Ẩn hôn với sếp - sữa đá sầu riêng


Báo cáo kiểm tra thai kỳ của tôi bị kẻ thù nhìn thấy.

Truth or Dare, cô ta cố tình hỏi.

"La Tiểu Nguyệt, cô có thai phải không?"

Tôi nghiến răng nghiến lợi "Chọn mạo hiểm."

Đối phương: "Gọi cho bố đứa bé"

Mẹ kiếp!

Ngay giây tiếp theo, điện thoại di động của sếp đổ chuông.

1.

Gần đây tôi cảm thấy không khỏe, nhưng tôi không biết nguyên do.

Nên tôi quyết định tới bệnh viện để kiểm tra toàn thân và kết quả là tôi đang mang thai!!

Trong khi tôi còn chưa hết sốc, kẻ thù truyền kiếp của tôi đang đứng ngay đằng sau và thốt lên: "Lưu Tiểu Nguyệt, cô chưa có chồng mà đã mang thai!"

Tôi lập tức bịt miệng cô ta lại.

"Nói gì đó? Đây là báo cáo khám sức khỏe của bạn thân tôi!"

Tình huống khẩn cấp, tôi chỉ có thể bịa ra lý do này.

Hơn nữa, cuộc hôn nhân ẩn của tôi không thể bị lộ bây giờ được. Nhưng nếu mang cái tiếng gái chưa chồng đã có con thì thật chẳng hay chút nào.

"Đừng có mà nói dối!" Kẻ thù truyền kiếp này đúng là không dễ lừa, cô ta chỉ có thể nghiến răng và mỉa mai.

"Sao cô cứ phải xía mũi vào chuyện người khác vậy? Đây không phải chuyện của cô!"

Cô ta lườm nguýt tôi một lúc rồi mới giẫm gót bỏ đi.

Buổi tối, tôi tham dự bữa tiệc của công ty.

Khi nâng ly để chúc mừng sếp, tôi đã đổi rượu sang thành sprite.

"Hôm nay tôi không khỏe lắm, nên tôi uống sprite thay cho rượu vang."

Sếp lạnh nhạt liếc sang tôi, ánh mắt đầy ý vị sâu xa.

Sau tiệc tối, ai đó đã đề nghị chơi Truth or Dare.

Thật không may, tôi bị quay trúng ngay lần đầu tiên.

Tống Tử Văn nhìn tôi một cách đầy tự mãn và hỏi ngay trước mặt mọi người: "La Tiểu Nguyệt, cô có thai đúng không?"

Tôi nghiến răng.

"Tôi chọn mạo hiểm."

Cô muốn bẫy tôi à? Còn lâu nhé!

Nhưng trước khi tôi bắt đầu đắc ý thì Tống Tử Văn tiếp tục: "Vậy thì gọi cho bố của đứa bé đi."

Má!!!

Chơi ác thật!!

Tôi từ từ lấy điện thoại ra trước ánh nhìn của các đồng nghiệp xung quanh.

"Uây, thực sự có thai hả?"

"Sao tôi không biết Tiểu Nguyệt có bạn trai vậy?"

Đúng lúc này, điện thoại của sếp reo lên.

"Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại."

Sếp cầm điện thoại rồi đi ra ngoài. Lúc anh đi ngang qua tôi cảm thấy dường như ánh mắt đó cố tình dừng lại trên người tôi!

Tôi lắc lắc điện thoại.

"Vậy thì chúng ta chơi mạo hiểm đi, hôn người đầu tiên bước vào cửa trong vòng 1 phút."

Trong phòng có đến bảy hay tám đồng nghiệp đã ra ngoài, tôi không biết ai là người sẽ vào đầu tiên.

Mọi người vỗ tay hưởng ứng rồi cùng hướng về phía cửa.

Tôi cũng hơi lo.

Lần này chơi hơi lớn đấy.

Nếu không chơi thì đổi lại tôi sẽ bị phạt 3 ly rượu.

Tống Tử Văn đắc ý khoanh tay nhìn tôi: "Hoặc tốt hơn là cô nên gọi điện cho chồng mình đi."

Vừa dứt lời thì cửa phòng mở ra.

Sếp bước vào sau khi nghe điện thoại xong, căn phòng rơi vào khoảng lặng. Mọi người hết nhìn sếp rồi lại nhìn tôi.

"Có chuyện gì vậy?"

Có lẽ sếp cũng nhận thấy bầu không khí bất thường nên mới hỏi.

"Ban nãy La Tiểu Nguyệt chọn mạo hiểm, xong mọi người đề nghị cô ấy hôn người đầu tiên mở cửa trong 1 phút."

Sếp dừng lại ngay bên cạnh tôi.

Anh ấy bình tĩnh gật đầu: "Chà, bắt đầu đi."

Tôi????

Giờ thì mọi người xung quanh còn la ó nhiều hơn.

'Nếu cô không thực hiện thì cô uống đi.' Ai đó hãy nói như này đi!!

Ai mà không biết sếp là ác quỷ trong công ty chứ!!

Còn nụ hôn nóng bỏng kia á?

Tôi sợ mai tôi sẽ bị sa thải vì hôm nay tôi lỡ bước chân trái vào công ty đó!

Tôi đành liếm môi nhìn người đàn ông trước mặt.

2.

Sếp không nhúc nhích nên tôi đành với tay kéo lấy cà vạt của anh và chuẩn bị hôn.

Đột nhiên Tống Tử Văn lao đến và chặn ngang tôi lại.

"Này La Tiểu Nguyệt, cô thân thiết với sếp lắm hay gì? Cô mà cũng xứng chạm một ngón tay vào sếp sao?"

Cô ta đẩy nhẹ tôi một cái, sếp lập tức cau mày.

Tôi nhìn cô ta: "Đó còn không phải do cô yêu cầu ư?"

Tống Tử Văn nghĩ rằng bản thân cô ta không có gì sai, cô ta khịt mũi: "Tôi bảo cô gọi điện cho bố của đứa bé. Ai mà biết được cô không biết xấu hổ mà đi hôn người đàn ông khác trong khi bản thân còn đang mang thai cơ chứ."

Cô ta quay lại phía sếp rồi nịnh nọt: "Sếp Lục, anh không nghĩ như vậy sao?"

Lục Cảnh Thần nhàn nhạt liếc cô ta: "Cô có chắc chắn là Tiểu Nguyệt đang mang thai không?"

Tống Tử Văn sửng sốt một chút, sau đó anh lập tức chất vấn thêm: "Có phải ý cô tôi là loại người sẽ dây dưa với người có gia đình đúng không."

"Là tôi não tàn hay cô nói chưa đủ?"

Ngay khi Lục Cảnh Thần nói xong, cả phòng lập tức chìm vào im lặng.

Tôi quay mặt lấy tay che miệng cố nín cười.

Tống Tử Văn hoàn toàn hoảng sợ, cô ta lập tức xin lỗi.

"Em xin lỗi sếp, em không có ý đó. Sao em có thể nghĩ rằng anh dây dưa mờ ám chứ? Hai người tiếp tục đi."

"Em chỉ lo lắng rằng Tiểu Nguyệt sẽ làm hỏng thanh danh sếp thôi. Thực sự em không hề nghi ngờ anh một chút nào!!"

Biểu cảm của Lục Cảnh Thần vẫn thờ ơ như cũ.

Anh ấy nhìn sâu vào tôi, sau đó lạnh lùng nói với Tống Tử Văn:

"Trong trường hợp này, cô nên xin lỗi Tiểu Nguyệt"

A, cô ta không ngờ rằng Lục Cảnh Thần sẽ nói như vậy, điều đó lại khiến cô ta sững người.

Ánh mắt Lục Cảnh Thần nhìn cô ta sặc mùi.

"La Tiểu Nguyệt đang độc thân và chưa lập gia đình, đây không phải là đang xúc phạm đến danh tiếng của Tiểu Nguyệt khi cô nói chưa có chồng mà đã mang thai sao?"

"Công ty tôi không cần một người đi tung tin đồn như vậy. Nếu cô nghĩ rằng cô không làm sai điều gì thì tôi có thể phải xem xét lại hợp đồng của công ty với cô."

Lục Cảnh Thần nói hoàn toàn nghiêm túc, đến nỗi làm cho khuôn mặt Tống Tử Văn trắng bệch vì sợ hãi.

Cô ta cắn môi, dù khuôn tràn đầy vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn phải quay đầu lại nói lời xin lỗi với tôi.

Tôi liếc qua Lục Cảnh Thần.

Anh ấy còn không thèm nhếch mày, chỉ đứng sang một bên khoanh tay bình tĩnh nhìn chúng tôi.

Tống Tử Văn nói lại một lần nữa: "La Tiểu Nguyệt, tôi sai rồi. Tôi không nên nói rằng cô đang mang thai mà không có bằng chứng. Tôi hứa sau này sẽ không nói những điều linh tinh vô nghĩa như vậy nữa. Cô có thể tha thứ cho tôi được không?"

Tôi nhìn Tống Tử Văn với một nụ cười.

Cô ta cúi đầu, giọng điệu có vẻ rất chân thành, góc áo sắp bị cô ta vò nát luôn rồi.

Rốt cuộc thì tôi cũng đã đối phó với cô ta trong một thời gian dài và tôi biết rõ, Tống Tử Văn chưa bao giờ hối hận về điều này.

Nhưng tôi sẽ không vạch trần điều này trước mặt nhiều người như vậy. Nó sẽ trở thành trò cười mất!

Tôi vẫy tay và nói không sao cả. Vấn đề này chấm dứt tại đây.

3.

Tống Tử Văn không còn gây sự với tôi sau ngày hôm đó.

Vào cuối buổi tiệc, tôi lặng lẽ đi ra xe và về cùng với Lục Cảnh Thần.

Trong phòng khách, anh ấy vừa bổ cam vừa hỏi: "Em đang mang thai à?"

"Ừm." Tôi gật đầu hào phóng "Gần đây em hay buồn nôn nên đã xin nghỉ sáng nay để đi kiểm tra, được hai tháng rồi."

Bàn tay đang bổ cam của sếp Lục dừng lại.

Anh ấy nhìn tôi với sự phấn khích kìm nén: "Sao em không nói luôn với anh?"

Tôi chỉ cười nhẹ: "Em muốn làm anh ngạc nhiên."

Lục Cảnh Thần hít một hơi thật sâu, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.

"Bất ngờ thật đấy, bất ngờ này khiến anh rất vui."

Nhìn thấy khuôn mặt vô tri ngốc nghếch của Lục Cảnh Thần, tôi không nhịn được mà bật cười.

Tôi quen biết Cảnh Thần được mười năm nhưng chúng tôi chỉ mới kết hôn được một năm. Tôi đã nghĩ mình hoàn toàn hiểu rõ Cảnh Thần.

Anh ấy không đặt tình cảm quá sâu cho bất cứ điều gì.

Anh ấy ít khi cười, ngay cả khi tâm trạng tốt, anh ấy trông vẫn thật lạnh lùng.

Nhưng hiện giờ Cảnh Thần nói rằng anh ấy rất hạnh phúc, tôi đoán có lẽ trong lòng anh ấy đang mở đại hội pháo hoa trong lòng mất.

Tôi thực sự thích sự tương phản này của Cảnh Thần.

Cho tới bây giờ vẫn vậy.

Lục Cảnh Thần vòng tay ôm lấy tôi rồi nhẹ nhàng xoa tay lên vùng bụng vẫn còn chưa nhô lên của tôi.

"Anh sẽ đi cùng em đến lần khám thai định kỳ tiếp theo, em hãy nói cho anh biết nếu em thấy khó chịu trong người hay thèm ăn gì nhé."

Tôi tìm một tư thế thoải mái để nằm trong vòng tay của Lục Cảnh Thần, tay nghịch mấy ngón tay của anh ấy. Tôi nói một cách thản nhiên: "Không, em sẽ đi khám thai một mình."

Lục Cảnh Thần lập tức không vui.

"Không, em đã không muốn công khai rồi. Ở công ty anh khó có thể chăm sóc em rồi, nên anh phải đi cùng em trong những đợt khám thai tiếp theo."

Tôi ngẩng đầu lên, từ góc nhìn ở dưới, tôi thấy Cảnh Thần vẫn rất vui dù bụng tôi còn phẳng lì, chưa thể nhìn thấy gì được.

"Nhưng anh rất bận, em thấy xót khi anh không đủ thời gian để nghỉ ngơi."

Lục Cảnh Thần cúi nhẹ và hôn lên trán tôi.

Anh ấy nhìn tôi một cách nghiêm túc: "Anh luôn có thể dành thời gian cùng em đi khám thai. Bên cạnh đó, em đang mang thai nên sẽ vất vả hơn anh, anh cảm thấy đau lòng khi em một mình chịu đựng như vậy."

Sau khi nghe được những lời này, lông mày đang nhíu lại của tôi cũng dần giãn ra.

Cứ như có một dòng nước ấm chậm rãi ôm lấy bao bọc trái tim vậy.

Tôi nắm chặt lấy tay anh ấy và áp nó lên má: "Được, nghe theo anh."

"Nhưng anh cũng nên chăm sóc sức khỏe của bản thân, nếu không em cũng không thể chăm sóc thai nhi một cách thoải mái được."

Lục Cảnh Thần cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào môi tôi, nghiêm nghị nói: "Được."

4

Trước khi đi ngủ, Lục Cảnh Thần xoa bóp vai cho tôi.

Anh ấy đột nhiên nói: "Chuyện của Tống Tử Văn, em có muốn sa thải cô ấy không?"

Tôi ngơ ngác và nhận ra rằng anh ấy đang đề cập sự việc của Tống Tử Văn.

Tôi không quan tâm đến nó.

"Không, có quá nhiều người như cô ấy. Nếu anh sa thải người này thì dẫn đến phải sa thải nhiều người tiếp theo. Chỉ cần phớt lờ cô ấy là được.

Lục Cảnh Thần không nói một lời nào nữa.

Anh ấy chỉ nói nhẹ nhàng: " Tuỳ thuộc vào em vậy. Nếu cô ta đi quá xa, hãy nói với anh và anh sẽ giúp em đối phó với cô ta."

Tôi hơi quay đầu lại và nhìn Lục Cảnh Thần với một tia vui vẻ.

"Sao anh cần phải đối phó với những người như thế chứ? Anh không tin tưởng vào vợ mình sao?"

Nơi khoé mắt của Lục Cảnh Thần cong lên

Anh ấy dịu giọng: "Tất nhiên em có thể làm điều đó nhưng em phải cho anh cơ hội để hành động."

Tôi cười khẽ và không trả lời anh ấy.

Nói về chuyện đó, là tôi đã bí mật cùng Lục Cảnh Thần đi đăng kí kết hôn.

Theo tính cách của Cảnh Thần, anh ấy sẽ kết hôn khi mà bản thân hoàn toàn sẵn sàng và đương nhiên anh sẽ không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Nhưng rốt cuộc thì tôi và anh ấy khác nhau.

Anh ấy thừa hưởng lại công việc kinh doanh của gia đình và tôi chỉ là con của một gia đình lao động bình thường.

Khi trưởng thành, anh ấy bắt đầu tiếp quản công ty cùng với bố mình và đảm nhận vị trí chủ tịch trực tiếp sau khi tốt nghiệp đại học.

Và tôi bắt đầu kỳ thực tập từ một vị trí thấp nhất rồi từng bước một vươn lên. Thật khó để có được ngày hôm nay. Tôi không muốn để người khác nói rằng tôi đi cửa sau và dựa vào đàn ông chỉ vì tôi kết hôn cùng Lục Cảnh Thần.

Nói một cách trắng trợn là thật không thể tin được rằng Lục Cảnh Thần và tôi có thể làm quen với nhau và yêu nhau cho đến khi chúng tôi kết hôn hoặc thậm chí có con.

Tôi hy vọng rằng khi chúng tôi công khai mối quan hệ của mình trong tương lai, những người khác có thể nói rằng do chúng tôi hợp nhau, thay vì là tôi may mắn.

Trên thực tế, tôi chưa nói với Cảnh Thần về những suy nghĩ này, nhưng tôi tin rằng anh ấy biết tất cả.

Lục Cảnh Thần luôn tôn trọng ý kiến của tôi, đó cũng là lí do tại sao tôi yêu anh ấy.

Chúng tôi đã không nói tiếp về Tống Tử Văn.

Đêm buông xuống, Lục Cảnh Thần ôm tôi đi ngủ.

Ngày hôm sau, Tống Tử Văn lại đến làm phiền tôi.

Tôi vừa đến công ty và ngồi xuống. Tống Tử Văn đã khoanh tay đứng trước mặt tôi.

Cô ấy nói với vẻ mặt mỉa mai: "La Tiểu Nguyệt, leo lên xe sếp Lục có vui không? Tôi biết ngay, sao sếp Lục lại có thể nhìn cô như thế chứ?"

Tôi choáng váng và không biết cô ấy đang nói cái gì. Tôi chỉ đơn giản nhìn cô ấy với khuôn mặt bối rối và hỏi:

"Xin lỗi, cô đang nói với mọi người à? Tôi dường như không hiểu? "

Tống Tử Văn chế nhạo và nói tôi một cách thô lỗ: "Cô đừng giả vờ. Hôm qua tôi đã thấy cô đi cùng sếp Lục."

Cô ta chống tay lên bàn, cúi xuống nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt nham hiểm.

"Leo lên giường sếp có thú vị không? Cô thực sự nghĩ rằng loại mối quan hệ này có thể kéo dài à? Cô có biết xấu hổ không vậy hả La Tiểu Nguyệt?!?"

5
Tôi im lặng khi đối mặt với chất vấn của Tống Tử Văn.

Tôi thậm chí còn không hiểu. Cô ấy đã thấy tôi đi cùng với Lục Cảnh Thần ở đâu vậy?

Rõ ràng là chúng tôi đều rất cẩn thận!

Tôi có hơi không nói nên lời, và cảm thấy như mình đã thua trước những tay săn ảnh.

Cảm giác khó chịu này khiến tôi rất không vui, vì vậy mà tôi giận dữ nói: " Đúng, tôi tự hào được chưa? Có giỏi thì cô thử làm đi."

Tôi nghĩ Tống Tử Văn sẽ cảm thấy bị xúc phạm và mắng mỏ lại tôi.

Tuy nhiên, cô ấy luôn vượt quá sự mong đợi của tôi và nói: "Cô có nghĩ rằng sếp sẽ nghe theo tôi không?"

Tôi:?

Tôi nhìn cô ấy một cách phán xét và đáp một cách nhẹ nhàng: "Đương nhiên là tôi không nghĩa như vậy rồi!"

Khuôn mặt của Tống Tử Văn ngay lập tức tối sầm.

Cô ấy đập bàn và nghiến răng và nhìn chằm chằm vào tôi.

"La Tiểu Nguyệt, cô đang coi thường ai? Cô vừa không có nhan sắc, vừa không có tài năng. Thì có lí do gì mà sếp lại không để ý tới tôi chứ?"

Tôi nhìn cô ấy với một chút ngạc nhiên, bởi vì tôi thấy rằng cô ấy nghiêm túc về những lời này!

Không, không phải cô vừa hỏi tôi có phẩm giá sao?

Sao bây giờ cô lại muốn leo lên giường sếp cơ chứ?

Tôi không nói nên lời, thậm chí còn không đưa ra câu trả lời của mình trong giây lát.

Thật trùng hợp khi Lục Cảnh Thần tình cờ đến bộ phận của chúng tôi trong thầm lặng.

Tống Tử Văn nhìn tôi khiêu khích và nói một bằng giọng mà chỉ có hai chúng tôi mới có thể nghe thấy:

"La Tiểu Nguyệt, đợi đó. Khi tôi có được sếp, tôi xem cô có thể kiêu căng được nữa không"

Tôi: "..."

Tôi nhìn với tư thế ưỡn ẹo của Tống Tử Văn với đôi mắt hờ.

Cô ấy chỉnh lại đầu tóc, phanh cổ áo trên ngực và đi đến bên Lục Cảnh Thần trong tư thế mà cô nghĩ là quyến rũ.

Tôi nghe cô ấy nói với Cảnh Thần bằng một giọng ngọt ngào:

"Sếp Lục, hôm nay xe của em bị hỏng. Anh có thể cho em đi nhờ được không?

Lục Cảnh Thần cau mày ngay lập tức. Anh ấy không suy nghĩ mà lập tức nói: "Không, tôi sẽ tham dự buổi tiệc giao lưu với La Tiểu Nguyệt tối nay. Cô có thể tìm người khác"

Anh ấy dừng lại một lúc và nói thêm: "Tất nhiên, tôi sẽ không đưa cô đi dù cho tôi rảnh. Tôi không chào đón những người không mặc quần áo đàng hoàng trong xe của tôi."

Tống Tử Văn: "..."

Tôi ngân nga và không thể nhịn được cười nữa.

6

Khuôn mặt của Tống Tử Văn lập tức đỏ bừng.

Cô ấy đơ người một lúc và đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi: "La Tiểu Nguyệt, cô cố tình đúng không?!"

Tôi nhướng mày và mỉm cười.

Tống Tử Văn nói một cách ác liệt: "Cô đợi đấy!!"

Cô ấy nói ra những lời ác độc rồi quay đi.

Tôi nhún vai và cảm thấy rất mệt mỏi với hành vi của cô ấy.

Lục Cảnh Thần đến gặp tôi, và tôi nhướng mày và trêu chọc: "Sao em không biết là em sẽ tham dự buổi giao lưu với anh vào tối vậy?"

Lục Cảnh Thần không thay đổi khuôn mặt và nói: "Anh sẽ đặt nó cho em khi anh về nhà."

Tôi không thể nhịn được cười hai lần.

Chúng tôi nói chuyện đôi lúc nhưng phải giả vờ không quen trước khi người khác phát hiện ra điều gì đó.

Bác sĩ đã xác nhận lịch khám của tôi vài ngày trước đã gọi cho tôi và nói rằng tôi cần phải kiểm tra trước khi sinh.

Sau khi suy nghĩ về số lượng công việc hiện tại tôi đã lên kế hoạch xin nghỉ phép để đến bệnh viện để kiểm tra trước khi sinh.

Kết quả là, khi tôi xin nghỉ phép, tôi đã chạm mặt Tống Tử Văn

Cô ấy ngăn tôi lại một cách thô lỗ.

"Bây giờ là lúc công ty bận rộn. Cô nên làm việc thay vì xin nghỉ phép và trì hoãn công việc của mình"

Tôi nhìn cô ấy với một nụ cười: "Cô đang nghĩ tôi là cô à? Công việc của tôi chắc chắn đã được sắp xếp trước khi tôi xin nghỉ phép. Cô không phải lo việc đó."

Tống Tử Văn không bỏ cuộc: "Nếu cô nói rằng cô có thể sắp xếp nó thì điều gì sẽ xảy ra nếu cô không hoàn thành nó và làm ảnh hưởng đến bộ phận của chúng tôi ? Tôi không đồng ý với việc cô xin nghỉ phép!"

Lần này tôi thực sự đã cười một cách giận dữ.

"Cô không phải là người quản lý, càng không phải chủ tịch. Việc cô đồng ý hay không thì chả quan trọng!"

Tôi lạnh lùng và nhìn chằm chằm vào cô ấy: " Tránh ra"

Tống Tử Văn nghiến răng và quyết tâm không cho tôi xin nghỉ phép.

Tôi bực bội. Tôi chỉ muốn gọi trực tiếp cho người quản lý nhưng lúc đó Lục Cảnh Thần đột nhiên xuất hiện phía sau chúng tôi.

Giọng nói lạnh lùng của anh ấy chậm rãi vang lên: "Cô đang làm gì trong giờ làm việc vậy?"

Tống Tử Văn thấy Lục Cảnh Thần như là một vị cứu tinh.

Cô ấy ngay lập tức tố cáo tôi: "Sếp Lục, bây giờ công ty bận đến mức chúng tôi thậm chí không có thời gian để uống nước vậy mà La Tiểu Nguyệt lại xin nghỉ phép!"

"Thật là mất mặt khi loại người chỉ muốn lười biếng và ăn bám ở lại công ty của chúng ta! Sếp Lục, anh có thể nhìn thấy bằng chứng rõ ràng! "

Tôi đảo mắt và bày tỏ sự ngưỡng mộ đối cách cô ta đổi trắng thay đen trắng trợn.

Lục Cảnh Thần nhìn xuống tôi. Anh ấy dịu giọng: "Sao lại xin nghỉ phép?"

Thực sự là tâm trạng tôi hiện giờ cực kì tồi tệ:"Gặp bác sĩ."

Đôi mắt của Lục Cảnh Thần trở nên lo lắng ngay lập tức.

Anh ấy ho và ngay lập tức nói: "Tôi phê duyệt. Em cứ đi làm việc của mình. Tôi sẽ nói chuyện với quản lý của em sau."

"Sếp Lục!" Tống Tử Văn dường như không thể tin được, cố gắng ngăn cản không cho tôi nghỉ phép.

Tôi thậm chí không còn thèm nhìn cô ta.

Tôi gật đầu và cảm ơn Lục Cảnh Thần rồi đi dọn đồ đạc và rời công ty.

10.

Khi thư kí đến phòng hội nghị, Lục Cảnh Thần đang nói chuyện với ông chủ của công ty kia.

Thấy chúng tôi đi vào, họ ngừng nói chuyện.

Lục Cảnh Thần giải thích một vài câu và chúng tôi đã tìm được chỗ ngồi của riêng mình để ngồi xuống.

Sau khi mọi người ngồi xuống, tôi hoàn toàn hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Hóa ra có điều gì đó không ổn với bản vẽ thiết kế và các thông số của bản thảo dự án cuối, cái chúng tôi gửi đi cho dự án vừa rồi.

Bên kia đã bắt đầu tiến hành theo số liệu này, và bây giờ nó đã gây ra tổn thất nặng nề. Hôm nay họ đến đây là để đòi bồi thường.

Sau khi bên kia nói xong, Lục Cảnh Thần đã yêu cầu bộ phận thiết kế của chúng tôi giải thích sự việc.

Tôi là người phụ trách chính của dự án này. Tôi vẫn chưa nói chuyện. Tống Tử Văn đã nóng lòng muốn đứng lên.

Cô ấy chỉ vào tôi và nói: "Sếp Lục, La Tiểu Nguyệt phụ trách dự án này, các bản thiết kế trong đó đều là cô ấy làm, vì vậy đây hoàn toàn là lỗi của cô ấy!"

Đôi mắt của mọi người tập trung vào tôi ngay lập tức.

Tôi nhìn Lục Cảnh Thần, và anh ấy gật đầu với tôi một cách khó hiểu.

Tôi bình tĩnh lại và đứng dậy.

"Tôi là người phụ trách dự án này. Phiền anh thể cho tôi xem bản dự án mà bên anh nhận được không?

Người phụ trách bên kia gật đầu và chiếu các bản dự án lên màn ảnh rộng.

Tôi đã xem qua và biết rằng đây thực sự là bản thải thiết kế sai mà tôi đã làm trước đây.

Vào thời điểm đó, sau khi tôi nhận ra rằng Tống Tử Văn đang ở trong tình trạng tồi tệ, tôi đã lo lắng rằng cô ấy sẽ phát điên lần nữa vì vậy tôi chỉ để lại các bản nháp thiết kế trên máy tính công ty.

Ví dụ, bản dự án sai này đã là tôi cố tình để lại trên máy tính của tôi khi cô ta đang trong văn phòng đó.

Tất nhiên, đây không phải là cái duy nhất tôi có. Nhưng quả thật cách này hữu dụng.

Tôi không chắc Tống Tử Văn đang hại tôi hay hại công ty nữa.

Quên đi, đối với tôi mà nói nếu nó dành cho công ty của Lục Cảnh Thần, tôi sẽ không bao giờ cho phép nó xảy ra.

Đây là cách tôi xem cô ấy có phải là người trung thành với công ty hay không.

Thật không ngoài dự đoán của tôi, cô ấy đã thực sự đã bán bí mật của công ty cho đối thủ chỉ để hại tôi.

Tôi nhìn vào màn hình và nói với một giọng trầm:

"Đây thực sự là bản dự án của chúng tôi, nhưng tôi có hai câu hỏi để hỏi các người!"

Thay vì nhìn vào người phụ trách bên kia, tôi nhìn thẳng vào ông chủ của bên kia.

Lục Cảnh Thần rất hợp tác và đã xem qua nó.

Ông chủ của bên kia luôn muốn đối đầu với Lục Cảnh Thần, vì vậy ông ta gật đầu với tôi và nói: "Quản lý La, làm ơn nói đi."

Tôi mỉm cười lịch sự, và sau đó tôi nhìn người phụ trách bên kia, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta.

"Đầu tiên, tôi muốn hỏi bên anh nhận được bản dự án này là khi nào?"

Người phụ trách bên kia nhìn nghi ngờ. Tôi cong khóe miệng và giải thích: "Bản dự án này thực sự là của chúng tôi, nhưng nó là một bản thảo rác!"

"Đây hoàn toàn không phải là thời điểm để chúng tôi gửi bản dự án đi. Làm thế nào mà bên anh có bản thảo và thậm chí bắt đầu làm việc theo bản dự án này vậy?

Ngay sau khi tôi nói xong, ông chủ của bên kia đã choáng váng và nhìn người phụ trách một cách nghi ngờ.

Khuôn mặt của người phụ trách đột nhiên thay đổi, nhìn tôi định giải thích. Tôi ngay lập tức nói: "Thứ hai, tôi muốn hỏi anh đã nhận được cuốn sách dự án này từ đâu?"

Tôi đã mở email chính thức của công ty tôi trước mặt họ, đó là một mail gửi chính xác bản thảo đúng.

Một nụ cười vô cảm xuất hiện trên khóe miệng của tôi. Làm theo phong cách của Lục Cảnh Thần, bây giờ trông tôi rất lạnh lùng và toả ra khí chất!!! Thật sảng khoái!!!

"Bản dự án này đã được gửi cho bên anh tối qua. Nó đã trải qua một quá trình kiểm duyệt nghiêm ngặt mới được chấp thuận và nó được đóng dấu của công ty. Tôi không biết tại sao bên anh lại không thực hiện theo bản thiết kế này?"

11

Thấy tôi quá quyết liệt, ông chủ của bên kia cuối cùng cũng nhận ra rằng chuyện này có uẩn khúc.

Ông ấy hỏi người phụ trách chuyện gì đang xảy ra.

Anh ta cuối cùng cũng không thể không nói sự thật.

Bản dự án lỗi của anh ấy thực sự được gửi bởi Tống Tử Văn.

Tống Tử Văn đã nhìn thấy bản dự án sai từ tôi trước đây và nghĩ rằng đó chính là bản thảo đúng.

Cô ta nghĩ rằng miễn là cô ấy liên hệ trước với công ty bên kia, công lao đó sẽ thuộc về cô.

Và người phụ trách bên kia cũng mong muốn thành công nhanh chóng.

Anh ta cảm thấy rằng miễn là anh ấy có thể làm xong mọi thứ trước rồi sẽ nói về nó vào thời điểm chúng tôi phê duyệt bản thảo, anh ta tự tin báo giá với cấp trên và mọi chi phí sẽ được trả vào thẻ tín dụng riêng, đương nhiên người được lợi nhất sẽ là anh ta.

Nói một cách dễ hiểu, hai người này thật ngu ngốc khi làm cùng nhau.

Họ đều cảm thấy rằng điều này giúp cho đôi bên cùng có lợi.

Nhưng họ không biết rằng những gì họ đang làm chỉ khiến công ty tổn hại về cả danh tiếng lẫn tiền bạc.

Ngay cả người phụ trách bên kia cũng không thể tự khai ra chuyện này vì vậy anh ta muốn hắt chậu nước bẩn này sang công ty của chúng tôi.

Tôi phân tích rằng nhờ vào việc Tống Tử Văn thường xuyên gây rắc rối cho tôi mỗi ngày nên tôi đã chú ý đến cô ấy nhiều hơn.

Nếu không có tôi và Lục Cảnh Thần, tôi e rằng sự việc hôm nay thật sự là hỏng rồi.

Nếu Tống Tử Văn thực sự cung cấp cho họ những dữ liệu phù hợp và khiến họ thành công trong việc trả giá thì đó cũng sẽ là một đòn giáng mạnh vào nguồn tài chính của công ty chúng tôi.

May mắn thay, vấn đề hiện đang gỡ rối gần xong và bằng chứng chắc chắn là tất cả ở đó. Tống Tử Văn và người phụ trách bên kia đã thừa nhận điều đó.

Lục Cảnh Thần và ông chủ của bên kia đã sa thải hai kẻ cơ hội này ngay tại chỗ.

Tống Tử Văn cắn môi và không phục.

Có lẽ khi biết rằng cô ta không thể giữ công việc này nữa, cô ta quyết định vạch trần và chất vấn Lục Cảnh Thần:

"Sếp Lục, tôi luôn ngưỡng mộ anh khi còn ở công ty, nhưng hôm nay anh đã khiến tôi phải thất vọng.

Cô ấy giận dữ chỉ vào tôi và nói một cách gay gắt: "Tôi không cần biết anh có mối quan lhệ chính đáng nào với cô ấy hay không, nhưng anh đang bao che cho La Tiểu Nguyệt, anh không sợ bị nhân viên trong công ty chỉ trích hay sao?"

Lục Cảnh Thần nhìn cô ấy mặt không chút dao động.

Tống Tử Văn càng nói hăng, càng trở nên phấn khích hơn: "Ngay cả khi tôi làm sai lần này, nhưng La Tiểu Nguyệt có nói rằng cô ấy đã gửi email hay không? Tài liệu của La Tiểu Nguyệt có chính xác không? "

"Anh thậm chí còn không nhìn vào điều này mà luôn vô điều kiện cho rằng cô ấy đúng. Các đồng nghiệp khác sẽ không để tâm hay sao?

Tống Tử Văn đang cố gắng tìm kiếm sự đồng tình của những người khác trong bộ phận thiết kế.

Nhưng hầu hết mọi người không muốn mất việc, vì vậy họ chọn im lặng.

Tôi lạnh lùng nhìn khuôn mặt đang dần méo mó của Tống Tử Văn vì tức giận, và tôi cảm thấy rằng có lẽ cô ta không sợ chết.

12

Tống Tử Văn nói rằng có lẽ anh ấy cảm thấy xấu hổ cho tôi khi thấy không ai gắn bó với tôi trong một thời gian dài.

Cô ấy nghiến răng và chỉ đơn giản là ném một bức ảnh ra ngoài.

Tôi nhận ra rằng đó chính là bức ảnh cô ta đi lan truyền tin đồn về việc tôi đi khám thai cùng bác tài xế!!

Mặt tôi lập tức tối sầm lại, tôi nghe thấy cô ấy nói to: "Sếp Lục, anh thấy rõ đó là La Tiểu Nguyệt thực sự đang mang thai. Cha của đứa trẻ vẫn là một lão già, đừng để bị thành người đổ vỏ!"

Tống Tử Văn thậm chí còn ném bức ảnh lên màn hình chiếu chưa được tắt.

Phòng hội nghị bùng nổ ngay lập tức, và ngay cả các công ty hợp tác xã cũng lặng lẽ bắt đầu ăn dưa.

Tôi đã giải thích nhiều về vấn đề này với Tống Tử Văn, nhưng cô ấy lại cố ý kê đầu trước gọng súng.

Tôi là người xấu tính nên tôi nhất định sẽ kiện cô ta ra toà.

Ngay khi tôi chuẩn bị mở miệng, hai tiếng gõ bàn đột nhiên vang lên trong phòng hội nghị.

Không khí yên tĩnh ngay lập tức, và tôi vô thức nhìn về hướng âm thanh với những người khác.

Lục Cảnh Thần nâng trán bằng một tay và gõ lên bàn bằng tay kia.

Anh ấy nhìn Tống Tử Văn một cách thờ ơ và nói: "Tôi biết cô ấy đang mang thai, vậy thì sao?"

Tống Tử Văn sững sờ và nói trong sự hoài nghi: "Sếp Lục, anh có biết rằng anh không nên dây dưa với cô ta không? Anh thực sự muốn nhặt đôi giày bị hỏng rồi mang chúng sao? "

Lục Cảnh Thần đập bàn mạnh bạo, hào quang của sếp tổng thực chói loá!!!

Cơ thể của Tống Tử Văn run rẩy kịch liệt, Lục Cảnh Thần đã đứng dậy và nhìn chằm chằm vào cô ta một cách nguy hiểm.

"Trước hết, tôi muốn nói với cô hai điều.

"Đầu tiên, tôi đã ngồi bên cạnh và quan sát quá trình Tiểu Nguyệt làm bản thiết kế đó, vì vậy tôi không cần phải xác nhận lại liệu bản thiết kế của cô ấy có chính xác và đúng hay không."

"Thứ hai, cô ấy thực sự đang mang thai. Tôi cũng biết rằng cô ấy đang mang thai. Tôi thậm chí còn biết rằng cái gọi là lão già trong lời của cô đã đi cùng cô ấy đi kiểm tra trước khi sinh, nhưng vậy thì sao?

"Cô ấy đang mang thai đứa con của tôi. Chúng tôi là một cặp vợ chồng đã nhận được giấy chứng nhận đàng hoàng. Đó là tài xế của tôi đã đi cùng cô ấy đến khám thai. Có điều nào là vô đạo đức hay không hợp pháp ở đây không?"

Lục Cảnh Thần lạnh lùng liếc nhìn mọi người trong phòng.

Tôi đi theo ánh mắt của anh ấy. Chắc chắn rồi, mọi người đều bị sốc khi nghe tin này từ chính anh ấy, và khuôn mặt của Tống Tử Văn thậm chí còn sợ hãi hơn.

"Sếp Lục... anh nói là....anh...anh là..."

Cô ta lắp bắp như thể cô ấy không dám nói những từ còn lại, và khuôn mặt cô ta thậm chí còn tái nhợt và đáng sợ hơn.

Lục Cảnh Thần nói một cách lạnh lùng:

"Chúng tôi là vợ chồng, và tôi sẽ công khai giấy chứng nhận kết hôn lên công ty trong giây lát."

"Tôi đã điều tra hàng loạt tin đồn gần đây của cô về vợ tôi. Sẽ có luật sư gửi thư cho cô về các vấn đề pháp lý, và tôi sẽ giải quyết từng cái một."

Anh ấy nhìn tôi, và tôi nhún vai để ra hiệu cho anh ấy.

Hôn nhân ẩn không thể bị che giấu mãi. Trong trường hợp này, tốt nhất là để những người lan truyền tin đồn và làm tổn thương người khác sẽ bị trừng phạt xứng đáng.

7

Ngay khi tôi vừa xuống cầu thang, Lục Cảnh Thần đã gọi tôi đến hầm xe.

Anh ấy đã đợi tôi trong hầm xe từ trước và mở cửa xe khi vừa thấy tôi bước đến

Tôi lên xe và hỏi: "Anh không bận gì à?"

Lục Cảnh Thần ngồi vào ghế lái và khởi động xe, trả lời một cách thản nhiên: "Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết sau còn bây giờ thì anh cần cùng em đi kiểm tra"

Tôi cảm động và mỉm cười mà không từ chối.

Lục Cảnh Thần đi cùng tôi đến bệnh viện để kiểm tra trước khi sinh.

Anh ấy lo lắng hơn cả thai phụ là tôi trong suốt quá trình kiểm tra, và anh ấy liên tục đặt câu hỏi cho bác sĩ.

Tôi dở khóc dở cười vì sự lo lắng quá mức của Lục Cảnh Thần.

Dường như Cảnh Thần còn muốn hỏi bác sĩ nhiều việc nữa nhưng tôi phải nhanh chóng ngăn anh ấy lại và xin lỗi bác sĩ:

"Tôi xin lỗi, anh ấy có hơi phấn khích."

Lục Cảnh Thần mím môi và đứng sang một bên, với khuôn mặt rất nghiêm túc.

Bác sĩ mỉm cười và nói: "Không sao đâu. Tôi không thường xuyên gặp được những người bố như thế này. Có vẻ cô đã tìm được một người chồng tốt."

Tôi im lặng.

Sau khi khám thai, tôi cảm ơn bác sĩ, và Lục Cảnh Thần trực tiếp đưa tôi về nhà.

Tôi nghe nói trên đường đi rằng anh ấy đã yêu cầu trợ lý của mình gửi công việc về nhà, và tôi khuyên anh ấy nên đi làm trước.

Kết quả là, Lục Cảnh Thần từ chối với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh về nhà làm việc để thuận tiện chăm sóc cho cả em, anh không yên tâm khi để em ở nhà một mình."

Giọng điệu nghiêm túc đến mức tôi không thể tìm ra lý do để từ chối nó.

Khi tôi về đến nhà, Lục Cảnh Thần đã nấu bữa tối cho tôi.

Tôi nhận thấy sự thay đổi trong cách nấu nướng của Lục Cảnh Thần.

Tôi đã từng có khẩu vị thức ăn khá mặn. Tuy nhiên, gần đây tôi thường bị buồn nôn, nên Lục Cảnh Thần đã làm nhiều món thanh đạm hơn.

Nó không quá nhạt nhưng nó sẽ không khiến tôi cảm thấy muốn nôn.

Những ngày này công việc của anh ấy bận rộn, nên các bữa ăn là do dì giúp việc chuẩn bị.

Để mà suy nghĩ về câu hỏi nghiêm túc của anh ấy trong bệnh viện, tôi nghĩ anh ấy đã đúng, sự lo lắng của anh ấy không hề thừa thãi.

Tôi đã có một bữa tối rất thoải mái, và không còn cảm thấy nôn mửa.

Tuy nhiên, ngay cả như vậy, Lục Cảnh Thần vẫn chuẩn bị rất nhiều mận chua và những món điểm tâm khác để tôi không bị buồn nôn.

Sau khi mang thai, tôi thực sự thích ăn đồ chua.

Vì vậy, tôi đã ăn mận chua do Lục Cảnh Thần chuẩn bị một cách vui vẻ.

8

Hôm xin nghỉ phép, Lục Cảnh Thần làm việc ở nhà, còn tôi ngồi bên cạnh vẽ các bản thiết kế.

Kết quả là, khi tôi xin nghỉ phép vào buổi chiều để kiểm tra thai sản, điều này không những không ảnh hưởng đến công việc của tôi mà thậm chí nó còn được hoàn thành xuất sắc!

Ngày hôm sau tôi đi làm lại, và ngay khi tôi vừa đến thì chạm mặt Tống Tử Văn.

Tôi đã thấy rõ là khối lượng công việc của công ty vẫn còn quá ít. Thoạt nhìn, người này còn quá nhàn rỗi đi.

Ngay cô ta thấy tôi, chất giọng chua ngoa cất lên: "La Tiểu Nguyệt tôi khuyên cô nên tránh xa sếp Lục. Anh ấy không phải là người mà cô có thể đụng tới!"

Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại bị ám ảnh bởi Lục Cảnh Thần như vậy.

Tôi không nhịn được mà hỏi: "Cô nghĩ cô đủ khả năng để ra lệnh cho tôi như thế à?"

Tống Tử Văn khịt mũi lạnh lùng. Cô ấy đến gần tôi và nói: "Mặc dù hôm đó sếp Lục đã giúp cô nhưng tôi biết là cô quả thật đang mang thai."

"Tôi không biết cô đã giấu sếp Lục bằng cách nào nhưng nếu anh ấy biết rằng bản thân đang nuôi vợ con của người khác thì đoán xem anh ấy sẽ phản ứng như thế nào?"

Tôi đoán anh ấy sẽ khóc trong vui vẻ.

Tôi thực sự không thể chịu đựng được trái tim đang rung rinh khi nghĩ đến Lục Cảnh Thần, anh rất hạnh phúc khi được chăm sóc vợ con của mình.

Tuy nhiên, trước khi tôi có thể nói một vài lời với Tống Tử Văn, cô ta đã thay đổi giọng điệu của mình và nói một cách đầy tự hào:

"Cô không giống tôi. Tôi thực sự độc thân và hoàn toàn xinh đẹp. Không sớm thì muộn, Lục Cảnh Thần sẽ thấy tôi xứng đáng hơn cô thôi."

Trực giác của tôi mách bảo rằng cô ấy sẽ phát điên một lần nữa, và tôi khó chịu mà cảnh cáo cô ta: "Tôi khuyên cô đừng có tự mình tìm đường chết!"

Tống Tử Văn nhìn tôi một cách khinh bỉ.

Cô ấy tràn đầy tự tin: "Hãy đợi tôi, tôi chắc chắn sẽ tìm thấy cơ hội để tóm lấy Lục Cảnh Thần!"

Tôi: "..."

Tôi thật sự bất lực. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy rằng tự tin thái quá không phải là một điều tốt.

Tôi quá lười biếng để lãng phí thời gian nói chuyện với loại người này.

Một khi cô ta tự công nhận suy nghĩ của bản thân thì người ngoài như tôi có nói cũng vô dụng.

Tôi không lo lắng cho cô ta. Tôi bây giờ chỉ cần nhìn xem cô ta tự mình huỷ hoại sự nghiệp của bản thân như thế nào. Thật đáng mong chờ.

Trong những ngày tiếp theo, Tống Tử Văn thực sự nắm bắt mọi cơ hội cô có thể ở gần Lục Cảnh Thần.

Anh ấy đã cố gắng đuổi cô ta đi vài lần, nhưng tôi đã ngăn anh ấy lại.

Bởi vì gần đây tôi phát hiện ra rằng Tống Tử Văn ngoài việc làm phiền tôi thì cô ta có khá nhiều bất thường.

Tôi không biết liệu tôi có quá nhạy cảm hay đó là sự thật, nhưng trong thời gian này, tôi vẫn thảo luận với Lục Cảnh Thần để giữ cô ta lại.

9
Tháng này tôi có một kì sàng lọc thai nhi nhưng không may Lục Cảnh Thần đang bận rộn với một vài hợp đồng.

Trên thực tế, anh ấy đã sắp xếp từ sớm, nhưng công ty bên kia thực sự không thể thay đổi, vì vậy anh ấy không thể đi sàng lọc cùng tôi được.

Tôi không nghĩ đó là vấn đề lớn, nhưng Lục Cảnh Thần trông rất thất vọng.

Chỉ là bây giờ anh ấy bỏ ra nhiều thời gian để gần tôi hơn trước thậm chí còn ngồi một bên và nhìn tôi khi tôi soạn tài liệu

Tôi không thể chịu đựng được điều này nên bắt buộc phải đẩy anh ấy ra khỏi văn phòng của tôi.

"Sếp, đừng chỉ ngồi nhìn tôi như thế!! Tôi không thể hoàn thành được công việc!"

Lục Cảnh Thần đứng ở cửa và không chịu rời đi. Anh cố gắng thuyết phục tôi: " Anh có thể giúp em xem tài liệu có sai sót chỗ nào không đó!!"

Ngay khi tôi nghe thấy, da đầu tôi căng hơn, sao tôi lại bị thao túng bởi tầng lớp tư bản chết tiệt này cơ chứ? Không nói nhiều, tôi đã đóng cửa trước mặt Lục Cảnh Thần.

Ngày hôm sau, Lục Cảnh Thần bám lấy tôi trên suốt quãng đường đến sân bay, hôn đến nỗi khiến tôi váng cả đầu.

Chân tôi mềm nhũn nên anh ấy để tôi ngồi lại trong xe và chào tạm biệt.

Lục Cảnh Thần đã yêu cầu tài xế của anh ấy đưa tôi đi khám thai trong tháng này.

Tài xế của Lục Cảnh Thần là người làm lâu năm trong nhà nên ông ấy cũng chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của Cảnh Thần.

Tất cả chúng tôi đều quen thuộc với nhau. Ông ấy nhìn chúng tôi như là người cha già đang dõi theo những đứa con của mình. Theo thời gian, tôi không còn quá câu nệ khách sáo với ông ấy.

Nhưng tôi không ngờ được chỉ bằng hành động nhỏ đó, Tống Tử Văn đã theo dõi tôi và chụp lại.

Đến tận lúc tôi biết về sự tồn tại của tin đồn và bức ảnh thì nó đã bắt đầu lan truyền trong toàn bộ công ty rằng tôi đang cặp kè cùng một thằng cha già và chuẩn bị sinh cho thằng chả một đứa con.

Lần này tôi thực sự tức giận. Tôi trực tiếp đến trước mặt Tống Tử Văn chất vấn với bằng chứng cô ta là thủ phạm trước toàn bộ bộ phận thiết kế.

Tôi lạnh lùng nói: "Tống Tử Văn, lan truyền tin đồn là bất hợp pháp. Hoặc là cô giải thích rõ ràng và xin lỗi tôi, hoặc là cô nói chuyện với tôi tại tòa án!"

Tống Tử Văn không hoảng sợ chút nào. Cô ấy nhìn tôi một cách khinh thường, và khóe miệng cô ấy gợi lên một sự mỉa mai.

"Tin đồn? Những gì tôi nói là sự thật. Tôi đã đưa ra tin đồn gì? "

"Bên cạnh đó, ngay cả khi tôi ra tòa, tôi cũng không sợ. Cô có thai, cô tìm một người đàn ông bao dưỡng. La Tiểu Nguyệt, cô đã dám làm điều đó thì đừng sợ rằng người khác sẽ cười nhạo cô!"

"Ha". Tôi cười giận dữ.

Để giải thích, thư ký của Lục Cảnh Thần đột nhiên đến và yêu cầu bộ phận thiết kế của chúng tôi đến phòng hội nghị để họp.

Tôi thì thầm với thư ký của mình trên đường đi chuyện gì đang xảy ra.

Thư ký là một trong số ít người biết mối quan hệ của tôi với Lục Cảnh Thần. Anh ấy thì thầm với tôi: "Đó là một dự án cũ. Có vẻ như ai đó trong công ty đã tiết lộ bí mật cho bên kia nên họ đến để gây rắc rối."

Tôi choáng váng. Nhưng trong cái rủi có cái may, tôi đột nhiên nhớ ra một manh mối.

Tôi thì thầm: "Đó có phải là bản thảo dự án sai mà tôi đã làm trước đây không?"

Thư ký gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc bất thường.

Vậy là đã rõ ràng, khuôn mặt tôi tối sầm lại, trước mắt tôi bây giờ chỉ còn là khuôn mặt của Tống Tử Văn.

13

Vào cuối ngày hôm đó, đơn kiện Tống Tử Văn đã được thực hiện.

Cô ta sợ đến nỗi hai chân cô ấy hoàn toàn mềm nhũn đến nỗi không thể đứng được, cô ta quay ra nhìn tôi đầy hoảng loạn.

Tôi chế nhạo một cách lạnh lùng, và tôi không có bất kỳ sự thương cảm nào với loại người lấy mạnh hiếp yếu này.

Các đồng nghiệp của tôi trong bộ phận thiết kế đã bị sốc và dường như vẫn chưa hoàn hồn!

Sau khi tan họp, Lục Cảnh Thần nhắc lại những gì anh ấy vừa nói trong nhóm chat của công ty, và đồng thời cũng đính kèm giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi.

Giờ thì toàn bộ công ty bùng nổ rồi.

Tôi quyết định nghỉ vài ngày để tránh rắc rối.

Lục Cảnh Thần ở lại công ty để đối phó với những người tung tin đồn và gây rối.

Khi anh ấy về nhà vào ban đêm, tôi nằm lên người anh ấy và giả vờ là đang tức giận và hỏi: "Anh không đi công tác à?" Tại sao anh không nói cho em biết khi anh quay trở lại? Anh không muốn gặp em đúng không?!"

Lục Cảnh Thần ôm eo tôi, cúi đầu xuống và hôn tóc tôi.

Anh ấy mỉm cười và nói: " Không thể nào! Anh ước mình có thể ở cùng em 24 tiếng mỗi ngày, không được gặp em, anh như sắp chết rồi!"

Anh ấy nâng cằm tôi lên và hôn lên môi tôi.

Tôi để anh ấy tự hành động. Sau một hồi, anh buông tôi ra và giải thích:

"Anh vừa đến nơi đã phải bay trở lại khẩn cấp vì một dự án khác của chính phủ, anh không mong đợi điều này xảy ra."

"Anh cũng muốn làm em ngạc nhiên, nhưng..."

Anh ấy trông rất khó chịu, nhưng tôi không thể không cười anh ấy.

Lục Cảnh Thần khẽ thở dài và nói: "Anh thường không chú ý đến nhóm chung của công ty. Anh không mong đợi em phải chịu đựng loại bất công này. Nếu anh biết lúc đó, anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta ngay lập tức!!"

Tôi có thể thấy rằng Lục Cảnh Thần thực sự tức giận.

Mặc dù anh ấy thường thờ ơ, nhưng tính khí của anh ấy không tệ.

Tôi đã biết anh ấy từ rất lâu nhưng tôi thấy anh ấy thực sự rất ít khi tức giận.

Đột nhiên, tôi muốn véo má anh ấy!

Lục Cảnh Thần dở khóc dở cười nói: "Chà, anh sẽ giải quyết những vấn đề đó cho em. Em muốn tiếp tục làm việc hay nghỉ thai sản để nuôi con không?"

"Tất nhiên là em đi làm." Tôi trả lời mà không cần suy nghĩ: "Cuối cùng em đã hoàn thành dự án này. Bây giờ anh muốn em đưa nó cho người khác à? Anh có phải là chồng em không đó? Sao anh lại thiên vị như vậy! "

Tôi giả vờ đánh anh ấy.

Lục Cảnh Thần mỉm cười khóe mắt.

Anh ấy ôm tôi và ép tôi lên giường. Đồng thời, anh ấy sợ rằng tôi đang mang thai và không thể di chuyển quá mạnh. Anh ấy chỉ có thể uống nước để làm dịu cơn khát và hôn tôi để giải tỏa nó.

Tôi đã khiêu khích anh một cách mạnh bạo và nhìn anh vào phòng tắm mà cười to. Rốt cuộc thì anh ấy cũng không thể chịu được nữa.

14

Sau đó, tôi trở lại làm việc trong công ty. Mặc dù mọi người đều ngạc nhiên chuyện tôi kết hôn với Lục Cảnh Thần, nhưng không ai dám bàn tán nữa.

Điều tốt về dự án bị Tống Tử Văn phá, nó đang diễn ra suôn sẻ.

Dự án này không phải là một dự án nhỏ của công ty.

Nếu không, Lục Cảnh Thần sẽ không đích thân tiếp đãi bên kia, chứ đừng nói đến việc đối phó trực tiếp với một nhóm người liên quan một cách nghiêm túc như vậy.

Là người phụ trách, tôi bắt đầu cống hiến hết mình cho dự án.

Sau một vài tháng, sự mệt mỏi về thể chất của tôi dần tăng lên và tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.

Lục Cảnh Thần đã không khuyên tôi nên nghỉ làm. Anh ấy chỉ chăm sóc tôi cẩn thận hơn trong thường ngày, và anh ấy thậm chí không muốn tôi làm những việc như tự đeo tất.

Trên thực tế, tôi cũng muốn từ bỏ công việc về nhà nghỉ ngơi vô số lần.

Tuy nhiên, đến thời điểm dự án đang đà tiến triển, tôi nghĩ thật đáng tiếc khi phải từ bỏ.

Đặc biệt, mối quan hệ của tôi với Lục Cảnh Thần đã được công khai. Mặc dù hiện tại không có tin đồn nào, tôi biết rằng đôi mắt của mọi người thực sự tập trung vào tôi.

Tôi đã nghĩ về khoảng thời gian khi tôi chỉ ở với Lục Cảnh Thần.

Để mà nói, gia cảnh tôi đã rất thấp kém. Có một khoảng cách lớn giữa chúng tôi. Ngay cả khi chúng tôi gạt yếu tố gia đình sang một bên, bản thân Lục Cảnh Thần cũng là một người tuyệt vời.

Hai chúng tôi biết nhau là bạn cùng lớp khi còn đi học.

Sau đó, anh ấy gặp lại tôi ở trường đại học do sự nhầm lẫn nào đó, và anh ấy bắt đầu theo đuổi tôi một cách quyết liệt.

Tôi không biết Lục Cảnh Thần yêu tôi vì điều gì, nhưng tôi vẫn rơi lưới tình yêu của anh ấy và hứa sẽ ở bên anh ấy.

Vì sự chênh lệch và thiếu an toàn, tôi đã cố gắng hết sức để làm mọi thứ để chứng minh bản thân trong suốt những năm qua.

Lục Cảnh Thần chưa bao giờ gây áp lực cho tôi. Anh ấy không khuyên tôi nên làm việc chăm chỉ như thế nào, cũng không bao giờ coi thường những nỗ lực của tôi.

Thực tế, tôi biết rất rõ rằng khoảng cách giữa tôi và Lục Cảnh Thần không dễ để bù đắp.

Nhưng tôi thực sự thích anh ấy đến nỗi ngay cả khi chỉ là một chút, tôi vẫn muốn rút ngắn lại khoảng cách để tiến gần đến bên anh ấy.

Hoặc là tự mình đi thêm mười nghìn bước nữa.

Vì bây giờ tôi là vợ của Lục Cảnh Thần, ít nhất tôi không nên làm xấu mặt anh ấy trên công ty.

Khi tôi nghĩ về điều này, tôi đã muốn từ bỏ.

Tôi luôn dành một khoảng thời gian để suy nghĩ lại và tôi vẫn tiếp tục cố gắng.

Kết quả là, tôi không ngờ rằng điều này sẽ kéo dài cho đến ngày dự án thành công và ngày dự sinh của tôi cách nhau chỉ là vài ngày.

Cuối cùng tôi đã có thể hoàn toàn thư giãn và nghỉ ngơi tốt sau khi trở về nhà.

Lục Cảnh Thần xoa bóp eo và chân tôi bên cạnh tôi, và anh ấy hôn tôi nhẹ nhàng.

"Em yêu, em đã làm việc rấtchăm chỉ.

Tôi thực sự làm việc rất chăm chỉ. Cơ thể tôi trong tháng cuối của thai kỳ đã nặng nề và khủng khiếp, và tôi phải chịu đựng công việc cường độ cao. Tôi cảm thấy như mình sắp bị nghiền nát.

Tuy nhiên, trong lòng tôi vô cùng thoả mãn.

Tôi hơi nghiêng người, đưa tay ra và ôm cổ Lục Cảnh Thần, và đặt mặt lên vai anh ấy.

Tôi thì thầm: "Lục Cảnh Thần, em rất yêu anh"

Lục Cảnh Thần mỉm cười với giọng trầm.

Anh ấy cúi đầu xuống và dành tất cả sự dịu dàng cho tôi.

Anh ấy trả lời tôi: "Anh yêu em, vợ."

15

Tôi bị vỡ nước ối vào nửa đêm, và Lục Cảnh Thần đã đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi chưa bao giờ thấy Lục Cảnh Thần vội vàng như vậy.

Anh ấy là chủ tịch của một công ty, nhưng đứng cạnh giường sinh của tôi như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ yêu thích.

Trong khi tôi chịu đựng cơn đau và chờ đợi sự đau đớn, tôi không thể nhịn được cười khi nhìn thấy Lục Cảnh Thần đang hoảng loạn.

Lần sinh nở của tôi khá suôn sẻ, và cuối cùng tôi đã sinh ra một bé gái khỏe mạnh.

Lục Cảnh Thần đã luôn bên tôi trong suốt quá trình sinh.

Sau khi đứa bé chào đời, anh quỳ xuống giường của tôi mà không hề nhìn vào nó và hỏi tôi có ổn không và để tôi nghỉ ngơi tốt.

Tôi đã châm chọc anh ấy và yêu cầu anh ấy bế bé cưng qua đây.

Tuy nhiên, Lục Cảnh Thần nhìn tôi và đột nhiên khóc.

Tôi đã bị sốc và gần như bật ra khỏi giường.

Trời đang mưa, và tôi không ngờ lại nhìn thấy Lục Cảnh Thần rơi nước mắt trong đời.

Người đàn ông vốn luôn bình tĩnh, lạnh lùng nay lại rơi nước mắt.

Tuy nhiên, tôi nghĩ về người đẹp đang khóc, và đột nhiên hiểu tại sao người xưa lại ca ngợi người đẹp khóc.

Tôi muốn an ủi anh ấy, nhưng tôi không thể không ngưỡng mộ vẻ đẹp của Lục Cảnh Thần.

Lục Cảnh Thần dừng khóc từ lúc nào. Anh ấy cúi đầu và hôn tôi, và nghẹn ngào trong giọng nói của anh ấy:

"Em yêu, em đã làm việc chăm chỉ. Anh sẽ chăm sóc em và bé cưng thật tốt trong tương lai. Anh sẽ không bao giờ để em phải chịu đau như thế này nữa.

Tôi thực sự rất xúc động, và sau đó tôi không thể không nói: "Ồu, anh đã dừng khóc được một lúc, rất tốt"

Lục Cảnh Thần: "..."

Tôi không thể không cười khẽ.

Anh ấy hơi bất lực, nhưng anh ấy vẫn nhìn tôi một cách nuông chiều.

Tôi đã cười đủ và đưa tay ra cho anh ấy cúi xuống.

Lục Cảnh Thần đặt khuôn mặt của anh ấy trước mặt tôi, và tôi kéo áo của anh xuống ấy và cắn mạnh vào môi anh ấy.

Tôi vui vẻ nói: "Được rồi, anh nên chăm sóc tốt cho em và bé cưng trong tương lai, yêu em mãi mãi, và không bao giờ bị chia cắt."

Lục Cảnh Thần trông nghiêm túc. Anh ấy nghiêm khắc nói: "Anh sẽ luôn yêu em, anh sẽ không bao giờ bị tách khỏi em."

Anh ấy nắm lấy tay tôi và đặt tay tôi vào lòng bàn tay anh ấy.

"Vợ ơi, em luôn là điều quan trọng nhất trong trái tim anh, và không ai có thể thay thế em.

"Anh sẽ làm cho em hạnh phúc cả đời, anh hứa với em đó!"

Lục Cảnh Thần luôn coi trọng những lời hứa và giữ lời hứa của mình.

Tôi tin vào anh ấy bởi vì tôi yêu anh ấy.

Hai chúng tôi nhìn nhau và mỉm cười, và mọi thứ đều im lặng.

Và cuộc sống tương lai của tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi

-the end-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #zhihu