Anh lính cứu hỏa định mệnh - quân
Lửa bùng lên lúc tôi đang tắm, lính cứu hỏa chuẩn bị phá cửa xông vào.
Tôi khóc gào to, "Tôi còn chưa lấy chồng nữa mà, có chết ở trong đây cũng không ra ngoài đâu."
"Đi ra ngoài, tôi cưới cô!"
1.
Khi chuông báo cháy reo, tôi đang tắm, vui vẻ lướt Douyin, chảy nước miếng thèm thuồng với mấy anh lính cứu hỏa đang nổi tiếng trên mạng.
"Các anh ơi, lòng em cũng đang cháy này..."
Suốt 24 năm độc thân, tôi nghĩ tim lạnh đã lạnh giống như dao của Châu Nhuận Phát, không ngờ, chỉ một lần lướt Douyin đã thu về được bốn anh chồng.
À không, chỉ có một anh thôi, ba anh còn lại là người yêu.
Anh chàng đội trưởng khoảng 30 tuổi, tên Tống Triết, có đôi mắt sáng và sắc như sao, anh ấy chính là định mệnh của tôi.
Tôi lại phát điên vì tình.
"Chồng ơi, bao giờ anh mới tới dập lửa đây?"
Vừa hát xong, tôi lập tức nhận ra có gì đó là lạ.
Dưới tầng và bên ngoài đều đang rất ồn.
"Tách tách, bùm."
Hình như là có thứ gì đó chạy, làn khói dày đặc bay vào trong khe cửa. Tôi hốt hoảng đứng dậy, lao ra ngoài cửa sổ thì thấy mọi người bên dưới đang điên cuồng vẫy tay với tôi.
"Cháy to rồi, cháy to lắm rồi, chạy mau!"
Chết rồi, tôi vừa mới chạm vào tay nắm cửa thì lập tức rụt lại vì nóng. Tôi quấn một chiếc khăn ướt quanh tay nắm cửa, nhưng không mở được cửa ra. May là tôi vừa xem được đoạn video trên mạng, tôi bình tĩnh, lập tức nhúng ướt tất cả khăn trong phòng tắm rồi nhét kín khe cửa.
Xong xuôi mọi việc, bên ngoài vang lên tiếng hét.
"Có ai ở bên trong không?"
Tôi vội gật đầu, "Có tôi!"
"Lùi ra đằng sau, chúng tôi sắp vào rồi!"
Chúng tôi? Khoan đã, là có mấy người?
Tôi cúi xuống nhìn cơ thể trần truồng của mình, lấy tay che ngực hét lên. Mẹ ơi, xấu hổ quá, bao nhiêu lính cứu hỏa lận, thế thì tôi bị nhìn nhìn hết rồi còn đâu.
Tôi khóc.
"Tôi còn chưa lấy chồng nữa mà, có chết ở trong đây cũng không ra ngoài đâu!"
"Ra ngoài, tôi cưới cô!"
Một giọng nói dễ nghe vang lên, tôi ngẩn người. Ban nãy vì quá sợ hãi xấu hổ nên tôi mới nói lung tung, không ngờ đối phương lại đồng ý thật.
Sau khi tỉnh táo, tôi nhìn vào gương, trông tôi da trắng mặt xinh, eo thon chân dài, ha ha, chỉ nhìn thôi đã biết là tôi có dáng người tốt rồi.
Tôi lùi lại vào tường lấy tay che ngực, không, tôi lại che phần dưới, cũng không đúng nốt, sau khi suy nghĩ một hồi, tôi lấy tay che mặt.
"Vào đi!"
"Rầm!"
Cửa bị đạp đổ, bóng người cao lớn thẳng tắp đứng bên ngoài, sau lưng là ánh lửa bập bùng. Anh có mái tóc ngắn đơn giản, gương mặt chìm trong làn khói đen, giống như một vị tiên hạ phàm.
Tôi mở to mắt.
"Chồng?"
Ơ không, là Tống Triết sao? Ông trời nghe được tiếng lòng của tôi nên đưa Tống Triết tới đây ư?
Tống Triết khoác chăn chữa cháy lên người tôi, sau đó bế tôi lên. Tôi ôm chặt lấy cổ anh, tay còn lại thì che miệng, sợ mình cười ra tiếng.
Tống Triết tưởng tôi khóc nên an ủi:
"Đừng sợ, có tôi ở đây."
Tôi: "Hu hu chồng ơi, vừa nãy em sợ chết khiếp."
Tống Triết: .....
2.
Ra khỏi đội cứu hỏa, tôi vẫn còn mặc áo cộc tay của Tống Triết, sau khi lấy lời khai xong xuôi, Tống Triết đưa tôi về nhà.
"Từ giờ trở đi, dùng máy sấy xong nhớ phải rút ra, biết chưa?"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
"Đi thôi, tôi đưa cô về, bây giờ cô có nơi nào để đi không?"
Sau khi tốt nghiệp, ba mẹ đã mua cho tôi một căn nhà riêng trong khu tập thể, nhà ba mẹ tôi cũng ở đó, đương nhiên là tôi có nơi để về rồi.
Tôi lắc đầu.
"Em không có nơi nào để đi, đội trưởng Tống, thẻ căn cước của em cũng bị cháy mất rồi, em không thuê phòng được."
Tống Triết cau mày.
"Được, vậy cô tới nhà bạn của tôi đi, ngày mai đi làm lại thẻ căn cước, tiện thể liên lạc với gia đình cô luôn."
"Còn nữa, Trần An An, câu tôi nói lúc nãy chỉ là biện pháp tạm thời, cô đừng coi là thật."
Nói xong câu này, Tống Triết lại ngậm chặt miệng, dáng vẻ như đang đi xử lý việc công, suốt quãng đường không thèm để ý đến tôi.
Có ý gì đây, nói không giữ lời à?
Tôi trở tay không kịp trước thái độ của anh. Tống Triết lái xe đưa tôi đến một khu dân cư gần đó, dùng chìa khóa mở cửa rồi lạnh lùng nhìn tôi.
"Đây là nhà bạn gái tôi, cô ấy sẽ chăm sóc cô."
Bạn gái! Sét đánh giữa trời quang, sấm sét nổ đùng đùng! Trần An An tôi mới vừa biết yêu một tiếng đã phải thất tình rồi!
Một cô gái bước ra, trông cũng trạc tuổi tôi, mặt trái xoan, mắt to, xinh không thua kém gì tôi, tôi ghen đỏ mắt.
"Anh trai... Cô ấy là ai vậy?"
Nghe cách gọi này, lòng tôi càng đau hơn, người trong lòng giơ con dao dài 40 mét ngược chó độc thân, tôi sống không nổi nữa rồi.
Tống Triết kéo cô ấy tới gần thì thầm gì đó, một lúc sau, bạn gái anh đi tới trước mặt tôi, nhiệt tình kéo tôi vào nhà.
"Chị lớn hơn em một tuổi, chị gọi em là Tiểu Vũ đi."
Tôi theo Tiểu Vũ vào nhà, đồ dùng trong nhà được bày biện bằng gỗ thô, trong phòng sách có một bức tường toàn là sách, trông rất mới mẻ. Tiểu Vũ rót trà cho tôi, sau đó đi tìm đồ ngủ cho tôi mặc.
Em ấy quá khách sáo làm tôi thấy xấu hổ. Một cô gái tốt như vậy mà tôi lại muốn đào góc tường nhà người ta, tôi đúng là không phải người.
Một lúc sau, bụng Tiểu Vũ réo lên ùng ục.
Em ấy xấu hổ liếc nhìn tôi.
"Chị có đói không? Chúng ta đặt đồ ăn đi."
Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường, mới có 8 rưỡi, lúc này ăn đêm có phải là sớm quá không?
Tiểu Vũ gãi đầu, "Em bận học nên chưa ăn cơm tối."
Tôi lập tức vén tay áo lên.
"Đặt đồ ăn bên ngoài không tốt, để chị nấu cho."
Ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp, nếu không lấy được anh thì tôi sẽ báo đáp bạn gái anh.
3.
Ăn cơm xong, ánh mắt Tiểu Vũ nhìn tôi thay đổi hẳn.
"Chị An An, đồ ăn chị nấu thật sự rất rất ngon, ôi mẹ ơi, sau này ai cưới được chị là có phúc lắm đó."
Tôi cười ha ha.
"Chỉ là một bát mì thôi mà, ngày mai chị sẽ đi chợ mua thức ăn, nấu cho em một bữa hoành tráng luôn."
Cơm nước xong xuôi, Tiểu Vũ tự giác đi rửa bát, sau đó ôm một chồng bài thi lên bàn, vừa làm vừa than ngắn thở dài.
Tôi tò mò tới gần xem thử.
"Em đang thi lên thạc sĩ à?"
Tiểu Vũ gật đầu.
"Vâng, bây giờ thi khó lắm, em đã thi hai năm rồi mà vẫn chưa đậu, haizz... Nếu em thông minh bằng một nửa chị em thì tốt rồi."
Tôi lật những cuốn sách xếp thành chồng để trên bàn, ngạc nhiên khi biết em ấy học cùng chuyên ngành với tôi.
"Em chuẩn bị thi trường nào?"
"Đại học B."
"Sao không chọn đi học A? Giáo sư La của đại học A là người rất có tiếng trong lĩnh vực này đấy."
Tiểu Vũ bất lực nhìn tôi.
"Nhưng mọi người đều nói giáo sư La rất nghiêm khắc, yêu cầu cao, đáng sợ lắm, em không dám nghĩ tới đâu."
Không may giáo sư La lại chính là người hướng dẫn của tôi, hơn nữa cũng có quan hệ tốt với tôi. Tôi nói mình có thể giới thiệu giúp Tiểu Vũ, em ấy vui vẻ nhảy cẫng lên.
"Chị An An cũng là thạc sĩ được giáo sư La hướng dẫn sao?"
Tôi lắc đầu.
"Không phải, thầy ấy hướng dẫn chị học tiến sĩ."
"Cái gì cơ? Tiến sĩ!"
Tiểu Vũ hét lên.
"Chị chỉ lớn hơn em một tuổi mà đã là tiến sĩ, còn em chưa thi nổi nghiên cứu sinh, sao em vô dụng quá vậy trời?"
Chúng tôi cùng ngồi xuống tán gẫu, tôi hướng dẫn em ấy làm bài, sau đó Tiểu Vũ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Buổi trưa hôm sau, sau khi ăn xong bữa cơm thịnh soạn do tôi nấu, Tiểu Vũ nhìn tôi lắc đầu ngán ngẩm.
"Tại sao tiến sĩ lại biết nấu ăn, đây là tiên nữ hạ phàm hả trời?"
Dứt lời, em ấy hít một hơi thật sâu, thân thiết nắm tay tôi.
"Chị An An, có phải chị thích anh em... Chị thích Tống Triết phải không?"
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, cúi đầu xấu hổ trước ánh mắt hùng hổ đáng sợ của em ấy.
"Xin lỗi Tiểu Vũ, chị chỉ là thấy sắc nổi lòng tham thôi, bây giờ chúng ta đã là bạn, chị tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ gì quá trớn với anh ấy."
"Không được! Chị không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được."
Tiểu Vũ lao tới ôm cánh tay tôi.
"Em tên là Tống Tiểu Vũ, chị dâu, Tống Triết là anh trai ruột của em..."
4.
Tôi cảm thấy tình yêu như đang cổ vũ tôi, tôi đã rất dũng cảm rồi, không ngờ Tiểu Vũ còn can đảm hơn cả tôi, em ấy đưa tôi đến đội cứu hỏa.
"Tôi muốn tìm chính ủy của các anh, khiếu nại tác phong làm việc của Tống Triết có vấn đề."
Tống Triết sầm mặt.
"Tống Tiểu Vũ, em làm trò gì đấy?"
Tiểu Vũ không thèm nhìn anh, hai chúng tôi đi tới văn phòng của chính ủy, Tiểu Vũ véo mạnh vào đùi tôi một cái, tôi đau điếng, mắt đỏ lên.
"Chính ủy, đây là chị dâu cháu, anh trai cháu đã đồng ý muốn cưới người ta mà bây giờ lại chạy, chú phải đòi lại công bằng cho tụi cháu."
Chính ủy là một ông chú trung niên nghiêm túc, nghe thế thì kinh ngạc nhìn chúng tôi.
"Có chuyện này sao, Tống Triết đâu rồi, gọi cậu ta tới đây."
Tống Triết vừa đến thì Tiểu Vũ đã đánh đòn phủ đầu.
"Anh, em hỏi anh, có phải anh từng hứa sẽ cưới chị ấy không?"
Tống Triết lạnh lùng nhìn tôi, mặt không cảm xúc gật đầu.
"Em hỏi anh, có phải hai người từng... Anh nhìn thấy hết của chị ấy rồi đúng không?"
Tống Triết nhíu mày, mặt tôi đỏ đến tận mang tai, Tiểu Vũ lại véo tôi một cái, tôi chỉ có thể tủi thân nhìn Tống Triết.
"Anh nói đi..."
Đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của chính ủy, Tống Triết đành phải gật đầu, đang định lên tiếng giải thích.
"Chính ủy, anh trai cháu là đội trưởng, anh ấy quen chị dâu cháu bao lâu nay, hai nhà còn từng gặp mặt nhau, bây giờ anh ấy bội tình bạc nghĩa, điều này sẽ gây ảnh hưởng xấu cho đội!"
"Được, chú biết rồi, các cháu ra ngoài trước đi, để chú dạy dỗ lại Tiểu Tống."
Tiểu Vũ kéo tôi ra ngoài, nhìn tôi cười đắc ý.
"Chị dâu, thành công rồi, chị cứ yên tâm!"
Cô em chồng này không chỉ là trợ thủ mà còn là chủ lực nữa!
Sau nửa tiếng ở trong văn phòng, cuối cùng Tống Triết cũng đi ra. Ba chúng tôi cùng về nhà, Tống Triết lạnh mặt không nói câu nào.
Về đến nhà, anh kéo tôi vào phòng, Tiểu Vũ đứng phía sau giơ tay cổ vũ tôi.
Tống Triết đứng trước mặt tôi, cao hơn tôi nửa cái đầu. Anh đánh giá tôi từng li từng tí một, tôi cảm thấy mình như đang bị lột sạch quần áo, không được tự nhiên.
Tống Triết bước lên một bước, đè tôi vào cánh cửa.
Tay anh chống trên khung cửa, cúi xuống, giọng nói trầm khàn quyến rũ văng vẳng bên tai tôi.
"Bao giờ làm xong thẻ căn cước?"
Giọng nói dễ nghe tới mức tai tôi muốn mang thai luôn rồi. Tôi nhũn chân dựa vào cánh cửa, không dám ngẩng đầu lên.
"Tuần sau."
"Được, vậy hẹn cô thứ sáu tuần sau đi đăng ký kết hôn."
5,
"Cái gì, đăng ký kết hôn?"
Tôi giật mình ngẩng đầu.
Tôi cảm thấy người nhà họ Tống đều không được bình thường, Tống Tiểu Vũ vì một bữa cơm mà bán luôn anh ruột của mình đi, còn Tống Triết mới gặp tôi có hai lần, vậy mà đã nói muốn kết hôn với tôi.
Tôi chỉ mê trai chứ không có ngốc, tôi muốn được yêu đương ngọt ngào với trai đẹp, nhưng không muốn kết hôn nhanh như thế.
"Sợ à?"
Tống Triết nhướng mày nhìn tôi, khóe miệng khẽ cong lên, trông có chút xấu xa, nhưng lại đẹp trai đến mức khiến tôi chẳng còn mạng.
"Trần An An, tôi nói sẽ chịu trách nhiệm, nhưng bây giờ cô không muốn cưới, vậy thì..."
"Em cưới!"
Tôi duỗi tay nắm chặt góc áo của Tống Triết, gật đầu chắc nịch với anh.
"Em cưới."
Tống Triết sửng sốt, bên ngoài vang lên tiếng hoan hô của Tống Tiểu Vũ.
"A, kết hôn! Kết hôn! A a a a em sắp có chị dâu rồi!"
Mặt Tống Triết lại đen thùi lùi, anh mở cửa, trừng mắt nhìn Tống Tiểu Vũ đang nhảy tưng tửng.
Tống Tiểu Vũ cũng trừng lại anh, chống nạnh hất cằm lên.
"Nhìn cái gì mà nhìn, anh, đi chợ mua đồ ăn đi, lát nữa em và chị dâu sẽ nấu cơm."
Tống Triết đi rồi, Tống Tiểu Vũ lao tới ôm cánh tay tôi, cười to.
"Chị dâu, chị đúng là tiến sĩ có khác, quá thông minh. Lúc nãy anh trai muốn dọa chị nhưng bị chị biết tỏng, nói lại khiến anh ấy không tìm được lý do gì nữa, hahaha, chị quá tuyệt vời!"
Xin lỗi nha Tiểu Vũ, lúc nãy là do chị mê trai quá thôi. Tôi cười chột dạ.
Tống Triết mua đồ ăn về, Tiểu Vũ đẩy hai chúng tôi vào phòng bếp.
"Anh, chị dâu nấu ăn ngon lắm, anh giúp chị ấy nhé."
Tôi đỏ mặt, luống cuống đeo tạp dề vào, Tống Triết chủ động đi tới thắt dây tạo dề giúp tôi.
Hơi thở anh phả vào cổ tôi, nóng bỏng tê tái, đầu óc tôi trống rỗng không nghĩ được gì khác.
"Trần An An, cô nghĩ kỹ chưa?"
"Ừ!" (Thật ra tôi không nghe rõ anh nói gì hết).
Tống Triết không nói gì nữa, im lặng đứng bên cạnh nhặt rau rửa rau.
"Tống Triết, lấy hạt tiêu ở ngăn tủ trên cùng giúp em với, em không lấy được."
Tống Triết đang ướp cánh gà giúp tôi, tay anh dính đầy gia vị. Nghe tôi nói vậy, anh đi tới trước mặt tôi, không hề nghĩ ngợi cúi xuống, một tay vòng qua chân tôi, dễ dàng nhấc bổng tôi lên.
Lấy hạt tiêu xong, anh lại từ từ buông tay, tôi trượt xuống đất. Bàn tay Tống Triết cũng trượt lên, vừa vặn ôm lấy eo tôi.
Anh đứng phía sau, ngực kề sát vào lưng tôi, tôi bị anh đè lên tủ bát, mặt đỏ đến mức có thể hấp được trứng.
"Anh, Tống Thanh Như mới gọi điện thoại nói chị ấy sắp về rồi. Anh.... Á! Em chưa chưa nhìn thấy gì hết! Hai người cứ tiếp tục đi! Tiếp tục đi!"
Tống Tiểu Vũ hét lên rồi chạy đi.
Tống Triết buông tôi ra, họ nhẹ một tiếng, lại quay trở lại bồn rửa tay.
"Thật ra vừa rồi ý em là bảo anh lấy..."
Tôi đỏ mặt, Tống Triết đứng ở bồn rửa tay quay lưng lại với tôi, cất giọng bình tĩnh.
"Xin lỗi, là thói quen huấn luyện trong đội cứu hỏa, không phải cố ý chiếm tiện nghi của cô."
Anh đứng thẳng lưng, hai tai đỏ bừng. Tôi nhìn bóng lưng của anh, bỗng nhiên cảm thấy anh cũng hơi đáng yêu.
6.
Nấu cơm xong, ba người chúng tôi vừa ngồi xuống bàn ăn thì cửa đột nhiên mở ra.
Một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp quyến rũ đứng bên ngoài, lạnh lùng ném vali hành lý xuống đất.
"Tôi thất tình rồi, tuyệt thực ba ngày, đừng ai làm phiền tôi."
Nói rồi đi đến ghế sô pha nằm xuống, nhắm mắt lại.
"Tống Thanh Như, chẳng phải em đi Paris công tác sao, sao lại ăn mặc như thế này?"
Tống Triết đứng lên, không vui đi đến trước mặt cô ấy.
"Sao em lại mặc áo khoác của đàn ông, áo vest này là của ai?"
"Cút!"
Giọng lạnh như băng, Tống Tiểu Vũ lập tức rụt cổ lại.
"Thôi thôi, anh, cứ kệ chị ấy. Chúng ta ăn cơm thôi. Chị dâu, đây là chị hai em, tên Tống Thanh Như, bình thường chị ấy không có như vậy, không biết hôm nay bị làm sao nữa."
Tống Tiểu Vũ che miệng lại, thì thầm nói.
"Bây giờ tốt nhất chúng ta đừng trêu chọc chị ấy."
"Anh, mau tới ăn cơm đi, món cua cay này ngon tuyệt, anh không tới ăn là em ăn hết đó."
Vừa dứt lời, một bóng người lao đến, Tống Thanh Như đã ngồi xuống bàn ăn.
Cô ấy lạnh lùng giơ đũa lên gắp một miếng cua cay, sau đó dừng lại, kinh ngạc nhìn tôi. Tống Tiểu Vũ ngồi bên cạnh đắc ý giới thiệu: "Chị dâu giỏi lắm đúng không, chị ấy cũng là học sinh ưu tú không kém gì chị!"
Sau bữa tối, tôi nhận ra một tình huống rất xấu hổ. Nhà họ Tống có ba phòng, tôi đang ở trong phòng của Tống Thanh Như, giờ cô ấy về, đương nhiên tôi phải dọn đi rồi.
Tôi đang tính hỏi Tống Tiểu Vũ xem mình có thể ngủ với em ấy không thì Tống Thanh Như lại dọn dẹp hết chăn đệm và quần áo của tôi mang sang phòng Tống Triết.
Tôi xấu hổ đi theo cô ấy.
"Thanh Như, chuyện đó.... Bọn tôi vẫn chưa..."
Tống Thanh Như nhét cho tôi một chiếc áo ngủ.
"Mới mua bên Pháp đó, giặt rồi nhưng chưa mặc, tặng cô."
"Trên người cô có mùi thức ăn, mau đi tắm đi."
Phòng của Tống Triết là phòng ngủ chính, bên trong còn có nhà vệ sinh riêng, tôi bị Tống Thanh Như đẩy vào trong nhà vệ sinh. Tôi ngửi mùi trên người mình, đúng là có mùi thức ăn thật.
Nghe Tiểu Vũ nói Tống Thanh Như là thư ký giám đốc ở một công ty nào đó, các làm việc y chang mấy anh tổng tài bá đạo.
Thôi kệ đi, tắm xong thì tôi sẽ đi tìm Tiểu Vũ.
Thay đồ ngủ xong, tôi nghệt mặt đứng trước gương.
Đây mà là áo ngủ ư? Còn quá đáng hơn cả nội y tình thú nữa, đây rốt cuộc là cái gì vậy!
Tôi đỏ bừng mặt, mở cửa nhà vệ sinh ra.
"Thanh Như, tôi vẫn sẽ mặc quần áo cũ.... Á."
Trong phòng bật đèn ngủ, Tống Triết ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn tôi, hai mắt chấn động.
7.
Tôi bị ánh mắt chèn ép của anh đánh giá, lại quay trở về tình cảnh xấu hổ trong phòng tắm hôm trước, che ngực hay che chỗ nào cũng không được, tôi đành vươn tay che mặt.
"Phụt..."
Có tiếng cười khẽ vang lên.
"Trần An An, cô là đà điểu hả?"
Tống Triết đi tới trước mặt tôi, gạt bàn tay đang che mặt của tôi ra, chóp mũi anh gần như chạm vào mũi của tôi.
"Chẳng phải cô nói muốn kết hôn sao, sợ cái gì?"
"Em, em không sợ."
Tôi mất tự nhiên quay đi, Tống Triết nhướng mày, đặt tay lên bờ vai mịn màng của tôi.
Đầu ngón tay thô ráo vuốt ve trên da thịt, mang theo cảm giác ngứa ngáy, tôi kinh hoàng, trong đầu hiện lên những gì hôm nay Tống Tiểu Vũ đã nói.
"Chị dâu, anh trai em chỉ dọa chị thôi, chị đồng ý kết hôn thì anh ấy không thể coi như mình chưa nói gì được, chắc chắn anh ấy sẽ nghĩ cách khiến chị thấy hối hận."
"Anh ấy chỉ là hổ giấy thôi, lúc đó chị phải thật bình tĩnh, phản công lại khiến anh ấy trở tay không kịp!"
Gương mặt anh tuấn của Tống Triết gần trong gang tấc, tôi hít sâu một hơi, ôm cổ anh, sau đó rướn người lên hôn anh.
Hai đôi môi tiếp xúc với nhau như có dòng điện lan ra toàn thân, Tống Triết cứng người, tôi không nhịn được cười trộm, sợ rồi đúng không, chắc lát nữa anh sẽ bỏ chạy mất dép cho xem.
Eo tôi bỗng nhiên bị một bàn tay to mạnh mẽ nắm chặt, Tống Triết ôm tôi, vừa hôn vừa đi về phía giường ngủ.
Tôi sợ đến mức không biết phải làm gì, hoảng loạn đẩy anh ra.
"Anh.... Không phải anh..."
"Không phải cái gì?"
Tống Triết cắn nhẹ lên tai tôi.
"Trần An An, tôi không phải Liễu Hạ Huệ."
Hơi thở nóng rực phả vào vành tai tôi, tôi cảm giác như nửa người mình đã tê rần.
Mặc dù tôi rất thích Tống Triết, nhưng chúng tôi mới chỉ gặp nhau vài lần thôi mà, chưa chi đã đi đến bước này, thần thiếp thật sự không làm được!!!
"Nhưng Tiểu Vũ nói anh chỉ cố ý làm em sợ."
Vào thời khắc quan trọng, tôi bán đứng đồng đội của mình.
Tống Triết khẽ cười, lồng ngực anh run lên.
"Tiểu Vũ nói không sai, nhưng với tiền đề là... Nếu tôi không thích em."
Tống Triết buông tôi ra, cầm một chiếc áo phông to tròng lên người tôi, mặc quần áo cho tôi cẩn thận rồi kéo tôi ra khỏi phòng.
"Tối nay ngủ với Tiểu Vũ đi, ngủ ngon."
8.
Tôi ngơ ngẩn đứng bên ngoài phòng khách, trong đầu chỉ có câu vừa rồi Tống Triết mới nói.
Nếu tôi không thích em?
Là có ý gì?
Tim tôi không nhịn được bắt đầu nổ pháo hoa!
Vậy là, Tống Triết, anh ấy cũng thích tôi?
"Chị dâu, sao chị lại ra đây, chị chẳng chịu cố gắng gì hết, bị anh trai em dọa rồi à?"
Tiểu Vũ đi tới nắm tay tôi, nhìn tôi với vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép.
"Nếu như chị dũng cảm hơn thì người chạy phải là anh ấy mới đúng, haizzz, bây giờ chị chạy thế này thì anh ấy sẽ càng có cớ cho xem! Thôi xong rồi xong rồi, đường dài gian nan, chiêu mỹ nhân kế của Tống Thanh Như vô dụng rồi!"
Cả tối hôm đó, Tiểu Vũ liên tục lải nhải bên tai tôi, tôi mở to mắt, trong đầu chỉ hiện lên gương mặt của Tống Triết.
Tống Triết thích tôi ư?
Thật không?
"Chắc chắn anh trai em thích chị, chỉ là anh ấy quen giả vờ giả vịt rồi, không vứt bỏ được mặt mũi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy chị em đã biết chị chính là mẫu người mà anh em thích nhất."
Tiểu Vũ lải nhải một tràng với tôi, nói Tống Triết lạnh lùng vô tình với những người theo đuổi anh thế nào, nói chỉ có tôi là ngoại lệ.
Tôi mím môi không nói gì, trong lòng hạnh phúc như muốn bay lên.
Sáng sớm hôm sau, Tống Triết lại về đội phòng cháy. Tôi mượn tiền Tiểu Vũ gọi xe về khu dân cư nhà mình.
Tôi sống ở tầng 8, ba mẹ tôi sống trên tầng 12, sổ hộ khẩu vẫn còn để ở nhà ba mẹ tôi, tôi phải lấy nó để thứ sáu đi đăng ký kết hôn với Tống Triết.
Về nhà tìm kiếm một hồi mới thấy được cuốn sổ, cánh cửa sau lưng tôi mở ra, ba mẹ tôi mệt mỏi kéo hành lý vào nhà.
"Trần An An, con đáng bị ăn đánh. Làm cháy nhà cũng không biết gọi điện thoại, làm ba mẹ còn ba ngày du lịch nữa cũng phải chạy về thăm con, mẹ sẽ giết chết con!"
Mẹ tôi xông đến làm bộ muốn bóp cổ tôi, ba tôi đứng bên cạnh khuyên ngăn.
"Thôi mà, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
"Chẳng phải con đã nhờ các bác gọi điện cho ba mẹ rồi sao, con không sao hết, con ở tạm nhà bạn, mấy hôm nay không có thời gian đi mua điện thoại mới."
Tôi bị ba mẹ mắng cho một trận, đợi mẹ tôi mắng xong thì mới phát hiện tôi đang cầm sổ hộ khẩu trong tay, bà nhíu mày.
"Con lấy cái này làm gì?"
"Con đi đăng ký kết hôn. Con có bạn trai rồi, con muốn cưới anh ấy."
"Gì cơ?"
Mẹ tôi gào lên.
"Ba mẹ chỉ ra ngoài một tuần mà con đã học người ta cưới nhanh rồi hả, xem mẹ có đánh chết con không?"
Lại một trận gà bay chó sủa, lần này, ba tôi không đứng về phía tôi nữa.
"An An, ba mẹ đã đính hôn cho con rồi, con không thể lấy người khác."
9.
Tôi hoảng hốt, tình tiết từ thời phong kiến gì thế này, đã là thế kỷ 21 rồi, nhà tôi cũng không phải gia đình giàu có gì, sao tôi lại gặp phải tình cảnh này chứ?
"Đính hôn với ai? Sao ba mẹ chưa từng nói cho con biết?"
"Con bình tĩnh, dù bạn trai con có là ai thì cũng không tốt bằng người ba mẹ tìm cho con đâu. Con yên tâm, ba mẹ sẽ không hại con, con cứ ở yên trong nhà, ba mẹ đã hẹn bên thông gia hai ngày nữa sẽ tới đây, cho hai đứa gặp nhau bồi dưỡng tình cảm."
Nước bọt của mẹ tôi bay tứ tung, ba tôi ho nhẹ một cái, một lúc sau lặng lẽ kéo tôi đến gần.
"Lần này đi du lịch ba mẹ đã đính hôn cho con, nhưng mà An An, con cứ yên tâm, ba đã gặp thằng nhóc kia rồi, không có gì để chê. Nếu ba là nữ thì ba cũng muốn cưới nó."
Tôi mở to mắt, cảm giác như linh hồn bé nhỏ đã chịu đả kích nặng nề. Mắng tôi mới một tuần mà đã định kết hôn, nhưng bọn họ còn kỳ quái hơn mà, cũng chỉ trong một tuần mà họ đã gả tôi cho một người xa lạ?
Tôi giơ tay kéo mặt ba tôi.
"Ba bị ai đó nhập vào rồi, các người là ai?"
Ba tôi hất tay tôi ra, không vui nhíu mày.
"Nói linh tinh gì thế hả, con nghe ba nói này."
Ba tôi giải thích một hồi, tôi nghe xong chẳng biết làm sao, sao mà tình cờ một cách vô lý quá vậy nè.
Thời trẻ ba tôi nghèo, được đưa đi bệnh viện nhưng không có tiền trả viện phí. Ông bà nội tôi lo lắng đến mức suýt quỳ xuống cầu xin người ta, lúc đó bác sĩ đã tự bỏ tiền túi điều trị cho ba tôi.
Sau này hai gia đình thường xuyên liên lạc, quan hệ rất tốt, lúc đó điện thoại di động còn chưa phổ biến, gia đình tôi chuyển sang thành phố khác sống, dần dần mất liên lạc với nhau.
Không ngờ lần này hai nhà lại cùng đến Maldives du lịch, gặp lại bác sĩ năm đó đã về hưu, hai nhà còn cùng đăng ký một đoàn du lịch với nhau.
"Con trai nhà họ cũng ngoài ba mươi rồi, ba mẹ còn gọi video với chàng trai đó. Ôi, trông rất phong độ, công việc cũng ổn nữa. An An con yên tâm, ba mẹ nhìn người chuẩn hơn cơn. Sau này con gả vào nhà người ta thì chắc chắn sẽ có phước lắm đấy."
Ba tôi cũng bắt đầu lải nhải giống như chị dâu Tường Lâm. Sợ tôi làm chuyện gì đó mà hai vợ chồng họ còn ra ngoài mua quần áo lẫn điện thoại cho tôi, trước khi đi không quên khóa cửa lại.
Tôi không có số điện thoại của Tống Triết, cũng không có số điện thoại của Tống Tiểu Vũ mà trong nhà chủ có cái máy bàn, ba mẹ sẽ nhốt tôi lại hai ngày, tôi lo lắng đến mức đi lại xung quanh.
Rơi vào đường cùng, tôi đành gọi 119.
"Xin chào, có thể cho tôi gặp Tống Triết không?"
"Cô bé, trẻ con phải chăm chỉ học tập, đội trưởng Tống chỉ là người bình thường thôi, không phải là người nổi tiếng! Hành động như của cô là đang chiếm dụng đường dây báo cháy, có thể hại chết những người khác đấy!"
"Lần này cảnh cáo, lần sau còn dám gọi điện cho đường dây báo cháy nữa thì cô sẽ bị công an xử phạt hành chính từ 3 đến 15 ngày."
Tôi thở dài, tuyệt vọng cúp máy.
10.
Chớp mắt đã tới thứ sáu, tôi bắt đầu mất bình tĩnh với ba tôi.
"Mọi người có bị làm sao không vậy, con còn dự án với thầy hướng dẫn, không liên lạc với giáo sư La, đến lúc đó người ta không cho con tốt nghiệp thì sao?"
Ba tôi lập tức sợ hãi đưa điện thoại cho tôi.
"Haizz, không phải là không cho con gọi điện thoại, mất ngày nay bận rộn việc sửa nhà cho con. Hơn nữa ba cũng vừa mới mua điện thoại cho con hôm nay mà."
Tôi lạnh mặt cất điện thoại vào trong túi.
"Sổ hộ khẩu đâu? Hôm nay con đi lấy thẻ căn cước, phải mang theo sổ hộ khẩu."
Ba tôi: "Trần An An, con tưởng ba ngu sao? Từ bao giờ đi lấy thẻ căn cước phải mang theo sổ hộ khẩu? Không phải con định bỏ trốn với người ta đấy chứ? Bố sẽ băm nát đầu con!"
"Hôm nay thứ sáu, ngày mai là cuối tuần, người ta sẽ tới nhà mình gặp mặt, con ở yên trong nhà cho ba, thẻ căn cước thì tuần sau hẵng lấy!"
Ăn trưa xong, hai vợ chồng lại ra ngoài làm gì đó, trước khi đi cũng khóa hết cửa lại.
Tôi lập tức lấy điện thoại ra. Lúc ở nhà Tiểu Vũ, tôi đã dùng điện thoại của em giấy gửi lời mời kết bạn cho tôi.
Vất vả lắm mới gọi được cho Tiểu Vũ, tôi không quan tâm em ấy cứ hỏi tại sao tôi lại mất tích, tôi chỉ muốn số điện thoại của Tống Triết thôi.
"Tống Triết, hôm nay là thứ sáu."
Tôi cầm điện thoại, không biết vì sao mà giọng có vẻ nghẹn ngào. Thật ra hai chúng tôi vừa mới quen biết, tình cảm còn chưa sâu đậm. Nhưng ba mẹ tôi làm vậy khiến tôi cảm thấy tình yêu của chúng tôi thật khó khăn, muốn gả cho anh cũng không được.
"Ừ, em đang ở đâu, tôi tới đón em."
Giọng nói dễ nghe của Tống Triết vang lên, tôi không nhịn được òa khóc.
"Hu hu, em bị ba mẹ nhốt lại rồi."
Tống Triết: "Nói địa chỉ cho tôi."
Tôi vừa nói địa chỉ vừa khóc.
"Bọn họ ra ngoài để em một mình trong nhà, á..."
Bỗng có con gián bay ngang qua chân tôi, tôi gào lên, luống cuống cầm dép lê đập nó.
Sau khi đập chết con gián tôi mới phát hiện điện thoại đã bị cúp rồi. Tôi gọi lại nhưng không ai nghe máy.
Gì đây, vậy là sao, rốt cuộc là có tới đoạn tôi không? Tôi bỗng nhớ ra cửa đang bị khóa, dù Tống Triết có tới cũng không làm được gì, tôi thở dài nằm trên ghế, âm thầm buồn bực.
Ba mẹ tôi mua căn hộ có thể ngắm cảnh, là một căn hộ nhìn ra hồ. Phong cảnh bên ngoài tuyệt đẹp, chiếc ghế sô pha có một góc nhìn ra được ban công.
Tôi nhìn chằm chằm ban công đến ngẩn người, sau đó bất ngờ nhìn thấy một sợi dây thừng rơi từ trên xuống.
11.
Tôi mở to mắt, đẩy cửa ban công ra ngoài, sợi dây thừng không ngừng lung lay, một giây sau, bóng dáng Tống đã xuất hiện trước mặt tôi.
Anh mặc bộ đồ huấn luyện bó sát người, ống tay áo màu xanh bị cơ bắp cuộn lên, trên trán lấm tấm mồ hôi. Một tay anh đang kéo dây thừng, dưới ánh hoàng hôn, anh dễ dàng nhảy xuống ban công.
Không từ ngữ nào có thể miêu tả vẻ đẹp trai của anh lúc này.
Cũng không có từ ngữ nào diễn tả được cảm giác của tôi lúc này.
"An An, không sao chứ?"
Tôi xông tới ôm eo Tống Triết, vùi đầu vào ngực anh.
"Tống Triết, em rất nhớ anh."
Tống Triết vỗ nhẹ vào lưng tôi để trấn an, sau đó đặt tay lên vai tôi, đẩy tôi ra.
"Vừa mới huấn luyện nên trên người anh toàn mồ hôi."
Mặt anh ửng đỏ, lồng ngực phập phồng, thở hồng hộc.
"Trên miệng anh cũng có mồ hôi sao?"
Hai mắt tôi sáng lên nhìn anh chằm chằm, anh hơi sửng sốt, khẽ cười, sau đó cúi xuống hôn tôi.
Chúng tôi hôn nhau say đắm trên ban công, mặt trời lặn phía chân trời, sau lưng là hàng ngàn tia sáng vàng, tôi cảm thấy mình sắp tan ra trong lòng Tống Triết.
"Tống Triết, chúng ta đi lấy thẻ căn cước trước rồi tới Cục dân chính thôi."
"Nhưng mà cửa bị khóa rồi, anh biết mở không?"
Tống Triết lắc đầu, kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha.
"An An, chúng ta ngồi đây chờ ba mẹ em về."
"Hôn nhân không được ba mẹ đồng ý sẽ không hạnh phúc, An An, anh sẽ không để em phải chịu uất ức như vậy đâu. Nếu ba mẹ tìm được đối tượng tốt hơn cho em thì anh sẽ xem anh với người đó, ai tốt hơn."
Tống Triết nắm chặt tay tôi.
"Anh sẽ đường đường chính chính cưới em."
12.
Tôi và Tống Triết đợi từ lúc mặt trời lặn cho đến tận nửa đêm, chỉ để nhận được một cuộc điện thoại của mẹ tôi.
"An An, tối nay ba mẹ không về, công ty xảy ra chuyện rồi. Con ngoan ngoãn ở nhà nghe chưa, nhận tiện dọn dẹp nhà cửa đi, ngày mai gia đình thông gia sẽ tới, không thể để bừa bộn được. Con nhớ dậy sớm trang điểm, mặc cái váy hồng hôm qua mẹ mua cho con đấy."
Trời đất ơi, tôi và Tống Triết ở nhà để ngày mai gặp mặt đối tượng đính hôn của tôi ư, cảnh tượng đáng sợ gì thế này?
Tôi và Tống Triết nhìn nhau, Tống Triết xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
"Không sao đâu, lát nữa anh sẽ đi."
"Đi như thế nào? Giờ trời đã tối rồi, anh leo xuống thì dễ, nhưng leo lên nguy hiểm lắm."
Tôi ôm lấy eo Tống Triết.
"Anh không được đi."
Tống Triết bất lực cười.
"Anh xin nghỉ phép nói là có việc riêng, bây giờ còn phải quay lại trả phép. An An, anh sẽ ra bằng cửa chính, anh biết mở khóa mà."
Anh hôn nhẹ một cái lên trán tôi.
"Lát nữa nhớ khóa cửa lại, sáng mai anh cũng sẽ tới đây, chuyện kết hôn thì từ từ hẵng tính, anh sẽ khiến ba mẹ em đồng ý."
Tôi gật đầu, lưu luyến nhìn theo bóng dáng Tống Triết rời đi.
Tống Triết thật sự rất đẹp trai, vừa đẹp trai lại ngay thẳng, nhân phẩm tốt. Tôi đã nhặt được báu vật rồi, ngày mai cho dù ba mẹ tôi có nói gì, tôi cũng sẽ chỉ lấy một mình Tống Triết thôi.
Trước khi đi ngủ, tôi mở Wechat ra, thấy Tống Tiểu Vũ gửi tin nhắn thoại cho tôi dài hơn một phút. Tôi nghe thấy vài câu, hình như nhà em ấy đã xảy ra chuyện, Tống Tiểu Vũ liên tục thề thốt với tôi.
"Chị dâu cứ yên tâm, em sẽ giải quyết, cứ giao cho em!"
Tôi mơ màng thiếp đi, hoàn toàn không nghe rõ em ấy đang nói cái gì.
Sáng sớm hôm sau, tôi dậy trang điểm, mặc chiếc váy mẹ già mua cho rồi yên tĩnh ngồi đợi trên ghế sô pha.
Vì đối tượng là ân nhân cứu mạng của ba tôi nên tôi vẫn phải lịch sự. Nhưng tôi sẽ tỏ rõ thái độ là mình không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Buổi sáng, ba mẹ tôi mang rất nhiều đồ ăn về, hài lòng nhìn phòng khách.
"Dọn dẹp sạch sẽ đấy, nhanh, mau rót ba chén trà đi, bọn họ ở dưới lầu rồi!"
13.
Bác sĩ Tống là một ông chú trung niên đẹp trai, khí chất nho nhã, bác gái Tống cùng rất tốt bụng, tôi có thiện cảm với họ. Hai người thân thiết nắm tay tôi nói chuyện, mặt bác gái Tống đầy vẻ áy náy.
"An An, con trai bác bận quá, sáng nay lẽ ra nó phải tới đây cùng hai bác, nhưng bên chỗ làm gọi điện thoại làm nó phải vội vã chạy về."
Tôi mỉm cười lắc đầu.
"Không sao đâu bác gái, anh ấy có tới hay không cũng không quan trọng. Có một việc cháu phải nói với bác, cháu đã có bạn trai rồi, tình cảm của bọn cháu rất tốt, bọn cháu đang chuẩn bị kết hôn. Chuyện lần này là do ba mẹ cháu tự ý quyết định, trừ bạn trai cháu ra, cháu sẽ không lấy ai khác."
Vừa dứt lời, mặt ba mẹ tôi lập tức xanh mét, hai bác Tống cũng rất xấu hổ.
Mẹ tôi sầm mặt nổi cáu.
"Trần An An, con nói linh tinh cái gì đó, xem mẹ có đánh chết con không!"
Bác gái đứng bên cạnh hòa giải.
"Thôi mà chị Chu, bây giờ bọn trẻ đều không cần chúng ta quyết định nữa. Haizz, cũng thật đáng tiếc, chị xem chuyện thành ra thế này."
Mẹ tôi không nghe, đi tới véo tay tôi.
"Con bé thì tự quyết định được gì? Cái đầu nó chỉ dùng cho đọc sách thôi, từ bé đến giờ chưa từng yêu ai. Bây giờ thì hay rồi, mới hẹn hò với một người đàn ông được một tuần đã đòi kết hôn với người ta, nhất định là bị lừa rồi. Trần An An, trừ phi mẹ chết, nếu không con đừng hòng gả cho thằng bạn trai của con!"
Bố tôi cũng đen mặt mắng tôi, tôi tức tối cãi nhau với bọn họ, cảnh tượng gà bay chó sủa, đúng lúc này thì cửa mở ra.
Tống Triết mặc tây trang phẳng phiu, trên tay cầm thuốc lá và rượu trái cây kinh ngạc đứng ngoài cửa.
"Ôi con trai, chẳng phải con về đội sao, sao lại có thời gian rảnh tới đây rồi?"
Bác gái Tống vui mừng đi tới kéo tay Tống Triết.
"An An, giới thiệu với cháu, đây là Tiểu Triết. Con trai bác."
Ba tôi ở bên cạnh thì thầm:
"Có đẹp trai không? Còn là lính cứu hỏa nữa, chẳng phải con thích lính cứu hỏa nhất sao? An An, ba không hại con đâu, chàng trai này rất ưu tú, tốt hơn ngàn lần tên bạn trai bỏ đi kia của con."
Tôi gật đầu.
"Vâng. Đẹp trai, ưu tú."
Ba tôi lập tức mắng lại tôi.
"Sao con có thể trợn mắt nói dối, con... Con nói cái gì?"
14.
Tôi mỉm cười đi tới chỗ Tống Triết. Anh đặt đồ xuống, duỗi tay ôm lấy bả vai tôi.
Ba mẹ hai bên sửng sốt nhìn chúng tôi.
Sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó có một lực mạnh ập đến, tôi bị đẩy cho lảo đảo suýt ngã xuống đất, Tống Triết vội vàng đỡ tôi.
"Con nói cho mọi người biết, anh trai đã có bạn gái rồi, chị dâu còn đang mang thai, người phụ này, cô đang làm kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của người khác đấy. Ba mẹ cũng đừng nằm mơ nữa, anh trai và chị dâu mới là trời sinh một cặp, con phản đối cuộc hôn nhân này!"
Tống Tiểu Vũ đứng phía sau tôi, hai tay vẫn còn đang duỗi về phía trước, năm ngón tay xòe ra, giữ nguyên tư thế vừa mới đẩy tôi.
Sau đó em ấy bỗng mở to mắt, há to miệng.
"Chị dâu? Sao chị lại ở đây?"
"Là sao, con nói ai mang thai?"
Bác trai bác gái Tống lo lắng chạy đến, mẹ tôi cũng nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
"À, hai người, hai người..."
Tống Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn Tống Triết, nhìn ba mẹ mình rồi sau đó quay sang nhìn chằm chằm một nhà ba người chúng tôi.
Nhìn một lúc, em ấy vỗ mạnh vào đùi.
"Ui cha, ha ha ha ha, ba mẹ, ba mẹ đính hôn cho anh trai với chị An An sao? Chị An An vốn là bạn gái của anh mà, trời ơi, duyên phận gì thế này, đúng là duyên trời tác hợp, trời sinh một cặp, ha ha ha ha!"
Bác gái Tống đánh Tống Tiểu Vũ một cái, đi đến chỗ tôi.
"Con tránh ra, An An, cháu có thai sao?"
Sau đó lại quay đầu trừng mắt nhìn Tống Tiểu Vũ.
"Sao lại thế này, chẳng phải nói mới quen có một tuần thôi sao?"
Tống Tiểu Vũ gãi đầu.
"À thì, chuyện này.... Không chỉ một tuần đầu, là một tháng rồi."
Sau đó hai chúng tôi không còn đất diễn nữa, người lớn hai bên vừa nói chuyện vừa cười, nắm tay nhau sôi nổi thảo luận chuyện kết hôn cho hai đứa tôi.
"Ôi, là do Tống Triết nhà chúng tôi không tốt nên mới thành ra thế này, anh chị thông gia ạ."
"Không sao không sao, đều là người trẻ tuổi mà, bọn tôi hiểu. Anh chị thông gia, việc quan trọng bây giờ là phải tổ chức lễ kết hôn trước khi bụng An An to ra, không thì không tốt."
"Vâng đúng đúng, lão Tống, nhanh lên, chiều nay chúng ra sẽ đi chọn ngày rồi đặt tiệc. Còn cả lễ hỏi, vàng bạc, đều không được qua loa."
15.
Người lớn hai nhà không bận tâm đến chúng tôi, Tống Triết đau đầu nhìn Tống Tiểu Vũ.
"Em thật quá đáng, sao lại nói An An mang thai?"
Tống Tiểu Vũ rụt cổ.
"Thì em muốn giúp hai người một tay mà, chuyện này đợi mấy ngày nữa giải thích là được, dù sao hai người cũng sẽ kết hôn. Chị dâu, không có chuyện gì thì em đi trước đây, ha ha."
Ba mẹ tôi đúng là thay đổi linh hoạt giữa suy nghĩ tiến bộ và cổ hủ.
Sau khi người nhà họ Tống về, mẹ tôi sa sầm mặt.
"Theo phong tục ở quê nhà mình, trước khi kết hôn con không được gặp Tống Triết, rõ chưa?"
Tôi không phục, "Tại sao?"
"Con đã mang thai rồi, người trẻ tuổi bốc đồng, đến lúc đó làm bậy ảnh hưởng đến đứa nhỏ thì sao?"
Ba tôi cũng gật đầu.
"Hôn lễ quyết định vào tháng sau, con xin nghỉ với người hướng dẫn đi, chúng ta về quê phát thiệp cưới."
Nói xong lại không nhịn được cười.
"Vẫn là con gái mẹ biết nhìn người giống mẹ."
Tôi cũng cười theo.
"Ha ha ha, Tiểu Tống trông còn đẹp trai hơn trong video, Trần An An, con làm tốt lắm."
Hai người cực kỳ vui mừng, sau đó lại bắt đầu bàn về chuyện kết hôn, tôi chỉ đành gọi điện cho giáo sư La.
Sang ngày hôm sau, tôi theo mẹ đi mua của hồi môn, cực kỳ bận rộn, vốn dĩ tôi còn định lén đi gặp Tống Triết nhưng không dành ra được thời gian.
Nửa tháng sau, tôi theo ba mẹ về quê.
Quê tôi là một vùng nông thôn gần thành phố Ninh, ba mẹ tôi vừa vào thôn đã phát thiệp mời.
"Gì cơ, An An kết hôn á? Thật hả?"
"Ừ đấy, con bé là tiến sĩ, là Diệt Tuyệt sư thái cơ mà, sao An An kết hôn nhanh vậy được?"
Thím tôi chép miệng, vẻ mặt không tin.
Mẹ tôi vừa nhìn thấy thím thì hai mắt tỏa sáng, đã sẵn sàng chiến đấu.
Con gái của thím nhỏ hơn tôi một tuổi, vừa học đại học xong thì kết hôn. Từ bé đến lớn mẹ tôi luôn khoe khoang trước mặt thím là tôi học giỏi, sau khi em họ tôi Trần Phỉ kết hôn, thím bắt đầu điên cuồng phản công lại mẹ tôi.
"Tôi nói này, con gái học giỏi không bằng lấy được tấm chồng tốt. Chồng của Tiểu Phỉ nhà tôi có tận bốn năm căn nhà, An An nhà chị bao giờ mới lấy chồng đây? Không phải đợi đến lúc ba mươi mới lấy chứ, đến lúc đó thì thành ba cô già rồi, ha ha ha."
Bây giờ có cơ hội lên mặt, sao mẹ tôi có thể bỏ qua.
16.
Mẹ tôi lấy điện thoại ra cho bọn họ xem ảnh của Tống Triết, vẻ mặt thím tôi thay đổi, điện thoại bị Trần Phỉ cầm lấy, cô ta cười giễu cợt.
"Tấm này chỉnh sửa rồi, cong cả tường đây nè."
"Chao ôi, lớp trẻ bây giờ hư vinh thật đấy, có cái mặt thôi cũng phải chỉnh sửa kinh như vậy."
Trần Phỉ nói chuyện điện thoại với chồng xong thì đắc ý đi tới chỗ tôi.
"Chị An An, sao hai người quen nhau vậy? Chồng em phiền chết đi được, suốt ngày gọi điện thoại cho em, chắc chị với anh rể cũng ngọt ngào lắm nhỉ?"
Tôi hé miệng, đang định nói thì Trần Phỉ cướp lấy điện thoại của tôi, bày trò kêu lên.
"A, cái gì đây?"
Trên màn hình là lịch sử trò chuyện của tôi với Tống Triết.
"Hôm nay em về quê, anh huấn luyện có bận không?"
"Mẹ em lái xe kém quá, em ngồi sau thấy buồn nôn."
"Trưa nay em ăn cơm ở nhà bác, bác em nấu món cá hầm cải chua cực kỳ ngon, trưa nay anh ăn gì?"
"Em rất nhớ anh."
Tất cả đều là tôi tự nói một mình, Tống Triết không hề trả lời lấy một câu.
"Trời đất ơi. Chị An An, mọi người đều nói đàn ông không trả lời mình thì không đáng tin cậy. Chị nhìn chị này, giống như bị người ta bơ nhưng cứ sán lại vào vậy.... Ha ha ha, em chỉ đùa thôi."
Trần Phỉ đắc ý cho mọi người xem, sắc mặt của ba mẹ tôi rất khó coi, còn tôi thì bình tĩnh.
"Anh ấy đang bận huấn luyện, lúc đọc được tin nhắn đương nhiên sẽ trả lời chị."
"Ha ha, chị An An, chị đừng mạnh miệng nữa, mọi người cũng đâu phải người ngoài."
Vừa dứt lời, điện thoại bỗng rung lên, hàng loạt tin nhắn hiện ra.
"Hôm nay nhiệm vụ huấn luyện không mệt, không bận."
"Anh mua thuốc say xe cho em, em nhớ lúc nào cũng phải để trong túi đấy."
"Nếu em khen ngon thì chắc chắn là ngon rồi, lần sau dẫn anh tới nhà bác ăn thử được không? Hôm nay anh ăn cơm thịt bò xào khoai tây."
"Anh cũng nhớ em, ngoan, đợi anh."
Vẻ mặt Trần Phỉ lập tức thay đổi, mẹ tôi đắc ý cười ha ha.
"Ôi buồn nôn quá, con rể tôi là lính cứu hỏa, cứ có thời gian rảnh là lại nhắn tin cho An An, thật là, làm người ta nổi hết cả da gà rồi này."
17.
Mọi người cùng ăn cơm tối, Trần Phỉ cứ cắn mãi không buông vụ bức ảnh kia.
"Là lính cửu hỏa sao? Ngày nào cũng phải tập luyện chắc là đen lắm nhỉ, hôm nay em thấy trên ảnh da trông cũng còn trắng lắm, không biết là chỉnh như thế nào nữa."
Tôi vùi đầu vào bát ăn cơm, mẹ tôi đang đấu võ mồm với thím rất ồn áo, bên cạnh bỗng có tiếng gì đó.
"A, anh ấy đẹp trai quá!"
"Trông giống minh tinh nào ý."
"A tôi biết rồi, anh ấy là Tống Triết! Tôi từng thấy anh ấy trên Douyin, trời ơi, người thật còn đẹp trai hơn cả trong video."
Tôi quay đầu, Tống Triết xách theo một đống đồ lỉnh kỉnh đứng ngoài cửa. Trông anh rất có tinh thần, ngũ quan hoàn mỹ, anh mặc chiếc áo phông đen đơn giản, cơ bắp cánh tay nhô ra, vai rộng chân dài, đẹp trai kinh khủng.
Tôi lao tới cười như một con ngốc.
"Ôi Tiểu Tống, sao cháu lại tới đây, mau ngồi đi, để bác giới thiệu, đây là chú, còn đây là thím, ha ha..."
Trần Phỉ và thím như hai con gà trống thua cuộc, còn mẹ tôi vô cùng phấn khởi.
Cơm nước xong, Tống Triết chở tôi về, mẹ tôi hào phóng vẫy tay, "Mẹ và ba con sẽ về sau."
Mẹ tôi vui đến điên rồi, hoàn toàn quên mất trước đây lải nhải cấm tôi không được gặp Tống Triết. Thậm chí tôi còn hoài nghi phong tục gì đó đều là mẹ nói bừa, chứ sao tôi không nghe thấy người nào trong thôn nhắc tới?
Đường về mất hơn một tiếng lái xe, không gian nhỏ hẹp luôn dễ tạo bầu không khí á muội. Tôi ngồi trên ghế phó lái, không thể nói chuyện với anh tự nhiên như ở trong Wechat.
"Sao anh lại tới đây?"
"Có người nói nhớ anh, anh tới cho cô ấy gặp."
Tống Triết lái xe, nghiêng mặt về phía tôi. Tôi nhìn anh đỏ mặt.
Tống Triết cười khẽ.
"Đẹp không?"
Tôi gật đầu, "Đẹp."
18.
Chuông điện thoại của tôi chợt vang lên, tôi nghe máy, mở loa ngoài, tiếng của mẹ tôi vang vọng trong xe.
"An An, tối nay mẹ không về đâu! Mẹ nói này, con để Tiểu Tống đưa con về nhà, hai đứa không được làm bậy biết chưa?"
Bên cạnh có những người khác xen vào.
"Chu Xuân Hoa bà quá đáng vừa thôi, chúng nó lớn rồi bà quản làm gì. Huống chi con rể bà đẹp trai như vậy, với cái nhan sắc đó, An An nhà bà không lỗ đâu!"
"Đúng vậy đúng vậy, bây giờ cởi mở hơn rồi, không như thời của chúng ta. Tôi nói này, con rể này của bà đúng là... Chậc, bảo An An nhanh chóng ra tay đi, bây giờ còn chưa kết hôn, đừng để người khác cướp mất."
Tôi đỏ mặt, luống cuống cúp máy.
"Bác gái vừa rồi nói rất có lý, Trần An An, em có thể nghe ý kiến của bác ấy."
Tống Triết nghiêm trang, nhưng lời anh nói lại khiến người khác mặt đỏ tim run.
Tôi khẽ đánh anh.
"Không được nói bậy."
Quãng thời gian về nhà vừa ngắn vừa dài, Tống Triết đưa tôi về nhà, đứng bên ngoài nhìn tôi vào.
"Anh đi rồi nhớ khóa cửa cẩn thận đó."
Tôi không nỡ gật đầu, nửa tháng không gặp nhau mà chỉ vậy thôi sao?
Nhưng nếu chủ động mời anh vào nhà cũng không ổn cho lắm. Lòng tôi như có hai người đang đấu tranh, một người thì nói cho anh vào, một người lại bảo tôi hãy tỉnh táo, Trần An An, mày phải rụt rè một chút!
Cuối cùng, lý trí của tôi vẫn chiến thắng.
Tôi đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa thở dài.
Nghĩ đi nghĩ lại, trước mắt vẫn hiện lên gương mặt của Tống Triết, thật không cam lòng mà. Nếu bây giờ tôi đuổi theo, hôn anh một cái chào tạm biệt thì cũng không quá đáng chứ?
Cứ làm như vậy đi.
Tôi mở cửa ra, bất ngờ khi thấy Tống Triết vẫn đứng bên ngoài, xấu xa nhướng mày với tôi.
"Không mời anh vào thật sao?"
19.
Tôi kéo tay Tống Triết vào nhà, đóng cửa lại, sau đó không thể cứu vãn được nữa.
Lúc Tống Triết đè tôi lên cánh cửa, đầu óc tôi không nghĩ được gì.
Sau khi tỉnh táo thì chúng tôi đã ở trong phòng rồi.
"An An..."
Tống Triết khàn giọng.
"Mẹ anh đã mua quần áo cho em bé rồi."
Tôi kinh hãi.
"Anh vẫn chưa giải thích với bác sao, làm thế nào bây giờ? Anh mau bảo bác ấy trả lại đi."
Tống Triết hôn lên cổ tôi.
"Vẫn còn kịp, chúng ta có thể biến giả thành thật."
Màn đêm buông xuống, bóng cây bên ngoài cửa sổ lay động, ánh trăng rất tròn, đêm nay lại là một đêm lãng mạn.
Phiên ngoại 1: Góc nhìn của Tống Triết.
An An luôn hỏi tôi bắt đầu thích cô ấy từ khi nào. Tôi cười đánh trống lảng, tôi không thể nói là ngay từ lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã thấy sắc nổi lòng tham, rung động với cô ấy.
Cô ấy đứng một mình trong nhà vệ sinh giơ tay che mặt, lại nhìn lén tôi qua kẽ tay. Ánh mắt vừa đen vừa sáng, trông y hệt con nai con trong rừng.
Ánh mắt tôi nhanh chóng lướt qua người cô ấy, lập tức đỏ mặt.
Cô ấy rất xinh đẹp, tôi phải kiềm chế lắm mới không liếc nhìn cô ấy lần hai.
Nhưng mà nhân cơ hội này đến với cô ấy thì chẳng khác nào nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cả.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi đưa cô ấy về nhà, lấy Tiểu Vũ làm cớ đuổi cô ấy đi.
Rất khó diễn tả tâm trạng của tôi lúc ấy là gì, hình như là vì chính nghĩa, để xứng đáng với màu áo mà tôi đang mặc, mà hình như là có tật giật mình, lấy cớ đó để giữ khoảng cách.
Thật ra ngày hôm sau tôi đã thấy hối hận. Tôi đã độc thân nhiều năm, chưa gặp được cô gái nào vừa ý. Ba mẹ tôi suốt ngày thúc giục tôi cưới vợ, vất vả lắm mới gặp được một người thì tôi lại đuổi người ta đi.
Không ngờ Tiểu Vũ lại bán đứng tôi.
Lúc ở trong đội chữa cháy nghe Tiểu Vũ hùng hồn mắng tôi bội tình bạc nghĩa, tôi chỉ ngơ ngác nhìn Trần An An, trong lòng nảy sinh cảm giác mừng thầm.
Cô ấy thật sự muốn cưới tôi sao?
Trong văn phòng, người huấn luyện mắng tôi, bảo tôi phải chú ý tác phong.
Tôi gật đầu đồng ý.
"Lúc trước có chút mâu thuẫn nên cãi nhau thôi, huấn luyện viên yên tâm, em sẽ cưới cô ấy."
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, tôi lại càng thích cô ấy hơn. Cô ấy thường xuyên lén nhìn tôi, khi bị phát hiện sẽ sợ hãi nhìn sang chỗ khác, mặt đỏ như quả táo.
Tình cảm của chúng tôi tiến triển rất nhanh, trầm lặng như núi lửa, nhưng chỉ cần có tí lửa là sẽ cháy lan sang đồng bằng.
Lúc này, cô ấy đột nhiên biến mất. Ba mẹ về nhà nói đã đính hôn cho tôi, bảo tôi đi gặp đối tượng kết hôn.
Mấy hôm đó công việc lại bận rộn, tôi luống cuống, vừa phải đối phó với ba mẹ vừa phải nhờ bạn bè tìm cô ấy.
Cho đến khi nhận được điện thoại từ cô ấy, nghe thấy tiếng cô ấy hét chói tai, tim tôi lập tức như bị ai đó véo mạnh.
Thời gian tôi đột nhập vào nhà cần 12 phút, nhưng trèo từ sân thượng xuống tầng 12 chỉ mất có hai phút.
Tôi thả dây thừng xuống, nhảy từ ban công tầng trên xuống nhà cô ấy.
Trần An An đứng bên ngoài ban công, mở mắt há mồm nhìn tôi.
Tôi bỗng thở phào nhẹ nhõm, mềm lòng. Cô ấy lao tới ôm tôi, tôi cúi đầu hôn cô ấy.
Nhất kiến chung tình thì sẽ thích đến mức nào?
Chắc là cả nghìn năm.
Phiên ngoại 2: Trò hề ngày kết hôn.
Chào đón khách khứa xong, Tống Triết cầm hoa đi đến sảnh lớn chuẩn bị. Trần An An lo lắng dẫn thợ trang điểm đi thay quần áo.
Chỉ còn hai phút nữa là đến giờ lành, lúc đó Trần An An sẽ mặc váy cưới xuất hiện trên sân khấu.
Tống Triết nhìn bục hình chữ T, vô cùng chờ mong đến khoảnh khắc đó, khoảnh khắc An An sẽ là cô dâu đẹp nhất trên đời.
"Hu hu, chị ơi, em vui quá, chiếc váy cưới đó là chúng ta cùng chọn, đẹp kinh người, còn đẹp hơn cả công chúa nữa. Hy vọng sau này em kết hôn cũng được mặc váy cưới đẹp như thế."
Tống Tiểu Vũ nắm tay Tống Thanh Như, kích động nói.
Mọi người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, MC đã lên sân khấu bắt đầu đếm ngược.
"Tôi phản đối. Tôi phản đối hôn sự này!"
Cánh cửa mở ra, Cố Tiêu mặc vest đen xanh mặt đi về phía Tống Triết.
"Cô ấy không thể cưới anh được!"
Tống Triết đen mặt.
"Anh là ai?"
Tống Tiểu Vũ há hốc mồm.
"Anh ấy đẹp trai quá, sao trông quen thế nhỉ, ôi, anh ấy là ai, là bạn trai cũ chị An An sao? Má ơi, hay quá, không ngờ lúc còn sống mình lại nhìn thấy cảnh này."
Mắt Tống Thanh Như khẽ giật.
"Ngu ngốc!"
Cố Tiêu cười lạnh hất cằm với Tống Triết.
"Tôi là người cô ấy thích."
Tống Triết lập tức siết tay lại, hai người giương cung bạt kiếm, cảnh tượng khiến mọi người ồ lên.
Mẹ Trần tức giận đi tới chỗ bọn họ.
"Cậu là ai, An An nhà chúng tôi không quen biết cậu. Cậu đừng ăn nói linh tinh!"
Tống Thanh Như cũng đứng dây lạnh lùng đi tới giữ chặt cánh tay Cố Tiêu.
"Cố tổng, chúng ta không còn quan hệ gì nữa rồi, anh xuất hiện ở đây là có ý gì?"
"Thanh Như..."
Cố Tiêu nhìn xuống Thanh Như, đỏ mắt.
"Anh biết em không thể nói dối anh mà, anh chỉ hỏi em một câu, trong lòng em còn có anh không?"
Tống Thanh Như lắc đầu, nói chắc nịch.
"Em yêu anh."
???
Mọi người lại ồ lên. Cố Tiêu sửng sốt, trực tiếp ôm eo Thanh Như hôn cô ấy.
Mẹ Trần hoang mang đứng bên cạnh trừng mắt với Tống Tiểu Vũ.
"Này, hai người này làm sao vậy?"
Tống Tiểu Vũ vỗ tay một cái.
"Mình nhớ ra rồi, anh ấy là ông chủ của chị hai! Chắc là anh ấy hiểu lầm, tưởng hôm nay chị ấy kết hôn!"
Giờ lành đã tới, MC đứng trên sân khấu nói, "Mời cô dâu lên sân khấu...."
Tống Triết lạnh mặt đẩy hai người đang ôm nhau ra.
"Nhường chút đi, đừng cản đường tôi."
Cô dâu của anh còn đang đợi anh phía trước.
Tống Triết cầm hoa, bước từng bước về phía Trần An An.
Trần An An mặc bộ váy trắng, mắt rơm rớm nước mắt, xinh đẹp như một nàng tiên.
Hai người ôm hôn trên sân khấu, thỉnh thoảng Trần An An lại liếc mắt nhìn Cố Tiêu.
Tống Triết không vui cắn nhẹ lên môi cô.
"Nghiêm túc đi, đừng nhìn người đàn ông khác."
(Hết)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro