Hướng dương không hướng về mặt trời - quân


Sau khi thông báo tin kết hôn tại concert, ca sĩ nổi tiếng top đầu bất ngờ bật khóc nức nở.

Bởi vì anh nhận được tin tôi chết.

Chu Diễm, 6 tuổi quen biết, 24 tuổi từ biệt.

Em vẫn không có dũng khí nói cho anh biết, em thực sự rất yêu anh.

1.

Chu Diễm là ca sĩ tài năng top đầu, năm 18 tuổi, anh làm điên đảo giới âm nhạc Hoa ngữ bằng bài hát "Kìa, hoa nở".

Sau đó anh ra nước ngoài học chuyên sâu, hai mươi tuổi trở lại với album, nhanh chóng nổi tiếng khắp cả nước.

Anh sắp tổ chức concert tại sân vận động quốc gia Bắc Kinh, các fan đang sôi nổi rục rịch chuẩn bị ủng hộ cho anh.

"Em muốn đi xem concert của anh Chu Diễm quá à."

Tại bệnh viện, bệnh nhân giường bên cầm điện thoại khóc hu hu: "Nhưng mà em không cướp được vé, nếu lần này em không tham dự concert của anh ấy thì cả đời này không còn cơ hội nữa."

Cô bé mới 12 tuổi, nhưng em ấy nói mình không còn cơ hội thì cũng không ai chê cười cả.

Những người ở phòng bệnh này chỉ biết hôm nay không biết ngày mai.

Ba em ấy xách hộp cơm vào, em ấy nhanh chóng nhét điện thoại xuống dưới gối.

Ăn cơm xong, em ấy đè lên giường tôi, thì thầm: "Chị, chị đừng nói cho ba em biết nhé. Em chỉ than thở vậy thôi chứ vé khó mua lắm, còn đắt nữa. Đợi đến khi tổ chức concert, em xem video là được."

"Thích Chu Diễm tới vậy sao?" Tôi sờ mái tóc ngắn của em ấy.

Em ấy nói: "Anh Chu Diễm hát rất hay, mỗi lần em trị bệnh bằng hóa chất xong, nghe anh ấy hát thì không cảm thấy đau nữa."

Em ấy nói, lại bắt đầu hào hứng kể cho tôi nghe mọi thứ về Chu Diễm.

Kỳ Kỳ buôn chuyện với tôi: "Concert lần này cũng vào ngày sinh nhật 24 tuổi của anh ấy, anh ấy từng nói sẽ kết hôn vào năm 24 tuổi, không biết concert lần này có bất ngờ gì không đây. Haiz, thật ra fan bọn em đã chuẩn bị tâm lý hết rồi, bọn em cũng đâu thể cưới anh ấy được."

Kỳ Kỳ mở diễn đàn của fan ra, trên đó liên tục có người đăng bài, có fan cướp được vé đang ăn mừng trên diễn đàn.

"Chị, em nói cho chị biết một bí mật nhé." Kỳ Kỳ khẽ nói bên tai tôi, "Em nghĩ chắc chắn lần này anh Chu Diễm sẽ công khai với Khúc Hiểu Phù."

Tôi nhìn dáng vẻ tài lanh của em ấy, không nhịn được cười, "Em lại biết nữa rồi, em lấy đâu ra nhiều thông tin vậy hả?"

Kỳ Kỳ kiêu ngạo khịt mũi nói: "Em cũng là người có tiếng nói trong giới fan đó nhé, bọn em đều có nguồn thông tin riêng. Năm đó Khúc Hiểu Phù xuất ngoại đào tạo sâu với anh ấy, hai người họ còn cùng về nước, như hình với bóng."

"Kỳ Kỳ, đến giờ hóa trị rồi." Y tá bước vào, em ấy ủ rũ rời đi.

Không lâu sau, ba của Kỳ Kỳ cần theo túi quýt vụng về đi tới.

Ông ấy nhìn tôi, như không biết nên nói như thế nào.

Ba của Kỳ Kỳ là nhân viên giao hàng, là người hiền lành, không giỏi ăn nói.

Rất hiếm khi ông nhờ ai đó giúp đỡ.

"Cháu sẽ tìm cách lấy vé cho Kỳ Kỳ." Tôi chủ động nhận quýt, ôn hòa nói, "Coi như là tạo bất ngờ cho Kỳ Kỳ đi."

Nếp nhăn trên khóe mắt của ông ấy lập tức giãn ra, ông ấy vội nói: "Cảm ơn, cảm ơn cháu. Vì chú biết cháu từng làm ở công ty giải trí nên mới nhờ cháu giúp, hết bao nhiêu tiền thì cháu cứ nói cho chú biết nhé."

Tôi ngồi một mình trên giường bệnh một lúc rồi nhắn tin cho Chu Diễm.

"Chu Diễm, để lại hai tấm vé cho em được không?"

"Bé Hến, em ra đường hỏi xem có ai chia tay rồi còn giữ vé cho bạn gái cũ không?"

(Từ gốc là 小哑巴, nghĩa là người câm á, mình đổi sang Bé Hến trong cụm từ câm như hến. Mình đặt hoàn toàn dựa theo cảm nhận cá nhân, không có ý xúc phạm chê bai người tên Hến. Ai có từ nào hay hơn có thể giúp mình với ạ.)

Chu Diễm nhanh chóng trả lời tin nhắn của tôi, không hề che giấu lòng dạ hẹp hòi của mình.

2.

Năm Chu Diễm 18 tuổi, anh đã tải một bài hát lên QQ Music, đó là quà tặng sinh nhật tôi.

Bài hát "Kìa, hoa nở" được tải lên trong vòng một tuần, mức độ phổ biến đã càn quét tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc lớn.

Anh biết ở phần tóm tắt bài hát: "Bài hát này tôi dành tặng cho bạn gái của tôi. Cô ấy từng bị kích thích không thể nói chuyện được, bây giờ cuối cùng cũng nói được rồi. Thanh âm của cô ấy có ý nghĩa với tôi như hoa nở với mùa xuân."

Sau đó có rất nhiều phóng viên phỏng vấn Chu Diễm, hỏi anh viết bài hát đó cho ai.

Anh chưa bao giờ trả lời vấn đề này.

Mãi cho đến ba tháng trước, có phóng viên hỏi về chuyện tình cảm của anh.

Anh bỗng nói: "Tôi có bạn gái rồi, vẫn là người năm 18 tuổi."

Một câu ngắn ngủi leo lên hot search.

Các fan tìm mọi cách đào lại quá khứ của anh, muốn xem người mà anh thích năm 18 tuổi là ai.

Các cô ấy cũng muốn xem là ai mà xứng đáng được Chu Diễm yêu 6 năm như thế.

Khúc Hiểu Phù gọi điện thoại cho tôi chất vấn: "Hướng Quỳ, cô nhìn thấy cảnh ngày hôm nay chưa? Cô muốn cho tất cả mọi người biết Chu Diễm suýt nữa ngồi tù vì cô sao? Cô có biết vì xóa sạch quá khứ của anh ấy mà tôi mất bao nhiêu tiền của công sức không? Cô có biết, để đi được đến ngày hôm nay Chu Diễm đã phải trả giá nhiều thế nào không?"

Tôi biết chứ, tôi biết hết.

Anh ra nước ngoài học nhạc, khác biệt ngôn ngữ, bị người ta cô lập nhục mạ.

Anh phá vỡ mọi kiến thức trước đây về âm nhạc, bắt đầu học lại từ đầu giống như hoc sinh tiểu học.

Bị phủ nhận, bị nghi ngờ, bị chế nhạo.

Một người kiêu ngạo ngang ngược như anh lại cắn răng học từng từ một.

Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, anh trở về, bởi vì anh biến một ngày thành 48 tiếng.

Trước khi về nước, anh gọi điện thoại cho tôi, vừa nói đã khóc: "Bé Hến, cuối cùng ông đây cũng được về gặp em rồi, nhớ em chết mất."

Không dễ gì anh mới được như ngày hôm nay.

Trong hợp đồng Chu Diễm ký với công ty có ghi, trước khi hết hạn hợp đồng, anh tuyệt đối không được công khai có bạn gái.

Nếu làm ngược lại với quy định, anh sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời, cũng bị đóng băng luôn.

Lúc ấy Chu Diễm nói vậy với phóng viên là vì công ty liên tục lăng xê anh với Khúc Hiểu Phù.

Anh muốn phản kháng, cũng muốn thử thái độ của fan.

Chu Diễm lén nói với tôi: "Lần này công ty thật quá đáng, cho người chụp lén anh với Khúc Hiểu Phù, chọn góc quay ác ý để lăng xê, muốn buộc chặt anh với Khúc Hiểu Phù. Cho dù anh nói vậy trước mặt truyền thông thì công ty cũng cho người xóa đi thôi. Anh phải làm loạn thì bọn họ mới bớt lăng xê lại. Hướng Quỳ, em yên tâm, trừ em ra, anh sẽ không rung động với ai khác."

Giữa tôi và Chu Diễm có sự tin tưởng tuyệt đối. Tôi không ghen vì chuyện Khúc Hiểu Phù, chỉ thấy thương anh vì anh bị công ty bắt làm nhiều việc sau đợt phản kháng đó.

Sau khi Khúc Hiểu Phù tìm thấy tôi thì đã nói: "Hướng Quỳ, bây giờ tôi đã hiểu dù tôi có ép Chu Diễm thế nào cũng không được. Trong tình cảm của hai người, chỉ khi nào cô chủ động từ bỏ thì Chu Diễm mới hết hi vọng được."

Cho nên sau khi có kết quả chẩn đoán chính xác bị ung thư, tôi đăng nhập vào tài khoản, xóa bản tóm tắt của "Kìa, hoa nở" đi.

Tôi chủ động chọn cách chia tay với Chu Diễm, bởi vì tôi sợ sau khi tôi chết, anh sẽ lẻ loi một mình.

Nửa đời trước chúng tôi sống đầu đường xó chợ, nửa đời sau, tôi hi vọng anh đứng trên sân khấu, kiêu ngạo mà sống.

......

Tại bệnh viện, tôi từ chối phương án trị bệnh bằng hóa chất mà bác sĩ đề ra.

Sau khi Lưu Tử Minh biết thì thở dài: "Em làm vậy không biết nên nói là em tự tin hay là nói em tự sa ngã nữa. Chuyện em bị bệnh anh vẫn chưa nói cho ba mẹ biết, không biết phải nói thế nào."

Tôi cười im lặng.

Lưu Tử Minh nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: "Lúc em đến nhà anh mới có 16 tuổi. Em mặc bộ váy màu xanh, trắng trẻo yên lặng. Sau đó em biết cách nói chuyện, em nhìn thấy anh trong phòng khách, anh đứng bên cạnh em cả buổi em mới từ từ gọi một câu anh Tử Minh."

"Anh chưa nói cho em biết, lúc em đứng ngoài ban công tập nói, thật ra ở dưới lầu anh vẫn nghe thấy. Em liên tục gọi chú Lưu, dì Lưu, anh Tử Minh, sau đó vì gọi không chuẩn, em lại ảo não lặng lẽ khóc, anh đều nghe thấy cả."

Tôi nghe xong thì kinh ngạc nhìn anh, kêu một tiếng rồi nói: "Vậy mà lúc đó anh còn trêu em, ép em nói chuyện với anh."

Lưu Tử Minh cười tươi: "Là ba mẹ giao nhiệm vụ cho anh, bọn họ mong em có thể giao lưu với mọi người nhiều hơn, như vậy thì ít nhất ở trường, em cũng có thể xã giao được bình thường với mọi người, không bị ai bắt nạt."

Tôi ngẩn người, nước mắt dâng lên hốc mắt.

"Hướng Quỳ, em tạm biệt với ba mẹ anh nhé." Lưu Tử Minh ôm tôi, vỗ lưng tôi.

Tôi khẽ nói: "Vâng."

Tôi trở về nhà họ Lưu, chú và dì đỏ mắt, bọn họ không hỏi về bệnh tình của tôi mà chỉ ôm tôi một cái.

Lúc ăn tối, bọn họ vẫn nói đùa với tôi.

Buổi tối, tôi ngồi ngoài ban công ngắm sao, sau đó nhận được tin nhắn của Chu Diễm.

[Chẳng phải em chưa bao giờ tới xem concert của anh sao, sao lần này lại cần vé? Muốn hai tấm vé là tới cùng ai vậy?]

Đúng lúc Lưu Tử Minh lên phòng đưa trái cây cho tôi.

Tôi nghĩ một lát rồi chụp lại ảnh của Lưu Tử Minh gửi cho anh: [Với bạn trai.]

Chu Diễm lập tức gọi điện tới, tôi không nghe.

Lưu Tử Minh nhìn qua, thở dài vỗ cánh tay tôi an ủi.

Nửa tiếng sau, Chu Diễm nhắn tin: "Hướng Quỳ, anh sẽ thông báo kết hôn với Khúc Hiểu Phù ở concert. Chúc mừng em cũng có bắt đầu mới, hai chúng ta coi như chia tay trong hòa bình."

Tôi nhìn tin nhắn một lúc, không trả lời.

3.

Chu Diễm vẫn gửi hai tấm vé VIP cho tôi, tôi đưa cho Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ cực kỳ hưng phấn: "Chị, đây là khu VIP đó, có tiền cũng không mua được đâu, còn có thể tương tác với anh Chu Diễm nữa!"

Kết quả hóa trị lần này của em ấy không tệ, gương mặt luôn trắng bệnh cuối cùng cũng có chút hồng hào.

Tôi tiết lộ một bí mật với Kỳ Kỳ.

Hai phút sau, tiếng hét của Kỳ Kỳ như muốn chọc thủng trần nhà, cô bé này đúng là sung sức, chẳng giống một người bị ung thư tẹo nào.

Em ấy kinh ngạc nói: "Hóa ra chị chính là 'Một bát cơm chiên trứng' nổi tiếng đó sao!"

"Một bát cơm chiên trứng" là fansite đầu tiên của Chu Diễm, được thành lập năm Chu Diễm mười sáu tuổi.

(Fansite thường lá cá nhân hoặc một nhóm người theo dõi lịch trình của thần tượng, tương tác trực tiếp với thần tượng, chụp lại ảnh của thần tượng lúc đang làm việc hoặc ra sân bay sau đó đăng tải hình ảnh lên mạng xã hội.)

Mấy năm nay, fansite này luôn chia sẻ hình ảnh và thông tin mới nhất của Chu Diễm, thu hút khônh ít người hâm mộ.

Các fan nói, ảnh mà "Cơm chiên trứng" chụp Chu Diễm có sự ấm áp mà không ai chụp được, thỏa mãn góc độ của bạn gái!

Chu Diễm đọc những bình luận đó còn lén dùng tài khoản phụ bấm like, khen các fan tinh mắt.

Năm đăng ký Weibo này chúng tôi còn ở thành phố nhỏ đó, khi ấy Chu Diễm đang nấu cơm trong bếp.

Tôi dùng thủ ngữ của người câm nói chuyện với anh: "Chu Diễm, đại minh tinh tương lai, em muốn là người hâm mộ đầu tiên của anh, là fansite đầu tiên của anh! Anh đặt tên Weibo đi."

Chu Diễm dí vào trán tôi: "Cảm ơn em nha bé Hến. Trông anh chẳng giống người biết âm nhạc tẹo nào, còn nói gì mà trở thành minh tinh nữa, em đang cố ý chọc giận anh đúng không?"

"Vậy đặt là 'Chu Diễm là người cuồng tự đại' đi." Tôi gõ chữ cho anh.

Chu Diễm cướp điệp thoại, đăng ký tên Weibo là "Một bát cơm chiên trứng".

Anh bất đắc dĩ nói với tôi: "Cảm ơn trợ lý của đại minh tinh tương lai, bây giờ chúng ta ăn cơm được chưa?"

Lúc ấy, trong căn phòng cho thuê bé nhỏ, chúng tôi ăn một bát cơm chiên trứng.

Dưới trời đêm rét lạnh, chúng tôi thì thào nói chuyện.

Tôi giả bộ ngủ sớm, bởi vì sau khi tôi ngủ, Chu Diễm còn tới bệnh viện thăm dì Lily.

Chu Diễm hỏi tôi: "Bé Hến, em nghĩ, tương lại anh có thể trở thành người nổi tiếng, tổ chức concert ở sân vận động quốc gia thật không?"

Giọng nói của anh tràn ngập sự tự ti và suy sụp.

Cuộc sống đã dồn chúng tôi vào góc tường, không ai dám bàn tán nói về ước mơ.

Ước mơ đối với chúng tôi mà nói là một thứ xa xỉ.

Chỉ đến khi đêm khuya tĩnh lặng, Chu Diễm mới dám hỏi tôi như thế.

Tôi viết vào lòng bàn tay anh: "Đương nhiên rồi, lúc đó ba chúng ta sẽ ở trong một căn nhà lớn. Dì Lily rất thích phơi nắng, dì ấy sẽ nằm ngoài ban công đắp mặt nạ, anh đánh đàn ghita hát, còn em ư, em sẽ đọc sách."

Chu Diễm khẽ cười, không nói nữa.

Anh nắm lấy bàn tay lạnh băng của tôi, kéo tôi vào trong chăn ấm áp của mình, còn anh nằm bên ngoài.

Mới có tám năm, mà đã như cả một thế kỷ.

Chu Diễm trở thành ca sĩ nổi tiếng.

Tôi trị khỏi bệnh, nhưng dì Lily không còn.

Mà chúng tôi cũng không sống cùng nhau trong căn nhà rộng rãi.

Mọi người đang không ngừng trưởng thành, đã đạt được, và cũng mất đi.

Có đôi lúc nhớ lại những ngày tháng trước năm 18 tuổi, nó giống như viên thuốc bọc đường.

Mới ăn thì ngọt, sau chỉ còn lại vị đắng, nhưng lại trị được bệnh.

À, gần đây tôi luôn nhớ về Chu Diễm.

Có lẽ đó là dấu hiệu của người sắp chết.

Vì không có tương lai nên mới phải gặm nhấm quá khứ.

"Chị ơi, sao chị khóc vậy?" Kỳ Kỳ lau nước mắt cho tôi, thở dài, "Hình như chị có rất nhiều chuyện đau lòng."

Tôi ôm em ấy: "Ba em nói em chỉ cần hóa trị thêm ba lần nữa là sẽ khống chế được bệnh. Kỳ Kỳ, chị giao Weibo này cho em, em tiếp tục làm thay chị được không?"

Kỳ Kỳ nghe xong mà sửng sốt: "Tại sao, chị muốn trèo tường hả?"

(Trèo tường: chuyển qua làm fan của người khác.)

Tôi khẽ cười nói với em ấy: "Không phải, bởi vì chị rất yêu Chu Diễm, cho nên chị muốn sau khi chị đi, tình cảm đó vẫn sẽ tiếp tục thông qua Weibo này. Em đồng ý với chị là đăng bài thường xuyên được không?"

Chỉ cần Weibo này vẫn đăng bài, Chu Diễm sẽ không biết chuyện tôi chết.

Anh sẽ kết hôn với Khúc Hiểu Phù, sẽ trở thành ca sĩ được nhiều người yêu mến hơn, lấy được nhiều giải thưởng hơn.

Chỉ là, tương lai của anh sẽ không có tôi mà thôi.

4.

Sau khi giao Weibo "Một bát cơm chiên trứng" và vé cho Kỳ Kỳ, tôi mang thuốc về nhà.

Không phải nhà họ Lưu mà là căn nhà nhỏ Chu Diễm mua cho tôi.

Hai phòng một sảnh, là nơi thuộc về hai đứa trẻ chúng tôi.

Vừa mới vào phòng khách tôi đã nhận được tin nhắn của Chu Diễm.

Anh liên tục nhắn tin cho tôi, cho dù rất hiếm khi tôi trả lời.

[Nhận được vé chưa? Em thật sự muốn đến cùng Lưu Tử Minh sao?]

Tôi trả lời: [Để xem tình hình.]

[Em muốn khiến anh giận phải không!]

Chu Diễm nhanh chóng trả lời, lại nhắn thêm mười dấu chấm than để tỏ vẻ kháng nghị.

[Bây giờ anh phải đi làm, nếu kết thúc sớm, anh sẽ liên lạc với em.]

Anh gửi một meme thở phì phò, nhìn là biết anh vừa mới chụp.

Quai hàm của Chu Diễm phồng lên, trợn mắt, trên đầu còn có nhãn dán tức giận.

Cũng không biết nhân viên mà thấy anh như vậy thì sẽ nghĩ thế nào.

Dù sao ở trong mắt fan, hình tượng của Chu Diễm luôn là lạnh lùng ít nói.

Tôi ở nhà từ từ dọn dẹp, muốn sắp xếp lại đồ đạc.

Sau khi dạo quanh nhà một vòng, tôi mới phát hiện khắp nơi đều có đồ của Chu Diễm.

Trong toilet có bàn chải đánh răng của anh, tủ quần áo có đồ ngủ của anh, trên kệ giày có dép lê của anh.

Ngay cả chiếc đàn ghita anh thường dùng cũng lặng lẽ nằm trong thư phòng.

Tôi cứ tưởng mình đã sẵn sàng từ biệt anh.

Nhưng khi mở tủ lạnh ra, nhìn thấy tờ giấy dán bên trên, tôi mới phát hiện mình vẫn không đủ mạnh mẽ.

Tôi giật tờ giấy ra, nằm xuống sàn nhà lặng lẽ khóc.

Trên tờ giấy viết: [Hầm canh cho em này, hâm nóng 10 phút là ăn được. Anh phải ra nước ngoài nửa tháng, đừng gọi cơm bên ngoài, anh sẽ mời người đến nấu cơm cho em. Sau khi tỉnh dậy nhớ nhắn tin cho anh đấy.]

Phía sau tờ giấy, anh vẽ mấy trái tim rực lửa.

Đây là tin nhắn từ ba tháng trước.

Canh trong tủ lạnh sớm đã bốc mùi.

Sáng ngày hôm đó, tôi cũng không kịp mở tủ lạnh ra.

Tôi vào bệnh viện, sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy Lưu Tử Minh, anh báo cho tôi biết một tin.

Tôi bị ung thư, xác suất chữa khỏi không lớn.

Mà khi ấy, Chu Diễm đang tổ chức concert ở Singapore.

Sau khi có kết quả chẩn bệnh, tối hôm đó, tôi nhận được điện thoại của anh.

Anh vẫn chưa tháo đồ trang điểm, ngồi trong phòng nghỉ gọi video cho tôi.

"Nghe máy nhanh vậy?" Chu Diễm cúi đầu nhìn đồng hồ, lại cau mày, "Chẳng phải lúc này em đang liên hoan với đồng nghiệp sao? Em đang ở đâu vậy, công viên à?"

Cuộc sống sinh hoạt của tôi rất đơn giản, làm việc, vận động và đọc sách.

Chu Diễm ghi nhớ từng câu nói của tôi, chỉ cần thấy không ổn là anh lập tức nhận ra ngay.

Tôi nghe máy dưới bệnh viện, anh dễ dàng nhận ra.

Tôi khẽ nói với anh: "Chu Diễm, em xóa bản tóm tắt của 'Kìa, hoa nở' rồi, chúng ta chia tay đi."

Sắc mặt Chu Diễm lập tức thay đổi, anh biết tôi không giận dỗi, một khi tôi đã lên tiếng thì tất nhiên là sẽ quyết định làm.

"Hướng Quỳ, dù em gặp chuyện gì thì chờ anh về rồi nói. Bây giờ anh sẽ đặt vé máy bay về nước, em về nhà ngoan ngoãn chờ anh, đừng đi đâu hết, được không?"

Tôi mỉm cười: "Chu Diễm, không phải là em cáu kỉnh, em chỉ thấy rất mệt thôi. Anh còn nhớ không? Tết năm ngoái, lúc chúng ta hẹn hò gặp fan cuồng của anh, em bị cô ấy đâm một nhát, cánh tay còn để lại sẹo. Lần đó vụ việc rất nghiêm trọng, phải để Khúc Hiểu Phù ra mặt nói cô ấy là người đón năm mới cùng với anh, anh vẫn còn độc thân thì mọi chuyện mới lắng xuống. Giờ thì sao, mọi người đều đồn thổi anh thích Khúc Hiểu Phù. Em chỉ như một cái bóng vậy, em không muốn tiếp tục như vậy nữa."

Chu Diễm không nói gì, khẽ nhấp môi, nhíu mày càng chặt hơn.

Bởi vậy mới nói, người càng thân thiết thì sẽ càng biết cách nói như thế nào để làm tổn thương đối phương.

Chuyện đó đã làm Chu Diễm sợ.

Đêm nào anh cũng gặp ác mộng đến tỉnh, rất nhiều lần bật khóc.

Tôi nhớ sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Chu Diễm ôm tôi, không ngừng gọi tên của tôi.

"Hướng Quỳ, Hướng Quỳ, bé Hến, may mà em không sao, nếu không anh sẽ phát điên mất."

Nước mắt anh làm ướt áo tôi.

Tôi đùa chê anh: "Đại minh tinh, nước mắt của anh nhiều thật đấy."

Chu Diễm không phải người đa sầu đa cảm nhưng lại luôn rơi nước mắt vì tôi.

Còn tôi thì sao, tôi không phải là người hướng ngoại hoạt bát nhưng lại luôn mỉm cười vì anh.

Tôi và Chu Diễm, cả hai đều cố gắng tồn tại vì đối phương.

5.

Khúc Hiểu Phù dính chặt với Chu Diễm khiến anh vẫn luôn áy náy với tôi.

Bị fan cực đoan công kích cũng là vết thương trong lòng anh.

Tôi cũng không nhắc tới hai việc này, sợ anh có cảm giác gánh nặng.

Nhưng tôi không ngờ nhờ thế mà tôi có lý do hoàn hảo để đẩy anh ra.

Tôi nói với anh: "Mấy năm nay Khúc Hiểu Phù luôn làm việc cùng anh, em thấy hai người kề cận bên nhau, thật ra trong lòng em rất khó chịu."

Tôi còn nói: "Chu Diễm, anh biết đấy, em không thích làm phức tạp mọi chuyện. Anh đừng tạo áp lực cho em, nếu không em sẽ rất buồn."

Chu Diễm không tới tìm tôi, bởi vì anh biết khi tôi lo lắng sẽ không nói được.

Anh chỉ đưa ra yêu cầu là muốn tôi giữ liên lạc.

Ba tháng nay tôi luôn ở bệnh viện, đây là lần đầu tiên về nhà.

Tôi rửa sạch đồ ăn trong tủ, bỗng nhiên không còn sức thu dọn đồ đạc nữa.

Trước khi đi, người khác dọn dẹp đồ đạc là muốn để lại đồ cho người thân hoặc bạn bè.

Nhưng trên đời này, tôi chỉ có một mình Chu Diễm là người thân.

Từ năm 6 tuổi, chúng tôi đã sống nương tựa vào nhau.

Anh đứng trên ghế nấu cơm cho tôi.

Anh ngồi trong vườn giặt quần áo cho tôi.

Anh lấy ve chai đổi tiền, mua váy mới cho tôi.

Chu Diễm là người tôi yêu, và cũng là người thân của tôi.

Năm tôi 16 tuổi, dì Lily qua đời.

Hai chúng tôi đều phải đi học, ăn cơm, thuê nhà.

Dù Chu Diễm có hát khàn cả giọng trong quán bar thì cũng không nuôi sống được hai người bọn tôi.

Trước lúc ra đi, dì Lily đã gửi tôi cho một người bạn của dì.

Dù tôi và Chu Diễm có thế nào cũng phải tách ra.

Tôi khóc lóc nói với anh, tôi có thể không đi học, có thể đi làm.

Chu Diễm mạnh mẽ đưa tôi tới nhà ga, muốn tôi tới Bắc Kinh với dì Lưu.

Ở nhà ga, Chu Diễm đỏ mắt nói: "Hướng Quỳ, chờ anh tới đón em."

Sau khi đến Bắc Kinh, ngày nào anh cũng gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi ăn gì, sống có quen không.

Tôi sợ anh lo lắng nên trước mỗi bữa ăn sẽ chụp ảnh gửi cho anh, trước khi ngủ sẽ nói cho anh biết ngày hôm đấy tôi làm gì.

Một năm sau khi tới Bắc Kinh, một buổi tối nào đó khi gọi điện thoại.

Không hiểu sau Chu Diễm lại hỏi tôi: "Một năm nay có phải em rất sợ không? Vất vả lắm đúng không?"

Tôi lắc đầu, nói cho anh biết tôi rất ổn.

Chu Diễm đột nhiên che mắt lại, một lúc lâu sau mới nói: "Sao lại ổn được, nói em còn không thể, thấy người lạ thì lo lắng sợ hãi. Thủ ngữ của em mọi người nhìn cũng không hiểu. Dì Lưu gọi điện thoại nói với anh, sau khi tới bệnh viện trị liệu em đã có thể nói được mấy chữ đơn giản rồi. Người khác không biết vì sao em không nói được nhưng anh thì biết. Lúc em ép mình nói chuyện có phải sẽ nghĩ tới tối hôm đó không?"

Anh đang nhắc đến đêm mà ba mẹ tôi mất năm tôi 6 tuổi.

Cũng từ ngày đó mà tôi không nói được.

Chu Diễm vạch trần tôi, tôi không thể giả vờ vui vẻ nữa.

Anh nói đúng, sau khi tới nhà họ Lưu, tôi đã giả vờ.

Thật ra ngày nào tôi cũng cố gắng luyện nói trong phòng, tôi lặp lại những gì mà mình muốn nói trong đầu ra.

Tôi sợ phụ tấm lòng mong mỏi của chú dì, đi khám bác sĩ tâm lý phải mất rất nhiều tiền.

Nếu tôi mãi không nói được thì sợ bọn họ sẽ thất vọng.

Tôi chỉ đành ép mình không ngừng luyện tập.

Chú Lưu, dì Lưu, anh Tử Minh.

Bọn họ không biết, những xưng hô đơn giản đó tôi phải lén lút luyện tập bao nhiêu lần thì mới gọi trôi chảy được.

Nhưng Chu Diễm biết.

Cách một màn hình, chúng tôi yên lặng nhìn màn hình rơi lệ.

Trước khi dì Lily mất đã nói với tôi: "Quỳ Quỳ, dì sắp đi rồi, điều dì không yên lòng nhất chính là cháu. Tên nhóc thối Chu Diễm kia dù có tới công trường bê gạch cũng không chết đói được. Nhưng Quỳ Quỳ của chúng ta thì phải làm sao? Không nói được, còn hướng nội nhút nhát. Quỳ Quỳ, dì Lưu sẽ đến đón cháu, bà ấy là người cực kỳ tốt. Nhưng mà có thể người ta sẽ thích đứa trẻ hoạt bát cơ. Cháu đó, phải biểu hiện cho tốt, biết chưa?"

Lúc ấy dì Lily cũng không biết chút tình cảm của dì ấy với dì Lưu có đủ để giúp tôi sống tốt ở nhà họ Lưu hay không.

Cho nên dì ấy dạy tôi cách đối nhân xử thế, dạy tôi cách lấy lòng người khác, dạy tôi cách mỉm cười mọi lúc mọi nơi.

Dì ấy vuốt tóc tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.

Tôi cũng không phải người khiến người ta yêu thích, tôi không thể nói được, quá hướng nội, lại không có can đảm.

Tôi lớn lên trong hoàn cảnh bất ổn, tự ti và mẫn cảm.

Tên tôi là Hướng Quỳ, nhưng tôi không có sức mạnh hướng về ánh mặt trời giống như hoa hướng dương.

Tôi giống như cây xấu hổ lén lút sinh trưởng nơi góc tường, có gió thì sẽ nhẹ nhàng lắc lư khi không có người.

Còn một khi ồn ào, tôi sẽ co mình lại, không dám phát ra một chút tiếng động.

Đứa trẻ như tôi từ trước đến nay không được mọi người yêu mến, ở trên lớp cũng như người tàng hình.

Vì vậy mà dì Lily mới lo lắng, sợ dì Lưu chưa gặp bao giờ sẽ không thích tôi.

Tương lai của tôi không biết sẽ đi về đâu.

Tối ngày hôm đó chúng tôi nằm cạnh nhau, đi ấy nói rất nhiều.

"Quỳ Quỳ, Quỳ Quỳ à, dì thật sự muốn chờ cháu lớn khôn. Nhưng mà không kịp rồi, cháu phải sống thật tốt."

Hừng đông, tôi tỉnh dậy, dì Lily đã đi rồi.

Dì Lưu đón tôi tới Bắc Kinh, cho tôi đi học, cho tôi khám bệnh.

Tôi xa Chu Diễm khoảng hai năm, chúng tôi chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại.

Năm 18 tuổi, Chu Diễm tới Bắc Kinh.

Ở nhà ga, anh chạy như bay qua biển người tới ôm tôi.

Tôi nói từng chữ với anh: "Anh trai."

Chu Diễm nhìn chằm chằm tôi rất lâu, mãi sau mới lên tiếng: "Gọi anh trai cái gì, sau này không được gọi như vậy."

Anh còn nói: "Bé Hến, anh rất vui vì em đã có thể nói chuyện."

Chu Diễm nắm chặt tay tôi, như chờ tôi nói gì đó.

Tôi nghĩ rồi nói với anh: "Sau khi khỏi bệnh, hai chữ đầu tiên mà em nói được chính là Chu Diễm."

Mấy năm nay, tôi liên tục đi khám bác sĩ tâm lý, cuối cùng cũng có thể nói chuyện được như người bình thường.

Tôi không nói cho Chu Diễm biết, sau khi tôi có thể nói được, điều đầu tiên tôi nói chính là tên của anh.

Chu Diễm nắm vai tôi, đỏ mắt cười.

6.

Tôi yên lặng ngồi một mình trong phòng, hồi tưởng lại quá khứ của chúng tôi rồi mới phát hiện ra mình rất nhớ anh.

Sau khi nhận được điện thoại của Kỳ Kỳ, tôi đồng ý lời mời của em ấy.

Các fan của Chu Diễm chuẩn bị sinh nhật cho anh, mấy chục fan được xếp vào hội trường khách sạn chờ anh.

Kỳ Kỳ đăng ký được hai suất, em ấy muốn dẫn tôi đi cùng.

"Chị, em sẽ tiếp tục hoạt động Weibo thay chị, chị đi gặp anh Chu Diễm với em đi." Kỳ Kỳ vung vẩy tay tôi, cố nén khóc, "Chị thích anh ấy lâu như thế thì cũng phải là có lời từ biệt chính thức chứ, phải không chị?"

Vì thế tôi đi với tư cách là fan của Chu Diễm.

Chúng tôi ngồi hàng cuối cùng, mọi người đang hưng phấn chờ Chu Diễm đến.

Khoảng mười phút thì Chu Diễm xuất hiện.

Trông anh có vẻ mệt mỏi.

Kỳ Kỳ lén nói với tôi: "Dạo này cường độ làm việc của anh Chu Diễm lớn thật, nhận mấy lời mời đại diện thương hiệu, thường xuyên qua lại giữa các thành phố làm việc. Bọn em đau lòng lắm, mọi người đang phản đối dưới Weibo của phòng làm việc kìa."

Tôi nghe xong thì thất thần.

Thảo nào ba tháng nay, mỗi lần nhận được tin nhắn của anh thì anh đều đang làm việc.

Tôi chưa kịp nghĩ thêm thì đã bị tiếng hét của các fan ngắt mạch suy nghĩ.

Khoảnh khắc anh lên sân khấu, tất cả mọi người hò reo.

Giống như mọi người đã luyện tập, chúng tôi giờ gậy phát sáng trong tay lên, lớn tiếng: "Chu Diễm Chu Diễm em yêu anh! Một đời một kiếp không thay đổi!"

Tôi cũng hét to.

Nhưng tôi nhớ sai nhịp, lúc mọi người dừng rồi, tôi vẫn còn nói.

"Chu Diễm Chu Diễm em yêu anh!"

Tiếng nói của tôi có vẻ lạc lõng giữa đại sảnh yên tĩnh này.

Chu Diễm vốn đang thất thần bỗng ngẩng đầu lên nhìn lướt qua tôi.

Tôi kéo khẩu trang, nhìn lảng sang nơi khác.

"Anh Chu Diễm!" Kỳ Kỳ thấy vậy thì lập tức hét to, "Chị gái này thích anh rất lâu rồi! Lần này đặc biệt tới đây cổ vũ cho anh đó."

Chu Diễm nhìn tôi, nụ cười chậm rãi hiện lên trên gương mặt, khẽ nói: "Tôi biết."

Tôi nắm chặt gậy phát sáng trong tay, nhớ lại những tháng ngày nhiều năm trước, tôi ngồi đợi anh hát ở quán bar.

Lúc đó anh mới 15 tuổi.

Dì Lily bị bệnh không thể đi làm được, Chu Diễm chỉ đành ra ngoài hát thuê.

Đêm khuya sau khi tan làm, bartender lén làm hai ly kem cho chúng tôi.

Chúng tôi ngồi cùng nhau thỏa sức nghĩ về tương lai.

Chu Diễm nói: "Bé Hến, đợi anh trở thành người nổi tiếng rồi, mỗi đợt cổ vũ, mỗi đợt concert em đều phải xuất hiện. Em phải đứng hàng đầu hét cùng các fan, em phải hét to nhất, biết chưa?"

Chu Diễm miêu tả tương lai, còn tôi nghiêm túc đồng ý.

Chúng tôi chưa từng nghĩ, anh sẽ đứng trên sân khấu được ngàn người ủng hộ, tỏa sáng, còn tôi thì vẫn đứng dưới sân khấu chờ anh hát xong.

Đáng tiếc, đây là lần đầu tiên tôi tham gia cổ vũ cho anh, cũng là lần cuối cùng.

Các fan trò chuyện với Chu Diễm giống như bạn bè quen biết đã lâu.

Không biết là ai nhắc đến chuyện tình cảm mà mọi người bắt đầu vui vẻ kể chuyện tình cảm của mình cho Chu Diễm nghe.

Đến lượt tôi, Chu Diễm hỏi tôi: "Còn bạn này, bạn thì sao? Người bạn thích thời niên thiếu còn ở bên cạnh bạn không?"

Anh nhìn tôi với ánh mắt kiên định mà bướng bỉnh, như thể phải có cho bằng được đáp án.

Đối diện với ánh mắt oán giận của anh, tôi bỗng nhiên muốn cười.

Nhưng tôi chưa kịp trả lời thì Khúc Hiểu Phù xuất hiện.

Cô ta vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Khúc Hiểu Phù tỏa sáng, đứng cạnh Chu Diễm vô cùng xứng đôi.

Các fan lớn tiếng gọi tên Khúc Hiểu Phù.

"Chị dâu!"

Không biết là ai bắt đầu trước mà mọi người sôi nổi gọi Khúc Hiểu Phù là chị dâu.

Kỳ Kỳ hưng phấn nói: "Chị, bọn họ trông thật xứng đôi. Nếu Khúc Hiểu Phù là chị dâu của bọn em thì bọn em đồng ý."

Đúng vậy, rất xứng đôi, từ rất lâu tôi đã cảm thấy vậy rồi.

7.

Lần đầu tiên tôi gặp Khúc Hiểu Phù là tại một quán bar ở Bắc Kinh.

Chu Diễm tới Bắc Kinh tìm tôi, lần đầu tiên hôn tôi là ở tại nhà ga.

Sau đó, anh ở lại Bắc Kinh.

Anh đi làm, còn tôi vào đại học, như vậy chúng tôi sẽ không xa nhau nữa.

Mỗi dịp cuối tuần, tôi sẽ tới quán bar anh làm việc.

Không biết từ khi nào mà có nhiều người nghe anh hát hơn.

Khúc Hiểu Phù là một trong số đó.

Khi ấy cô ta rất xinh đẹp, dưới ánh sáng mờ ảo của quán bar, mọi người sẽ nhìn thấy cô ta ngay.

Nhưng chưa có ai dám trêu ghẹo cô ta, nghe nói nhà cô ta có gia thế, dẫn theo cả vệ sĩ ra ngoài.

Tôi ngồi làm bài tập ở quầy bar, bartender đưa nước trái cây cho tôi.

Sau này, tôi luôn mơ thấy những ngày ấy.

Yên lặng, mà lại ồn ào.

Lúc Chu Diễm nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ hôn nhau dưới quầy bar.

Anh nhìn cặp sách của tôi, còn cười: "Em đã lên đại học rồi mà suốt ngày ôm cặp học từ vựng, làm bài tập giống như trẻ con vậy, khiến anh cứ có cảm giác như mình đang phạm tội."

Tôi đỏ mặt không nói gì, lên đại học rất bận rộn, tôi muốn lấy học bổng nên phải học hành nghiêm túc.

"Chờ anh hát thêm một năm nữa là có chỗ dừng chân ở Bắc Kinh rồi." Chu Diễm mơ về tương lai, "Lúc đó em dọn khỏi nhà họ Lưu đi, Lưu Tử Minh mỗi lần nhìn thấy anh thì toàn bày ra vẻ mặt khó coi chết đi được."

Tôi giải thích: "Anh ấy chỉ lo lắng cho em thôi."

Lưu Tử Minh biết tôi yêu Chu Diễm, anh ấy thấy Chu Diễm không học đại học, lại còn làm ca sĩ ở quán bar nên sợ tôi bị tổn thương.

Chu Diễm lại thở dài: "Đúng là nên lo lắng, dù sao đi theo người như anh thì làm gì có tương lai được."

Tôi đau lòng nói: "Anh rất tốt mà, cực kỳ tốt."

Chu Diễm lập tức cười, còn mang theo vẻ đắc ý, tôi nhận ra là anh đang trêu mình.

Khi ấy, Khúc Hiểu Phù đến tìm tôi.

Cô ta nhìn tôi một lúc rồi thất vọng nói: "Còn tưởng là người thế nào mới khiến Chu Diễm từ chối sự giúp đỡ của tôi, hóa ra chỉ là một người bình thường. Chu Diễm ở bên cô là vì thấy cô đáng thương, bố thí cho cô đúng không?"

Khúc Hiểu Phù nói không có ác ý, chỉ đơn giản là trần thuật lại cảm nghĩ của mình.

Đó không phải lần đầu tiên tôi nghe thấy những lời như vậy.

Những cô gái mến mộ Chu Diễm ở quán bar thường xuyên tới tìm, chế giễu tôi.

Đúng là tôi không có gì đáng để khen, ngay cả khi bị người ta trào phúng, tôi cũng không thể lên tiếng phản bác được.

Mặc dù tôi có thể nói được, nhưng khi đối mặt với ác ý, tôi vẫn sẽ hồi hộp.

Chu Diễm nghe Khúc Hiểu Phù nói vậy thì tức giận: "Cô đúng là buồn nôn, Hướng Quỳ là người tôi yêu, còn cô là ai? Cô có tư cách gì mà nói vậy với cô ấy?"

Anh lại đổi quán bar làm việc.

Độ nổi tiếng của anh vẫn vậy.

Tôi đứng trong góc, nhìn những người đam mê âm nhạc của anh, bỗng nhiên mê man.

Nếu tương lai Chu Diễm trở thành người nổi tiếng thì chúng tôi còn có thể nắm tay nhau trong đám người ầm ĩ như vậy không?

Lúc ấy chúng tôi còn chưa biết, bánh răng vận mệnh đang lăn tới.

Tôi và Chu Diễm, không ai có thể thoát được.

8.

Không biết ai đồn tới trường mà mọi người nói tôi bán thân ở quán bar.

"Hướng Quỳ ở khoa truyền thông đó, nghe nói bạn trai là tên côn đồ chỉ tốt nghiệp cấp ba thôi."

"Cô ta đi bán thân kiếm tiền nuôi bạn trai đó à?"

"Thời buổi này có nhiều người đàn ông bám váy thật."

Lời đồn rất mạnh mẽ, ban đầu vốn dĩ tôi được chọn trong danh sách có học bổng toàn quốc, sau đó cũng vì vậy mà bị xóa tên.

Tôi không nói chuyện này cho Chu Diễm biết.

Nhưng mà người có ác ý lại chạy đến quán bar nơi Chu Diễm hát.

Mấy tên con trai uống say lên sân khấu cười nhạo Chu Diễm.

"Mày chính là tiểu bạch kiểm mà Hướng Quỳ nuôi à?"

"Chậc chạc, bạn gái mày bao nhiêu tiền một đêm?"

Tôi bị bọn họ kéo đẩy lên sân khấu.

Chu Diễm lao vào đánh nhau với họ.

Cũng chính vào lúc hỗn loạn ấy.

Trong đó có người bị bình rượu đập vào mắt gây mù.

Chu Diễm tới đồn công an.

Dù đối phương ra tay trước nhưng lỗi lại là của một mình Chu Diễm.

Dì Lưu bôn ba tìm mọi cách cứu Chu Diễm, dì mệt mỏi nói với tôi: "Gia đình của tên đó rất cứng, cứ khăng khăng nói không cần bồi thường mà chỉ muốn giam Chu Diễm vào tù thôi. Hôm nay chú tới nhà bạn cũ xem có tìm được cách gì không."

Rõ ràng tôi và Chu Diễm bị khinh thường sỉ nhục mà trường học lại đồn nam sinh tranh giành tình cảm vì tôi.

Những lời đồn đó biến Chu Diễm thành tiểu bạch kiểm bám váy phụ nữ, biến tôi thành đứa con gái hạ tiện.

Tôi suy nghĩ rất lâu rồi quyết định đứng ra.

Tôi rất sợ giao lưu với người lạ, cũng sợ ánh mắt dò xét của người khác.

Khi tôi đứng ở quảng trường, mọi người dồn ánh mắt vào tôi, tôi như muốn ngất đi.

Nhưng tôi biết mình không thể lùi bước.

Mấy trăm bạn học được Lưu Tử Minh kêu gọi tụ tập đến.

Tôi cầm loa, nhắm mắt lại, cố nén khóc, đợi khoảng nửa phút mới nói được.

"Chào mọi người, mình là Hướng Quỳ lớp 3 khoa Truyền thông, chắc mọi người đã nghe thấy lời đồn mấy ngày gần đây về mình rồi."

"Bạn trai mình bị ba bạn học ở lớp 5 khoa Thể dục bao vây ẩu đả, trong quá trình tự vệ đã khiến một bạn học bị mù. Trước mắt, anh ấy đã ở đồn công an tiếp nhận điều tra, còn điều duy nhất mình có thể làm là ở đây lấy lại danh dự cho anh ấy."

"Anh ấy chưa bao giờ là tiểu bạch kiểm, ngược lại mình mới là người nhận tiền sinh hoạt anh ấy đưa mấy năm nay."

"Trước năm 6 tuổi, mình lớn lên trong hoàn cảnh bạo lực. Ba mình thường xuyên say rượu, về nhà đánh đập mẹ mình."

Nói tới đây, tôi không nói tiếp được nữa.

Tôi lại nhớ đến hình ảnh đó.

Mẹ tôi dùng con dao phay đâm vào ba tôi, bà ấy như phát tiết hết khổ sở mấy năm phải chịu, chém ông ấy từng nhát một.

Tôi ngồi trên ghế nhìn thấy tất cả.

Máu bắn lên bắp chân tôi, lau mãi không sạch.

Sau đó, mẹ tôi kiệt sức ngồi xuống vũng máu.

Bà ấy quay đầu nhìn tôi, không nói gì mà quay người nhảy lầu.

Sau đó thật lâu, dì Lily nói cho tôi biết, mẹ tôi tra ra bệnh ung thư nên mới chọn cách chết cùng ba tôi.

Bà sợ sau khi mình chết, chỉ còn lại mình tôi bị ba tôi tra tấn.

Đó là việc duy nhất bà có thể làm vì tôi lúc còn sống.

Tôi run người, không nhịn được rơi nước mắt.

Những bạn học trên quảng trường ai cũng mơ hồ.

Rất nhiều âm thanh ồn ào chui vào tai tôi, tôi đau khổ như muốn ngất đi.

"Đừng bịa chuyện nữa."

"Đúng là khoa Truyền thông có khác, lúc này rồi mà còn muốn nhận được sự đồng tình."

"Sao cậu ta lại khóc? Chúng ta đã làm gì...."

"Bạn trai cậu là là ca sĩ ở quán bar, vốn là một tên lưu manh mà, mọi người có nói sai đâu."

Tôi không nói được nữa, lăn ra ngất xỉu, Lưu Tử Minh đưa tôi tới bệnh viện.

Chu Diễm xuất hiện ở bệnh viện, ôm chặt tôi không nói gì.

Phía sau anh là Khúc Hiểu Phù.

Khúc Hiểu Phù ra mặt xử lý chuyện của Chu Diễm, chỉ có một điều kiện.

Đó là Chu Diễm phải ký hợp đồng với công ty ba cô ta, ra nước ngoài học tập với cô ta.

Chúng tôi ngồi dưới bầu trời sao ngày hè, Chu Diễm im lặng thật lâu.

Vẫn là tôi chủ động lên tiếng.

"Chu Diễm, đi đi. Đến khi trở về anh sẽ là đại minh tinh được hàng ngàn người chú ý. Lúc đó anh mua cho em một căn nhà lớn, chúng ta sống cùng nhau. Anh đánh đàn ghita hát, em đọc sách viết chữ. Nghĩ thôi đã thấy đẹp rồi, đúng không anh?"

Tôi nói rất chậm, anh nghe rất nghiêm túc.

Năm 16 tuổi tôi cũng từng nói như vậy, nhưng lúc đó trong kế hoạch còn có dì Lily.

18 tuổi nhắc lại, ước mơ đã thiếu mất dì ấy.

Khi đó, chúng tôi lo sợ về tương lai, những vẫn cố gắng đưa đối phương vào trong tương lai của mình.

Ai mà ngờ được năm 24 tuổi, Chu Diễm đã trở thành đại minh tinh, cũng có căn nhà rộng rãi.

Nhưng chúng tôi, đã không còn là chúng tôi nữa.

Chu Diễm nắm chặt tay tôi, nói: "Được."

Anh xuất ngoại với Khúc Hiểu Phù.

Trước khi đi, Khúc Hiểu Phù nói với tôi: "Hướng Quỳ, cô biết vì sao Chu Diễm lại đồng ý không? Bởi vì tôi nói, nếu anh ấy cứ tiếp tục ở lại quán bar thì sẽ chỉ khiến người khác xem thường cô thôi. Cho dù anh ấy hát có hay thì cũng chỉ là tên lưu mạnh tốt nghiệp cấp ba làm việc ở quán bar. Mà cô, có một người bạn trai như vậy sẽ bị người ta bàn tán."

"Hướng Quỳ, cô quen Chu Diễm 12 năm thì đã sao? Chúng ta đánh cược đi, sau khi về nước, bên cạnh anh ấy sẽ không còn chỗ cho cô nữa đâu."

9.

Khúc Hiểu Phù cảm thấy cô ta đã cược thắng.

Cô ta xuất hiện ở buổi cổ vũ, nghe các fan gọi mình là chị dâu, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu khích.

"Khúc Hiểu Phù không phải chị dâu của mọi người." Chu Diễm ngắt lời fan, anh nói từng chữ nghiêm túc, "Những người tới đây ngày hôm nay đều là những người bạn luôn ủng hộ tôi từ khi tôi ra mắt. Mọi người biết bài hát đầu tiên tôi phát hành tên là 'Kìa, hoa nở' viết cho người tôi thích năm 18 tuổi mà. Người đó vẫn luôn ở trong lòng tôi. Trước buổi concert, tôi đến gặp mọi người cũng là hi vọng lúc tôi công khai người ấy, mọi người sẽ lên Weibo chúc mừng cho tôi, đừng để người khác công kích cô ấy."

Nói đến đây, Chu Diễm hơi tạm dừng, cúi người với các fan: "Xin mọi người, lúc đó hãy bảo vệ cô ấy với tôi được không?"

Kỳ Kỳ đứng trên ghế gào thét: "Anh thích ai chúng em sẽ thích người đó! Mãi mãi ủng hộ anh!"

Các fan khác cũng gào thét cuồng nhiệt: "Mãi mãi ủng hộ anh!"

Nụ cười trên mặt Khúc Hiểu Phù vụt tắt.

Tôi đứng trong đám đông im lặng không nói gì.

Sau khi tan cuộc, Kỳ Kỳ đi toilet, tôi đứng bên ngoài đợi em ấy, Khúc Hiểu Phù chặn tôi lại.

"Chẳng phải cô đã chia tay với Chu Diễm rồi sao? Tới đây làm gì?" Khúc Hiểu Phù tức giận nói, "Cô ở bên anh ấy thì mang lại được gì cho anh ấy chứ? Hướng Quỳ, cô soi gương đi, người bình thường như cô căn bản không xứng với anh ấy."

Bốn năm tôi yêu đương với Chu Diễm, Khúc Hiểu Phù luôn nói vậy.

Cô ta hạ thấp nhan sắc của tôi, nói tôi chỉ là một người bình thường, là một bọt nước ở trong đám người không bắn lên được.

Khúc Hiểu Phù nói, nếu không phải tôi quen Chu Diễm sớm thì căn bản không có cơ hội ở bên cạnh anh.

Thậm chí cô ta còn nói, người như tôi thì nên gả đại cho một người đàn ông nào đó là được rồi.

Tôi không giữ những lời cô ta nói trong lòng.

Bởi vì tôi biết tình cảm giữa tôi và Chu Diễm không ai có thể lay động được, cho nên cô ta mới nhảy nhót giống như một vai hề.

"Cô lấy Wechat của Chu Diễm nhắn tin cho tôi nói anh ấy thông báo kết hôn với cô, sao phải làm vậy?" Tôi bình tĩnh nói, "Sau này đừng làm thế nữa, cô biết tính anh ấy rồi đấy, nếu anh ấy biết cô gây cản trở, chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu."

Thái độ kiêu ngạo của Khúc Hiểu Phù không duy trì được nữa, cô ta giơ tay lên tát tôi, cả giận nói: "Cô đang khoe sự tin tưởng giữa cô và anh ấy sao? Chu Diễm có được như ngày hôm nay tất cả đều là nhờ tôi!"

Cái tát của cô ta làm tôi choáng váng.

Tôi ngã xuống đất, đầu đau dữ dội.

"Cô... Sao cô lại hộc máu?"

Khúc Hiểu Phù nhìn tôi, khiếp sợ.

Tôi ngồi nghỉ dưới đất một lúc mới ngẩng đầu: "Khúc Hiểu Phù, tôi bị ung thư não, sắp chết rồi. Cho nên tôi và Chu Diễm không có khả năng ở bên nhau nữa."

Vẻ mặt Khúc Hiểu Phù hơi thay đổi: "Cô nói chuyện này với tôi làm gì?"

"Nói vậy là để cô yên tâm." Tôi đỡ tường đứng dậy, lau máu trên khóe miệng, nhìn cô ta nói: "Gần đây Chu Diễm làm việc nhiều như vậy là muốn kiếm đủ tiền hủy hợp đồng với nhà cô đúng không?"

Từ ánh mắt của Khúc Hiểu Phù, tôi biết mình đã đoán đúng.

Năm đó Chu Diễm xuất ngoại học nhạc, sau khi về nước bị biến thành công tử nhà giàu.

Tất cả đều là trò của nhà họ Khúc.

Trên bàn ăn của tư bản chưa bao giờ có bữa cơm miễn phí.

Chu Diễm ký hợp đồng 5 năm với con số trên trời, phải trả lại số tiền thì mới lấy lại được tự do.

Bây giờ còn một năm nữa.

Bây giờ anh gấp gáp như vậy là vì muốn công khai quan hệ với tôi tại concert.

Lý do tôi chia tay với anh là cảm thấy mệt mỏi, không muốn anh làm việc với Khúc Hiểu Phù nữa.

Lý do này giống như một cục đá đè nặng trong lòng Chu Diễm.

Ba tháng nay, anh bận rộn làm việc, trông đã có vẻ mệt mỏi rồi.

Sở dĩ anh làm mọi thứ là để thuận lợi hủy hợp đồng, sau đó ở bên cạnh tôi.

"Khúc Hiểu Phù, chúng ta làm một giao dịch đi." Tôi lặng lẽ nói, "Chỉ cần cô hủy hợp đồng với anh ấy, tôi sẽ lừa anh ấy nói tôi sẽ ra nước ngoài kết hôn với Lưu Tử Minh. Như vậy cô sẽ có cơ hội ở bên anh ấy. Bằng không, nếu Chu Diễm biết tôi chết, chắc chắn anh ấy sẽ không chấp nhận cô đâu. Người sống không thể thắng người chết được."

Khúc Hiểu Phù cắn môi, một lúc lâu sau mới hỏi tôi: "Sao tôi phải tin cô?"

Tôi lấy báo cáo kiểm tra trên điện thoại ra, Khúc Hiểu Phù xem rồi đồng ý.

Sau khi cô ta đi, tôi đứng một lúc rồi đi tìm Kỳ Kỳ.

"Chị." Thấy vẻ mặt tôi không tốt, em ấy vội nói, "Làm em sợ muốn chết, không tìm thấy chị, em còn tưởng chị đi lạc rồi chứ."

Tôi chẳng còn sức nói gì nữa, đưa em ấy về bệnh viện.

Sau khi về nhà, tôi ngủ thật lâu.

Khi tỉnh lại thì bên ngoài trời mưa to.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tôi mở cửa ra thì thấy Chu Diễm đứng bên ngoài, toàn thân ướt nhẹp.

Anh cầm quyển hợp đồng trong tay, ôm chặt lấy tôi: "Hướng Quỳ, anh hủy hợp đồng với công ty rồi. Anh tự do rồi, chúng ta tự do rồi. Anh sẽ công khai quan hệ của chúng ta tại concert. Chúng ta kết hôn được không em?"

Có thể thấy Chu Diễm rất hưng phấn.

Anh chạy thẳng tới đây, không thèm để ý xem có bị chụp lại hay không.

Tôi bảo anh vào nhà, lấy quần áo cho anh tắm rửa.

"Chu Diễm, em muốn xuất ngoại với Tử Minh." Tôi nói nhỏ, "Anh ấy muốn đi du học bốn năm, em đi cùng."

Chu Diễm cau mày: "Em muốn đi du học sao? Sao anh chưa thấy em nói bao giờ. Nhưng ra nước ngoài cũng được, anh đi cùng em. Dù sao bây giờ anh cũng tự do rồi, có thể tự sắp xếp công việc cho mình."

Tôi im lặng: "Bọn em tính kết hôn."

Chu Diễm nắm khăn lông ngẩng đầu nhìn tôi như không hiểu lời tôi nói.

"Có phải em trách anh vì ba tháng nay anh không tới tìm em không?" Chu Diễm sốt ruột, "Anh bận chuyện hủy hợp đồng với công ty, anh không tới tìm em là sợ Khúc Hiểu Phù tới gây sự với em thôi. Hướng Quỳ, em đề nghị chia tay, anh biết là em mệt. Sau này anh sẽ từ từ thay đổi hình tượng. Trước đây công ty lập hình tượng cho anh là ca sĩ lưu lượng nên mới có nhiều fan như thế. Đợi sau khi thay đổi hình tượng, em không cần sợ bị mọi người soi mói đâu."

Anh vội vàng giải thích, tôi bình tĩnh lắng nghe.

Chu Diễm nhìn vẻ mặt của tôi, dần trở nên yên tĩnh, mắt ngấn lệ.

Anh hiểu, tôi không nói đùa với anh.

Đúng lúc này, Lưu Tử Minh mở cửa bước vào, tay còn cầm đồ ăn khuya.

Chu Diễm nhìn thoáng qua Lưu Tử Minh.

Trong khoảnh khắc đó, không khí ngừng lại.

Chu Diễm hỏi tôi: "Hai người sống chung? Hướng Quỳ, em nghiêm túc ư?"

Ta gật đầu.

Chu Diễm lao ra ngoài, anh sợ mình không khống chế được nổi điên ở đây làm tôi sợ.

Tôi nôn ra một ngụm máu, ngã xuống đất.

Lưu Tử Minh chạy tới ôm tôi, đau lòng nói: "Sao phải làm vậy, sao em phải làm vậy hả!"

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra: "Anh à, bây giờ cuối cùng em cũng hiểu, năm đó sau khi mẹ em biết mình bị ung thư đã nghĩ là mà lại quyết tâm giết ba em."

Khi đó tôi còn nhỏ nên không hiểu sao mẹ tôi lại chọn cách bỏ tôi mà đi như vậy.

Giờ thì tôi đã hiểu.

Bởi vì yêu, cho nên trước khi chết mới dùng chút sức còn lại đổi lại tự do cho anh.

10.

Ca sĩ thiên tài Chu Diễm tổ chức concert ở sân vận động quốc gia.

Trong danh sách biểu diễn, ca khúc đầu tiên là "Kìa, hoa nở."

Lúc hát bài này, anh mặc áo phông trắng, mặc quần bò trắng ôm đàn ghi ta.

Khoảnh khắc đó, anh như bỏ hết ánh sáng mình có, trở về thời trẻ.

Thời niên thiếu, anh ôm đàn ghita hát trong quán bar.

Lúc ấy có cô gái ngồi ở quầy bar nghe anh hát.

Bây giờ, anh có hàng nghìn người hâm mộ, nhưng lại mất đi người thuở ban đầu.

"Bài hát này, tôi đã từng chỉ hát cho một người nghe."

"Cô ấy không tới buổi biểu diễn ngày hôm nay, nhưng tôi biết, cô ấy sẽ nghe tôi hát."

Sau khi hát xong bài hát đó, Chu Diễm nói với mọi người, "Buổi biểu diễn này là buổi biểu diễn tôi tạm biệt mọi người."

Ngay lập tức, dưới sân khấu ồ lên.

Tất cả mọi người không hiểu chuyện gì.

Chu Diễm nổi tiếng, hát hay, lại còn đẹp trai.

Số lượng album mà anh bán ra cũng rất lớn.

Nhiều người nói anh xuất hiện là để cứu làng âm nhạc Hoa ngữ.

Nhưng lúc này, anh nói đây là biểu biểu diễn từ biệt.

Không ai chú ý tới một cô gái trên khu ghế VIP khóc to.

Chu Diễm ngồi trên sân khấu mỉm cười: "Lúc mới ra mắt, công ty lập hình tượng cho tôi là ca sĩ thiên tài du học từ nước ngoài về, nghe có vẻ thần bí. Thật ra tôi chẳng phải cậu ấm nhà giàu gì, tôi sinh ra trong một thành phố nhỏ, tốt nghiệp cấp ba, chưa từng học đại học. Mẹ tôi cũng chẳng phải phu nhân nhà giàu, bà ấy nuôi lớn tôi nhờ công việc ca hát ở quán bar. Năm tôi 16 tuổi, bà ấy qua đời do bệnh tật. Tôi có một cô em gái, sau khi mất ba mẹ, cô ấy luôn sống cùng chúng tôi. Bài hát 'Hoa nở' chính là quà sinh nhật 18 tuổi dành tặng cho cô ấy."

"Tôi từng nói trước truyền thông là tôi đã có bạn gái, chính là người tôi thích năm 18 tuổi. Người đó, chính là em gái tôi."

"Xin lỗi vì đã giấu mọi người lâu như vậy."

"Bốn năm nay, nhờ có sự ủng hộ của mọi người mà tôi mới có thể đứng đây hát."

"Chúng tôi đã từng mơ ước là sau khi tôi trở thành minh tinh sẽ mua một căn nhà rộng."

"Vì không có tiền mua máy sưởi nên mùa đông của chúng tôi rất lạnh. Cho nên khi nhắc tới tương lai, cô ấy luôn nói muốn ở trong một căn nhà rộng sáng ấm áp."

"16 tuổi, lần đầu tiên cô ấy nhắc tới ước mơ này là khi mẹ tôi bị bệnh. Cô ấy nói thế này, hi vọng ba người chúng ta không phải lìa xa."

"18 tuổi, lần thứ hai cô ấy nhắc tới ước mơ này vì muốn hi vọng tôi có thể yên tâm xuất ngoại học chuyên sâu."

"Đời này, chúng tôi đã phải chia xa hai lần. Năm 16 tuổi, vì sinh hoạt khốn khó mà cô ấy phải tới Bắc Kinh sống một mình, tôi ở lại thành phố nhỏ tự làm công nuôi bản thân. 18 tuổi chỉ được gặp nhau nửa năm ngắn ngủi, chúng tôi lại phải xa nhau lần nữa. Tôi ở nước ngoài cố gắng học tập, cô ấy ở trong nước lặng lẽ chờ tôi về."

Nói tới đây, Chu Diễm ngẩng đầu, yết hầu lăn lộn, nghẹn ngào không thể nói tiếp.

Anh nắm chặt mic, không ngừng gọi tên Hướng Quỳ trong lòng.

Dường như chỉ có làm vậy mới khiến anh gắng gượng nói tiếp được.

Trong lúc không ai hay biết, bọn họ lặng lẽ yêu nhau.

Lúc này, Chu Diễm phải thông báo với toàn thế giới, anh và một cô gái đã từng rất yêu nhau.

Cho dù anh đã mất đi cô ấy.

Anh từng nghĩ rằng, mỗi lần chia ly là để gặp lại tốt hơn.

Nhưng giờ ngoảnh lại, chia ly chính là chia ly.

Một từ đau thương như vậy, dù có gửi gắm chờ mong cỡ nào cũng không giấu được ý nghĩa bi thương của nó.

Các fan ở đây đều ngẩn ra, dường như không thể tiêu hóa hết nhiều tin tức như vậy.

Chu Chu Diễm trên sân khấu đã khóc đến mức không thể nói nên lời.

Nước mắt cả đời này của anh đều dành cho Hướng Quỳ.

Yếu đuối cả đời này của anh đều bộc lộ vì Hướng Quỳ.

Hai năm đó, anh vô cùng khát khao được gặp lại.

18 tuổi, sau hai năm chia ly, anh lại khát khao về tương lai.

Nhưng lần chia ly này chỉ có dày vò và mong nhớ, không còn khát khao nữa.

Bởi vì tương lai của Hướng Quỳ đã có người khác.

"Dù thế nào bọn em vẫn yêu anh!"

Các fan phản ứng lại, điên cuồng hét lên.

"Anh đừng khóc mà!"

"Anh chính là anh! Chu Diễm! Người bọn em thích chính là anh!"

Sự nhiệt tình của các fan giống như gió nóng mùa hè, thổi bay hết thảy.

Chu Diễm đỏ mắt nhìn lên bầu trời: "Lúc này cô ấy đã ở trên máy bay ra nước ngoài, cô gái mà tôi yêu, sắp lấy người khác rồi."

"Không phải! Chị Hướng Quỳ không cưới người khác!"

Một cô bé bỗng nhiên chạy lên sân khấu, cô bé khóc đến nỗi mắt sưng lên, cố hết sức giơ điện thoại.

"Anh Chu Diễm! Chị Hướng Quỳ sắp chết rồi!"

Cô bé chạy qua đam đông, leo lên sân khấu tới bên cạnh Chu Diễm.

"Hôm đấy em nghe thấy! Chị Hướng Quỳ hứa với Khúc Hiểu Phù, nói sẽ lừa anh là ra nước ngoài kết hôn, để Khúc Hiểu Phù hủy hợp đồng với anh."

Kỳ Kỳ đưa điện thoại cho Chu Diễm, khóc gào lên: "Chị Hướng Quỳ thật sự rất thích anh! Anh Chu Diễm, anh mau nói với chị ấy một câu đi, chị ấy vẫn đang nghe buổi biểu diễn của anh, chị ấy sắp không qua khỏi rồi."

Trên màn hình lớn xuất hiện một cô gái.

Trông cô ấy rất dịu dàng, yên tĩnh, gương mặt tái nhợt.

Cô ấy nằm trên giường bệnh, khóc lóc mỉm cười: "Chu Diễm, đừng khóc mà, bao nhiêu người đang nhìn anh đấy."

Đây là người Chu Diễm yêu, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt công chúng.

Dưới hàng nghìn ánh mắt theo dõi của fan, cô ấy nói lời tạm biệt với Chu Diễm.

Tất cả mọi người chăm chú nhìn cô.

Hướng Quỳ nhắm hai mắt lại.

Chu Diễm khóc không thành tiếng, anh điên cuồng chạy ra bên ngoài.

11.

Ngày 19 tháng 5 năm 2023, mấy trăm nghìn người thống nhất đổi ảnh đại diện màu xám trên Weibo.

Mấy trăm nghìn người cùng đăng một câu lên mạng.

"Hóa ra chết vì tình, không phải là lời đồn xưa cũ."

Ra mắt bốn năm, Chu Diễm trở thành ca sĩ thiên tài nổi tiếng.

Sau buổi concert ở sân vận động quốc gia, anh uống thuốc ngủ tự sát trong bệnh viện.

Trước khi chết, anh đăng lên Weibo.

"Cô gái tôi thích năm 18 tuổi tên là Hướng Quỳ. @Một bát cơm chiên trứng."

Sau đó, "Một bát cơm chiên trứng" cũng đăng bài.

"Kìa, hoa nở."

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #zhihu