Bạn đã nghe một câu chuyện trả thù đặc biệt thú vị chưa? - 1 giây
Trên tivi đang phát sóng tin tức một người chồng và nhân tình cùng nhau giế.t chế.t hai đứa con của anh ta.
Chồng tôi thấy vậy không hài lòng nói: "Làm sao anh ấy có thể bắt đầu cuộc sống một mình với hai đứa con của mình được."
Anh ấy nói điều đó một cách rất tự nhiên, nhưng tôi lại kinh hãi nhận thấy có vẻ chồng tôi thực sự cảm thông cho một người như vậy.
Quan trọng nhất là con gái chúng tôi đã mất tích bốn năm.
01.
Tôi mãi không thể quên được năm phút định mệnh đó.
Hè năm đó, mẹ chồng tôi bị bệnh nên chồng tôi về quê để chăm bà nửa tháng.
Con gái tôi vì quá nhớ bố nên tôi đành chở con bé về quê.
Trên đường đi con bé mắc vệ sinh nên tôi đành phải tấp xe vào lề.
Vừa mở cửa xe con bé đã vội vàng một mình chạy đi.
"Tâm Tâm, chờ mẹ đã. Đừng chạy lung tung."
Tôi vội vàng cầm khăn giấy chạy theo nhưng trên cánh đồng ngô bạt ngàn tôi không hề tìm được dấu vết của con bé.
Em chồng tôi biết chuyện liền khóc lóc, còn chồng tôi thì liên tiếp la lối trong khi công an vẫn không ngừng hỏi về thông tin của con gái tôi.
Lúc tôi bước vào đồn cảnh sát thì mọi chuyện vẫn đang rối tung, nghe những âm thanh la hét mắng mỏ của người thân cảm giác như bản thân đang bị x.é toạ.c ra.
Tâm Tâm đã mất tích được bốn năm! Lúc này con bé cũng đã mười hai tuổi rồi!
Vào ngày sinh nhật thứ mười hai, tôi mua cho con bé một đôi giày da, một đôi tất có nơ đính trên mũi, cùng một chiếc váy xếp ly màu xanh lam.
Về phần bánh, tôi chọn chiếc bánh kem màu hồng mà tôi yêu thích.
Nhà cũng được tôi cẩn thận trang trí với bóng bay được cột những sợi dây kim tuyết ở dưới lơ lửng bay gần chạm trần nhà.
Khi chồng tôi về, anh ấy chỉ nhìn những thứ tôi làm với một ánh mắt bình thản.
"Chồng à, quà của Tâm Tâm đâu? Năm nay đến lượt anh mua quà cho con bé mà." Tôi nhìn hai bàn tay trống không của chồng mình với ánh mắt không hài lòng. "Khi Tâm Tâm trở về không thấy quà sinh nhật thì..."
Chưa nói hết câu tôi đã đẩy chồng tôi ra cửa giục anh ấy đi mua quà.
Vẻ mặt chồng tôi đột ngột thay đổi như một con vật bị vật nhọn đâm thẳng vào tim.
"Cô điê.n đủ chưa?" Anh ấy nhìn tôi một cách tức giận rồi nói: "Đã bốn năm rồi! Cao Ngọc Thanh, cô đã điê.n bốn năm rồi đó."
Những lời nói đó hoàn toàn khiến tôi ngã gục xuống đất, bụng cũng quặn đau.
Đúng lúc đó anh ta đập tờ xét nghiệm vào mặt tôi và gầm lên với vẻ mặt ghê rợn: "Mẹ kiếp! Tại sao cô có thai mà không nói cho tôi biết?"
02.
Hôm đó tôi chảy rất nhiều má.u, Hà Lâm ôm tôi và khóc trong hoảng loạn: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi! Vợ à, anh chỉ nghĩ, nếu chúng ta có thêm một đứa con, em sẽ khỏe hơn và ngày của chúng ta sẽ trở lại như xưa."
Không! Tâm Tâm đã không còn, cũng không có đứa con nào có thể thay thế con bé.
Con bé sẽ cầm điện thoại và nói một cách ngọt ngào: "Mẹ hôm nay đẹp quá, để con chụp ảnh cho mẹ nhé".
Tôi sẽ cầm bánh kem đưa cho con bé, đấy là món bánh kem dâu tôi thích, còn bố con bé sẽ đi mua quà cho nó.
Con bé cũng sẽ viết nhật ký. Trong đó nó sẽ viết rằng hôm nay mẹ tô son mới, nhìn rất đẹp.
Nó là đứa con gái của tôi, đứa con bé bỏng mà tôi sinh ra vào tháng Mười.
Con bé tới với tôi bằng tất cả tình yêu và sự tin tưởng, nhưng tôi lại lạc mất con bé.
Trên đời này sẽ không thể nào có một Tâm tâm thứ hai, không thể nào có một Tâm Tâm yêu tôi vô điều kiện.
Tôi mồ côi mẹ khi tôi sáu tuổi, rồi bố tôi cũng mất khi tôi hai mươi tuổi.
Tới giờ ngay cả người con gái thân yêu nhất cũng đã mất.
Nhưng may mắn tôi vẫn còn Hà Lâm bên cạnh.
Hà Lâm nói: "Vợ à, em vẫn còn có anh. Anh sẽ luôn ở bên em!"
03.
Năm đầu tiên Tâm Tâm đi lạc, tôi nghỉ việc quản lý tại công ty.
Trong những năm trở lại đây, trị trường có nhiều biến đổi khiến Hạ Lâm khó có thể một mình quản lý công ty.
Hơn nữa anh ấy cũng đã không ngừng tìm kiếm tung tích của Tâm Tâm trong khoảng thời gian dài, chắc anh ấy cũng mệt rồi. Tôi không muốn anh ấy lo lắng về chuyện này thêm nữa.
Trạng thái tinh thần của tôi rất kém, nhưng trước mặt Hạ Lâm tôi chưa bao giờ mất bình tĩnh trước mặt Hạ Lâm.
Tôi mất ngủ nhiều đêm liền, đầu tóc rũ rượi, trong giấc mơ tôi luôn mơ thấy Tâm Tâm đang gọi mình.
Suốt ngày tôi lên cơn mê và suýt bị xe tông nhiều lần khi đi chơi một mình.
Vì tình trạng này kéo dài nên cuối cùng tôi phải đến bệnh viện, sau khi kiểm tra bác sĩ kê cho tôi vài loại thuốc chống trầm cảm.
Hạ Lâm đã lừa dối tôi rằng anh ta dùng bao cao su trong lúc quan hệ, nhưng trong tâm lại muốn có một đứa con khác.
Anh ấy lại không biết rằng sau cú đẩy đó, đứa trẻ hoàn toàn không thể cứu được.
Bởi vì tôi không thể hiện tình trạng của mình nên trong mắt Hạ Lâm tôi hoàn toàn bình thường, chỉ là vẫn cứng đầu với những vấn đề trong lòng.
Tôi cũng muốn trở nên dịu dàng và mạnh mẽ như trước. Tôi không muốn Tâm Tâm nhìn thấy một người mẹ điên khi con bé quay lại.
Nhưng mẹ xin lỗi con gái, mẹ không thể cầm cự được nữa rồi.
04.
Không một câu bàn trước với tôi, Hạ Lâm dẫn mẹ và em gái Hà Bình về nhà chúng tôi sống.
Lúc này hai người đó đang đứng trước cửa với một đống đồ.
Hạ Bình nhìn tôi một cách rụt rè vì sợ tôi đuổi họ ra ngoài, trong tay đang ôm một cậu bé.
Tôi ngồi trên ghế sofa và nhìn họ một cách thờ ơ.
Tôi thật sự không có hảo cảm mẹ chồng. Ngày tôi sinh Tâm Tâm, bà ấy chỉ đứng nhìn rồi cong môi nói con gái không đáng giá rồi quay lưng bỏ đi.
Nhưng Hạ Bình lại là người đáng thương. Bộ quần áo cô ấy đang mặc chính là bộ đồ lúc trước tôi để lại nhà mẹ chồng.
Nghe kể rằng bốn năm trước cô ấy từng có bạn trai, nhưng tên đàn ông đó đã cao chạy xa bay khi nghe tin Hạ Bình có thai.
Hạ Bình năm nay 23 tuổi, là một người rất đẹp. Nhưng đáng tiếc là hồng nhan bạc phận.
"Tinh Tinh, lên tiếng đi chứ." Mẹ chồng tôi đẩy thằng nhỏ đến trước mặt tôi và thúc giục: "Ở nhà bà dạy đã con như thế nào, con lại không nghe lời rồi!".
Thằng bé khuỵu gối xuống trước mặt tôi, quỳ lạy tôi ba lần và gọi tôi bằng tiếng địa phương: "Mẹ ơi!"
05.
Hạ Lâm nhỏ nhẹ nói với tôi bằng một giọng nhẹ nhàng chưa từng có.
Nếu là con trai sẽ đặt tên là Kiều Tinh, thằng bé sẽ thắp sáng bầu trời của mẹ như một vì sao.
Nếu là con con gái sẽ tên là Kiều Tâm, con bé sẽ trở thành chiếc áo ấm ngọt ngào của mẹ.
Vẻ mặt dịu dàng của anh ấy khi nói với bụng tôi dường như đang ở trước mặt tôi.
Giờ đây trái tim của tôi đang trống vắng, anh ấy thật sự đã mang về một ngôi sao khác.
"Con không muốn nhận ai hết. Con chỉ có một đứa con gái." Tôi điềm nhiên nhìn mẹ chồng, với thái độ kiên quyết.
"Không nhận con sao? Không nhận thì cô có khả năng sinh ra người nối dõi cho họ Hạ chúng tôi được sao?" Mẹ chồng tức giận lớn tiếng nói: "Họ Hạ ba đời đều có người tiếp nối hương hoả, đến đời này không thể tuyệt tự được. Con trai, lần này con phải giữ vững lập trường."
Ở quê của Hạ Lâm, việc kế thừa hương hỏa rất được coi trọng từ người giàu tay đeo đầy vòng cho đến người nghèo ở túp lều tranh.
Cuộc đời những người phụ nữ ở nơi đó chỉ được bình yên khi sinh được con trai, bằng không sẽ bị xóm làng bêu rếu sau lưng.
Tôi từng dẫn Tâm Tâm về nơi đó một lần, nhà họ Hạ từ trên xuống dưới khinh thường, cho rằng nuôi con gái như vậy thì phí cơm.
Hạ Lâm dỗ dành tôi, nói là mẹ chồng chỉ sống ở đây một khoảng thời gian, sau đó sẽ rời đi.
Khi nhìn thấy sự khó xử trong mắt Hạ Lâm, cuối cùng tôi cũng chịu thỏa hiệp. Tôi biết rằng mẹ chồng tôi cũng đã chịu khổ cực nhiều để đủ sức nuôi Hạ Lâm đến ngày vào Đại học.
Trong những ngày ở đây, ngày nào Hạ Bình cũng siêng năng dậy rất sớm để nấu ăn và làm việc nhà.
Tôi đã nói với cô ấy tôi sẽ thuê người giúp việc bán thời gian để hằng ngày tới nhà dọn dẹp nhưng cô ấy lại có vẻ sợ hãi khi nghe vậy.
Thật ra có một người dì giúp việc quen cho nhà tôi nhưng gần đây dì ấy có việc nên phải về quê nên tôi đành thuê người giúp việc bán thời gian.
Sáng nay tôi phải đến gặp bác sĩ như lịch hẹn nhưng khi ra khỏi thang máy mới phát hiện mình không đeo tai nghe.
Lúc tôi quay về nhà thì phát hiện Hạ Bình đang đứng trong phòng thay đồ.
Cô ấy đang mặc váy của tôi, chân đi giày cao gót, khuôn mặt trang điểm kỹ càng.
Lúc ấy cô ấy đang đưa lên vuốt tóc với dáng điệu dịu dàng mà tôi chưa từng thấy.
Cử chỉ đó, dáng điệu đó khác hoàn toàn so với sự rụt rè, e ngại khi tôi có ở nhà. Tựa như người đứng trước gương kia và người phụ nữ tôi quen biết là hai người xa lạ.
"Mẹ ơi!" Hạ Tinh cầm một chiếc kẹp tóc sáng bóng và chạy về phía cô ấy.
"Mày tìm thấy nó ở đâu vậy?" Hạ Bình hoảng sợ, cầm lấy chiếc kẹp tóc và đánh Hạ Tinh vài cái.
"Đừng động vào thứ đồ đó! Nghe có hiểu không hả? Nhiều ngày như vậy mày cũng không thể vừa lòng người phụ nữ kia. Như vậy sao mà ở lại thành phố không được, chúng ta chỉ có thể về nhà làm ruộng cả đời."
Nghe những lời đó tôi nín thở và từ từ đi ra.
Mãi đến khi đi ra được lối thoát hiểm tôi mới dám thả lỏng cơ thể, cả người thở hổn hển.
Nước mắt vô tình rơi xuống, cảm giác được toàn bộ cơ thể đều bị nghiền nát bởi một lực rất lớn.
Tôi ngồi dựa vào tường, buộc mình phải bình tĩnh lại.
Chiếc kẹp tóc đó được tôi đeo bởi con gái tôi trước khi nó biến mất.
Đó là sinh nhật lần thứ tám của con bé. Chiếc kẹp tóc đó của Bulgari nhưng đã được tôi sửa lại vài chi tiết nên chiếc kẹp tóc đó là duy nhất trên đời.
Nhưng tại sao Hạ Bình lại có được chiếc kẹp tóc đó?
06.
Hạ Bình chắc chắn đã gặp Tâm Tâm.
Toàn thân tôi hoàn toàn đông cứng khi ý thức được điều này.
Phải báo cảnh sát! Nhất định phải báo cảnh sát!
Nhưng ngay khi vừa lấy điện thoại ra tôi lại do dự.
Nếu tôi gọi báo cảnh sát bây giờ thì chỉ chứng minh được chiếc kẹp tóc đó là duy nhất, nhưng không chứng minh được Hạ Bình đã từng gặp Tâm Tâm.
Không được. Tôi không thể đùa giỡn với sự an toàn của Tâm Tâm.
Tôi cần đến gặp chồng để làm rõ mọi chuyện.
Lúc ấy anh ấy đang ở quê chăm mẹ chồng tôi, vậy còn Hạ Bình. Lúc ấy cô ta đang làm gì?
Có phải cô ta đã có mặt ở cánh đồng đó rồi vô tình nhặt được kẹp tóc của Tâm Tâm?
Hoặc là...chuyện Tâm Tâm mất tích có liên quan đến cô ta?
Tôi liền lập tức lái xe đến công ty.
"Cao tổng, chị đến tìm anh Hạ ạ? Anh ấy vẫn đang họp." Nhân viên lễ tân vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tôi.
Sau khi Tâm Tâm mất tích và trong thời gian điều trị tại nhà, tôi đã không đến công ty trong một thời gian dài.
Trên đường đến phòng đợi Hạ Lâm đều có nhân viên cúi người chào hỏi tôi.
Sau khi ngồi xuống, tôi lấy điện thoại ra xem vài video một cách tuỳ tiện nhưng trong lòng lại bồn chồn không nguôi.
Một lúc sau Hạ Lâm bước vào.
"Vợ à, sao em lại tới đây?" Hạ Lâm vừa bước vào liền chạy lại quan tâm hỏi: "Em thấy không thoải mái sao? Sắc mặt em trông tệ quá."
Tôi nhìn thấy thư ký đi bên cạnh nên gượng cười nói: "Em xem một đoạn video rất buồn trên mạng. Để ly hôn với vợ và ở với nhân tình, một người đàn ông đã nhẫn tâm đẩy con của mình xuống cầu thang."
Hạ Lâm rót cho tôi một cốc nước nóng, nghiêng người nhìn một chút rồi nói một cách tự nhiên: "Người đàn ông này thật độc ác. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nếu anh ta không làm như vậy, chưa chắc người mẹ kế đã thương yêu chúng. Hơn nữa, lại còn phải chu cấp tiền cấp dưỡng sau này. Mà trong tương lai mọi thứ sẽ phải liên quan đến người vợ mới, nếu không thoát khỏi đứa nhỏ thì không thể nào bắt đầu được cuộc sống mới."
Cầm cốc nước nóng trong tay, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Lâm, cả người đột nhiên lạnh toát.
Hạ Lâm, sao anh lại có thể đồng cảm với loại người như vậy?
Hạ Lâm nhìn tôi, để che giấu cảm xúc tôi lập tức cúi xuống nhìn ly nước.
"Vợ à, anh nghĩ em nên cân nhắc lại chuyện nhận nuôi đứa con khác." Hạ Lâm ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng khoác vai tôi: "Anh chỉ cảm thấy có thêm một đứa con em sẽ hạnh phúc hơn. Anh cũng thấy Tinh Tinh là một đứa trẻ rất ngoan và hiểu chuyện, thằng bé nhất định sẽ yêu thương em. Nếu em sợ thằng bé sẽ thương Hạ Bình hơn em thì anh sẽ để Hạ Bình về quê."
Tôi quay đầu nhìn Hạ Lâm, giễu cợt nói: "Mẹ và người ở quê rất coi trọng chuyện hương hoả, nên dĩ nhiên mẹ sẽ yêu thương Tinh Tinh, nhưng họ cũng rất coi trọng chuyện cùng huyết thống. Em nhớ rằng một trong những người hàng xóm ở quê anh không thể sinh con trai và nhận nuôi một đứa bé trai. Nhưng mà vì chỉ là con nuôi nên thằng bé không được mọi người coi trọng. Anh cũng từng nói nuôi con của người khác cũng như một cuộc đầu tư mạo hiểm. Anh có bao giờ nghĩ rằng sau một thời gian nuôi Tinh Tinh thì cha ruột của thằng bé sẽ tìm đến không?"
Mặt của Hạ Lâm đột nhiên cứng đờ. Tôi nhận ra rằng anh ấy chưa từng nghĩ tôi sẽ hỏi ra câu hỏi như vậy.
Hoặc là, Hạ Lâm chắc chắn rằng cha ruột của Tinh Tinh sẽ không quay lại tìm thằng bé.
07.
Cha mẹ tôi qua đời, sau này Tâm Tâm cũng đi mất, tôi đã từng nghĩ rằng trên đời này chỉ còn mình Hạ Lâm là người mà tôi có thể tin tưởng dựa vào.
Nhưng hiện tại, tôi không thể nào tin tưởng anh ta, cũng không dám tin tưởng anh ta nữa.
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Hạ Lâm, tôi không dám nói ra những nghi ngờ trong lòng của mình đối với Hạ Bình.
Tôi và Hạ Lâm bên nhau khi chúng tôi vẫn còn đôi mươi. Lúc ấy anh ấy rất nghèo nhưng lại có sự kiêu ngạo trời sinh.
Sau khi tốt nghiệp, tôi tiếp quản công ty quần áo mà cha để lại, cùng vì may mắn bắt kịp xu hướng nên công ty ngày càng phát triển lớn mạnh.
Hạ Lâm làm bên công nghệ thông tin, mặc dù kiếm được khá nhiều tiền nhưng công việc lại rất áp lực và mệt mỏi.
Sau đó vì công việc ở công ty ngày càng nhiều, tôi đã đề nghị Hạ Lâm về giúp và cho anh ta chức phó chủ tịch công ty.
Cho đến khi Tâm Tâm biến mất, tôi đã chuyển giao hết quyền quản lý công ty cho Hạ Lâm.
Người bên cạnh đầu ấp tay gối không còn tin được thì còn biết tin ai đây?
Khi bước ra khỏi công ty, tôi nhìn lên tòa nhà trước mặt và cảm thấy máu mình như đông lại.
Tâm Tâm, đứa con gái bé bỏng của mẹ, bây giờ con đang ở đâu?
Mẹ nhớ con nhiều lắm.
Ngẩn ngơ dọc đường về, vừa bước vào nhà, tôi đã nghe giọng mẹ chồng gay gắt vang lên.
"Cô chỉ là người ở mà lại dám lên tiếng nói với chủ nhà sao? Trứng còn đòi khôn hơn vịt. Những gì tôi làm cần cô phải dạy bảo sao?" Giọng mẹ chồng vô cùng lớn và tức giận, tựa như giọng nói đó có thể làm sập được cả một căn nhà. "Tôi không có nói gì quá đáng." Dì Vương mặt vẫn không đổi sắc tiếp lời: "Giẻ lau trong nhà vệ sinh không dùng được để lau bếp."
Hạ Bình lúc này đang đứng bên cạnh, nhìn có vẻ đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tôi cố tình đóng cửa thật mạnh để họ nhận ra tôi đã về.
"Dì, không phải con xin nghỉ ngơi thêm vài ngày sao." Tôi đi tới, cười nói: "Sao, nhớ con phải không?"
Dì Vương vừa nhìn thấy tôi, hai mắt liền đỏ lên: "Hôm qua dì gọi điện thoại cho con, thấy con đang ho liền muốn trở về để pha nước lê cho con uống."
Dì Vương đã ở trong gia đình tôi hơn 20 năm, từ lâu tôi đã coi dì như người thân. Bình thường tôi không cho dì ấy làm những công việc nặng nhọc, và tôi cũng chỉ thuê dì ấy làm nhân viên bán thời gian nhưng mẹ chồng tôi vẫn cứ khăng khăng coi dì ấy là người giúp việc. "Mẹ, người làm thêm ở nhà một ngày tám tiếng đều tới làm, có chỗ nào làm chưa tốt sao mẹ vẫn cần tự mình làm?" Tôi bình tĩnh nhìn mẹ chồng nói: "Nếu mẹ vẫn cần phải làm việc cực nhọc như vậy trong ngôi nhà này, thì sao mẹ về quê sớm để sống một cuộc sống thoải mái hơn."
Biểu cảm của mẹ chồng tôi thay đổi đột ngột, nhìn như là đang muốn giơ tay lên cho tôi một bạt tai.
Hạ Bình vội vàng chạy tới khuyên ngăn rồi đỡ bà ra ghế ngồi.
Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, thật sự tôi không muốn phải đối mặt với mớ hỗn độn này thêm chút nào nữa.
Dì Vương pha cho tôi một cốc nước mật ong, để làm dịu bầu không khí, dì cố tình kể cho tôi nghe vài câu chuyện ngắn dì nghe được từ nhà người chị. "Những người hàng xóm gần nhà nó kể cho dì rất nhiều chuyện thú vị. Chuyện kể rằng, có một người đàn ông trong làng của họ lên thành phố học và cưới một người vợ giàu có để đổi đời. Trong khi đó người con dâu nhỏ tuổi ở nhà bụng mang dạ chửa vẫn phải làm việc quần quật."
"Thời buổi này mà vẫn có người lấy cô dâu trẻ con sao?" Tôi nuốt nước miếng, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Dì Vương cười nói: "Không có, nghe nói cô bé được mẹ của kia nhặt về làm con dâu. Sau một thời gian dài, mọi người đều thật sự coi nó là con dâu của gia đình đó. Chị của dì còn nói với dì rằng nó ấy nghi ngờ đứa con dâu đó đã sinh ra một đứa con cho người đàn ông kia."
Khi nghe những chuyện này tôi liền cảm thấy có điều gì không ổn.
Lên thành phố học, lấy vợ giàu, có một cô con dâu nhỏ và một cô em gái.
"Dì, dì biết quê quán của người đó ở đâu không?" Tôi cau mày hỏi.
Dì Vương hồi tưởng một lúc rồi nói: "Chuyện này dì cũng không hỏi. Cô ấy cùng con gái ra ngoài đã nhiều năm, chị gái dì cũng chỉ tùy tiện kể cho dì nghe chuyện quê nên dì cũng không hỏi kỹ. Nhưng mà xem ra thì tình hình của cô ta rất giống với mẹ chồng con..."
Tôi cầm chiếc cốc và im lặng hồi lâu.
Lông mày và mắt của He Tinh thực sự có phần giống với Hạ Lâm.
Nhưng tôi nghĩ đó là do cháu tôi giống chú tôi nên tôi không bao giờ nghĩ về điều đó.
Nhưng bây giờ, tôi không thể không nghĩ về điều đó.
"Dì, dì có thể giúp cháu một việc được không?" Tôi thì thầm vài câu vào tai dì Vương.
Dì Vương ngạc nhiên rồi nghiêm túc nói: "Tiểu Thanh, con yên tâm. Chuyện này cứ để dì lo."
08.
Tôi nhờ dì Vương lấy bàn chải đánh răng của Hạ Lâm, Hạ Bình, và Hạ Tinh để đi kiểm tra ADN.
Tôi lặng người khi nhìn tờ kết quả.
Hạ Lâm và Hạ Bình hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, sự thật là hai người đó không phải anh em ruột.
Hạ Tinh lại không có quan hệ huyết thống với Hạ Lâm, nhưng thằng bé lại là con ruột của Hạ Bình.
Dì Vương nhỏ giọng nói: "Tiểu Thanh, chúng ta đã hiểu lầm Hạ Lâm sao? Nó luôn đối xử rất tốt với con, dì nghĩ nó sẽ không bao giờ phản bội con đâu."
Lúc này tôi đang nhớ về những lời cuối bố nói với tôi trước khi ông qua đời. Ông nói: "Thanh Thanh, bố đã thay đổi tên người sở hữu pháp lý của ba công ty kia, hiện tại chúng đang một người quản lý chuyên nghiệp trông coi. Bố cũng bán thêm sáu căn nhà, tất cả số tiền bán được đều dưới tên bố. Coi như đó là một khoản an toàn bố dành cho con. Con không được tuỳ tiện động vào số tiền đó, cũng không được nói với ai. Con chỉ được dùng số tiền đó vào trường hợp đặc biệt."
"Hạ Lâm đúng là người tốt, nhưng không ai có thể đoán trước được tương lai. Con không được có dã tâm hại người, nhưng con phải có sự phòng thủ. Thanh Thanh, phải nhớ, con không được đặt cược tất cả vào một người đàn ông. Cùng là đàn ông nên bố hiểu rõ nhất trên thế giới này người không đáng tin cậy nhất chính là đàn ông. Cho dù đó là người đàn ông của con."
Lúc đó bố tôi nằm trên giường bệnh, ông đã yếu lắm rồi nhưng vẫn cố nói những lời dặn dò cuối cùng với tôi.
Hạ Lâm luôn nghĩ rằng tài sản của tôi chỉ có một công ty quần áo cùng hai căn nhà.
Từng câu, từng chữ bố tôi nói trước khi qua đời, tôi sẽ không quên dù chỉ một chữ.
Hạ Lâm có phản bội tôi hay không phải thử một lần mới biết.
Tôi nói với Hạ Lâm tôi dự định sẽ quay lại công ty sau một thời gian dài nghỉ ngơi. Vẻ mặt Hạ Lâm khi nghe những lời này có phần ngạc nhiên, nhưng cũng không phản đối.
Khơi dậy lòng tham và lấy đi thứ người khi quan tâm nhất chính là cách nhanh nhất khiến họ để lộ sơ hở.
Đêm đó Hạ Lâm trằn trọc cả đêm, thậm chí còn xuống lầu hút thuốc.
Hạ Lâm ơi, Hạ Lâm à. Có phải anh đã được nếm mùi vị của quyền lực nên giờ không muốn buông tay nữa đúng không?
Khi mới bước chân vào công ty, anh không biết nhiều thứ, cũng không có tầm nhìn xa. Chính tôi là người đã dạy anh! Cũng chính tôi hằng đêm đưa anh đến từng nơi để giới thiệu anh với tất cả các mối quan hệ của tôi. Thậm chí tôi còn thuê một người chuyên về quản lý để dạy cho anh và hy vọng chúng ta có thể quản lý công ty cùng nhau.
Bốn năm qua, tôi cho anh được vị trí như ngày hôm nay, thì tôi cũng có thể lấy lại được.
Hôm sau tôi dẫn Hạ Bình đi mua sắm, tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ vui thầm trong mắt cô ta.
"Em ở đây lâu như vậy mà chị chưa có cơ hội dẫn em ra ngoài." Tôi cười khoác tay cô ta nói: "Em rất xinh, chỉ cần chú ý vào cách ăn mặc sẽ không khác gì những cô gái thành thị."
Tôi dẫn cô ta đến trung tâm mua sắm sang trọng nhất thành phố. Nhân viên trong các cửa hàng trong đó vây quanh không ngớt kể từ khi chúng tôi bước vào.
Những bộ quần áo thời thượng nhất, phong cách nhất đều được đặt trước mặt tôi.
Tôi thử ngẫu nhiên vài bộ rồi nhờ nhân viên gói tất cả lại.
Tôi chọn một chiếc váy đen đưa cho Hạ Bình thử.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ đó, tôi đoán đó đây là lần đầu cô ta mặc bộ váy đắt tiền như vậy.
Kể từ khi bước ra, cô ta đứng trước gương ngẩn ngơ nhìn bản thân mình trong đó.
Cô ta có mái tóc dài, khuôn mặt trẻ trung tươi sáng, vòng eo thon thả, làn da trắng càng được tôn lên trên nền váy đen.
"Đẹp quá! Gói bộ này lại đi." Tôi vỗ tay cười nói: "Tới chị nhìn còn không rời mắt được huống chi những người đàn ông. Hạ Bình, em nên chăm chút cho bản thân nhiều hơn."
Hạ Bình ngượng ngùng cười: "Cảm ơn chị dâu."
Khi tôi tính tiền, Hạ Bình sửng sốt nói: "Cái váy này...giá 26 nghìn tệ hả?"
Người bán hàng liếc nhìn Hạ Bình, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường nói: "Cô Cao là khách quen chỗ chúng tôi. Chúng tôi có thể tặng cô một chiếc khăn lụa để mặc cùng chiếc váy này. Chắc chắn sẽ rất đẹp."
Những lời nói này phần lớn mang ý đả kích Hạ Bình nhưng cô ta không lên tiếng phản bác.
Sau đó tôi lại đưa cô ta đến một cửa hàng trang sức, mua tuỳ tiện vài món. Tất cả hết tám trăm nghìn tệ.
Sắc mặt Hạ Bình càng ngày càng tái, nụ cười cũng dần trở nên gượng gạo.
Tôi đeo một chiếc vòng tay lên cổ tay cô ta, nhẹ nhàng nói: "Bàn tay của phụ nữ sinh ra là để đeo trang sức. Thời buổi này phải có tiền mới có thể sống sung túc. Em có nghĩ vậy không Hạ Bình?"
Lúc này Hạ Bình đang nhìn chăm chăm vào việc kẹp tóc đính kim cương đang được trưng bày trong tủ. Chiếc kẹp tóc đó rất giống với chiếc mà Tâm Tâm đeo trước khi mất tích.
"Cô có muốn thử không ạ? Đây là mẫu đặc biệt cả nước chỉ có đúng ba chiếc. Cô Cao là khách hàng VIP cho nên lúc trước chúng tôi cũng đã giới thiệu mẫu này cho cô ấy xem." Người bán hàng nhiệt tình nói.
"Tôi...tôi không muốn thử nữa." Hạ Bình lắc đầu, thậm chí còn lùi về phía sau một bước.
Tôi lại tiếp tục quẹt thẻ, 180 nghìn tệ. Mặt Hạ Bình lúc này có thể nói căng cứng như bị đóng băng.
"Thử vào đi." Tôi nhẹ nhàng nói.
Khi chúng tôi bước ra khỏi trung tâm thương mại, tất cả túi lớn túi nhỏ đã được chuyển lên xe.
Tôi mệt mỏi dựa vào ghế xe nói: "Hạ Bình, chị nói thật với em kể từ khi Tâm Tâm mất tích, chị đã nhiều lần nghĩ đến việc t.ự t.ử. Những nghĩ đi nghĩ lại thì nếu chị chế.t thì tiền của chị không phải là đưa không cho vợ mới của Hạ Lâm sao?"
"Chị dâu, cuộc sống chị đang tốt như vậy tại sao lại nghĩ đến chuyện đó chứ? Anh trai của em sẽ không làm gì khiến chị thất vọng đâu. Chị yên tâm đi." Hạ Bình vội vàng an ủi tôi.
09.
Khi trở về dì Vương đã thu gọn hành lý. Hai chúng tôi sẽ đến suối nước nóng gần đó để nghỉ dưỡng vài ngày.
Trên đường đi, tôi bật điện thoại di động lên, thông qua chiếc camera nhỏ dì Vương đã giúp tôi lắp ở mỗi phòng tôi có thể biết ở nhà bọn họ đang nói gì.
"Cái gì? Chỉ một buổi chiều đã tiêu hết một triệu tệ hả?" Mẹ chồng tôi tức giận nói, lúc này đang đi qua đi lại trong phòng.
"Trời ơi, đây đúng là mỏ vàng mà. Chúng ta làm được rồi."
"Anh trai thì mệt mỏi quản lý công ty, còn chị dâu lại tiêu tiền không chớp mắt." Hạ Bình có chút phẫn nộ nói: "Rốt cuộc anh trai phải kiếm bao nhiêu tiền mới đủ cho chị dâu tiêu đây?"
Hạ Lâm cau mày nói: "Anh quản lý tiền bạc bao nhiêu năm nay nên anh rất rõ Thanh Thanh có bao nhiêu tiền. Tài sản của cô ấy rất nhất chỉ có mấy triệu tệ, làm sao có thể tiêu xài đến mức này?"
Đúng vậy, trước đây tôi luôn tỏ vẻ tiết kiệm trước mặt Hạ Lâm.
Anh ta không biết nhiều về hàng hiệu, thậm chí cũng không biết những thứ tôi thường mua có giá như thế nào.
Những đồ trước nay tôi mua đều tự động trừ một số 0 khi nói với anh ta.
Qua camera tôi có thể thấy vẻ mặt Hạ Bình lúc này đã trở nên tham lam, cô ta nói: "Anh trai, rất có thể chị dâu còn giấu anh nhiều tài sản khác."
Sắc mặt Hạ Lâm dần dần tối sầm lại, lộ ra vẻ rất cáu kỉnh: "Làm sao có thể, Ngọc Thanh vẫn luôn tin tưởng anh. Hơn nữa cưới nhau mấy năm nay, anh đã biết rõ ràng hoàn cảnh gia đình bọn họ."
Mẹ chồng lúc này mới lên tiếng: "Lúc đầu con nói sẽ cưới một cô gái trên thành phố, còn đảm bảo rằng sẽ quản lý hết tài sản của nhà họ. Nhưng bây giờ con lại bị chính vợ con lừa gạt. Hạ Lâm, số tiền này thuộc về nhà họ Hạ, con nhất định không được để mất dù chỉ một đồng."
"Nếu chị dâu thật sự tin tưởng anh, tại sao lại quyết định quay lại công ty." Hạ Bình cúi đầu tiếp tục nói: "Mấy năm nay anh luôn phải hạ mình trước mặt chị dâu, nhưng giờ anh phải chứng tỏ mình là một người đàn ông. Những người đàn ông ở làng ta luôn có tiếng nói trong gia đình.Còn anh trước mặt chị dâu đến một chữ cũng không dám hó hé."
"Câm miệng!" Hạ Lâm tức giận tát Hạ Bình, nói: "Đừng tưởng tôi không biết cô muốn gì. Cô luôn nghĩ rằng nếu tôi ly hôn với Cao Ngọc Thanh, tôi sẽ lấy cô sao? Hạ Bình, cô nghe rõ đây, cho dù là cô có con trai thì tôi cũng sẽ không bao giờ cưới cô."
Tim tôi như bị dao cứa khi khi những lời này.
Dì Vương ở bên cạnh liền ôm chặt tôi.
Hai mươi tuổi, bố tôi qua đời. Tôi đã nghĩ Hạ Lâm là người đàn ông đáng để tôi tin tưởng dựa vào cả đời.
Hai mươi bốn tuổi, tôi và Hạ Lâm kết hôn. Anh ta đã nói sẽ yêu tôi đến hết cuộc đời.
Hai mươi sáu tuổi, tôi sinh Tâm Tâm. Hạ Lâm nói với tôi kiếp này anh ta sẽ đối xử tốt với mẹ con tôi.
Ba mươi tám tuổi, chỉ cần một triệu tệ, tôi đã nhìn rõ được bộ mặt người đàn ông đầu ấp tay gối với mình bao lâu nay.
Hạ Lâm, có phải trong tâm trí anh tôi vẫn mãi chỉ là một cô tiểu thư nhà giàu ngốc nghếch đúng không?
Nhưng anh đã quên, năm mười sáu tuổi tôi đã được bố dạy về những thăng trầm trong kinh doanh, ông cũng dạy tôi lòng người khó đoán và cũng là thứ dễ thay đổi nhất.
Hạ Lâm, anh đã đánh giá thấp tôi quá thấp. Tôi thông minh nhiều hơn là anh nghĩ!
Vào lúc mười giờ tối, qua camera tôi thấy Hạ Bình đẩy cửa phòng ngủ của tôi rồi bước vào.
Cô ta đang mặc chiếc váy màu đen tôi mua, mái tóc vén sau để lộ chiếc cổ xinh đẹp.
Chân đi đôi giày cao gót màu bạc, đôi môi đỏ mọng leo lên giường của Hạ Lâm.
"Anh, để em phục vụ anh đêm nay. Anh có thể là người đàn ông đích thực khi ở bên em."
Nói rồi cô ta vội vàng leo lên người Hạ Lâm.
Hạ Lâm chống cự trong giây lát nhưng rồi cũng thuận gió đẩy thuyền.
Tôi bật khóc khi chứng kiến cảnh đó.
Cuộc hôn nhân tám năm của chúng tôi chính thức kết thúc vào đêm nay.
10.
Khi tôi phát hiện rằng Hạ Lâm lừa dối Hạ Bình, tôi đã thầm lên một kế hoạch trong lòng.
Hai người này bên nhau chỉ vì dục vọng và lòng tham.
Tôi sẽ tạo ra một cái lưới, đẻ bọn họ tự cắn xé nhau rồi cùng chế.t trong chính chiếc lưới đó.
Tôi muốn Hạ Bình chủ động nói cho tôi biết nơi ở của Tâm Tâm.
Kể từ cái đêm Hạ Bình ngủ cùng Hạ Lâm, quần áo và trang sức trên người cô ta ngày càng đẹp và thời thượng hơn.
"Hạ Bình, mấy thứ này thật đẹp." Tôi thuận miệng nói ra vài lời khen lợi cùng chút ghen tị nói: "Nhìn em xem, chị ước gì chị có thể trẻ lại vài tuổi như em. Haizz, đúng là có bao nhiêu tiền cũng không thể nào mua lại tuổi xuân."
Hạ Bình ngượng ngùng nói: "Chị dâu, những thứ này đều là bạn trai mua cho em."
Nực cười! Tôi thừa biết người bạn trai đó chính là Hạ Lâm.
Đàn ông một khi đã nếm mùi trăng hoa sẽ không thể nào kìm lòng được nữa.
Cũng giống như bây giờ, khi tôi đi về nhà dì Vương ở quê, Hạ Bình cùng Hạ Lâm đang vui vẻ cùng nhau trong phòng tắm.
Phải công nhận rằng Hạ Bình cũng có một chút mánh khoé.
Sau khi họ xong việc, tôi trở về nhà cùng với một gói đồ chuyển phát nhanh trên tay.
"Cục cưng, đây là gì vậy?" Hạ Lâm tò mò mở gói hàng ra.
Tôi ngồi ở trên sô pha, cười nói: "À, hiện nay xét nghiệm gene không phải rất thịnh hành sao? Nghe nói có thể đoán trước được một số bệnh di truyền, cho nên em lấy bàn chải đánh răng anh dùng để làm xét nghiệm. Nếu cơ thể có bất kỳ vấn đề gì, chúng ta có thể phòng thủ trước."
Hạ Lâm siết chặt tay đến mức có thể nhìn thấy được những đường gân trên mu bàn tay anh trở nên cứng đờ.
Hạ Bình lúc này đang lau sàn cũng đột ngột ngẩng đầu lên nhìn gói hàng chuyển phát nhanh.
Mẹ chồng tôi siết chặt chiếc điều khiển tivi trong tay, sắc mặt như vừa bị rút cạn linh hồn.
Nhìn những biểu cảm này tôi thấy có chút thoả mãn.
Ba người bọn họ đúng là có tật giật mình.
Hạ Lâm sợ rằng tôi sẽ phát hiện rằng Hạ Tinh là con anh ta.
Hạ Bình thì sợ Hạ Lâm biết Hạ Tinh không phải con chung của họ.
Còn mẹ chồng tôi, tôi biết bà sợ cái gì. Chính là sợ tôi biết Hạ Lâm và Hạ Bình không phải là anh em ruột.
"Chồng ơi, anh bị sao vậy?" Tôi bước tới cầm lấy tập tài liệu từ gói hàng trên tay anh ta. "Trông sắc mặt anh rất kém, anh cảm thấy không khỏe sao?"
Với một lực mạnh, tôi rút tập hồ sơ anh ta đang cầm và mở nó ra.
Kết quả kiểm tra gene của mọi người, cùng với quan hệ họ hàng của họ, đều được viết rõ ràng trên bản báo cáo.
"Chuyện này là sao?" Tôi nhìn báo cáo, rồi kinh ngạc nhìn về phía Hạ Lâm.
"Hạ Lâm! Anh dám giấu tôi chuyện lớn như vậy?" Nước mắt tôi đồng loạt tuôn ra, nghẹn ngào nói: "Hạ Lâm, anh... anh..."
Tôi cố gắng diễn nét đau buồn nhất có thể.
Môi Hạ Lâm run run, anh ta nắm lấy tay tôi nói với giọng cầu xin: "Vợ à, em hãy nghe anh nói. Đó chỉ là một sự cố, thật sự là một sự cố. Hạ Tinh đúng là con của anh và Hạ Bình nhưng anh thề giữa hai bọn anh chỉ xảy ra quan hệ đó một lần. Anh cầu xin em, hãy tha thứ cho anh."
Anh ta sợ đến mức còn quỳ xuống van xin tôi.
Tôi biết rằng anh ta sợ nhất chính là mất đi cuộc sống vinh hoa phú quý hiện giờ.
"Anh!" Hạ Bình đột nhiên hét lên, trên mặt hiện lên biểu cảm hoảng sợ.
Tôi liền lộ ra vẻ mặt bối rối không thể tin được nói: "Hạ Lâm...anh đang nói cái gì vậy? Theo kết quả của báo cáo thì anh không có mối quan hệ huyết thống với Hạ Bình, và anh cũng không là cha của Hạ Tinh. Anh..anh và Hạ Bình..."
Hạ Lâm sững sờ. Anh ta thô bạo giựt phăng tờ báo cáo kết quả xét nghiệm trên tay tôi rồi nhìn đi nhìn lại vài lần.
Mặt anh ta lúc này đỏ au rồi đột ngột lao lên như một con th.ú hoa.ng mất kiểm soát, túm tóc Hạ Bình và tá.t cô ta hai cái.
"Chế.t tiệ.t! Con khố.n này! Mày đã lừa dối tao bao nhiêu năm qua. Hạ Tinh không phải là con tao. Tất cả mọi thứ của tao đều bị mày huỷ hoại hết rồi." Hạ Lâm không thể bản thân, điên cuồng đè Hạ Bình ra đán.h.
Thì ra đây mới là thật sự chồng tôi, người đàn ông tôi đã yêu suốt bao nhiêu năm. Sau khi tháo mặt nạ ra, hóa ra anh ta lại là một người đàn ông thô tục như vậy.
Mẹ chồng tôi bật khóc: "Báo ứng! Đều là báo ứng mà! Bình Bình, tại sao con lại giấu anh trai con chuyện lớn như vậy. Thì ra những năm nay anh trai con phải nuôi con cho người ta. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì nhà ta còn biết giấu mặt vào đâu nữa?"
Vậy hoá ra mẹ chồng tôi không biết rằng Hạ Tinh không phải con của Hạ Lâm sao? Thật nực cười!
"Hạ Lâm, anh thật ghê tở.m." Tôi che mặt, cố gắng khóc to. "Người nhà anh đều khiến tôi ghê tở.m."
Hạ Lâm nghe thấy giọng nói của tôi liền lấy lại lý trí và quỳ xuống đất cầu xin tôi. "Vợ à, em đánh anh đi! Đánh chế.t anh đi! Anh hứa sẽ không dám làm điều có lỗi nữa nữa. Vì Tâm Tâm, xin hãy tha thứ cho anh. Sau khi Tâm Tâm trở về, con bé không thể sống thiếu bố!"
Nghe vậy tôi càng cố khóc to hơn: "Tâm Tâm...Tâm Tâm con gái của tôi, con bé đang ở đâu?"
Khuôn mặt Hạ Bình bị đán.h đến mức sưng bầm tím, hiện tại cô ta đang ngồi thở dốc trên mặt đất.
Dĩ nhiên tất cả những giấc mơ của cô ta đã hoàn toàn tan vỡ vào thời điểm này.
Nhưng mà làm sao tôi có thể để cô ta từ bỏ giấc mơ giàu sang chứ.
"Nếu Tâm Tâm có thể trở về! Tôi nguyện dốc toàn lực đi tìm con bé!" Nước mắt lưng tròng, tôi sững sờ nói: "Cho dù chỉ là một dấu vết của nó, tôi cũng sẽ cho tiền. Bao nhiêu tiền cũng được. Chỉ cần ra giá, tôi sẵn sàng trả. Nhưng tại sao, bốn năm rồi mà không ai tìm được con bé. Năm triệu không đủ, tôi sẵn sàng trả cho dù 10 triệu hay 20 triệu!"
11
Tôi đã nói với Hạ Lâm, vì Tâm tâm, tôi có thể tha thứ cho anh ta lần này.
Hạ Lâm với tôi trong nước mắt rằng anh ấy sẽ yêu tôi mãi mãi và sẽ không bao giờ phản bội tôi nữa.
Tôi ôm lấy anh, nước mắt giàn giụa nói: "Có phải Hạ Bình dụ dỗ anh không! Em hận cô ta vô cùng, cô ta đã phá nát nhà của chúng ta."
"Là Hạ Bình dụ dỗ anh. Bốn năm trước, trong khi anh uống rượu ở nhà, cô ta leo lên giường với anh. Vợ à, anh thề lúc đó anh không hề muốn chạm vào cô ta, nhưng cô ta quá thủ đoạn. Nếu không vì vậy anh cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em. Sau đó cô ta nói cô ta có thai và luôn bắt ép anh nhận Hạ Tinh làm con nuôi." Hạ Lâm phẫn nộ nói thêm: "Người phụ nữ này quá mưu mô!"
Tôi đã có được thứ mình muốn, giờ là lúc tôi vứt bỏ anh ta.
Bây giờ mỗi khi tôi chạm vào Hạ Lâm, tôi liền cảm thấy buồn nôn.
Trong những ngày tiếp theo, tôi thuê người để mắt đến Hạ Bình.
Cô bị đuổi khỏi nhà không một xu dính túi, lại không được học hành từ bé nên chỉ có thể tìm được công việc bồi bàn.
Từ căn biệt thự rộng vài trăm mét vuông, đến căn hầm rộng hơn chục mét vuông, lại còn phải sống cùng với con trai, làm sao cô ta có thể cam tâm cho được.
Hạ Lâm cũng thật sự là người tàn nhẫn. Anh ta đã thuê người đến nơi làm việc của Hạ Bình để gây rối và làm xáo trộn công việc của cô ta.
Bất kể Hạ Bình đang tìm kiếm công việc gì, Hạ Lâm cũng có thể ngay lập tức khiến cô thất nghiệp.
Dần dần, Hạ Bình thậm chí không có lấy một chỗ ở, vì vậy cô ta chỉ có thể mang Hạ Tâm đến sống dưới cầu vượt.
Mặc dù vậy những cô ta vẫn không chịu rời thành phố.
Tôi ngồi trong xe và nhìn những người đàn ông vô gia cư đó đi về phía Hạ Bình.
"Tránh ra! Cút ra! Đừng đụng vào tôi!" Hạ Bình kinh hãi tránh ra.
Những cảnh này dọa cho Hạ Tinh sợ đến mức bật khóc!
Tôi bước tới với một chiếc ô, phia sau là người tài xế.
Người tài xế này có thân hình vạm vỡ, chỉ cần nhìn thấy anh ta đám ăn xin liền lập tức chạy mất.
"Hạ Bình, thật sự là em sao?" Tôi giả vờ kinh ngạc nói: "Sao em lại thành ra thế này?"
Hạ Bình thấy tôi như nhìn thấy rơm cứu mạng, lao đến chỗ tôi: "Chị dâu! Cứu em với! Cứu em với! Em không sống được nữa, em không muốn sống cuộc sống như vậy nữa."
"Cô quyến rũ chồng tôi, còn muốn tôi giúp cô sao? Hạ Bình, tại sao tôi phải giúp cô?" Tôi đẩy cô ta ra.
Tôi đưa cho cô ta nghe lời của Hạ Lâm rồi nói với cô ta: "Cô có nghe thấy không? Hạ Lâm sẽ giế.t cô. Anh ta sẽ không để cô sống yên ở thành phố này đâu."
Khi Hạ Bình nghe đoạn ghi âm, cô ta bật khóc và ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm trong lòng: "Tại sao mình lại dụ dỗ anh ấy! Năm đó khi anh ấy về nhà ăn Tết, anh ấy đã ôm tôi và nói rằng anh ấy thích tôi. Nói rằng lấy cô cũng chỉ là vì tiền của gia đình cô."
"Hạ Bình, cô cũng thật ngốc." Tôi châm chọc nói: "Cô trẻ đẹp như vậy, lại chấp nhận làm người làm ấm giường cho Hạ Lâm lâu mà không được gì. Nếu tôi là cô, tôi sẽ cắ.n chặt lấy anh ta, để anh ta không thể rời đi. Cô hoàn toàn không có trình độ ở đây, tôi khuyên cô nên sớm về quê đi. Nếu cứ tiếp tục ở lại, sớm muốn gì cô cũng bị những kẻ lang thang kia huỷ hoại thôi. Lúc ấy không có ai bảo vệ được cô đâu."
Tôi ném cho cô ta một số tiền và bỏ đi.
Tôi ngồi trong xe và nhìn thấy Hạ Bình đang ngồi dưới cầu vượt, vẻ mặt của cô ta thay đổi nhiều lần.
Rồi cô ta bấm số điện thoại gọi cho Hạ Lâm.
Thông qua came, tôi nhìn thấy Hạ Lâm đang ngồi trong phòng khách, tức giận nói: "Mày dùng Tâm Tâm để uy hiếp tao sao? Lúc đầu là chủ ý của ai, của ai hả? Nếu không vì mày, đồ ch.ó cá.i, thì con gái tao sao có thể chế.t được."
Tôi ngả người trên ghế, tay chân bủn rủn.
Những thứ vừa nghe khiến tôi có cảm giác muốn nôn tất cả những thứ trong bụng ra ngoài.
Chẳng trách những năm qua Hạ Lâm lại không mấy quan tâm đến việc tìm kiếm Tâm Tâm.
Hóa ra anh ta sớm biết rằng Tâm Tâm đã chế.t
"Hai mươi triệu? Mày cho rằng tao là giám đốc ngân hàng sao? Hạ Lâm đi lại trong phòng khách, giọng không kiên nhẫn nói: "Tao chỉ có thể cho mày ba triệu, lấy tiền lập tức cút khỏi đây."
Tôi đã không về nhà cho đến khi anh ta và Hạ Bình tự giải quyết với nhau.
"Vợ à, anh nấu món canh em thích." Hạ Lâm sốt sắng bước tới, "Mau thay quần áo đi, đến giờ uống canh rồi."
Mẹ chồng tôi đã bị Hạ lâm đuổi về nông thôn từ lâu, và bây giờ anh ta không hề dám to tiếng một chút nào với tôi.
Sau khi tôi ngồi xuống, Hạ Lâm bày vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Vợ à, việc làm ăn của công ty gần đây khó khăn, em đưa trước ba triệu cho anh được không, còn hàng tồn đọng chưa bán được nhưng anh phải thanh toán tiền hàng cho người ta trước."
"Được, ngày mai em chuyển cho anh." Tôi tùy tiện mở TV, vừa vặn là phim xã hội đen.
Trong phim, một nhân vật nói với vẻ mặt điên cuồng: "Chế.t tiệ.t! Cứ giế.t cô ấy đi, cô ta thực sự nghĩ tôi là một con bò sữa sao? >ột trăm nghìn, hai trăm nghìn, giờ lại thêm một triệu nữa! Sao tôi có thể để con ch.ó cá.i này tống tiền tôi được?"
"Chắc là người này sẽ không để lại manh mối cho người khác biết đâu nhỉ?" Tôi vừa uống canh vừa nói ra vài câu bình luận: "Không biết người này rốt cuộc có giế.t người phụ nữ kia không nữa?"
Hạ Lâm cũng đang chăm chú xem phim. Tôi thấy vẻ mặt của anh ta mà cười thầm trong lòng. Anh ta chưa bao giờ thích xem thể loại phim này, nhưng hôm nay lại xem nó rất nghiêm túc.
Tâm Tâm, con chờ mẹ. Mẹ hứa sẽ trả thù tất cả những gì bọn họ gây ra cho con.
12.
Chẳng trách Hạ Bình dám đòi Hạ Lâm 3 triệu tệ, hóa ra cô ta đã liên lạc với bạn trai cũ, cũng chính là cha ruột của Hạ Tinh.
Người đàn ông đó tên là Lý Tiểu Thiên, là một người xã hội đen
Lý Tiểu Thiên đã tìm cách để Hạ Bình có thể vào được Đông Nam Á, hai người họ lên kế hoạch tống tiền Hạ Lâm sau đó sẽ cùng nhau đến Đông Nam Á.
Sau khi nhận được tin này, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi mới đăng một tin lên Weibo và chỉ để cho Hạ Bình thấy.
Tôi đã đăng rất nhiều đồ trang sức đắt tiền và số dư tài khoản ngân hàng kèm dòng trạng thái: "Tôi nguyện đổi hết số tiền và đồ trang sức này để được gặp con gái một lần nữa."
Không lâu sau đó, tôi liền nhận được điện thoại của Hạ Bình.
"Chị dâu, chị đưa tôi năm triệu tê, tôi sẽ nói cho chị biết Tâm Tâm đang ở đâu." Giọng nói của Hạ Bình từ đầu dây bên kia truyền đến.
Tôi giả vờ phấn khích và nói: "Thật sao Hạ Bình? Làm sao cô biết tung tích của Tâm Tâm? Làm sao tôi có thể tin cô được?"
Ngay sau đó, Hạ Bình đã gửi cho tôi một số bức ảnh.
Chiếc kẹp tóc của Tâm Tâm và cả bộ quần áo con bé mặc khi biến mất.
Chiếc áo khoác nhỏ màu xanh đó là món đồ yêu thích của con bé.
Hôm đó trước khi ra ngoài, con bé vui vẻ nói với tôi: Mẹ ơi, con muốn mặc bộ đồ đẹp nhất để gặp bố."
Nhưng ai ngờ Tâm Tâm của tôi lại chế.t trong tay người cha và người tình của hắn.
"Chị dâu, lần này có thể tin tôi rồi chứ?" Hạ Bình cho tôi biết thời gian địa điểm cùng lời nói: "Chỉ cần chị đưa tiền cho tôi, tôi sẽ cho chị tin chị cần biết. Đảm bảo tất cả đều là sự thật."
Sau khi cúp điện thoại, tôi đã khóc trong đau đớn!
Những khao khát, đau đớn, uất ức suốt bốn năm qua.
Tôi chỉ muốn t.ự t.ử để đi tìm Tâm Tâm của tôi.
Nhưng tôi không thể, tôi muốn nhìn xem những con người kia sẽ chịu quả báo như thế nào.
13.
Hạ Bình là một người đơn giản, nhưng người tình của cô ta, Lý Tiểu Thiên lại là một người rất có đầu óc.
Anh ta nói với tôi phải lên một thị trấn gần biên giới để đưa họ năm triệu tệ bằng tiền mặt để họ có thể dễ dàng vượt biên.
Tôi đã phải mất một ngày một đêm để có thể tới được thị trấn đó theo chỉ dẫn của bọn họ. Nơi tôi đến đó là một thị trấn nhỏ rất ít người.
Tôi bị bị mắt ngồi trong xe, sau đó ít lâu tôi cảm giác như ai đó vừa trói tay tôi lại rồi đẩy tôi ra khỏi xe.
Sau khi đi bộ khoảng 20 phút, khăn bịt mắt của tôi được tháo ra nhưng miệng vẫn bị bịt băng dính. Tôi bị bọn họ nhốt trong một căn phòng nhỏ.
Về phần Hạ Lâm, anh ta đang bị bịt mắt và bị trói vào ghế.
Lý Tiểu Thiên là một người đàn ông cao to, mái tóc nhuộm vàng, trên người có hình xăm. Nhìn tổng thể có thể nói hắn là một người ưa nhìn.
Hạ Bình đã thay một bộ váy rất đẹp, bước tới và tát Hạ Lâm một cái rất mạnh.
Một cái không đủ, lại thêm cái nữa. Cô ta cứ tiếp tục tát không ngừng.
"Là anh đụng vào tôi trước, lại còn dám nói tôi dụ dỗ anh sao? Hạ Lâm, anh là đồ hèn." Hạ Bình nghiến răng nghiến lợi nói: "Đã ngủ với tôi rồi còn sợ Cao Ngọc Thanh phát hiện, lại còn van xin tôi bao che cho anh sao?"
Hạ Lâm tức giận mắng: "Cô còn có mặt mũi nói những lời này hả? Không phải cô là trước leo lên giường của tôi sao? Đ.ồ khố.n, sinh con mà không nói cho tôi biết, lại còn bắt tôi nuôi con người khác."
Hạ Bình cười khẩy khi nghe những lời nói này của Hạ Lâm: "Thật ra tôi cũng không mong đợi điều gì từ anh. Bên ngoài anh tỏ ra yêu Cao Ngọc Thanh sâu đậm, nhưng chỉ cần tôi quyến rũ một chút, anh lại phản bội vợ mình trong nháy mắt. Tinh Tinh đúng là không phải con của anh, nhưng bắt cóc Tâm Tâm là chủ ý của anh. Không biết vợ anh có biết điều này không nhỉ?"
Khi nghe cô ta nói những lời này, toàn thân tôi run lên.
Hạ Lâm im lặng một lúc rồi nói: "Đừng nói nữa. Hạ Bình, cô cầm tiền rồi biế.n đi."
"Anh sợ đề cập đến chuyện này sao? Nhưng tôi lại muốn nói tiếp."Hạ Bình liếc nhìn tôi với một niềm vui khó tả trong ánh mắt: "Lần đầu tiên tôi gặp Cao Ngọc Thanh, cô ấy cao quý và xinh đẹp như một ngôi sao lớn trên truyền hình. Tôi đã nghĩ rằng bao giờ mình mới có thể sống cuộc sống như thế này. Cho đến khi có Hạ Tinh, tôi mới biết cơ hội của mình đã đến."
"Mẹ luôn muốn có cháu trai, mặc dù ghét Cao Ngọc Thanh nhưng bà không muốn từ bỏ tài sản nhà họ. Chỉ cần Cao Ngọc Thanh bị hủy hoại, tiền của nhà họ Cao sẽ thuộc về nhà Hạ của bạn. Nếu Tâm Tâm mất tích, Hạ Tinh sẽ được nhận làm con nuôi. Sau khi nhận nuôi, thì tiền từ gia đình nhà họ Cao từ nay sẽ là họ Hạ. Cao Ngọc Thanh sức khỏe không tốt, nên mọi chuyện lớn nhỏ sẽ đề do anh quyết định."
Tôi nhìn Hạ Lâm, vẻ mặt của anh ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
"Mẹ của anh vừa nói vài câu, anh vừa nghe đã bị cám dỗ." Hạ Bình cười nói: "Anh lén gọi điện thoại cho Tâm Tâm, bảo nó về quê tìm anh, cũng bảo nó nói với Cao Ngọc Thanh rằng anh muốn tạo cho cô ta một bất ngờ."
"Dừng lại! C.út đi!" Hạ Lâm bất lực gầm lên.
Hạ Bình càng thêm phấn khích nói: "Anh cũng nói với Tâm Tâm rằng khi nhìn thấy một con bù nhìn màu đỏ trên đường hãy chạy xuống ngay lập tức. Hai chúng tôi trốn trong ruộng ngô, nhìn Tâm Tâm chạy về phía anh, rồi bắt nó đi. Nhưng, không ai nghĩ rằng con gái anh cũng rất cảnh giác, ngay cả cha nó mà nó cũng không tin tưởng anh lắm nhỉ? Con bé liền vùng vẫy để quay lại tìm Cao Ngọc Thanh. Anh sợ Cao Ngọc Thanh sẽ tìm đến nên đành ôm con bé chạy đi."
Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, hóa ra trước ngày khởi hành hôm đó, con bé đã lén nói với tôi: "Mẹ! Sau khi gặp bố, bố có một bất ngờ dành cho mẹ~"
Con bé ôm tôi thật ngọt ngào, chắc lúc đó nó đã rất mong chờ điều bất ngờ mà Hạ Lâm dành cho tôi.
Trong một thời gian dài, tôi đã dạy Tâm Tâm để con bé biết chú ý đến sự an toàn của bản thân cho dù cô ấy gặp ai.
Tuyệt đối không được đến những nơi xa lạ, nếu cảm thấy sợ hãi thì phải kêu cứu.
Ngày đó, mặc dù không biết Hạ Lâm sẽ làm gì, nhưng con bé đã sợ hãi theo bản năng và cố gắng phản kháng.
"Chậc chậc, ai có thể nghĩ tới anh vậy mà lại giế.t Tâm Tâm." Hạ Bình cười to: "Mặt anh lúc đó vẻ mặt giống như nuốt phải ếch chế.t."
Tôi chỉ còn cách nhắm mắt lại cho bớt đau.
Tuy nhiên, Hạ Bình vẫn tiếp tục nói: "Điều buồn cười nhất là anh biết rằng Cao Ngọc Thanh không thể mang thai, nên anh phải làm một cái gì đó. Hạ Lâm, người ghê tởm nhất là anh! Bạn muốn sử dụng các ph.á tha.i để hủy hoại hoàn toàn cơ thể của Cao Ngọc Thanh. Tốt nhất là làm cô ấy chán nản đến mức t.ự t.ử thì bạn mới hạnh phúc."
Cái lạnh khắp người khiến tôi bình tĩnh lại đôi chút.
Hạ Lâm liên tục nói rằng anh ấy muốn có thêm một đứa con để bắt đầu lại từ đầu, nhưng tất cả chỉ là dối trá.
Tất cả mọi thứ đều là giả!
Hạ Bình bước tới và đột ngột tháo khăn bịt mắt của Hạ Lâm.
Hạ Lâm nhìn thấy người ngồi đối diện là tôi, toàn thân anh ta cứng đờ cùng biểu cảm khuôn mặt cực kỳ kinh dị.
"Hạ Lâm! Đồ cầm thú! Anh là đồ cầm thú!" Tôi không thể tự chủ được nữa, bắt đầu chử.i rủ.a anh ta!
Hạ Lâm vẻ mặt đau khổ nói: "Sau khi anh ngủ với Hạ Bình, ngày nào anhcũng nơm nớp lo sợ, sợ bị em phát hiện! Cao Ngọc Thanh, em không bao giờ hiểu được cảm giác những năm bên em, ăn ngủ đều làm theo sở thích của em. Sống như vậy từng ấy năm em nghĩ anh sung sướng sao?"
Đúng là không thể tin bất kỳ người đàn ông nào. Hạ Lâm, anh thật sự có khả năng biến chuyện to thành chuyện nhỏ.
"Cho nên, là anh đã giế.t Tâm Tâm đúng không?" Tôi nhìn anh ta, chỉ hận không thể x.é anh ta thành từng mảnh.
Hạ Lâm tức giận gầm lên: "Tôi hoàn toàn không có ý định giế.t con bé. Tôi chỉ muốn con bé biến mất một thời gian, để cô phải đau khổ, để tôi có thời gian nắm toàn bộ công ty. Nếu như cô phát hiện tôi ngoại tình, chắc chắn sẽ đuổi tôi đi. Tôi tuyệt đối không thể để mất những thứ này. Tôi đã định dừng tay nhưng ai ngờ được rằng khi Tâm Tâm nghe cô gọi, con bé lại đột nhiên phản kháng."
Những lời Hạ Lâm nói ra khiến tôi không biết phải nói gì thêm nữa.
Đột nhiên tôi nhớ đến một câu trong sách: "Bạn sẽ không bao giờ biết được những người có vẻ thân thiết với bạn trong cuộc sống sẽ có bao nhiêu thủ đoạn sau lưng bạn."
Chỉ khi đi đến cuois con đường mới biết được người kề cận bên gối là người hay thú.
"Thật sự là một màn kịch hay." Lý Tiểu Thiên vẫn luôn ở bên cạnh xem một bên nhai kẹo cao su nhìn đồng hồ: "Được rồi, xem đủ rồi, chúng ta đi thôi."
"Tiểu Thiên, b.ẻ châ.n anh ta cho em." Hạ Bình lấy một con dao gọt trái cây và nói một cách hung ác: "Và r.ạch mặt Cao Ngọc Thanh nữa."
Lúc này Hạ Lâm bình tĩnh lên tiếng: "Lý Tiểu Thiên, hãy thuê thêm một người để mang Cao Ngọc Thanh đến Đông Nam Á, tôi sẽ cho các người thêm hai triệu."
"Được. Đều nghe lời anh Lâm hết." Lý Tiểu Thiên bắt đầu cởi trói cho Hạ Lâm.
Hạ Bình hoàn toàn không mong đợi cảnh tượng này, cô ta hoàn toàn chết lặng.
Tôi thoát khỏi sợi dây, vung ghế đập mạnh vào người Lý Tiểu Thiên, và hét vào mặt Hà Bình: "Còn chờ gì nữa!"
Hạ Bình lúc này mới tỉnh táo lại, cầm con dao gọt trái cây lên đâ.m về phía Hạ Lâm.
Máu bắn tung tóe! Tay của Hạ Bình run rẩy, nhưng cô ta càng ngày càng đâ.m mạnh hơn!
Hạ Lâm dù sao cũng là một người đàn ông, anh ta liều lĩnh đứng dậy và đâm sầm vào Hạ Bình.
Anh ta đập mạnh vào đầu Hạ Bình, má.u từ người anh ta chảy ra ngày càng nhiều.
Nhìn cảnh hai người ché.m giế.t lẫn nhau mà lòng tôi xót xa vô hạn.
Lý Tiểu Thiên từ dưới đất bò dậy, lẩm bẩm nói: "Không phải diễn kịch sao? Cô đánh tôi thật mạnh."
Anh ta lấy khăn tay che mặt tôi và làm tôi choáng váng.
Khi tôi ngã xuống, tôi dường như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tâm Tâm. Con bé đang gọi tên tôi một cách ngọt ngào.
14.
"Tôi chỉ biết mấy nay Tiểu Thanh có chuyện không ổn. Con bé làm cái gì cũng trầm lặng, cho dù tôi hỏi cũng không nói." Dì Vương đau lòng nói tiếp: "Thì ra con bé gặp phải chuyện lớn như vậy. Tôi đã cảm thấy không ổn khi con bé nói với tôi muốn tự lái xe đi du lịch một mình. Cũng may mà tôi cẩn thận đã cài đặt phần mềm theo dõi trong điện thoại của nó."
Lúc này tôi đang nằm trên giường bệnh, đầu đau dữ dội.
Sau khi cảnh sát rời đi, dì Vương ghé vào tai tôi nói với giọng nghẹn ngào: "Tiểu Thanh, tên khố.n Hạ Lâm đó không được cứu và đã chế.t, còn Hạ Bình thì bị tàn tật. Cảnh sát cũng đã bắt bà già đó. Dì đã thay con lo liệu mọi thứ. Bây giờ con chỉ cần nói với cảnh sát là chính gia đình đó đã lên âm mưu giế.t chế.t Tâm Tâm."
Tôi nhắm mắt laị, nước mắt lại trào ra.
Ngay từ đầu tôi đã biết rằng một mình Hạ Bình sẽ không làm được chuyện gì, cho nên tôi đã đi tìm Lý Tiểu Thiên.
Hạ Lâm nói rằng anh ta đã hối lộ Lý Tiểu Thiên để hắn ta đưa Hạ Bình đến Đông Nam Á. Sau đó Hạ Lâm sẽ cho người bịt miệng anh ta sau khi anh ta làm xong việc.
Nhưng mọi người đâu biết rằng Lý Tiểu Thiên là người tôi thuê. Ngay từ đầu tôi đã chơi trò bọ ngựa bắt ve sầu với bọn họ.
Hắn ta nhận tiền của tôi, rồi cùng tôi diễn ra một vở kịch hoàn hảo như vậy.
Ngay cả khi gọi cảnh sát sau khi nhận cuộc gọi của Hạ Bình, tôi chắc chắn rằng Hạ Lâm cùng Hạ Bình cùng lắm chỉ bị bỏ tù vài năm.
Nhưng Tâm Tâm của tôi lại chế.t một cách vô tội trong tay Hạ Lâm, người là cha ruột của con bé.
Làm sao tôi có thể để hai người họ ở trong tù một cách thoải mái.
Gia đình tôi có công ty xuất nhập khẩu, việc gửi rút tiền rất dễ dàng.
Lý Tiểu Thiên đã chạy đến Đông Nam Á, lại có thêm tôi giúp sức mọi việc đều diễn ra một cách thuận lợi.
Về phần tôi, tôi không sợ bị Lý Tiểu Thiên phản bội sao?
Nhà máy nơi hắn ta trốn ở Đông Nam Á chính là một trong những nơi mà bố để lại cho tôi.
Chỉ cần tôi không muốn, cả đời hắn ta cũng đừng mong nghĩ đến việc trở về Trung Quốc.
Chấp nhận sống cuộc sống thoải mái ở Đông Nam Á, hoặc về đây sẽ chế.t trong tay tôi. Hắn là người thông minh, dĩ nhiên sẽ chọn cách có lợi nhất.
Sau khi xuất viện, tôi đã quyên góp 50 triệu cho các tổ chức từ thiện để giúp đỡ những phụ nữ và trẻ em neo đơn.
Làm việc thiện chắc chắc sẽ nhận được quả ngọt. Tôi chỉ mong kiếp sau Tâm Tâm của tôi được sinh ra trong một gia đình tốt hơn.
Sau khi tìm thấy th.i th.ể Tâm Tâm, dì Vương đã cùng tôi ở lại trên núi rất lâu.
Mãi cho đến khi mặt trời khuất bóng chúng tôi mới đi xuống.
Trên đường đi xuống, tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Tôi đi theo tiếng khóc và nhìn thấy một đứa bị bỏ rơi khi vẫn còn đang quấn tã.
Mặt con bé sưng vù và xanh xao, và con bé bị mất một cánh tay. Chắc có lẽ đó là
lý do vừa sinh ra con bé đã bị bỏ rơi.
Tôi chồm người ôm lấy con bé, nó nít khóc ngay tức thì và mở to mắt nhìn tôi.
Tôi ghé sát mặt mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé và cảm thấy một luồng gió thổi xung quanh mình.
Có lẽ, đây là quả lành của tôi.
Đây sẽ là sự bù đắp cho phần đời còn lại của cuộc đời tôi, là tất cả để tôi có thể dựa vào.
———
Hết!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro