Văn án:
Ngày đầu tiên tôi c.h.ế.t, bạn trai tôi đã đưa bạch nguyệt quang về nhà.
Họ hôn nhau trên chiếc ghế sofa mà tôi mua, ăn bánh bao do chính tay tôi làm và chơi máy chơi game mà tôi đã tặng anh ấy.
Một ngày nọ, bạch nguyệt quang tò mò hỏi: "An An đâu?"
Bạn trai tôi bình tĩnh nói: "Mấy ngày trước bọn anh cãi nhau nên cô ấy đã đi công tác."
Ồ, anh ấy thậm chí còn chưa biết rằng tôi đã c.h.ế.t.
1.
Vào ngày sinh nhật của Giang Chiêu, tôi bị tai nạn giao thông trên đường về và mất tại chỗ.
Hồn tôi bay lơ lửng trên không , khoảnh khắc ấy tôi rất muốn gặp anh ấy lần cuối.
Nhưng khi biến thành ma , tôi đã thấy Giang Chiêu mang bạch nguyệt quang -Trần Du của anh ấy về ngôi nhà nhỏ của chúng tôi.
Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt trắng nõn của Trần Du đỏ bừng, ánh mắt mê ly, óng ánh nước, cơ thể mềm nhũn mà tựa lên người Giang Chiêu.
"A Chiêu, A Chiêu..."
Giang Chiêu giữ chặt eo cô ta , vén mái tóc rối bù của cô, kiên nhẫn mà đáp lại.
Giang Chiêu, người luôn thờ ơ , vậy mà lại dịu dàng như vậy khi đối mặt với cô.
Nhìn cảnh này, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng lòng tôi vẫn bất giác nhói đau.
Nhớ lại ngày trước, kể từ khi biết tin Trần Du ly hôn, Giang Chiêu trở nên lơ đãng, ít về nhà hơn và ngày càng lạnh nhạt với tôi.
Tôi phát hiện ra rằng công ty chồng cũ của Trần Du đã phá sản và anh ta đã bỏ trốn cùng với một số tiền khổng lồ.
Chỉ sau khi Trần Du ly hôn, cô ta mới phát hiện ra bản thân có thai, mấy tên đòi nợ đến chặn cô ta mỗi ngày, khiến cô ta sợ hãi đến mức suýt sảy thai mấy lần.
Những ngày này, Giang Chiêu ở cùng Trần Du trong bệnh viện.
Tôi cãi nhau với Giang Chiêu không biết bao lần vì anh ấy muốn đưa Trần Du về nhà anh ấy mà chăm sóc .
"Cha mẹ của Trần Du đã từng bảo lãnh cho anh , vì vậy anh không thể không giúp cô ấy."
Khóe mắt tôi đỏ hoe, "Chỉ vì chuyện này?"
Giang Chiêu trầm mặc một lát, đột nhiên dập tắt điếu thuốc: "Anh đã nói sẽ cưới em."
"Tô An, em lo lắng cái gì?"
Tôi đang lo lắng về điều gì?
Thực ra trong lòng Giang Chiêu biết, nhưng lại giả vờ như không biết.
Đêm đó tôi đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc và lần đầu tiên nói lời chia tay với anh ấy sau bao nhiêu năm
Sắc mặt Giang Chiêu càng thêm trầm xuống.
Chẳng nói lời nào , anh bế tôi vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen xả nước vào tôi: "Em có biết vừa rồi anh nói cái gì không?"
Tôi run rẩy ôm lấy cơ thể mình, cái bóng cao lớn đổ xuống người tôi, anh ta xé cúc áo sơ mi và cắn môi tôi rớm máu như trừng phạt.
"Tô An, đừng bao giờ chia tay với anh."
Nước lạnh dội xuống đầu, hơi thở nóng hổi phả lên cổ, hai xúc cảm đối lập khiến khuôn mặt trước mắt trở nên mờ mịt.
"Trần Du chỉ ở lại một thời gian, khi cảnh sát tìm thấy chồng cũ của cô ấy, anh sẽ đưa cô ấy trở về."
Anh ta thì thầm vào tai tôi, "Anh và cô ấy thực sự không thể."
Tôi thở hổn hển trong cuộc đấu tranh, nhắm mắt đe dọa: "Nếu như muốn tôi đồng ý, trừ phi tôi c.h.ế.t."
Sau đó, tôi thực sự đã c.h.ế.t.
Giang Chiêu thực sự đã đưa Trần Du về nhà.
2.
Tôi nhìn Giang Chiêu đặt Trần Du đang say rượu lên ghế sofa và lau mặt cho cô ấy bằng khăn nóng.
"Em đang mang thai, không nên uống nhiều như vậy."
Hắn thấp giọng nói, nhưng ngữ khí lại rất ôn nhu, giống như thể mắng một chú mèo nhỏ không nghe lời
Có lẽ lúc đó Trần Du không nghe thấy giọng nói của Giang Chiêu , cô ấy lẩm bẩm, nũng nịu với anh rằng mình bị đau đầu.
Giang Chiêu không nhịn được cười, đỡ cô ấy dậy.
Đầu ngón tay thon dài đặt lên trán cô và ngón tay ấn nhẹ, từ trán đến sau tai, rồi tới thái dương.
Nhìn khung cảnh ấm áp ấy khiến tim tôi thắt lại,tôi bỗng thất thần nhớ về ngày xưa...
Sau khi tốt nghiệp đại học, bà của Giang Chiêu qua đời, vì hoàn cảnh gia đình của anh ta mà cha mẹ của Trần Du không đồng ý cho hai người ở bên nhau và buộc Trần Du phải kết hôn với một người đàn ông xa lạ theo sự sắp xếp của cha mẹ cô ấy
Trong nửa năm đen tối đó , chính tôi đã sát cánh bên cạnh với Giang Chiêu .
Sáu tháng sau, anh ấy đồng ý lời tỏ tình của tôi.
Sau đó, anh quyết định khởi nghiệp và thường ra ngoài giao lưu, uống rượu.
Đến khuya, Giang Chiêu trở về với thân thể nồng nặc mùi rượu lẫn với mùi thuốc lá.
Tôi lau mặt cho anh ấy, nấu canh giải rượu cho anh ấy và chăm sóc anh ấy cả đêm
Ngày hôm sau, mắt tôi thâm tím, cả người mệt mỏi, Giang Chiêu nhìn tôi hồi lâu, thở dài rồi để tôi nằm trên đùi anh, xoa bóp cho tôi.
Tôi hơi hãnh diện, và cảm thấy rất thoải mái bởi lực bóp nhẹ nhàng, vì vậy tôi đã sinh ra một chút nóng nảy,
"Giang Chiêu, anh không được thích người khác, nha?"
Nói xong , tôi chợt cảm thấy hối hận
Đang định xin lỗi thì nghe thấy trên đỉnh đầu , Giang Chiêu trầm thấp cười một tiếng: "Được."
Đấy là những gì anh ấy nói vào thời điểm đó
Nhưng có lẽ , tôi chỉ là sự lựa chọn ngoại lệ của Giang Chiêu còn Trần Du mới chính là nốt chu sa trong tim của anh
3.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình nên rời khỏi đây.
Tôi thậm chí không thể nhìn Giang Chiêu xoa đầu cho Trần Du, nếu một ngày nào đó tình cảm của họ nhen nhóm lại, ôm nhau thì sao? Hay hôn nhau thì sao?
Thậm chí...... Vừa nghĩ đến đây, trong lồng ngực tôi đột nhiên dâng lên một trận đau đớn, giống như có hàng ngàn con kiến sau lưng, tôi đứng ngồi không yên, liều mạng chạy ra cửa.
Nhưng khi vừa chạm vào cánh cửa, đột ngột truyền đến một trận đau đớn xé rách, còn tệ hơn vụ tai nạn xe cộ khi tôi rơi xuống vách đá và bị nghiền nát thành từng mảnh.
Trước khi hét lên, tôi đã bị kéo lại.
Sau nhiều lần cố gắng, mặt tôi tái nhợt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, và cuối cùng tôi nhận ra một điều
Tôi không thể rời khỏi căn phòng này.
Nói cách khác, tôi không thể rời khỏi Giang Chiêu.
Đột nhiên, mọi sức lực biến mất
Tôi tiếp tục ngây người nhìn hai người họ.
Giang Chiêu xoa bóp cho Trần Du xong, đang định rời đi thì một bàn tay ôm lấy cổ anh ấy.
Trần Du mở mắt ra. Hai người nhìn nhau.
"A Chiêu, anh còn thích em không ?" Trần Du trực tiếp hỏi.
Giang Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy: "Anh hận em."
Trần Du sắc mặt tái nhợt. Lòng bàn tay anh phủ lên mặt cô ấy rồi thở dài :"Nhưng anh cũng chưa từng quên em."
Tôi cong môi mỉa mai.
Trần Du khóe mắt cùng lông mày hiện lên một tia ý cười, tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt lóe lên : "Tô An thì sao? Cô ấy ở bên anh năm năm rồi, anh có cảm giác gì với cô ấy?"
Giang Chiêu sửng sốt một chút, mấp máy môi, không nói ra lời.
Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.
Trần Du sắc mặt khẽ biến, ánh mắt thăm dò rơi vào trên người hắn.
Giây tiếp theo, cô hơi ngẩng cổ hôn lên khóe môi anh.
Thân thể Giang Chiêu đột nhiên cứng đờ, nhưng cũng chỉ trong chốc lát Anh ấy dùng bàn tay to ôm lấy eo Trần Du để cô ngồi lên đùi mình Rồi tay kia luồn qua sau gáy cô ta và đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn.
Ngay lập tức, cảm giác buồn nôn dâng lên, tôi che môi lại, sợ rằng cái bụng đang quặn thắt của tôi sẽ trào dâng lên thứ gì đó : " A Chiêu, hắn đã rời bỏ em , anh đừng rời đi, em không muốn cô độc."
Trần Du thở nhẹ một tiếng, câu nói mấp máy bên môi . "Em biết anh đối với Tô An chỉ có biết ơn cùng áy náy, người anh thật sự thích chính là em..."
Nói rồi Trần Du hôn xuống xương quai xanh của Giang Chiêu,đôi tay nhanh chóng cởi cúc áo của hắn Giang Chiêu đột nhiên giữ tay cô. "KHÔNG."
Giọng anh lạnh lùng , đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Du Hơi lạnh toát ra từ cơ thể anh và dần dần lan tỏa, khiến linh hồn vốn không có khả năng cảm nhận nhiệt độ của tôi phải rùng mình vì lạnh.
Trần Du ngây người nhìn anh, như thể cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối "Anh là vì Tô An—"
Tôi cũng thẫn thờ nhìn anh, tiếng tim như có như không đập loạn xạ không kiểm soát được.
Giang Chiêu trầm mặc một hồi, cụp mắt xuống, mặt không cảm xúc nói:"Du Du, anh hiện tại có bạn gái." "Điều đó không tốt cho em."
Trần Du hiểu rõ, khóe môi hơi nhếch lên, "Em chờ anh."
Tôi cũng hiểu, và cười mỉa mai.
Ý của Giang Chiêu là trước khi chúng tôi chia tay, anh ấy và Trần Du sẽ không có bất kỳ mối quan hệ công khai mờ ám nào cả.
Điều này không liên quan đến việc anh ấy tôn trọng tôi như một người bạn gái thực sự Anh ấy chỉ không muốn Trần Du phải chịu bất kỳ vết nhơ và lên án đạo đức nào.
Anh trân trọng và yêu thương cô ấy rất nhiều.
Trong lòng dâng lên cảm giác chua chát, cười cười mà nước mắt không ngừng rơi xuống
4.
Sau khi dỗ Trần Du ngủ, Giang Chiêu hút thuốc một mình trên ban công.
Dáng người cao lớn, thân thể gần như hòa vào trong bóng đêm, chỉ có đầu thuốc nơi ngón tay tỏa ánh đỏ rực rỡ.
Trên mặt anh hầu như không có bất kỳ 1 biểu cảm nào, đầu ngón tay anh liên tục dụi vào thân điếu thuốc, điều đó có nghĩa là lúc này anh đang rất cáu kỉnh.
Tôi buộc phải lơ lửng cách anh chưa đầy hai mét, lạnh lùng nhìn anh.
Anh đã bày tỏ tình cảm với người phụ nữ mình yêu, không hiểu sao anh vẫn khó chịu.
Ồ, chúng tôi chưa chia tay mà.
Chắc là do chuyện vừa xảy ra nên tôi đã không thỏa mãn được dục vọng của mình.
Tôi nghĩ.
Đột nhiên, điện thoại di động của anh reo lên.
Giang Chiêu gần như bật điện thoại ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào màn hình với đôi mắt đen đặc biệt đó.
Trong giây tiếp theo, một tia thất vọng lóe lên trong mắt anh.
Tôi cảm thấy hơi ngứa mắt, liền đi sau lưng anh ta để ngang nhiên nhìn trộm màn hình.
Tôi đã choáng váng khi nhìn thấy điều này ...
Thứ mà Giang Chiêu mở ra là giao diện trò chuyện WeChat với tôi.
Chúng tôi đã không liên lạc kể từ khá lâu Tin nhắn trò chuyện cuối cùng là một câu tôi gửi cho anh : "Bảy ngày nữa là sinh nhật đồng chí Giang Chiêu, anh muốn quà gì?"
Có lẽ hôm đó anh ấy bận công việc quá, hoặc có lẽ anh ấy đang ở bệnh viện chăm sóc Trần Du nên chưa trả lời tôi được
Bây giờ, Giang Chiêu vô thức trượt ngón tay lên xuống để làm mới WeChat, như thể làm vậy thì sẽ có một tin nhắn gửi đến từ phía bên kia.
Tôi bỗng dưng không biết phải phản ứng thế nào.
Đột nhiên, Giang Chiêu đã gửi một tin nhắn WeChat.
Giang Chiêu: "Mười một giờ rưỡi rồi."
Tôi chỉ mất một lúc để hiểu lời nhắc nhở của anh ấy.
Lúc đó là mười một giờ rưỡi tối, và sinh nhật của anh ấy đã gần kết thúc.
Bạn gái của anh , người đã không vắng mặt trong sinh nhật của anh ấy trong 5 năm và lần nào cũng nấu mì trường thọ và bánh bao cần tây, năm nay vẫn chưa chúc mừng sinh nhật anh ấy.
Nhưng, tôi sẽ không nói nữa.
Và trong tương lai, tôi cũng sẽ không bao giờ nói điều đó nữa.
Bởi vì tôi đã c.h.ế.t.
5.
Giang Chiêu đứng trên ban công nửa giờ, và khi anh trở lại phòng khách trong cái lạnh, khuôn mặt anh đã rất khó coi.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong hai giây cuối cùng tức giận ném nó lên ghế sô pha.
Chân dài bước tới, lấy trong tủ lạnh ra một túi bánh bao cần tây mà lần trước tôi làm còn chưa ăn hết.
Anh vô cảm rã đông bánh bao, sau khi nấu xong, anh ngồi trên bàn ăn, cúi đầu ăn từng miếng một.
Làn khói xám lan tỏa trên xương trán khiến nó có vẻ lạnh lùng và xa cách hơn.
Thấy anh lặng lẽ ăn bánh bao, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ.
Giang Chiêu, có phải vẫn có một chút quan tâm đến tôi không. ?
Tôi ngạc nhiên và choáng váng.
Thật ra, nghiêm túc mà nói, hôm nay không phải là sinh nhật của Giang Chiêu.
Sinh nhật thực sự của anh ấy là một tuần trước.
Nhưng vào ngày đó năm năm trước, bà nội của Giang Chiêu đã qua đời, Trần Du cũng rời bỏ anh ấy, vì vậy anh ấy không muốn tổ chức sinh nhật nữa.
Chính tôi là người đề xuất dời ngày sinh nhật của anh sang một tuần sau, và cũng chính tôi là người dỗ anh mỗi khi anh nóng nảy, cố gắng giúp anh tổ chức sinh nhật.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, và khi ở trong cô nhi viện, ngày sinh nhật là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong năm đối với tôi.
Tôi cũng chỉ muốn làm cho anh ấy hạnh phúc.
Lần đầu tiên giúp anh ấy tổ chức sinh nhật, tôi đã dành vài tháng để bí mật tìm hiểu những trò chơi mà anh ấy thích chơi, tôi định cùng anh ấy vượt qua màn chơi cả đêm, nhưng thức đến hai giờ thì tôi lại ngủ quên trong lòng anh.
Tỉnh lại mở mắt ra, trên đầu Giang Chiêu khoanh tay, nhướng mày lạnh lùng, cười nửa miệng nhìn tôi, "Cả đêm?"
Lần thứ hai, tôi nấu một bàn đồ ăn lớn, con dao cắt mấy vết vào ngón tay tôi , kết quả chỉ có mì trường thọ và bánh bao cần tây là ăn được.
Giang Chiêu đã ăn xong, nhưng anh ấy-một người thường ít nói, đã khen ngợi bánh bao nhiều lần.
Tôi luôn cảm thấy tự hão, ưỡn ngực "Tim của anh không tốt. Ăn cần tây nhồi có thể làm hạ huyết áp và nhịp tim, cho nên dù là hình dáng hay hương vị nấu ăn, em đều nghiêm túc tìm hiểu."
Lúc đó Giang Chiêu nhìn tôi rất lâu, "Tô An, sao em tốt với anh như vậy?"
Tôi cười, "Bởi vì em thích anh! Em rất thích anh."
Trước khi tôi có thể tiếp tục thú nhận, Giang Chiêu đã cúi xuống và hôn lên cằm tôi. Giang Chiêu luôn quen với việc che giấu cảm xúc của mình, và đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được những cảm xúc nóng bỏng như vậy từ anh ấy.
Rồi tiếp đấy chúng tôi đã lăn lên giường. Hai chúng tôi đều còn trẻ và đêm đó, chúng tôi lần đầu tiên khám phá lẫn nhau.
Nhưng sau đó, anh nhéo eo tôi, đôi đồng tử đen và sâu của anh phản chiếu khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi.
Cho đến nửa sau của đêm, nó im lặng và khốc liệt.
Nhưng hóa ra cẩu thả cũng có ích, khi giúp anh tổ chức sinh nhật lần thứ ba, thứ tư, Giang Chiêu đã bằng lòng.
Ngẫm lại, năm năm yêu nhau và ngày đêm kề cận này,có lẽ vẫn để lại trong lòng anh một chút dấu vết.
6 .
Tiếng "Ding Dong" kéo những suy nghĩ vẩn vơ của tôi trở lại.
Giang Chiêu dường như cũng đang mê man, anh ấy thậm chí không chú ý đến chiếc thìa đã rơi xuống đất.
Tôi vô thức cúi xuống nhặt nó lên nhưng bàn tay vô hình của tôi đã xuyên thẳng qua chiếc thìa, tôi sững người trong giây lát.
Sau đó, chiếc thìa đã được nhặt bởi bàn tay kia. "Anh ăn cái gì vậy."
Thanh âm mềm mại của Trần Du vang lên trong phòng.
Tôi xòe lòng bàn tay ra và nhìn vào đôi bàn tay ngày càng mờ ảo khó có thể ngưng tụ thành hình rồi lại nhìn đôi bàn tay trắng nõn và mảnh khảnh của Trần Du.
Đột nhiên cảm thấy thật thấp kém.
Rõ ràng trước khi chết, tay của tôi cũng rất đẹp.
Tôi có thể nấu một bàn các món ăn ngon và tôi có thể vượt qua trò chơi mà không gặp khó khăn gì, nhưng bây giờ tôi thậm chí không thể chạm vào một cái thìa.
"Đây là bánh bao gì vậy? Mùi thật lạ."
Trần Du lại lấy một cái muỗng, chậm rãi khuấy bánh bao trong bát Giang Chiêu.
Giang Chiêu khẽ cau mày, nhưng vẫn đáp: "Cần tây."
Trần Du thờ ơ gật đầu, ngẩng đầu nhìn Giang Chiêu, " Tô An sao lại nói hôm nay là sinh nhật của anh?"
Giang Chiêu hơi sửng sốt.
Trần Du thẳng thắn cười nói: "Vừa rồi điện thoại di động của anh đặt ở trên sô pha, em đã xem lịch sử trò chuyện."
Sau đó cô ta nói thêm: "Không ngờ mật khẩu khóa màn hình của anh vẫn như cũ, 0802, ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Giang Chiêu cúi đầu, tôi không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh ấy.
Trái tim tôi vẫn còn một chút đau đớn.
Trước đây tôi làm nũng đòi Giang Chiêu đổi mật khẩu khóa màn hình thành ngày quen nhau nhưng anh ấy luôn từ chối.
Hóa ra là do cô ấy.
"Mau trả lời câu hỏi của em, tại sao Tô An lại nói hôm nay là sinh nhật của anh?"
Tôi lạnh lùng nhìn Trần Du.
Giang Chiêu đã hứa với tôi rằng đây là bí mật giữa chúng tôi và anh ấy sẽ không nói với bất kỳ ai...
"Vào ngày đó 5 năm trước, rất nhiều điều tồi tệ đã xảy ra. Cô ấy nói sẽ hoãn sinh nhật của tôi lại một tuần và tổ chức sinh nhật cho tôi theo một cách khác."
Giọng nói quen thuộc đó vẫn trầm và lạnh lùng như mọi khi.
Tôi cắn mạnh đầu lưỡi, một vị ngọt tanh lặng lẽ dâng lên, hung hăng lan tỏa khắp nơi.
Đột nhiên, tôi muốn cười, cười một mình.
Trần Du trầm mặc chốc lát :"Cô ấy đối với anh thật tốt."
"Cô ấy cũng làm bánh bao này à? Nó là điều đặc biệt cho sinh nhật của anh sao?"
"Ừm."
"Anh dỗ em ngủ trước, chỉ để ăn cái này thôi sao? Giữ lời hứa với cô ấy?"
Giang Chiêu không trả lời.
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Trần Du vội vàng múc một cái bánh bao, đột nhiên nói: "Em muốn ăn."
"Không!" Tôi hét lên hết sức.
Không ai có thể nghe thấy.
Tôi với lấy cái thìa của cô ấy.
Nhưng không thể chạm vào.
Giang Chiêu ánh mắt âm trầm, nắm lấy cổ tay của Trần Du, thấp giọng cảnh cáo nói: "Trần Du."
Trần Du nhìn chằm chằm vào mắt anh và lặp lại từng chữ một, "Em muốn ăn."
"A Chiêu, sau này mỗi ngày sinh nhật em đều cùng anh trải qua."
Cô ấy đang buộc anh phải lựa chọn.
Giang Chiêu cắn chặt quai hàm căng thẳng, trong con ngươi đen kịt hiện lên một tia giãy giụa, không biết qua bao lâu, anh mới chậm rãi buông tay Trần Du ra.
Trần Du ăn bánh bao như mong muốn.
Tôi thẫn thờ nhìn theo, nước mắt không ngừng trào ra trên khóe mi.
Cứ như từng nhát dao cứa vào trái tim, khiến máu thịt cuộn trào và nhỏ giọt.
Nó không chỉ là một cái bánh bao.
Nó không chỉ là một cái bánh bao thôi đâu.
Mấy ngày nay tôi trôi nổi trong xó xỉnh, hờ hững nhìn họ, trong lòng như mất đi mọi cảm xúc.
Nhưng không biết có phải do mình ảo giác hay không, sau chuyện xảy ra ngày hôm đó, thái độ của Giang Chiêu đối với Trần Du trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Ngoại trừ cùng nhau chơi game, anh cùng Trần Du không còn hành vi thân mật khác nữa hay thậm chí là cố ý tránh Trần Du đụng vào.
Một ngày nọ, Trần Du đột nhiên hỏi: "Em quên hỏi, Tô An đâu rồi anh?"
Giang Chiêu dừng một chút, ngữ khí bình tĩnh, "Mấy ngày trước cô ấy cùng tôi cãi nhau, đã xin công ty đi công tác."
Trần Du cười cười, "Đã nhiều ngày như vậy không liên lạc, có lẽ đã sớm muốn cùng anh chia tay."
Giang Chiêu ánh mắt tối sầm, vô cùng khẳng định: "Không thể."
Vừa nói, anh vừa vô thức lấy điện thoại di động ra, nhìn giao diện trò chuyện giữa tôi và anh, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia bất an và lo lắng hiếm thấy.
Ồ, anh ấy chưa biết tôi đã c.h.ế.t .
Tôi chợt tò mò về phản ứng của anh sau khi biết chuyện.
7.
Ngày hôm sau, Giang Chiêu nhận được chiếc nhẫn tôi gửi cho anh ấy, chiếc nhẫn đính hôn anh tặng tôi.
Một tháng trước, tôi và Giang Chiêu đến một nhà hàng ăn tối.
Đang ăn được nửa bữa, người đàn ông ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, không báo trước lấy chiếc nhẫn ra rồi quỳ một gối xuống.
Anh ta mặc một bộ âu phục chỉnh tề, uy nghiêm tuấn tú, như được chải chuốt kỹ càng, nhưng xương ngón tay lại lộ rõ vẻ căng thẳng mà trắng bệch.
Người xung quanh đều la hét, khóe miệng anh nở nụ cười, ánh mắt như lửa đốt nhìn tôi: "An An, cưới anh nhé."
Mắt tôi đỏ hoe vì khóc, run run đưa tay ra để anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi.
Đêm đó tôi rất nhiệt tình, ôm lấy anh, nhìn ngọn đèn sáng lờ mờ trên đầu đung đưa cả đêm.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi và sau khi được cha mẹ nuôi nhận nuôi, họ đã có một đứa con trai vào năm sau.
Vài năm sau, họ bịa ra một số lý do ngẫu nhiên và gửi tôi trở lại.
Cái cớ gì, có vẻ như tôi thích ăn trộm đồ
Nếu đói quá mà ăn chân gà em trai để lại thì bị coi là ăn cắp.
Có lẽ vì lý do này mà khi em trai đã bị mất học phí để nộp học, có người nghi ngờ rằng đó là tôi .
Khoảnh khắc Giang Chiêu đứng ra nói thay tôi, anh ấy đã sống trong trái tim tôi.
Sau đó, tôi được một cặp vợ chồng không được coi là giàu có nhận nuôi.
Họ rất tốt với tôi, nhưng tôi vẫn rất thận trọng ,chấp hành bổn phận của mình, đói rồi cũng chỉ dám ăn nửa bát.
Cuối cùng khi tôi mở lòng, họ đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, trên đường đến cuộc họp phụ huynh cho tôi.
Tôi trở lại cô nhi viện một lần nữa.
Không ai muốn nhận nuôi tôi nữa.
Tên tôi là Tô An, nhưng tôi chưa bao giờ sống an ổn
Tôi rất muốn có một gia đình thực sự.
Lúc đó , Giang Chiêu đã cầu hôn tôi.
Tôi đã nghĩ cuối cùng mình cũng sẽ có một gia đình.
Nhưng.
Trần Du đã trở lại.
Cô ấy đã có một khoảng thời gian tồi tệ, và người đầu tiên cô ấy nghĩ đến không phải là cha mẹ, mà là Giang Chiêu.
Và bạn trai, vị hôn phu của tôi, cũng chu đáo giúp đỡ cô ấy, thậm chí còn đưa cô ấy về nhà chăm sóc.
Sau lần chia tay đó, tôi xin đi công tác cùng công ty và đến Hàng Châu.
Sau khi suy nghĩ về nó trong một tuần, tôi đã gửi lại chiếc nhẫn đính hôn bằng chuyển phát nhanh, tôi muốn chia tay với anh ta.
Đó là chiếc nhẫn mà Giang Chiêu nhận được ngày hôm nay.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy chiếc nhẫn, khuôn mặt anh đen kịt đến mức chảy cả nước, và đôi mắt anh phủ một tầng băng không thể tan chảy.
Anh ta liên tục nhắn tin, gọi điện cho tôi, hỏi ý tôi.
Khi anh ta hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đường nét trên khuôn mặt anh ta ngày càng trở nên lạnh lùng và cứng rắn, và sự lo lắng giữa hai lông mày của anh ta gần như trào ra.
Có thông báo liên tục rằng không thể thực hiện kết nối.
Mãi cho đến khi hút xong không biết bao nhiêu điếu thuốc, hắn mới hạ mi mắt, hộp thuốc đã trống rỗng không còn điếu nào.
"Tô An, em thật sự muốn rời khỏi anh sao?"
Đúng. Tôi đã biến mất, hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng anh cũng có thể ở bên Trần Du như anh mong muốn.
Tôi nhẹ nhàng trả lời, mặc dù anh ấy không thể nghe thấy tôi.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến một điều.
Tôi cũng là người quyết đoán, vì lúc đó tôi đã trả lại nhẫn cho anh ấy nên đã quyết định chia tay rồi, sao tôi lại vội vàng quay lại giúp anh ấy tổ chức sinh nhật?
Tôi cố gắng nghĩ lại, và tôi luôn cảm thấy như thể mình đã quên một điều gì đó quan trọng.
8 .
Tôi thấy rằng thời gian mà Giang Chiêu bị phân tâm đã trở nên dài hơn.
Vào buổi tối anh ấy đang làm việc trong thư phòng, Trần Du chu đáo mang cà phê đến, Giang Chiêu không nhìn lên, buột miệng nói: "An An, bây giờ cũng đã muộn, em nghỉ ngơi trước đi."
Trần Du ngơ ngác nhìn hắn.
Giang Chiêu cũng sửng sốt, anh nhỏ giọng nói "Xin lỗi", sau đó đưa tay lên xoa xoa giữa lông mày, giống như đang cố gắng che đậy điều gì đó.
Tiếp theo, hắn tựa hồ xuất thần, nhìn chằm chằm vào trang tài liệu nhưng không lật, cũng không để ý tới sắc mặt khó coi của Trần Du bên cạnh
Ngày hôm sau, Trần Du đến phòng ngủ của Giang Chiêu để dọn phòng.
Không biết là vô tình hay ngẫu nhiên, cô ta lặng lẽ thu dọn đồ đạc của tôi và "lỡ tay" làm rơi mất bộ Lego mà tôi cùng anh lắp.
Giang Chiêu sau khi nhìn thấy, rất hiếm khi tỏ thái độ với cô ấy mà gắt lên: "...Đừng động vào những thứ này."
Sau đó, anh ấy bỏ tay Trần Du khỏi mấy miếng lego và tập trung vào việc lắp ráp các khối lego nằm rải rác lại với nhau.
Giang Chiêu lắp bao lâu, Trần Du ở bên cạnh yên lặng nhìn bấy lâu.
Khoảng thời gian tiếp theo sau khi kết thân với Trần Du , Giang Chiêu thường mất trí.
Tâm trí anh sẽ bị phân tâm khi nhìn thấy hoa hướng dương tôi trồng trên ban công , khi nhìn thấy bộ quần áo tôi mua cho anh ấy trong tủ hay khi thấy chú cá vàng nhỏ tôi nuôi trong bể cá cũng sẽ bị phân tâm.
Ngay cả khi trò chuyện với Trần Du, anh ấy sẽ đột nhiên sững sờ khi nghe thấy từ "An" mà cô ấy vô thức nói ra.
Tôi lơ lửng giữa không trung, bình tĩnh nhìn khuôn mặt ngày càng tái nhợt của cô ta.
Giang Chiêu, tựa hồ đang dần dần nhìn thấu tâm tư của chính mình.
Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông tôi đã yêu cả một đời, đến tận lúc qua đời tôi vẫn muốn quay về với anh.
Anh có vẻ hơi say, lông mày cau lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một vệt ửng hồng.
Giang Chiêu đang nói chuyện điện thoại với bạn của mình - Hà Chiếu. "Cậu muốn Tô An hay Trần Du?"
Hà Chiếu hỏi.
Anh trầm mặc một lát, "Tô An đã chia tay với tôi rồi."
"Thì ra là Trần Du?"
Anh vô thức cau mày.
Bên kia tựa hồ đã đoán được cái gì, "Giang Chiêu, lòng người rất nhỏ, tình yêu chỉ có thể trao cho một người, đi tìm Tô An đi."
Giang Chiêu không nói, mà là cúi đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nhẫn cầu hôn.
Sau một khoảng lặng, anh mới nói : "Ừm."
Tôi im lặng nhìn anh.
Nếu tôi nhìn thấy cảnh này trong quá khứ, có lẽ tôi sẽ hạnh phúc.
Nhưng bây giờ, tôi đã c.h.ế.t .
Tôi thực sự đã không còn trên cuộc đời này rồi.
Sự khó chịu như kiến bò vào tim, càng khoan sâu càng bứt rứt, những cảm xúc khó giải thích cuộn trào trong đầu, suýt chút nữa tôi ngạt thở.
9.
Hà Chiếu yêu cầu anh ấy đưa Trần Du về với bố mẹ cô ấy, và Giang Chiêu đã đồng ý, đồng thời mua vé máy bay đến nơi tôi đang công tác.
Hôm nay, hắn tựa hồ là định cùng Trần Du nói chuyện này, hắn vừa về đến nhà, Trần Du bưng canh đi ra.
Trần Du chưa bao giờ là một người hay nấu nướng , nhưng hôm nay cô ấy đã tự mình nấu một bữa tối thịnh soạn và đặc biệt làm bánh bao cần tây tươi.
"Ngày đó là lỗi của em, bắt anh phải lựa chọn, chỉ là em quá sợ hãi, sợ mất anh."
"Lúc đó em không muốn kết hôn, nhưng mẹ em đã dọa em sẽ tự tử."
"Năm năm em lấy người khác, không ngày nào em không nhớ anh."
Cô ấy đang đeo tạp dề của tôi, nhìn Giang Chiêu một cách đáng thương.
Nước mắt lần lượt chảy ra, đuôi mắt đỏ hoe, như được nhuộm một lớp son phấn.
"Em biết, hiện tại trong lòng anh có Tô An, nhưng em có thể chờ anh, chờ đến khi anh quên cô ấy."
"Làm ơn đừng đuổi em đi."
Nói xong liền vòng tay qua eo anh, vùi mặt vào ngực anh, cẩn thận nắm lấy quần áo anh, nói bằng giọng nhỏ nhẹ đứt quãng khiến người ta xót xa.
"Ít nhất, hãy ở lại với em một lúc, em sẽ rời đi khi cô ấy quay lại. Được chứ?"
Giang Chiêu không nói. Nhưng anh không đẩy lỡ cô ra.
Anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc nữa, không tốt cho thai nhi đâu."
Anh vẫn mủi lòng.
Tôi nhếch mép cười.
Một cơn đau âm ỉ lan ra từ trái tim tôi, và một cảm giác se thắt mạnh mẽ dâng lên khắp cơ thể tôi.
Bạn phải yêu một người bao nhiêu để rồi thất vọng về người ấy hết lần này đến lần khác.
Năm năm qua, tôi dốc hết tâm huyết, hết lòng đối đãi với anh, chỉ để lại một vị trí trong lòng anh nhưng gần như không có.
Vậy mà cô ta chỉ khóc một chút, và anh đã thỏa hiệp.
10.
Sau khi biết Trần Du muốn ở lại một thời gian, Hà Chiếu sắc mặt phức tạp
"Giang Chiêu, cậu không sợ Tô An nếu biết được sẽ thật sự chia tay cậu sao?"
"Trần Du và tôi bây giờ chỉ là bạn bè."
Giang Chiêu khẳng định chắc chắn, sắc mặt không chút thay đổi nói: "Khi An An bình tĩnh trở lại, Trần Du đã đi rồi."
"Cô ấy sẽ không biết."
Hà Chiếu thở dài và ngừng nói.
Tôi nhìn thấy tất cả những điều này với khuôn mặt bình thản , mong chờ được nhìn thấy bộ dạng của Giang Chiêu sau khi anh ta biết rằng tôi đã chết.
Mấy ngày nay Giang Chiêu dựa theo thỏa thuận mà ở cùng Trần Du, bọn họ không có bất kỳ hành vi lệch lạc nào, cách bọn họ giao tiếp quả thực giống như bạn bè bình thường.
Và tôi đã cố nhớ lại những gì tôi đã quên và tại sao tôi lại vội vã về để tổ chức sinh nhật cho anh ấy.
Trong bóng tối , tôi chợt có một linh cảm, khi tôi nghĩ đến điều này, linh hồn của tôi sẽ không còn bị ràng buộc bởi Giang Chiêu, và tôi sẽ thực sự được giải thoát.
Nhưng mỗi khi cố nhớ lại, đầu tôi lại đau như búa bổ.
Ngay lúc tôi chán nản, Giang Chiêu đã đi mua sắm với Trần Du và tình cờ nhìn thấy những sản phẩm dành cho trẻ em, vì vậy Trần Du đã kéo anh ấy vào.
Trần Du chọn một chiếc váy công chúa, che môi và cười, "Ước gì đứa con trong bụng em là một cô công chúa để em có thể mua cho con bé đủ loại váy đẹp".
"A Chiêu, anh thích con trai hay con gái?" Trần Du tò mò hỏi.
"Con gái." Khóe môi Giang Chiêu khẽ nhếch lên, và ánh mắt anh rơi vào những sản phẩm trẻ con đó.
Dưới ánh nắng, đôi mắt đen láy của anh sáng lên vài tia sáng, nhìn có chút dịu dàng, "Tô An thích."
Sau đó, anh ấy nói thêm: "Tôi thích mọi thứ xảy ra với cô ấy."
Tôi chỉ đứng đó.
Cánh cửa ký ức chợt mở ra, tôi nhức đầu như búa bổ, vô số hình ảnh ùa về như con ngựa hoang cởi hết dây cương
Sau một khoảng thời gian không xác định, tôi ngã gục xuống đất bất động.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhưng trên môi vẫn có một nụ cười
Nụ cười trào phúng và đầy mỉa mai.
Tôi run run đặt tay lên bụng.
Tôi nhớ ra rồi , mọi thứ vụt qua trí nhớ tôi.
Sở dĩ tôi vội vã trở về để chúc mừng sinh nhật Giang Chiêu, và lý do tại sao tôi muốn cho cả hai một cơ hội nữa, là bởi vì—— Tôi đang mang thai.
Sau khi nhận được kết quả chẩn đoán, tôi đã suy nghĩ cả đêm và quyết định nói chuyện thật vui vẻ với Giang Chiêu.
Vào một ngày trước sinh nhật của anh ấy, tôi vội vã chạy xe đến đó trong đêm.
Tôi sẽ tặng nó cho anh ấy như một món quà sinh nhật.
Trong xe, vừa vuốt bụng, tôi vừa tưởng tượng ra vẻ mặt của Giang Chiêu khi biết tin.
Anh ấy sẽ cười chứ?
Chắc là không, anh vẫn luôn mang vẻ mặt tê liệt như vậy, cùng lắm là khóe môi hơi hé mở, nghiêm túc nhìn tôi: "Tô An, thật ra anh rất vui khi em mang thai."
Giang Chiêu sẽ mong chờ đứa trẻ này nhiều như tôi chứ?
Đêm cầu hôn, anh khẽ thở hổn hển bên tai tôi, hơi thở ấm áp, "Tô An, sau khi kết hôn, chúng ta sinh con nhé."
"Anh luôn biết em muốn có rất nhiều gia đình."
Vâng, tôi muốn có rất nhiều gia đình.
Làm thế nào mà Giang Chiêu hiểu tôi rất rõ?
Nghĩ đến đó, tôi thực sự bật cười thành tiếng.
Người lái xe nhìn thấy cảnh này trong gương chiếu hậu và hỏi tôi tại sao tôi lại cười.
Tôi không trả lời, chỉ cười bảo anh tập trung lái xe, dù sao ngoài trời đang mưa rất to, cẩn thận một chút.
Chuyến đi hơi nhàm chán, nên tôi cố kìm lại thôi thúc gửi tin nhắn cho Giang Chiêu và kiểm tra Weibo.
Sau đó tôi phát hiện ra rằng có ai đó đã theo dõi tôi.
Là Trần Du.
Tôi mở Weibo của Trần Du.
Tôi phát hiện ra rằng tất cả những bức ảnh cô ấy đăng đều là ảnh của Giang Chiêu.
Từ những bức ảnh trên Weibo của cô ấy, tôi đã thấy Giang Chiêu đã tỉ mỉ bảo vệ cô ấy đang mang thai trong bệnh viện như thế nào trong những ngày này, và xem tình yêu cũ giữa hai người từng bước nhen nhóm như thế nào.
Giống như một cặp vợ chồng mới cưới vừa có một em bé. "Tiêm rất đau, nhưng có anh ở bên, em không sợ nữa."
Hình ảnh kèm theo là khuôn mặt trầm lặng của Giang Chiêu và hai bàn tay đan vào nhau.
"Dạo này qua đi, anh đối với em vẫn là tốt nhất."
Hình ảnh kèm theo là Giang Chiêu, người luôn bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, đang cúi đầu lột tôm cho cô ta.
"Tối hôm qua anh ngủ ở bên giường, em lén hôn anh, em biết anh không có ngủ."
Tiểu blog này không có ảnh.
Tuy nhiên, Giang Chiêu đã thả like vào blog này.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, tim thắt lại, máu dồn lên não.
Có bao nhiêu thứ bẩn thỉu mà mọi người phải xem trong đời?
Tôi không muốn xem nó nữa. Sau đó, ông trời thực sự không cho tôi nhìn thấy nó một lần nữa.
Đến mép vực, một chiếc xe tải hạng nặng màu đỏ bất ngờ mất lái lao thẳng qua, tôi và xe lăn xuống vực rồi xảy ra một vụ nổ.
Tôi vội vã đến đó với sự mong đợi và vui mừng.
Và chết trong tuyệt vọng và hận thù.
Sự kích thích mạnh mẽ khiến tôi tạm thời mất đi phần ký ức này, nhưng sự hận thù cắn rứt khiến tôi thoát ra khỏi cơ thể mình và đi theo Giang Chiêu.
Hóa ra tôi không thể rời xa anh vì tôi yêu anh.
Nhưng cũng vì hận anh ta.
Khi tôi chết với đứa bé trong bụng tôi.
Giang Chiêu đang làm gì? Anh ấy đang chăm sóc người khác, và chăm sóc con cái của người khác.
Có lẽ cảm nhận được điều gì, Giang Chiêu đang nói chuyện với Trần Du đột nhiên cau mày, theo bản năng nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói run run của Hà Chiếu:
"Giang Chiêu, tôi muốn nói với cậu một chuyện, cậu tuyệt đối đừng kích động."
"Tôi có anh trai là cảnh sát giao thông. Bên anh ấy xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Tất cả hành khách và tài xế đều tử vong. Người phụ nữ đang mang thai cho đến hôm nay vẫn chưa xác định được danh tính".
"Người phụ nữ mang thai đó là Tô An."
11.
Tôi đã tưởng tượng vô số lần Giang Chiêu sẽ phản ứng thế nào khi biết tôi đã c.h.ế.t.
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy nó.
Người đàn ông này vừa rồi còn đang cười nói với bạch nguyệt quang của mình, khi nghe được tin tức này, anh hơi sửng sốt một chút rồi nhíu mày : "Đừng đùa giỡn như vậy."
"Đó là sự thật......"
Giang Chiêu sững sờ trong vài giây, sau đó cáu kỉnh, "Hà Chiếu, đừng đùa như vậy."
"Một tuần trước, chiếc xe taxi mà cô ấy đi đã va chạm với một chiếc xe tải, và một vụ nổ xảy ra sau khi rơi xuống vách đá."
"Vì chỉ có một số bộ phận cơ thể ở hiện trường và cảnh sát không nhận được trình báo mất tích từ gia đình. Nên danh tính của người phụ nữ mang thai chưa làm rõ..."
Hà Chiếu ở đầu dây bên kia nghẹn ngào, như không thể nói nên lời:
"Mất cả tuần, cảnh sát mới xác nhận được thân phận của Tô An thông qua so sánh DNA..."
Sắc mặt của Giang Chiêu dần thay đổi, và cả người anh dường như cứng lại như một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ làm bằng đất sét.
"Giang Chiêu, cô ấy có thai, chuyện này cậu có biết không?"
"Cô ấy mất liên lạc một tuần rồi, cậu vẫn chưa tìm cô ấy?"
Sau khi Hà Chiếu chất vấn, khuôn mặt của Giang Chiêu không còn giọt máu, và đôi môi anh ta run rẩy kịch liệt.
"Không thể, không thể... Cậu lừa tôi."
"A Chiêu..."
Trần Du lo lắng nhìn hắn, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
Bên kia điện thoại, Hà Chiếu dừng lại, giọng điệu không biết là giễu cợt hay châm chọc :
"Bây giờ cậu đang ở cùng Trần Du sao?"
Không khí im lặng vài giây.
"Đúng vậy, cậu ở cùng cô ta suốt thời gian Tô An mất liên lạc ."
Giang Chiêu giật mình, gần như phản ứng ngay lập tức, dùng sức hất tay Trần Du ra, hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt co quắp, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.
"Thi thể của cô ấy hiện đang được cất giữ trong nhà tang lễ, cảnh sát đã thông báo cho gia đình cô ấy đến nhận, sau này cậu có thể đến đó."
Hà Chiếu im lặng hồi lâu,
"Tô An không có người nhà, chỉ có cậu."
Giang Chiêu sững sờ tại chỗ, thân hình cao lớn đột nhiên hơi khom người, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, cuộn người bất động, trong miệng lặp lại một câu,
"Không thể, không thể..."
Đó là tất cả những gì anh ấy nói.
Anh ấy sẽ không tin rằng tôi đã c.h.ế.t.
Tôi nhìn cảnh này một cách thờ ơ và hạnh phúc.
Sau khi khôi phục trí nhớ, tôi cảm nhận rõ ràng sự căm hận dành cho Giang Chiêu
Nó gần như nuốt chửng tôi.
Nhưng sau niềm vui báo thù, trong lòng tôi là sự mệt mỏi và buồn bã vô tận.
Cả yêu và ghét đều quá mệt mỏi.
Tôi sống quá mệt mỏi, và tôi c.h.ế.t cũng quá mệt mỏi.
12.
Sau khi khôi phục trí nhớ, tôi không tiêu tan ngay lập tức.
Ngoại trừ linh hồn của tôi đã trở nên minh bạch hơn một chút, tôi vẫn bị giam hãm ở bên cạnh Giang Chiêu, nhưng phạm vi hoạt động đã trở nên rộng hơn một chút.
Tôi theo Giang Chiêu đến nhà tang lễ.
Người đàn ông luôn ủ rũ và tức giận này đang cứng đờ đứng ở cửa, thậm chí không ai dám đến gần anh.
Nhân viên bên trong than thở: "Thật không dễ dàng tìm được nhiều hài cốt cháy thành than như vậy. Thi thể đều là những mảnh ghép lại với nhau. Chao ôi, nghe nói cô ấy còn đang mang thai."
"Không, các khớp cổ tay và khớp ngón tay bị cong và biến dạng nghiêm trọng. Chắc nó đang cố bảo vệ đứa con trong bụng cô ấy."
Giang Chiêu sắc mặt tái nhợt, thân hình khẽ lắc lư, nếu không phải hắn chống đỡ vách tường thì một giây sau đã ngã xuống.
Nhân viên công tác nhìn thấy Giang Chiêu:
"Anh là người nhà sao? Lại đây."
Giang Chiêu bước tới một cách chậm chạp và loạng choạng.
Hai người đó cũng rời đi, để lại anh một mình trong phòng.
Cái bóng cao lớn che khuất ánh sáng trên đầu, lưng thẳng tắp, bàn tay nắm chặt quá mức khiến móng tay cắm sâu vào da thịt lúc nào không hay biết.
Giang Chiêu nhìn cơ thể tôi được bao phủ bởi tấm vải trắng và bắt đầu nói chuyện với chính mình.
"Vừa rồi trên đường tới đây, anh đột nhiên nhớ tới một chuyện chưa từng nói với em."
Giọng điệu lạnh lùng khẽ run, nhưng lên xuống không rõ , giống như bình thường.
"Khi đó chúng ta còn rất nhỏ. Một hôm anh xuống nhà mua đồ, một cậu bé nghịch ngợm lấy tiền lẻ từ bát của một bà mù bên đường. Em lao đến và đánh nhau với cậu ấy . Rõ ràng là người gầy yếu như vậy, lại hung hăng bẻ gãy tay hắn, cuối cùng tiểu tử kia không nhịn được nữa, đưa cho em một đồng trong tay."
"Anh trước nghe bọn họ nói em là cô nhi, thích trộm đồ vật."
"Nhưng lúc đó em đầu tóc bù xù, khóe môi có vết bầm tím, nằm trên mặt đất thở hổn hển một hồi, liền đứng dậy, bỏ tiền vào bát của bà mù rồi mới thanh thản rời đi."
"Cảnh này bà mù không nhìn thấy, đứa nhỏ cũng không nhìn ra, nhưng anh nhìn thấy."
"Sau sự việc này, anh không thể không để ý đến em. Anh không thể không dán mắt vào em. Sau đó, một người nào đó trong lớp tố cáo em ăn cắp học phí. Phản ứng đầu tiên của anh là đứng dậy và nói cho em."
"Anh nghĩ, cả đời này cả đời anh vĩnh viễn sẽ không quên ánh mắt của em trong nháy mắt đó."
"Sau đó, ánh mắt của em dần dần rơi vào trên người anh, nhìn anh sẽ đỏ mặt, mê mang nhìn anh."
"Mấy năm đó, em là người đứng bên cạnh anh trong lễ trao giải học sinh xuất sắc của trường, em là người đưa nước cho anh khi anh chơi bóng rổ, anh đã giành giải quán quân trong cuộc đua nước rút, em là người tươi cười tặng hoa chúc mừng, em là người chúc mừng anh trong kỳ thi Olympic Toán học, trong đội em cùng anh đoạt quán quân."
"Sau đó, Trần Du xuất hiện."
Hắn dừng một chút, giơ hai tay lên che mặt, dường như có thứ gì đó từ kẽ ngón tay chảy ra:
"An An, rõ ràng là anh bắt đầu chú ý đến em trước, em cũng yêu anh, tại sao anh lại yêu người khác?"
Tôi lặng lẽ nhìn anh, cứ tưởng sẽ không có sóng gió, nhưng trong lòng vẫn phảng phất một nỗi đau.
Đúng.
Tại sao.
Rõ ràng là tôi quen anh ấy trước mà, sao lại đến nông nỗi này.
Tôi không phải là một người sôi nổi và vui vẻ.
Nhưng trước mặt Giang Chiêu, tôi luôn biến mình thành một mặt trời nhỏ, cố gắng đối xử tốt với anh ấy.
Tôi chưa bao giờ dịu dàng với bất kỳ ai như vậy, và tôi sẽ không bao giờ dịu dàng với bất kỳ ai nữa.
"Tô An, lúc anh cầu hôn em, anh thật muốn vĩnh viễn sống cùng em."
"Tô An, xin hãy tha lỗi cho anh."
"Nói với anh, được không?"
"Tô An."
"An An."
"... Vợ."
Anh gọi đi gọi lại.
Không ai trả lời anh.
Anh trở nên lo lắng, thậm chí cáu kỉnh, môi trắng bệch, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác cho đến khi giọng khàn đi không nói được nữa.
"Em rõ ràng đã nói sẽ không bao giờ rời xa anh..."
Thanh âm của hắn mơ hồ, khàn khàn như từ trong cổ họng vắt ra, hai vai không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, giống như một con dã thú tuyệt vọng không còn đường lui, trông vô cùng đáng sợ và đáng thương.
Tôi im lặng quan sát người đàn ông quẫn trí này.
Có lẽ, cho đến lúc này, anh ấy vẫn chưa thực sự nhận ra rằng tôi đã c.h.ế.t.
13.
Sau khi lấy được bình đựng tro cốt của tôi, Giang Chiêu đã nhốt mình trong phòng.
Tôi cảm thấy tâm hồn mình ngày càng yếu ớt, tôi mệt mỏi cuộn tròn trên mặt đất ngủ.
Trong bóng tối, tôi nghe thấy Trần Du gõ cửa không ngừng, với giọng nói háo hức, "A Chiêu, đã ba ngày rồi, anh hãy ăn chút gì, được không?"
"Ngay cả khi cô ấy không còn nữa, anh không thể làm điều này với cơ thể của mình."
"Nếu cô ấy phát hiện ra, nhất định sẽ rất đau lòng."
Tôi tỉnh dậy sau cơn buồn ngủ, dụi mắt và vô thức liếc nhìn cánh cửa đã đóng.
Như vậy, đã ba ngày rồi sao?
Một giờ sau, Hà Chiếu đến.
Anh đá tung cửa một cách đơn giản và thô lỗ, mùi thuốc lá và rượu nồng nặc lập tức từ bên trong lan ra.
Ánh sáng chói lòa tràn vào phòng, bao phủ người đàn ông đang ngồi trên mặt đất.
Một đống tàn thuốc lá, chai rượu lật úp và bình đựng tro cốt của tôi nằm rải rác xung quanh anh ta.
Anh ấy đang lặng lẽ chơi Lego với cái đầu cúi xuống.
Lego mà tôi đã không hoàn thành với anh ấy trước đây.
Rõ ràng chỉ vài ngày sau, Giang Chiêu dường như đã giảm cân rất nhiều, trên cằm mọc một lớp râu đen xanh, hốc mắt trũng sâu.
"A Chiêu..." Trần Du cất giọng bằng thanh âm khàn khàn.
Nghe được động tĩnh, hắn chậm rãi ngước mắt nhìn sang, giống như máy móc hư hỏng, hai mắt đỏ ngầu trống rỗng, lãnh đạm nói: "Cô làm sao còn chưa đi?"
Hắn tựa hồ có chút thất thần, nhẹ giọng nói: "An An đã trở lại, gặp cô sẽ không vui."
Trần Du sắc mặt tái nhợt.
Trong lúc mê man, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, giữa hai lông mày hiện lên vẻ hoảng sợ, giọng điệu đối với Trần Du là sự vô cảm, "Đây là nhà của An An và tôi, cô không có tư cách ở chỗ này."
Trần Du ngây người nhìn anh, tựa hồ không thể tin được anh sẽ nói lời như vậy với cô, nước mắt lăn dài trên mặt.
Giang Chiêu cau mày, tựa hồ không kiên nhẫn nói: "Cút."
Nhìn thấy hắn không cảm động , trong mắt Trần Du hiện lên vẻ xấu hổ, khóc rống chạy đi.
Giang Chiêu tiếp tục chơi Lego một cách vô cảm, như thể anh ấy không quan tâm.
"Nếu cậu có thể làm điều này sớm hơn..." Hà Chiếu đột nhiên nói.
Giang Chiêu sắc mặt tái nhợt, ngón tay run rẩy, khối lego rơi xuống đất.
Anh thẫn thờ nhìn mảnh ghép đang nằm trên đất, đôi đồng tử ngập tràn đau thương và buồn bã.
"Hôm đó tôi và cô ấy cãi nhau to, tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ đưa Trần Du về nhà và chăm sóc."
"Nếu không phải vì chuyện này, cô ấy đã không đăng ký đi công tác, cũng sẽ không..."
"Ngày cô ấy bị tai nạn, cô ấy đi đường tắt, và quay lại đây vội vàng. ...chỉ vì chúc mừng sinh nhật của tôi."
"Cô ấy muốn cho tôi biết tin cô ấy mang thai như một món quà sinh nhật."
"Và lúc đó tôi đang làm gì?"
Giang Chiêu đưa tay lên che trái tim mình và nhắm mắt lại trong đau đớn
"Tôi đã đưa Trần Du về nhà trong khi cô ấy đi vắng."
Anh hít một hơi thật sâu và bắt đầu ghép các mảnh Lego một lần nữa, nhưng ngón tay anh run run, và anh đánh mất hết miếng này đến miếng khác.
"Hà Chiếu, tôi hối hận. Tôi thực sự hối hận."
Hà Chiếu đứng thẳng người, im lặng nhìn anh và nhẹ nhàng nói:
"Nghe nói, phản bội thành ý sớm muộn gì bị trừng phạt."
"Nhưng, cái giá phải trả là cái chết của cô ấy, chẳng phải cô ấy quá đáng thương sao?"
Giang Chiêu hai mắt đỏ hoe, ngẩn người, không nói được lời nào.
Hà Chiếu thở dài thườn thượt. "Cậu làm như vậy cô ấy sẽ không vui đâu. Giang Chiêu, dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải tiếp tục sống."
Vài ngày sau, Giang Chiêu kiên quyết tổ chức tang lễ cho tôi.
Bầu trời mưa phùn và xám xịt khắp nơi, cả thành phố như chìm trong mây mù.
Giang Chiêu không mở ô, lặng lẽ đứng trước bia mộ, nhìn bức ảnh đen trắng của tôi trên đó.
Dòng chữ trên bia mộ là: vợ Tô An đã chết.
Hết người này đến người khác đặt hoa cúc trắng dưới bia mộ của tôi.
Sau tang lễ, Giang Chiêu đứng lặng người, mưa luồn xuống tóc, để lại những vệt nước trên gò má tái nhợt.
Hà Chiếu mang ô đưa cho anh.
"Cậu có biết súc khỏe câu không tốt sao? Bất kỳ cảm mạo đều có thể dẫn đến nhiễm trùng, cho nên cậu phải tự mình chăm sóc thân thể sao?"
Giang Chiêu vô cảm ném chiếc ô đi: "Vậy thì chết bệnh còn hơn."
Quả nhiên, sau ngày hôm đó, Giang Chiêu lâm bệnh nặng.
Vốn dĩ chỉ là cảm lạnh nhẹ, nhưng hắn liên tục không uống thuốc, dẫn đến nhiễm trùng, nằm viện nửa tháng.
Về đêm, không khí rất yên tĩnh.
Giang Chiêu thẫn thờ nhìn bóng đen im lặng bên ngoài cửa sổ, và nói với giọng rất nhẹ, rất khó hiểu:
"An An, sao em không đến trong mộng của anh một lần."
"Em đã từng nói chăm sóc trái tim của anh. Bây giờ em đang làm nó phát ốm, quay lại gặp anh, được không?"
Sau khi xuất viện, Giang Chiêu bị tái nhiễm và phải vào phòng chăm sóc đặc biệt vì chứng nghiện rượu của mình.
Hà Chiếu lạnh lùng nhìn anh ta với đôi mắt trống rỗng, và tát anh ta một cái thật mạnh, "Nếu cậu thực sự muốn chết, cậu chỉ có thể bị tôi tát chết."
"Dù sao lúc cậu làm những chuyện ghê tởm kia, tôi đã muốn thay cho Tô An tát cậu một cái."
"Mọi người đều chết, cậu bày ra bộ dáng này với ai? Có thay đổi sao?"
"Tôi nói cho cậu biết, nếu như bà nội đối với tôi không tốt, không nhờ tôi trông chừng cậu, tôi đã sớm không thèm để ý tới."
"Nếu Tô An nhìn thấy hành vi tự cho mình là đúng của cậu , cô ấy sẽ chỉ cảm thấy chán ghét, hiểu không?"
Giang Chiêu sắc mặt tái nhợt, mờ mịt nhìn hắn.
Không biết Giang Chiêu có nghe lời Hà Chiếu hay không, nhưng sau ngày hôm đó, hắn không còn suy đồi, không còn tiếp tục hành hạ thân thể.
Anh bình yên đi làm, bình yên tiếp tục cuộc sống của mình.
14.
Tuy nhiên, tôi luôn thấy anh ấy hơi lạ.
Buổi tối, anh sẽ đứng trên ban công hút thuốc một lúc, khói dần phả vào mặt anh làm nhòe đi khuôn mặt, nhưng nó chỉ làm tăng thêm sự cô đơn của anh chứ không thể làm dịu đi sự mát mẻ xung quanh anh.
Sau khi hút thuốc, anh ấy sẽ đến tủ lạnh lấy bịch bánh bao ra.
Bánh bao còn lại không nhiều, còn có chừng chục cái, Giang Chiêu mỗi ngày đều nấu vài cái.
Trước khi đi ngủ, anh ấy sẽ lặng lẽ nhìn chiếc bình của tôi một lúc và nói nhỏ: "Chúc ngủ ngon."
Tôi thấy mình không phải lúc nào cũng phải đi theo Giang Chiêu, đầu óc lúc nào cũng choáng váng, buồn ngủ vô cớ nên ngày nào cũng ở trong phòng ngủ.
Những ngày này, anh ấy dường như rất bận rộn với công việc và luôn về muộn.
Tôi không biết anh ấy định làm gì cho đến khi Hà Chiếu gọi cho anh ấy.
"Cậu chuyển toàn bộ cổ phần của công ty cho tôi là có ý gì?"
Anh điềm tĩnh trả lời: "Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một lát".
"Tôi nghe nói rằng cậu đã quyên góp một số tiền lớn cho cô nhi viện? Có phải vì... cô ấy?"
Giang Chiêu khẽ ậm ừ :"Cứ coi như chuộc tội đi."
Hà Chiếu im lặng một lúc rồi chuyển chủ đề,
"Chồng cũ của Trần Du vì một số lý do quay lại với cô ấy, và họ đã xảy ra tranh chấp. Trần Du bị anh ta xô đẩy và sảy thai. Chồng cũ của cô ấy đã đến đồn cảnh sát và đầu thú. Trần Du vẫn đang bất tỉnh trong phòng . Tôi nghe nói rằng tình hình rất nghiêm trọng. Không, có lẽ sẽ không thể mang thai trong tương lai.
Giang Chiêu mặt không đổi sắc, giống như chuyện này không thể khơi dậy trong lòng hắn bất kỳ cảm xúc gì, "Tôi đi ngủ đây , cúp điện thoại trước."
Vài ngày sau, Giang Chiêu đi làm về và ra ban công hút thuốc một lúc như thường lệ.
Khi quay lại, nhìn thấy mấy chiếc bánh bao cuối cùng còn sót lại trong tủ lạnh, anh sững người một lúc rồi chợt mỉm cười.
Nhẹ nhõm, thư thái, thậm chí là một nụ cười dễ chịu.
Tôi hơi nhíu mày.
Anh không ăn bánh bao ngay mà đi mua sắm một mình.
Anh đến khu vực dành cho mẹ và bé, cẩn thận và kiên nhẫn hỏi người hướng dẫn mua sắm, mua một số sản phẩm dành cho trẻ em, rồi đến nhà dì ở tầng dưới để mua rất nhiều hoa hồng.
Khi trả tiền, người dì cười toe toét đến tận mang tai,
"Bạn gái của cậu thích nhất mua hoa của ta, đúng rồi, đã lâu không gặp, cô ấy đang ở nơi nào thế ?"
Giang Chiêu chỉ lẳng lặng đứng một lúc :"Cô ấy đi công tác."
Dì gật đầu, "Hoa ban đêm không tươi lắm, ban ngày mai lại đây, dì đưa cho—"
"Không cần đâu dì." Anh từ chối nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, gằn từng chữ : "Tối nay, tôi cũng đi công tác."
Cô cả sửng sốt, che môi trêu ghẹo: "Dì hiểu rồi, nhớ bạn gái đúng không?"
"Ừ." Giang Chiêu khẽ mỉm cười, lông mi thật dài rũ xuống, "Tôi rất nhớ cô ấy."
"Tôi thực sự, thực sự nhớ cô ấy."
Khi về đến nhà, Giang Chiêu ngồi vào bàn ăn, lặng lẽ và cẩn thận ăn hết mấy chiếc bánh bao cuối cùng và uống sạch canh.
Sau đó anh ta đi tắm, thay quần áo sạch sẽ và chỉnh tề, đặt hoa hồng và đồ dùng trẻ em lên giường, nhìn xuống một lúc.
Sau khi làm xong những việc này, anh lấy trong ngăn kéo ra một con dao gọt trái cây lúc nào đã đặt ở đây, cùng một lọ thuốc ngủ không biết mua từ khi nào.
Anh mở lọ thuốc ngủ, đổ hết viên thuốc ngủ ra rồi bốc từng viên cho vào miệng.
Tôi run rẩy toàn thân và nhìn chằm chằm vào anh ta.
Sự tức giận không nói nên lời đang gào thét trong khoang ngực với khí thế không thể ngăn cản, từng tấc từng tấc lăn qua xương và da, dần dần quét qua toàn thân.
Anh thậm chí còn muốn tự tử.
Khi anh ta cầm con dao gọt trái cây lên, áp vào cổ tay và bình tĩnh vuốt nhẹ, tôi hét lên:
"Tại sao!"
Với một tiếng leng keng, con dao gọt hoa quả rơi xuống đất.
"An An..."
Những hạt máu không ngừng tuôn ra từ vết sẹo trên cổ tay, mùi máu lan tỏa, Giang Chiêu không nhận ra, ngây người nhìn tôi.
"Quả nhiên, một người sắp chết thời điểm, liền sẽ thấy người mà mình muốn gặp."
"An An, anh rất nhớ em..."
Tôi cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, và nói với giọng điệu rất lạnh lùng, "Nhưng tôi không muốn gặp anh chút nào."
Giang Chiêu sắc mặt tái nhợt, có chút khó khăn đứng lên, nhặt bó hoa hồng cùng quần áo của hài nhi trên giường, khóe môi kéo ra một nụ cười nịnh nọt:
"Đây là món quà của anh dành cho em và con của chúng ta."
Anh dùng ngón tay xoa xoa hai mảnh quần áo khó chịu, nửa cúi đầu khó chịu:
"Anh không biết đó là con gái hay con trai, vì vậy anh đã mua cả hai."
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: "Không ai trong chúng ta cần."
Thân thể anh hơi khựng lại, lông mày vẫn cụp xuống, "Anh biết em còn giận anh, ngày đó anh không nên cùng em cãi nhau."
"Trần Du chỉ là cái gai trong lòng anh còn anh vẫn luôn yêu em ."
"Người đó luôn luôn, luôn luôn là em."
"Hà Chiếu nói rằng những người phản bội sự chân thành của họ sẽ phải trả giá đắt, vì vậy anh sẽ đi cùng em."
"An An, anh sai rồi, xin lỗi."
Mỗi khi anh ta nói một lời, trái tim tôi như bị mũi kim đâm vào, dây thần kinh căng thẳng khắp người lúc này hoàn toàn đứt đoạn.
Tôi hít sâu một hơi, đột nhiên nở nụ cười: "Anh có biết ngày hôm đó khi tôi gặp tai nạn xe cộ, thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là gì không?"
Giang Chiêu ngơ ngác nhìn lên.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, ngắt từng chữ, "Tôi xem Weibo của Trần Du."
Khuôn mặt của Giang Chiêu trở nên tái nhợt.
"Tôi thấy anh ở bệnh viện chăm sóc cô ta rất tốt, nhìn thấy anh nắm tay cô ta khi cô ta sợ tiêm, thấy anh cẩn thận bóc tôm cho cô ta, thấy cô ta dùng nụ hôn bí mật để thử anh, và anh like Weibo của cô ta."
"Tôi chết vì hận anh, anh hãy nhớ đấy điều đó."
"Cho nên, Giang Chiêu, anh làm sao còn mặt mũi xin tôi tha thứ?"
Hình bóng của Giang Chiêu thấp thoáng, và cả khuôn mặt anh ta mất hết màu sắc.
Anh mấp máy môi, nhưng không thể nói nên lời, trong mắt hiện lên sự đau đớn và hối hận thật sâu.
Cái này có đau không?
Không đủ, vĩnh viễn không đủ.
Tôi nở một nụ cười nhạt, ngẩng mặt lên hỏi anh: "Giang Chiêu, sinh nhật anh, bánh bao anh ăn với Trần Du có ngon không?"
Giang Chiêu hơi sửng sốt, "Làm sao em biết "
Đồng tử của hắn đột nhiên mở to, tựa hồ đã nhận ra cái gì, trong mắt hiện lên một mảng lớn sợ hãi.
Tôi bắt gặp ánh mắt anh với nụ cười rạng rỡ hơn
"Bởi vì, mấy ngày nay linh hồn của tôi chưa từng rời đi. Giang Chiêu, đây không phải là anh trên giường bệnh xuất hiện ảo giác."
"Thay vào đó, tôi đã theo dõi anh mọi lúc."
Giang Chiêu sững người, như thể một nỗi tuyệt vọng mạnh mẽ, không thể diễn tả và sâu sắc quét qua cơ thể anh, đôi môi anh kịch liệt run rẩy, và đôi mắt đỏ đến mức suýt chảy máu.
"Tôi nhìn anh và cô ta hôn nhau trên chiếc ghế sô pha tôi mua, nhìn anh cho cô ta ăn bánh bao cần tây tôi làm, nhìn anh kể cho cô ta nghe những bí mật của chúng ta, nhìn anh sử dụng máy chơi game tôi đưa cho anh, xem anh chọn cô ấy giữa tôi và cô ấy hết lần này đến lần khác. "
" Giang Chiêu, tôi và con đã chết trong đau đớn và tuyệt vọng, nhưng anh không biết gì cả, anh ôm Trần Du, xem anh lên kế hoạch chia tay với tôi như thế nào và công khai ở lại với cô ta."
Tôi tiết lộ tất cả từng chữ đẫm máu này, trái tim tôi như đang gào thét, đôi mắt tôi đau và sưng lên, và đôi mắt tôi mờ đi.
"Cho nên, Giang Chiêu, hiện tại chỉ vì nhận ra chân tình của bản thân, mới phải giả bộ cùng tôi đồng quy vô tận, chứng minh cái gọi là thâm tình? Tại sao?"
Giang Chiêu đã cuộn tròn trên mặt đất với hai cánh tay ôm đầu, đôi mắt trống rỗng và nước mắt thực sự chảy xuống.
Dòng máu nóng chảy dọc theo sống mũi và quai hàm, nhỏ xuống hai bộ quần áo trẻ con, mỗi một tấc đều bị máu nhuộm đỏ, đỏ rực vì đam mê và tuyệt vọng.
Giang Chiêu tựa hồ đột nhiên tỉnh táo lại, hắn ngơ ngác nhìn hai bộ quần áo, thanh âm khô khốc cứng ngắc: "Quần áo bẩn..."
"Quần áo bẩn mất "
Anh hoảng hốt muốn lau nhưng vết máu trên cổ tay nhỏ xuống quần áo, anh sửng sốt, run rẩy bất lực, ngẩng đầu bi thương tuyệt vọng nhìn tôi: "An An, quần áo anh đưa cho cục cưng bị dơ bẩn mất rồi ... phải làm sao đây......"
Tôi nhìn anh, trái tim như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, đau đến sắp ngạt thở, tôi nhắm mắt lại
" Giang Chiêu, anh không đáng tự sát, cũng không xứng đi cùng chúng tôi."
"Anh phải sống, phải sống mãi mãi, phải sống trong nỗi đau vô tận."
Trong phòng rất yên tĩnh.
Giang Chiêu yên tĩnh đến mức anh ta thậm chí không thể nghe thấy tiếng thở của mình.
Không biết qua bao lâu, hắn thấp giọng nói: "Được."
Nghe giọng nói hay của anh, dường như cái xiềng xích vô hình nào đó được cởi bỏ, lòng tôi bỗng nhẹ bẫng.
Cuối cùng của ý thức, tôi dường như nhìn thấy Giang Chiêu quay số 120.
Anh nhìn tôi lần cuối thật lâu
"Anh đã chuyển toàn bộ cổ phần trong công ty cho Hà Chiếu, số tiền còn lại anh sẽ quyên góp cho cô nhi viện. An An, anh sẽ không có gì, sống thật lâu, dùng cả đời để chuộc lỗi tội lỗi của anh."
Cuối cùng tôi cũng nhắm mắt lại và sẵn sàng đi đến một thế giới mới.
Tôi hi vọng.
Trong kiếp sau, tôi sẽ có cha mẹ yêu thương tôi, một người chồng yêu thương và tôn trọng tôi, và nhiều đứa con xinh đẹp và đáng yêu.
Nhưng, đừng để tôi gặp lại Giang Chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro