Con Mồn Lèo Là Sếp Của Tôi - dưới ánh trăng sáng


Tôi chuẩn bị đi triệt sản con mèo của mình, ngày hôm sau, sếp tôi nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn.

Ánh mắt hận thù giống như tôi là kẻ thù gi.ết cha gi.ết mẹ.

Sau đó tôi mới biết, con mèo suýt bị tôi triệt sản kia chính là sếp của mình.

Có mối thù cướp trứng với sếp thì phải làm sao bây giờ? Trời ơi cứu mị...

1.
Tôi đang trên đường mang mèo đi triệt sản thì nhìn thấy sếp bị ô tô đụng.

Lúc đó tôi chuẩn bị băng qua đường, từ xa đã nhìn thấy sếp của mình, Thích tổng.

Anh hình như cũng vừa nhìn thấy tôi nên đưa tay ra vẫy lại.

Tôi vừa định nở một nụ cười hết sức chuyên nghiệp, bỗng nhiên có một người đàn ông đang lái chiếc Maserati lao thẳng về phía sếp, vẻ mặt hắn ta điên cuồng rồi gào lên u oán "Tôi sẽ không để em rời xa tôi!"

Và rồi...

Sếp bay trong buổi trời chiều.

Sếp bay chao liệng như diều đứt dây.

Cuối cùng là sếp lăn ra giật đùng đùng trên mặt đất.

...

Lúc đó tôi lập tức ch.ết lặng.

Nhìn xe cứu thương kéo sếp tôi đi, và cảnh sát kéo tên đàn ông vừa đâm xe trúng sếp, tôi đứng tại chỗ mà rơi vào trầm tư.

Sếp tôi bay cao bay xa như vậy. Chắc là chuyến xe mang biển số Happy Ending kia sẽ đưa sếp về nơi an nghỉ cuối cùng.

Mặt khác, tôi đã biết một "bí mật" nhỏ của sếp. Nếu sếp không ngỏm thì người ngỏm sẽ là tôi rồi.

Sau sáu tháng làm việc, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình sắp bị sa thải đến nơi.

2.
Sáng sớm hôm sau, tôi ngồi trên bàn làm việc mà thở dài thườn thượt .

Ngô Diễm Phân bên cạnh nhìn thấy tôi suốt ngày than dài thở dài, chị ta nghiêng người sang buôn chuyện, "Sao, chia tay rồi à?"

"Này bà nội Phân kia ơi, chị còn quản chuyện yêu đương của em hơn cả ba mẹ em nữa."

Ngô Diễm Phân tức giận nhéo tôi một cái.

"Đã nói bao nhiêu lần, mày đừng gọi chị là Ngô Diễm Phân, gọi là chị đẹp Serena mới đúng!"

Trong lòng tôi thầm gọi chị là cục phân ma thuật.

Thấy tôi phớt lờ, chị ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn quanh không thấy ai liền lén lút nói:

"Mày biết không, nghe nói sếp bị tai nạn xe!".

Tôi gật đầu.

Tôi không những biết mà còn là nhân chứng ở hiện trường.

Tôi thở dài một hơi:

"Haizz....Cũng không biết ông chủ hiện tại thế nào, có nghiêm trọng hay không?"

Ngô Diễm Phân liếc mắt một cái, cười nói:

"Mấy người chỉ biết mơ ước sắc đẹp của ông chủ thôi.

Cô ấy bĩu môi , tôi nhìn theo cái miệng như cái loa, nhìn về chỗ ngồi trong văn phòng chủ tịch

Trống trơn.

Ngô Diễm Phân âm dương quái khí nói:

"Chờ cô nhớ tới Thích tổng, ăn phân nóng hổi cũng không kịp , cô nhìn tôi nà , sáng nay tôi đến bệnh viện rồi."

Vì chủ nghĩa nhân đạo, tôi hy vọng ông chủ bình an vô sự.

Nhưng xuất phát từ việc không muốn mất việc, tôi lại hy vọng ông chủ tốt nhất có thể mất trí nhớ gì đó.

Ngô Diễm Phân ở bên cạnh ồm ồm nói:

"Nghe nói người bị bay ra xa ba mét mà không bị sao cả ,rất khoẻ, ai nha, cư nhiên chỉ trầy da một chút, có lẽ rất nhanh có thể trở lại làm việc."

Tôi kinh ngạc nhìn Ngô Diễm Phân: "Thật hay giả thế ạ??"

Cô ấy đắc ý nói: "Đương nhiên là thật, sáng sớm chị đã nhận được tin tức. Thích tổng thật đúng là trâu bò"

Trong lòng tôi không biết nên vui vẻ hay nên thất vọng, tôi chỉ biết là, ngày lành của tôi sắp chấm dứt.

3.
Buổi tối lúc tan tầm, mèo con của tôi không đi ra nghênh đón tôi giống như thường ngày.

Ngày đó chỉ lo khiếp sợ nên quên mang nó đi triệt sản.

Tôi tò mò đẩy cửa ra.

Tiểu Bát Giới đang ngồi trên sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặt trời chiều ngã về tây, ráng chiều đỏ rực phủ lên người nó một lớp màu cam nhẹ

Hai chân của nó thì đặt ở trên sô pha, mặt mũi ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.

Không biết tại sao, tôi cảm thấy nó có vẻ đau thương.

Nghe được động tĩnh, mặt nó không chút thay đổi nghiêng đầu nhìn ta, sau đó đồng tử trong nháy mắt mở to.

Nói thế nào nhỉ, lúc đó tôi thấy trên mặt con mèo có sự bàng hoàng, bối rối và không thể tin nổi.

Tôi dụi dụi mắt, cảm thấy mình có thể là làm xã súc(*) trong thời gian dài nên xuất hiện ảo giác.
*Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc. (Theo Baidu)

Mở mắt ra lần nữa, biểu tình trên mặt của Tiểu Bát Giới vẫn ngây ngốc.

Tôi đi tới sờ sờ nó, nó không nhúc nhích

Cả thân mèo theo sô pha trượt xuống, giống như chất lỏng màu cam vậy.

"Meo meo meo meo. "Nó kêu lên.

Không biết tại sao, bốn cái này meo meo nghe có chút giống tên sếp của tôi.

4.
Sau khi ông chủ của tôi vào bệnh viện, mèo của tôi cũng phát bệnh.

Món cá hộp yêu thích của nó mà nó cũng không chịu ăn.

Chúa tể chén món cơm khô giống như máy ủi đất, tối nay thế nào một miếng cơm cũng không động tới

Và trước đây, hoạt động giải trí yêu thích của nó là xem tôi tắm.

Mỗi lần tôi tắm nó đều ngồi xổm bên cạnh nhìn tôi, không cho nhìn liền kêu meo meo.

Nhưng bây giờ nó dường như mất hứng thú với tôi, tôi tắm cũng không theo vào.

Tôi còn cảm thấy có chút không thích ứng, đưa tay chào hỏi nó : "Đến đây a , cùng mẹ đi tắm nào"

Con "lợn" màu cam không thể tin được nhìn tôi, tôi rõ ràng nhìn ra một câu trên mặt nó:

"Không nghĩ tới ngươi lại là nữ nhân như vậy!"

Buổi tối lúc ngủ nó cũng không ôm tôi nữa.

Trước kia mỗi ngày không ôm thì không chịu ngủ, hiện tại cũng không biết làm gì, đã hơn mười một giờ rồi mà nó còn không lên giường.

Tôi lén nhìn nó, nó đang ngồi xổm trên ban công ngẩn ngơ ngắm sao.

Có chuyện gì vậy? Tôi nghĩ nát não vẫn không có cách giải thích

Hay là hôm đó nó sợ tai nạn xe hơi ?

Tôi gõ cửa ban công gọi hồn cho nó: "Heo về, heo về.

Bát Giới quay lại nhìn tôi, mặt không chút thay đổi.

Tôi loáng thoáng từ trong ánh mắt nó nhìn ra một chút khinh bỉ.

Không đúng! Đây tuyệt đối không phải "heo" của tôi!!!



Các nhà tư bản không chỉ áp bức người khác, mà còn áp bức chính bản thân mình!

Tôi đang nói chuyện phiếm với Ngô Diễm Phân thì Thích tổng ra khỏi văn phòng nghe điện thoại.

Anh ấy có đôi chân dài 1,2 mét, vai rộng và eo hẹp, các đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú.

Gọng kính vàng che bớt một phần của đôi mắt hồ ly.

Trông anh ấy đẹp trai vãi ! (ノ≧∀≦)ノ

Bảo sao mấy chị em bên cạnh tôi cứ lén lút nhìn anh ấy

Thích Khải vừa đi vừa nói, đến chỗ làm việc của tôi thì đột nhiên dừng lại.

Anh ấy che điện thoại di động và nói với tôi: "Tí nữa thì đến văn phòng của tôi."

Thôi xong , ngày này cuối cùng đã đến.

Tôi kinh hãi nhìn anh.

Anh ấy thực sự muốn sa thải tôi!

Ngô Diễm Phân bên cạnh tôi phấn khích đến mức biểu cảm trên mặt như nhìn thấy một con chó vừa mới ị trên đường, nhìn tôi bằng hai con mắt như đèn pha.

Tôi tròn mắt nhìn cô ấy và đi theo Thích tổng vào văn phòng.

Chủ tịch Thích ngồi trên chiếc ghế da, chống khuỷu tay lên bàn và cúi đầu.

Hôm nay anh không dùng sáp thơm, mái tóc đen buông xõa trước trán, mang theo một vẻ đẹp mong manh.

Tôi ngồi đối diện với anh, hồi hộp chờ thánh chỉ truyền xuống .

Nếu bạn biết sếp của bạn thích đàn ông thì sao? cấp bách! Chờ trực tuyến

Chủ tịch Thích im lặng một lúc, tôi nghĩ anh ấy đang sắp xếp lời nói của mình.

Chắc là do cấp dưới đã phát hiện ra xu hướng tình dục của anh ấy nên anh ấy cảm thấy hơi xấu hổ và không dễ mở lời chăng ?

Bởi vậy mà tôi quyết định tấn công trước!

"Chủ tịch Thích , tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện anh thích đàn ông đâu!"

"Gần đây em tan làm rất sớm——"

Thích Khải sững sờ

Lần đầu tiên tôi thấy đôi mắt hồ ly của anh ấy mở to như vậy, gần như biến thành đôi mắt hạnh nhân.

Anh ấy ngơ ngác nhìn tôi: "...Em nói gì cơ?"

Tôi thực sự ước mình có thể cắn cho mình một phát !

Chủ tịch Thích cau mày: "Tôi không thích đàn ông!"

Có vẻ như anh ấy không muốn nhận nên tôi gật đầu: "Ừ, ừ, anh không thích Man, tôi biết!"

...

Chủ tịch Thích nhìn tôi không nói nên lời và thở dài.

"Em tan làm rất sớm."

Khó trách anh ấy có thể kiếm được nhiều tiền như vậy

Anh ấy còn có thể chú ý đến tôi - một nhân viên cấp thấp không thể thấp hơn về nhà sớm hay muộn.

Tôi ca thán vài lời về anh ấy trong lòng và giải thích: "Tôi chỉ về nhà đúng vào lúc năm giờ."

Anh ấy gật đầu.

...

Có một sự im lặng tràn ngập trong văn phòng.

Tôi ngơ ngác nhìn anh, không hiểu sao anh lại gọi tôi đến đây.

Một lúc sau,Thích tổng thở dài thườn thượt, như thể rất mệt mỏi
Anh ấy một tay che mặt , phủi tay còn lại : "Em đi ra ngoài đi ."

Tôi thực sự khó hiểu với Thích Khải, vì vậy tôi đã đến rồi lại đi ra khỏi văn phòng anh ấy mà không có lý do.

Trở lại làm việc

Đẩy gương mặt phấn khích của Ngô Diễm Phân ra, tôi thầm suy đoán trong lòng:

Có lẽ Thích tổng sợ tôi công khai anh ấy là gay trong công ty . Vì vậy mà đã bí mật tha lỗi cho tôi.

Chính xác là như thế!

Chời ơi sao tôi lại thông minh thế cơ chứ

7.
Khi tôi về đến nhà, Tiểu Bát Giới vẫn không ra chào đón tôi .

Tôi liếc nhìn chiếc ghế sofa.

Chắc chắn rồi, cùng một vị trí, cùng một biểu cảm.

Nhìn gương mặt như kiểu diễn tả một cuộc đời thăng trầm của nó, tôi không khỏi thở dài: Heo nhà mình đã lớn rồi còn gì lo lắng đâu.

Tôi chạy hai ba bước tới bế nó lên, vùi đầu vào bụng nó mà thơm điên cuồng.

"Aaaaaa!"

"Con trai của mẹ , mẹ về rồi đâyy !"

Con heo mập ú này đờ đẫn nhìn tôi.

Tôi ghé sát mặt định hôn nó thì nó vội giơ bàn chân nhỏ ra chặn miệng tôi lại.

"Ah bah bah!"

Tôi ngẩng đầu lên :"Đừng đẩy mẹ bằng cái chân vừa mới chôn cục cứt của con."

Tiểu Bát Giới vùng vẫy một cách giận dữ

Nghĩ tới việc sắp không thể giữ nổi nó, tôi đành ném nó trở lại ghế sô pha.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Heo con của tôi rất ngoan, bất kể nó bị hôn hít như thế nào, nó sẽ không phản kháng.

Hai ngày nay sao lại bất thường thế!

Tiểu Bát Giới nhảy lên ghế sofa và chổng mông về phía tôi.

Tôi nhìn hai hòn bi mèo tròn tròn, lông mịn lộ ra sau cặp mông nhỏ của nó, tôi hiểu:

Chắc nó vẫn còn nhớ vụ triệt sản nên tỏ thái độ với tôi

Nhân lúc nó không để ý, tôi đưa tay âu yếm vuốt ve nó

8.
Ngày hôm sau, tôi đến gặp chủ tịch Thích để xin nghỉ phép.

Tôi không nói là bận nghỉ phép để đi thiến con mèo, nhưng tôi bịa ra một cái cớ là tôi đau bụng.

Thích tổng là người tốt bụng, đồng ý ngay lập tức : "Có nghiêm trọng không? Không cần làm thủ tục, không sao, đi đi.

Tôi hơi xúc động.

Thích tổng, anh ấy thật tốt bụng, anh ấy không có khuyết điểm nào ngoại trừ mái tóc hơi ngắn.

Tôi thu dọn đồ đạc định lén lút rời đi, vừa định đứng dậy thì một bóng đen đột nhiên ập đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn lên.

Thích tổng đứng trước bàn làm việc của tôi với khuôn mặt đen như than, như thể ai đó vừa cướp của anh 500 triệu.

"... Thích tổng , anh có việc gì à?" Tôi nom nớp lo sợ

"Tại sao em lại đi?" Vì thế lực nào đó, tôi nhận ra giọng nói của anh ấy như nghiến răng nghiến lợi.

Ôi trốn việc bị sếp lớn phát hiện!

Tôi ấp úng nói: "Tôi, tôi sẽ làm việc ngay lập tức ."

Tôi không biết có phải mình ảo tưởng không, tôi luôn cảm thấy rằng khoé miệng của Thích Khải hơi nhếch .

"Thật sao? Về sớm không lý do sẽ bị trừ điểm chuyên cần đấy."

Tôi gật đầu, nhanh chóng đặt đồ đạc lại chỗ cũ và nhặt một miếng giẻ giả vờ lau bàn.

Chủ tịch Thích liếc nhìn tôi, chế nhạo và rời đi.
Ngô Diễm Phân cúi người tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy, cô đắc tội với ông chủ à?"

Tôi tuyệt vọng nhìn cô ấy.

Tôi biết mà! Phá vỡ bí mật của ông chủ, tôi sẽ bị ghim vào blacklist


"Bát Giới à , mẹ có thể sẽ thất nghiệp...sau này con có thể sẽ không được ăn nhiều thức ăn đóng hộp cho mèo như vậy nữa..."

Con "heo" sững người trong chốc lát, sau đó điên cuồng giãy giụa.

Tuy nhiên, nó chỉ là một con mèo con yếu ớt, tôi đã nhanh tay bắt lấy bàn chân nhỏ bé của nó.

Tôi nên làm gì?

Công ty hiện tại quả thật rất tốt, phúc lợi cao, đãi ngộ tốt, cuối tuần không tăng ca.

Tôi may mắn được nhận vào.

Nhưng bây giờ tôi đang là mục tiêu của những người lãnh đạo cao nhất của công ty, liệu tôi có thể có một cuộc sống tốt trong tương lai không?

Tôi nhìn lên trần nhà và cảm thấy số phận vẫn nằm trong tay mình.

Không thể bị động như vậy!

Tôi sẽ nộp sơ yếu lý lịch của mình vào công ty khác !

Tiểu Bát Giới vẫn không chịu ngủ với tôi vào ban đêm, giờ nó ngủ trên ghế sofa một mình.

Không có vật nhỏ mềm mại ấm áp này, hai ngày nay tôi ngủ không ngon, luôn cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó.

Nhưng để nó ngủ ngoài phòng khách như vậy thì nó sẽ bị lạnh đến c.h.ế.t mất.

Không thể nào , tôi chỉ có thể bí mật ôm nó vào giường khi nó đang ngủ.

Quả nhiên là con heo, ôm thế này cũng không đánh thức được nó.

Có cảm giác thân thuộc trong vòng tay, tôi hài lòng nép mình vào chiếc giường.

10.
Nửa đêm, tôi cảm thấy có gì đó vặn vẹo trên cánh tay.

Khi tôi mở mắt ra, Tiểu Bát Giới không biết vì lý do gì đã tỉnh dậy, và đang cào lấy cánh tay tôi một cách điên cuồng.

Tôi hơi buồn ngủ nên quên mất sự khác thường của nó trong mấy ngày nay, liền đè nó xuống, ôm chặt lấy nó: "Đừng quậy, chúng ta ngủ một lát đi."

Nó dừng lại, rồi vừa cắn vừa cào dữ dội hơn

"Ah—"

Một cơn đau đến từ đùi tôi.

Tôi chợt tỉnh giấc, thấy đùi mình hình như đang rỉ máu.

Bật đèn lên nhìn, quả nhiên trên đùi có một vết máu dài 3cm , máu chảy đầm đìa.

Tôi cau mày, rõ ràng mèo nhà tôi không bao giờ cào người và móng của nó luôn được giữ gìn cẩn thận.

Chả lẽ việc động dục nghiêm trọng đến như vậy ?

Nhưng trước tiên phải đi khử trùng cho vết thương trên đùi tôi đã.

Tôi ngước mắt lên và thấy Tiểu Bát Giới đang đứng ở chân giường với vẻ mặt đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào đùi tôi.

Tôi dùng cồn sát trùng vết thương, rồi xuống dội nước một lúc, cuối cùng vết thương cũng ngừng chảy máu.

Khi tôi đi ngủ lại, mèo con ngồi xổm trên mép gối nhìn tôi.

Dường như có một chút tội lỗi trên khuôn mặt béo tròn của nó.

Thấy tôi ngồi dậy, nó chần chừ một lúc rồi chồm lên dụi đầu vào cánh tay tôi.

Cái đầu nhỏ đầy lông khẽ tựa vào cánh tay tôi, lòng tôi chợt mềm lại.

Quên đi, đó không phải là lỗi của con mèo béo ụ này.

Nó chỉ đang động dục thôi. Lỗi sai thuộc về hai viên bi đằng sau mông của nó

Tôi nheo mắt nhìn 2 viên bi phía sau con "heo" đầy tội lỗi đang đi vòng quay tôi.

Có vẻ khó giữ được 2 viên đó nhỉ!

11.
Tiểu Bát Giới không biết gì về mối nguy hiểm sắp xảy ra.

Cuối cùng vì cảm giác tội lỗi nó cũng ngừng giãy giụa khi tôi ôm trong vòng tay

Tôi dường như nghe thấy nó thở dài khe khẽ, như thể bị cuộc sống ép buộc.

Tôi ôm nó và an ủi: "Heo con, không sao đâu, không phải lỗi của con. Mẹ dắt con đi thiến. Rồi con sẽ trở thành chú heo con ngoan ngoãn đáng yêu đó nha ?"

Tôi xoa cái mũi nhỏ của nó.

Con heo cam quay lại nhìn tôi.

Cái nhìn này dường như chứa đầy ngàn lời nói, nhưng không thể nói được.

Tôi mặc kệ, tiếp tục an ủi: "Vốn dĩ hôm nay mẹ định đưa con đến đó, nhưng ông chủ ngốc của mẹ không chịu cho con đi, thứ bảy này mẹ đưa con đi để cắt bi ! Con có vui không? Con sẽ sớm biến từ một con mèo đực thành một con mèo thái giám á!"

12.
Khi tôi đi làm vào ngày hôm sau, Thích Khải đi tới đi lui trước mặt tôi ba lần trước khi vào văn phòng.

Ngô Diễm Phân lặng lẽ chọc tay tôi ở bên cạnh:

"Này, nhìn xem Thích tổng bây giờ quan tâm đến em ghê ! Em thực sự có phúc đấy !"

Tôi tròn mắt: "Chị có muốn phước lành này không để em nhường cho chị? ?"

Chị ấy ngượng ngùng ngả người ra sau.

Tôi luôn cảm thấy Thích tổng nhìn tôi có chút tức giận và có chút hoảng sợ?

Tại sao anh ấy phải hoảng hốt, anh ấy sợ tôi ở công ty nói xấu anh ấy sao?

Tôi không phải là Ngô phát thanh!

Một lúc sau, Giám đốc Từ vui vẻ đi ra khỏi văn phòng và đứng thẳng trước mặt tôi, hào hứng nói: "Đề xuất của chúng ta đã được thông qua!"

Việc phê duyệt đề xuất có nghĩa là một phần thưởng, và vì vậy tôi cũng rất vui!

"Chủ tịch Thích yêu cầu em báo cáo với anh ấy vào thứ bảy."

Giám đốc Từ nháy mắt với tôi và nói: "Người trẻ tuổi, hãy nắm bắt cơ hội!"

Sắc mặt của tôi thay đổi.

Cơ hội gì cơ, nói tiếng người một chút đi!

Hơn nữa, ở nơi làm việc, nếu anh ấy có điều gì muốn nói, tôi sẽ phải tăng ca vào thứ bảy để báo cáo!

Để đào một cái hố cho tôi , bản thân Thích tổng không có ngày nghỉ luôn .

D.m , tôi thực sự không thể sống qua những ngày này!


Tất cả là lỗi của Thích Khải!

Tôi không phải vô tình biết được anh ấy thích đàn ông sao?

Đã là 2023 rồi, con người này sao vẫn phong kiến như vậy!

Trái tim nhỏ hơn đầu mũi kim!

Tôi đau lòng ôm lấy Tiếu Bát Giới, gào khóc thảm thiết với nó: "Ông chủ ngu ngốc chết tiệt này đã g.i.ế.t con tôi! Tiểu Bát Giới, con không thể cắt bi của mình, con sẽ phải chịu đựng một lần nữa!"

Tôi đè con mèo đang giãy giụa xuống, tàn nhẫn vuốt ve hai nắm bóng nhỏ mềm mại: "Hay là để mẹ cắt luôn cho con bây giờ đi!"

Con "heo" con giơ chân ra và đá tôi, nhưng bàn chân nó lại đáp xuống ngực tôi với một tiếng "bịch"

Tôi có thể cảm thấy bàn chân nhỏ mềm mại của nó ấn vào một lúm đồng tiền đáng yêu trên ngực tôi.
...

Nó ngây người nhìn chằm chằm vào móng vuốt của mình.

Một lúc sau, con mèo ú bật dậy ngay tại chỗ như bị điện giật, nhảy cao hẳn nửa mét.

Tôi kinh ngạc nhìn nó, không ngờ con "heo" này lại có thể bay cao như vậy!

Tiểu Bát Giới đứng chết lặng, với đôi mắt to nhìn thẳng vào ngực tôi.

Tôi thực sự nghĩ rằng nó trông hơi ngu ngốc!

Biểu cảm ngốc nghếch và thân hình mũm mĩm trông rất đáng yêu.

Tôi không kìm được, nhào tới vùi con "heo" vào trong ngực mà hôn hít điên cuồng.

Tiểu Bát Giới sợ tôi bị cào , không dám đá mạnh chân.

Nhưng vẻ mặt của nó dường như đã bị làm nhục rất nhiều

Đêm nay khi tôi ôm nó ngủ, nó không còn vùng vẫy.

Ánh mắt nó thất thần , như thể nó đã chấp nhận cuộc sống tàn nhẫn, vô lý và phi lý này.

14.
Cơn mưa rào diễn ra cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cơn đau bụng quen thuộc.

Tôi cảm thấy hơi khó chịu nên vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Chắc chắn rồi, bà dì lâu ngày không gặp lại đến thăm.

Người tôi có chút lạnh

Mỗi lần đến tháng , tôi lại đau đến mức không thể sống thiếu thuốc.

Lão Từ biết hoàn cảnh của tôi, thường cho tôi nghỉ hai ngày.

Nhưng hôm nay là thứ Bảy, và ông chủ của tôi, người đã được trả hàng ngàn đô la, muốn tôi đi làm!

Tôi nhợt nhạt trèo lên giường và cầm điện thoại lên kiểm tra.

Bây giờ là sáu giờ rưỡi.

Tôi sẽ đến công ty trong hai tiếng rưỡi nữa.

"M.ẹ kiếp..." Tôi ôm chặt bụng ngồi trên giường, nghĩ đến khả năng bây giờ có thể từ chức.

Nhưng tôi không thể chịu được khi chia tay với khoản tiền thưởng lớn đó!

Cơn đau trong bụng tôi ngày càng dữ dội, mồ hôi lạnh toát ra từ cơ thể tôi thấm đẫm bộ đồ ngủ hai dây, tôi co người lại vì đau.

Thông thường, Tiểu Bát Giới, người luôn ngủ đến sau chín giờ, bị đánh thức bởi chuyển động của tôi và mở mắt ra.

Nó bàng hoàng nhìn quanh, thấy tôi không ôm nó như mọi khi.

Sau đó, nó nhảy ra khỏi giường và đi đến chỗ tôi, nhìn thấy tôi với mồ hôi lạnh trên trán.

Tôi không để ý đến sự ngạc nhiên trong mắt nó

Bát Giới có chút lo lắng mà đi tới đi lui trên giường, còn "meo meo" với tôi vài lần.

" "Heo" con, con đi chơi một mình trước đi."

Tôi nén đau cười với nó:" Mẹ phải nghỉ ngơi , lát nữa còn phải ra ngoài."

Nó nhìn vào lọ ibuprofen trên giường của tôi và kêu to hơn, liên tục đẩy chăn của tôi bằng cái đầu nhỏ của nó.

Tôi mặc kệ, tôi đau lắm.

15.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi cảm thấy có một vật nhỏ mềm mềm chui vào giường.

Cơ thể nhỏ bé nóng bỏng áp sát vào bụng tôi, và một luồng hơi ấm lan tỏa khắp người tôi.

Tôi ôm chầm lấy nó....

Khi tôi thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Mặt trời chiếu sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ và bầu trời không một gợn mây.

Tôi ngắm trời xanh một lúc rồi thở dài: "Mùa xuân đến thật rồi."

Tôi ngồi dậy và cầm điện thoại lên.

Nhìn hàng loạt cuộc gọi nhỡ phía trên, tôi sững người: "Ch.ết m.ẹ ! 10:50 rồi!"

Mùa xuân đến rồi, tôi muốn những người lao động bị sa thải tìm được việc làm trở lại! ! !

Những cuộc gọi nhỡ này,không cần nhìn cũng biết là ai.

Chắc là tên sếp mắt bé hơn hạt bắp!

Tôi có thể làm gì?

Tôi tuyệt vọng nhìn vào màn hình điện thoại, hít một hơi thật sâu rồi bấm số với những ngón tay run rẩy.

"Bíp-bíp-bíp-"

Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ.

Thích Tổng có thể đang suy nghĩ về việc làm thế nào để sa thải tôi

Và tôi- một cấp dưới chu đáo đã cho anh ấy lý do chính đáng!

Tôi nghe điện thoại trong tuyệt vọng, nửa mong nửa không.

"Xin chào?"

Một giọng nói từ tính phát ra.

Tôi rùng mình một lúc: "Xin chào... đây có phải là Thích tổng không ạ?"

Im lặng một lúc: "Ngụy Hàn?"

"Vâng vâng vâng!"

Với vẻ mặt cay đắng , tôi nói :" Chủ tịch Thích thực sự xin lỗi, tôi—"

Anh ấy ngắt lời tôi.

"Ồ, tôi gọi cho em để nói với em rằng tôi có việc phải làm, báo cáo hôm nay đã bị hủy bỏ."

16.
Tôi ngạc nhiên hỏi lại: "hủy bỏ?"

"Ừ" sau khi dừng một lúc, anh ấy nói tiếp:"Tôi có việc phải làm vào thứ Hai, vì vậy em không cần phải đi làm, và báo cáo lại vào thứ Ba."

"Nhưng em không được đi xa mà luôn phải ở chế độ chờ bất cứ lúc nào."

Tôi gật đầu lia lịa: "Được, được! Chủ tịch Thích, anh còn chỉ thị gì không? "

Thời gian như ngừng lại ...

"Em, em có khỏe không?..."

Giọng điệu của anh ấy có chút không tự nhiên.

"Hả?"

"Không có gì."

Nói xong anh ấy cúp điện thoại ngay lập tức. Tôi nghe tiếng bíp trên điện thoại mà vẫn thấy hơi khó tin.

Thực sự, anh ấy không muốn tôi nói tiếp, phải không?

Hay là Thích Khải hẹn hò với bạn trai nên không có thời gian nói chuyện với tôi?

Tự dưng tôi lại có thêm một ngày nghỉ chính đáng !

Thuốc giảm đau đã bắt đầu có tác dụng, và bụng của tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Tôi mừng rỡ vén chăn lên, con "heo" trong chăn vẫn đang ngủ. Bụng của nó phình to , mồm thì ngáy khò khò.

Tôi chạm vào nó: "Đến giờ ăn rồi!"

Tiểu Bát Giới tỉnh giấc trong giây lát và ngay lập tức mở to đôi mắt tròn xoe, kêu "meo meo" rồi đứng dậy, dụi dụi vào người tôi.

Nhìn những hành động quen thuộc, tôi cảm thấy thoả mãn trong lòng đôi chút. Có vẻ như cơn tức giận của nó đã kết thúc.

Nhưng mấy ngày nay Tiểu Bát Giới ăn không ngon miệng, chỉ uống chút nước, thậm chí không động đến đồ ăn. Tưởng nó ốm, hóa ra nó vẫn ăn được vào ban ngày, ăn xong hai hộp thức ăn cho mèo như máy xúc. Có lẽ buổi tối ít vận động nên nó không ăn được.

Tôi và con "heo" cam nằm trên giường cả ngày, đến tối mới dậy.

Trong khi bụng của tôi đang khá hơn, tôi muốn hoàn thiện bản thảo báo cáo của mình. Tôi đứng dậy và đi đến bàn máy tính.

Thấy tôi chuẩn bị đi làm, Bát Giới dùng móng vuốt túm lấy váy của tôi và kéo tôi vào giường.

Tôi nghĩ có thể nó muốn tôi nghỉ ngơi một lúc.

Eo ơi, lắm lúc lại tình cảm ghê ha!

Tôi ôm nó lên và hôn nó một lần nữa: "Mẹ phải đi làm để kiếm tiền, nếu không thì con làm gì có thức ăn hộp để chén mỗi ngày cơ chứ?"

Tiểu Bát Giới không thể thuyết phục tôi, nên nó nhảy vào lòng tôi, nằm sát vào bụng tôi.

Tôi muốn Thích tổng có thể nhìn thấy tài năng của tôi và biết rằng tôi là một nhân tài. Khiến anh ta không thể đuổi tôi đi!

Nhưng tinh thần làm việc của tôi kéo dài đến giây thứ hai trước khi tôi mở file bản thảo.

Nhìn hàng nghìn dòng chữ này, tôi không khỏi nhíu mày. Không ấy thì sau 5p nữa mình hẵng làm việc tiếp nhỉ. Tôi nhìn chằm chằm vào máy tính, và đầu óc tôi bắt đầu lang thang.

Người đàn ông đã tông xe vào Thích tổng ngày hôm trước có vẻ cũng khá đẹp. Nhưng vẫn còn xa so với tiêu chuẩn của Thích tổng. Trông không xứng lắm với Thích Khải.

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ như in dáng vẻ điên cuồng và phẫn uất của anh ta, thực sự khiến tôi dựng tóc gáy.

Hai người này có vướng mắc yêu ghét gì mà khiếp thế nhể!

Đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau.

Chẳng lẽ Thích Khải từ đầu đến cuối lại là người mập mờ với người ta sao?

Tôi chạm vào mông của Bát Giới và tự nói với mình: "Giới Giới , con có nghĩ Thích tổng có liên quan gì đến người đàn ông đã va vào anh ấy ngày hôm đó không ?"

"Dĩ nhiên là không rồi " "Heo" con nghe có vẻ không vui.

Tôi thắc mắc: "Thật sao? Mẹ không tin."

...

Tiểu Bát Giới không nói gì, không khí tự nhiên trở nên ngột ngạt.

Sau một lúc, tay tôi bắt đầu run, chân tôi bắt đầu run và toàn thân tôi bắt đầu run.

Tôi nhảy lên với một tiếng "pah".

"Đù!!!!!!Con "heo" biết nói!!!!!!"



Đó không phải là tiếng "meo" dễ thương của một chú mèo con, mà là tiếng "meo" vô nghĩa thăng trầm như lừa quỷ.

Nó nhìn tôi như muốn nói với tôi rằng mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.

Tôi chỉ vào nó và tức giận nói: "Mày coi tao là đồ ngốc à !"

"Đằng kia có camera đấy, có cần tao kiểm tra lại không?"

Tiểu Bát Giới quay lại nhìn, nó thấy có một chiếc camera đặt gần đó. Nó tựa hồ cũng không có nghĩ tới, một lúc sau, nó đặt hai tay lên ngực bắt đầu ngồi thiền.

Hai chúng tôi lâm vào bế tắc trong mười phút.

Tôi xoay người bật video máy tính để xem giám sát.

Tiểu Bát Giới nhìn thấy và trở nên lo lắng

Trong sự tuyệt vọng, nó nói: "Đừng! Tôi thừa nhận, tôi thực sự là một tinh linh!"

Tôi quay đầu lại nhìn, vẻ mặt tỉnh bơ nói: "Thật ra thì camera đã hết điện từ lâu rồi."

"Chết tiệt " Tôi nghe nó nói.


18.
"Mèo nhỏ không được chửi thề!"

"Heo con" quay đầu làm ngơ, không chịu nói chuyện với tôi.

Sau khi tôi dọa rằng sẽ mang nó đi bán, cuối cùng nó cũng chịu thua.

Nó ngây thơ nhìn vào mắt tôi và nói: "Đừng bán tôi".

"Tôi không phải là con mèo yêu thích của em sao? Tôi chỉ là một con mèo tội nghiệp, yếu đuối và không nơi nương tựa."

"Ừ" tôi chế nhạo: "Anh chỉ là một chiếc máy ủi tàn nhẫn có thể ăn ba hộp thức ăn trong một bữa."

Tiểu Bát Giới không nói gì. Nó sử dụng kỹ năng đôi mắt long lanh ngấn nước của mình nhìn tôi , cố gắng đánh thức lương tâm của tôi.

Tôi đã nói là không có ý nhắm vào nó nhưng nó giấu tôi thế này thì việc trở nên khó xử lí lắm.

Tiểu Bát Giới suy nghĩ một lúc và nói: "Tôi không cố ý giấu em. Tôi chỉ hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng mỗi ngày. Tôi vô tình trở thành một tinh linh , vì vậy tôi không dám nói với em . Nhìn tôi mỗi ngày nằm trên sô pha thực ra là đang tu luyện đó."

Tôi nhướng mày: "Vậy ngươi có bản lĩnh gì không? Có biết bùa chú không? Ví dụ như loại đá mài thành vàng , đá mài thành kim cương, v.v. "

Trong mắt Tiểu Bát Giới hiện lên một tia khinh thường.

"Nếu tôi muốn, liệu tôi có còn ở đây để ăn đồ ăn hộp của em không? Tôi chỉ có thời gian để kiểm soát thần trí của mình ... "

Nó suy nghĩ một lúc và cho tôi một thời gian rất cụ thể: "Từ 8:00 tối đến 8:00 sáng."

"Chà" tôi kết luận:"Vậy ý của ngươi là ngươi là một con mèo nhỏ mới trưởng thành, không có năng lực, tội nghiệp không nơi nương tựa, chỉ có thể ăn thức ăn hộp ."

Bát Giới ngồi ngay ngắn và nói: "Chuẩn không cần chỉnh."

"Nếu đã như vậy, chúng ta vẫn sống hoà thuận như trước, ta sẽ không mang bán ngươi đi, mỗi ngày ta đều nuôi ngươi, được không?"

"Tôi cũng nghĩ như vậy, em nghĩ như vậy là tốt rồi." Nó vui vẻ nhìn ta.

Tôi mỉm cười: "Được rồi Thích Khải , cảm ơn anh đã thông cảm, hợp tác và ủng hộ kế hoạch này."

Mèo con gật đầu: "Bình thường thôi."

Trong phòng không một tiếng động...

Nó quay đầu cứng ngắc nhìn tôi, từng chút từng chút một.

Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng kêu cót két của cổ nó.

Một giọng nói khiếp sợ từ trong cổ họng từng chút một nói ra: "Em nói cái gì?"

"Tôi không biết Thích tổng muốn hỏi gì."


19.
Thực ra tôi không chắc Tiểu Bát Giới có phải là Thích Khải không.

Tôi chỉ nghĩ việc anh ấy cản trở tôi đi triệt sản cho mèo con hai lần trong ba ngày chỉ là ngẫu nhiên.

Thật lòng mà nói, tôi thực sự không hiểu sao chủ tịch của một công ty lớn lại có thể ngây thơ như vậy?

Làm sao anh ấy có thể bị lừa hai lần liên tiếp!

Tôi nhìn Tiểu Bát Giới đang hối hận , lấy chân che mặt

Anh ấy cố gắng phản bác lại nhưng tôi đã trấn áp anh ấy bằng hai câu: "Nếu anh không phải là Thích Khải thì chúng ta hãy đi triệt sản đi. Dù sao tôi cũng không có ý định tìm mèo cái cho anh, giữ lại hai quả trứng đó cũng vô dụng."

Vừa nói, tôi vừa lấy điện thoại di động ra định gọi cho bệnh viện thú cưng.

Trước khi cuộc gọi được phát đi, Tiểu Bát Giới đã nhảy xuống và đi về phía tôi.

Anh ấy vì xấu hổ mà trở nên tức giận: "Được, được! Tôi là Thích Khải, được chưa ? Ngụy Hàn, em không thể nhìn thấu rồi mà không nói ra sao? Ngày mai tôi sẽ đuổi việc em!"

Khóe miệng tôi nở một nụ cười ác độc: "Được. Vừa vặn là tôi đang bí thời gian triệt sản cho anh."


20.
Sĩ diện quan trọng hay hai viên bi quan trọng hơn ?

Vào lúc này, Thích Khải cuối cùng cũng hiểu ra câu nói sâu sắc này.

Anh chịu đựng tủi nhục và nuốt uất ức vào trong.

Để không bị trở thành mèo thái giám,anh ấy còn vẽ một cái cớ cho tôi, nói rằng chỉ cần anh ấy bình phục, anh ấy sẽ thăng chức, tăng lương cho tôi.

Tôi cười "hehe".

Tôi gật đầu và giả vờ tin điều đó.

Khi đi ngủ vào buổi tối, Thích Khải nhảy lên giường tôi một cách tự nhiên .

Thân hình mập mập trông thật đáng yêu.

Anh bước đến với những bước catwalk duyên dáng, ưỡn mông định chui vào giường tôi.

Tôi kéo anh ấy ra: "Anh đang làm gì vậy? Ngủ trên giường dành riêng cho mèo của anh."

Tôi nắm gáy nó rồi đưa lên không trung

Nó duỗi hai chân trước ra , phản kháng quyết liệt : "Buông tôi ra! Không phải em luôn cố chấp muốn ôm tôi ngủ sao!"

Tôi ném anh ấy xuống đất: "Bây giờ anh không phải là một con mèo con dễ thương, anh là
một người đàn ông hôi thối. Biến đi, tên đàn ông hôi hám."

Thích tổng lượn một vòng trên không một cách vụng về và tiếp đất bằng cằm.

Anh ấy không tức giận mà lắc lắc cái đầu, mở hết cỡ đôi mắt to tròn, nghiêng đầu nhìn tôi tỏ vẻ đáng yêu: "Ta là một con mèo nhỏ ngọt ngào, meo meo ~"

Eo ơi, thật kinh tởm.

Tôi đá anh ta ra ngoài và đóng sầm cửa lại.



Tôi của ngày hôm qua ngoan ngoãn nghe lời sếp, tôi của ngày hôm nay đã quẳng sếp thật mạnh!

Nhưng thành thật mà nói, hình ảnh của Thích tổng luôn rất cao trong trái tim tôi.

Đẹp trai và có năng lực, anh ấy luôn là đại diện của người chiến thắng trong cuộc sống.

Nhưng hôm nay nhìn bộ dạng ngu ngốc của anh ấy, nếu không phải anh ấy tự mình phô bày bản thân, tôi thật sự không thể tin được anh ấy thực sự là Thích Khải.

Dám lấy việc xẻo bi dọa boss ... Công ty phải trao cho tôi một cái bằng khen.

Con mèo mập đã học cách cào cửa mà không cần ai dạy. Tiếng cót két cứ vang lên mãi ở ngoài phòng khách.

"Cho tôi vào đi mờ! Làm sao em có thể chịu được khi để một con mèo con ngủ trong phòng khách với cái thời tiết lạnh giá như thế cơ chứ?"

Tôi ngơ ngác nói: "Vậy sao không vào bệnh viện thú cưng ngủ đi?".

Ngoài cửa im lặng một lúc, giọng nói đau đớn của Thích Khải xuyên qua khe cửa: "Ngụy Hàn, sao em có thể thốt ra những lời lạnh lùng như vậy từ cái miệng 37 độ của mình?"

Nằm trên giường , tôi suy nghĩ về những điều mà anh ấy khai vào lúc nãy. Thích Khải nói rằng sau khi anh ấy bị ngất vào mỗi tối đúng lúc tám giờ thì sẽ biến thành mèo nhà tôi.

Anh ấy có thể cảm thấy rằng linh hồn của Tiểu Bát Giới đang ngủ trong cơ thể của mình, và nó sẽ chiếm lấy lại cơ thể ngay khi anh ấy rời đi.

Bây giờ tôi cảm thấy một người và một con mèo cùng nhau sống trong một cơ thể nhỏ bé mỗi ngày khiến Thích Tổng trở nên thân quen với nỗi ám ảnh và đang dần biến thành một con mèo.

Tôi cuộn mình trong chăn, trở mình thở dài: "Ôi cuộc đời thật là vô thường, ruột già quấn lấy ruột non."

22.
Sáng hôm sau...

Khi tôi gặp Thích Khải ở trong nhà ăn, anh ấy đang đứng trước ô cửa bán món cá hồi. Chú nấu cơm có chút tò mò nhìn anh, bởi vì Thích tổng trước giờ thích ăn cá cho lắm. Anh ấy đứng trước cửa sổ, nhìn con cá hồi bằng ánh mắt khao khát.

Bác hiểu ra: " Thích tổng, món này vừa được chuyển đến sáng nay, rất tươi, cậu có muốn ăn thử không?"

Thích Khải do dự một lúc nhưng vẫn không thể ngừng cơn thèm mà duỗi tay đang bưng đĩa ra: "Vậy cho cháu một chút đi."

Tôi ở bên cạnh nhìn có chút thích thú, anh ấy phát hiện ra liền quay đầu lại lườm tôi một cái.

Sự quyết tâm trả thù đan xen với nỗi sợ hãi khi đến bệnh viện thú cưng hiện lên trong đôi mắt đó có vẻ hơi phức tạp.

Ngô Diễm Phân thì thầm: "Em đã làm cái quái gì với Thích tổng vậy? Tại sao chị lại cảm thấy anh ấy như vừa yêu vừa hận thế? Hai người sẽ không diễn cảnh chủ tịch bá đạo yêu tôi, hành hạ thể xác và trái tim của nhau chứ?"

Tôi phun ra một từ: "Ngừng."

"Ngô Diễm Phân, em khuyên chị nên đọc ít những cuốn tiểu thuyết ngớ ngẩn đó lại, nếu không sẽ rất khó để tìm được người yêu đấy ."

Ngô Diễm Phần tròn mắt và ngồi xuống với tôi.

Cách đó không xa, Thích Khải đã dùng bữa xong, tôi thấy anh ấy nhìn đi nhìn lại cái căn tin rộng lớn như thể đang tìm ai đó.

Ngô Diễm Phân vươn dài cổ ra, trông y hệt con rùa của mẹ tôi nuôi ở nhà.

Cô ấy chọc chọc tôi bằng đũa và hào hứng nói: "Này! Thích tổng đang tìm em đấy!"

Giọng cô ấy hơi lớn, những người ăn bên cạnh chúng tôi đều quay đầu lại nhìn bàn của tôi.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ nên vội cúi đầu: "Nói ít thôi! Ăn cũng không ngậm được miệng."

Ngô Diễm Phân có chút không vui, thấp giọng lẩm bẩm: "Nhạt nhẽo ghê."

Đang ngậm cơm trong miệng, khuôn mặt của Ngô "phát thanh" tự dưng đỏ bừng, may mà cô ấy không bị nghẹn ch.ế.t.

Cô ấy gật đầu lia lịa, đứng dậy với một cái "vút" , trước khi rời đi còn nháy mắt với tôi một cách tuyệt vọng .

Thích Khải lịch sự cảm ơn, đi vòng qua ghế và ngồi bên cạnh tôi.

Khoác trên người một bộ vest và đi giày da, anh ấy đặt chiếc đĩa lên bàn một cách duyên dáng và nở nụ cười trên môi.

Tôi nghe thấy anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Tối hôm qua anh ngủ ở sô pha, bị cảm lạnh!"

23.
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Thích Khải, anh ấy vẫn được quay trở lại phòng ngủ. Lý do của Thích tổng là ban đầu tôi nhất quyết muốn ôm anh ấy khi ngủ nên bây giờ anh ấy đã quen và không thể thay đổi điều đó. Suy cho cùng, anh ấy vẫn là sếp của tôi vào ban ngày, vì vậy tôi phải cho sếp tí mặt mũi.

Nhưng tôi chỉ hứa là cho anh ấy ngủ trên chiếc giường mèo trong phòng ngủ.

Cả hai chúng tôi đã lùi một bước và đạt được một thỏa thuận thân thiện.

Tôi đang lướt điện thoại vào ban đêm thì đột nhiên thấy một tin nhắn.

"Kẻ bất lương ở đâu" sắp lên sóng, chiếu sớm vào chiều thứ bảy tuần này.

Bộ phim này là màn ra mắt của nữ ca sĩ tôi yêu thích nhất và tôi đã luôn muốn xem nó.

Tôi nhanh chóng mở máy tính để đặt vé, nhưng lại phát hiện ra rằng đã không còn vé cho buổi ra mắt.

Ngay cả những chỗ ngồi trong góc cũng đã được đặt trước.

Các rạp khác cũng đều trong tình trạng như vậy.

Tôi thấy hơi tiếc nuối trong lòng, buổi ra mắt, ít nhiều có cảm giác khác lạ.

Nếu bạn đi xem nó vào ngày hôm sau, bạn chắc chắn sẽ thấy spoilers hoặc những bình luận đầu tiên.

Tấm nệm bên cạnh tôi hơi lún xuống, Thích Khải ngồi nhổm và nhìn vào điện thoại của tôi.

Anh phàn nàn: "Con mèo nhỏ không được nghịch điện thoại, chán quá".

"Hả?" Anh nhìn tôi: "Em muốn xem cái này à?"

Tôi gật đầu: "Nhưng giờ hết vé rồi, quên đi".

Anh nhìn điện thoại tôi một lúc mà không nói gì cả.

Tôi quay sang nhìn anh: "Sao anh lên đây? Xuống nhanh đi."

Thích Khải nhìn tôi bằng khuôn mặt giận dữ rồi đi xuống giường trong tư thế vặn vẹo mông: "Người phụ nữ tàn nhẫn."

"Mấy ngày trước còn bị gọi là cục cưng, hiện tại ôm được rồi , hôn được rồi liền không thèm nâng niu nữa."

Ngậm ổ mèo trong miệng, anh ấy kéo nó đến gần lò sưởi ở chân giường, nhảy lên đi lại vài vòng rồi tìm một chỗ thoải mái để nằm.

Tôi thích thú quan sát anh ấy.

Thích Khải bây giờ đã nhanh chóng thích nghi trong thân phận của một chú mèo con.

Thấy tôi đang nhìn mình, Thích Khải vặn vẹo cơ thể mập mạp của mình và quay lưng lại.

"Hừ!"

24.
Ngày hôm sau tôi dậy hơi muộn nên phải vắt chân lên cổ mà chạy đến công ty.

Lão Từ không nói gì, vẫn quan tâm hỏi tôi: "Dạo này sức khỏe tốt hơn chưa, có đi bệnh viện khám bụng không?"

Tôi xua tay lần nữa: "Không sao ạ, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi, đã tốt hơn trước rất nhiều"

"Ôi, người thanh niên trẻ này, nếu cô không biết cách chăm sóc cơ thể của mình, cô sẽ cảm thấy khó chịu khi về già. Cô vẫn nên tận dụng tuổi trẻ của mình——"

"Cứ như mèo con tắm nắng trong khu vườn nhà , rất trong lành....."

Tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên.

Lão Từ nói: "cô cứ nghe điện thoại trước đi" rồi chắp tay sau lưng bỏ đi.

Tôi nhấc máy: "Hi, khỏe không?"

Một giọng nói quen thuộc từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: "Thứ nhất, tên tôi không phải Hi, tôi tên là Thích Khải. Thứ hai, tôi—"

Tôi vỗ trán, dạo này Thích tổng ngày càng buông thả bản thân.

Không biết có phải anh ấy luôn căng thẳng, luôn kìm nén bản thân nên phân chia bản thân thành nhân cách thứ hai hay không.

"Thích tổng" Tôi bất ngờ cắt ngang: "Anh có chuyện gì vậy?"

Thích Khải chưa nói xong, anh ấy có vẻ không vui, tức giận nói: "Đến văn phòng của tôi ngay!"

Rồi anh ta cúp điện thoại.

Được, đây là lần thứ hai dám cúp máy điện thoại của tôi.

Chỉ cần hai quả bóng.

Đủ để trả nợ.



Không cần phải hỏi, tôi biết rằng cái miệng lớn của Ngô Diễm Phân đã đóng góp rất nhiều.

Tôi bất đắc dĩ đẩy cửa phòng làm việc ra: "Thích tổng, anh có việc gì không ?"

Thích Khải ném cho tôi một báo cáo: "Cái này là do Lão Từ làm, em thấy thế nào? "

Lão Từ là người quản lí của tôi và tôi không nên đọc những gì chú ấy làm khi chưa được phép.

Nhưng chủ tịch điều hành đã lên tiếng, tôi không thể từ chối,vì vậy tôi đã cầm nó lên và lật xem nó rồi lịch sự nói: "Tôi nghĩ đề xuất của giám đốc Từ là rất tốt, những ý tưởng mới lạ và khả năng thực thi mạnh mẽ."

Thích Khải há to miệng "Hả" một cái và nói:"Tất cả đều là vô lý ."

Biết là vô lý mà còn hỏi tôi!

Tôi đặt bản báo cáo lên bàn và ngây người nhìn anh.

Thích Khải có vẻ hơi mất tự nhiên khi bị tôi nhìn chằm chằm, anh hắng giọng chỉ vào chiếc cốc trước mặt: "Tôi khát nước, rót cho tôi một cốc cà phê."

Đây là công việc của thư ký đúng không?

Thư ký Trương bình thường không phải hay rót nước pha trà cho anh sao?

Tôi nhìn chiếc cốc một lúc nhưng không nhìn Thích Khải.

Tôi thở dài bất lực, đứng dậy và pha cà phê cho anh ấy.

Tôi không hỏi anh ấy muốn uống loại hạt nào, nên tôi chỉ lấy một hộp và bắt đầu xay.

Cá nhân tôi không thích uống cà phê lắm nên tôi không hay nghiên cứu quá nhiều về những thứ này.

Tôi pha cà phê tùy ý, đánh bọt tùy ý và phục vụ trực tiếp cho Thích Khải mà không cần thêm sữa hay đường dựa theo sở thích của tôi.

"Cẩn thận..."

Thích tổng không chút do dự nhấp một ngụm cà phê, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi.

"...nóng."

Tôi nuốt từng chữ vào trong miệng.

Mặt Thích Khải lúc xanh lúc đỏ , trông hết sức kiềm chế.

"Không tệ, bong bóng đánh... không tệ!"

Anh ấy đặt chiếc cốc xuống bàn một cái "bang" và tôi nhìn thấy bàn tay nắm chặt thành ghế đang nổi đầy những đường gân xanh.

Đợi một lúc , anh ấy lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy nhỏ rồi ném cho tôi: "Này, vé này của em đấy!"

Tôi nhặt nó lên và xem.

"Kẻ bất lương ở đâu" lúc 5 giờ, Thứ Bảy.

Tôi hơi ngạc nhiên và ngước nhìn Thích Khải.

Mặt anh bắt đầu đỏ bừng.

Thích Khải cầm cốc cà phê lên che mặt: "Không cần cảm ơn , chẳng qua là người khác đưa cho tôi, hơn nữa tôi không thích loại thể loại phim này nên cho em !"

Lòng tôi cảm động, siết chặt vé xem phim trong tay: "Cảm ơn anh, Thích tổng."

Thích Khải nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cám ơn anh Thích tổng nghe không thành tâm chút nào, em nên nói lời cảm ơn anh Thích Khải."

Tôi mỉm cười, giọng nói trở nên dịu dàng mà tôi không nhận ra: "Cám ơn Thích Khải."

"Ghê quá, đi đi !" Thích Khải quay đầu đi chỗ khác.

Tôi thấy chiếc cà vạt buộc trên cổ anh ấy có màu đỏ nhàn nhạt, tôi không kìm được vui mừng: "Vậy tôi đi ra ngoài trước."

Thích Khải xua tay và không nói gì.

Tôi vừa đóng cửa phòng làm việc,Thích Khải đột ngột đứng dậy, đi tới bình nước, rót cho mình một ly nước lạnh lớn rồi nuốt xuống.

"Chết tiệt" anh mở miệng lấy tay quạt lưỡi.

"Tí thì chết cháy tới nơi rồi!"


26.
Khi đến dự buổi ra mắt, tôi cố tình mặc một chiếc váy nhỏ mới mua và trang điểm một chút.

Sống mà, phải có tí lịch sự chứ.

Tôi đến sớm, buổi họp báo vừa kết thúc.

Vé mà Thích Khải đưa cho tôi có vị trí khá tốt.

Tôi ngồi xuống, cầm vé xem phim định chụp gửi cho bạn thân.

Bỗng có một người vỗ nhẹ vào tôi.

Tôi quay lại và thấy một chàng trai đội mũ len.

Cậu ấy hơi đỏ mặt, xấu hổ giơ điện thoại di động lên nói: "Xin chào, vừa rồi tôi thấy bạn... bạn, bạn, tôi thấy bạn rất đẹp, bạn có thể để lại thông tin liên lạc không?"

Tôi thấy cậu ấy có vẻ hơi ngại ngùng, vừa định nói không thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi: "Không được , cô ấy đã có bạn trai rồi."

Nói xong, Thích Khải nhét bịch bỏng ngô vào tay tôi, nghiêng người và đặt lon Cocacola vào bên phải tôi.

Tôi có thể ngửi thấy mùi thơm của gỗ thông trên người anh ấy.

Thằng cha này chắc hẳn đã xịt nước hoa trước khi ra ngoài.

Sau khi làm xong một loạt hành động, Thích Khải ngẩng đầu lên và nhìn chàng trai kia với ánh mắt khiêu khích.

Cậu ấy ngượng ngùng nói "Xin lỗi" rồi quay người bỏ chạy.

Tôi nhìn bản mặt của Thích Khải, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Thích Khải ngồi cạnh tôi như không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy một nắm bỏng ngô từ tay tôi và nhét vào miệng anh ấy.

"Ồ, bạn tôi nói còn một vé nữa mà cậu ấy không đi, sợ lãng phí nên mới đưa cho tôi."

Lúc nói lời này, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt không thay đổi, nhưng lỗ tai lại có chút đỏ lên.

Tôi hiểu ra, không bỏ qua: "Thật trùng hợp."

"Thế á?" Thích Khải than thở:"Tôi thực sự không thích đến, này, anh ấy khăng khăng muốn tôi đến, thật đấy, vừa rồi tôi đang ngủ ở nhà."

Tôi nhìn kiểu tóc chỉnh tề và gọn gàng của anh, gật đầu nói: "Ừ, anh ấy thật phiền phức."

Có lẽ Thích Khải cũng cảm thấy vậy, nói nữa cũng hơi giả tạo nên im lặng luôn.

27.
Quả nhiên Moment là nữ ca sĩ tôi yêu thích nhất mà, cô ấy có thể được gọi là diễn viên trong tương lai.

Tuy là lần đầu tiên đóng phim nhưng toàn bộ phim rất tự nhiên, còn đỉnh hơn cả ca hát.

Một bộ phim hài lãng mạn có thể khiến khán giả bật khóc thì phải biết nó hay như nào.

Tôi có thể nghe thấy tiếng cô bé bên cạnh mình đang thổn thức khe khẽ.

Ở nửa sau của phim, có một cảnh nam nữ chính hôn nhau trong cơn bão tuyết vào đêm khuya, cả hai đều biết đây là nụ hôn cuối cùng nên càng thêm mạnh mẽ.

Tôi nghe thấy Thích Khải bên cạnh nuốt nước bọt.

Tôi với lấy bỏng ngô và ngay khi tôi cho tay vào, một bàn tay khác nắm lấy tay tôi.

Nóng.

Tôi quay đầu lại, Thích Khải cũng đang quay đầu lại.

Trong rạp tối, mắt chúng tôi gặp nhau.

Thích Khải có vẻ mặt nghiêm túc.

Có vẻ như tình cảnh của chúng tôi tốt hơn so với bộ phim.

Tay của chúng tôi đang ở trong bịch bỏng ngô, không ai trong chúng tôi dịch chuyển.

Hình như tôi tốt hơn so với bộ phim.

Giờ phút này thời gian như ngưng đọng lại, nhân vật chính thổ lộ, khán giả thổn thức, thỉnh thoảng di động vang lên.

Tất cả trộn lẫn vào nhau, có chút ồn ào.

Nhưng tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tim mình đập ngày càng nhanh hơn.

Thời gian tưởng chừng như đã trôi qua rất lâu, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, tôi giật mình nhận ra điều đó, rút tay lại như thể bị điện giật.

Thích Khải khựng lại một lúc rồi cũng quay đầu lại, nhanh chóng nhét bỏng ngô vào miệng.

Nữ diễn viên yêu thích của tôi đã xuất hiện trên màn ảnh , cốt truyện của bộ phim cũng rất thú vị.

Tôi nhìn chăm chăm vào màn hình nhưng đầu óc tôi trống rỗng, tôi không thể nghĩ điều gì cả.

Mãi đến khi đèn trong rạp bật sáng, tôi mới biết là phim đã hết.

Những người xung quanh lần lượt giải tán.

Chỉ có tôi và Thích Khải vẫn ngồi ngây ra đó, không ai đứng dậy trước.

28.
Chúng tôi không nói chuyện. Bầu không khí trong một lúc trở nên khó xử. Nguyên nhân chính do là hai người không biết phải nói gì.

Sau khi nghĩ về điều đó, tôi đứng dậy mà không nhìn Thích Khải.

Tôi quay lưng lại với anh ấy, nói: "...Đi thôi?"

Anh ấy khẽ "ừm" một tiếng rồi theo tôi ra ngoài.

Tôi đi trước, Thích Khải ngoan ngoãn đi theo sau.

Giống như tôi mới là boss còn anh ấy là "cô thư ký nhỏ" lẽo đẽo theo tôi.

Thích Khải đến bằng ô tô.

Mặc dù không nói gì cả nhưng chúng tôi đều ngầm hiểu mà cùng lên xe.

Thắt dây an toàn xong,Thích Khải bắt đầu tìm một chủ đề để phá vỡ bầu không khí ngượng ngạo:"Thức ăn đóng hộp cho mèo em mới mua không ngon lắm, không được nguyên chất."

Tôi nói: "Hình như anh vẫn ăn mà nhỉ".

Thích Khải không nói gì tiếp.

Tôi tròn mắt, quay sang nhìn anh: "Anh ăn thật đấy à?"

Anh ấy hơi lúng túng: "Tôi chỉ ăn một ngụm, một ngụm nhỏ."

"Chủ yếu là vì mèo con muốn ăn" anh ấy nói thêm.

Tôi:"..."

"Có lẽ là bởi vì cái này quá rẻ, lần sau tôi cố gắng mua cái đắt hơn."

Tôi do dự một lúc, nhưng vẫn không kìm được mà nói: "Có một vấn đề tôi muốn hỏi đã lâu".

Thích Khải hất cằm nói: "Em hỏi đi."

Bây giờ tôi vẫn cảm thấy rằng Thích Khải thích cả đàn ông lẫn phụ nữ nên tôi phải sắp xếp câu từ để hỏi sao cho tế nhị một chút.

"Người đàn ông tông xe vào anh ngày hôm đó là...?"

Ngay khi chủ đề này được đề cập, Thích Khải đã vỗ đùi "bép" một cái.

Anh ấy tức giận nói: "Tôi nói cho em biết, tôi chính là xui xẻo mới gặp phải! Em biết không, tôi thậm chí không biết tên đó, mà tên đó cũng không biết tôi!"

Tôi hơi khó hiểu: "Vậy tại sao anh ta lại tông vào anh?"

"Ai biết!" Thích Khải nghiến răng nói: "Anh ta căn bản không phải tới tông tôi mà là tới tông người phụ nữ phía sau tôi! Người phụ nữ đó là bạn gái cũ của anh ta! Nhưng anh ta lái xe quá nhanh không kịp phanh nên va vào tôi. Anh ta không chỉ tông phải người tôi mà còn làm mất hết cả danh tiếng của tôi rồi! Bây giờ bố mẹ tôi nghĩ tôi thích đàn ông! Mẹ tôi suýt nữa thì nổi giận!"

"Ồ! Thì ra là thế!" Tôi chợt hiểu ra

Thích Khải nhìn tôi và lo lắng nói: "Tôi không thích đàn ông! Tôi thực sự không thích họ! Tôi, tôi thích——"

Anh ấy đỏ mặt.

Tôi sợ đến mức đánh vào cái tay đang cầm vô lăng của anh ấy, chỉ về phía trước và nói: "Đừng nhìn tôi , nhìn đường đi!"



Vì không có ô tô nên khi thuê nhà tôi không thuê chỗ để xe.

Thích Khải đỗ xe ở lối vào khu chung cư : "Xuống xe trước đi, tôi tìm chỗ đậu xe."

Tôi hơi ngượng ngùng: "Không sao, tôi đi với anh, anh không cần vội."

Thích Khải gật đầu nhưng không lái đi luôn.

Không khí bỗng trở nên mập mờ.

Cả hai chúng tôi đều ngồi im .

Tiếng nhạc jazz saxophone phát ra êm dịu, những hạt mưa bị gió thổi đập vào kính chắn gió và nhanh chóng bị cần gạt nước cuốn đi. Những ánh đèn nê-ông phía xa chỉ còn là ánh sáng mờ mờ giữa làn mưa. Trong không gian kín, tiếng nhạc, tiếng mưa, tiếng gạt nước và nhịp tim của nhau hòa quyện vào nhau.

Mặc dù nhiệt độ đã rất lạnh nhưng mặt tôi bắt đầu nóng dần lên và thậm chí sau lưng tôi còn toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Tôi quay sang nhìn Thích Khải.

Anh đang nghiêm túc nhìn vào tay lái, ánh mắt bất động.

Tôi không chịu nổi nữa, cởi dây an toàn nói: "Tôi, tôi lên trước."

Thích Khải im lặng nhìn tôi đưa tay giữ cửa xe.

Vừa định đứng dậy, đột nhiên tay trái bị giữ lại.

Tôi giật mình quay lại, Thích Khải không nói lời nào mà lấy tay dùng sức kéo tôi ngồi xuống lại chỗ ngồi.

"Anh......"

Tôi chưa cả nói xong.

Trong tiếng nhạc mơ hồ vang vọng, khuôn mặt tuấn tú của Thích Khải không ngừng phóng to trong mắt tôi, hương thơm thoang thoảng như lấp đầy cả không gian .

Tôi trở nên bất động ngay tức khắc.

Đầu óc tôi như một mớ hỗn độn, chỉ chứa đầy một ý nghĩ: Anh ấy cởi dây an toàn khi nào?

Giọng nói hơi khàn khàn của anh ấy vang lên : "Nhắm mắt lại."

Tôi liếc nhìn anh và làm theo.

Một mùi bạc hà và thuốc lá liên tục đến gần khiến tim tôi như ngừng đập.

Một giây trước khi hai đôi môi chạm vào nhau, tôi đột nhiên cảm thấy một sức nặng đè lên cơ thể mình.

Vừa mở mắt ra, Thích Khải đã nhắm chặt mắt và ngất đi.

...

Tôi ngớ người ra.

Một lúc sau, tôi hốt hoảng đỡ lấy anh.

Làm sao mà một người lại có thể phấn khích khi được hôn đến mức ngất đi được cơ chứ.

Vừa định nâng người Thích Khải sang ghế bên kia , tôi liếc nhìn màn hình ô tô.

Hiển thị thời gian: tám giờ tối.

Ôi vl!

Tôi nhìn lên trên tầng.

Qua cửa kính ô tô, tôi thấy rèm cửa nhà mình được vén lên "vèo" một cái.

Một khối màu cam mập mạp mang khuôn mặt giận dữ nhảy lên trước cửa sổ.

Từ khoảng cách xa như vậy, hình như tôi vẫn nghe thấy tiếng nó giận dữ chửi rủa: "Mẹ kiếp! Đùa nhau à "

30.
Sau khi cảm ơn và tiễn người hàng xóm tốt bụng ở cửa, tôi đắp chăn cho Thích Khải đang nằm trên giường.

Trước khi người hàng xóm đi còn nhắc tôi: "Lần sau để bạn trai uống ít lại, bây giờ thanh niên bảnh bao ra ngoài không an toàn đâu".

Anh ấy tức giận đứng dậy gặm lấy cánh tay tôi: "Mau để anh hôn em! Nếu không hôm nay anh không ngủ được!"

Tôi nhìn người đàn ông mang hình dạng của con mèo nhỏ trước mặt có mấy ngấn mỡ trên bụng khẽ run lên khi đứng dậy cùng đôi mắt tròn xoe đầy vẻ chưa thoả mãn.

Vừa rồi nhịp tim bị xao động thì không nói chứ bây giờ lí trí của tôi đã quay lại rồi , làm sao mà có thể làm mấy cái hành động to gan như vậy

Tôi đành giữ bình tĩnh đẩy anh ấy ra.

"Này. Đừng có mơ được hôn tôi với cái mỏ mà anh vừa liếm mông xong."

Thích Khải rất tức giận: "Tôi không liếm mông tôi!!!"

Tôi chỉ vào miệng "heo" của anh và nói: "Mồm anh có ngửi thấy mùi c*t không?"

Anh ấy nhìn tôi đầy nghi ngờ rồi đi đi lại lại trên giường, cố gắng trố mắt ra để nhìn vào quả mông đầy lông mèo.

Tôi nhìn anh ấy đuổi theo tôi như một kẻ ngốc mà đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

Tôi nằm ngửa, nhìn trần nhà thở dài "Mình đã làm gì có tội tình gì!".

31.
Thích Khải không tin và nhõng nhẽo với tôi rất lâu.

Vào nửa đêm, tôi cảm thấy lồng ngực tự nhiên trở nên nặng nề như thể ai đó đã nằm lên tôi.

Tôi suýt chút nữa không thở nổi bèn mở mắt ra liền nhìn thấy trong đêm đen xuất hiện một đôi mắt màu lục.

Tôi sợ đến nỗi tóc tai dựng thẳng đứng lên.

Trong lúc đó, giọng nói u ám của Thích Khải vang lên: "Để anh hôn em."

Đôi chân lông lá của anh ấy giẫm xương quai xanh của tôi và 7kg thịt đè lên ngực tôi.

Lúc này, cơn giận của tôi dồn thẳng đến đỉnh đầu.

Tôi đã nghĩ đến việc tìm bác sĩ nào trong bệnh viện thú cưng và cách chăm sóc nó sau phẫu thuật!

Thích Khải nhìn thấy lửa giận trong mắt tôi thì đột nhiên thay đổi giọng điệu, đáng thương nói:"Vậy anh không hôn nữa, em ôm anh ngủ được không?"

Anh ấy nhìn tôi với đôi mắt to long lanh.

Tôi nhìn chằm chằm anh một hồi, không khỏi thở dài.

"Này." Tôi vén chăn lên, bất đắc dĩ nói: "Vào đi."

Tôi vờ như không nhìn thấy nụ cười đắc chí thoáng qua trên khuôn mặt Thích Khải.

Một quả bóng ấm áp đã chui vào trong chăn.

Thích Khải thò đầu ra khỏi ngực tôi dưới tấm chăn.

"Ấm quá." Anh dụi đầu vào cằm tôi, ngoan ngoãn nói.

Tôi cúi xuống hôn lên đầu anh ấy: "Chúc anh ngủ ngon."

Đôi mắt đột nhiên mở to, và lắp bắp "Chúc ngủ ...ngon.... ngủ ngon."

32.
Vào ngày hôm sau, khi Thích Khải gọi tôi vào văn phòng, Ngô Diễm Phân đã không ngừng la hét.

Theo cái suy luận quèn của cô ấy thì là một con chó cũng có thể nhìn thấy sự mập mờ giữa hai chúng tôi.

Cô ấy dặn tôi mai sau dù giàu sang hay vinh hoa phú quý cũng đừng quên nhau, làm phu nhân chủ tịch cũng đừng quên thăng chức cho cô ấy lên chức trưởng phòng.

Tôi đã nói chị phải lấy lòng tôi ngay từ bây giờ đi, không thì mai sau chị có xếp hàng cũng chưa chắc đã tới lượt .

Hãy bắt đầu bằng cách mua cho tôi một cốc trà sữa chân châu đường đen full toping đi!!

Ngô Diễm Phân nói với tôi: "Chị muốn trả lại trà sữa!"

"Được rồi" Tôi đứng dậy "Không phải em không cho chị cơ hội mà lo do chị nắm không chắc nha."

"Đi đi, nhìn thấy em thì chị lại thấy đau đầu." Ngô Diễm Phân quay người, không thèm để ý tới tôi.

Vừa bước vào văn phòng, tôi đã nhìn thấy Thích Khải với hai quầng thâm lớn dưới mắt.

Tôi hơi kinh ngạc: "Tối hôm qua tám giờ anh ngất đi, sáng hôm sau tám giờ anh mới tỉnh, chả lẽ lại ngủ không đủ giấc?"

"Anh cả đêm không ngủ được đấy! Tất cả là do em cả"

"Em làm sao?" Tôi thắc mắc "Này nhá từ nhỏ đến lớn chưa ai bảo tướng ngủ của em xấu cả!"

Anh đỏ mặt quay đầu đi, không nói gì .

Tôi hỏi anh gọi em vào làm gì? Chả lẽ anh ấy lại muốn lên làm nóc nhà nên ra oai phủ đầu với tôi trước.

Thích Khải mở to mắt: "Có được không?"

"Anh nghĩ hay quá!"

Thích Khải "hừ" một tiếng rồi vỗ một văn kiện trên bàn: "Tuần này anh đi công tác! Em đi với anh."

Tôi từ chối ngay lập tức : "Không, tuần này em phải về quê, mẹ em nói rằng bà nhớ em. Lâu lắm rồi bà không gặp em."



Ngay sau bữa tối , mẹ tôi- bà Trương đã gọi điện tới cho tôi: "Thứ Bảy này mày về, đừng nhắc đến buổi xem mắt nữa!"

Tôi cau mày: "Hẹn hò xem mắt gì?"

Bà Trương lén lút nói: "Mẹ sắp xếp một buổi xem mắt cho anh trai mày , đến lúc đó mày tìm lý do lôi nó ra ngoài đi."

"Mẹ" tôi bất lực nói:

"Mẹ đang gián tiếp xé tan cái quan hệ tình hữu nghị giữa con với Ngụy Thành hả? Nếu anh con biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho con."

"Không phải lo ! Đến lúc đó, mày liền nói là do mẹ ép!"

"Mẹ" tôi cầm cốc muốn uống nước "Anh hai muốn làm gì thì kệ anh ấy đi , hẹn hò có gì hay ho đâu? Anh ấy lớn như vậy rồi mà con thấy anh rảnh suốt ngày hây ."

Trương phu nhân không vui nói: "Tiểu tử thúi, mày đang nói cái gì vậy? Chờ mày trở về, xem mẹ xử mày như nào! Một lát nữa sẽ đến phiên mày, mày không cần ở chỗ này làm càn."

Tôi bĩu môi.

Những phụ nữ trung niên cao tuổi không có gì việc gì để làm thực sự rất đáng sợ.

Cánh cửa vừa được đẩy ra, một thứ màu cam chạy nhanh ra khỏi cửa.

Tôi không quan tâm, nói với cô thư ký chủ tịch rằng tôi nhất định sẽ hợp tác với cô ấy trước khi tôi được nghỉ phép.

"Tội nghiệp Nguỵ Thành " Tôi nghĩ lại rồi lắc đầu.

34.


Tôi đã thảo luận với Thích Khải về kế hoạch sắp xếp nơi ở cho anh ấy sau khi tôi về quê.

Tôi nghĩ việc gửi Thích Khải đến bệnh viện thú cưng để họ chăm sóc hộ là quá tàn nhẫn

Vì vậy tôi đã đưa ra hai phương án mới .

Một là đến nhà bạn tôi ở vài ngày nhưng anh ấy không được nói chuyện nữa , nếu không sẽ bị phát hiện ra thân phận.

Hai là tôi sẽ để nước và thức ăn sẵn bên ngoài cho anh ấy và anh ấy sẽ ở nhà một mình trong vài ngày.

Thích Khải đã phương án thứ 3: anh ấy muốn về nhà với tôi.

Thích Khải không vui nói: "Em có thể lên máy bay đưa tôi về cùng mà."

"Không, không, không, nguy hiểm lắm, lỡ có chuyện gì thì sao?" Tôi lắc đầu.

Anh ấy thấy tôi đã hạ quyết tâm nên đành chọn ở nhà một mình.

Tôi xoa đầu anh ấy và nói: "Này, khi em quay lại sẽ mang cho anh một hộp loại cá khô đặc biệt."

Thích Khải nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt trở nên rất nguy hiểm: "Nguỵ Hàn, sao tự dưng em lại về nhà?"

"Em về nhà gặp bố mẹ." Tôi hơi bối rối.

"Thế cơ á ." Thích Khải lườm tôi một cái rồi xoay người rời đi.

Anh ấy nhiều lúc hay lên cơn dở dở ương ương nên tôi mặc kệ, thu dọn hành lý ra đi.

Trước khi đi, tôi vẫy tay với anh ấy: "Ở nhà chăm sóc bản thân thật tốt, ăn uống thoải mái không cần để dành nhá!"

Thích Khải nhìn tôi, cái miệng đầy lông lá của anh ấy khẽ nhếch lên: "Đừng lo."

Tôi vẫn còn hơi miễn cưỡng: "Hẹn gặp lại nhé, tạm biệt."

Sau khi nói xong , tôi đóng cửa lại .

Ngay trước khi cánh cửa đóng lại, tôi đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thích Khải vang lên : "ừ, hẹn gặp lại."

35.


Ngay khi tôi về đến nhà, bà Trương nhanh chóng kéo tôi vào phòng bếp .

"Nhìn này, nhìn này" mẹ tôi lấy điện thoại di động ra

"Cô này là giáo viên cấp hai, nhìn khuôn mặt trái xoan này, trông phúc hậu nhỉ? Cô ấy sinh năm 1993! Vừa vặn với anh trai của mày đấy! !"

Tôi nhìn kỹ hơn thấy khuôn mặt tròn cùng đôi mắt biết cười thực sự rất đáng yêu.

"Cô này xinh quá, em ấy liệu có yêu anh trai con không?" Tôi trả điện thoại cho mẹ.

Bà Trương cũng hơi lo lắng: "Rồi ai biết được? Thử đi, đừng trông mặt mà bắt hình dong."

Bà nghiêm túc nói: "Lát nữa con sẽ ra ngoài với anh con với lí do là đưa nó đi ăn bữa tối rồi đợi đến lúc mẹ gọi cho thì con sẽ tìm lý do để rời đi nhớ chưa?"

Nhìn bộ dạng của mẹ tôi như thể đang đối mặt với kẻ thù lớn, tôi không nói nên lời : "Được rồi, giả dụ Ngụy Thành mà đòi về thì đừng trông cậy vào con."

"Làm sao có thể! Thằng đấy còn không có thời gian để cảm ơn mẹ! Làm sao nó có thể tự mình tìm được một cô bé như vậy?"

"Ờ ha." Tôi gật đầu.

Ư tôi bước vào phòng, Nguỵ Thành đang chơi game.

Đỉnh đầu Ngụy Thành đã thưa thớt hơn so nhiều với lần trước tôi gặp anh ấy.

Một vài sợi tóc lưa thưa trên đầu trông hơi thảm hại.

Ôi, hậu quả của thức khuya mới ghê gớm làm sao!

Tôi giật tai nghe của anh ra: "Ngụy Thành, đứng dậy đi thôi, em mời anh ăn tối."

Ngụy Thành nhìn tôi đầy nghi hoặc: "Mời anh ăn cơm ? Mặt trời hôm nay mọc đằng đông à,tự dưng lại tốt bụng thế,anh đây mới không thèm đi."

Anh ấy vừa định đeo tai nghe vừa nói.

Tôi kéo cánh tay anh: "Thật đấy! Cái đó ngon lắm, không những thế cửa hàng mới khai trương nên rẻ mà !"

"Ôi! Thảo nào, mày muốn ăn mà không chịu bỏ tiền ra phải không, mày nghĩ anh mày là đồ ngốc để tao trả tiền bill cho hở ?"

Nguỵ Thành nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh thường .

Tôi nghĩ lí do thế này thấy cũng ok: "Ừ, em gái cưng cuối cùng cũng về rồi, chẳng phải anh cần mời em ăn cơm sao?"

Bà Trương cũng hùa theo: "Đúng rồi, hai tuần nay em gái mày không về nhà, làm anh trai đối xử tốt với em gái thì có vấn đề gì chứ? Đừng keo kiệt như vậy, mau đi đi."

Nguỵ Thành nhìn bà Trương rồi nhìn tôi.

"Được rồi " anh ấy thở dài "Tôi biết tôi chỉ là con ghẻ thôi mờ, đi thôi."

Tôi đảo mắt.

36.

Thật là, cô Tôn khá giỏi trong việc chọn địa điểm.

Điều này thực sự hơi slay rồi .

Tôi bị sốc bởi giá cả món ăn khi nhìn vào thực đơn .

Lần này hơi bị đau ví đấy anh trai ạ .

Ngụy Thành sắc mặt tái xanh, thanh âm bắt đầu run rẩy: "Ngất mất thôi, Ngụy Hàn, anh trai yêu quý của em đi làm kiếm chút tiền cũng không dễ dàng..."

Tôi phớt lờ anh ấy.

Chờ đã , tại sao mẹ tôi vẫn chưa gọi tôi zậy?

Tôi đã uống ba cốc nước lã rồi, nếu tôi không gọi đồ ăn có lẽ người phục vụ sẽ đuổi anh em tôi ra ngoài đường mất .

Ngay khi tôi nghĩ rằng mình không thể đợi tiếp được, tôi nên gọi món tráng miệng trước và nhanh chóng ăn xong.

Bất chợt, tôi liếc mắt ra ngoài, và thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa nhà hàng.

Thích tổng ?

Tôi nhíu mày, tưởng mình hoang tưởng.

Thích Khải mang một khuôn mặt nghiêm túc, anh ấy đeo cà vạt , ăn mặc như một fashionista bước catwalk trên nền gạch xi măng ngoài cửa hàng .

Các cô gái trẻ xung quanh đều lén lút nhìn anh.

Thần thái tự tin , sang chảnh , anh ấy sải bước vào cửa, ngó xung quanh và ngay lập tức nhìn thấy tôi.

Bỗng nhiên vẻ mặt của Thích Khải đột nhiên trở nên khó coi.

Mặt anh đỏ bừng, môi mím chặt, bực bội bước tới, mặt mũi cau có như thể bị vợ cắm sừng vậy.

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy anh ấy tới gần
Trước khi nhận ra anh ấy đang làm gì ở đây, Thích Khải đã dùng ngón tay gõ nhẹ vào Ngụy Thành.

Ngụy Thành không hiểu chuyện gì ngẩng đầu lên.

Tôi bỗng có một linh cảm chẳng lành.

"Đợi đã—" Tôi chưa kịp nói hết câu

Thích Khải đã tức giận ngắt lời tôi "Ngụy Hàn, hay lắm ! Em bảo về gặp bố mẹ thế mà lại giấu giếm đến đây để hẹn hò sau lưng anh!"

Anh ấy quay đầu ,liếc nhìn đỉnh đầu Ngụy Thành bằng ánh mắt đầy khinh thường, giễu cợt nói: "Anh có gì không hơn tên đầu trọc này? Hay là em chỉ thích thể loại đầu trọc?"

Ôi thôi xong!

Tôi kinh hãi nhìn Ngụy Thành

Mặt anh hai từ xanh chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ chuyển sang đen.

Cả người anh ấy run lên và trông anh ấy như thể sắp chết vì tức giận.

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi từ giữa hai hàm răng của anh phát ra: "Ngụy Hàn, tên ngốc chết tiệt này là ai?!"

Thích Khải thấy Ngụy Thành còn dám mắng mình, liền xắn tay áo lớn tiếng nói: "Mày gọi ai là đồ ngốc, đồ khốn nạn, mày—"

Tôi đột ngột đứng dậy, giọng run run nói: "Anh à, không được, anh nghe em giải thích đi!

"Anh?" Thích Khải ngẩn ra.

Một lúc sau, anh ấy đột nhiên quay đầu nhìn Ngụy Thành, sắc mặt tái nhợt.



"anh trai?!"

"Đây là......?"

Một giọng nữ dễ nghe đột nhiên cắt ngang.

Tôi nhìn lên thấy một người phụ nữ xinh đẹp với khuôn mặt tròn đang đứng trước mặt chúng tôi.

Cô ấy có vẻ hơi do dự, lấy điện thoại di động ra xem, rồi nhìn Nguỵ Thành.

"Xin chào, anh có phải là Ngụy Thành......?"

Ngụy Thành đang tức giận khi tranh cãi với Thích Khải , ngẩng đầu lên, đột nhiên sửng sốt: "Là Tôi, tôi , xin hỏi em là ai?"

Một cuộc hẹn hò không xác định...

Tôi che miệng: "OMG!"

Tôi nắm lấy tay Thích Khải và nói với Nguỵ Thành: "Anh à, đây là buổi xem mắt của anh, anh hãy tự lo cho mình nha, bọn em đi trước.
Đừng tức giận, em sẽ choảng cho anh ấy vài cú đấm! "

"Này, khoan đã—" Ngụy Thành bàng hoàng nói

"Nói rõ ràng đi!

Tôi phớt lờ anh ấy và kéo Thích Khải ra khỏi cửa.

Thích Khải giống như một con búp bê bằng vải vụn, đôi mắt của anh ấy trở nên vô hồn.

"Thôi xong rồi" anh lẩm bẩm "Mình đã đắc tội với anh trai của vợ, mọi chuyện đã xong thật rồi ."

Thấy anh ấy như vậy, tôi bực mình nói: "Đang yên đang lành anh chạy tới đây nói bậy bạ gì thế hả ?!"

Thích Khải ngẩng đầu, buồn bã nhìn tôi nói: "Hôm đó anh ở cửa nghe em nói muốn về nhà xem mắt... Anh còn tưởng rằng em không thích anh, muốn tìm một người nào khác."

Vẻ mặt đáng thương của anh khiến tôi vừa tức vừa buồn cười.

"Chắc không sao đâu, chỉ là anh hai em ghét cay ghét đắng người nói anh ấy hói."

"Ầm ầm ầm" Thích Khải cúi đầu xuống.

38.

"Được rồi, đừng giả bộ khóc nữa."

Tôi tức giận nói: "Mau trở về đi."

Thích Khải không muốn rời đi nên ấp úng nói:
"Anh ở lại thêm chút nữa nhé."

Hai chúng tôi chỉ lặng lẽ ngồi trong xe, Thích Khải cứ thở dài rồi lại vò đầu bứt tóc.

Thấy bộ dạng khó chịu của anh, tôi chịu không nổi nên khởi động xe định chở anh đi xả hơi.

Quê tôi là thành phố biển, khi rẽ vào đại lộ Bình Hải sẽ nhìn thấy ngay sau lưng là gạch xanh ngói đỏ, biển xanh mây trắng.

Có vài chú chó trắng mập đi theo một vài người đi bộ quanh đấy, cố gắng kiếm một ít khoai tây chiên để ăn.

Tôi đỗ xe ở bãi đậu xe cạnh bãi biển,bắt chước đi chân trần giống Thích Khải trên bãi biển.

Thích Khải cũng dần lấy lại tinh thần, anh ấy quay mặt nhìn ra biển nhưng lại lén đưa tay ra ôm lấy tôi.

Tôi giữ tay anh ấy lại và thấy mặt anh dần chuyển sang màu đỏ.

Gió biển hiu hiu xen lẫn chút hơi mặn ẩm thấp, xa xa là những ánh nắng vàng lấp lánh trên mặt biển xanh biếc.

Thích Khải đột nhiên ngồi xổm xuống, nhặt một thứ gì đó cho tôi xem: "Ngao này!"

Tôi nhìn kỹ, đúng là một con ngao, không nhỏ lắm.

Thích Khải là một người đến từ vùng nội địa nên cảm giác nhiều thứ mới lạ, không quan tâm đến sự khó chịu, liền ngồi xổm xuống và bắt đầu đào cát.

Tôi mỉm cười, phớt lờ anh ấy và tiếp tục bước đi một mình.

Đi được một đoạn, tôi quay lại nhìn thì thấy Thích Khải vẫn ngồi xổm tại chỗ, không biết đang làm gì.

Tôi lặng lẽ rướn người từ phía sau anh ấy để nhìn.

Anh ấy đã dùng ngón tay vẽ một trái tim trên bãi biển, trong trái tim có một chữ "Thích" nhỏ và chữ "Nguỵ" được viết trên cát.

Dưới đó viết mấy chữ:

Bên nhau mãi mãi.

Trẩu tre thật.

Tôi cười thầm nhưng trong lòng không khỏi cảm động.

Thích Khải nhận thấy rằng tôi đang nhìn anh ấy vì vậy anh ấy đã đứng dậy và nhìn tôi một cách nghiêm túc.

Đôi mắt anh sáng ngời, mái tóc đen tung bay theo gió biển, để lộ vầng trán trắng.

"Nguỵ Hàn, em...em có thích anh không?"

Mặt tôi nóng bừng "Sao tự dưng lại hỏi thế..."

Thích Khải tiến lên một bước ôm lấy tôi.

Tôi có thể cảm thấy tim anh ấy đang đập rất nhanh.

"Anh rất thích em." Anh ấy nghiêm túc nói.

"Anh thực sự hy vọng em có thể thích anh nhiều như anh thích em."

Lòng tôi trở nên ấm áp, tôi ôm lại anh ấy, ngay lúc tôi định nói "Em cũng thích anh"

Thích Khải lại lên tiếng .

"Em sẽ giúp anh thú nhận lỗi lầm của mình với anh trai em khi em về nhà chứ?"

Tôi vô cảm đẩy anh ấy ra: "...còn lâu nhé."

39.


Khi đi về phía bãi đậu xe, Thích Khải vui vẻ nắm tay tôi, năm ngón tay anh đan chặt vào tay tôi, còn bàn bạc xem sau này nên xin lỗi Ngụy Thành như thế nào.

"Anh thực sự không biết đó là anh trai của em, nhưng anh trai của em trông không giống em chút nào. Em trông đẹp hơn anh ấy rất nhiều, không thì ,anh sẽ nhờ anh rể anh mang bộ sản phẩm cấy tóc về cho anh ấy. Đến lúc đó em nghĩ anh ấy có tha thứ cho anh không ?"

Tôi cười huých hắn một cái: "Ngụy Thành ghét nhất bị người ta chê ít tóc, anh nói như vậy, lần sau gặp lại chắc anh ấy có thể đuổi anh ra ngoài đường..."

Ngay khi tôi định nói tiếp, khuôn mặt của Thích Khải đột nhiên thay đổi

Anh ấy đột ngột đẩy tôi ra.

Do bị lực đẩy quá mạnh, tôi bất ngờ ngã xuống đống cỏ khô phía sau, nhìn một chiếc SUV đang lao về phía tôi và hất Thích Khải văng ra xa.

Anh ấy lăn trên mặt đất hai lần và không di chuyển.

Đầu óc tôi trống rỗng, hai tay vô thức mất đi sức lực, tôi chống đỡ vài lần mới đứng dậy được.

Đám đông cách đó không xa bắt đầu la hét và xem, gọi 110 và 120.

Tôi run rẩy chạy đến, cảm thấy chân mình bắt đầu yếu đi.

"Thích Khải , Thích Khải!"

Thích Khải nhắm mắt nằm trên mặt đất, tay trái vặn vẹo một cách mất tự nhiên.

Tôi thậm chí không dám chạm vào anh, hít một hơi thật sâu rồi lấy hết can đảm run rẩy chạm vào cổ anh.

Tiếng còi xe cấp cứu từ xa đến gần, ngay sau đó có hai bác sĩ bước xuống xe và chạy nhanh đến, họ không thèm hỏi thăm tình hình, trước tiên đưa tay ra kiểm tra nhịp tim của Thích Khải.

Sau đó đưa ra một chiếc máy nhỏ quấn quanh cổ tay của rồi bắt đầu bấm thời gian.

"Cô là người nhà của bệnh nhân sao?" Bác sĩ ngẩng đầu hỏi tôi.

Tôi lo lắng gật đầu: "Dạ, dạ, cháu là người nhà ạ!".

"Đi thôi, người nhà cùng nhau lên xe!"

Nói xong, bác sĩ mời hai người đàn ông đứng ngay đó khiêng Thích Khải vào xe cấp cứu.

Tôi không dám nhìn anh, cũng không dám nghĩ nhiều, đành chống đỡ đôi chân yếu ớt bước vào xe cấp cứu.

Nước da của Thích Khải tái nhợt, anh ấy nằm bất động.

Bác sĩ đưa cho tôi vài mẫu đơn để điền thông tin vào.

Tôi với tay lấy giấy bút, lúc này mới nhận ra tay mình run đến nỗi không viết được chữ nào trọn vẹn.

"Bác sĩ" cổ họng tôi bắt đầu khô khốc "anh ấy... anh ấy không sao chứ?"

Bác sĩ lắc đầu: "Khó nói lắm, lát nữa tôi phải quay lại chụp X-quang, chắc gãy tay rồi".

Tôi gục đầu xuống.

40.

Ngay khi tôi vào bệnh viện, bác sĩ đã tiếp quản Thích Khải còn tôi được gọi đi đăng ký và thanh toán cho anh ấy.

Khi tôi quay lại, Thích Khải đã được đưa đi vào phòng mổ.

Nhìn ánh đèn trong phòng mổ, tôi đứng ngây người.

Tôi cảm thấy như mình không thể thở được.

Nước mắt chảy dài trên má tôi nhưng tôi không có thời gian để lau chúng.

Anh ấy cũng trong hoàn cảnh như này cách đây vài tháng, bị một chiếc ô tô trước mặt tôi đâm phải.

Lúc đó, tôi không quan tâm, tôi chỉ lo cho công việc của mình.

Bây giờ tâm trí tôi trống rỗng, cơ thể tôi run rẩy khiến tôi khó có thể đứng thẳng.

Tôi chỉ biết nhắm mắt và chân thành cầu nguyện Chúa thương xót cho anh ấy một lần nữa.

Ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Có người qua lại, trò chuyện, xem video, chơi trò chơi, rất nhiều tiếng nói.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy như có một khoảng trống xung quanh mình.

Không có âm thanh nào cả, không có ai cả.

Tôi không thể nhìn thấy gì ngoại trừ phòng mổ trước mặt.

Nỗi sợ hãi khủng khiếp bóp nghẹt trái tim tôi

Não tôi như muốn nổ tung vì đau đớn.

Tôi chỉ có thể đứng đây và chờ đợi, tôi không có cách nào ngừng nghĩ về cảnh tượng lúc nãy, tôi không dám nghĩ về điều đó.

Một lúc sau, tôi gọi điện cho mẹ và nói trong nước mắt: "Mẹ ơi, mẹ mau đến bệnh viện Trung ương đi! Con rể mẹ bị ô tô đâm rồi!"

41.

Tôi đợi ở cửa phòng phẫu thuật hơn mười phút, đột nhiên nhận ra.

Khoan , chưa ai ký tên cho Thích Khải cả, làm sao anh ấy có thể thực hiện ca phẫu thuật!

Đang định xoay người đi tìm bác sĩ, một cô y tá vội vàng chạy tới: "Cô là người nhà bệnh nhân sao? Bệnh nhân vừa mới tỉnh, tay bị gãy, cần lập tức giải phẫu

Hay em là vợ anh ấy à ? Lát nữa em phải ký cho anh ta!"

Tôi vội chạy theo y tá, vừa vào cửa đã thấy Thích Khải đang nằm trên giường , nhìn tôi hấp hối.

Tôi bật khóc: "Anh có ổn không?"

Thích Khải nhướng mi, yếu ớt nói: "Nếu anh đi rồi, em nhất định phải tìm người chăm sóc cho mình thật tốt. ..hãy quên anh đi."

Anh ấy nhắm mắt lại một cách yếu ớt khi nói xong.

Nhịp tim của tôi ngừng đập trong giây lát, tôi nắm chặt bàn tay không bị làm sao của anh ấy, nghẹn ngào nói: "Không, anh nhất định không sao!"

Thích Khải lại mở mắt và nói: " Tốt hơn là đừng quên anh, sau này sau khi kết hôn, em có thể mang chồng con đến gặp anh, anh cũng hài lòng."

Anh lại nhắm mắt.

Tôi bật khóc"Em không muốn ai khác ngoài anh!"

Thích Khải lại mở mắt: "Thật sao?"

Tôi lúc này mới cảm thấy có chút không đúng, dựa vào mép giường đứng dậy cau mày nhìn anh: "Anh không sao thật chứ?"

Mắt anh cong lên.

"Anh có việc phải làm, nhưng em không muốn ai khác ngoài anh. Nếu anh chết, em sẽ làm gì?"

Tôi vừa định nói, bức màn trong phòng đột nhiên bị vén lên, một vị bác sĩ tóc bạc trắng ngập ngừng nhìn tôi.

"Cô gái nhỏ... chồng của cô không sao, tôi đã kiểm tra cậu ấy rồi, không có chảy máu trong, không có gãy xương, não cũng không có vấn đề gì. Chỉ có điều là tay trái bị gãy xương, cần nhanh chóng phẫu thuật. Nhưng cậu ấy phải quan sát lại, nếu có bất kỳ triệu chứng buồn nôn hoặc khó chịu nào thì hãy nhanh chóng nói với tôi"

Vừa nói, ông ấy vừa liếc nhìn Thichs Khải với vẻ mặt phức tạp.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Chết tiệt, tại sao vẫn còn người trong phòng này!

Quê con sông quê quáaaaa!

Tôi xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân đào một cái lỗ trên mặt đất!

Thích Khải không quan tâm, anh ấy nhìn tôi rất nghiêm túc: "Nguỵ Hàn, anh cũng vậy."

Tôi nghi ngờ nhìn anh ấy hỏi lại : "Cái gì?"

Thích Khải cười: "Anh không muốn ai khác ngoài em."

-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #zhihu