Có câu chuyện ngọt ngào nào trước khi ngủ - nothin in my brain
Có câu chuyện ngọt ngào nên đọc trước khi ngủ không?
Đừng hiểu lầm rằng một người cầm được khẩu súng trên tay có nghĩa là dũng cảm.
Trong buổi họp lớp sau kỳ thi chuyển cấp, tôi đã thổ lộ tình cảm của mình với Giang Việt trước mặt mọi người. Hắn không thèm ngẩng đầu mà rằng: "Bùi Tân Vũ, chúng ta không phù hợp"
"Không sao cả, chỉ là tôi đổ xúc xắc thua mà thôi." Tôi xua xua tay, mặt tỏ vẻ không quan tâm.
Bảy năm sau, ở một buổi họp lớp khác, khi các bạn đồng học nhìn thấy tôi và Giang Việt bước vào cùng nhau, họ liền bát quái hỏi về mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi mặt không đổi sắc, giọng điệu bình thản: "Anh ấy là ông chủ của tôi."
Sau khi nghe xong, mọi người không tránh khỏi có chút thất vọng.
Lúc này, Giang Việt lạnh lùng mở miệng: "Nhắc nhở em một chút, chúng ta đã kết hôn rồi."
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi và nhấn mạnh từng chữ: "Giang, phu, nhân".
Vào năm cuối cấp 3, Giang Việt đã chuyến đến trường của chúng tôi và ngay lập tức được giáo viên chủ nhiệm sắp xếp trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Tôi rất vui vẻ vì dù sao thì mỗi ngày đều có thể tiếp xúc thân mật với trai đẹp nhưng không ngờ rằng tính khí của anh lại tồi tệ như vậy.
Đối mặt với ngăn bàn chất đầy những lá thư tình, nh mắng to: "Đều xem bàn của thiếu gia tôi như thùng rác đúng không? Thứ gì cũng quăng vào, tôi không phải là người thu gom rác. Nếu còn có lần sau, tất cả sẽ được gom lại và gửi đến phòng giáo viên."
Đối mặt với những bạn học chạy đến hỏi bài, hắn giễu cợt: "Câu hỏi này không phải thầy Chu vừa mới giảng sao? Không biết làm? Tôi đây đành phải đi phản ánh lại với thầy rằng thầy giảng bài nhanh quá nên các bạn không thể theo kịp bài rồi."
Vì vậy, rất nhanh sau đó anh không còn là tâm điểm của mọi người nữa.
Suy cho cùng, tất cả đều là học sinh cuối cấp, không có việc gì có thể quan trọng hơn việc học hành trong khoảng thời gian này thế nên tôi cũng tạm buông xuống tâm tư của mình, cũng không cần lo lắng đi vệ sinh xong về bị người khác chiếm chỗ nữa. Chỉ là đôi lúc, ở ngoài cửa lớp vẫn sẽ có vài bạn nữ thập thò đứng ngắm Giang Việt.
Anh cũng chỉ biết thở dài: "Tôi giống như thành con khỉ trong vườn thú."
Tôi không nhịn được cười thành tiếng vô tình bị anh nghe được và nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ: " Làm người thì ít nhất cũng không nên bỏ đá xuống giếng như thế."
Tôi liền cười lớn tiếng nhưng mà ít lâu sau đó tôi không cười nổi nữa vì kết quả kiểm tra tháng đầu tiên đã được công bố.
Nhìn nhìn điểm toán của Giang Việt, 148 điểm, rồi lại nhìn kĩ lại kết quả của bản thân, 45 điểm.
Lần đầu tiên tôi than thầm trong lòng:
"Khoảng cách giữa người với người thực sự lớn hơn khoảng cách giữa người và heo."
Thành tính môn toàn của tôi luôn luôn không tốt. Nói theo cách giáo viên toán nói thì là không có ai có thành tích ổn định như Bùi Tân Vũ.
Nói vậy cũng không đúng. Điểm toán dao động tầm 40 điểm trong liên tục 1 năm, so với tam giác còn muốn ổn định hơn.
Thế là tôi lại một lần nữa bị thầy chủ nhiệm gọi lên văn phòng uống trà, à, có thêm cả Giang Việt. Thầy tận tình khuyên bảo: "Bùi Tân Vũ, còn không lâu nữa là đến kì thi đại học rồi mà sao kết quả môn toán của em không tiến bộ một chút nào vậy?"
Tôi chỉ biết cuối đầu, không nói tiếng nào.
"Chẳng qua, các bạn nữ học không giỏi toán là chuyện bình thường cho nên đến năm cuối cấp này đa phần thành tích của các bạn nam đều sẽ cao hơn, các bạn nữ thì phù hợp học ngữ văn, tiếng Anh,...những môn dễ học thuộc như vậy."
Thầy nói một tràng dài không ngừng nghỉ. Tôi muốn phản bác lại nhưng chẳng nói nên lời vì tôi được giáo dục từ nhỏ rằng không được nói bất cứ điều gì chống đối lại giáo viên. Chẳng qua, Giang Việt không như vậy.
Anh cau mày nói: "Bây giờ là thời đại nào rồi, thầy vẫn còn giữ định kiến rằng con gái học không tốt toán học ư? Trên thế giới này có rất nhiều nữ toán học gia ưu tú, thầy có thể đi tìm hiểu, học hỏi thêm."
Kì lạ là thầy không hề tức giận mà còn dùng ngữ khí ôn hòa để nói với Giang Việt: "Các thầy cô đã dạy qua bao nhiêu niên khóa rồi, đây là quy luật chúng tôi rút ra được, đầu óc của bạn nữ không linh hoạt như bạn nam."
Tôi lặng lẽ quay đầu nhìn qua Giang Việt, thấy anh như muốn tranh luận tiếp thì liền giật nhẹ tay áo, ngăn không cho hắn tiếp tục. May mắn lúc đó anh vẫn còn tính là hiểu chuyện, không cùng thầy chủ nhiệm tranh cãi đến cùng.
Cuối cùng cuộc trò chuyện này kết thúc bằng việc Giang Việt đồng ý trở thành người phụ đạo môn toán cho tôi.
Tôi cũng không bận tâm về việc này nữa.
Giang Việt là người như thế nào?
Tôi cũng không phải là chưa thấy qua dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của hắn khi người khác đến hỏi bài nên tôi cũng không dám đi hỏi.
Không ngờ rằng Giang Việt thực sự nghe lời thầy chủ nhiệm, vừa về lớp đã giành lấy tờ đáp án của tôi. Hai phút sau, lông mày của anh nhăn đến nỗi có thể kẹp chết được một con ruồi.
"Bùi Tân Vũ, cậu có thực sự là đã đi học Toán không vậy?"
Tôi có chút không vui đáp: "Đương nhiên, tôi luôn nhờ người giảng lại bài đó."
Giang Việt bị lời của tôi chọc tức đến nỗi bật cười: "Cậu chấn chỉnh lại thái độ của bản thân đi"
Tôi hoàn toàn mất kiên nhẫn: "Cậu ít quản tôi lại."
"Vậy nói tôi nghe làm sao cậu có thể vượt qua kì thi cao khảo với điểm toán như thế." Hắn chỉ tay vào số điểm và nhìn thẳng tôi hỏi.
Tôi có chút tránh né ánh nhìn ấy và vội vàng hỏi lại: "Tôi thi trượt hay rớt thì liên quan gì tới cậu."
Nghe tới đây anh cười lạnh: " Đúng vậy, liên quan gì đến tôi, tôi đúng thật là đang lo chuyện bao đồng mà."
Từ đó, anh không nói một lời nào với tôi nhiều ngày liên tiếp. Cứ tưởng rằng anh sẽ chủ động xin thầy chủ nhiệm đổi chỗ nhưng chờ tới chờ lui Giang Việt vẫn ngồi bên cạnh tôi.
Sự thật là có vài lần tôi muốn nói xin lỗi trước nhưng chữ đến miệng rồi lại không thể nói ra thành lời. Tình trạng này tiếp diễn cho đến giờ tan trường vào thứ 6. Mọi người trong lớp đều đã ra về chỉ còn lại tôi và Giang Việt vẫn còn ở lại thu dọn đồ đạc.
Tôi âm thầm cảm thấy hơi kì lạ vì bình thường chỉ cần chuông reo tan học thì bóng dáng của anh đã mất hút. Hôm nay là đang chuẩn bị làm gì sao? Chẳng nhẽ mấy ngày này càng nghĩ càng tức giận, hiện tại liền lợi dụng lớp vắng để đánh tôi 1 trận?
Tôi không thể ngừng suy nghĩ nhiều hơn về giả thuyết đó. Đột nhiên, Giang Vũ chớp thời cơ nghiêng người đặt một sấp giấy ở trên bàn khiến tôi bị dọa sợ mà lùi về sau một bước nhỏ.
"Bài kiểm tra của kỳ thi hàng tháng, tôi đã viết ra quá trình giải chi tiết của từng câu hỏi, và tất cả các giải pháp mà tôi có thể nghĩ ra."
"Trở về cũng đừng lười biếng, đọc kĩ vào."
Cuối cùng còn nói thêm một câu: "Nếu có điều gì đọc không hiểu có thể gọi điện qua Wechat cho tôi"
Tôi cúi đầu nhìn nhìn, quả nhiên là có một dãy số được viết ở nơi dễ thấy nhất của tờ giấy. Tôi vừa định nói thì nghe hắn ta tiếp lời: "Tôi sẽ đưa ra một số câu hỏi tương tự dựa trên bài kiểm tra này, và tôi sẽ kiểm tra cậu vào thứ Hai, vì vậy hãy chuẩn bị trước đi nhé."
"Tôi thực lòng... cảm ơn." Tôi nghiến răng đáp.
Giang Việt nở một nụ cười thật tươi: "Không cần, cuối tuần vui vẻ nhé, bạn cùng bàn của tôi."
Khi về đến nhà, tôi bỏ chuyện này ngoài tai và tập trung vào việc xem TV.
Còn số điện thoại của Giang Việt, tôi thậm chí còn không lưu.
Cho đến ngày hôm sau, họ hàng đến nhà tôi ăn cơm.
Trong bữa tối, cô ta đã hết lời khen ngợi cháu trai của mình vì thành tích tốt ở trường trung học cơ sở số 2.
Cuối cùng dù cố ý hay vô ý vẫn không quên nhắc tới tôi, "Tân Vũ đâu? Hồi đó Tân Vũ là đứa rất giỏi, được nhận vào trường trung học tốt nhất thành phố. Vậy nên việc tham gia vào kỳ thi 985 và 211 cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn nhỉ?
Tôi ngập ngừng không biết nên nói gì, mơ hồ hồi lâu cũng không thốt ra được lời nào.
Cô ấy liếc tôi: "Có điểm không tốt cũng không sao, tôi nói cháu nghe, con gái như các cháu đọc nhiều sách cũng vô dụng, sớm gả cho đại gia cũng được..."
Mẹ tôi nghe xong liền "nhảy cẫng" lên: "Con tôi tuy thành tích không quá tốt nhưng cũng không có lý do gì khiến cô phải nói như vậy. Con gái không cần học? Không cần đọc sách? Chỉ cần lấy chồng đại gia? Cô nói cái quái gì vậy? Mời cô về cho."
Bữa cơm tan rã trong sự không vui.
Sau đó, khi mẹ tôi đang rửa bát trong bếp, tôi chạy xuống giúp mẹ.
Thấy dáng vẻ im lặng của mẹ, tôi thủ thỉ: "Mẹ đừng giận".
"Mẹ không tức giận, là do cô và bà của con nói chuyện quá khó nghe." Mẹ quay sang nhìn tôi: "Tân Vũ, con không đạt điểm cao cũng không sao, học tập chính là con đường tốt nhất, nhưng không phải là lựa chọn duy nhất. Bố mẹ luôn mong con được hạnh phúc."
Mẹ lau tay sạch sẽ, vỗ vai tôi trấn an, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Đừng để trong lòng những lời cô ta nói. Tân Vũ của chúng ta đã làm rất tốt rồi."
Tôi ngước mắt nhìn mẹ, nhìn đôi lông mày thanh tú mềm mại, làn gió chiều quấn quít bên hàng tóc mai, thổi bay những sợi tóc lòa xòa trước trán, trông mẹ dịu dàng vô cùng.
Tôi gật đầu và không nói gì.
Sau khi trở về phòng, tôi ngồi vào bàn học và lấy từ trong cặp tờ giấy kiểm tra mà Giang Việt đưa cho tôi.
Sau đó, tôi gọi vào số điện thoại của cậu ấy.
Giọng anh lười biếng vang lên: "Xin chào, tôi là Giang Việt."
"Giang Việt, tôi là Bùi Tân Vũ." Tôi nắm chặt điện thoại, kiên quyết nói: "Cậu có thể phụ đạo tôi môn toán được không?"
Tôi sợ anh ấy từ chối nên nói tiếp: "Tôi có thể trả học phí cho cậu".
"Thiếu gia đây sẽ để ý chút tiền này sao?" Giang Việt cười khẽ, "Anh đây dạy cho cậu cũng được, nhưng anh đây không cần tiền..."
"Cậu không cần tiền thì cần cái gì? Muốn cướp SẮC?" Tôi không nhịn được mà thốt ra mấy chữ này.
Nói xong, Giang Việt ở đầu bên kia điện thoại càng cười to hơn.
"Bùi Tân Vũ, trong đầu cậu đang nghĩ cái gì vậy? Tôi không muốn tiền cũng không cướp sắc, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra, cứ nhớ kỹ chuyện này."
Tôi sửng sốt một chút, sau đó nói: "Được rồi, cậu cứ nói đi."
"Đừng lo lắng, thiếu gia đây một khi nói cái gì sẽ không hai lời."
Cứ như vậy, cuộc sống đau khổ của Giang Việt bắt đầu.
Anh ấy không hiểu tại sao tôi không biết gì về hàm số, đạo hàm và dãy số, hay thậm chí tại sao tôi thỉnh thoảng làm sai các bài xác suất thống kê.
Mỗi lần tôi nói với anh rằng tôi không biết làm phần nào, Giang Việt sẽ luôn nhìn tôi với vẻ bối rối.
"Cậu đang nói gì vậy? Ý nghĩa của câu hỏi này rất rõ ràng. Điểm tiếng Trung của cậu có thật không đấy?
"Tại sao khả năng đọc hiểu câu hỏi của cậu có thể kém đến mức thậm chí cậu còn không thể hiểu những câu hỏi cơ bản nhất?"
Vì vậy, anh ấy đã nói với tôi nhiều lần: "Bùi Tân Vũ, tôi không dạy nổi cậu nữa."
Mỗi lần như thế, tôi đều lặp đi lặp lại câu nói "Thiếu gia đây một khi nói cái gì sẽ không hai lời " với anh.
Vì vậy, dưới sự chèn ép của tôi, Giang Việt bằng mắt thường đã già đi trông thấy.
Quãng thời gian ba năm trung học trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc, kì thi đã đến.
Ngày công bố kết quả lại là ngày chủ nhật. Trường hiếm khi cho chúng tôi nghỉ ngày này.
Trước khi tôi tỉnh dậy, Giang Việt đã gọi tới.
"Bùi Tân Vũ, cậu đã tra điểm chưa?"
Giọng nói của anh lớn đến nỗi khiến tai tôi tưởng như bị điếc luôn rồi.
Để bảo vệ lỗ tai, tôi để điện thoại cách xa một chút: "Chưa tra, có kết quả chưa?"
"Đoán xem bài kiểm tra toán lần này cậu được bao nhiêu điểm?" Anh ấy hét lớn, "110 điểm, Bùi Tân Vũ, cậu thật lạc quan!"
Thật ra, tôi đã biết trước.
Giang Việt chính là một cái kèn ở kiếp trước.
Ồn ào quá đi mất.
"Ừ, còn điểm của cậu thế nào?" Tôi cố hết sức mở to mắt để đánh tan cơn buồn ngủ.
Tôi cũng đã tra điểm rồi nên không bất ngờ với kết quả này.
Chỉ là Giang Việt dường như đã quá sợ hãi bởi điểm số bình thường của tôi luôn ở mức 40 hay 50 cho dù trước đây tôi có luyện tập thế nào đi chăng nữa.
Sự thật là anh ấy luôn nhìn tôi và thở dài: "Bùi Tân Vũ, ngoại trừ môn toán thì cậu đứng đầu lớp đấy. Sao cậu không học được môn toán vậy?"
Chắc hẳn nhiều khi anh ấy cũng sẽ nghi ngờ chính mình, cho rằng phương pháp học tập mà cậu ấy xây dựng cho tôi có vấn đề...
Chỉ là những lúc như như vậy rất hiếm.
Vì vậy, bây giờ anh thực sự rất ồn ào.
"Điểm tối đa. Còn cần hỏi sao?" Giang Việt thay tông giọng kích động lúc trước bằng giọng điệu thực bình tĩnh.
"Cậu thật không phải người." Tôi thở dài một hơi, từ trên giường ngồi dậy, "Để tôi đãi cậu bữa tối nay. Cảm ơn cậu trong khoảng thời gian này đã phụ đạo môn Toán cho tôi."
Một tiếng sau, khi tôi đến nhà hàng lẩu, tôi thấy Giang Việt đang cầm một chiếc ô màu đen đứng bên đường, cúi đầu và nghịch điện thoại di động.
Chàng trai với dáng người cao ráo đứng trong tuyết, khoác áo lông màu đen, trên gương mặt thanh tú nở nụ cười, tựa như một bức tranh thủy mặc Giang Nam tuyệt phẩm.
Tôi bước đến trước mặt anh ấy.
Giang Việt ngẩng đầu nhìn tôi.
Trong đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy, tôi bắt gặp hình ảnh bản thân được phản chiếu trong đó
Khung cảnh này thật lãng mạn cho đến khi Giang Việt mở miệng.
Tôi nghe thấy anh kinh hãi mà thốt lên: "Bùi Tân Vũ, sao tôi mới không gặp cậu một ngày, mà mặt cậu béo lên nhiều vậy?"
Tôi rất tức giận, tôi muốn đánh cậu ta một trận.
May mắn thay, tôi đã kìm lại được.
Nhưng có ai nói cho tôi biết vì sao Giang Việt đi ăn cơm vẫn mang theo sách toán không?
"Còn một lúc nữa đồ ăn mới được dọn lên, trong lúc này cậu có thể giải hai bài tập toán." Anh ấy nhìn đồng hồ với vẻ mặt nghiêm túc, "Chỉ còn hơn một trăm ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, thời gian khá gấp rút, tuy lần này thi tốt, nhưng vẫn không thể thả lỏng được ..."
Tôi không còn gì để nói, tôi chỉ có thể cúi đầu và cố gắng giải bài tập.
Giang Việt nhìn tôi và vô cùng hài lòng: "Trẻ nhỏ vẫn có thể dạy, anh đây vẫn có tư cách làm giáo viên."
"Không thể được, cậu có tài năng gì để mà trở thành giáo viên."
Tôi không nói điều này ra, nhưng tôi không thể không phàn nàn trong lòng.
Chỉ cần anh ta chịu giúp đỡ tôi như vậy, Lâm Đại Ngọc này sẽ sẵn sàng tâm phục khẩu phục cúi đầu dù cho anh ta mắng mỏ tôi một cách khó hiểu.
Điều đó có nghĩa là tố chất tâm lý của tôi cực kì mạnh mẽ, vì vậy tôi sẽ không suy sụp.
Tôi không thể để anh ta hủy hoại mầm non của đất nước được.
Tôi có ấn tượng rất mơ hồ vào hai ngày thi đại học.
Giống như chỉ là một giấc mơ thoáng qua.
Tôi vốn tưởng rằng lúc ngồi ở phòng thi mình sẽ rất khẩn trương.
Nhưng không có.
Tôi rất bình tĩnh hoàn thành cuộc thi quan trọng nhất trong mười tám năm cuộc đời.
Tôi vốn tưởng rằng thi xong mình sẽ rất vui vẻ.
Rốt cuộc thì không cần thức đêm làm đề, không cần vì thành tích mà lo lắng.
Nhưng không, thậm chí lúc đi ra khỏi phòng thi tất cả mọi người đều im lặng.
Trong lòng tôi cảm thấy trống trải.
Đọc qua nhiều sách, giải rất nhiều đề, còn có vô số cuộc thi trước đó đều vì chuẩn bị để thi vào đại học.
Hiện tại thi đại học xong rồi, giống như tất cả đều mất đi ý nghĩa tồn tại ban đầu....
Có điều còn chưa đợi tôi tiếp tục cảm thán, chợt nghe có người gọi tên mình.
Tôi quay đầu lại.
Ánh mặt trời lười biếng bao phủ cả vườn trường, âm nhạc sôi nổi ầm ĩ trên đài phát thanh.
Dưới góc nhìn của tôi, áo sơ mi trắng của Giang Việt bị gió thổi, mang theo người thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết chạy về phía tôi.
Tôi nghe anh nói: "Bùi Tân Vũ, thi đại học xong rồi....."
Hình như anh ấy còn định nói gì khác, có điều tôi không nghe rõ và cũng không hỏi lại.
Chuyện sau đó tôi cũng không nhớ rõ lắm, hình như lớp trưởng nói muốn đi liên hoan, mọi người cũng vui vẻ đi.
Sau đó tôi thua khi chơi đổ xúc xắc với mấy bạn nữ sinh cùng khối, mấy cô ấy ồn ào muốn tôi thổ lộ với Giang Việt.
Vì thế mới có một màn mở đầu kia.
Thật ra tôi không quan tâm.
Dù sao lúc đó tôi cũng không thích Giang Việt.
Cậu ấy là kiểu người có chút tùy ý, phóng khoáng cũng thực chói mắt, còn tôi nhát gan tự ti, không có sở trường gì.
Chúng tôi quả thật không phù hợp.
Sau khi ăn cơm xong, chúng tôi từng người một nói lời tạm biệt, hẹn gặp lại, nói sau này lại tụ họp.
Chỉ là có vài người, sau này tôi không còn gặp lại nữa.
Buổi tối ngày đó Giang Việt đưa tôi về nhà.
Anh và tôi giống nhau, giống như đã quên chuyện vừa xảy ra.
Giống như lúc trước, hai chúng tôi đi cạnh nhau.
Lúc đến gần, tôi ngửi thấy mùi rượu trên người anh ấy, nhàn nhạt như có như không trong đêm tối yên tĩnh.
Tôi nói: "Giang Việt, cậu thi thế nào?"
"Cũng được." Cậu ấy không quá hào hứng, nhẹ giọng trả lời: "Cậu thì sao?"
"Cũng tạm ổn."
Nghĩ một chút, tôi nói: "Giang Việt, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu một năm này không bỏ mặc tôi."
Giang Việt dừng bước chân, nhìn thẳng vào mắt tôi: "Bùi Tân Vũ, người cậu nên cảm ơn nhất chính là bản thân cậu, cậu cũng chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ."
Tôi nghe được lời cậu ấy nói, hốc mắt chua xót, thiếu chút nữa rơi lệ.
Từ ngày Giang Việt đồng ý bổ túc cho tôi tới nay, tôi chưa từng lơi lỏng một ngày, mỗi ngày mỗi đêm tôi đều giải đề.
Lúc thành tích không đi lên tôi cũng từng muốn buông bỏ.
Nhưng Giang Việt thật sự quá hung dữ.
Tôi chỉ có thể tiếp tục học, học không ngừng.
Tôi càng nghĩ càng cảm thật một năm này thật sự rất không dễ dàng, rốt cuộc nhịn không được bật khóc.
Giang Việt thấy thế, chân tay luống cuống an ủi tôi: "Bùi Tân Vũ, cậu làm sao thế? Đang tốt đẹp cậu khóc cái gì?"
Tôi không nói lời nào, chỉ khóc.
Giang Việt càng luống cuống hơn, kéo tôi vào lòng, khẽ vuốt mái tóc dài của tôi.
"Tân Vũ ngoan, đừng khóc nữa, được không? Cậu thấy đau chỗ nào sao?"
"Có phải vừa rồi tôi không đồng ý lời thổ lộ của cậu nên cậu tức giận rồi không? Các cậu không phải chỉ chơi xúc xắc thôi sao, loại trò chơi thua thì thổ lộ này sao có thể tính là thổ lộ chứ, tôi tôi..."
Tôi nghe Giang Việt càng nói càng xa, chỉ đành phải chui từ trong lòng cậu ta ra, sau đó dưới biểu tình khiếp sợ của hắn chỉ tay bắt hắn đi mua nước cho tôi.
Vẻ mặt Giang Việt bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhận lệnh đi tới cửa hàng tiện lợi gần đó mua nước đá cho tôi.
"Lăn lên mắt một chút, mắt cậu khóc sưng thành quả đào rồi, không biết còn tưởng tôi làm gì cậu."
Tôi liếc cậu ấy một cái.
Thiếu niên cao gầy, mặc chiếc áo sơ mi màu đen cùng quần tây đen, mái tóc đen lòa xòa trên trán. Làn da rất trắng, ngũ quan tinh xảo, là kiểu đẹp mang theo chút tà khí.
Cậu ấy thấy tôi chỉ đứng đó không nhận nước, một tay đè đầu của tôi lại, một tay cầm nước đặt vào mắt tôi..
"Đời trước tôi thật đúng là nợ cậu."
Giọng điệu của Giang Việt vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng.
Thậm chí trong đôi mắt đẹp đẽ của cậu ấy, tôi nhìn thấy gương mặt trái xoan đầy ảo não của mình.
Đột nhiên tôi thấy tim mình đập rất nhanh.
Tiêu đời rồi, không phải tôi bị rối loạn nhịp tim chứ?
Giang Việt quơ quơ tay trước mắt tôi, cười khẽ: "Bùi Tân Vũ, cậu nghĩ gì thế? Làm sao mặt đỏ vậy?"
Mẹ ơi, có yêu tinh câu dẫn con!
Tôi quay đầu đi, cười gượng nói: "Tôi nóng!"
Xem ra đẹp trai cũng không thể nhìn nhiều, lỡ như tim đập loạn rồi đột tử, thế thì mất nhiều hơn được.
Tôi và Giang Việt không thể thi vào cùng một trường đại học.
Dù sao thế giới của học bá không phải loại học tra như tôi có thể cố gắng một chút là đủ được.
Thật ra tôi thấy không sao hết.
Yêu cầu của tôi thật sự không cao, có thể học là được, chứ đừng nói tới tôi vậy mà có thể thi đậu Nam Đại.
Tôi thi đậu Nam Đại chỉ cách Hoa Đại một chút.
Thật sự là 3 kiếp may mắn đều nhờ vào hương khói tổ tiên.
Không nói tới chuyện này, tôi thật muốn đập Giang Việt một cái.
Chuẩn bị thi đại học thì gọi Giang Việt tới giúp tôi ôn tập.
Có Giang Việt dạy dỗ, giúp tôi thực hiện ước mơ vào trường nổi tiếng, thành tựu học tập nổi bật.
Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, cuộc sống đại học vui vẻ bắt đầu....cái rắm ấy!
Lịch học của khoa Luật thật sự là nhiều quá mức.
Thậm chí là thứ bảy chúng tôi cũng có tiết.
Đến nỗi mỗi ngày tôi không phải đang ở trên lớp thì chính là đang trên đường đi học.
Rốt cuộc là ai nói vào đại học rồi thì thoải mái!
Tôi bị lừa thê thảm rồi.
Ngày đó, sau khi học xong tiết cuối cùng, bạn cùng phòng đề nghị đi căn tin ăn sườn.
Không nghĩ tới khi đi đến cửa căn tin, bạn cùng phòng đột nhiên kéo tôi lại: "Tân Vũ, cậu xem người kia có giống bạn cùng bàn đẹp trai hồi trung học của cậu mà cậu cho chúng tớ xem không?"
"Ai cơ?" Tôi có chút mông lung.
"Ai nha, chính là Giang cẩu đã tra tấn cậu suốt một năm cấp ba đó."
Tiếng của bàn cùng phòng của tôi có thể nói là kinh thiên động địa, làm ánh mắt bắt quái của mọi người đi ngang qua đều nhìn tôi.
Tôi không nhịn được dùng túi xách che mặt, trong lòng bắt đầu hối hận lúc trước ở ký túc xá phun trào kể ra việc Giang Việt tàn ác bao nhiêu.
Đột nhiên có một người chắn trước mặt tôi.
Ngửa đầu nhìn lên, khuôn mặt Giang Việt đập vào mắt tôi.
Tôi giật mình, sao nhanh như vậy anh đã trở về.
Lúc chúng tôi về nghỉ lễ Quốc Khánh, mặt anh vẫn đen thui giống như mới đi đào than về.
Thế giới này còn công bằng không?
Giang Việt nhìn tôi cười âm trầm: "Cậu trốn cái gì? Có bản lĩnh ở sau lưng gọi tôi là Giang cẩu mà không có bản lĩnh gặp tôi?"
Quên mất, người này đặc biệt mang thù.
Cuối cùng tôi không còn cách nào khác, phải mời Giang Việt ăn cơm.
Thật sự là làm cho sinh viên vốn đã không giàu như tôi trở nên nghèo khổ hơn.
Sự thật chứng minh, lương tâm của Giang Việt thật sự không còn.
Cậu ta chỉ định phải ăn ở nhà hàng đồ Thái mà tôi không ăn được.
Từ sau lần đó tôi đã không động đến đồ Thái lần thứ hai.
Có thể là biểu tình của tôi thống khổ quá, ngay cả nhân viên cửa hàng cũng lại đây hỏi tôi có phải không thoải mái hay không.
Cuối cùng, tôi nói với cậu ấy: "Giang Việt, tôi là bạn cùng bàn của cậu, không phải kẻ thù của cậu."
Giang Việt gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Bùi Tân Vũ, tôi thật sự không cố ý, thật xin lỗi, tôi nghe người khác nói nhà hàng này mới mở, nghĩ cậu sẽ thích...."
"Nếu không bữa này để tôi mời..."
Tôi nghĩ chuyện này đến đây là xong, không nghĩ tới lúc này chỉ vừa mới bắt đầu.
Bởi vì tôi bị tiêu chảy.
Ký túc xá của tôi có một nữ sinh học học viện lâm sàng.
Cô ấy vừa mới bắt đầu học được một chút, thuộc loại có xíu hiểu biết, nhưng tình trạng không nhiều lắm.
Vì thế cô ấy hoài nghi tôi bị ngộ độc thức ăn, lật sách của mình nói cho tôi biết.
Có thể tôi bị dịch tả, làm tôi sợ chết khiếp.
Lúc này xin phép giảng viên, chuẩn bị đi bệnh viện khám.
Chúng tôi mới ra khỏi cửa, điện thoại của Giang Việt gọi tới.
Cậu ấy hỏi: "Bùi Tân Vũ, hôm nay cậu nhiều tiết không? Muốn..."
Tôi dừng lại, tức giận nói: "Tôi chuẩn bị đi bệnh viện!"
Nửa giờ sau.
Tôi và Giang Việt gặp nhau ở bệnh viện.
Tôi nổi giận đùng đùng nhìn anh, anh khúm núm theo sát phía sau tôi.
Rất giống cô vợ nhỏ bị ủy khuất gì đó.
Cũng may tôi không sao, bác sĩ nói chỉ là bị viêm ruột, trở về uống thuốc là được.
Bác sĩ vừa đánh máy vừa nói: "Tôi kê cho cháu chút Smecta*."
(*Smecta: Thuốc bột dạng gói trị tiêu chảy.)
Tôi ngây ngốc nhìn bác sĩ: "Kê thuốc gì? Xin đừng nói tiếng Hàn, cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ ngẩn ra, một lúc lâu mới phản ứng lại, cố nén cười nói: "Là bột Diosmectite*, trị tiêu chảy, còn có một thuốc con nhộng, uống sau khi ăn."
(*Diosmectite: Là thành phần trong Smecta.)
"Ăn chân giò hun khói gì sau khi ăn xong?" Tôi mờ mịt hỏi.
Cuối cùng, tôi rời khỏi phòng trong tiếng cười của hai người bọn họ.
Để xin lỗi tôi, Giang Việt nói rằng anh ấy sẽ mời tôi đi xem phim.
Tôi không thể nhớ hết nội dung phim đã xem.
Nhưng dù sao thì phim cũng rất cảm động.
Thế nên tôi đã ngồi khóc suốt bộ phim.
Và Giang Việt cứ phải liên tục đưa giấy cho tôi.
Cậu ấy có chút bất đắc dĩ, hạ giọng nói: "Sao cậu có thể khóc nhiều như vậy nhỉ? Tất cả chỉ là giả, là diễn xuất thôi."
Tôi thút thít nói: "Đã nói là xem phim kinh dị đi nhưng sao cậu lại cứ lôi tôi đi xem cái này chứ".
Giang Việt: "Là tôi sợ xem phim kinh dị được chưa".
Tôi: "Phim kinh dị cũng là giả thôi".
"Nhưng cái đó khác chứ" Giang Việt đáp.
Tôi liếc cậu ta, sau đó nhẹ giọng bảo: "Đồ nhát gan".
Giang Việt cũng có chịu thua kém gì: "Cô bé khóc nhè".
Tôi: "... đồ trẻ con".
Cuối cùng sau khi bộ phim kết thúc, tôi bảo Giang Việt đợi tôi ở bên ngoài và chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ uống nhiều Coca như vậy khi xem phim nữa!
Tôi không muốn giải quyết những chuyện đại sự như thế này.
Khi vừa mới bước ra ngoài lại bắt gặp một cô gái nói chuyện với Giang Việt.
Ồ, hình như Giang Việt có sức hút thật đấy.
Quả nhiên, do quen biết đã lâu nên tôi mới miễn nhiễm trước gương mặt của Giang Việt.
Tôi đã quên mất chuyện quan trọng này khi cậu ấy chuyển từ trường trung học về đây.
Chẳng trách tôi hơn một năm nay chỉ chú ý đến vẻ đẹp bên trong mới bỏ quên vẻ đẹp bên ngoài của cậu ấy.
Tội lỗi quá đi.
Nhìn kỹ lại, cô gái nhỏ có tóc mái gọn gàng, gương mặt điềm tĩnh, tròn trịa, đôi mắt tròn xoe, nụ cười hơi ngượng ngùng, trông rất đáng yêu.
Tôi lùi lại vài bước, trốn sang một bên, lấy điện thoại ra và chuẩn bị quay lại những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời Giang Việt.
Nhưng tại sao hai người họ đều quay lại nhìn tôi thế?
Cậu nhìn tôi làm gì?
Cậu mới là nhân vật chính đấy biết không!
Có khi nào cô ấy xấu hổ khi biết tôi đi với Giang Việt không?
Hiểu rồi.
Ngay lập tức tôi cất điện thoại, giả vờ làm mất gì đó, cúi đầu lục loạn trong túi xách.
Một lúc sau, tôi liếc nhìn thấy cô gái ấy rời đi.
Tôi dường như có thể thấy được sự xấu hổ và buồn bã trong đôi mắt của cô ấy trước khi rời đi, thật là giống thủy tinh ngâm trong nước.
Tôi hơi bối rối.
Đến khi nhìn lên thì đã thấy Giang Việt đứng trước mặt tôi từ lúc nào rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí trở nên có chút kỳ kỳ.
Tôi nhìn đi chỗ khác và hỏi: "Cậu không thích con gái để tóc mái hả?"
"Tôi không thích." Giọng Giang Việt có vẻ không vui lắm.
Nói xong anh quay người bước ra ngoài.
Tôi gật đầu, đi theo phía sau anh: "Vừa nãy tôi xuất hiện không đúng lúc lắm nhỉ?"
Không đợi Giang Việt trả lời, tôi đã nói: "Chắc là vậy rồi, không thể cứ ra ngoài xem phim cùng nhau như vậy nữa, rất dễ bị hiểu lầm. Bây giờ khác trước rồi, tôi cũng sắp có bạn trai.. ."
Nghe vậy thì anh đi chậm lại, khẽ nhíu mày cúi đầu nhìn tôi: "Cậu có người mình thích rồi sao?"
"Không..." Tôi nói.
Nghe vậy thì lông mày anh nhướng lên, nhếch môi cười với tôi: "Vậy đủ rồi."
Ý, tôi quên mất, cả hai chúng tôi đều còn độc thân.
Thực sự là một sự tự nhận thức đáng buồn.
Khi đến dưới tầng ký túc xá, tôi định nói tạm biệt với cậu ấy thì lại nghe thấy Giang Việt gọi tên tôi trước.
Phải công nhận rằng giọng anh lúc gọi tên tôi thật trầm và hay.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi anh.
"Ngày mai trường đại học của chúng tôi có tổ chức thi đấu bóng rổ, cậu có thời gian đến xem không?" Cậu ấy lại nói thêm, "Bốn giờ chiều bắt đầu, sau khi kết thúc chúng ta sẽ đi ăn cơm, rồi sau đó tôi đưa cậu về, được không?"
Tôi sửng sốt, sau đó cười nói: "Có anh chàng nào đẹp trai không đó? Có trai đẹp thì tôi mới đi."
"Có, ở đó nhiều lắm."
Không hiểu sao nhưng tôi cảm thấy những lời nói của Giang Việt dường như được phát ra với những tiếng nghiến răng kèn kẹt.
"Được đó, ngày mai tôi nhất định sẽ đến. Lát nữa tôi sẽ rủ thêm bạn cùng phòng xem họ có đi không."
Mặc dù tôi không hiểu được sự tức giận của Giang Việt, nhưng tôi vẫn từ bỏ ngày cuối tuần quý giá của mình để xem trận đấu của cậu ấy vào ngày hôm sau.
Khoảng 4 giờ chiều, ngước mắt lên sẽ thấy bầu trời trong xanh, những tán cây đung đưa trước gió là khoảng thời gian đẹp nhất.
Tôi và bạn cùng phòng tìm chỗ ngồi xuống, vô tình ngẩng đầu lên thì thấy Giang Việt đang vẫy tay với tôi từ xa.
Bạn cùng phòng thấy vậy thì quàng tay qua vai tôi: "Bùi Tân Vũ, nói thật cho tao biết, gần đây giữa mày với Giang Việt có xảy ra chuyện gì không?"
"Tụi tao có thể có gì đây? Hôm qua cậu ấy còn giận tao này." Tôi phàn nàn.
Bạn cùng phòng nhảy dựng: "Cái chuyện gì thế?"
Tôi cố trốn thoát khỏi nanh vuốt của cô ấy, và nói: "Có một cô gái tiếp cận cậu ấy, lúc đó tao nói với cậu ấy là không nên từ chối, rồi xong cậu ấy tức giận. Thật là lòng dạ đàn ông, như mò kim đáy bể."
Bạn cùng phòng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, nhẹ nhàng nói: "Bùi Tân Vũ, mày không thích cậu ấy hả?"
Tôi thở dài, "Tuổi của tụi tao thì làm sao có thời gian cho yêu đương?"
Bạn cùng phòng sửng sốt, tạm thời không nói được gì, lúc sau mới mở miệng; "Nhưng thực tế là nếu mày không lên lớp học thì thời gian còn lại mày toàn là ngủ đúng không?"
"Hồi học trung học tao có được ngủ nhiều đâu. Nên bây giờ là thời gian bù đắp đấy." Tôi coi đó là chuyện hiển nhiên.
Nói đến đây tôi chợt nhớ ra.
Trong thời gian kỳ thi tuyển sinh đại học sắp diễn ra, trường chúng tôi đã tổ chức một trận đấu bóng rổ với mục đích giảm bớt áp lực cho học sinh cuối cấp.
Lớp chúng tôi đã may mắn và giành vị trí thứ hai.
Nhưng sau trận đấu đó, tôi và Giang Việt lại bị "mời" đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Chuyện này đối với tôi cũng khá quen thuộc, lúc đó tôi vẫn không quên an ủi Giang Việt.
Nhưng điều khiến tôi sốc là giáo viên chủ nhiệm thực sự nghi ngờ tôi và Giang Việt yêu nhau, nguyên nhân là có một bức ảnh được ai đó chụp trong trận đấu bóng rổ.
Tôi liếc nhìn bức ảnh trên điện thoại của giáo viên.
Chính tôi là người đang ngồi trên bậc thềm và đưa nước cho Giang Việt.
Nắng chiếu vào vai chúng tôi qua kẽ lá trông rất đẹp.
Nhìn kỹ thì nơi khóe mắt và lông mày của cả hai đều có ý cười.
Thú vị thật đấy.
Nhiếp ảnh gia này thực sự có tay nghề cao nha.
Đến cả những người không biết gì cũng nghĩ là chúng tôi thực sự hẹn hò.
Chuyện này thật xui xẻo, nhưng may mắn thay, đây cũng là cơ hội để làm rõ mọi chuyện.
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nói: "Hai đứa không thể yêu đương vào thời điểm này. Bùi Tân Vũ, điểm của em cuối cùng cũng đã cải thiện, còn Giang Việt, em là đối tượng đào tạo trọng điểm của trường. Em nên cố gắng để thi đậu một ngôi trường danh giá trong tương lai, em không thể trì hoãn việc này được...."
Tôi cũng trấn an giáo viên rằng chúng tôi chẳng có gì hết.
Thêm nữa Giang Việt cũng đang đơn phương công kích và tạo áp lực cho tôi mà....
Nhưng tôi không dám nói câu này, tôi sợ Giang Việt ghi thù, bắt tôi làm thêm hai bài toán nữa thì khổ.
Lúc ấy Giang Việt cũng đã nói gì đó.
Đại loại như trấn an giáo viên rằng hai đứa tôi sẽ đợi đến lúc vào đại học mới yêu đương.
Tôi thấy Giang Việt như một đứa con nít thực sự, cậu ấy không biết ngậm miệng lại khi ở trước mặt giáo viên chủ nhiệm.
Hoặc biết nói lời hay ý đẹp như tôi đây này.
Vì câu nói của anh, cả hai chúng tôi đã "được" giáo viên nói chuyện ít nhất là mười phút.
Thời gian học tập quý báu của tôi ơi, chậm trễ cho việc vớ vẩn này rồi.
Tôi lắc đầu, bỏ những ký ức tồi tệ đó lại sau lưng và tập trung xem trận đấu.
Kỹ năng chơi bóng Giang Việt đã tiến bộ rất nhiều từ thời trung học.
Tôi có cảm giác an nhàn hiếm có như một con gà mẹ.
Trong lúc nghỉ giải lao, anh ấy chạy đến chỗ tôi lấy nước.
Dường như anh ấy cũng không hoàn toàn hết dỗi, khuôn mặt tức giận của Giang Việt trông hơi buồn cười.
Tôi cố nhịn cười và đưa chai nước cho anh ấy
Ai ngờ, người đàn ông này càng ngày càng không biết xấu hổ, giọng nói có phần hơi hổn hển: "Cậu vặn nắp cho tôi đi, tôi hết sức rồi."
"Dạ được, thưa chủ nhân ạ."
Ngay sau đó, anh lấy nước từ tay tôi và uống một hơi.
Vì vừa mới chơi bóng nên trên tay anh có một lớp mồ hôi, tay cũng rất lạnh, vừa chạm phải thì trong lòng tôi có chút tê dại.
Tôi vội cúi đầu xuống, nhưng lại thấy bóng hai chúng tôi đan vào nhau ở dưới chân.
Nhìn như hai cái bóng đang đè lên nhau.
Khoan đã, Bùi Tân Vũ, bình tĩnh lại đi!
Cảm giác này là như thế nào?
May mắn thay, Giang Việt không hề nhận ra có điều gì không ổn với tôi.
Tôi chào bạn cùng phòng rồi đứng dậy ra về.
Ngày hôm đó, khoa của Giang Việt đã giành chiến thắng trong cuộc thi.
Tôi không biết cậu ấy và các bạn cùng lớp nói gì, sau đó cậu ấy quay người chạy về phía tôi.
Mặt trời vừa lặn, ánh hồng nhuộm đỏ cả bầu trời, giữa đám đông ồn ào, Giang Việt sải bước về phía tôi như vô số lần đã từng...
Tôi phải thừa nhận rằng.
Thật sự rất khó để không bị rung động.
Gần cuối kỳ rồi, tôi bận đến mức như muốn nổ tung. Quả nhiên là chuyên ngành tốt, cuối kỳ hàng năm sẽ có kỳ thi đánh giá năng lực.
Không còn cách nào khác, tôi phải chạy đến thư viện mỗi ngày, thậm chí tôi không có thời gian để trả lời tin nhắn.
Vì vậy, khi gặp lại Giang Việt đã là lúc kết thúc kỳ thi. Chúng tôi đã bị tra tấn bởi kỳ thi cuối cùng trong nửa tháng, vì vậy sau khi kết thúc chúng tôi đã hẹn nhau đi liên hoan.
Sau bữa tối, khoảng 7 giờ, bóng tối đã bao phủ đường phố hoàn toàn.
Tôi nhớ ngày hôm đó. Khi quay lại, tôi đi ngang qua khu chợ đêm, hương thơm quyến rũ phả vào mặt níu lấy bước chân tôi.
Những sợi mì thơm phức và thịt xiên nướng hấp dẫn trên các quầy hàng, có mỡ có nạc, bên ngoài cháy xém, bên trong mềm ẩm, mùi thơm hòa quyện của thì là và ớt bột lan tỏa khắp không gian.
Tôi không thể cưỡng lại trước sự cám dỗ này mà mua thêm hai cây xúc xích.
Sau khi đến trường, men theo con đường nhỏ ngoằn ngoèo, đến ký túc xá cách đó không xa. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, hai bên đường có cây anh đào cao lớn cùng mấy cành hoa tú cầu thấp bé, nhưng lúc này đều đã qua thời kỳ nở hoa, cũng không có cảnh đẹp gì để thưởng thức.
Từ trên cao nhìn xuống, có lác đác mấy cái đèn đường điểm xuyết trong đó, thiết kế đèn đường cổ kính rất đẹp mắt, yên tĩnh giống như là một bức tranh sơn dầu, mang theo cảm giác khiến cho người ta an tâm.
Khi đến dưới lầu ký túc xá, tôi nhìn thấy bóng dáng ai đó.
Thiếu niên đứng dưới ngọn đèn đường, cúi đầu, tóc mái rũ xuống, che khuất khuôn mặt.
Là Giang Việt.
Bạn cùng phòng nhìn tôi cười đầy thâm ý, sau đó chạy vào ký túc xá.
Tôi khẽ thở dài một hơi, chỉ thấy Giang Việt đi về phía tôi.
Khóe miệng anh ấy hơi nhếch lên, lộ ra độ cong đẹp mắt.
Chờ anh ấy đến gần.
Tôi lại một lần nữa cảm thán trong lòng, lông mi Giang Việt thật sự rất dài, tóc của anh ấy cũng rất dày.
Tôi sờ sờ đầu mình bởi vì học tiếng Pháp mà càng ngày càng ít tóc, có chút hâm mộ cậu ấy.
Không biết sau này khi tôi cấy tóc cậu ta có thể quyên tặng cho tôi chút tóc hay không.
Nhưng theo dáng vẻ keo kiệt này của cậu ta, đại khái là không thể.
"Tôi gọi cho cậu rất nhiều cuộc điện thoại nhưng mà cậu không nhận. "Giang Việt nói.
Tôi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, quả thật có hơn mười cuộc gọi nhỡ.
Giương mắt nhìn Giang Việt, tôi đột nhiên cảm thấy cậu ấy có chút ủy khuất.
Vì thế tôi hạ thấp giọng: "Chúng tôi đi liên hoan, tôi đã bật chế độ im lặng".
Giang Việt nhẹ giọng nói một câu: "Tiểu vô tâm"'
Rất nhẹ, nhưng tôi vẫn nghe thấy.
Đến gần, tôi hỏi Giang Việt: "Cậu có uống rượu không?"
"Uống một chút" Giang Việt ra hiệu cho tôi lại gần, "Nhưng tửu lượng của anh đây rất tốt, tôi chỉ...... chỉ là......"
Tôi nói: "Chỉ là cái gì?
Cậu ấy không nói gì, ở trước mắt tôi mở bàn tay ra, là một hộp trang sức nhỏ.
Mở ra xem, là một sợi dây chuyền.
Một sợi dây chuyền màu bạc tinh tế, đung đưa một viên thủy tinh nho nhỏ, đơn giản lại tinh xảo.
Giang Việt nhìn tôi: "Tặng em"
(Arrebol: Giờ đổi xưng hô qua anh-em cho tình củm nheee!! Tình ý ngập tràn)
Tôi kinh ngạc nói: "Không phải chứ, thiếu gia như anh uống say còn có sở thích tặng quà khắp nơi?"
Tôi không nhận, Giang Việt liền nhét hộp trang sức vào tay tôi.
"Không phải, anh uống say cũng không thể..."
"Anh không say" Anh ấy dừng một chút, giống như lấy hết dũng khí
" Bùi Tân Vũ, anh thích em".
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt của anh rất thanh tỉnh, nào có nửa phần men say.
Tôi mở to mắt nhìn Giang Việt vài giây, rốt cuộc cũng chịu thua, đành phải rời tầm mắt nhìn về phía cây xúc xích nướng trong tay tôi.
Xúc xích nướng thật sự thơm quá.
Thật lâu sau, tôi mới nhỏ giọng nói: "Giang Việt, lúc trước anh đã nói, hai chúng ta không thích hợp lắm..."
Anh hơi rũ mắt, đối diện với tôi, trong mắt là thứ tình cảm tôi nhìn không hiểu.
"Khi đó thời điểm không thích hợp anh mới nói như vậy, chúng ta như thế nào lại không phù hợp. Chúng ta đều độc thân không có đối tượng, không phải là rất phù hợp sao?"
Tôi có chút bất đắc dĩ, cười với anh: "Nhưng Giang Việt, anh không thích em".
"Hiện tại có thể anh cảm thấy mình cần một mối tình yêu đương, vừa vặn lại quen biết em lâu như vậy, cũng coi như trò chuyện được, cũng tương đối quen thuộc, cho nên mới nói như vậy... Nhưng anh có nghĩ tới, hoàn toàn là bởi vì chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, từ trung học đến đại học, cho nên anh coi đây là thích không?"
Những lời này là nói cho Giang Việt nghe, nhưng cũng là nói cho chính tôi nghe.
Bởi vì không chỉ có anh ấy, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ mình có thật sự thích Giang Việt hay không.
Tựa như lúc ấy bạn cùng phòng của tôi hỏi tôi, mà tôi cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành thuận miệng bịa chuyện.
Còn có sau khi thi tốt nghiệp trung học kết thúc, anh ấy an ủi tôi, mỗi lần anh ấy chạy đến bên tôi....
Tôi thật sự tự hỏi đây có phải là thích hay không.
Nhưng mà, tôi lại quá rõ ràng khoảng cách giữa hai chúng ta.
Nó giống như điểm số toán học của chúng tôi lúc đầu.
Cho nên bây giờ đối mặt với lời thổ lộ của Giang Việt, tôi chỉ cảm thấy sợ hãi.
Nghe vậy, Giang Việt nhìn tôi, nói: "Bùi Tân Vũ, chẳng lẽ em chưa từng phát hiện anh thích em sao?"
"Sự yêu thích của anh đối với em không phải bắt đầu từ hôm nay, nói cách khác, nếu như không phải thích em, hồi trung học anh sẽ không luôn bổ túc toán cho em."
Anh dừng một chút, lại nói tiếp, "Anh là một người rất ích kỷ, chuyện lãng phí thời gian của mình, cũng chỉ là đối với em mà thôi."
Giang Việt khom lưng, khiến tôi nhìn về phía anh ấy, sau đó gằn từng chữ: "Anh có ý đồ gì, anh tưởng em luôn biết chứ, Bùi Tân Vũ".
Tôi cả kinh nói không ra lời, hơi lùi về phía sau vài bước.
Sau một lúc lâu, tôi há hốc mồm: "Giang Việt, anh uống say rồi, em đưa anh về trước, việc này... chúng ta nói sau."
"Em đừng lảng sang chuyện khác, hôm nay anh vất vả lắm mới mượn rượu để tăng thêm can đảm nói với em những chuyện này, em cứ nói cho tôi biết một câu." Giang Việt mở miệng hỏi, "Em, thích tôi không?"
Đối mặt với thẳng nam thổ lộ nên làm cái gì bây giờ, các quân sư online đâu, rất gấp.
Cuối cùng tôi vẫn đồng ý với Giang Việt thử một lần với anh ấy.
Lúc ấy tôi nghĩ chính là, nói không chừng ngày hôm sau anh ấy tỉnh rượu liền đổi ý hoặc là căn bản không nhớ rõ việc này.
Không ngờ Giang Việt lại học tôi ghi âm.
Được rồi, các tỷ muội, tôi chính là nói tôi hiện tại thật sự là thỏ vào hang sói.
Quên đi quên đi, cùng lắm thì chia tay sau.
Chỉ là không nghĩ tới, tôi và Giang Việt thử một lần này liền thử suốt sáu năm.
Bởi vì năm thứ bảy, hai chúng tôi liền đi đăng ký kết hôn.
Buổi sáng lĩnh giấy chứng nhận xong, buổi tối Giang Việt liền kéo tôi nói muốn đi tham gia họp lớp.
Bạn học ngày xưa thấy tôi và Giang Việt cùng đến, liền tò mò hỏi chúng tôi có quan hệ gì.
Tôi không muốn bị chú ý quá nhiều, lại càng không cần phải nói, từ khi hai chúng tôi lấy được quyển sổ đỏ kia, Giang Việt đã thông báo cho tất cả những người có thể thông báo.
Không riêng gì người, ngay cả chó mèo nhà hàng xóm anh ấy cũng thông báo.
Chọc cho tôi phải hỏi anh ấy: "Năm đó anh thi đậu Bắc Đại, được tiến cử làm nghiên cứu sinh có phải cũng chiêu cáo thiên hạ như vậy hay không".
"Cái đó có gì hay để nói cho mọi người xung quanh, không phải đều là chuyện rất bình thường sao?" Giang Việt vẻ mặt nghi hoặc, lại nói, "Nói thật, bây giờ anh cảm thấy như đang nằm mơ, vậy mà em lại đi đăng ký kết hôn với anh thật rồi."
Tôi không còn gì để nói, đành phải giữ im lặng.
Những năm gần đây tình cảm hai chúng tôi ổn định, thậm chí rất ít khi cãi vã, kết hôn chẳng lẽ không phải là chuyện nước chảy thành sông sao?
Sao lại rơi vào mắt Giang Việt, giống như một vở kịch huyền huyễn gì đó.
Bởi vậy, khi đối mặt với nghi vấn của các bạn học.
Tôi đành phải mặt không đổi sắc, ngữ khí bình thản: "Anh ấy là cấp trên của tôi".
Mọi người nghe xong, khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Lúc này, Giang Việt lạnh lùng mở miệng: "Nhắc nhở em một câu, chúng ta đã kết hôn rồi.
Anh quay đầu, nhìn tôi gằn từng chữ: "Giang, phu, nhân".
Hay lắm, tôi nói hôm nay anh ấy thấy có họp lớp sao lại kích động như vậy chứ.
Hóa ra là muốn thông báo về quan hệ của chúng tôi cho mọi người.
Lời này thật đúng là một viên đá kích thích vào biển lặng tạo nên ngàn đợt sóng vỗ.
Có những tiếng vang chúc mừng.
"Năm đó ta đã cảm thấy hai ngươi có thể thành đôi, quả thật thành đôi rồi".
"Hôn lễ đã tổ chức chưa? Đến lúc đó chúng ta cùng đi chứng kiến tình yêu từ đồng phục đến áo cưới".
Giang Việt một tay ôm tôi, cái gì cũng đáp ứng.
Tôi nghĩ nếu anh ấy có đuôi, hẳn là đã sớm quẫy lên trời rồi.
Đương nhiên tôi cũng nghe có người nói: "Bùi Tân Vũ xem như tu thành chính quả, năm đó cả ngày chạy theo sau Giang Việt, thi đại học kết thúc thổ lộ với Giang Việt còn bị cự tuyệt, quả nhiên, da mặt vẫn dày".
Tôi vừa định ra về.
Giang Việt đột nhiên kéo tôi lại gần: "Người quả thật da mặt dày, nếu không da mặt dày thì tôi không đuổi kịp vợ tôi."
Đêm trước khi tổ chức hôn lễ với Giang Việt, là mẹ tôi ngủ cùng tôi.
Bà nắm lấy tay tôi, cảm khái nói: "Trong nháy mắt, con đã từ đứa bé đã trưởng thành lớn như vậy, nhưng mẹ lại luôn cảm thấy, con vẫn là cô bé suốt ngày đi theo sau mẹ, hỏi đông hỏi tây kia. Giang Việt là một đứa trẻ ngoan, những năm gần đây, coi như là biết rõ ngọn ngành, con và nó ở cùng một chỗ, mẹ và ba con rất yên tâm."
Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ, chiếu sáng căn phòng nhỏ. Tôi hơi quay đầu nhìn về phía mẹ tôi, phát hiện hình như bà đang khóc.
"Mẹ, Giang Việt rất tốt, lúc trước con còn nghĩ, nếu hai chúng ta chia tay, mẹ chắc chắn sẽ luyến tiếc anh ấy. "Tôi trêu ghẹo nói.
Mẹ tôi đối với Giang Việt, đại khái chính là kiểu mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.
Ngày xưa chỉ cần nghe tôi và mẹ gọi điện thoại, Giang Việt sẽ tới.
Sau đó, sẽ xuất hiện tình cảnh hai người bọn họ trò chuyện sôi nổi, đem tôi bỏ qua một bên.
Cho nên, trong mắt tôi, tình yêu của mẹ tôi đối với Giang Việt sắp vượt qua con gái ruột như tôi rồi.
"Mẹ và ba con đúng là rất thích đứa nhỏ Giang Việt này, đối xử tốt với con rất tốt, nhưng mà, "mẹ tôi chuyển đề tài," Một phần nguyên nhân lớn hơn là Tân Vũ con thích nó, người con thích, ba mẹ sao có thể không thích chứ."
Tôi khẽ mím môi, ôm cánh tay mẹ, nước mắt chảy đầy mặt.
Qua thật lâu, tôi đều sắp ngủ thiếp đi.
Lại nghe có người dịu dàng nói bên tai tôi: "Tân Vũ của ba mẹ, nhất định phải hạnh phúc".
Phiên ngoại Giang Việt
Vốn dĩ chuyển đến trường mới đã phiền, mỗi ngày lại bị các bạn học như bầy khỉ vây quanh xem xét. Thật sự là phiền muốn chết.
Bạn cùng bàn của tôi cũng vậy, đần muốn chết.
Mỗi lần đi vệ sinh hay đi lấy nước quay lại thấy người khác chiếm chỗ của mình, cũng không biết đường bảo người kia trả chỗ cho mình.
Quên đi, sau này nếu có người hỏi thì tôi cứ từ chối trước vậy.
Sao lại có người thi môn toán chỉ được 45 điểm chứ, có phải chỉ làm mỗi câu hỏi trắc nghiệm thôi không?
Bùi Tân Vũ cũng hỏi tôi làm thế nào được 148 điểm kiểm tra.
Tôi nói: "Bộ điểm tuyệt đối là 147 à?"
Bùi Tân Vũ và tôi được gọi lên nói chuyện.
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nói, Bùi Tân Vũ liên tục gật đầu
Nhưng những lời này tôi đều không đồng tình, mới phản bác được vài câu thì Bùi Tân Vũ đã giật giật ống tay áo tôi.
Được rồi, tôi im lặng là được chứ gì.
Tôi với Bùi Tân Vũ đã cãi nhau
Thật tức muốn chết mà, trên thế giới này lại có loại người không có ý chí tiến thủ như vậy.
Mặc kệ, tôi không muốn giúp cô ấy nữa.
Nhưng tại sao cô ấy thậm chí không thể làm được một câu đơn giản như vậy?
Cô ấy sao có thể sai từ suy nghĩ đến cách giải quyết vấn đề như vậy chứ?
Quên đi, tôi lười so đo với cô ấy.
Tôi đợi cả đêm cũng không thấy Bùi Tân Vũ gọi điện hay nhắn tin.
Nhưng vậy cũng tốt.
Cô ấy chăm học.
Bản thiếu gia rất hài lòng.
Đồng ý bổ túc môn toán cho Bùi Tân Vũ có lẽ là quyết định tồi tệ nhất mà tôi từng làm trong đời.
May mắn thay, cô ấy chưa bao giờ bỏ cuộc.
Khi rời khỏi phòng thi của kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đã nói: " Bùi Tân Vũ, thi đại học xong rồi, chúng mình vào cùng trường đại học đi."
Nhưng cô ấy dường như không nghe thấy...
Bùi Tân Vũ tỏ tình với tôi.
Tôi biết đó là giả vì vừa thấy họ chơi xúc xắc.
Nhưng tôi cũng rất vui.
Sợ mình biểu hiện rõ ràng quá nên tôi đành phải cúi đầu nói chúng ta không hợp.
Hơn nữa, bản thiếu gia là người dễ theo đuổi đến thế sao?
Điều ước của tôi thành hiện thực rồi.
Bùi Tân Vũ học Nam Đại, tôi học Hoa Đại, tốt quá rồi.
Bùi Tân Vũ đồng ý hẹn hò với tôi.
Mặc dù quá trình rất trắc trở, nhưng kết thúc thì tốt đẹp.
Tôi sợ cô ấy đổi ý nên đã ghi âm lại.
Nể trí thông minh của mình ghê.
Năm thứ ba yêu đương với Bùi Tân Vũ.
Chúng tôi ra mắt bố mẹ hai bên.
Tôi biết bố mẹ tôi nhất định sẽ rất thích cô ấy, bố mẹ cô ấy cũng rất thích tôi.
Chúng tôi quả là một cặp đôi may mắn.
Nếu cô ấy đồng ý về chung nhà với tôi sớm một chút thì tốt rồi.
Hại tôi mấy năm nay cứ lo ngày nào đó cô ấy sẽ chia tay rồi bỏ đi.
Tôi và Bùi Tân Vũ kết hôn rồi.
Cuối cùng tôi cũng kết hôn với cô gái khiến mình rung động năm mười bảy tuổi.
Những gì sẽ tiếp diễn sau đó là cuộc sống hàng ngày của chúng tôi sau khi kết hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro