Hẹn hò với anh trai của học trò nhỏ - dưa ngọt ngày hè
~ VĂN ÁN ~Tôi giao bài tập về nhà cho học sinh của mình: (chọn một trong ba) chế tạo bom hạt nhân/ giúp cô giáo tìm một anh chàng vừa cao, vừa giàu vừa đẹp trai/ hoàn thành bài tập vật lý.Hôm sau, có một bài làm để trống được nộp cho tôi.
Tôi gọi học sinh đó lên văn phòng:
"Sao em không làm bài tập về nhà?"
Học trò nhỏ liền kéo một người đàn ông đi tới: "Cô ơi, em đã tìm được một anh chàng đẹp trai cao ráo cho cô rồi."
Tôi muốn đập đầu xuống đất!!
-----------------------------------
01.
Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành sư phạm, tôi liền trở về trường cấp 3 cũ làm giáo viên Vật Lý.
Ngay khi nhận được giấy bổ nhiệm, tôi liền bị cô bạn thân của mình phàn nàn một cách tàn nhẫn:
"Lê Thần Thần, mày mà làm giáo viên thì dạy tốt thì ít có mà làm hư học sinh thì nhiều ... ."
Tôi nghĩ cô ấy nói đúng. Tôi là người hay lướt mạng xã hội nên học lỏm được khá nhiều trò hay.Nào là lập nhóm học sinh để phấn đấu trong bảng xếp hạng, đưa cả lớp gia nhập đội cổ vũ trong đại hội thể thao, ....
Những chuyện này, tôi đều đã làm qua.
Cho nên học sinh chưa bao giờ gọi tôi một tiếng "Lê lão sư" mà thường gọi "Lê tỷ".
Hôm nay, khi đang ngồi nghỉ lướt mạng trong văn phòng, tôi vô tình bắt gặp một đề tài vô cùng nóng hổi —
# Top những bài tập về nhà thú vị nhất #
Chủ đề thảo luận bên dưới video như sau:
#1. "Chọn một trong các bài tập sau của môn Vật Lý:Chế tạo bom nguyên tử
Chụp bức ảnh Einstein và Newton tay trong tay rồi đăng lên.
Chế tạo động cơ vĩnh cửuHoàn thành trang 40 - 43 sách bài tập."
#2. "Môn Toán: Chứng minh giả thuyết của Goldbach hoặc làm bài kiểm tra."
#3. "Môn Tiếng Anh: Chụp ảnh với Tổng thống Mỹ trước Nhà Trắng hoặc hoàn thành bài dịch Anh - Trung và viết luận văn.".........
Một trò đùa thú vị vậy, tôi làm sao có thể không chơi?
Vì vậy, khi giao bài tập về nhà hôm nay, tôi đã đăng một thông báo trong nhóm lớp:"Hãy chọn một trong những bài tập về nhà sau và hoàn thành:
1. Chế tạo bom hạt nhân.
2. Giúp cô giáo tìm một anh bạn trai cao ráo, giàu có và đẹp trai.3. Làm bài tập Vật Lý."
Chuyện là thế này, gần đây tôi bị gia đình thúc giục cưới vô cùng dữ dội, tôi thực sự không chịu nổi nữa nên mới nghĩ ra bài tập số 2 :v
Nào có người trẻ tuổi nào bị gia đình thúc giục cưới hỏi mà không phát điên chứ?Vài phút sau khi tin nhắn được gửi đi, thông báo của tôi nhanh chóng hiện lên 99+ ....
"666"
"Quả nhiên là Lê tỷ, theo trend nhanh đấy""Em đã đoạt giải Nobel rồi, có thể được cộng điểm trong kỳ thi cuối kỳ hong?"
Lát sau, tin nhắn gửi đến dần đi chệch hướng
"Lê tỷ còn độc thân?""Hình như vẫn còn là peony solo nha"(peony solo: ý chỉ những người xinh đẹp (như hoa mẫu đơn) nhưng còn độc thân)"Lê tỷ, để em giới thiệu cho tỷ anh trai hàng xóm của chú em nha ~ "—------
Mặt tối sầm, tôi nhanh chóng thu hồi tin nhắn "bông hoa xinh đẹp độc thân" của mình và im lặng.
Cái gì mà lời nói thật lòng, tôi không thích nghe
02.
Hôm sau thu bài, lớp 47 học sinh, 46 học sinh nộp bài.
Sau giờ học, tôi và lớp trưởng lần lượt kiểm tra lại xấp bài, chúng tôi liền tìm ra được "nhân vật duy nhất" chưa nộp bài tập
Kỳ Tư Tân. Đứa trẻ này bình thường rất ngoan ngoãn, sao hôm nay lại đột nhiên nổi loạn như vậy?
Tôi gọi cô bé đến văn phòng.
"Bài tập về nhà hôm qua em làm đâu? Mau lấy cô xem."
Với vẻ mặt điềm tĩnh, cô bé đưa tờ giấy cho tôi, tôi cầm lên xem.
Chậc chậc, nó còn trắng hơn cả mặt tôi ....
Đứa nhỏ này rốt cuộc là như nào?
Tôi xoa xoa mi tâm hỏi: "Sao em không làm bài tập về nhà?"
Cô bé cười nói: "Cô ơi, em làm xong bài rồi ạ."
Sau đó, từ hành lang lôi vào một anh chàng đẹp trai đội mũ và đẩy đến trước mặt tôi.
"Đây là anh trai em ạ. Cô ơi, em đã tìm được một anh chàng đẹp trai, cao ráo cho cô rồi nè."
????
Các giáo viên khác trong văn phòng lần lượt đặt giáo án trong tay xuống, quay sang nhìn tôi hóng hớt
Anh chàng đẹp trai nhấc mũ lên, nhếch môi cười:
"Lê Thần Thần, đã lâu không gặp."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu và nhận ró đó là người mà tôi từng thích hồi cấp ba —
Tôi mấp máy: "Kỳ .... Kỳ Dã?"
Kỳ Dã nhẹ gật đầu
Tôi quay sang cô học trò nhỏ của mình, hỏi lại: "Anh ấy là anh trai của em?"
Tư Tân cũng gật đầu.
Xong rồi xong rồi xong rồi .....
Chuyện này chắc chắn là một trò đùa.
Các đồng nghiệp đều đang xem náo nhiệt, thậm chí có người còn che miệng cười khúc khích.
Mặt mũi đều bị ném tới rừng sâu núi thẳm hết rồi!!
Cảm thấy chóng mặt và hoa mắt, tôi liền ngã đập đầu xuống.
03.
Những ký ức bị tôi chôn vùi đã lâu đột nhiên quay về
Thời trung học, tôi học toán dở tệ, cộng trừ các số có hai chữ số đều phải xoè tay ra tính.
Còn Kỳ Dã, ngồi ở phía sau tôi, luôn đạt số điểm là 145 + trong các bài kiểm tra toán.
Chao ôi, khoảng cách giữa người và người ....
Gần quan thì được ăn lộc (*), cái gì không biết thì cứ tìm anh ấy mà hỏi thôi
(*): raw: 近水楼台先得月: Gần nước thì trăng lên trước hay Gần quan được ban lộc
Tuy rằng bạn học khác cũng rất tốt với tôi, duy chỉ có Kỹ Dạ, vì để giúp tôi hiểu cặn kẽ mà có thể giải thích một vấn đề tới bốn, năm lần.
Những lúc ấy, chúng tôi cũng gần nhau hơn. Dáng vẻ của anh ấy khi giảng bài rất đẹp trai a ~
Ngũ quan thanh tú, đường nét rõ ràng. Mỗi lần quay đầu lại, tôi đều không thể không tranh thủ liếc nhìn.
Thấy lòng rộn ràng, nai già tung tăng —
Làm gì có ai mà không thích một anh chàng vừa đẹp trai lại còn kiên nhẫn phụ đạo môn toán cho mình đâu chứ?!
Do trái tim nhỏ bé của mình bị tổn thương nên ngày nào tôi cũng tìm cô bạn thân để lải nhải với nó.
Sau một thời gian dài, không chịu được sự lảm nhảm của tôi nữa, cô ấy khuyến khích tôi mau biến xe đạp thành xe máy (*)
(*) raw: 单车变摩托 - ý nói phải biết nắm bắt lấy cơ hội.
Nói là làm!
Ngay hôm đó, tôi liền đi mua giấy và phong thư, tự mình viết thư tỏ tình.
Đây là lần đầu tôi viết thư tình nên tôi vô cùng cẩn thận, cân nhắc từng câu từng chữ.
Bảy ngày sau đó, tôi đã viết được hẳn bốn từ .....
"Xin chào Kỳ Dã ... "
Sau đó, bức thư đó đã bị tôi biển thủ mất.
Là một học sinh ban tự nhiên, trình độ ngữ văn của tôi thực sự bằng 0
Vì vậy, tôi đành bỏ ra 5 tệ để hối lộ cô bạn thân của mình, người học ban xã hội để cầu xin cô ấy viết cho tôi.
Cô ấy vung bút lên, soạt soạt soạt ....
Mười phút sau, "tạch", một tờ giấy đập trước mặt tôi.
Tôi cầm lên nhìn, chậc chậc, sao mà sến súa vậy trời .....
Nào là "tình yêu mà tôi dành cho cậu là một thứ tình cảm không tên", "thỉnh thoảng tôi lại nhớ đến cậu, thường xuyên thỉnh thoảng" .....
Tôi nổi hết da gà, mặt mày méo xệch
Cô ấy ném cho tôi một cái nhìn trắng trợn: "Mày có muốn yêu không!"
Tôi cười to nói: "Có có có, tao không nói không mà ...."
Kết quả nửa tháng trôi qua nhưng bức tình vẫn còn nằm trong tay tôi, chưa lần nào gửi đi.
Ngoài sự hèn nhát của mình thì còn lý do khác
Khi đó, tin đồn về Kỳ Dã và giáo hoa xinh đẹp đã bay khắp trường nên ai cũng biết về nó.
Còn tôi, với khuôn mặt quê mùa, niềng răng, mụn đầy mặt. Muốn so tài cùng hoa khôi của trường, ắt là lấy trứng chọi đá.
Cô bạn thân liếc mắt nhìn tôi, đưa tay ra giả bộ giật lại bức thư:
"Không đi thì đưa đây"
Phương pháp khích tướng của cô ấy nhanh chóng chạm đến mạch não của tôi:
"Khoan, khoan, để tao thử lại! Lần này chắc chắn làm được!"
Tôi giơ ba ngón tay lên thề: "Nếu hôm nay vẫn không thành công, tao liền ăn tươi nuốt sống nó!"
Sau giờ học, Kỳ Dã và các bạn nam trong lớp vừa đánh cầu xong, vừa đi vừa nói quay về lớp.
Tôi nấp sau bức tường để nghe lén.
Một vài nam sinh như thường ngày, lại lấy Kỳ Dã cùng cô nàng kia biên ra vài ba sự tình.
Khoảng giữa chúng tôi ngày càng gần.
Tôi cầm bức thư tình trên tay, toát mồ hôi vì hồi hộp
Nhẩm đếm ngược 3, 2, 1 ...
Ngay khi tôi chuẩn bị lao về phía trước, giọng nói của Kỳ Dã lập tức vang lên từ phía sau:
"Tôi không có hứng thú với con gái."
......................
Tôi lập tức bỏ bức thư tình vào miệng và ăn ngay tại chỗ, mặt giàn giụa nước mắt.
Sau khi phát hiện ra bí mật của Kỳ Dã, tôi đã phớt lờ anh ấy trong suốt năm ba trung học, chỉ ước có thể chuyển chỗ ngồi cách anh ấy 800m.
Ngay cả khi anh ấy chủ động bắt chuyện với tôi, tôi cũng chỉ "ừm" cho có.
Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao anh ấy luôn từ chối mỗi khi có cô gái đưa cho thứ gì đó.
Hoá ra anh ấy không có hứng thú với con gái !!!!!!!!!!!!
04.
Tôi trợn mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt, ngã phịch xuống ghế, cả văn phòng xúm lại, ai ai cũng nhốn nháo.
Người véo, người quạt, người rót nước cho tôi, ....
"Cô Lê? Cô Lê? Cô không sao chứ?"
Tôi nhìn những khuôn mặt đầy lo lắng kia, mặt tái mét, thở hổn hển nói:
"Tôi ổn .... "
Kỳ Dã hẳn đến là để cùng tôi trao đổi vấn đề học tập của em gái mình, nhất định không phải gây sự.
Nhất định là như vậy!
Tôi uống chút nước để bình tĩnh lại rồi kéo Kỳ Dã ra ngoài:
"Kỳ Dã, sao cậu lại ở đây?"
Tôi mở miệng với chút hy vọng duy nhất còn sót lại: "Hẳn là trao đổi về vấn đề học tập của em gái a?"
Kết quả là, trong giây tiếp theo, chút hy vọng nhỏ nhoi của tôi đã bị đè bẹp một cách tàn nhẫn
"KHÔNG"
"Nghe nói bông hoa xinh đẹp độc thân nào đó đang bị thúc giục kết hôn."
Anh ấy khoanh tay trước ngực, nhướng mày cười nói:
"Tôi đặc biệt tới đây để xem náo nhiệt nha — "
Cụm từ "bông hoa xinh đẹp độc thân" kia đâm thẳng vào tim đen của tôi, suýt thì nôn ra máu ngay tại chỗ, làm sao những câu từ lạnh lùng đó lại có thể thốt ra từ cái miệng 37 độ của anh ta vậy ??!!!
Khỏi phải nói lý do vì sao 3 năm trung học tôi vẫn còn ế ....
Vào đại học, đều dành hết 4 năm ấy để tập trung cho sự nghiệp, học tập, nghiên cứu và làm gia sư, lấy đâu thời gian quan tâm đến chuyện yêu đương.
Đến lúc đi làm, lại bị gia đình thúc giục kết hôn, ngày ngày đi xem mắt, kết quả đều là những buổi hẹn hò mù quáng, không đáng tin cậy.
Như tháng trước, một người họ hàng xa tự xưng là dì hai của tôi nói rằng bà ấy muốn giới thiệu cho tội một "người đàn ông trưởng thành và chín chắn".
Ờ thì, người đó đúng là đàn ông trưởng thành, ... 40 tuổi ?!
Lần khác, một hàng xóm đã giới thiệu một người đàn ông phong độ, có nhà, có xe, có tiền nhưng ... đã ly hôn và có con nhỏ.
Tôi chưa muốn làm mẹ đâu —
Thái quá, thật sự thái quá!!!
Thần sắc không thay đổi, tôi gượng cười hai tiếng:
"Đúng vậy a, cha mẹ tôi nhìn thấy mấy người đồng trang lứa tôi đều đã đã lập gia đình nên có chút lo lắng, mỗi ngày đều thúc giục tôi kết hôn, thật sự rất phiền phức ... "
Kỳ Dã chắp tay sau lưng, đi đi lại lại, cuối cùng đứng yên trước mặt tôi, nói một câu khiến tôi vô cùng sốc.
Anh ấy bảo dạo này mình cũng bị gia đình giục cưới, chi bằng "tương thân tương ái", giúp đỡ lẫn nhau để qua mắt gia đình.
Tôi thầm khinh thường anh ấy
Kỳ Dã rõ ràng không thích con gái nhưng lại không dám thú nhận với gia đình mà lại tìm tôi để cùng anh ta qua mắt người nhà, đúng thật là hại người hại mình
Nếu tôi đồng ý với anh ấy thì có khác gì tự bán mình??
Vì thế —
Phải bắt anh ta trả tiền hahahaha ...
"Được thôi", tôi đồng ý, "nhưng phải trả tiền cát - xê cho tôi."
"Mỗi lần diễn — từng này, được không?"
Tôi gia hai tay ngón tay ra, ý chỉ 200 tệ.
Anh gật đầu: "Được ...". Sau đó cúi đầu nghịch nghịch điện thoại.
Giây tiếp theo
"Đinh —"
Alipay thông báo nhận 1 vạn tệ.
Số dư của tôi từ hai con số lên năm con số chỉ trong nháy mắt !!
!!!!
Tôi thở hổn hển
Tự thấy mình không khác gì con lừa trong chuồng, hồng hộc làm một tháng cũng chỉ được 1 vạn tệ!!
"Gì đây??"
Trong mắt anh ấy hiện lên vẻ thấu hiểu tất cả ...
"Mỗi lần diễn 2000 tệ, tôi ứng trước năm lần, không đủ thì tiếp tục, có vấn đề gì sao?"
Từ vẻ mặt của anh ấy, tôi không tìm thấy một chút sự đau "ví" nào
À, quên mất, vừa rồi ở văn phòng, chẳng phải Tư Hân có nói anh trai của cô bé là người cao ráo, vừa giàu vừa đẹp trai sao .....
"Không, không, không!" Tôi lập tức cười tươi như hoa "Hợp tác vui vẻ a !!!"
Khuôn mặt anh ấy vô cùng ôn nhu:
"Ừm, hợp tác vui vẻ."
05.
Nhóm WeChat "Thương nhau như người một nhà":
[Mây trôi nước chảy] nhẹ nhàng hỏi: Con gái, tìm được người chưa?
[Hoa nở phú quý] (voice chat): "Sáng thứ bảy tới nhớ tham gia tiệc đính hôn của anh họ nhé. Ai da, khi nào con gái ta cũng được như vậy a ?"
[Tôi]: Con tìm được bạn trai rồi.
[Mây trôi nước chảy]: Hẳn là không lừa ông bà già này nữa chứ?
Tôi đã dùng chiêu này rất nhiều lần, lần nào bố mẹ tôi cũng thành tâm tin tưởng, cuối cùng phát hiện ra đã bị tôi cho leo cây —
Vì vậy, lần này họ quyết định không tin bất kỳ điều gì tôi nói nữa.
Tôi vuốt lông mày, gõ gõ: "Thật sự tìm được rồi, hai ngày nữa liền đem về nhà a."
Để củng cố lòng tin từ ông bô bà bô nhà mình, tôi đã lấy trộm một vài bức ảnh từ vòng bạn bè của Kỳ Dã và gửi cho họ.
Làm xong hết thảy, tôi đặt điện thoại xuống và đi tắm.
Từ phòng tắm đi ra, tôi thấy điện thoại mình có vô số cuộc gọi nhỡ.
Tôi liền gọi lại, đầu dây bên kia trả lời sau vài giây.
Bố mẹ tôi cực kỳ phấn khích, luân phiên oanh tạc khiến đầu óc tôi ong ong.
Bố tôi là người đầu tiên lên tiếng với một tràng ba câu hỏi: "Người thế nào? Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?"
Mẹ tôi liền giật điện thoại: "Làm sao con quen được?"
Bố tôi: "Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"
Mẹ: "Cảm thấy thích hợp chứ?"
.........
Kịch bản của vở kịch này, tôi đã sớm tính toán tốt rồi —
Trước tiên đưa Kỳ Dã về nhà trước, lừa họ rằng đây là bạn trai của tôi, để cho lỗ tai tôi tạm thời được an tĩnh hai ngày.
Đợi thêm vài tháng, sau đó nói với gia đình rằng sau khi ở chung với Kỳ Dã liền phát hiện tính cách không hợp nhau nên đã chia tay trong hoà bình.
Cuối cùng, để anh ta tiếp tục từ chối các buổi xem mắt từ gia đình sắp đặt với lý do "Không thể thoát ra khỏi bóng ma thất tình".
Bàn tính của tôi kêu tanh tách.
Tóm lại, trong vòng sáu tháng đến một năm tới, tôi sẽ không phải bận tâm đến những lời hối thúc kết hôn nữa!
06.
Vào tối thứ Sáu, ngay khi tôi đeo ba lô và chuẩn bị rời đi, Kỳ Tư Hân đã chạy đến văn phòng ngăn tôi lại và hỏi với giọng thăm dò:
"Lê tỷ, tỷ và anh trai em ... thực sự thành công rồi sao?"
Ngày mai là thứ bảy, tôi đã nói với gia đình rằng sẽ đưa "bạn trai" về nhà nên tôi đoán Kỳ Dã cũng đã nói với gia đình mình rồi.
Cô bé nở một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt, giống như một bà mối vừa thiết lập một sợi chỉ đỏ cho Nhị Nha và Thiết Ngưu trong thôn.
Tên nghịch đồ này cũng thích ngồi lê đôi mách cơ đấy.
"Kỳ, Tư, Tân,"
Tôi lấy lại khí thế của cô giáo, gõ trán cô bé một cái, nặn ra một câu, "Nếu em rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm, cô cũng không ngại làm thêm vài bài kiểm tra tặng cho em đâu"
Cô bé bị tôi dọa sợ, hét lên một tiếng rồi liền co giò bỏ chạy
Hừ, coi như em chạy nhanh ...
Thứ bảy, cuộc so tài đầu tiên.
Tôi tưởng rằng chúng tôi như bị ép đi buôn bán, chèo lái, đem bữa cơm này phải thành công lừa gạt được bố mẹ.
Lại không ngờ tới, Kỳ Dã đã đem kỹ năng diễn xuất của mình phát huy đến cực hạn
Khi đến nhà tôi, anh ấy không chỉ hóa trang vô cùng tốt mà còn lấy trong cốp xe ra mấy hộp quà đã chuẩn bị sẵn.
Nó nhắc nhở tôi nhớ lại thời đại học, khi ấy luôn có một nhóm nhỏ giống như vậy, bài tập giáo sư giao là một bài luận 500 từ, nhưng họ nhất quyết làm bài với hơn vạn chữ, kèm theo đó là một chiếc powerpoint tỉ mỉ, chi tiết.
Loại người này, chúng tôi thường gọi là King of Papers.
Tuy nhiên, khả năng biến hoá Kỳ Dã không chỉ có như thế,
Vừa vào cửa, anh ấy liền đi vào bếp, rửa rau, thái thịt, chiên nấu, cuối cùng dọn thức ăn lên bàn, toàn bộ một tay mình làm hết.
Tôi như bị đâm trúng điểm yếu của mình, trông không khác gì phế vật, đúng là hoàn toàn trái ngược nhau.
Trên bàn cơm, bố mẹ tôi bắt đầu điều tra hộ khẩu.
Bố tôi là người đầu tiên hỏi: "Tiểu Dã, hiện con đang làm công việc gì?"
Kỳ Dã một bên nhặt sạch xương cá rồi đặt miếng cả đó vào bát của tôi, một bên trả lời trôi chảy, "Con có mở một công ty, kinh doanh cũng không tệ lắm."
Bố tôi nói, làm ăn là con đường kinh doanh tốt, có thể kiếm ra thật nhiều tiền a —
Năm đó, ước mơ của bố tôi là được đi khắp thế giới, tham gia vào những canh bạc lớn của giới kinh doanh, còn có trở thành "Sói già phố Wall"
Tiếc là, ông ấy bị thua lỗ, gần như đến cái quần cũng không còn ......
Kỳ Dã lại bóc một đĩa tôm khác và để vào bát của tôi, diễn cũng đạt chứ nhỉ —
Mẹ tôi tiếp tục hỏi: "Hai đứa quen nhau như thế nào?"
Kỳ Dã nói "Con và Thần Thần là bạn học thời trung học. Năm đó chúng con đều có chút ý tứ với nhau nhưng đến tận bây giờ mới chính thức quen nha"
Tôi thầm bội phục kỹ năng diễn xuất và khả năng nói mê nói sảng của anh ấy.
Bữa ăn kết thúc, Kỹ Dạ lại một hai đòi rửa bát. Vừa rồi lúc anh ấy nấu ăn tôi không hề đụng vào, giờ lại để anh ấy tiếp tục rửa bát, tôi chắc chắn sẽ bị bố mẹ mắng mất
Aiss, mau đánh chếc tôi đi
Tôi cắn răng dọn dẹp hết bát đũa trên bàn.
Từ nụ cười trên khuôn mặt của bố mẹ tôi, có thể thấy rằng họ khá hài lòng với Kỳ Dã.
Ngay cả khi chia tay, họ cũng phải nhìn xe của Kỳ Dã rời đi mới thực sự an tâm.
Tôi đoán rằng, chẳng mấy chốc họ sẽ hối thúc tôi lấy giấy chứng nhận vào tháng tới.
Sau khi Kỳ Dã lái xe đi được hai dặm, bố mẹ tôi liền thay đổi một bộ mặt khác và bắt đầu càm ràm
"Tiểu Dã đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện, nào có ai như con đến việc nhà thậm chí còn không đụng tới?"
"Đúng vậy, vừa nhìn đã biết là chỉ chờ để ăn."
"Mau mau nắm bắt cơ hội, tranh thủ thời gian đi lĩnh chứng. Người tốt như vậy mà bỏ lỡ, chỉ có thể khóc thôi."
Nói gần nói xa như vậy, ý chính là ghét bỏ tôi, đại khái là tôi "không xứng với người ta".
......
Đêm đó, tôi cắn răng nghiến lợi thề rằng: Tôi, Lê Thần Thần —— Cả đời này sẽ là đối thủ không đội trời chung với anh ta!!!
07.
Sau khi lừa xong bố mẹ tôi, đã đến lượt phải lừa cha mẹ của Kỳ Dã.
Tôi đã tiêu rất nhiều tiền, không chỉ cẩn thận chọn từng món quà một mà còn bỏ ra rất nhiều công sức để tạo hình cho bản thân mình, từ mua quần áo, làm tóc, làm móng ... cho đến đôi giày cao gót.
Đương nhiên, tất cả số tiền được tiêu đều đến từ 1 vạn tệ của Kỳ Dã.
Dù gì cũng là lông cừu đến từ cừu (*) a —
(*) raw: 毕竟羊毛出在羊身上: đây là một phép ẩn dụ rằng những lợi ích bạn được hưởng đều đi kèm với những cái giá mà bạn phải trả.
Ai bảo Kỳ Dã lần trước dám chỉnh tôi, lần này tôi cũng chỉnh chếc hắn!!!!
08.
Tôi xuất hiện trước mặt bố mẹ Kỳ Dã một cách đoan trang và tinh tế, miệng như được bôi mật.
Dù sao tôi cũng là một giáo viên, đều dựa vào cái miệng này để kiếm cơm nên việc nói lời ngon lời ngọt với tôi dễ như ăn kẹo .....
"Cháu chào dì ạ ~ Đây là loại bóng cá vô cùng tốt mà cháu đã tỉ mỉ lựa chọn, nó chứa rất nhiều collagen, có tác dụng dưỡng da và làm đẹp da rất hiệu quả ạ." Dì mỉm cười.
"Cháu chào chú ~ Đây là trà Long Tỉnh Tây Hồ mà cháu chọn cho chú. Cháu nghe Kỳ Dã nói chú rất thích uống trà nên cháu chọn loại này, không biết có hợp khẩu vị của chú không."
Chú Kỳ, miệng cười đến không khép lại được
Nhân tiện, tôi cũng mang một món quà cho Tư Hân ——
Bùm bùm bùm
!
"Kỳ thi tuyển sinh đại học 5 năm và mô phỏng 3 năm (*)" (viết tắt: Wusan)
(*) raw: 五年高考, 三年模拟: tên một cuốn sách luyện đề
Đứa nhỏ: ???? (mặt đầy vạch đen)
Đùa thôi, đó chỉ là một cuốn tạp chí thời trang bị tôi chơi ác, làm giả bìa sách thành Wusan.
09.
"Thần Thần, đôi dép này là chúng ta đặc biệt chuẩn bị cho con, về sau đến nhớ mang nhé."
Dì lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép đi trong nhà mới tinh, tình cờ đó lại là cỡ của tôi.
Cảm thấy mình được sủng ái nên rất vui, liên tục cảm ơn rối rít:
"Cảm ơn dì! Dì chu đáo quá ạ, còn biết cả cỡ giày của con nữa ...."
Blah blah blah ... ,
"Nào có nào có"
Dì khoát khoát tay, "Đây đều là tiểu Dã sớm nói cho chúng ta biết để chuẩn bị a — "
Tôi hoài nghi nhìn về phía Kỳ Dã, làm sao anh ấy có thể biết tôi đang đi size nào?
Chết tiệt! Lại bị anh ta làm cho rung động rồi ....
Hàn thuyên một hồi, Tư Hân trở về phòng xem tạp chí, Kỳ Dã vào bếp nấu ăn. Tôi vốn định giả vờ đi ra giúp nhưng bị chú dì ngăn lại, ba người ngồi trên sofa trò chuyện rôm rả.
Dì hỏi: "Tiểu Lê hiện tại là giáo viên của Kỳ Tư Hân nhỉ?"
Tôi ngại ngùng cười hai tiếng: "Vâng ạ, con là giáo viên vật lý của cô bé."
"Đứa trẻ ở trường thế nào? Học hành ra sao?"
Tôi làm theo thông lệ, khách sáo trả lời: "Điểm số của Hân Hân không có gì đáng lo ngại, thành tích học tập cũng rất tốt..."
Vân vân và mây mây .....
Hình như hôm nay tôi đến đây để gặp bố mẹ thì phải?
Tại sao lại cảm thấy như mình đang đến thăm nhà học sinh vậy???
Cuối cùng, vẫn là chú Kỳ đưa chúng tôi quay lại chủ đề chính.
Ông ấy nhấp một ngụm trà: "Giáo viên là một nghề tốt, có biên chế, công việc ổn định, hàng năm còn có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Năm đó chú muốn Kỳ Dã thi công chức, nhưng nó nhất quyết không nghe, một hai đòi kinh doanh, suốt ngày lăn lộn bên ngoài."
Trong mắt chú Kỳ, chỉ có ba loại công việc có thể đứng đầu trong lòng chú: giáo viên, bác sĩ và công chức. Còn những công việc khác, tất cả đều được xếp vào loại "bất chính"...
"Đúng vậy, một trong hai đứa đã có công việc ổn định, đứa còn lại thì lăn lộn bên ngoài, sau khi kết hôn, vấn đề kinh tế cũng không cần lo lắng, các điều kiện khác cũng khá phù hợp." Dì đồng ý.
Tôi nhún vai, than thở trong lòng.
Đúng, đúng, ngoại trừ việc Kỳ Dã "không có hứng thú với con gái" thì chúng tôi khá hợp.
10.
Vào ngày thứ bảy của năm mới, chúng tôi quyết định họp lớp cao trung.
Trước đó mọi người trong nhóm lớp đã thống nhất rằng cuộc tụ họp này chỉ là một bữa ăn đơn giản, không cần ăn mặc cầu kỳ.
Kết quả là khi tham gia, tôi mới nhận ra được một sự thật phũ phàng ____
Cái gì mà bữa ăn đơn giản đều là giả dối. Chỉ có tôi nhẹ dạ cả tin nên chỉ rửa mặt qua loa, thậm chí còn không trang điểm, khoác thêm áo rồi lái chiếc Chery QQ cũ kỹ của mình tới.
Buổi họp lớp
Hay nói chính xác hơn là "Hội nghị thường niên so xem ai giỏi hơn ai".
Tất cả mọi người trừ tôi đều có mặt với vẻ ngoài hào nhoáng, ít nhiều đều muốn phô trương.
Đúng là tôi quá ngây thơ mà tin "tuỳ tiện ăn một bữa cơm, đều đừng ăn diện quá nổi bật".
Chúa hề xác định chỉ có tôi 🤡
Tiểu Bàn Tử đập chìa khóa xe Mercedes - Benz lên bàn, ngay lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.
Mấy chàng trai bắt đầu tụ lại:
"Nghe nói tiểu tử nhà ngươi năm nay bán hải sản phát tài rồi, thật có tiền đồ nha mập"
"Mua hết bao nhiêu đấy? Thanh toán một lần hay trả góp vậy?]
"Mẫu nào?"
"Tôi cũng muốn mua một chiếc Mercedes-Benz vào năm tới, mau giới thiệu chỗ bán uy tín đi ... "
Tiểu Bàn Tử xua tay: "Đương nhiên là thanh toán một lần rồi, cũng chỉ có mấy trăm vạn, cần phải trả góp sao?
Tôi cầm trên tay chìa khóa chiếc Chery QQ cũ của mình và không nói gì.
May mà nó vẫn đi được .....
Tôi quay lại nhìn nhóm phụ nữ bên này
Hoa khôi của lớp năm đó vẫn giữ được vẻ đẹp như trước, mỗi khi xuất hiện, cô ấy ngay lập tức có thể thu hút được sự chú ý từ đám đông.
Cô ấy đặt chiếc túi LV hoạ tiết hoa [lạch cạch] lên bàn, sau đó lấy ra một hộp phấn phiên bản giới hạn của một thương hiệu lớn nào đó và bắt đầu trang điểm.
Xung quanh bắt đầu xôn xao:
"Wow, cái này thế nào a, nó có phù hợp với da dầu không?"
"Bao bì thật là cao cấp, rất có cảm giác nhaa!
"Không phải cái này vừa ra mắt sao? Thật sự đắt lắm! Tôi thậm chí còn không mua được trên trang web chính thức! Làm thế nào cô mua được vậy?"
Hoa khôi ngữ khí nhẹ nhàng uyển chuyển, qua quýt nói:
"Cũng không đắt lắm. Tôi là khách VIP của nhãn hàng này. Bên đó đặc biệt để lại cho tôi. Vừa có hàng tôi liền tới lấy, âu cũng ... bình thường thôi."
Sau khi khen ngợi hoa khôi từ đầu đến chân, họ lại bắt đầu khoe khoang về của cải của mình.
"Túi của cô trông tuyệt thật đấy, mua hết bao nhiêu vậy? Có thể cho tôi xin chỗ mua không?"
"Đại khái một hai vạn gì đó, vốn là tuỳ tiện mua một chút nên cũng không nhớ cụ thể. Chiếc Gucci Dionysus mà cô mang hôm nay cũng đẹp lắm đó! Trông rất hợp với bộ đồ của cô."
Tôi một câu cũng không chen vào.
Giống như nơi này coi tôi như lẫn vào không khí.
Khi còn đi học, tôi là cũng là một người vô cùng tầm thường với mái tóc cắt ngắn, gọng kính đen, miệng đeo niềng, vừa bước vào đám đông là tôi biến mất ngay lập tức
Sau này đi làm, ngày ngày ngồi hít bụi phấn trước bảng đen, lương không cao không thấp, những chàng trai thì nói xe hơi trăm nghìn, gái thì thường túi xách, mỹ phẩm bốn năm con số. Tôi thậm chí nghĩ còn không dám nghĩ.
Tôi ngồi lạc lõng trong một góc, xấu hổ đến nỗi muốn dùng chân đào một cái hố để tự mình chui xuống.
Ai da, tôi thật là không có tiền đồ a .....
Cuối cùng, khi thức ăn được dọn ra, sự chú ý của tất cả mọi người bắt đầu chuyển từ so đo, ganh đua sang ăn uống
Nhìn đĩa cánh gà thơm ngon trước mặt, tôi liền gắp một cái bỏ vào bát, đang định ăn thì bị cô bạn cùng ban cấp 3 ngồi bên cạnh huých hai cái vào khuỷu tay.
Khi tôi còn đi học, cô ấy rất thích đi hóng dưa khắp nơi, sau đó lại đi lan truyền lại, trông không khác gì cái loa
Cô nàng thần thần bí bí tiếp cận tôi:
"Này, cậu có nhớ Kỳ Dã, người đẹp trai nhất lớp chúng ta không? Gần đây có vẻ anh ấy đang yêu đương, hình như còn gặp mặt bố mẹ hai bên rồi. "
Tôi muốn tiếp tục nghe cô ấy nói nên giả vờ không biết và hỏi:
"Hả? Làm sao cậu biết?"
"Kỳ Dã có đăng trên vòng bạn bè đó! Tin tức lớn như vậy, cậu không biết sao?"
Có ý tứ gì đây?
Thỉnh thoảng, tôi lại lẻn vào vòng bạn bè của anh ấy để lấy trộm một số bức ảnh và gửi cho bố mẹ tôi. Nhưng tôi đã lướt vòng bạn bè của anh ấy N lần rồi, ngoại trừ một số bức ảnh đời thường, những bài hát yêu thích và share một số tin tức thì không có gì bất thường a.
Bạn cùng bàn đưa điện thoại di động của cô ấy cho tôi xem
Tôi lướt đầu đến cuối và chọn ra được ba bài đăng mà mình chưa từng thấy.
Hóa ra anh ấy đã chặn tôi.
Bài đăng đầu tiên, được đăng vào ngày anh ấy bị Tư Hân kéo đến trường:
"Cuối cùng cũng lừa được cô ấy,"
Bài đăng thứ hai, đăng vào ngày anh ấy đến nhà tôi:
"Đi gặp bố mẹ cô ấy."
Bài đăng thứ ba, đăng vào ngày tôi đến nhà anh:
"Đưa cô ấy đi gặp cha mẹ mình."
Từng câu từng chữ, ôn nhu đến cực điểm
Dưới phần bình luận đầy những lời chúc phúc:
"99" (*)
(*) cửu cửu: chúc lâu dài
"Thật là lợi hại nha."
"Chúc mừng chúc mừng"
Yo, coi bộ anh ấy thiết lập hình tượng thẳng nam cũng khá ổn đấy nhỉ?
Tôi đảo mắt nhìn quanh bàn một vòng:
Tại sao hôm nay Kỳ Dã lại không đến dự tiệc, chẳng lẽ là đi cùng bạn gái sao?
Tôi kiên quyết nói: "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng."
"Làm sao cậu biết không có khả năng?"
Tôi toàn thân giật mình
Vừa rồi miệng nhanh hơn não, suýt chút nữa bại lộ rồi
Tôi ấp úng đáp "À, là đoán bừa nha"
Cô ấy không nhận ra được sự kỳ lạ trong lời nói của tôi, tiếp tục nói:
"Tôi thực sự muốn biết người này là ai. Cứ thế ngang nhiên cướp mất anh chàng đẹp trai trong lớp chúng ta rồi, chậc chậc, thật là tài giỏi."
Cô ấy chắc chắn không nghĩ tới rằng "đối tượng" yêu đương của Kỳ Dã lại đang ngồi bên cạnh cô ấy.
Lại càng không thể ngờ rằng Kỳ Dã hoàn toàn không thích phụ nữ, tôi và anh ấy chỉ đóng vai để cùng nhau giải quyết việc bị thúc giục kết hôn ở nhà mà thôi.
Trong lòng có chút chột dạ, tôi nhét đồ ăn đầy miệng cô ấy và tận dụng cơ hội để thay đổi chủ đề.
"Mau ăn đi, đúng là có bao nhiêu đồ ăn cũng không ngăn nổi cái miệng của cậu."
Cô ấy lẩm bẩm hai tiếng, rốt cuộc cũng an tĩnh ăn cơm.
11.
Tiệc được nửa đường, Kỳ Dã đẩy cửa bước vào.
"Ô Kỳ Dã, tôi còn nghĩ cậu sẽ không đến!"
Bạn cũ của Kỳ Dã đứng dậy nói.
Kỳ Dã vén áo khoác lên, lau sương trên mắt kính, động tác trang nghiêm tao nhã
"Công ty có chút việc, vừa rồi bận một chút."
Công ty mà Kỳ Dã nói đến là công ty mà anh ấy thành lập.
Anh ấy từ trước đến nay vẫn luôn rất khiêm tốn, ngoại trừ một số người thân thiết, những người còn lại đều không biết chuyện này, thậm chí còn không nghĩ tới.
Có người nói đùa:
"Công ty gì mà cuối năm còn làm thêm giờ vậy? Thật quá vất vả rồi?"
Có người lên tiếng châm chọc, lời lẽ khó nghe:
"Không ngờ học bá năm ấy của lớp vậy mà giờ lại đi làm thuê nha"
Ngay khi giọng nói đó kết thúc, bầu không khí đông cứng ngay lập tức.
Huynh đệ của Kỳ Dã đứng ra hoà giải:
"Muộn là muộn, đừng có bao biện nha"
Những người khác cũng bắt đầu phụ hoạ:
"Đúng đúng! Nên bị phạt ba chén!"
"Uống, uống, uống!"
Những người này thực sự tàn nhẫn, dùng rượu để đạt được mục đích.
Kỳ Dã bị họ chặn ở cửa và không cho vào. Anh ấy ngẩng đầu lên và uống đủ ba chén rượu giữa tiếng la ó.
Anh ấy di chuyển một chiếc ghế, muốn đặt nó giữa tôi và bạn cùng bàn
Bạn cùng bàn nhìn tôi với ánh mắt không được bình thường.
Tôi tránh sang một bên và thầm nghĩ:
"Rõ ràng là những chỗ khác còn trống, nhưng cứ khăng khăng đến chen chúc với tôi."
Rốt cuộc là đang làm gì thế!
Trong các buổi họp lớp, đều có một số người thích ồn ào, hò hét đòi các bạn nữ uống rượu.
Nếu không uống, liền sẽ không thể xuống đài được.
Không biết vì cái gì, tôi đã bị nhắm trúng khi đang ăn với giọng nghèn nghẹn.
"Tới, tới, tới, Lê Thần Thần"
Có người chào tôi.
Hắn uống rượu tới đỏ mặt, lắc lư đi tới, cầm ly của tôi rót đầy, "Đã lâu không gặp, chúng ta uống một chút đi."
Suốt thời cao trung, tôi với anh ta nói không đến mười câu với nhau, ai cùng hắn đã lâu không gặp?
Tôi từ chối: "Không được, tôi không uống rượu"
Người đàn ông đưa ly rượu đến bên miệng tôi và không ngừng thúc giục:
"Nào, mau uống một ly đi."
Tôi thầm nguyền rủa trong lòng,
Bạn bè qq
Thấy tôi bị làm khó dễ, Kỳ Dã đã đưa tay ra chặn lại
"Cô ấy không uống rượu"
Tôi ném cho anh ta một cái nhìn biết ơn.
"Nha," người đàn ông nói với vẻ kỳ lạ, "Giả vời hào hiệp làm gì, liên quan đếch gì đến anh?"
"Tất nhiên là có liên quan đến tôi."
Kỳ Dã liếc hắn một cái, nắm lấy tay tôi mà xoa xoa, lười biếng phun ra một câu.
"Cô ấy là bạn gái của tôi."
.....
Bạn cùng bàn của tôi nhìn sang với vẻ mặt khó hiểu,
Đừng nói là cô ấy, tôi cũng bị lừa,
Tôi giật giật góc áo Kỳ Dã, thấp giọng hỏi:
"Hôm nay cũng muốn diễn sao?"
Bình thường cũng chỉ là diễn trước mặt bố mẹ để đối phó với việc kết hôn, nhưng bây giờ ở trước mặt các bạn học, căn bản là không cần diễn a —
Anh ấy nhướng mắt: "Diễn, không phải tôi trả tiền rồi sao?"
.....
Ờ nhỉ, dù gì anh ấy cũng trả cho tôi một lúc năm lần, còn chưa dùng hết đâu.
Tôi không có lý do gì để từ chối yêu cầu của bên A, đành kiên trì cùng anh ấy diễn một màn nữa.
12.
Trong nửa sau của buổi họp lớp, cả bàn đều la mắng chúng tôi, Kỳ Dã còn bị các huynh đệ của mình chuốc hết chai này đến chai khác, rốt cuộc con ma men này lại về tới tay người "bạn gái" là tôi.
Kỳ Dã đã bất tỉnh, nằm trên vai tôi mà rên rỉ.
Tôi chỉ có thể lôi lôi kéo kéo anh ấy đến bãi đậu xe.
Sau đó liền đá một cước đem anh ấy lên xe, bởi vì chân của Kỳ Dã quá dài nên trông anh vô cùng khó chịu khi chen chúc bên ghế phụ chật chội. Môi anh mấp máy:
"Nước," anh nói.
Tôi lấy chai nước khoáng trong xe đổ vào miệng anh.
Hầu kết của anh nhấp nhô, và một phần nước rỉ ra ngoài lăn xuống dọc theo đường quai hàm sắc nhọn, tạo nên một vết nước trông vô cùng đẹp.
Cảm giác lành lạnh khiến anh tỉnh táo hơn một chút.
Anh quay đầu nhìn tôi, khóe miệng nở một nụ cười
"Lê Thần Thần."
Tôi đáp lại
"Bức thư tình em viết cho tôi sao lại không gửi đi? Về sau vì cái gì lại phớt lờ tôi?"
.....
Đại não tôi đứng máy
Làm sao anh ấy biết tôi đã viết cho anh ấy một bức thư tình?
"Làm sao anh biết?"
"Cô bạn cùng bàn của em tới tìm tôi, nói rằng em nhờ cô ấy viết giùm em một bức thư tình sến súa gửi cho tôi, còn đọc lại toàn bộ nội dung cho tôi nghe."
Tôi lắp bắp:
"Tôi... tôi .... "
Tôi thực sự không thể nói với anh ấy rằng bức thư tình đã bị tôi ăn mất!!
Không nghĩ tới anh ấy đã biết hết
"Em sẽ không thật sự ăn nó chứ?"
Đầu óc tôi trống rỗng, tôi gật đầu một cách máy móc.
Có chút ánh sáng long lanh trong mắt anh
"Đang nghĩ xem làm sao tôi biết, hửm?"
Tôi còn chưa kịp mở miệng, anh ấy đã tự hỏi tự trả lời:
"Là do cô ấy nói hết, bảo rằng: em thề nếu không gửi được thì sẽ nhét vào miệng và ăn nó."
"Lê Thần Trần, không nghĩ tới em thật sự ăn nha? Làm sao có thể dễ thương như vậy?"
Anh bóp bóp mặt tôi hai cái.
Cmn, hoá ra tôi đã bị đồng đội lợn bán đứng từ lâu rồi!
Tôi nhất định sẽ vặn đầu cô ấy nếu gặp lại!
Anh còn nói: "Sau khi em chủ động nhắn tin cho anh, anh vui đến phát điên, bởi vì anh cũng thích em, còn nghĩ nếu em ngại ngùng không dám chủ động, anh sẽ tìm em tỏ tình. Liền không hiểu vì sao em lại đột nhiên tránh mặt, phớt lờ anh"
Cái gì?
Anh ấy cũng thích tôi?
Không phải anh ấy không thích con gái sao?
Tôi nhanh miệng, chưa kịp suy nghĩ đã trực tiếp hỏi
Anh ngơ ngác: "Hả?"
"Anh nói anh không thích con gái từ khi nào thế?"
Ai ngờ anh ấy lại hỏi ngược lại tôi, biết trả lời thế nào a ....
Tay chân múa máy, tôi kể lại toàn bộ cảnh tượng ngày hôm đó cho anh ấy nghe, Kỳ Dã không nói nên lời
"Lê Thần Thần, nghe lén thì cũng nghe rồi mà sao không chịu nghe hết vậy?"
"Lúc đó cô gái kia đang theo đuổi anh. Thấy anh không có hứng thú với mình nên liền tung tin đồn. Sau trận đấu ngày hôm đó, mấy thằng nhãi kia lại bắt đầu bịa chuyện làm anh tức chếc nên mới nói câu kia, còn nửa sau là: 'ngoại trừ Lê Thần Thần',"
"Vì vậy, câu hoàn chỉnh là, 'Tôi không thích con gái, ngoại trừ Lê Thần Thần'."
Tôi tròn mắt: "Sao anh cứ thích nói ngược thế!"
"Hmm, chắc có lẽ do anh là người Sơn Đông?"
Tôi còn tưởng rằng do mị lực của mình mà có thể biến anh ấy bẻ cong thành thẳng!!?
Kỳ Dã nhìn tôi có chút không nói nên lời.
"Vậy là em luôn nghĩ về anh như vậy?"
Tôi bực bội gật đầu
Anh nhướng trán, "Cmn, em .... "
Tôi nghẹn họng nửa ngày, không nói nên lời, sau khi suy nghĩ, tìm được cho mình một số lý do, liền cao giọng:
"Nghe xong nửa câu đầu, em đã khóc và ăn bức thư đó. Ai bảo anh một câu chia thành hai nửa thế hã?"
"Về sau, sao lại không nói với em!"
"Ai biết được em nghĩ như vậy? Em cũng không hỏi mà ... "
Anh ấy tức đến mức giơ tay khảy khảy đầu tôi hai cái, "Cái miệng này là để trang trí sao?"
Tôi .........
Người đàn ông này ra tay khá mạnh, tôi xoa xoa trán, lúng túng nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm a ..."
"Nếu là hiểu lầm," anh nắm tay tôi, đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ,
"Vậy hiện tại còn kịp chứ?"
Tôi vội vàng gật đầu: "Còn kịp, còn kịp"
Kỹ Dã ôm lấy tôi, dựa sát tai tôi, khe khẽ nói:
"Tiền đều đưa em, cùng anh diễn cả một đời đi."
13.
Kỳ Dã và tôi đã chính thức xác nhận quan hệ!
Lần này chắc chắn không diễn!!
Không hề đùa đâu!
Tiện thể lại cùng chú dì trò chuyện một chút về tình hình học tập gần đây của Kỳ Tư Hân.
Với tư cách là chị dâu và cũng là giáo viên của cô bé, đương nhiên tôi sẽ "để ý" đến đưa học trò nhỏ của mình nhiều hơn.
Bản thân cô bé nói rằng mình hối hận rồi, hối hận lắm, hối hận lắm, vô cùng hối hận.
Thế giới này lại có thêm người bị tổn thương rồi 🥹
14.
Phiên ngoại của Kỳ Dã
(1)
Lê Thần Thần, người ngồi trước mặt tôi thời cao trung, là một người vô cùng ngây thơ.
Cô ấy thường thừa dịp nhờ tôi chỉ bài mà nhìn trộm tôi, còn cho rằng tôi không biết.
Chậc, đáng yêu đến mức ngớ ngẩn
(2)
Một hôm đến trường, tôi thấy mái tóc dài của cô ấy được cắt thành kiểu đầu nấm,
Tôi tự hỏi, mái tóc dài đó rất quý giá với cô ấy,
Không phải rất thích nó sao, tại sao nói cắt liền cắt?
Cô ấy ra vẻ thoải mái: "Có một tổ chức phúc lợi công cộng làm tóc giả từ những mái tóc dài do các tình nguyện viên quyên tặng, sau đó tặng cho những bệnh nhân bị rụng tóc sau hóa trị, nên mình đã cắt đi và tặng chúng."
Nói đến đây, đáy mắt cô ấy như phát sáng: "Cuối tuần cậu theo mình đến bệnh viện thăm họ đi. Mái tóc của mình đã được tặng cho một cô bé 6 tuổi đấy, cô nhóc vui lắm!"
Nói xong, cô ấy đưa tôi xem một bức tranh hoa hướng dương.
Ừm, đẹp lắm.
Nhưng sau giờ học, tôi nghe cô ấy nói chuyện với bạn thân mình:
"Oa, tao bây giờ thật xấu xí! !"
Cô bạn hỏi lại, vậy giờ mày hối hận chưa?
"Không hối hận," cô ấy lau nước mắt, "Cô nhóc đó đội tóc tao tặng rất xinh đẹp,"
Hiện tại để tóc vậy cũng rất mát.
(3)
Không hiểu sao, tôi chưa kịp thổ lộ với cô ấy, thì cô ấy đã trở nên lạnh nhạt với tôi, tránh mặt tôi khắp nơi, sau khi thi tốt nghiệp, chúng tôi gần như đã cắt đứt liên lạc.
Có ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?
Thật sự rất khó chịu đó.
(4)
Khi em gái tôi học năm hai cao trung, trong lớp có giáo viên vật lý mới.
Cô giáo đó là một sinh viên mới ra trường, cô ấy rất thú vị, thỉnh thoảng còn thích bày trò nên đứa học trò nào cũng yêu quý cô ấy.
Tôi đã nghe rất nhiều "chiến công hiển hách" về người cô đó từ đứa em của mình.
Nào là,
Học sinh trong lớp chơi game 5v5, có cả cô giáo đó, kết quả Tiểu Kiều bị Lan Lăng Vương nhắm vào, chếc mất 28 mạng, hai cái đầu còn lại cũng bị cướp đi. Đám học trò nhỏ tuy tức nhưng không dám nói gì.
Một lần khác,
Trong đại hội thể thao của trường, cả lớp muốn bày trò mới, giáo viên cũng dẫn cả lớp tham gia, kéo bốn mươi mấy con người tới trước mặt hàng lãnh đạo trên bục giảng mà nhảy nhót, lắc lư. Sau đó, còn bị quay lại và đăng lên mạng, thu về hơn hàng trăm nghìn lượt thích.
Sau khi nhìn rõ những khuôn mặt trên video, tôi suýt nôn ra ba lít máu.
Những ký ức từ quá khứ bắt đầu quay lại công kích tôi.
Ngày đó, cô ấy tràn đầy sinh khí như được sống lại.
[Thông báo nhóm]
Hãy chọn một trong những bài tập về nhà sau và hoàn thành:
1. Chế tạo bom hạt nhân.
2. Giúp cô giáo tìm một anh bạn trai cao ráo, giàu có và đẹp trai.
3. Làm bài tập Vật Lý.
Cô ấy giao bài tập về nhà cho những học trò nhỏ của mình rất độc lạ.
Ban đầu, đứa nào cũng khen cô ấy bắt trend tốt. Nhưng một lúc sau, lại lái sang chuyện tình cảm của cô.
Em gái tôi phấn khích nhắn: "Nghe nói Lê tỷ vẫn còn độc thân !!"
Kết quả đều bị cô ấy thu hồi hết, đồng thời con nhóc còn bị cấm chat trong mười phút.
Em gái tôi tỏ vẻ ngây thơ: "Em chỉ nói sự thật thôi mà ..."
Tôi đột nhiên cảm thấy thú vị, hỏi em gái tôi: "Có muốn không cần làm bài tập vật lý hay không?"
(5)
Sau khi lừa được cô ấy làm bạn gái của tôi, bài tập vật lý của Tư Hân cũng theo đó mà nhiều thêm,
Con bé mắng tôi là đồ lừa đảo —
(6)
Sau khi chiếc Chery QQ cũ đó bị hỏng, tôi nghiễm nhiên trở thành tài xế của cô ấy
Không chỉ đưa đón cô ấy đi làm mà còn giúp cô ấy nhận hàng chuyển phát nhanh part - time.
Hôm nay, trước khi đón cô ấy tan sở, tôi lại ghé qua lấy hàng cho cô ấy.
Tôi đặt gói hàng lên ghế phụ.
Cô ấy nhìn thấy gói hàng thì cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Cái gì đây? Gần đây em đâu có đặt gì đâu nhỉ?"
Trong đó có một lá thư,
Là do cô bé năm đó được Thần Thần tặng tóc gửi đến
Trên thư viết, chị Thần Thần, em đã khỏi bệnh rồi, tóc cũng đã dài qua vai. Hiện tại em đang học lớp 7, hy vọng về sau có thể may mắn mà được làm học sinh của chị.
Phía sau còn đính kèm hai bức ảnh,
Bức ảnh đầu tiên là ảnh chụp tập thể năm đó của hai người ở bệnh viện, cô bé cầm trong tay bức tranh sáp, đó chính là bức tranh hoa hướng dương mà cô ấy đã khoe với tôi.
Tấm còn lại là hình ảnh của cô bé lúc này, nụ cười trên gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro