Chương 21: HÃY BAN ÂN HUỆ CHO NHỮNG CỤC LÔNG NÀO!
「ohoho.....」
Tôi đang rất đau buồn khi câu cá trên bờ biển Baibalon.
Bạn muốn biết tại sao không? Tôi đến bữa tiệc đó với mục đích là nói cho mọi người biết Baibalon tốt đẹp như thế nào nhưng bữa tiệc đã kết thúc ngay khi Tử tước Snail đột nhiên ngã quỵ.
Khi tôi đến chỗ ông ta để chữa trị bằng ma thuật của mình, người quản gia già nói với tôi rằng, "Tôi xin lỗi ngài, Rize-sama! Tôi sẽ nhắn với chủ nhân của mình rằng đừng bao giờ tổ chức bữa tiệc theo cách tệ hại như vậy nữa! Xin hãy tha thứ cho ngài ấy!". Sau đó, các quý tộc khác đã bỏ chạy và rời đi.
Chà, Alicia, Irina và Công tước Hohenheim đều đang cười nên tôi đoán mọi chuyện vẫn tốt.
Tôi lẩm bẩm, "Ước gì mình có thể uống một loại rượu đắt tiền hơn". Ngay sau đó, người quản gia già mời tôi một chai rượu vang bí mật của Snail để cả bốn chúng tôi uống với nhau và cùng nhau có một khoảng thời gian vui vẻ.
.......Nhân tiện, Công tước Hohenheim, sau khi tôi say quắc cần câu, thì rất hứng thú với "Tôn giáo Demiurge" từng tuyên bố rằng "dân thường quan trọng hơn ma thuật"....
Tôi nghe nói ông ấy cũng có một cuộc nói chuyện vui vẻ với Irina, một cô gái trẻ của tộc nhân thú. Tôi không biết rõ họ đã nói những gì nhưng tôi rất mừng cho cô ấy!
Nếu những người đi cùng tôi trở thành bằng hữu, thì tham dự bữa tiệc đó cũng rất đáng.
—Ah, phải rồi!
「Mình sẽ làm ngược lại và tự tổ chức một bữa tiệc cho riêng mình!」
Khi tôi thả dây câu xuống mặt biển xanh ngắt, ý nghĩ đó chợt lóe lên!
Đúng vậy, tôi thậm chí còn không thể nói với họ rằng Baibalon tốt đẹp như thế nào! Tất cả những gì tôi cần làm là cứ để họ tận mắt chứng kiến! Bây giờ lãnh địa này đã giàu có và thịnh vượng biết bao nhiêu mà nhỉ!
Nếu tôi gửi lời mời kèm thêm tên của Công tước Hohenheim, thì hầu hết các quý tộc sẽ đến dự thôi.
Nếu họ có thể nhìn thấy vẻ đẹp tự nhiên của Baibalon, thì hình ảnh tiêu cực của họ về nơi này chắc chắn sẽ bị thổi bay! Và thông qua những quý tộc đó, dân thường sẽ nghe được những lời nhận xét tốt đẹp và chúng ta sẽ có một loạt du khách đến thăm!
Được rồi, vào việc thôi nào!
Đầu tiên là phải sửa sang lại dinh thự của tôi, bằng cách làm nó trông giống như một tòa lâu đài, để tạo sự ngạc nhiên cho những vị khách của chúng ta! Tôi sẽ nhờ một người thợ đặc biệt - người này khi trước bị buộc phải làm một lối đi bí mật trong lâu đài hoàng gia và khi anh ta nhận ra rằng mình sẽ bị giết để bịt miệng ngay sau khi lối đi được xây xong thì anh ta đã bỏ trốn đến đây. Anh thợ ơi, sửa sang dinh thự lại giúp tôi nhé!
Chúng ta sẽ làm cho cảnh quan thành phố lộng lẫy như thủ đô hoàng gia và biến Baibalon thành nơi nổi tiếng nhất cả nước!
Được rồi, mấy việc này sẽ cần rất nhiều gỗ đây.
Vậy thì, bây giờ—hãy trồng 10.000 cây xanh thôi nào!
Tôi đặt cần câu cá bằng gỗ của mình xuống đất, đặt tay lên nó, và thi triển ma thuật chữa trị.
「—Thành phần vật chất. Nhân. Chia. Tái sinh. Lan truyền—-!!!」
Vì vậy mà cần câu gỗ vỡ tan tành và—–bùm bùm bùm bùm bùm bùm! Cùng với âm thanh ầm ầm đó, một biển cây đại thụ đã được hiện ra trước mắt tôi....!
Được rồi, ma thuật chữa trị của tôi tiện lợi thật! Vì tôi có thể sản xuất ra hàng loạt cây gỗ, nên sẽ không còn vấn đề gì nữa!
—Tôi đã được mọi người tôn thờ như "tông đồ của thần" và kể từ đó sức mạnh ma thuật của tôi đã không ngừng tăng lên......!
-0-
—Chuyển Cảnh—
-0-
「—Haa, haaa, haa, cố lên nào các thanh niên! Chúng ta gần đến nơi rồi!」
「T-Tộc trưởng, chờ tôi với!」
Vài người đàn ông trông giống như những cục lông đang chạy lên sườn đồi dẫn đến vùng Baibalon.
Họ là tộc người lùn. Đó là một chủng tộc á nhân với đặc điểm là lớp mỡ và lông dày trên cơ thể.
Ban đầu, những người lùn sống tại vùng đất lạnh giá ở phía nam xa xôi nhưng nhiều thập kỷ trước, đất nước của họ bị con người tấn công và một vài người trong số họ đã bị bắt cóc làm nô lệ.
「T-tộc trưởng.....ngài có chắc chúng ta sẽ chạy trốn đến nơi đó không vậy?......Nó được mệnh danh là nơi khô cằn tệ hại nhất đấy ạ.......」
「Câm miệng! Ta không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng việc Snail đổ bệnh và lãnh địa của hắn ta đang rơi vào hỗn loạn, thì bây giờ là cơ hội duy nhất để chúng ta trốn thoát đấy!......cho dù đích đến có là địa ngục đi chăng nữa thì vẫn tốt hơn là những ngày bị áp bức bởi tên lãnh chúa khốn nạn đó....!」
Dùng hết sức bình sinh để leo lên ngọn đồi, thủ lĩnh của những người lùn hồi tưởng về quá khứ của họ.
....Họ đã bị đưa đến đó làm nô lệ, dù vẻ ngoài không mấy ưa nhìn nhưng họ vẫn được đánh giá cao ở nhiều nơi vì tay nghề chế tạo cực kỳ thành thạo của mình.
Những người lùn cũng làm việc rất tích cực ở Django, nơi có những khu mỏ lớn, và được lãnh chúa đời trước tin tưởng.
Tuy nhiên, số phận của những người lùn đã thay đổi sau khi Django dồn hết tâm trí của mình vào một "con rồng" độc ác và vị lãnh chúa đó đã chết khi chiến đấu với con rồng ấy.
Vì quặng sắt khó có thể khai thác được nữa, nên những người lùn trở thành những cục lông vô dụng.
Lãnh chúa mới, Snail, rất ghét họ nhưng ông ta không thể để họ đi vì có khả năng con rồng kỳ quái sẽ bay đi.
—Tất nhiên, cách Snail đối xử với họ là tệ của tệ. Đặc biệt, tộc trưởng đã phàn nàn với Snail nhiều lần, và hơn nửa cơ thể của ông ấy đã bị nướng chín bởi ma thuật lửa.
「Tên Snail khốn nạn đó....Ta sẽ giết hắn vào một ngày nào đó!」
「À, phải.....tôi đồng ý với ngài, thưa tộc trưởng! Đó là lý do tại sao chúng ta sẽ đến Baibalon để gây dựng lại sức mạnh của mình!」
「Nếu tất cả chúng ta sát cánh cùng nhau, ngay cả khi ở lãnh địa tồi tệ nhất, thì chúng ta có thể biến điều đó thành hiện thực!」
Những người lùn truyền cảm hứng cho nhau khi nói chuyện bằng phương ngữ của họ.
Vì vậy, họ đã leo lên được ngọn đồi—vào lúc này,
「—-Cái......cái quái gì thế nàyyyyy!?」
Trước mắt những người lùn, xuất hiện một "đô thị" họ chưa từng thấy trước đây—!
Có hàng tá tòa nhà khổng lồ trông như là nơi ở của những quý tộc và một tòa lâu đài tráng lệ đang được xây dựng với tốc độ cao ở trung tâm đô thị!
「Ể-ểe!? Cái này là sao? Cái quái gì đây!?」
「Ta không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tòa lâu đài ở giữa đang được xây dựng nhanh chóng!」
Những người lùn rất bối rối trước quang cảnh quá sức tưởng tượng này.
Đầu họ đầy rẫy những dấu chấm hỏi khi nghĩ đến việc lãnh địa khô cằn Baibalon đã biến đi đâu và chuyện gì đang xảy ra với tòa lâu đài mà hết tầng này đến tầng khác được xây chồng lên nhau chỉ trong vài giây.
Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để bất ngờ.
Trước mắt họ là một chàng trai mảnh khảnh cưỡi một con rồng khổng lồ bước xuống—!
「Này, các anh nhiều vết thương quá! Các anh đang chạy trốn khỏi lãnh địa nào đó phải không?」
「Aaaa, không thể nào......khôngggggggggggg!? Tại sao con rồng đó lại ở đây chứ!!?」
「Ý anh là cậu bé này sao? Nó là thú cưng của Baibalon đấy.」
「Thú cưng!?」
Những người lùn run rẩy trước con rồng có lớp vảy đen tuyền óng ánh rực rỡ.
—Không phải nghi ngờ gì nữa. Đây chính là con rồng đã chiếm lấy khu mỏ! Chỉ nhìn thôi cũng đã khiến họ phải run sợ rồi!
「A-anh kia, tránh xa thứ đó ra mau! Nguy hiểm lắm....!」
「Đừng lo lắng, não của nó đã bị lãnh chúa của chúng tôi làm rối loạn rồi nên an toàn lắm! Và nếu có vấn đề gì xảy ra, chỉ cần vỗ vào nó một tiếng bíp thì nó sẽ im lặng! Thay vào đó, các anh nên cưỡi thử đi! Tôi sẽ đưa các anh đến thành phố ngay lập tức!」
「Ể, ểeeeeeeeeeeeee!?」
Những người lùn bị người đàn ông kéo lên và ngồi trên đầu của con rồng.
Có cố gắng chống cự cũng vô ích. Những người lùn chẳng khác gì những cục lông vô dụng trước khối cơ bắp cực kỳ săn chắc ấy.
「Được rồi, mọi người lên hết rồi! Vậy thì, rồng à, bay đến thành phố nào!」
「Gugaaaaaaa!」
「......」
—Sau khi nghe thấy tiếng gầm của con rồng, những người lùn đã từ bỏ tất cả hy vọng.
Suy nghĩ của họ không thể theo kịp với thực tế. Ngay từ khi leo đến đỉnh đồi và bước lên vùng đất Baibalon, họ cảm thấy mọi thứ giống như một sự dối trá vậy.
「N....này, các anh, chúng ta đang mơ sao.....?」
「Đúng vậy...đây chắc chắn là một giấc mơ, đây chắc chắn là một giấc mơ rồi! Tuy vậy—sao tôi có thể cảm thấy cơn gió luồn qua râu của mình chứ? Nó rất chân thực!」
Được con rồng đáng sợ chở đi, những người lùn thấy mình đang ở ngay trên đỉnh của tòa lâu đài.
Họ sửng sốt nhìn xuống thì thấy một nhóm những chàng trai mảnh khảnh như người cưỡi rồng, đang làm việc với tốc độ kinh người.
「H-h-họ là ai vậy.......sao họ có thể vác được những tảng đá và thanh gỗ lớn như thể chúng là túi đậu vậy chứ....! Họ hoàn toàn không phải là con người! Có phải chúng ta đã đến "đất nước của những vị thần" rồi không?」
Trong sự bối rối, một trong những người lùn đã thốt ra một điều không tưởng.
Tuy nhiên—người cưỡi rồng lại thích thú thì thầm.
「Hi.....hihihi......! Ah, các anh không sai đâu. Chúng tôi đang sống trong một lãnh địa được cai trị bởi "tông đồ của thần" đấy....!」
Sau đó, những người lùn bắt đầu lạnh sống lưng khi họ nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông khi anh ta quay người lại.
Miệng của anh ta nở một nụ cười của người cuồng tín đã mất đi lý trí—!
「Hiii! A-anh bị làm sao vậy!?」
「Lãnh chúa của đã ban cho chúng tôi, những người bị áp bức, tất cả mọi thứ! Ngài ấy đã chữa khỏi mọi căn bệnh, cung cấp thức ăn không giới hạn, và thậm chí còn thuần hóa những con rồng đáng sợ nhất nữa!」
Mặc kệ những người lùn đang ngơ ngác, anh ta dần phấn khích hơn.
Anh ta đứng trên lưng con rồng nguy hiểm, dang rộng vòng tay và nở nụ cười sung sướng....!
「Nhờ có ngài ấy mà chúng tôi, những người vốn yếu hơn, đã có thể có được một cơ thể mình đồng da sắt! Mặc dù là dân thường, nhưng chúng tôi vẫn có thể đối đầu với các ma thuật sư và thậm chí là giành chiến thắng nữa!!! Ah, thật là một niềm vui sướng khôn xiết! Tất cả là nhờ ngài ấy —Rize Baibalon, Người đã cho chúng tôi sự tự tin aaaaahhhhhhh!!」
Anh ta là một kẻ mất trí rồi!
Bạn sẽ kết luận ngay như vậy sau khi nhìn thấy một người đàn ông nước dãi chảy ròng ròng gầm rú.
Tuy nhiên...những người lùn không thể nhìn đi chỗ khác như người xa lạ được.
Đôi mắt sáng ngời của người đàn ông có một tia sáng. Ngoài sự điên rồ, còn có cả "hy vọng".
Ah... .nếu Rize Baibalon kỳ diệu như người đàn ông này đã nói, liệu anh ta có dang tay giúp đỡ họ không?
「Này, vị lãnh chúa đó....người đó tên là Rize ấy」
「Là Rize-sama. Ta sẽ giết ngươi.」
「Hiii !?—Ý tôi là, Rize-sama, liệu ngài ấy có thể....cho những á nhân như chúng tôi mượn sức mạnh của mình không?」
「Tất nhiên, ngài ấy sẽ cho mượn thôi.」
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của người lùn lúc đặt ra câu hỏi, chàng trai mảnh khảnh đưa ra câu trả lời ngay lập tức.
Anh ta trả lời không chút do dự, dù chỉ là một giây. Điều đó đã cho thấy sự tin tưởng tuyệt đối của anh ta đối với Rize.
「Rize-sama là một người nhân từ. Ngài ấy không chỉ chấp nhận những kẻ chạy trốn như tôi mà còn chấp nhận cả những người ốm yếu bị xã hội ruồng bỏ vì bệnh tật bằng tấm lòng nhân hậu. Đúng vậy, ngài ấy là hiện thân của công lý! Nếu chúng ta tiếp tục đi theo ngài ấy, chúng ta sẽ không bao giờ sai cả!!!」
「Ồ-ồoooo....!」
Những người lùn bắt đầu nhen nhóm một tia hy vọng nhỏ nhoi trước những lời nói đanh thép của người đàn ông đó.
Vì thế, sau đó, những người lùn thực sự đã được Rize Baibalon chấp nhận và họ rất vui mừng khi cơ thể bị cháy của mình được chữa lành—ngay cả trước khi họ nhận ra điều đó.
Người đàn ông tên Rize không biết tí gì về công lý cả. Lý do khiến anh ấy cứu rỗi người khác rất nông cạn, "Tôi sẽ đối xử tốt với bạn nên bạn sẽ phải nghe theo lời tôi, đúng không?".
Vì vậy—một loạt tín đồ ngu dốt khác đã được thêm vào hàng ngũ của vị lãnh chúa thiểu năng, người không biết mình đang làm gì cả....!
Quả là một bức tranh của địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro