ĐỜI NÀY CÓ EM - cá hồi áp chảo


Sếp cho tôi mười triệu tệ, thuê tôi kết hôn chớp nhoáng với anh ta.

Mà nhiệm vụ của tôi là phải giả vờ ân ân ái ái ngọt ngào với anh ta, chọc tức bà mẹ chồng và cô con dâu bà rất ưng.

Một hôm ăn cơm xong, tôi kêu chồng đi cắt trái cây cho tôi.

Bà mẹ chồng âm dương quái khí nói: "Con trai tôi cũng nghe lời cô quá nhỉ!"

Tôi liếc, kháy bà ấy một cái: "Bà cũng đừng ở không, đi rót cho tôi ly nước đi."
_____________________

Kỷ niệm 3 năm cống hiến mình cho tư bản, sếp của tôi Lục Thâm đột nhiên cầu hôn tôi.

Anh ta nói: "Hoặc là kết hôn với tôi, hoặc là cô bị sa thải."

Tôi: "....."

Đại ca này, có thể bình thường lại được không vậy?

Anh ta không thể, nhưng thấy tôi không ừ hử gì, lại nhẹ giọng:

"10 triệu tệ" *hơn 33 tỉ VNĐ

V~

Đánh rắn phải đánh giập đầu*
*Trong đấu tranh phải đánh vào nơi hiểm yếu của đối phương

Cám dỗ của đồng tiền ai mà không thích.

"Thành giao."

Lục Thâm không hổ là sếp, quản lý thời gian chặt chẽ. Mới sáng nay hùng hổ 'cầu hôn' tôi, buổi chiều đã xách tôi đến cục dân chính để đi lấy chứng nhận kết hôn.

Điền mẫu, chụp ảnh rồi đóng dấu, thời gian không quá nửa giờ, trong nháy mắt tôi đã kết hôn rồi.

"Cẩu huyết thật đấy." Tôi nhìn giấy chứng nhận rồi ngây ngốc nói.

Lục Thâm nhìn tôi, đôi mắt đào hoa kia híp lại.

Anh ta vốn đã ưu tú, đôi mắt đào hoa nhìn chó cũng cảm thấy thâm tình, bọng mắt càng làm cho anh ta thêm phần vô tội, nốt ruồi ở khóe mắt bên trái, khi anh ta không cười trông rất anh tuấn.

Có gì nói nấy, một nhân vật hoàng kim như vậy lại rơi vào tay tôi.

"Còn cẩu huyết hơn nữa, tối nay quay về dọn đồ đi, ngày mai chuyển đến nhà tôi."

Tôi cho rằng Lục Thâm và tôi kết hôn là để đối phó với gia đình, hoặc để che giấu mặt "không ai biết" của anh ta.

Bởi vì theo quan sát của tôi, anh ta khá là sợ nữ giới, nhưng không sợ nam.

Khi sự bát quái của tôi đang hừng hực khí thế, anh ta bổ sung một câu:

"Thôi khỏi, cô mang theo não là được, những thứ khác tôi sẽ mua cho cô."

Tôi: "......"

Thế tôi lại cảm ơn quá.

Theo kịch bản của mấy bộ tiểu thuyết bá đạo tổng tài, có phải chúng tôi sẽ là một đôi vợ chồng tương kính như tân, sau đó tôi yêu anh ta, anh ta yêu tôi, rồi lại triền miên, cùng nhau đến thiên đường.......

"Lục tổng, anh yên tâm, bắt đầu từ ngày mai, nếu tôi động vào một sợi tóc của anh, kiếp sau tôi sẽ đầu thai làm đầu heo.

"Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta phải giả vờ ân ái, tôi đi đâu thì cô đi đó."

Hai chúng tôi đồng thanh.

Tôi: "..."

V~ thật, sao anh ta cứ không theo kịch bản vậy.

"Why?" Tôi mờ mịt hỏi lại.

Lục Thâm cúi người, nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi. Đôi mắt kia tựa như biển sao. Khóe môi anh khẽ nhếch lên: " Cô nghĩ mười triệu tệ dễ kiếm vậy sao?"

"Nhiệm vụ của cô, ngoài cùng tôi giả vờ ân ái ra, còn phải chọc tức mẹ tôi và cô gái mà bà ý định liên hôn cho tôi ."

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy trên tay mình có ngàn vạn củ khoai lang nóng bỏng tay.

Đáng tiếc, một khi đã vào tròng thì có chạy trốn đằng trời.

Quả nhiên, gừng càn già càng cay.

Tên đàn ông này tôi không chơi nổi.

Ngày hôm sau, Lục Thâm đưa tôi đi gặp phụ huynh.

Nói thật, con người tôi khá giỏi trong chuyện giao tiếp, kể cả con chó vàng ở ngoài cửa công ty cũng sắp thành bạn thân của tôi luôn rồi.

Nhưng hiện tại, Lục Thâm đã mặc định tôi thành 'phú bà chua ngoa'.

Tôi liền không phụ lòng anh ta mà bổ sung những chiêu thức 'độc ác' mà bản thân học được qua phim ảnh và tiểu thuyết.

Các động tác điển hình của các cô nàng chua ngoa kiểu nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt hếch lên, một bộ dáng chua ngoa không ai đến gần.

Tôi tạo dáng xong, Lục Thâm nói một câu:

"Cổ cô bị hỏng à?"

Tôi: "...."

"Đàng hoàng lại đi không tí nữa mệ tôi tưởng cô là người khuyết tật."

Lâu lắm rồi tôi không đánh nhau nên giờ có chút ngứa ngáy thật đấy!

Làm việc cho Lục Thâm ba năm, tôi biết anh ta độc miệng đến cỡ nào.

Con hàng này thuộc loại Trúc Diệp Thanh, ba bước lại phun ra nọc độc, khiến người ta không thể trốn thoát.

"Không phải anh muốn tôi thành một phú bà chua ngoa hay sao?"

Lục Thâm đỡ trán: "Đừng chỉnh sửa cái gì hết, cứ phát huy như bình thường thôi."

"Tôi biết rồi."

Tôi và anh ta vừa vào cửa thì thấy một người phụ nữ đang ngồi trên sofa.

Lục Thâm không mặn không nhạt gọi mẹ một tiếng.

Người phụ nữ đó không mặn không nhạt gật đầu một cái.

Nói thật, từ lúc Lục Thâm muốn tôi chọc giận mẹ anh ta, tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Nào có người con nào muốn chọc tức mẹ mình đâu chứ. Kiểu nghịch tử sao?

Bây giờ thấy như vậy, cả Lục Thâm và bà Lục xem ra tình cảm mẹ con này không là bao.

Hào môn nhiều thị phi, dân thường như tôi không thể hiểu hết được.

Tôi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể chuồn được rồi.

"Người này là..." Lục phu nhân nhìn tôi nghi hoặc.

Không đợi tôi trả lời, Lục Thâm đã đưa một tay qua, ôm chặt lấy tôi, giọng điệu như tuyên bố chủ quyền:

"Mẹ, giới thiệu với mẹ một chút, cô ấy tên là Lâm Thiên Tầm, vợ yêu của con, con dâu của mẹ."

Anh ta nói xong, còn thâm tình nhìn tôi một cái.

Tôi nghe còn thấy hãi hung.

Tổng tài bá đạo nói lời yêu, thật khiến người ta sợ hãi.

"Mẹ." Tôi ép giọng mình khác đi, giống mấy clip tôi xem khi còn nhỏ.

Lần này đến lượt Lục Thâm run rẩy.

Lục phu nhân không bình tĩnh được nữa, đứng lên đi về phía này, đôi mắt lạnh lùng nhìn lướt qua tôi:

"Lục Thâm! Con đang đùa cái gì vậy, loại người như vậy mà con cũng tùy tiện đưa vào nhà sao? Còn Tiêm Nhu thì sao?

Tiêm Nhu?

Có phải là người mà Lục phu nhân rất ưng ý kia không?

"Mẹ, cô ấy không phải là loại gì, cô ấy là vợ con, là con dâu của mẹ, là thành viên của Lục gia, con hy vọng hai người có thể sống hòa thuận với nhau, còn về Tiêm Nhu....."

Lục Thâm đột nhiên nhìn lên cầu thang.

Tôi cũng nhìn theo.

Góc cầu thang có một người phụ nữ khí chất điềm đạm, một thân mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân, mái tóc đen xõa bên vai, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng khiến cho người khác khó quên.

"Oa." Tôi khẽ giọng thốt lên.

Lục Thâm bị mù sao, một mỹ nữ xinh đẹp như vậy cũng không cần sao?

Quá kén chọn.

Mỹ nữ nghe vậy, trên mặt hiện ra ba phần bi thương ba phần bất an bốn phần đau đớn, thay đổi chóng mặt.

Lục Thâm lạnh nhạt nói: "Sức khỏe của cô ấy cũng đã tốt hơn, có thể về nhà được rồi."

Trong lòng tôi âm thầm giơ ngón tay cái lên cho Lục Thâm.

Nghiêm túc mà nói, đối đãi với mỹ nữ vô tình vô nghĩa như vậy, ngoại trừ anh ta, không có người thứ hai.

Bữa tối, một người ăn cơm khô qua ngày như tôi khi nhìn một bàn đầy ắp món sơn hào hải vị như này mà không thể ăn, quả thực so với đem tôi đi lăng trì xử tử còn đỡ thống khổ hơn.

Bầu không khí trên bàn ăn còn ảm đảm hơn tháng 7 cô hồn.

Người đứng đầu Lục gia, ba Lục uy nghiêm nhìn tôi và Lục Thâm:

"Kết hôn là một chuyện lớn như vậy, con cứ tự quyết định như vậy, con có còn coi chúng tôi là ba mẹ nữa không vậy?"

Lục Thâm nhìn thoáng qua Lục phu nhân, nhếch môi: "Tất nhiên là trong lòng tự hiểu là được ạ."

Lục phu nhân cười lạnh: "Nếu con thật sự để chúng tôi vào mắt, sẽ không nhặt cái thứ này về."

Tôi: "...."

Tôi thì làm sao?

Từ nhỏ đến cấp ba, mọi người đều khen tôi đó.

"Mẹ" Lục Thâm khẽ chau mày. "Đây là vợ con."

Lục phu nhân thiếu chút nữa lật bàn: "Tôi không thừa nhận. "

"Pháp luật đã công nhận."

Mắt thấy sắp xảy ra mâu thuẫn, bạch nguyệt quang Tiêm Nhu ở bên cạnh không có cảm giác tồn tại rốt cục cũng mở miệng.

"Thưa hai bác, hai người đừng vì cháu mà làm mất đi hòa khí gia đình." Cô ấy nói như sắp khóc đến nơi.

Lục phu nhân nhất thời đau lòng nhìn về phía cô ấy.

"Đây là chuyện của gia đình tôi, không liên quan đến cô, phiền cô không xen vào."

Tôi: "..."

Mọi người: "...."

Xem ra đối với ai, anh ta cũng độc miệng như vậy, không phải chỉ có mình tôi có vinh dự này.

"Lục Thâm! Trong mắt con có người ba này nữa không vậy?" Ba Lục vỗ bàn một cái thật mạnh.

Ài, thật đau lòng.

Lục Thâm cười lạnh, kéo tôi đứng dậy đi lên lầu: "Vợ, cơm này chúng ta không ăn cũng được."

Tôi bị anh kéo đi, đi ba bước thì ngoái đầu lại, lệ rơi đầy mặt.

Không, anh chán sơn hào hải vị nhưng tôi thì không.

Sau khi trở về phòng, áp lực cũng giảm hẳn, Lục Thâm cũng không còn bộ dạng đại sát tứ phương như trước đó nữa, nhẹ giọng hỏi tôi:

"Có phải bị dọa rồi không?"

Tôi đỏ mắt ngẩng đầu: "Tôm hùm của tôi."

Vẻ mặt Lục Thâm như muốn xiên tôi tại chỗ vậy.

Tôi ngồi lên sofa, muốn thương lượng vở kịch tiếp theo nên diễn như thế nào.

Nhưng trước đó, tôi cần phải biết chính xác tình hình trong gia đình họ.

Trước mắt, tôi có thể sơ lược qua như sau.

Đại khái là Ba chồng yêu Lục phu nhân, Lục phu nhân thích Tiêm Nhu, Tiêm Nhu thích Lục Thâm, Lục Thâm thích tôi ( diễn), mà tôi lại chính là mấu chốt quan trọng, là vị trí trung tâm của bộ phim cẩu huyết này.

Nghĩ như vậy, tôi liền thẳng lưng lên.

"Anh muốn tôi phải làm như nào?"

"Tôi không thích bọn họ, nên làm gì thì cô cứ làm đi, không quá đà là được."

Tôi: "...."

Hiểu rồi.

Đôi khi mọi mọi chuyện không cần quá phức tạp làm gì, cứ đơn giản lại ra cách hay.

Chiêu này của Lục Thâm thực cao tay.

Buổi tối, tôi ở cùng phòng với Lục Thâm.

Nhưng trong phòng chỉ có một chiếc giường.

Lục Thâm nói: "Tôi chọn giường."

"Nhưng tôi bị thoát vị đĩa nệm."

Lục Thâm giơ ngón cái lên: "Xem như cô thắng."

Thấy anh ta nằm trên sàn nhà, tôi ở cạnh 'thổi lửa':

"Sếp, chính anh đã bảo tôi làm việc này, nhờ người khác làm việc thì cũng phải có lòng chứ, đúng không ạ?"

Anh đặt cái gối xuống rồi quay lại liếc nhìn tôi.

Cái liếc mắt kia như biểu thị bảo tôi im lặng, nếu không sẽ không tha cho tôi đâu.

Lúc đi ngủ, tôi hỏi Lục Thâm: "Quan hệ giữa anh và mẹ anh không tốt lắm sao? "

Là do tuổi thơ bị bức ép quá nên khi lớn lên anh mới không thích mẹ ?

Nhưng nghĩ lại, tôi cũng từ nhỏ bị mẹ tôi cầm gậy đuổi theo mà lớn lên nhưng tôi vẫn yêu bà ấy rất nhiều.

Anh không nói gì hết.

Ánh trăng rũ xuống mèn che, lần đầu tiên tôi ngủ trên một chiếc giường xa lạ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh ta, có chút quá khích nói:

"Sếp, Lục Thâm, Lục kim chủ, Lục độc miệng?"

"Cô ồn quá rồi đấy."

"Nhưng tôi không ngủ được, anh cùng tôi nói chuyện phiếm đi."

Lục Thâm vẫn phớt lờ tôi.

Tôi còn muốn nói thêm, nhưng khi quay đầu lại, đột nhiên có một bong đen bao phủ.

Lục Thâm đè lên người tôi, một bên giữ chặt lấy cổ tay, nhìn tôi từ trên cao:

"Lâm Thiên Tầm! Nếu cô còn nói thêm câu nào nữa, thì tôi biến giả thành làm thật đấy."

Cầm thú!

Tôi gật đầu liên tục.

Nhờ ánh trăng, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta, sóng thẳng đến mức tôi còn muốn trượt trên đó.

Còn có cơ ngực.....

Tôi nuốt nước bọt.

Tôi cũng là con người, cũng có ham muốn.

Tôi sợ nếu anh ta không buông tôi ra, tôi sẽ không thể kiềm chế nổi mất.

Đến lúc đó, cũng không biết là ai làm ai?

Ngay lúc tôi sắp hóa sói, tiếng gõ cửa truyền đến, tôi và Lục Thâm đồng thời giật mình.

" Éc"

"Nói tiếng người đi."

"Trễ thế này, ai vậy?

Anh bật đèn lên, tức giận nhìn tôi: "Ma."

Tôi: "..."

Tiếng gõ cửa dừng lại, tiếp theo là giọng nói mềm mại vang lên:
"Lục Thâm! Hai người ngủ chưa, em vừa làm canh hạt sen ngân nhĩ, bưng cho hai người một ít. "

Ái chà, kịch hay.

Trước khi Lục Thâm đi mở cửa, còn xoa đầu tôi một cái, tôi nhe răng trợn mắt: "Anh làm gì vậy? "

Anh nhìn tôi chằm chằm.

Tôi gật gật đầu, tỏ đã hiểu, thuận tiện còn đem cổ áo mình kéo thấp một chút, lại làm ra bộ dáng ngượng ngùng sợ hãi.

"Như vậy có được không?"

Lục Thâm nắm tay ho nhẹ một tiếng, vành tai đỏ lựng. Anh dời tầm mắt, đi tới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Thẩm Tiêm Nhu đứng ở cửa, dịu dàng nhìn Lục Thâm: "Muộn như vậy sẽ không quấy rầy hai người chứ? "

"Biết quấy rầy rồi sao cô còn tới?"

Lục Thâm lại bật công tắc độc miệng.

Lông mày mềm mại của Thẩm Tiêm nhíu lại, bộ dạng như khóc nức nở: "Anh Lục Thâm, anh thật sự ghét em như vậy sao? "

"Đúng vậy!" Lục Thâm tiếp tục sát muối lên vết thương của cô ấy.

Tôi thiếu chút chút nữa nhịn không được, cười một tiếng, vội vàng che miệng lại."

Lục Thâm vẫn giữ bộ dạng lạnh nhạt, dầu muối không ăn: "Đưa đồ cho tôi, đúng lúc vợ tôi đói, cảm ơn."

Anh nhận lấy bát trong tay Tiêm Nhu, đi vài bước lại quay đầu lại, "À, lần sau sau 10 giờ đừng đến quấy rối cuộc sống sinh hoạt của vợ chồng tôi."

Anh nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Hốc mắt Thẩm Tiêm Nhu đỏ lên, lau nước mắt chạy đi.

Cửa đóng lại, tôi ở một bên nói:

"Sếp Lục, anh chính là không thương hoa tiếc ngọc gì cả."

Cũng không biết Thẩm Tiêm Nhu phạm phải tội gì mà bị Lục Thâm ghim đến vậy.

Mà đáng sợ nhất là, bất kể Lục Thâm ghét bỏ cô ấy đến đâu thì cô ấy vẫn có thể ở lại ngôi nhà này.

Tôi nhìn thoáng qua gương mặt của Lục Thâm.

Chẳng lẽ Thẩm Tiêm Nhu lại là trọng nhan cẩu*?
*Là chỉ người yêu thích người khác vì nhan sắc.

"Ăn không?" Anh ta đưa chén hạt sen ngân nhĩ qua.

Tôi ghét bỏ lắc đầu: "Anh biết vì sao dù xuyên về thời cổ đại thì tôi cũng không muốn làm hoàng thượng không? Là bởi vì những phi tử kia động một chút liền bưng cho Hoàng Thượng các loại canh tẩm bổ, làm ơn đấy, vất vả lắm mới lên được ngôi vị cao nhất, tôi không thể tay trái cầm một con vịt, tay phải cầm một con gà gặm sao?"

Lục Thâm nhìn tôi một lời khó nói.

"Sao trước kia tôi không biết cô lại có giỏi liên tưởng linh tinh vậy nhỉ? Ăn hạt sen ngân nhĩ cũng lôi hoàng thượng vào?" Lục Thâm xỉa xói.

"He he." Tôi xấu hổ cười.

"Cô không ăn thì thôi." Anh đặt bát canh qua một bên.

Tôi ôm cái bụng trống rỗng, khó khăn bò qua: "Quên đi, người ta nấu vất vả như vậy, không ăn thì quá lãng phí tâm ý của người ta rồi."

Lục Thâm: "...."

Ánh mắt của anh lúc này kiểu: Cô tự chơi một mình đi.

Nửa đem, tôi bị đau bụng. Đau đến mức đầu chảy đầy mồ hôi, tôi vội gọi :

"Lục Thâm, sếp, cứu mạng, tôi sắp chết rồi."

Lục Thâm bị tiếng gọi thảm thiết như heo kêu của tôi đánh thức, bật đèn lên, thấy sắc mặt tôi tái nhợt: "Cô bị sao vậy?"

"Bụng tôi đau quá."

"Sao lại đau bụng được, là bát hạt sen ngân nhĩ..." Anh Không nói gì thêm liền ôm tôi lên, gọi 120.

Tôi dụi đầu trong ngực anh bật khóc: "Đại ca, nếu anh sớm nói gia đình anh khủng bố như vậy, đánh ch*t tôi cũng không tới đây đâu, loại chuyện hạ độc như này còn có thể làm, nếu tôi bị làm sao, anh nhất định phải tìm Thẩm Tiêm Nhu kia."

"Lục Thâm vừa giúp tôi lau mồ hôi, vừa trầm giọng nói: "Đừng nói nhảm nữa, giữ chút sức lực đi."

Xe cứu thương đến, Lục Thâm bế tôi xuống lầu.

Động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người đều bị đánh thức.

Lục phu nhân thấy Lục Thâm ôn tôi trong lòng, có chút kinh ngạc: "Có chuyện gì vậy?"

Lục Thâm trừng mắt nhìn Thẩm Tiêm Nhu cách đó không xa: "Mẹ hỏi cô ta đi? "
_________

Chờ tôi tỉnh lại, phát hiện Lục Thâm đang ngồi ở bên cạnh, lạnh mặt nhìn điện thoại.

Nếu không có tiếng chơi game phát ra từ điện thoại, tôi thực sự nghĩ rằng anh ta đang xử lý các dự án hàng trăm triệu.

Vợ mình (mặc dù trên danh nghĩa) thiếu chút nữa tèo mà anh ta vẫn còn có tâm trạng để chơi game?

Chơi một mình sao?

Dường như cảm thấy ánh mắt oán giận của tôi, Lục Thâm đột nhiên nhìn về phía này, thấy tôi đã tỉnh, có chút thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cô cũng tỉnh."

Tôi hừ một tiếng: "Sao vậy, anh muốn tôi ngủ lâu hơn sao?"

Khóe miệng anh ngoắc ngoắc lên, đưa tay nhéo nhéo mặt tôi: "Còn có thể đấu võ mồm như này, chứng tỏ sức khỏe của cô khôi phục không tệ."

"Tôi bị trúng độc gì vậy?"

"Cô không trúng độc gì hết, chỉ là cắt ruột thừa thôi."

Tôi đang muốn hỏi thêm thì có người gõ cửa phòng bệnh, nhìn ra thì thấy Lục phu nhân và Thẩm Tiêm Nhu đứng ở ngoài cửa.

Lục phu nhân vẫn lạnh lùng như mọi khi, như thể người khác nợ bà vài triệu tệ.

Nhưng trên trán của Thẩm Tiêm Nhu lại cuốn thêm băng gạc.

Tôi dùng ánh mắt hỏi Lục Thâm: Có gì hot mà tôi không biết vậy?

Lục Thâm dùng ánh mắt nói lại: Đừn để ý, bồi dưỡng thân thể đi.

Sau khi hai người đó tiến vào, tôi lộ ra một nụ cười giả trân: "Mẹ, Tiêm Nhu, hai người đến rồi, con không sao cả, chẳng qua là cắt ruột thừa thôi, làm sao có thể làm phiền hai người cất công đến đây."

Lục phu nhân nhìn tôi tức giận:

"Nếu cô có chuyện gì thì mười cái miệng cũng không thể giải thích nổi."

Nói xong, bà liếc qua Lục Thâm.

Thẩm Tiêm Nhu ở bên cạnh vội vàng nói:

"Dì Lục, đây là lỗi của con, đáng nhẽ ra lúc tối con không nên đưa canh cho anh Lục Thâm, nếu dì muốn trách thì cứ trách con đi ạ."

Trà này cũng được đấy.

"Trách thì trách con đi ạ, con không nên thèm ăn, nửa đêm còn làm phiền mọi người, là con không tốt, hức hức hức." Tôi bắt đầu khóc và lau nước mắt.

Tính trà bằng tôi không?

Tôi cầm của sếp 10 triệu tệ, thì cũng phải diễn ra hồn một chút chứ nhỉ? Tôi không phải loại cầm không của ai bao giờ.

Lục Thâm nắm lấy tay tôi: "Đồ ngốc, chúng ta là vợ chồng nên không phiền chút nào."

Tôi sợ đến run rẩy.

Thâm tình bất thình lình thế này thật khiến cho người khác hoảng sợ.

Lục Thâm diễn một mặt thâm tình xong, quay đầu lại lại biến thành Diêm La Vương mặt lạnh: "Thiên Tầm vừa phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi thật tốt. Mẹ, nếu hai người không có việc gì thì trở về đi ạ, nơi này có con rồi."

"Con..." Sắc mặt Lục phu nhân khó coi.

Bà ấy đang tính nói gì đó thì Thẩm tiêm Nhu giữ chặt bà ấy lại: "Dì Lục, chúng ta về tước đi."

Lục phu nhân tức giận trừng mắt nhìn chúng tôi một cái rồi kéo Thẩm Tiêm Nhu rời đi.

Hia người họ vừa đi, Lục Thâm liền thở dài một hơi, ngồi trên sofa xoa mi tâm.

Tôi nhìn ra được, anh ta đang thật sự mệt mỏi.

Tôi đột nhiên có chút lòng, đều là người một nhà, nhưng mối quan hệ của bọn họ cứ như cung đấu vậy.

Mẫu bất từ, con bất hiếu.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để Lục Thâm "bất hiếu" là người mẹ quá vô tâm, không ra dáng một người mẹ.

"Ài, sếp, anh ổn chứ, sao tôi cảm thấy anh sắp khóc vậy?" tôi cẩn thận an ủi anh, "Nước mắt của đàn ông rất có trọng lượng a."

Anh ta lườm: "Mắt nào cô thấy tôi sắp khóc?"

Hít thở sâu một hơi, cảm thấy chút khó chịu: "Chỉ là tôi chán ghét kiểu sống như này."

Tôi bắt đầu nhanh miệng: " Tôi rất vui nếu anh chia cho tôi những phiền não hàng trăm triệu tệ."

Anh không nói lời nào, từng bước về phía tôi, cúi người sát xuống, hai tay chống hai bên giường.

Ở khoảng cách rất gần, tôi có thể nhìn thấy lông mi dài và dày của anh.

Đôi mắt này, nếu nhìn người khác chăm chú còn mang theo ý vị thâm tình, thật dễ khiến người khác rơi vào vòng xoáy của nó.

Hơn hết, điều tôi cực kì ghen tị là sao anh ta không có lỗ chân lông vậy, làn da còn tốt hơn da tôi.

Tôi vô thức hỏi: "Anh thường sử dụng đồ skincare gì thế?"

Anh sững sờ.

Vài giây sau cắn răng hỏi lại: "Lâm Thiên Tầm, trong bầu không khí như này, cô hỏi tôi dùng đồ skincare gì sao?"

"Nếu không, tôi phải hỏi gì?" Tôi vô tội hỏi lại.

Anh lẳng lặng nhìn tôi, bổng dưng cười: " Lâm Thiên Tầm là cô ngốc thật hay giả ngu vậy?"

Haizzz.

Bị nhìn thấu rồi.

Vừa rồi nếu đo nhịp tim của tôi, tuyệt đói vượt qua một trăm tám lận.

Tôi không nói lại nổi, một người đàn ông giàu có, có nhan sắc, lại có sức quyến rũ như Lục Thâm, ai mà không thích.

Chỉ là tôi biết giữ tôi cùng anh ta chênh lệch quá lớn, tôi không dám ảo tưởng.

Sau một vài ngày ở trong bệnh viện, cuối cùng tôi đã được "trở về nhà".

Xe đến trước cửa nhà, chân tôi vừa chạm xuống đất, một giây sau liền bị Lục Thâm ôm ngang người lên như công chúa, tôi sợ tới mức thiếu chút nữa hét ra tiếng lợn kêu.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Cơ thể cô còn yếu, tôi ôm cô vào."Anh nói.

Tôi véo nhẹ tai anh: "Anh nói tiếng người đi."

Vành tai của anh không biết có phải bị véo đỏ hay không, hư nhẹ một tiếng: "Mười triệu."

Được rồi, anh thắng.

Tôi như con chim én nhỏ dựa vào trong lòng anh, thẹn thùng.

Lục phu nhân nhìn thấy cảnh này, mặt dài hơn mặt lừa.

Đôi mắt của Thẩm Tiêm Nhu hiện lên tia độc ác, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại vẻ dịu dàng hiểu chuyện: "Anh Lục Thâm, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi."

"Bảo người mang lên đi." Lục Thâm ôm tôi, cũng không quay đầu lại đi lên lầu: "Cô ấy vừa mới xuất viện, cần phải giữ tâm trạng vui vẻ, không cần phải dùng cơm với mấy người rảnh rỗi."

"Đủ rồi!" Lục phu nhân vỗ mạnh lên bàn trà, đứng lên: "Lục Thâm, con quá đáng rồi đó."

Lục Thâm ôm tôi xoay người lại, đáy mắt đêm theo vài phần giễu cợt: "Mẹ, lời này phải là con nói mới đúng."

"Con nhất định phải đối nghịch với mẹ vậy sao, khó khăn lắm mẹ mới chọn được con như ý, con lại ở bên ngoài tìm loại nữ nhân kia về nhà, Tiêm Nhu có gì không tốt, con bé vừa ôn nhu lại biết chăm sóc người lớn. Con lập tức li hôn cho mẹ, Tiêm Nhu vẫn sẽ tha thứ cho con, cho con thêm một cơ hội."

"Cơ hội kiểu này......." Lục Thâm nhìn Thẩm Tiêm Nhu một cái: "Con không cần cũng được. "

Vừa trở về phòng, tôi bắt đầu bát quái: "Anh có thể nói cho tôi biết ân oán tình thù của gia đình anh không?" "

Thành thật mà nói, tôi tò mò ch*t mất.

Luôn cảm thấy Lục Thâm với Lục phu nhân như nước với lửa vậy.

Nhưng nào có mẹ con ruột như vậy.

Thâys tôi hóng hớt không yên, Lục Thâm khẽ mở miệng: "Cô có biết câu Tò mò hại ch*t mèo chưa?"

Tôi ôm lấy cổ mình nói: "Anh cứ kể đi."

Dáng vẻ của Lục Thâm hiện tại chính xác là muốn ném tôi xuống đất.

"Tôi từ nhỏ không phải do mẹ nuôi lớn." Bị tôi quấn lấy không còn cách nào khác, Lục Thâm đành phải nói ra.

Người khác kể lại truyện cũ thì bồi hồi cảm xúc, mà anh ta nói không khác gì đang bàn chính sự vậy.

Lục phu nhân chính là mẹ ruột của anh.

Nhưng anh từ nhỏ đến lớn là được dì nhỏ nuôi dưỡng.

Năm đó 'bố mẹ chồng' chỉ là yêu qua đường chơi bời, sau đó bà ấy mới biết mình đã mang thai, không biết phải làm thế nào nên vẫn giữ lại đứa bé, nhưng sau khi sinh Lục Thâm xong liền ném anh cho dì nhỏ nuôi, còn bản thân thì đi biền biệt không có tin tức.

Sau đó, bố chồng tìm thấy mẹ Lục, biết được mình còn có một cậu con trai, càng muốn chịu trách nhiệm với bà.

Mẹ Lục thấy ông ấy bây giờ giàu có quyền thế, liền gật đầu đồng ý.

Lục Thâm từ nhỏ đã được dì út nuôi lớn, nhưng đột nhiên bị ruột cướp đi. Quá đáng hơn nữa,
Bà ấy còn muốn giải quyết dứt điểm, đưa cho dì út một khoản tiền, yêu cầu dì ra nước ngoài.

Dì út rời đi trong buồn bã. Trớ true thay, máy bay hôm đó gặp phải sự cố nên đã rơi xuống.

Cuối cùng Lục Thâm chỉ có thể tìm được một quyển album do dì út để lại.

"Nếu như bà ấy không bắt dì rời khỏi đây, thì dì đã không mất." Giọng Lục Thâm vẫn lạnh nhạt như vậy nhưng ánh mắt có chút đượm buồn.

Tôi há miệng, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể an ủi vỗ về anh.

Ài, cẩu huyết thật đấy.

Tuần sau có một buổi đấu giá lớn, Lục Thâm cũng nhận được thiệp mời.

Ngoài Lục Thâm ra, mọi người đều muốn Thẩm Tiêm Nhu đi cùng anh ta.

Tôi: "..."

Excuse me?

Chính thất là tôi đây ch*t rồi sao?

'Trà' Tiêm Nhu lại bắt đầu: "Dì Lục, chuyện này không được tốt lắm, Vẫn là Thiên Tầm đi thì hơn, dù sao chị ấy cũng là vợ anh Lục."

Tôi phát hện, từ khi tôi đến Lục gia, số lần tôi trợn trắng mắt ngày càng nhiều.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, mắt tôi sẽ bị hỏng mất.

"Anh Lục, anh về rồi." Cô ấy chào đón anh ta như người vợ chờ chồng đi thi khoa cử về.

Tôi thật muốn cho Thẩm Tiêm Nhu điểm mười cho sự kiên trì này.

Cô ấy thật sự là tấm gương mẫu cho thế hệ trẻ hiện tại, càng thất bại càng dũng cảm.

Lục Thâm coi cô ấy như không khí, đi về phía này rồi cúi người hôn lên trán tôi.

Tôi: "...."

Đại ca này, để tôi yên cái.

Hôn xong, anh hỏi: "Hôm nay nhớ anh không?"

Bắt được sóng, tôi nũng nịu: "Ông xã, có người ở đây, đừng làm vậy."

Xời, với nét diễn hoàn hảo như này, quá xứng đáng với 10 triệu tệ.

Lục phu nhân tức giận phất áo rời đi, nửa chừng thì quay đầu lại: "Nhà họ Lục chúng ta cũng là gia đình có danh tiếng lớn, tiệc rượu tuần sau con phải mang Tiêm Nhu theo, mẹ không muốn Lục gia bị mất mặt."

Trở về phòng, tôi ở một bên run rẩy.

Lục Thâm thu lại vẻ thâm tình, nhíu mày: "Cô sờ phải điện à?"

Tôi run run nói: "Không, mỗi lần diễn kịch với anh tôi đều bị nổi da gà, bây giờ cần chút thời gian để bình tĩnh lại."

Anh không nói gì, từng bước đến gần.

"Anh...anh làm gì?" Mắt thấy bị anh ta bức lên giường, tôi không thể lui, đưa tay đẩy lồng ngực anh.

Anh trở tay nắm lấy tay tôi, đặt lên ngực trái.

Khuôn mặt anh tuấn kia các tôi không quá một tấc.

Một nam nhân, lông mi dày và dài, đôi môi không cần trang điểm cũng phớt đỏ, sống mũi sõ dừa đó, chỉ cần......Chết tiệt, anh ta đang câu dẫn tôi.

"Lâm Thiên Tầm, cô phải quen."

"Quen gì cơ?" Tôi chớp chớp mắt, cổ họng có chút khô.

Anh ta không nói gì, ánh mắt lại dừng trên môi tôi, tôi liền lấy tay che lại: "Đại ca, đừng có vậy, tôi còn để dành nụ hôn đầu."

Nghe thấy là nụ hôn đầu, đôi mắt Lục Thâm lóe lên, vui vẻ kéo cà vạt, khóe miệng nhếch lên: "À?"

À gì cơ?

Hai mươi năm nồi bánh trưng rồi mà vẫn độc thân, chưa có nụ hôn đầu rất mất mặt sao?

Không mất mặt!

Tôi còn đang suy nghĩ: " Thẩm Tiêm Nhu đối với anh quá cố chấp, tôi đến ạ luôn, nếu tôi có nghị lực như cô ấy thì đã sớm theo đuổi nam thần rồi."

Tôi vừa nói xong, gương mặt Lục Thâm dài hơn cả mặt lừa.

"Hồi đại học có người mình thích sao?"

Lúc này tôi còn không biết mình đang dẫm phải bãi mìn, hăng hái kể cho anh nghe quá trình thầm mến của mình.

Tôi rầm rì nửa ngày, nhưng anh không nói một câu nào.

"A, hồi học đại học, anh có thích ai không?" Tôi hóng muốn ch*t.

"Liên quan gì đến cô."Anh lườm tôi một cái.

Tôi hùng hổ phản bác: "Với tính khí này của anh, cho dù đẹp đến đâu, người ta cũng không chịu nổi anh đâu, cũng chỉ có Thẩm Tiêm Nhu kì lạ kia thôi."

"10 triệu tệ."

"Được rồi Boss, tôi sẽ im miệng, anh tỏa sáng như ánh mặt trời, lấp lánh lung linh như ánh sao mai, ai gặp đều yêu." Nịnh nọt đúng lúc, tiền tài liền chạy vô túi.

Buổi tối tắm rửa xong, Lục Thâm không trải giường nữa.

"Tối nay tôi ngủ trên giường." anh thản nhiên nói.

"Vì sao?"

Anh cười tinh nghịch: "Đây là phòng của tôi, tại sao tôi phải ngủ đất cơ chứ."

Nói xong liền tùy tiện nằm một bên.

Anh ta vừa tắm xong, trên người còn có hương chanh nhàn nhạt, khiến lòng tôi có chút không yên.

Thấy tôi nằm thẳng tắp như một khúc gỗ, anh ta cười nói: " Sao nào, sợ tôi làm gì cô sao?"

Tôi nhìn dáng người anh ta dưới lớp áo ngủ, nuốt nước miếng: "Không phải, là tôi sợ mình thất lễ với anh."

Ban đêm, tôi lăn qua lăn lai ngủ không được.

Dù sao cũng có mỹ nam ngủ ở bên cạnh, nếu tôi có thể an tâm đi ngủ vậy chẳng khác nào tâm lặng như nước, xuất gia cũng đủ tiêu chuẩn rồi.

Lật đến lần thứ năm mươi sáu, một cách tay ngang qua, ôm lấy eo của tôi, tôi nhất thời bất động như con cá nằm trên thớt.

"Anh làm gì vậy?"

"Đừng nhúc nhích." Ở cự li gần như này, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta, "Cô còn động đậy, tôi không chắc mình sẽ không làm gì đâu."

Tôi nghiến răng: "Cầm thú."

Anh ta cúi dầu cười, vỗ vỗ tay tôi: "Muộn rồi, ngủ đi."

Tôi: "....."

Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái, trong lòng oán thầm: Cầm thú cũng không như anh.
------------

Có một câu nói rất hay: Trà xanh muốn làm yêu, nhất định phải đợi thời cơ.

Cả ngày hôm nay, Thẩm Tiêm Nhu và Lục phu nhân đều vô cùng yên tĩnh.

Sự yên lặng có chút kì lạ, tôi sợ họ hợp lực bắn tôi.

Tôi do dự có nên nói với Lục Thâm hay không thì Thẩm Tiêm Nhu tới tìm.

"Thiên Tầm, tôi muốn nói chuyện với cô."

"Được thôi." Nói xong tôi mới nhớ đến bản thân đang là 'quý bà chua ngoa ác độc', hai tay liền khoanh trước ngực, vẻ mặt ngạo kiều.

Cô ấy vẫn bộ dạng dịu dàng ấm áp, điềm đạm đáng thương: "Cô có muốn biết tại sao Lục Thâm, Lại ghét tôi như vậy không?"

Buổi tối, Lục Thâm vào phòng, tóc tai tôi bù xù, mặc váy ngủ màu trắng từ phòng tắm đi ra, sâu kín nói: "Lục Thâm, anh lừa tôi thật cực khổ a."

Lục Thâm không bị dọa, tố chất tâm lý khá cứng rắn. "Tối rồi cô làm cái trò gì vậy?"

Lục Thâm vừa sấp tóc cho tôi, vừa giật nhè nhẹ: " Cô tính cuỗm hết tài sản của tôi bỏ trốn sao, dọa tôi làm gì?"

Tôi hét lên: " Nhẹ thôi, tôi không muốn bị hói đầu đâu."

Sấy tóc xong, tôi quay trở về là một cô gái an tĩnh, Lục Thâm nhìn tôi chằm chằm.

Lúc sau anh mới mở miệng: "Có chuyện gì sao? Bọn họ làm gì cô."

Tôi là người không thích giấu giếm, đi thẳng vào vấn đề: "Trước kia anh thích Thẩm Tiêm Nhu, có phải hay không? "

Tôi vừa nói xong, gương mặt tuấn tú của Lục Thâm đột nhiên trầm xuống.

Im lặng chính là câu trả lời.

Xem ra Thẩm Tiêm Nhu cũng không nói dối.

Năm đó khi học đại học, bọn họ cùng một khoa.

Thẩm Tiêm Nhu yểu điệu thục nữ, giống như muột bông hoa tinh khôi, cả ngày đi theo đàn anh Lục. Lục Thâm là một anh chàng tràn đầy nhiệt huyết, rất nhanh đã bị Thẩm Tiêm Nhu đánh hạ.

Đang lúc hai người mập mờ qua lại, Lục Thâm phát hiện phát hiện Thẩm Tiêm Nhu và mẹ ruột có quan hệ rất tốt.

Kể từ đó, thái độ của Lục Thâm đối với Thẩm Tiêm Nhu đã thay đổi 180 độ, từ thích chuyển thành chán ghét.

Tôi còn nhớ rõ Thẩm Tiêm Nhu có nói: " Anh ấy càng biểu hiện chán ghét tôi, đáy lòng lại càng quan tâm đến tôi. Lâm Thiên Tầm, cô không thể chen chân vào thế giới của chúng tôi."

Cô ấy nói sai rồi.

Tôi căn bản không có tư cách chen vào.

Tôi chỉ là một "diễn viên" lấy tiền để làm việc.

Chỉ là vở kịch này diễn ra, tôi tự mình đưa vào.

Tôi đã yêu Lục Thâm.

"Lục Thâm! Mặc dù tôi vẫn luôn cãi nhau với anh, nhưng hôm nay tôi muốn khuyên anh, đừng vì ân oán khúc mắc giữa anh và mẹ anh mà bỏ lỡ một đoạn tình cảm. Anh với Thẩm Tiêm Nhu rõ ràng yêu nhau, không cần phải so kè làm gì."

Tôi nhớ lại liền muốn khóc.

Mấy ngày nay, ân ái giữa tôi và Lục Thâm, trong mắt Thẩm Tiêm Nhu xem ra rất buồn cười.

Tôi chỉ là một công cụ, nhưng bản thân lại mải mê diễn.

Anh ta đưa tay nắm lấy tay tôi, "Lâm Thiên Tầm."

Tôi né tránh tay anh, đáy mắt có ánh nước nhưng nhanh chóng biến mất: ""Lục Thâm, phiền anh cho tôi một chút tự trọng cuối cùng được không? "

Đừng giẫm nát tất cả, không thì sau này tôi không biết mình nên làm thế nào.

Trong vòng một tháng, tôi đã ly dị.

Nhưng lợi ích là, tôi nhận được 10 triệu tệ.

Nhược điểm chính là, tôi dùng mối tình đầu của mình để đổi lấy.

Bạn thân nhìn số dư trong thẻ của tôi, đôi mắt mở lớn: "Lần sau còn có loại chuyện tốt này xin hãy gọi cho tao. "

Tôi tức giận liếc cô ấy một cái: "Loại công việc như này đừng dễ dàng tiếp nhận, mày nhìn tao xem, vừa thương tâm vừa thương thân, lại thành người đã li dị."

Cô ấy vẻ mặt bát quái hỏi tôi: "Oa, cái kia, chuyện đó?"

Tôi lắc đầu: "Không có gì hết."

Ngẫm lại càng oán hận hơn, tốt xấu gì cũng đem anh ta ngủ một lần, như vậy mới hoàn vốn.

Thất sách.

Nghĩ lại, có phải hay không khi trải qua một trận náo loạn như này, Lục Thâm mặc dù tỏ ra bản thân ghét Thẩm Tiêm Nhu , nhưng thật ra trong lòng vẫn yêu cô ấy.

Tức, lão nương đây lại là công cụ thử tình yêu của họ.

Hôm sau, tôi uống rượu say trở về, thấy mờ mờ cái gì đó ở trước cửa, tôi liền một cước đá qua.

Tự nhiên chỗ đó kêu lên một tiếng đau đớn đứng lên: "Lâm Thiên Tầm, cô lại phát điên gì đó?"

Sau khi ngửi thấy mùi rượu trên người tôi, anh ta cau mày: "Cô uống rượu sao?"

"Liên quan gì đến anh." Nói xong, dạ dày bốc lên, tôi chạy ra một chỗ khom lưng xuống nôn mửa.

Một bàn tay to vỗ nhẹ lên lưng tôi, giọng Lục Thâm lo lắng truyền đến: "Không sao chứ? "

Tôi lấy góc áo lau miệng: "Liên quan gì đến anh."

Anh có chút bất lực: "Cô là máy đọc sao?"

"Liên quan gì đến anh?"

"Mật mã."

"Liên quan gì đến anh?"

Anh vỗ vào lưng tôi. "Nói đi."

"080620."

Anh ta dìu tôi vào cửa rồi nhìn lên bức ảnh hình người khổng lồ trước mặt, khóe miệng co rút: " Anh ta là ai?"

"Chồng tôi, Bạch Kính Đình."

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nghiến răng, ngay sau đó, Lục Thâm cười lạnh: "Chồng cô tên là Bạch Kính Đình? "

"Nếu không thì sao? Còn có thể gọi là Lục Thâm sao?"

Lục Thâm pha trà tỉnh rượu cho tôi, sau khi uống xong, tôi mặt dày yêu cầu:

"Tôi đói bụng, muốn ăn bún ốc."

"Đổi đi."

"Anh ngủ với tôi, hoặc là cho tôi ăn bún ốc."

Anh ta bình tĩnh nhìn tôi, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn, cười một tiếng rồi áp đảo tôi trên sofa, đáy mắt đều là ý cười: "Lâm Thiên Tầm, thì ra cô thèm muốn cơ thể tôi sao?"

Mượn rượu làm càn, một tay tôi kéo anh ta xuống: "Anh nói đúng rồi, lão nương đây chính là muốn cơ thể anh."

Sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, tôi chỉ muốn nhảy lầu.

Lục Thâm lại vui vẻ tự đắc dựa vào gối đầu, vẻ mặt thỏa mãn:

"Lâm Thiên Tầm, cô ngủ với tôi rồi, phải chịu trách nhiệm."

Đại ca, nhầm kịch bản rồi.

"Anh đừng đánh tráo khái niệm, ai ngủ với ai, người chịu thiệt vẫn là tôi."

"Ồ, phải không?" Anh ta kéo cổ áo xuống, "Không biết là con mèo hoang nào cào."

Tôi vùi đầu vào giả chết.

Im lặng vài phút sau, hai chúng tôi đồng thanh: "Lục Thâm, anh có phải là kiểu đàn ông 'khúc mía'* không?"
*Đàn ông "khúc mía"; chỉ ngọt ngào ở ban đầu tới thời gian sau dần lộ bản chất tra nam.

"Chúng ta tái hôn đi."

Tôi: "..."

Anh cau mày: "Đàn ông khúc mía là gì?"

Có vẻ anh ta không biết nhiều về ngôn ngữ mạng này, tôi thuận miệng nói: "Ồ, là ẩn dụ của người đàn ông ngọt ngào và cao lớn và đẹp trai." "

Kết quả là, anh cúi đầu và bắt đầu tìm kiếm.

Vài giây sau, anh không chút thay đổi lẩm bẩm: "Người đàn ông khúc mía, có nghĩa là người đàn ông vừa ăn rất ngọt, nhưng nhổ ra là cặn bã, giống như mía trước ngọt sau cặn bã. "

Hi.

Anh đi tới trước mặt tôi, đáy mắt mang theo nhẹ nhàng cùng ôn nhu: "Lâm Thiên Tầm, ở trong mắt cô tôi chính là một tên cặn bã sao? "

Anh không phải sao?

Tôi phàn nàn với anh ta bằng mắt.

Anh thở dài: "Lâm Thiên Tầm, cô đã là người trưởng thành mà còn dùng chân để suy nghĩ vấn đề sao?"

Tôi: "...."

Anh ta đang xúc phạm tôi!!!!

"Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng thích Thẩm Tiêm Nhu, mối tình đầu của tôi..." Vành tai anh đỏ bừng, "Là cô, Lâm Thiên Tầm. "

"Anh cho là tôi là một đứa trẻ ba tuổi à?"

"Một tuổi là cùng."

"Lời của Thẩm Tiêm Nhu thì cô tin còn lời tôi nói sao cô lại không chịu tin?"

Lục Thâm la tôi: "Người ta vừa nói vài cậu thì lại lùi bước, nếu là gác cổng ở thời cổ đại thì em chính là tên phản đồ."

Trong nháy mắt, tôi vẫn chưa thể nắm bắt được trọng điểm câu chuyện."

Là anh ta căn bản chưa từng thích Thẩm Tiêm Nhu, hay là mối tình đầu của anh chính là tôi...

"Anh, anh, anh...." Anh nửa ngày, cuối cùng cũng ấp úng một câu, "Anh già cũng thông suốt muộn quá a."

Nghiêm túc mà nói, suýt chút nữa, tôi lại anh ta giày vò một lần nữa.

Lục Thâm nghiến răng nói: "Lâm Thiên Tầm, nếu cô mà nói nữa thì tôi sẽ cho cô biết thế nào là thông suốt muộn đấy."

Tôi lại theo Lục Thâm về nhà.

Bởi vì lý do của anh ta làm cho tôi không thể bác bỏ nổi.

Một, vở kịch còn chưa xong, 10 triệu cứ vậy lấy đi mà không thấy lương tâm cắn rứt sao?

Hai, Lâm Thiên Tầm nỡ để anh ta sống trong hang sói như vậy sao?

Ài, người như hắn một khi đã bán thảm, thì tôi làm sao chịu nổi.

Thẩm Tiêm Nhu cùng Lục phu nhân thấy tôi tí tửng trở về, gương mặt của họ giống như tảng đá trong hố phân vậy, vừa thối, vừa cứng.

Thẩm Tiêm Nhu cuối cùng nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Lục Thâm, không phải anh và Thiên Tầm đã ly hôn rồi sao? "

Lục nắm chặt lấy tay của tôi, dịu dàng: "Không thể tái hôn sao?"

Lục phu nhân tức giận: "Cái gì? Hai người tái hôn rồi? Lục Thâm, con coi hôn nhân là trò đùa sao?"

Nhưng không, anh không coi hôn nhân là trò đùa, còn coi cục dân chính là nhà nữa kìa.

Lúc thì ly hôn, không lâu sau lại tái hôn. Nếu không phải người ta nhìn anh ta đẹp trai, đã sớm đuổi anh ta ra ngoài.

Lục Thâm cười lạnh: "Tốt hơn là bị người khác nhồi nhét người mình ghét ở bên cạnh."

Người đáng ghét kia nhất thời thút thít: "Lục Thâm, chẳng lẽ anh không còn chút tình cảm nào với em sao?"

"Thích cô?"

Lục Thâm học tôi nói: " Cô thôi đi, loại người tôi ghét nhất đời này, chính là loại tiểu bạch hoa giả vờ ngây thơ vô số tội, Thẩm Tiêm Nhu, cô không thấy mình rất giống ai đó sao?"

Thẩm Tiêm Nhu: "...."

Lục phu nhân: "...."

Một câu mắng hai người, thâm thật sự.

"À đúng rồi, trước ba giờ chiều nếu cô không ra khỏi đây, tôi và Thiên Tầm sẽ dọn ra ngoài."

"Lục Thâm, con muốn tạo phản sao?" Lục phu nhân rốt cuộc không nhịn được nữa, khuôn mặt vốn điềm đạm bị xé nát, giống như một mụ phù thủy đáng sợ, "Con là do mẹ sinh ra, phải biết nghe lời."

Lục Thâm buông tay tôi ra.

Tôi theo bản năng nắm lấy tay anh, sợ anh xúc động nói ra cái gì đó.

"Sinh ra mà không nuôi, người có tư cách gì mà đòi quản tôi, người đạp lên người khác để bản thân sống trong phú quý, người không thấy hổ thẹn sao?"

"Con, con, con....."Lục phu nhân tức giận đến run người, vuốt ngực trách móc, "Nghịch tử, nghịch tử."

Anh còn muốn nói gì đó, tôi cầm tay anh, lắc lắc đầu.

Lục Thâm đang tức giận nhưng sau khi nhìn tôi không ngừng lắc đầu, nhất thời mềm nhũn xuống.

Anh nắm lấy tay tôi: "Nhà này, chúng ta không thể ở lại thêm được nữa."

Lục Thâm nói được làm được, dẫn tôi đến một căn hộ khác ở trung tâm thành phố.

Tôi vừa thương anh, vừa cảm thấy cả nhà không cần phải làm ầm ĩ khó coi như vậy, muốn khuyên nhủ một chút, nhưng bây giờ thấy anh như vậy, tôi đành phải hỏi:

"Tôi nấu mì cho anh nhé."

Anh chỉ nhìn tôi.

Một lúc lâu sau anh nói: "Không phải bún ốc là được."

Khi chuyển đến Lục gia, mỗi ngày tôi đều được ăn đồ ăn ngon, nhưng tôi rất nhớ bún ốc với đậu phụ thối.

Vì vậy, nhân lúc mọi người không chú ý, tôi nấu trộm bún ốc ăn liền.

Sau khi nấu xong, tôi sợ bị Lục Thâm phát hiện, lén trốn trong phòng tắm ăn.

Kết quả Lục Thâm vừa trở về đã bịt mũi hỏi tôi: " Lâm Thiên Tầm, cô trộm phân trong nhà vệ sinh sao?"

Tôi nấu mì trứng cà chua cho anh.

Anh vừa ăn vừa hoài niệm: "Trước kia tôi thích ăn mì trứng cà chua mà dì út nấu cho tôi, dì ấy biết tôi thích ăn trứng muối nhất, mỗi lần đều chiên vừa vặn..."

Haizzzz.

Tôi vỗ vai anh: "Sau này tôi sẽ nấu cho anh, được không?"

Về phần trứng muối, tôi phải học cách làm đã, dù sao thì trù nghệ của tôi cũng bình thường."

Ánh mắt anh sáng lên: "Lâm Thiên Tầm, cảm ơn cô."

"Đều là huynh đệ, khách khí cái gì." Tôi vỗ vai anh ta một cách tiêu sái.

Anh nhướng mày, uy hiếp ừ một tiếng.

Tôi rụt cổ lại, lặng lẽ phủi bụi bặm không tồn tại trên vai anh, kịp thời sửa miệng: "Đều là vợ chồng, khách khí cái gì. "

Lúc này anh mới chịu ăn mì tiếp.

Có một câu nói, hổ độc không ăn con.

Nhưng những lời này ở Lục gia cũng không đúng cho lắm.

Một ngày sau khi Lục Thâm dọn ra ngoài, ba Lục lấy lý do anh làm việc không tốt rồi triệu tập hội đồng quản trị, đuổi anh ra khỏi hội đồng quản trị.

Đường đường là tổng giám đốc của một công ty, trong nháy mắt trở thành kẻ thất nghiệp.

Tôi nắm trong tay 10 triệu, cảm giác rất hưng phấn.

Bây giờ tôi có thể bao nuôi anh rồi sao?

Tưởng tượng cái cảnh tôi nâng cằm anh ta lên, cười tà mị: "Nào, Lục Thâm, cười một cái xem nào."

Há há há há há.

"Tôi còn tưởng trong nhà nuôi ngỗng, thì ra là cô đang cười."

Tôi vội vàng thu lại nụ cười, ra vẻ bi thương: "Lục Thâm, anh yên tâm, dù anh biến thành dạng gì, thì tôi cũng sẽ không rời khỏi anh, sống chết gắn bó với nhau. "

Anh nhướng mày: " Cô cho là tôi nghèo sao?"

Tôi gật đầu trong ngực anh: " Anh bị ba đá ra khỏi công ty, cổ phần đều bị thu hồi rồi."

Anh vỗ vỗ đầu tôi: "Lâm Thiên Tầm, cô tốt xấu gì cũng đi theo tôi nhiều năm, sao cái gì cũng không để ý vậy?"

Tôi: "..."

Tôi lại bị anh diss nữa sao?"

Anh liếc nhìn tôi: "Tôi không ngốc đến mức không chừa cho mình một đường lui."

Tôi: "..."

Vài ngày sau, 'mẹ chồng' đến gặp tôi.

Bà ấy vừa đến liền đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đưa cho cô 10 triệu tệ, hãy rời khỏi Lục Thâm đi."

Thấy tôi thờ ơ, bà ấy càng thêm tức giận: Lâm Thiên Tầm, nếu cô thật sự yêu nó thì cô nên suy nghĩ cho nó, nó rời khỏi Lục gia thì sẽ không là gì cả."

Tôi muốn cười ghê.

"Không phải ai sinh con ra cũng xứng đáng làm cha mẹ." Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào bà ấy.

"Cô nói gì?"

"MẸ CHỒNG NÀY, tôi gọi như vậy vì nể bà là trưởng bối và là MẸ của anh ấy, cho nên tôi cũng không muốn nói những lời quá khó nghe, nhưng bà lấy đâu ra tự tin vào bản thân mình rằng không thẹn với Lục Thâm?"

"Bà sinh ra anh ấy, lại không cần anh ấy, là dì út một tay nuôi nấng nên người, hai người họ nương tựa nhau mà sống những ngày tháng tốt đẹp thì bà đột nhiên xuất hiện, vì vinh hoa phú quý của mình mà đem bọn họ chia rẽ, thậm chí để cho bọn họ âm dương cách biệt, bà thấy tôi có nói sai cái gì không?"

Bà ấy vẫn cứng miệng: " Cho dù tôi chưa từng nuôi nó, nhưng tôi cũng không bạc đãi gì nó, việc ăn học của nó cũng là tiền của tôi ra chứ đâu."

"Cho nên anh ấy đáng bị bà chi phối sao?"

"Cô."

Tôi cười: "Thật ra tôi cũng cảm thấy may mắn vì Lục Thâm không phải do bà nuôi lớn, nếu không, có lẽ tôi có thể sẽ không thích anh ấy. "

Nói xong tôi nhịn không được vỗ tay cho mình.

Cuối cùng tôi cũng học được cách chửi người ta mà không nói tục.

Quá xức xắc.

Thấy tôi rời đi, bà ấy nói lớn: "Cô đừng có mà hối hận."

Tôi nhún vai. Có gì mà hối hận.

Loại bỏ được 'khối u ác tính ghê tởm' kia, chúng ta nên bắn pháo hoa ăn mừng."

Sau khi đăng kí công ty mới, Lục Thâm bắt đầu tuyển dụng nhân viên.

Tôi vốn tưởng rằng bản thân là nhân viên lâu năm của anh thì ít ra anh cũng sẽ cho cô vị trí giám đốc hoặc trưởng bộ phận cũng được.

Ai ngờ, anh ta vẫn muốn tôi làm trợ lý bên người.

Tôi muốn chửi thề.

"Tôi đã quen cô ở bên cạnh, người khác là trợ lí tôi không quen."

Chậc chậc, sếp vẫn hoàn sếp.

Nhưng anh ta cũng thực sự mệt mỏi. Thậm chí có ngày làm việc 24 tiếng không ngủ.

Tôi buộc phải kéo anh ta vào phòng: "Không được phép làm việc nữa, ngủ đi."

Anh Ông mỉm cười nhẹ nhàng và kéo tôi xuống: "Cùng nhau?"

Anh ôm tôi trong lòng, tôi ngửi thấy hương chanh trên người anh, giọng anh vang trên đỉnh đầu truyền tới: "Thiên Tầm, cô có biết chuyện may mắn nhất đời tôi là gì không?"

"Là gì?" Tôi thì thầm.

Giọng anh khàn khàn: "Trong cuộc sống tẻ nhạt này, gặp được em, khiến tôi hiểu rằng cuộc sống không chỉ là oán hận và đau đớn, mà còn có sự mong đợi và niềm vui."

"Sao đột nhiên sến sẩm vậy?"

"Ngủ đi." Anh khó chịu quay người lại.

Tôi bịt miệng cười trộm.

Anh ngủ rất nhanh, tôi đắp chăn cho anh, nhìn gương mặt ngủ dịu dàng nhu thuận ấy, vỗ nhẹ lưng: "Lục Thâm, sau này có em, anh không cần phải sợ. "

Vào ngày khai trương công ty, chúng tôi đặc biệt mời 'mẹ chồng'.

Không còn cách nào khác, hai vợ chồng chúng tôi đồng vợ đồng chồng, đánh với tiểu nhân không cần phải động tay.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, Thẩm Tiêm Nhu cũng tới.

Cô ấy vẫn là một bộ dáng điềm đạm đáng thương, giống như cả thế giới đều có lỗi với cô.

Khi nhìn thấy Lục Thâm, hai tròng mắt rưng rưng, bộ dạng khóc nức nở.

Mở miệng gọi: "Lục Thâm..."

Lục Thâm ngắt lời cô ấy: "Hôm nay là ngày tốt để tôi và Thiên Tầm khai trương công ty mới, kiêng kỵ nhất là xui xẻo. Nếu cô khóc, sau này công ty tôi có vấn đề gì, tôi sẽ đến tìm cô tính sổ."

Tôi 'hát' ở bên cạnh:" Chồng ơi, hôm nay là ngày vui, anh đừng quá hung dữ, hơn nữa người ta đến là khách. "

"Nếu đã là khách thì cũng nên nói chúc mừng chứ."

Lục Thâm tiếp tục không chịu buông tha.

Thẩm Tiêm Nhu cắn răng nói: "Vậy chúc công ty anh phát triển mạnh mẽ. "

Lục Thâm mỉm cười: "Thật ra tôi không ngại cô chúc thêm vài câu nữa, ví dụ như chúc tôi và Thiên Tầm sớm sinh quý tử, ân ái bạc đầu. "

Thẩm Tiêm Nhu rốt cuộc nhịn không nổi nữa, quay đầu bỏ đi.

Tôi vỗ tay cho Lục Thâm: "Nếu là thời cô đại anh xứng đáng vị trí Nhan quý phi."

Chờ đã.

Nếu một mình Lục Thâm có thể dễ dàng đuổi Thẩm Tiêm Nhu đi như vậy thì tại sao lại cần tôi diễn kịch.

Chẳng lẽ....

Anh ta coi trọng tôi từ lâu.

Chậc chậc, sếp, giấu đủ lâu a.

Lục phu nhân không ngờ Lục Thâm có thể vực lại nhanh như vậy, bộ dạng tức giận nhưng không phát tác ra được.

Tôi bảo Lục Thâm chiêu đãi những vị khách quan trọng khác, tôi sẽ đối phó với bà ấy.

"Mẹ, hôm nay mẹ tới chúc phúc cho Lục Thâm sao?" Tôi mỉm cười và chào đón.

Bà cười lạnh một tiếng : "Cũng chỉ là một công ty nhỏ bé. Các cô nghĩ rằng sẽ chống đỡ được bao lâu."

Đây có phải là mẹ ruột không?
Người mẹ đều thương con mình, mong con mình tốt, mà bà ta vẫn luôn coi Lục Thâm là công cụ của mình, muốn kiểm soát tất cả.

Đáng tiếc sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.

Tôi mỉm cười, nhìn bóng lưng bận rộn của Lục Thâm: "Bất kể công ty chúng tôi có thể chống đỡ được bao lâu, tương lai là thành công hay thất bại, phú quý hay nghèo khó, tôi cũng không rời bỏ anh ấy. "

Trước khi rời khỏi, tôi có nói với bà ta một câu: "Bà từ đầu đến cuối không biết thế nào là tình yêu."

Tình yêu của ông Lục, vô cảm, có thể vì một người mà ngay cả con trai mình cũng không cần.

Tình yêu của Thẩm Tiêm Nhu, vừa ngây thơ lại tự tin, nắm lấy tất cả những suy nghĩ không thuộc về mình.

Còn bà ta, không có tâm.

Sau hôm nay, bọn họ không tiếp tục quấy rối chúng tôi nữa."

Sau khi công ty ổn định, Lục Thâm đề nghị: "Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi? "

Tôi liếc mắt: "Đám cưới còn chưa có, lấy đâu ra tuần trăng mặt."

Ai đó cười tà mị: "Bởi vì tôi nghe nói, chỉ có trong tuần trăng mật, bảo bối mới thông minh nhất."

Tôi: "..."

Đây là một con sói, từng bước dụ dỗ tôi vào hang sói.

Nhưng tôi lại cam tâm như không.

"Anh phải thành thật trả lười tôi, tại sao lại muốn tôi hợp tác với anh diễn kịch?"

Lục Thâm có chút nghiêm túc:

" Vợ ơi, em không biết em có nghe nói trăng non gần nước, thỏ con thích cỏ bên ổ, diễn kịch hóa thật không?"

Tôi véo mặt anh: "Anh đừng có mà vòng vo, lúc học đại học, rốt cuộc anh và Thẩm Tiêm Nhu có chuyện gì?"

Lục Thâm thở dài: "Anh vẫn còn rối rắm chuyện này. Chuyện này nhắc tới thôi cũng cảm thấy nổi da gà. "

Mode bát quái của tôi hừng hực hóng hớt: "Mau kể đi."

Nghe xong câu chuyện của Lục Thâm, tôi có chút líu lưỡi.

Tôi đồng tình vỗ vỗ bả vai anh.

"Huynh đệ, huynh chịu ủy khuất rồi."

Lúc còn học đại học, Lục Thâm căn bản không biết Thẩm Tiêm Nhu.

Sau đó, anh vô tình phát hiện Thẩm Tiêm Nhu và mẹ anh quen biết nhau.

Tiếp theo, Thẩm Tiêm Nhu liền bắt đầu chủ động theo đuổi anh,
Bản thân anh không thích con người cô gái này, trực tiếp cự tuyệt, nhưng Thẩm Tiêm Nhu không biết mệt là gì theo đuổi khắp nơi để theo đuổi chồng.

Vâng, con đường theo đuổi chồng là những gì tôi đã nói.

Thẩm Tiêm Nhu xứng đáng nhận giải Osca cho vai diễn của mình.

Người ta lấy chân tình để đổi lấy chân tình, mà Thẩm Tiêm Nhu đó là tự đạo diễn, đem tinh thần trà xanh phát huy đến cực hạn.

Mà Lục Thâm làm như không, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.

Kết quả tất cả mọi người trong trường đều biết anh và Thẩm Tiêm Nhu yêu nhau mà anh cũng không thèm giải thích, toàn trường đều vì cặp CP này mà vẫy cờ hò hét.

"Nghiêm túc mà nói, lúc đó trong mắt anh, phụ nữ thật đáng sợ."

Tôi: "...''

"Nếu không về sau anh làm người thường thôi, không phải câu hoa dẫn bướm."

Anh nhẹ nhàng hôn lên môi tôi: "Không sao, đời này có em là điều tuyệt vời nhất rồi."
------------

"Anh không mong xa xôi, chỉ cần em là đủ, nơi nào có em thì đó mới là nhà."

-Hoàn toàn văn-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #zhihu