GƯƠNG VỠ LIỆU CÓ LÀNH? - aurora


Tôi ở bên Thẩm Diên 3 năm, còn một tháng nữa là tới ngày cưới của chúng tôi. Trong một lần đi ngang qua phòng sách của anh, tôi lại nghe được cuộc trò chuyện của Thẩm Diên và bạn của anh.

"Mày nghiêm túc với con bé đó thật à? Không đùa chứ..."

Người đàn ông còn chưa nói hết câu, Thẩm Diên đã bồi vào :"Làm sao có thể, đám cưới chỉ là dụ Hinh Khuê trở về, xong việc tao sẽ đá cô ta."

Tim tôi hẫng một nhịp, nhưng bên trong là tiếng cười không ngớt của lũ đàn ông.

Vào ngày cưới, tôi mất tích.

5 năm sau Thẩm Diên đỏ mắt nhìn tôi :"Mạn Mạn, anh tìm em đã lâu."

Nhưng tôi chỉ ném cho Thẩm Diên một cái liếc :"Xin lỗi, anh là?"

________________________________________________

1.

Sau ngày hôm đó, tôi âm thầm theo dõi Thẩm Diên, có vẻ như hắn vẫn muốn là một người chồng chung tình. Không lăng nhăng hay bao g.á.i bên ngoài hoặc có lẽ là vì người tên Hinh Khuê chăng?

Không ai biết được tôi đã trông chờ và háo hức đến ngày cưới biết bao nhiêu. Chỉ có bây giờ, tôi thật sự muốn biến nó thành một vở kịch.

Tôi vẫn tiếp tục diễn với Thẩm Diên, làm một người vợ sắp cưới đảm đang chu toàn. Nhưng đôi khi tôi vẫn hay ngẩn người.

Những lúc như vậy, Thẩm Diên chỉ nhìn tôi rồi lại hỏi:"Sao vậy?"

Qua loa, không cần lời trả lời.

Tôi tự chế giễu. Ngu ngốc 3 năm. Hy sinh 3 năm. Có thể coi như những lời mình nghe là gió thoảng qua tai không? Không. Có thể tha thứ không? Không.

2 tuần trước ngày cưới, Thẩm Diên lại dẫn tôi đến cửa hàng váy cưới. Hắn tự chọn cho mình bộ vest để lấy lệ. Tôi thì lại không, ngày trọng đại như vậy, phải làm cho thật đẹp.

Lần đầu tiên Thẩm Diên nhìn tôi đến ngẫn người, vì tôi đẹp quá sao? Dĩ nhiên không phải. Mà là do tôi cố tình trạng điểm giống bạch nguyệt quang của hắn - Hinh Khuê.

Cũng may, hắn không biến thái tới nỗi kêu tôi phải giống Hinh Khuê, mà chỉ nói là không hợp với tôi.

Tôi cười rồi gật đầu, là không hợp hay là giống quá mức với Hinh Khuê khiến hắn khó chịu?


2.

Ở đây có phong tục trước ngày cưới không được gặp nhau. Tôi và Thẩm Diên cũng phải tuân theo.

Cũng tốt.

Đó cũng là bàn đạp để tôi dễ dàng hơn với kế hoạch của mình.

Cô dâu mất tích vào ngày cưới. Trò cười cho thiên hạ sao. Thật sự muốn xem vẻ mặt của Thẩm Diên.

Mà cũng có thể là, anh ta sẽ cho ánh trăng sáng của mình làm cô dâu thế thân cho "cô dâu thật" thì sao? Tôi không muốn quan tâm nữa.

Làm liếm cẩu hơn 3 năm, thực sự quá mệt mỏi. Đôi lúc tôi lại thật muốn tát cho mình thật nhiều bạt tay, nhưng lại không nỡ.

Gương mặt đẹp như vậy, không đáng vì một người đàn ông. Tôi cũng không thích Thẩm Diên nhiều như vậy.

Ai mà biết được, Thẩm Diên và Hinh Khuê của anh ta trước ngày cưới lại không kiềm chế như vậy, thám tử tư tôi đã thuê để theo dõi anh ta lại cho tôi một món quà lớn trước khi rời đi.

Trong bức ảnh thám tử gửi đến. Là Thẩm Diên mặc một bộ vest đen đang ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng, mặc cho người kia ra sức vùng vẫy.

Ở những bức ảnh kế tiếp, chắc có lẽ Hinh Khuê đã không lạc mềm buộc chặc nữa, mà cô ta lại vui vẻ hồi đáp từng cử chỉ thân mật của Thẩm Diên.

Những nụ hôn cháy bỏng đốt mắt người xem, nhưng trong mắt tôi chúng lại buồn nôn.

Đã có trò mới.

Tôi in tất cả chúng ra, sau đó thuê một người giúp việc trong nhà hôm ấy phát tán tất cả ra.

Sau đó lên sân bay, đến nước ngoài nơi có trường đại học tôi luôn muốn đến.

Tiếc là, trên lúc lên máy bay, lại xui xẻo gặp sự cố, người trên máy bay chết gần một nửa. Có người bị thương, tôi cũng không ngoại lệ, gương mặt tôi bị tàn phá gần một nửa. Trí nhớ cũng mất.

Chắc là tôi may mắn, được người dân cứu giúp trước khi máy bay phát nổ. Ở đây tôi lại gặp Châu Thâm, một bác sĩ thẩm mỹ. Anh ấy như ánh sáng chiếu rọi vào tôi.

Vào những ngày đầu khi tôi không chấp nhận việc gương mặt mình như q.u.á.i v.ậ.t, chỉ có anh luôn âm thầm vào tai tôi :"Em bây giờ không xấu, rất đẹp. Ai dám nói em xấu, anh liền móc mắt họ."

Anh ấy còn nói sẽ cho tôi một gương mặt mới, nhưng tới tên tôi tôi còn không nhớ. Thì gương mặt cũ như thế nào tôi cũng không muốn quan tâm nữa.

Châu Thâm đốt rất nhiều tiền vào cho tôi. Tôi cũng rất cảm tạ anh, tôi nói khi nào tôi lấy lại được trí nhớ tôi sẽ đền đáp anh.

Nhưng anh chỉ cười nhạt, ghé sát đầu vào tôi. Mắt diều hâu chớp chớp :"Bằng cách nào? Nói cho em biết, ông đây không cần đền đáp, cần người thôi."

Mặt tôi bắt đầu đỏ, cảm giác rung động sao?

3.

Những ngày đó, Châu Thâm luôn làm tôi cười, anh ân cần chăm sóc khiến tôi nghĩ anh là bạn trai của tôi đấy. Lúc ca phẫu thuật lại gương mặt, tôi không thể nhìn thấy gì anh lại nói :" Có anh làm mắt cho em, không cần phải sợ!"

Tôi muốn nói anh ngốc, tôi không sợ bóng tối, chỉ sợ anh rời đi.

Chỉ cần tôi nói khát, anh liền muốn đem tất cả nước trên trời đem cho tôi. Tôi hình như cảm thấy, cảm giác được đối đãi như này tôi chưa từng có được.

Khi gương mặt tôi hoàn chỉnh, người đầu tiên tôi thấy không ai khác là Châu Thâm. Anh nhìn tôi với ánh mắt chứa cả bầu trời. Tim tôi bắt đầu đập mạnh.

"Bé con, xinh như này, còn không cảm ơn công lao!" Châu Thâm xoa đầu tôi.

Tôi lí nhí hai chữ cảm ơn anh. Anh lại cười phá lên. Tôi n.g.u người luôn rồi.

Anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấy :"Anh nghĩ em đã biết anh thích em, Bạch Âm, làm bạn gái anh nhé?"

Bạch Âm là cái tên anh đặt cho tôi.

Tôi vẫn còn nhớ cảm giác lúc ấy, hồi hộp, mong chờ, còn có chút rung động.

Tôi và Châu Thâm yêu nhau rồi, thời gian tôi hoàn thiện gương mặt của mình là hơn 3 năm. Châu Thâm vẫn luôn bên tôi. Thật sự là yêu.

Tình yêu của chúng tôi cứ như vậy suốt 2 năm cho đến một ngày khi mua đồ về. Tôi lại thấy bóng dáng thẳng tấp của một người. Tim tôi bắt đầu nhói không hiểu vì sao.

Người đàn ông lạ mặt tiến đến gần bên tôi, hắn đỏ mắt nhìn tôi nói :"Mạn Mạn, anh tìm em đã lâu."

Tôi không buồn để ý tới hắn, chỉ cho hắn một cái liếc :" Xin lỗi, anh là?"


3.

Tôi thấy được một tia hoảng loạng trong mắt hắn ta, sau đó là bi thương.

Hắn muốn tiến lại gần, nhưng bị tôi tránh đi. Cảm giác áy náy của hắn lại bị tôi nhìn thấu.

"Mạn Mạn, không cần giận anh. Bây giờ em quay về, chúng ta liền lập tức làm đám cưới. Anh sẽ tha thứ cho em." Hắn ta cười như không cười, đây là đang thương lượng với tôi sao.

Còn có.

Mạn Mạn là ai?

"Thực xin lỗi, người này, tôi tên Bạch Âm. Không phải Mạn Mạn, chắc là đã nhằm rồi." Tôi lại muốn tránh đi lên lầu.

Nhưng hắn ta lại túm lấy tay tôi, nói không tin :"Cái gì mà nhằm người? Cmn, em rõ ràng là đang trêu chọc tôi! Em nhìn kĩ, xem xem tôi có phải là Thẩm Diên hay không!"

Hàng mi của Thẩm Diên nhíu chặt, nhưng lại tỏ ra thờ ơ không thấy. Thấy tôi vẫn kiên định lắc đầu. Thẩm Diên lại cười khổ, anh ta cứ ra sức níu kéo tôi không cho tôi có cơ hội chạy thoát.

Tim tôi không hiểu sao từ khi gặp hắn cứ nhói từng hồi. Đầu đau như búa bổ. Tôi khóc.

Thẩm Diên thấy tôi khóc, lại nhẹ nhàng hết lau tới vuốt mặt tôi, cảm giác thật ghê tởm, nhưng không có sức phảng kháng.

"Mạn Mạn, sao lại khóc rồi, là do anh không tốt. Mạn Mạn, anh xin anh lỗi, đời này anh không dám nữa, anh và Hinh Khuê thật sự không có chuyện gì. Mạn Mạn, tha thứ cho anh, xin em..." Hết Giang Mạn rồi lại Mạn Mạn, hắn ta cứ dùng đôi mắt ấy nhìn tôi như bảo vật, tôi muốn thoát, hắn không cho.

Tuyết rơi, thật lạnh. Nhưng không lạnh bằng tôi lúc này.

Lúc mắt tôi đang bị mờ đi bởi hơi nước. Một tiếng gọi quen thuộc lại nhói lên :"M.ẹ nó, thằng c.h.ó c.h.ế.t, tao có cho mày động vào cô ấy sao?!"

Là Châu Thâm, anh ấy rốt cục cũng đến.

Kể từ sau lần ngày hôm ấy, khi tôi tỉnh lại là đã ở bệnh viện. Châu Thâm mặt mày dán băng cá nhân. Anh không nói, tôi cũng hiểu.

Châu Thâm hỏi tôi cảm thấy như thế nào, tôi liền nói hết với anh ấy. Chỉ có một điều tôi không dám nói. Đó là, tôi nhớ ra tất cả rồi.

4.

Kể từ sau hôm đó, ngày nào Thẩm Diên cũng gửi cho tôi một bó hoa hồng, hừ, anh ta quên mất. Hoa hồng là loài hoa tôi ghét nhất, nhưng vô tình lại là hoa Hinh Khuê thích nhất.

Số phận của chúng luôn là ở trong thùng rác, nhưng có vài lần lại không đến tay tôi. Chắc là Châu Thâm đả quẳng đi.

Tôi cùng Châu Thâm mở một quán cà phê nhỏ, đó là ước mơ của tôi. Châu Thâm cũng đồng ý không chút do dự. Tôi nhớ lại, lúc trước tôi nói muốn mở một quán cà phê, Thẩm Diên lại hừ lạnh, ném cho tôi một tấm thẻ đen :"Thích gì thì tự mà làm."

Bây giờ tuy tôi đã nhớ lại, không những không có cảm giác gì với Thẩm Diên, tôi lại càng chán ghét anh ta hơn bao giờ hết. Cái tên Bạch Âm tôi vẫn giữ. Nhưng lâu lâu, tôi vẫn thấy nó quen thuộc một cách kì lạ. Cả Châu Thâm, hình như tôi đã từng gặp anh.

Ngày khai trương, tôi lại gặp Thẩm Diên, xui xẻo thế nào, hôm nay Châu Thâm lại có ca phẫu thuật, không thể cùng tôi ở đây.

Thẩm Diên có vẻ đã nhận ra tôi không thích hoa hồng, hôm nay lại cầm cả một bó tulip. Nhưng mà, chỉ cần là anh ta tặng. Tôi đều thấy kinh tởm.

Anh ta tiến lại gần :"Mạn Mạn, khai trương thuận lợi." Một tay đưa bó hoa cho tôi, một tay đút túi quần.

Trông cao cao tại thượng biết bao, nhưng trong mắt tôi. Hắn cũng chỉ là c.h.ó h.o.a.n.g.

Tôi nhận lấy bó hoa, trong mắt Thẩm Diên lại nỗi lên tia mong chờ, khoé môi anh ta nhếch lên hình vầng trăng, lời còn chưa kịp nói hết. Một giây sau, tôi đã ném nó thẳng xuống đất, dùng chân cố hết sức đạp.

Khách khứa vẫn chưa tới nhiều, chỉ có vài người đến ăn dưa. Nhưng lại không nhiều lời lắm. Thẩm Diên chính thức đẹp mặt trước mọi người.

Người qua đường ngày một đông, Thẩm Diên vẫn cứ đứng đó nhìn tôi, ánh mắt uất ức. Tôi thầm nghĩ, trò này là cho ai xem đây? Tôi sao? Nực cười.

"Anh tên Thẩm Diên sao? Ừ, tôi biết rồi. Nhưng mà, tôi bị dị ứng. Bạn trai tôi cũng không thích tôi nhận hoa người đàn ông lạ. Cảm ơn anh đã tới hôm nay." Mắt tôi lạnh dần, không thèm nhìn anh ta nữa.

Thẩm Diên lại tựa như không thấy, ánh mắt vẫn nhìn tôi đăm đăm, sâu hút không thấy đáy :"Là dị ứng hoa hay dị ứng anh?"

Tôi thật muốn nói là cả hai, nhưng quán vừa khai trương, nếu nói như vậy, tôi sợ hắn ta sẽ làm loạn. Tôi chỉ khoanh tay, cúi mặt xuống đất :"Người này, sao lại suy nghĩ nhiều như vậy. Thật sự không phải, anh muốn uống cà phê thì tôi mời anh vào, đừng ở đây phá quán tôi."

Nói rồi tôi xoay người rời đi.

Thẩm Diên vẫn đứng đó nhìn bó hoa tulip đã tan nát dưới chân, mở miệng :"Mạn Mạn, em nhớ ra tất cả rồi đúng không?"

Tôi bị giật mình, quay lại nhìn hắn một cái, liền xoay người rời đi.

5.

Châu Thâm sau khi biết chuyện ở quán cà phê, anh tức giận đến mức hận không thể g.i.ế.t c.h.ế.t Thẩm Diên ngay lập tức. Nhưng tôi lại cản lại, nói không có gì to tác. Anh liền gõ vào đầu tôi :"Ngốc!"

Tôi làm mặt quỷ với anh, chúng tôi lại bỏ qua câu chuyện không vui, cùng nhau hoà vào niềm hạnh phúc vô tận.

Chỉ là, tôi lại không ngờ tới. Hinh Khuê như vậy lại tìm đến tôi.

Cô ta ngồi vào quán cà phê, gọi một ly nước ép. Sau đó lại nói muốn nói chuyện với tôi. Nói thật, tôi bây giờ chẳng có hứng thú gì với cô ta, nhưng cũng thật muốn biết Hinh Khuê muốn nói gì.

Tôi ngồi đối diện bàn cô ấy, y như kịch bản trong những bộ phim tôi hay xem Hinh Khuê :"Tránh xa Thẩm Diên một chút, dù sao cô cũng là đồ bỏ đi. Nghe nói bây giờ đang quen một thằng bác sĩ quèn. Hay là tại tên bác sĩ kia không cho cô đủ nhu cầu, nên nay lại tìm đến Thẩm Diên nhà tôi?"

Tôi suýt nữa sặc nước với những lời bịa đặt của cô ta, không biết, người bị bỏ rơi là tôi hay cô ta đây.

Còn nữa, cô ta nói ai là bác sĩ quèn?

Tôi cười cười, khuấy đều ly cà phê trong tay. Sau đó từ trên đầu Hinh Khuê đổ xuống. A, tiếc quá đi... Cà phê này đắt lắm đó. Đổ lên người cô ta khác gì đổ vào bãi rác.

"Hinh Khuê, bà đây nói cho cô biết, là tôi đã bỏ rơi anh ta, không có chuyện anh ta rời bỏ tôi. Về chuyện anh ta cứ hết lần này đến lần khác làm phiền tôi, sao cô không tự quản? Tôi cũng đâu phải là chân của anh ta, là do cô không có năng lực quản thúc hắn. Còn nữa, cô nói ai là bác sĩ quèn?" Cô ta muốn nói tiếp, lại thấy Thẩm Diên bước vào. Giọng nữ mềm mại thu hút cất lên, mang theo chút tiếng khóc.

"Diên... Em chỉ muốn nói chuyện với Giang Mạn một chút, thật không ngờ, không ngờ cô ấy lại..." Lời còn chưa nói hết, đã bị Thẩm Diên đẩy ra :"Tôi đã nói cho cô gặp cô ấy sao?"

A, c.h.ó nhà cắn nhau, thật nôn nóng xem!

6.

Thẩm Diên tiến lại gần chúng tôi, vẫn là khuôn mặt đáng ghê tởm ấy của hắn. Nhưng ánh mắt nhìn tôi có vẻ khác. Dịu dàng. Còn có chút tia sáng. Tôi cảm thấy càng ngày trò này càng vui, lại cứ im im nhìn hai chú khỉ trước mắt diễn trò hề :"Diên...Anh nói vậy với em đây là có ý gì? Anh không thấy cô ta đổ nước lên người em hay sao!"

Hinh Khuê nhíu mày, môi mỏng hình vầng trăng, nhìn cô ta như bạch liên hoa đang cầu khẩn sự thương hại. Nhưng mà, đó rõ ràng là thật.

Câu chuyện tiếp theo có lẽ ai cũng đoán được, bọn họ cãi nhau âm ỷ ở quán tôi.

"Tôi nói cô không nghe sao? Tôi nói, ai cho cô được phép làm phiền Mạn Mạn?" Thẩm Diên hai mắt khép hờ, nhìn châm châm Hinh Khuê.

Cô ta lại tuổi thân khóc lớn :"Anh rõ ràng là đang bênh vực cô ta! M.ẹ n.ó, anh mau nói đi, có phải anh thích cô ta rồi không?!"

Khách khứa quán tôi càng ngày càng đông, nói thật, nhờ có hắn ta và Hinh Khuê mấy ngày nay, quán tôi làm ăn cũng khá dư giả. Ngày nào cũng có drama, cũng rất thú vị.

Thẩm Diên cũng không nhường nhịn Hinh Khuê. Trực tiếp tát cô ta :"Đúng vậy! Tôi đây không những thích cô ấy, mà còn là yêu, yêu đến sắp phát điên rồi. M.ẹ n.ó, nêu không có cô, có lẽ bây giờ cô ấy vẫn là của tôi!"

Cái gì mà nếu không có Hinh Khuê, anh ta quá đề cao bản thân, không có Hinh Khuê. Tôi vẫn lựa chọn rời đi.

Hinh Khuê ôm mặt tức tưởi, đứng lên đấm đấm vài cái như chuồn chuồn lướt nước lên ngực Thẩm Diên, vừa đấm vừa hét :"Chính anh là người muốn tôi quay về! Rõ ràng trước đó, anh đã cầu xin tôi! Bây giờ lại đổ lỗi cho tôi, do tôi mà con đ.i.e.m Giang Mạn kia không quay về bên anh. Đàn ông như anh nên c.h.ế.t đi, sống thật chặt đất, c.h.ế.t cũng quá chật mồ!"

Không biết câu nói nào đã chọc tới giới hạn của hắn ta, hắn trực tiếp tống áo Hinh Khuê đi. Sau đó là một màn phi xe.

Quán cà phê của tôi cũng không thể mở cửa nữa, trực tiếp đóng cửa. Thông báo tuần sau lại mở.

Châu Thâm đang đi công tác, nên không hay biết chuyện này. Tôi vừa tắm xong, đang định video call với anh. Lại thấy ở ngoài có chuông cửa.

Mở cửa ra, là Thẩm Diên đang quỳ hai chân dưới đất, mắt đỏ hoe:"Vợ..."

7.

Thẩm Diên đang một hai chân quỳ, hai nắm lấy tay tôi, khóc nức nở. Làm như anh ta tủi thân lắm vậy a.

"Mạn Mạn, là anh sai rồi... Anh không nên nói như vậy với em, không nên coi em là người thay thế. Tất cả anh đều sai rồi, em quay về với anh được không... Đừng thích anh ta nữa, vợ ơi..."

Tôi khinh miệt, kinh tởm anh ta. Tại sao anh ta lại có sở thích đứng núi này trông núi nọ như vậy. Lúc trước Hinh Khuê rời đi. Anh ta chắc còn đau lòng hơn bây giờ nên mới vấn vương như vậy với cô ta. Còn bây giờ khi tôi biến mất, anh ta cũng lại như vậy. Tôi thật sự không hiểu.

Thời gian lại quay về trước khi tôi quen biết Thẩm Diên. Hôm đó là hôm tuyết trắng, anh ta lại như ánh sáng ấm áp đến chỗ tôi, tay đưa tôi một cái áo choàng nhỏ, giọng trầm trầm :"Cô bé nhỏ, trời lạnh như này, nên có một cái áo choàng ấm."

Lúc đó.

Tôi rung động.

Kể từ đó tôi luôn dựa vào chuyện chiếc khăn để tiếp cận Thẩm Diên, anh ta luôn tránh xa những người phụ nữ khác, chỉ thân mật với tôi. Lại làm tôi nghĩ đến, anh ta có lẽ cũng thích tôi chăng? Mãi sau này tôi mới biết, chỉ là tôi có khuôn mặt khá giống Hinh Khuê, còn những cô gái kia thì không giống.

Cuối cùng, công lao của tôi cũng được bù đắp. Tôi và Thẩm Diên yêu nhau. Ngày hôm đó là hôm hạnh phúc nhất cuộc đời tôi, tôi luôn nghĩ sẽ luôn ở bên Thẩm Diên mãi mãi. Nhưng hiện thực luôn tàn khốc, nó tán tôi một cái đau điếng. Làm tôi tỉnh ngộ.

Giọng nói của Thẩm Diên vẫn luôn khàn khàn bên tai tôi, kéo tôi về hiện tại...

Tôi chỉ nhìn anh ta, sau lại tặng cho anh ta một cái tát :"Cái tát này là tôi đã từ lâu muốn tát anh. Hôm nay may mắn lại có dịp, đừng bao giờ gọi tôi những từ kinh tởm như vậy nữa. Quá đáng khinh. Tôi cũng không hiểu tại sao anh đã có Hinh Khuê, như anh đã nói, đám cưới với tôi chỉ đệ dụ Hinh Khuê, bây giờ Hinh Khuê quay về rồi, anh cũng mau mau buông tha tôi, để tôi có cuộc sống an ổn?"

Thẩm Diên trừng mắt nhìn tôi, có lẽ không ngờ tôi sẽ nói như vậy. Anh ta lại ngậm ngùi rời đi.

Tối hôm đó, không hiểu ai đã nói với Châu Thâm nhà tôi về chuyện quán cà phê, anh bay từ nước ngoài về Trung Quốc ngay trong đêm.

Tôi còn thấy, mồ hôi nhễ nhãi trên mặt anh. Châu Thâm thở hồng hộc. Như đã chạy bộ từ tầng trệt lên đây.

Tôi cười, đây mới chính là người đàn ông tôi yêu.

Ngày hôm sau, trong lúc đang ngồi trong vòng ôm của Châu Thâm. Tôi lại thấy báo đài đưa tin tức. Có một người đàn ông say rựu lái xe như điên tông vào một người phũ nữ.ột người c.h.ế.t ngay tại chỗ, một người bị rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Lúc đó, tôi đã biết, Hinh Khuê c.h.ế.t rồi, Thẩm Diên cũng đã thành người thực vật.

-HOÀN CHÍNH VĂN-

Thẩm Diên.

1.

Hôm nay tôi sẽ kết hôn với Giang Mạn, dù đây chỉ là một cái cớ. Hinh Khuê quay về, tôi vẫn muốn bù đắp cho Giang Mạn bằng một đám cưới. Chỉ là, khi tôi đang đứng trên lễ đường, chờ đợi cô dâu của mình. Thì lại chỉ thấy những bức hình tôi và Hinh Khuê vào tối hôm qua.

Tim tôi bị bóp nghẹn, không nói được thêm lời nào. Tất cả mọi người ở hiện trường đều xì xào bàn tán. Nhưng tôi không quan tâm. Cái tôi quan tâm. Là Giang Mạn đâu rồi?

Tôi c.h.ế.t lặng giữa đám cưới, không nhút nhích. Mắt chỉ đăm đăm nhìn vào cánh cửa lớn. Quả thực, một hồi lâu sau. Có một người đi vào, nhưng không phải Giang Mạn. Mà là bạn của cô ấy.

Chu Úc tát mạnh vào mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe. Tôi cũng không phản bác lại. Trực tiếp để cô ấy tát. Đánh chửi bao nhiêu cũng được. Chỉ cần cô ấy nói với tôi Giang Mạn đang ở đâu.

Nhưng cô ấy lại chỉ ngậm ngậm ngùi ngùi la hét xung quanh :"M.ẹ n.ó, thằng c.h.ó c.h.ế.t này, bà đây thật không hiểu tại sao Tiểu Mạn nhà tôi lại yêu anh như vậy! Tình yêu của Tiểu Mạn dành cho anh thật không ngờ, bây giờ lại chỉ còn một hũ tro cốt! Chết đi, chết đi!"

Trán tôi bắt đầu nổi gân xanh, tôi bóp lấy tay của Chu Úc, gằn từng chữ vào mặt cô ta :"Cái gì mà hũ tro cốt? Chu Úc, ăn nói cho cẩn thận."

Chu Úc có vẻ không còn sức nữa, cô ta khụy xuống đất, ôm mặt khóc :"Tiểu Mạn c.h.ế.t rồi! Là do anh hại cô ấy, tất cả là tại anh!"

Tôi tìm thấy Giang Mạn là một hôm trời mưa, tay tôi cầm dù. Đứng trước mộ cô ấy. Tôi biết, phía dưới mộ không có gì cả. Bởi vì hầu như tất cả hành khác trên máy bay đều c.h.ế.t, máu thịt lẫn lộn, còn có vài người không tìm thấy xác.

Tôi bỏ dù, mặc cho nước mưa cứ hết lần này đến lần khác tát vào mặt tôi, như đang nhắc nhở tôi rằng, có không giữ, mất đừng hòng tìm.

Tôi bắt đầu chìm trong men rựu, ngày nào cũng trụy lạc, đôi lúc tim tôi bị bóp nghẹn. Ánh sáng duy nhất của tôi cũng đã rời bỏ tôi.

Hinh Khuê vẫn luôn ở bên cạnh tôi, chỉ là tôi lại không tìm được cảm giác như của Giang Mạn từng cho tôi khi ở bên cô ta. Tôi bắt đầu hối hận. Nếu tôi nhận ra mình yêu Giang Mạn sớm hơn. Thì sẽ không có chuyện này.

Ngày nào tôi cũng luôn tìm kiếm Giang Mạn, mặc cho cô ấy còn sống hay đã chết, chỉ cần nhìn thấy cô ấy là đủ.

Đúng là ông trời không phụ lòng người, chỉ sau 5 năm. Cuối cùng tôi cũng gặp được người tôi luôn yêu.

2.

Tôi gặp cô ấy rồi.

Nhưng cô ấy lại không nhận ra tôi. Lại còn nói tên mình là Bạch Âm cái tên này có chút quen, nhưng tôi vẫn không thể nhớ ra đã từng gặp nó ở đâu.

Tuy rằng gương mặt cô ấy đã có chút thay đổi, nhưng mùi hương chỉ thuộc về riêng của Giang Mạn lẫn giọng nói của cô ấy. Cả đời tôi muốn quên cũng không quên được.

Tôi bắt đầu màn truy thê, lúc đầu tôi chỉ nghĩ khi cô ấy hồi phục trí nhớ, sẽ rất nhanh về bên tôi. Vì cô ấy yêu tôi mà, đúng không? Nhưng mà chút hy vọng nhỏ nhoi đã bị dập tắt, tôi nhìn đoá hoa tulip dưới đất, hỏi cô ấy đã nhớ ra? Cô ấy chỉ nhìn tôi, lại đi vào. Tôi đã hiểu.

Giang Mạn có bạn trai rồi. Hắn ta luôn cứ kè kè bên người Giang Mạn, khiến tôi muốn tới gần cũng không được.

Chỉ là vào một hôm, nắng đẹp. Tôi đến quán cà phê của Giang Mạn theo thói quen. Lại bắt gặp Hinh Khuê đang gây khó dễ cho cô ấy. Hinh Khuê lại còn nói Giang Mạn là con đ.i.ế.m, tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ ai xúc phạm đến cô gái nhỏ của tôi.

Tôi liền ném Hinh Khuê vào khu ổ chuột, những người đàn ông trong đó nhìn cô ta bằng ánh mắt thèm thuồng. Cô ta van nài tôi tha cho. Nhưng tôi không quan tâm. Chỉ ném cho những người đó một chiếc điện thoại, kêu bọn họ quay lại. Sau đó phi xe rời đi.

Giang Mạn hận tôi, rất rất hận tôi. Tôi đã quỳ, đã khóc, cô ấy cũng không muốn quan tâm tôi nữa. Không có cô ấy, tôi còn làm được gì? Giang Mạn kêu tôi hãy cho cô ấy sống yên ổn. Được, tôi làm được.

Khi tôi quay lại khu ổ chuột một lần nữa, chỉ thấy Hinh Khuê nằm dưới đất, trên người không một mảnh vải che thân, phía dưới cô ta vừa chảy máu vừa giật giật. Trên người có rất nhiều vết bầm tím. Tôi thậm chí không thấy thương xót. Mà còn cảm thấy Hinh Khuê xứng đáng.

Tôi mang Hinh Khuê đi, hình như Hinh Khuê bị đ.i.ê.n rồi, cũng tốt. Lúc c.h.ế.t sẽ không đau đớn nhiều. Tôi phi xe cùng cô ta lao xuống biển. Nước biển bắt đầu tràn vào mũi khiến tôi không thở được. Tôi nhớ về kí ức giữa tôi và Giang Mạn. Một đoạn tình yêu cả đời tâm can.

Châu Thâm.

1.

Tôi đang đi công tác tại một bệnh viện nhỏ, lại thấy một người trông rất quen mắt được đẩy vào phòng cấp cứu. Trong phút chốc. Tôi liền thờ thẫn. Cũng không biết là ai đã xúi giục tôi ở ngoài phòng cấp cứu của người đó. Tôi cứ ngồi ở trước cửa đợi chờ kết quả.

Quả thực. Người đó là mối tình đầu của tôi.

Cô ấy là Giang Mạn, một ánh sao sáng năm đại học mà tôi không thể với tới. Tôi học cùng với cô ấy, luôn chỉ âm thầm nhìn. Giang Mạn được cho là hoa khôi của trường, lại học rất giỏi. Tất cả con trai trong trường đều muốn hẹn hò với cô ấy. Nhưng ai cũng biết, trong tim của cô ấy có người mình thích rồi.

Không hiểu sao tôi lại may mắn lọt được vào mắt của Giang Mạn. Một buổi chiều lặng gió. Cô ấy ngồi kế tôi, chỉ tôi từng bài toán một, thời khắc đó, tôi đã yêu cô ấy đến mức cả đời không muốn buông tay.

Cũng như bây giờ, gặp lại Giang Mạn, tôi luôn ân cần chăm sóc cô ấy, cho cô ấy tình yêu. Nhưng mà cô ấy không nhớ ra tôi. Cũng tốt. Tôi nhớ cô ấy là đủ.

Tôi đặt cho cô ấy cái tên Bạch Âm, đó là tên game lúc trước của cô ấy. Nhưng Giang Mạn lại chỉ chỉ :"Tên này quá xấu!",

Tôi cười, xoa xoa đầu Giang Mạn.

Ngốc!

Tôi bắt đầu gặp được người Giang Mạn luôn tương tư. Tôi thực sự sợ cô ấy rời bỏ tôi. Liền cắt đứt hết mọi mối quan hệ giữa Giang Mạn và Thẩm Diên.

Sau khi tôi biết cô ấy nhớ lại. Đã vui mừng khôn xiếc, tôi nghĩ cô ấy sẽ nhớ ra tôi. Nhưng mà, thứ duy nhất Giang Mạn nhớ, là đoạn kí ức có liên quan tới Thẩm Diên.

Thẩm Diên thành người thực vật rồi. Anh ta sẽ không thể làm phiền chúng tôi nữa. Tôi và Giang Mạn cũng đã kết hôn. Còn có hai bé con. Tôi kể cho Giang Mạn về chuyện hồi cấp 3. Giang Mạn cứ khóc rồi lại ôm tôi hôn tôi. Đây mới chính là hạnh phúc tôi luôn mơ ước.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #zhihu