điện thoại nàng reo như phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Số nước ngoài. Là số của H. bên Nhật. Nàng đi ra ngoài nghe điện thoại.
" Hello. H. hả?...Tú ở nhà...Ngày mai H. về?...Không, Tú vui chứ. Tại Tú đang mệt nên giọng hơi xìu. Hihi...Có quà nhiều không?...Uhm. Thôi H. làm gì làm tiếp đi. ...Mai gặp...Me too...Thì nhớ ah...Mệt ghê...Bye H."
Lúc quay vào, Quỳnh nhìn nàng như dò hỏi. Nàng lấp lửng "Uhm...Điện thoại của khách hàng..." "...Không sao đâu...Em hiểu mà." Giọng Quỳnh như có chút hờn dỗi. Nàng im lặng. Nàng không biết mình nên như thế nào. Với H., chắc chắn nàng sẽ luôn ưu tiên cho anh. Với Quỳnh, nàng có chút bất nhẫn khi thấy Quỳnh không vui. Nàng thấy mình như loay hoay giữa đám đông, nàng chìm lẫn trong dòng người hỗn độn, không biết nên đi về hướng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro