Ngày họp lớp bất ổn! - Mỗi ngày chỉ muốn làm cá muối
Ngày họp lớp, bạn trai cũ không chỉ đến mà còn mang theo một đứa trẻ.
Các bạn học bày tỏ sự ghen tị:
"Gen của nam thần không đùa được đâu, như một khuôn đúc ra vậy."
Người yêu cũ nhìn tôi cười.
"Hiểu lầm rồi, đứa nhóc đi lạc ngoài cửa."
"Nói muốn tìm mẹ."
Khóe miệng tôi cứng đờ, đây chẳng phải là con trai ngoan của tôi sao!
1.
Tốt nghiệp đại học cũng được bốn,năm năm, lớp trưởng vẫn vui vẻ tổ chức các buổi họp lớp.
Đưa con trai đến chỗ bạn thân, sau đó tôi trang điểm và phóng từ nhà đến khách sạn.
Tôi đến muộn, hầu hết mọi người đều đã có mặt, một số bạn học có mối quan hệ tốt đã vẫy tay chào, tôi vui vẻ đến trò chuyện với họ.
"Nghe lớp trưởng nói hôm nay Tiêu nam thần cũng sẽ đến! Nhiều năm như vậy, không biết anh ấy có đẹp trai hơn không!"
"Chà, thật sao? Lâu rồi không gặp, tôi rất mong chờ hahaha!"
Các bạn học đang thảo luận sôi nổi, nhưng không ai để ý rằng tôi bị đóng băng tại chỗ.
WTF? Ai đang đến?
Tiêu Yến?
Oimeoi, là ai? Ai đang muốn chỉnh tôi!
Biết trước hôm nay anh ấy cũng đến, cho dù Ông Trời có mời thì tôi cũng sẽ không tham gia buổi họp lớp này đâu, aaa.....
Bạn cùng lớp bất ngờ nhắc đến tôi, tôi giật mình, cứng ngắc nói:
"À, từ khi tốt nghiệp đến giờ tớ không liên lạc với anh ấy, nên không biết anh ấy đang làm gì."
"Sao?" Một bạn học khác tỏ ra ngạc nhiên,
"Lúc trước hai người ở trường như hình với bóng, chủ tịch và phó chủ tịch hội học sinh từ năm nhất đến năm hai, như nam nữ chính bước ra từ tiểu thuyết, tôi cứ tưởng hai người sớm muộn gì cũng ở bên nhau."
"Ừ, hahaha, tôi nhớ trong trường có một vụ cá cược, hai người sẽ công khai trước hay sau khi tốt nghiệp."
"Tôi cũng nhớ đó! Tôi còn cược mười tệ!"
"Cười chếch, thật nhớ thời gian đó quá."
Tôi: "..."
Cảm ơn, không cần nhắc lại, tôi chỉ muốn đi c h ế t
Mọi người đang hồi tưởng về quá khứ, trêu chọc và cà khịa lẫn nhau, thật may mắn vì không ai tin vào những lời đồn lúc đó.
Tôi thực lòng cảm ơn vì sự ngầm thừa nhận của bọn họ, xét cho cùng... Tôi và Tiêu Yến thực sự đã ở bên nhau, nhưng chúng tôi đã không công khai vào thời điểm đó, sau đó chúng tôi chia tay và có một đứa con.
Có gì đáng xấu hổ hơn khi gặp lại bố của đứa trẻ nhà tôi?
Thực sự là CÓ.
Ngay khi tôi do dự và chuẩn bị rời đi trước khi Tiêu Yến đến, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ cửa.
"Mẹ con ở trong phòng này."
Tiếng ồn ào trong phòng bỗng im bặt, ánh mắt mọi người đều hướng về cánh cửa đang khép hờ.
Tôi nghĩ giọng nói này hơi quen...à, hơi quen quá.
Trước khi tôi kịp hoàn hồn, cánh cửa đã bị một bàn tay thon dài đẩy ra.
Nam thần Tiêu Yến, người đã nhiều năm không gặp, nắm tay một cậu bé và xuất hiện ở cửa với nụ cười trên môi.
Để diễn tả hình ảnh này có ảnh hưởng như thế nào thì, tiếng máy lạnh rõ mồn một trong phòng là lời giải thích tốt nhất.
Một bạn nam ngồi gần Tiêu Yến nhất chỉ vào đứa trẻ, run giọng nói:
"Tiêu Yến, là con của cậu sao?"
Bạn nữ bên cạnh tôi cũng nhỏ giọng nói: "Cứu với, là yêu tinh nào đã cướp đi nam thần của tôi?"
Lớp trưởng cười khan: "Tiêu Yến, Gen của cậu thật mạnh nha, con trai giống cậu như tạc."
Tiêu Yến nhìn tôi một cách bình tĩnh và rõ ràng giữa những ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Sống lưng lạnh toát, tôi nghe thấy anh cười nhẹ: "Hiểu lầm rồi."
"Thằng bé đi lạc, đang tìm mẹ ở bên ngoài, nên tớ mới mang vào đây."
Tôi lặng lẽ quay đầu đi, cố giả vờ không hiểu.
Bởi vì... thằng nhóc này là con trai tôi!
Là ai đã mang con trai ngoan của tôi từ nhà đến đây!!!
2.
Không phải thằng bé lúc này nên ở cùng với bạn thân của tôi sao?
Làm thế nào mà Tiêu Yến có thể đón được?
Trước khi có thời gian để kịp tiêu hóa những nghi ngờ trong lòng, con trai ngoan đã chạy về phía tôi với khuôn mặt hạnh phúc và ôm lấy đùi tôi.
Giọng nói cũng rất lớn: "Mẹ, mẹ đây rồi!"
Tôi: "..."
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
"Du Du, đây là... con của cậu?"
"Không, phải nói rằng, đứa bé này là Du Du và Tiêu Yến cùng nhau sinh ra?"
Đây ... lời này thật sự không lệch vào đâu được!
"Khó trách trông rất giống Tiêu Yến!"
"Tiêu Yến, Du Du, hai người cũng xấu tính quá rồi phải không? Các người thậm chí còn lén lút kết hôn sau lưng chúng tôi!"
Tôi: ? ? ?
"Chậc chậc chậc chậc, không ai trong chúng ta có thể so sánh được với hai người họ, nhìn xem, chỉ trong vài năm, kết tinh tình yêu của họ đã lớn đến mức biết đi luôn rồi!"
Mọi người trò chuyện thoải mái trước mặt tôi và Tiêu Yến và tôi đã không tìm thấy cơ hội nào để ngắt lời cả.
Bạn học bên cạnh vỗ vỗ tôi: "Du Du, sao không nói chuyện?"
Nhất thời, tôi không nói nên lời.
"Không phải, không có, đừng nói vớ vẩn nữa!"
Dù sao thì mọi người đều có biểu hiện rằng dù tôi có nói gì đi nữa thì tất cả chỉ là ngụy biện.
"Tôi thật sự không kết hôn với Tiêu Yến, mọi người đừng đoán nữa, đây không phải con của anh ấy!"
Vừa dứt câu, tôi cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.
Tiếng chuông cảnh báo đang vang lên trong đầu!
"Xin lỗi, tớ có việc đi trước, tạm biệt mọi người!" Nói xong tôi bế con chạy một mạch ra khỏi cửa!
Trước khi đi, tôi còn không dám nhìn Tiêu Yến một cái.
Làm thế nào tôi có thể kết hôn với anh ấy?
Ra khỏi cửa khách sạn, tôi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.
"Du Du? Con trai?"
Cô bạn thân mồ hôi nhễ nhại, vừa xoa ngực vừa thở hổn hển nói "đồ qỷ nhỏ nhà ngươi, nhanh chân lắm!"
Chúng tôi nhìn lẫn nhau đồng thanh: "Sao cậu lại ở đây?"
Đứa bạn thân như sắp khóc: "Tớ ở nhà hơi chán nên dắt con trai ra ngoài đi dạo, chớp mắt một cái đã không thấy người đâu."
Tôi: "..."
May mắn thay, con trai tôi gặp được Tiêu Yến, nếu gặp kẻ xấu, tôi biết đi đâu mà khóc?
Đứa con trai khờ khạo cũng hớn hở hỏi: "Mẹ nuôi, mẹ khóc à?"
Bạn thân nghẹn ngào nói không nên lời: "mẹ nuôi của con suýt chút nữa bị con hù chết!"
Bên này vừa dứt lời, thằng bé đã vùng ra khỏi tay tôi và chạy đi về phía sau.
"Chú ơi, ở đây!"
Tôi quay lại và thấy rằng Tiêu Yến đã theo tôi ra ngoài. Lúc này trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất:
Chạy!!!
Nhưng đôi chân như bị đeo chì, dù thế nào cũng không bước nổi.
Điều quan trọng nhất là con trai ngoan đã chạy đến và ôm lấy đùi anh ấy.
"Chú ơi, chú đến tìm cháu à? Vừa rồi cảm ơn chú!"
Bạn thân của tôi dụi mắt, bán tin bán nghi hỏi tôi: "Tớ không nhìn nhầm đúng không? Đó không phải là Tiêu Yến sao?"
Khóe miệng tôi giật giật: "Giả được sao!"
Bạn thân nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại.
Tôi: "..."
Cô ấy lặng lẽ nghiêng người: "Cậu giao con trai cho tớ để đi họp lớp, thực tế là để lén gặp Tiêu Yến đúng không?"
Tôi nhỏ giọng phàn nàn: "Thật là, nếu biết anh ấy đến có kề d.a.o ngay cổ thì tớ cũng không đi!"
Lúc này, dường như ông trời đã nhìn thấu tâm trạng tôi.
Mưa phùn từ trên trời rơi xuống, Tiêu Yến đi đến bên cạnh tôi:
"Về nhà?"
Tôi vô thức gật đầu.
"Anh đưa em về"
Tôi: ? ? ?
Cô bạn thân mở to mắt, ho nhẹ rồi hạ giọng: "Còn nói không có gian tình???"
3.
Tiêu Yến có độc!
Tôi lắc đầu từ chối. Nhưng anh ấy vừa dứt lời, con trai tôi đã gật đầu ngay: "Được, được!"
Bạn thân tôi tiến lại và nói nhỏ: "Con trai chúng ta thân với anh ấy từ khi nào vậy?"
Tôi cũng rất muốn biết đó.
Tiêu Yến khẽ mỉm cười, cúi xuống bế con trai lên.
"Vừa rồi em chạy nhanh quá, có phải là quên gì không?"
Tôi sờ soạng người, thật là! Quên túi rồi!
Tôi thấy Tiêu Yến dáng vẻ bình tĩnh, đang cầm túi của tôi.
Dáng vẻ bình tĩnh thong thả.
"Trời mưa rồi, anh đưa em về!"
Miệng nhỏ của con trai ngoan lại lanh lảnh: "Cám ơn chú, nhà chúng ta ở số 302, lầu 3 khu D, chung cư Hoa Viên, đường Long Hải! "
Bạn thân đã giơ ngón tay cái lên với con trai tôi và nói đầy ẩn ý:
"Con nuôi thật tuyệt vời, không uổng công mẹ con đã tốn 3 ngày để dạy, sau đó thì sao? nhanh đọc tiếp số điện thoại của mẹ con cho chú này đi"
Tôi: ? ? ?
Tôi dạy sao?
Con trai ngoan với gương mặt tự hào: "Chú ơi, số điện thoại của mẹ cháu là 158xxxxxxxx, mẹ cháu năm nay 26 tuổi, chiều cao là 167CM, còn chưa..."
Phốc——
Tại sao lại muốn vạch trần lý lịch ra như vạiii?
Tôi lập tức bịt miệng con trai lại, cười khan với Tiêu Yến: "Trẻ con nói bậy thôi, ha ha——"
Anh nhướng mày, đôi mắt đen khẽ liếc nhìn, khóa chặt khuôn mặt tôi.
"Con trai em giỏi thật!"
Tôi: "..."
"Vậy bây giờ..." Bạn thân lên tiếng, tôi nghĩ mình sắp thoát được cảnh ngượng ngùng này. Nhưng giây tiếp theo, cô ấy nói: "Vậy mình sẽ không tiếp tục cản trở hai người ôn lại quá khứ, mình có một cuộc hẹn ở quán cà phê phía trước, không nói nữa."
Sau đó, cô ấy bước đi.
Đi được hai bước, cô ấy quay đầu, cười nói với lại: "Tiêu nam thần về sớm quá, hôm khác mời mình và Du Du uống cà phê nhé?"
Dựa vào hai mươi năm quen biết, làm sao mà tôi không biết được cô ấy đang nghĩ gì. Uống cà phê là giả, nhưng tạo ra một cái cớ để tác hợp Tiêu Yến và tôi là thật!
Bạn tốt của tôi đây sao?
Tiêu Yến gật đầu, rất sẵn sàng đồng ý: "Chắc chắn rồi!"
Bạn thân cười hài lòng: "Tạm biệt ~"
Người phụ nữ này thực sự đã bỏ rơi tôi và con trai!
"Đi thôi, chúng ta về nhà!" Tiêu Yến ngữ khí nhẹ nhàng trầm thấp, cẩn thận lấy tay che mưa cho con trai.
Con trai ngoan của tôi cũng vội vàng giục: "Mẹ nhanh lên kẻo ướt!"
Đến bây giờ tôi mới thấm thía rằng trẻ con trong thời kỳ [bùng nổ ngôn ngữ] đôi khi không phải là một điều tốt.
Đầu hàng số phận, tôi đi theo sau Tiêu Yến và lên một chiếc xe khá mới.
Trên đường, con trai như thể đã tám trăm năm không được nói chuyện.
"Chú ơi, chú có biết mẹ con không? Mẹ con tên Du Du, nghe hay không ạ?"
Con trai ngoan: "Chú, chú năm nay bao nhiêu tuổi?"
Quá đủ rồiiii!
Tôi đã phải dùng tay bịt miệng thằng bé lại.
"Chúng ta có thể ngừng nói chuyện một lúc được không con trai? Để chú tập trung lái xe!"
Thằng bé chớp mắt và nhìn Tiêu Yến.
Anh ấy cười và nói: "Không sao đâu, kỹ năng lái xe của chú rất tốt!"
Tôi: "Anh chưa có con đúng không? anh không biết rằng không nên nuông chiều trẻ con, phải làm gương từ những việc nhỏ sao?"
Sau khi nghe một tràng dài từ tôi, Tiêu Yến nhìn tôi như vừa được dạy dỗ.
"Em có nhiều kinh nghiệm hơn."
? ? ?
Đang khen hay chửi tôi vậy?
Những cảm xúc phức tạp không thể giải thích được đang nhen nhóm trong lòng tôi, đã mấy năm không gặp, anh ấy đã trở nên trưởng thành và ổn định hơn, dường như cũng hấp dẫn hơn.
Khoan, tôi đang nghĩ gì vậy!
4.
Về đến nhà, cơn mưa phùn chuyển thành mưa như trút nước.
Tiêu Yến từ ghế trước đưa cho tôi một chiếc ô: "Để anh ôm con."
Tôi sững người, làm sao có thể?
Tôi không có ý định mời anh lên nhà!
Nhưng Tiêu Yến không cho tôi cơ hội từ chối, anh đi thẳng đến ghế sau, mở cửa xe và bế con trai lên.
"Ngẩn ngơ gì vậy?"
Anh khom người, gió lạnh cùng mưa thổi vào.
Tôi giật mình và ngay lập tức ra khỏi xe để cầm ô cho anh ấy.
"Cảm ơn, cảm ơn! Thực ra, em có thể ôm con!"
Dù sao thì những năm này tôi cũng đã quen rồi, tuy không dám gọi là chuyên gia nhưng những việc này đã quen tay.
Người ta ẵm con đến tận cửa, không mời vào nhà ngồi chơi thì hơi vô lý.
"Hay là, vào nhà ngồi một chút?"
Tiêu Yến trả lời không cần suy nghĩ : "Được."
Nửa phút suy nghĩ để từ chối cũng không có!
Sau khi vào cửa, con trai ra dáng chủ nhà, kéo Tiêu Yến ngồi xuống sô pha, lại pha đi trà.
"Chú ấy không thích uống trà!"
Uống trà xong mà anh ấy không chịu đi thì phải làm thế nào?
"Haha, hôm nay cảm ơn anh đã đưa em về." Tôi chỉ muốn tiễn anh đi thật nhanh.
"Không có gì, chuyện nên làm." Tiêu Yến nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm ai đó.
"Chồng em đâu?"
Tôi trả lời trong tiềm thức: "Anh ấy đi công tác mấy ngày nay không có ở nhà."
"Ồ!"
"Mẹ ơi, mẹ có chồng khi nào vậy?"
Con trai, con đừng vả mặt mẹ nhanh như vậy được không?
Tôi cười giả lả: "con em chỉ nói đùa thôi."
Tiêu Yến nhìn tôi cười nửa miệng: "Thật hài hước!"
Con trai đột nhiên chỉ vào lưng anh nói: "Mẹ ơi, quần áo của chú ướt hết rồi!"
Tôi nhìn theo hướng con chỉ!
Vừa rồi khi anh ôm đứa nhỏ, lưng anh đã bị mưa làm ướt gần hết.
Con trai cau mày nói: "Mẹ, mẹ nói không được mặc quần áo ướt, trời lạnh sẽ bị cảm!"
"Được, để mẹ đi tìm thử."
Tiêu Yến đã đưa chúng tôi về tận nhà, nếu bị cảm thì đó là trách nhiệm của tôi.
Sau khi lục tung tủ quần áo một lúc lâu, tôi tìm thấy một chiếc áo bầu size lớn đã mặc khi mang thai.
Không thể trách tôi được, nếu tôi có thể tìm thấy quần áo của một người đàn ông trong nhà thì đó mới là chuyện kì lạ nhất.
Ai bảo anh ấy lại cao như vậy, còn gầy hơn so với tôi.
Khi tôi đưa quần áo cho Tiêu Yến, anh nhận lấy và nhìn chằm chằm vào chúng một lúc lâu, "Chồng em thường mặc những thứ này à?"
Tôi: "..."
Tôi cắn răng bịa chuyện:
"Không, anh ấy, anh ấy mắc chứng sạch sẽ, không thích người khác mặc đồ của mình."
Sau khi nhìn một lượt trong phòng khách, Tiêu Yến nói đầy ẩn ý: "có bệnh sạch sẽ à!"
Được rồi, tôi thừa nhận là nhà có chút lộn xộn, nhưng người nào đó đã khiến tôi có thêm một đứa trẻ nghịch ngợm không phải sao? Tôi không có khả năng thuê bảo mẫu!
"Mặc vào đi, đưa quần áo dơ e giặt, nhanh thôi!"
Tôi dẫn anh vào phòng ngủ của con trai và đóng cửa lại, tưởng tượng anh sẽ mặc chiếc áo bầu đó mà không nhịn được cười.
Quả nhiên, sau khi thay xong, Tiêu Yến ở trong phòng suốt hai mươi phút rồi mới ra ngoài.
Khi bước ra, anh ấy có một vẻ mặt không tự nhiên hiếm thấy.
Tôi cố nén cười và cho quần áo của anh vào máy giặt.
Con trai sững sờ khi nhìn thấy Tiêu Yến, anh xấu hổ sờ mũi và bình tĩnh chuyển hướng sự chú ý của đứa nhỏ.
"Con rất thích máy bay?"
Con trai tôi gật đầu. Đứa nhóc này đã thích máy bay từ nhỏ.
Khi con lớn hơn, tôi cũng mua rất nhiều mô hình máy bay để nuôi dưỡng cho sở thích của con trai mình.
5.
"Chú cũng thích máy bay sao?"
Tiêu Yến cười xoa đầu con trai: "Chú là phi công."
Tim tôi lỡ một nhịp và đóng băng tại chỗ.
Anh ấy thật sự đã trở thành phi công sao?
Tôi nhớ khi học năm thứ ba, một giáo viên từ trường Hàng Không đến trường chúng tôi để tuyên truyền. Lúc đó tôi đang hoang mang, nghe giới thiệu xong thì rất xúc động, ngay lập tức yêu thích cảm giác tuyệt với đó.
Tôi đã quyết tâm trở thành một phi công bằng mọi giá.
Để được nhận vào Học viện Hàng không, tôi đã học cả ngày lẫn đêm, sự chăm chỉ của tôi đã được đền đáp, cuối cùng tôi cũng được nhận vào Đại học Hàng không.
Sau đó, khi Tiêu Yến thổ lộ tình cảm với tôi, tôi dần dần nhận ra rằng anh ấy đã thích tôi suốt ba năm của cấp ba, thanh xuân và nhiệt huyết, anh ấy đã nói rằng: "Du Du, em biết không, là em đã lấp đầy cuộc sống của anh với đam mê và hy vọng!"
Khi còn trẻ, tôi ngây thơ nghĩ rằng tôi là người cứu rỗi anh ấy, cho nên đã phung phí tình yêu và sự bao dung mà anh ấy dành cho tôi.
Trong ký ức, thời gian ở bên Tiêu Yến đều rất ngọt ngào.
Vào cuối tuần, Tiêu Yến và tôi cùng nhau đi bay, khi chiếc máy bay vút lên trên bầu trời xanh mây trắng, tôi đắm chìm vào cảm giác tuyệt vời đó.
Có lẽ, vì vậy mà tôi luôn nghĩ về anh trong suốt những năm xa cách.
Giọng nói trong trẻo như sữa của con trai cắt ngang ký ức của tôi:
"Chú ơi, chú thật lợi hại!"
Tiêu Yến mỉm cười và xoa đầu con trai: "Lần sau chú sẽ đưa con ra sân bay tham quan, có muốn không?"
"Thật sao?" cậu con trai hỏi với đôi mắt mở to thích thú.
Tiêu Yến gật đầu, với vẻ mặt nghiêm túc: "Đương nhiên là thật, nói được làm được, chúng ta nghéo tay!"
"Được!"
Sau khi Tiêu Yến nhận lấy quần áo, anh dừng lại một chút và nói: "Cảm ơn."
Xa lạ như vậy sao?
Bên ngoài đã tạnh mưa, Tiêu Yến thay đồ và rời đi.
Con trai nhìn bóng dáng anh với ánh mắt miễn cưỡng.
"Mẹ ơi, con thích chú này."
Ơ ——
Con trai mất bao lâu để thích Tiêu Yến?
Là do quan hệ huyết thống sao?
Tiêu Yến vừa rời đi, cô bạn thân của tôi đã gọi đến.
Tôi bất lực nói: "Cậu đi trộm gà à?"
Cô bạn thân tự hào: "Cút, đừng hòng chuyển chủ đề! Thế nào?"
Thật là một cái rắm thối.
Tôi cố ý hỏi: "Cái gì mà thế nào?"
Hứa Du Du, cậu cố ý phải không? Đừng có mà giả ngu, gặp Tiêu Yến rồi, cảm giác thế nào?
"Không có cảm giác, đã lâu như vậy rồi."
Tôi với Tiểu Yến đã từng yêu nhau, vậy là đủ rồi.
"Nói nhảm! Hứa Du Du, cậu thật sự cho rằng tớ mù sao? Độc thân nhiều năm như vậy, không phải là chờ anh ấy sao?"
Tôi cười khổ nói: "Không kết hôn không phải là muốn chờ anh ấy, là tớ không muốn kiếm người khác đến làm cha dượng, và tổn thương đến con trai tớ.
"Đừng lấy con trai làm cái cớ nữa!"
"..."
6.
Nếu có thể quay ngược thời gian và quay trở lại những ngày còn học đại học, tôi có thể đến bên anh ấy mà không cần suy nghĩ về điều đó.
Nhưng bây giờ, tôi không còn tự tin như hồi đó nữa.
Hồi đại học, anh ấy và tôi là một trong những người giỏi nhất trong chuyên ngành. Tiêu Yến là một học bá, anh ấy và tôi ngang hàng nhau.
Sau khi mối quan hệ được công khai, chúng tôi đã được rất nhiều bạn cùng lớp chúc phúc và ghen tị.
Ngay cả hai giáo viên cố vấn của chúng tôi cũng nói đùa rằng họ sẽ chờ đến lúc được uống rượu mừng.
Lúc đó, tôi cũng nghĩ rằng tôi và Tiêu Yến sẽ tiến tới hôn nhân, cùng nhau đi đến cuối đời.
Khi sắp tốt nghiệp, tôi tham gia khóa đào tạo chuyên sâu khép kín cho một công ty hàng không kéo dài hai tháng, và khi khóa đào tạo kết thúc, Tiêu Yến đã được tuyển dụng trước thời hạn với kết quả xuất sắc cho một công ty nước ngoài ở một thành phố hạng nhất.
Từ ngày ngày bên nhau ngày đêm bỗng trở thành xa cách không nhìn thấy nhau.
Rất khó chịu.
Lúc đó tôi phải chịu rất nhiều áp lực khi tham gia kế hoạch tuyển dụng.
Trong ngành Hàng Không, sự phân biệt đối xử với nữ phi công rất lớn.
Tiêu Yến sẽ dùng lời nói an ủi tôi, trong khi tôi cảm thấy nhỏ bé và bất lực, tôi không thể làm gì trước sự phân biệt đối xử của ngành này.
Dưới áp lực, tôi thường xuyên cãi nhau với anh ấy.
Sự nghiệp của Tiêu Yến đang phát triển rất thuận lợi, tuy nhiên vào ngày bảo vệ luận văn của mình. tôi lại nhận được thông báo không trúng tuyển.
Tôi không thể không gọi cho anh ấy, hy vọng anh ấy sẽ an ủi tôi.
Thật bất ngờ, nghe máy là một giọng nữ ngọt ngào.
"Ngại quá, Tiêu Yến đang tắm."
Thử hỏi: Bạn gái nào sẽ không hiểu lầm câu nói như vậy?
Thật trùng hợp, anh trai của bạn cùng phòng lại làm cùng công ty với Tiêu Yến.
Anh ấy nói rằng chủ tịch công ty rất thích Tiêu Yến, và có ý định thăng chức cho anh ấy, công ty đã thảo luận rất nhiều về việc này, tất cả bọn họ đều đang đồn rằng khi nào thì Tiêu Yến sẽ trở thành con rể của chủ tịch.
Trong cơn tức giận, tôi đã chia tay với Tiêu Yến.
Tôi đã khóc rất nhiều và rủ bạn cùng phòng đi uống rượu.
Trong lúc say, tôi nhìn thấy Tiêu Yến.
Khi biết tôi giận, anh gác lại tất cả các công việc, đặt vé máy bay để bay về.
"Du Du, anh xin lỗi, giữa anh và cô ấy không có chuyện gì xảy ra, cũng không phải như em đang nghĩ đâu."
Tôi nhìn anh cười lạnh một tiếng: "Vậy như thế nào? Tiêu Yến, chúng ta không giống nhau!"
Tiêu Yến ôm lấy tôi, đau lòng không thôi.
Tôi không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra trong đêm đó, tôi chỉ nhớ anh đã điên cuồng cướp lấy môi của tôi.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy trong khách sạn, anh vẫn còn ngủ say.
Tôi không kìm được lén lấy điện thoại di động của anh ấy, vừa bấm WeChat thì nhận được vô số tin nhắn.
Không có gì bất ngờ, tất cả đều được gửi bởi cô gái đã trả lời điện thoại ngày hôm đó.
Có sự quan tâm và mơ hồ trong lời nói của cô ta- con gái của chủ tịch.
Vào lúc đó, trái tim tôi hoàn toàn chùng xuống.
Tôi biết rằng tôi và Tiêu Yến không thể tiếp tục.
Sau khi bỏ đi không một lời từ biệt, tôi đã xóa tất cả thông tin liên lạc của các bạn cùng lớp và trốn một mình ở Lệ Giang
Một tháng sau, tôi phát hiện mình có thai.
Có vị chua nơi khóe miệng, tôi đưa tay sờ mặt
Tôi khóc khi nào?
Cảm xúc đau lòng như vậy đã không còn khi tôi sinh con trai.
Không ngờ đến lần họp lớp này anh ấy đã trở lại.
Tôi ôm đầu gối và cố thu mình lại thành một quả bóng nhỏ.
Cậu con trai đang chơi xếp hình bên cạnh dường như cảm nhận được sự suy sụp của tôi, liền chạy đến ôm lấy tôi, nũng nịu hỏi:
"Mẹ, Mẹ sao thế?"
" Mẹ ơi, mẹ khóc à, mẹ lại đau đầu à?"
7.
Tôi lắc đầu: "mẹ không sao!"
Con trai nghi ngờ hỏi: "Vậy sao mẹ lại khóc?"
Tôi lau nước mắt và cười an ủi: "Là nước mắt hạnh phúc. Mẹ đang vui vì con đã khôn lớn và hiểu chuyện nên rơi nước mắt."
Con trai tôi như hiểu ra, vụng về lau nước mắt cho tôi bằng đôi bàn tay mũm mĩm.
"Con không muốn mẹ khóc, con muốn mẹ mỗi ngày đều vui vẻ!"
"Được, chỉ cần mỗi ngày đều nhìn thấy con, mẹ sẽ vui vẻ, được không?"
Dưới sự an ủi của con trai, tôi dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, tôi dậy hơi muộn. Sau khi mặc xong quần áo cho con trai mới nhận ra rằng đã quá trễ để làm bữa sáng.
"Con trai, hôm nay chúng ta sẽ ăn Tiểu Long Bao nhé?"
Thằng bé gật đầu, "Được ạ, con thích ăn Tiểu Long Bao!"
Tôi hôn lên mặt con vài lần, thật là một trái tim ấm áp, trong ấn tượng của tôi, hầu như chưa bao giờ con trai gây chuyện vô cớ.
Tôi mở cửa, ngơ người luôn rồi.
Con trai phản ứng nhanh hơn, dang rộng vòng tay và hét lên đầy phấn khích: "Chú Tiêu!"
Tiêu Yến? Tại sao anh ấy lại ở đây?
"Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.
Tiêu Yến đã ngồi xổm xuống, ôm con trai vào lòng:
"Không có việc gì thì không thể đến gặp mẹ con em được à?"
Tôi: ". .."
"Ngại quá, hôm nay sợ là không tiếp anh được, em phải đưa con đi học rồi đi làm, hay là em gọi các bạn học khác cho anh..."
Tiêu Yến nhìn thẳng vào tôi và nói: "Anh đến để đưa hai mẹ con em đi."
Tại sao? ? ?
"Thơm quá!"
Con trai vươn cổ nhìn túi giấy vỗ tay thích thú:
"Tiểu Long Bao."
"Chú Tiêu thật tuyệt vời, là mẹ con nhờ chú mua phải không?"
Tôi xấu hổ đến mức lúng túng.
Anh ấy cười và hỏi: "Em ăn chưa?"
Tôi: "Ăn rồi."
Con trai ngoan: "Chưa!"
Tiêu Yến nhìn tôi đầy ẩn ý : "Tuy anh chưa từng nuôi con nhưng nói dối trước mặt trẻ nhỏ có vẻ như không tốt lắm thì phải?"
Tôi: "..."
Ngồi trong chiếc xe sạch sẽ và ngăn nắp, tôi lấy một chiếc Tiểu Long Bao và ăn một cách nhạt nhẽo.
Còn có một ánh mắt thường xuyên quét qua tôi.
Tiêu Yến rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Khẩu vị không tốt? Hay là bánh bao không hợp khẩu vị?"
Tôi lắc đầu.
Đều không phải, là người...
Một giây sau, Tiêu Yến nói, "Không phải tại anh chứ?"
Tôi:? ? ?
Tôi cười ngượng nói: "Không không, tối qua ăn nhiều quá, sáng nay còn hơi no! Hôm nay anh không có chuyến bay à?"
"Nghỉ phép!" Tiêu Yến lắc đầu, nhìn tôi và như vô tình hỏi, "Anh nghe nói em làm việc trong Hoa Uyển."
Nghe nói? Nghe ai? Tôi mới đổi việc cách đây không lâu, công ty cũ thì khá rảnh rỗi, nhưng mức lương hơi thấp. Bây giờ con trai đã lớn, học phí và các môn năng khiếu cần thêm nhiều khoản chi hơn.
"Không, em vừa đổi việc gần đây."
Tiêu Yến không giải thích cười cười: "Khó trách không tìm được, nếu không nhờ lần họp lớp này, e là lại phải tiếp tục tìm em.
Tôi không khỏi ngạc nhiên "Tìm em???"
Lại tiếp tục tìm? Sau khi chia tay với tôi, chẳng phải anh nên cưới con gái chủ tịch sao? Không đúng, nếu kết hôn thì sẽ anh ấy sẽ không trở thành phi công.
Tôi muốn hỏi anh ấy những điều này, nhưng lại nghĩ có quan trọng không. Đã chia tay nhiều năm rồi, hỏi về quá khứ thật sự cũng không cần thiết lắm.
Sau khi đấu tranh hết lần này đến lần khác, tôi tiếp tục im lặng.
Trên đường đi tôi không mở miệng, tâm trạng luôn lo lắng vì sợ anh ấy sẽ nói lại điều gì đó.
8.
Thật may là suốt quãng đường đó anh ấy đều im lặng, tiễn tôi đến trước cửa công ty sau đó phóng khoáng rời đi.
Sáng nay lòng tôi rối bời, chẳng muốn làm việc gì.
Tôi không thể kìm nén được nữa, vì vậy tôi đã hỏi cô bạn thân của mình: "Cậu nói xem, Tiêu Yến đang phát điên gì chứ?"
Bạn thân: "Cậu còn không nhìn ra? Anh ấy không bị điên, tớ nghĩ anh ấy đang muốn quay lại với cậu!"
Tôi: "...đừng đùa!"
Bạn thân nghiêm túc: "Ai đùa với cậu? Chuyện này có liên quan đến việc chung thân đại sự của cậu, tớ sẽ không đùa kiểu như vậy!."
Tôi: "..."
Khi sắp kết thúc ngày làm việc, lãnh đạo bất ngờ thông báo với chúng tôi rằng sẽ tổ chức team building tối nay.
Tôi vốn định kiếm cớ chuồn sớm, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị quản lý bắt được.
"Hứa Du Du, cô phải đi! Chủ tịch Vương đã nói rằng bữa tối hôm nay là bữa tiệc chào mừng dành cho cô!"
Hả? ? ?
Thật ra...bọn họ không cần phải làm vậy!
Tôi vẫn cố già mồm nói: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng gì hết, nhất định phải tham gia!"
Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giao nhiệm vụ đến trường đón con cho bạn thân một lần nữa.
Cô ấy tỏ vẻ: "Không phải Tiêu Yến đang rảnh sao? Cũng thích con trai, Nói anh ấy đón đi!"
Tôi không biết nói gì: "Cậu đừng tìm việc cho tớ, gọi Tiêu Yến đón con không bằng kiu tớ nghỉ việc để không cần đi nữa.
Sau giờ làm, tôi bị đồng nghiệp trực tiếp kéo lên xe.
Trong bữa tiệc, không thể tránh khỏi được mời thêm vài ly rượu.
Tôi biết khả năng uống của mình và đã từ chối khi không tiếp tục uống được nữa.
Kết thúc team building, tôi tựa vào tường, đầu óc choáng váng một lúc.
Công việc cũ nhàn hạ, không những có thời gian chăm sóc con cái mà còn không phải đối mặt với những văn hóa bàn rượu này.
Tôi đã cố gắng hết sức tự an ủi mình để bình tĩnh và học cách thích nghi với công việc lương cao hiện tại.
Bỗng có một bàn tay vươn ra từ phía sau và đỡ lấy tôi.
Nhìn lại, đó là một đồng nghiệp nam quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ tên anh ta.
Gương mặt của anh ta ở mức trung bình, cũng rất đỏ, khi nói chuyện còn lắp bắp: "Hứa, Hứa Du Du, để tôi giúp, giúp cô!"
"Cảm ơn, tôi không say!" Gạt tay anh ra, tôi loạng choạng bước ra ngoài.
Trước mắt có hình ảnh lờ mờ, tôi cố gắng hết sức để đi theo một đường thẳng, nhưng cơ thể không nghe lời.
Bước chân loạng choạng, tôi nghiêng người rồi lao thẳng về phía trước.
Nhìn những bậc thang trước mặt, đau lòng nhắm mắt lại.
Mặt sẽ không bị biến dạng chứ?
Không có đau đớn như trong tưởng tượng, tôi rơi vào trong vòng tay ấm áp.
Ngẩng đầu lên và thấy khuôn mặt hơi tức giận của Tiêu Yến.
Tôi không nhịn được vui vẻ: "Xem ra thật sự say rồi, nhìn ai cũng giống Tiêu Yến."
Anh kéo tôi vào lòng, tôi nghiêng đầu tựa vào vai anh.
Nam đồng nghiệp phía sau kinh ngạc mở miệng: "Anh, anh là ai?"
"Tôi là bạn trai của cô ấy."
Câu nói này khiến tôi như quay lại thời đại học.
Tôi nhéo má của Tiêu Yến và cười: "Chào bạn trai, đã lâu không gặp!"
Tiêu Yến nhếch khóe môi và mỉm cười với tôi.
Giọng nói không đúng lúc của nam đồng nghiệp lại vang lên: "Bạn trai? Cô ấy nói không có bạn trai. Anh, anh có biết cô ấy có một đứa con trai không?"
Tiêu Yến lạnh giọng trả lời: "Con trai tôi, anh ý kiến gì?"
Khi say rượu tôi càng trắng trợn hơn, gật đầu theo lời anh nói: "Đúng rồi, là con của anh ấy!"
Mặt đồng nghiệp đỏ bừng.
"Về nhà thôi!"
9.
Trước khi lên xe, tôi chợt hối hận, giãy giụa.
"Em không muốn về nhà với anh!"
Tiêu Yến hỏi: "Tại sao?"
Nghĩ đến cô gái đó, tôi không kìm được nước mắt.
"Anh đi kiếm cô tiểu thư kia của anh đi, em tự lo cho mình được!"
Tiêu Yến dở khóc dở cười: "Du Du, lên xe trước, được không?"
"Không!"
Anh ấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, thấp giọng nói: "Anh vẫn luôn thích em, trong mắt anh không người con gái nào có thể so sánh với em."
Tôi mông lung nhìn lên: "Thật sao?"
Tiêu Yến ôm lấy mặt tôi và hôn nhẹ lên trán: "Hoàn toàn chính xác!"
Tôi không nhớ đã về nhà như thế nào, chỉ biết rằng khi tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tiêu Yến đã nằm bên cạnh.
Cảnh này có vẻ quen quen.
Tôi đã sốc và tự véo mình thật mạnh.
Ai—đau quá!
Tiêu Yến mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn tôi, âm thanh trầm thấp khàn khàn: "Tỉnh rồi sao?"
Mặt tôi ngoài ý muốn đỏ lên.
"Anh, em, tối qua..."
Tiêu Yến gật đầu.
Tôi: "..."
"Em say như vậy, anh cũng không thể cản em lại sao?"
Một mớ hỗn độn trên sàn nhà, cộng thêm những dấu vết màu đỏ ái muội trên mặt và ngực của Tiêu Yến, Tôi ước mình có thể c h ế t ngay tại chỗ.
Tiêu Yến vẻ mặt khó hiểu: "Anh đã cản rồi, nhưng em..."
Tôi: "..."
Tửu lượng của tôi không tốt, khi say tôi hay bắt đầu nói những điều vô nghĩa. Vì vậy, tôi thường hạn chế ra ngoài khi say.
Thật không ngờ, sau bốn hoặc năm năm tuân thủ quy tắc, khi gặp lại Tiêu Yến, tôi đã phạm luật.
Phạm luật thì phạm thôi. Tại sao tôi lại không thể kiểm soát được mình?
Tôi xoa đầu và quay lưng lại.
"Mau mặc quần áo vào đi, em đi tắm rửa trước!"
Giam mình trong phòng tắm, tôi ngồi trên toilet khóc không ra nước mắt.
Điện thoại rung vài lần và khi tôi bấm vào, cô bạn thân của tôi đã gửi cho tôi một biểu tượng cảm xúc.
"Này này này này này..."
Tôi: "..."
Bạn thân: "Nói thật cho tớ biết, tối qua cậu có làm gì Tiêu Yến không?"
Tôi: "Con trai đâu?"
Bạn thân: "Đưa đi học rồi, hai người bọn tôi đều ổn! Đừng chuyển chủ đề, Hứa Du Du, chỉ một chút nữa thôi là tớ được trực tiếp trải nghiệm hiện trường của tối qua rồi!"
Đột nhiên, toàn thân tôi gần như nhảy dựng lên.
"CÁI GÌ???"
"Kể cho tớ nghe trước, rồi tớ sẽ mô tả lại cho cậu!"
"Không muốn nghe!"
Lề mề một lúc lâu tôi mới từ phòng tắm đi ra, Tiêu Yến đã ngồi thoải mái ở trên sô pha.
Tôi lúng túng, anh ấy bình tĩnh.
Làm tôi không phân biệt được ai là chủ, ai là khách.
Tiêu Yến nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đen và hỏi: "Hứa Du Du, đây là lý do mà em nói rằng không cần anh?"
Không cần người ta mà đem họ về ngủ sao, quả thực hơi vô lý.
"Tối qua em uống say, không muốn làm phiền đồng nghiệp đưa về, không biết là anh... Khụ."
Không biết có phải do rượu không..
Tôi nhìn khuôn mặt của Tiêu Yến mà không có khả năng phản kháng.
"Vậy là em không muốn chịu trách nhiệm?"
Anh nhìn tôi chăm chú, như thể tôi là một kẻ độc ác.
"Em..."
Tôi không nói không chịu trách nhiệm.
"Có phải vì em còn giận anh không?"
Tôi hơi bối rối: "Anh đang nói về vấn đề nào?"
Tiêu Yến: "Nhiều lắm sao?"
Uh——
Tôi cảm thấy có lỗi và không dám nhìn anh ấy: "Ừ, vài chuyện."
Tiêu Yến đột nhiên đứng dậy, tôi sợ đến mức lập tức lùi lại.
"Tiêu Yến, mặc dù em có trở nên không vui, nhưng anh cũng không được..."
Còn chưa nói xong, tôi đã bị anh ấy ấn mạnh vào tường.
Đôi mắt Tiêu Yến tràn đầy cảm xúc phức tạp, anh thở dài và hỏi: "Con trai là của anh, phải không?"
10.
Trong lòng chấn động, những hình ảnh lẻ tẻ về việc say rượu đêm qua hiện lên trong đầu tôi.
Xem ra, trước mặt đồng nghiệp, tôi đã thừa nhận đứa bé là của Tiêu Yến!
Tôi: "..."
Tiêu Yến trầm giọng, áy náy.
"Du Du, anh xin lỗi."
"Kỳ thật lúc đó gia đình anh xảy ra chuyện, anh chỉ muốn kiếm tiền giúp gia đình giải quyết khó khăn, nên đã không quan tâm đến em."
"Nếu biết chúng ta sẽ xa nhau lâu như vậy, anh hận không thể..."
Anh ấy đang giải thích cho những gì đã xảy ra khi đó?
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy cảm giác bất lực sâu sắc trên khuôn mặt của Tiêu Yến, trong mắt tôi, anh ấy luôn tỏa sáng rực rỡ.
Như thể mọi khó khăn đều không đáng lọt vào mắt anh ấy. Bây giờ tôi mới nhận ra, trong suốt những năm chúng tôi bên nhau.
Tôi luôn phàn nàn với anh ấy về những điều không hài lòng trong cuộc sống và học tập, nhưng anh lại chưa bao giờ nói với tôi về những khó khăn của bản thân.
Rốt cuộc, tôi đã không làm gì sai khi chúng tôi chia tay.
Nếu tôi quan tâm đến anh ấy ngay từ đầu thì sao?
"Tại sao anh không nói với em?"
Tiêu Yến nở nụ cười gượng gạo: "Lúc đó anh cho rằng mình là thằng đàn ông, làm sao có thể mở miệng trước cô gái mình thích?"
Anh nhỏ giọng: "A, Rốt cuộc là do anh quá kém cỏi."
Tim tôi run lên, mũi lại bắt đầu nhức nhối.
Khi đó tất cả chúng tôi đều đang đứng trước ngã ba đường, mỗi người đều có những khó khăn riêng.
Mỗi bên đều quá bận rộn, không thể chăm sóc bản thân thì làm sao có thể dành hết tâm sức và thời gian cho nhau?
Anh nhíu mày, nhỏ giọng gọi: "Du Du."
Tôi nhắm mắt lại, cố nén nước mắt.
"Em mệt, muốn nghỉ ngơi."
Tiêu Yến trầm mặc một lát: "Được, anh đi trước."
Anh bước đi không tiếng động, dường như cũng mang tim tôi đi theo.
Muốn nghỉ ngơi là nói dối, tôi chỉ muốn yên tĩnh, nhìn nhận lại mối quan hệ giữa tôi và anh ấy.
Tôi xin nghỉ một ngày, buổi tối đưa con trai về nhà và như được hồi sinh.
Sáng sớm hôm sau, lúc đưa con đến trường, nhưng không thấy Tiêu Yến ở cửa, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác hụt hẫng lạ thường.
Ba ngày liên tiếp, Tiêu Yến không xuất hiện.
Bạn thân gọi điện hỏi thăm tình hình của tôi, tôi cười khẩy:
"Không có tiến triển, không thấy người!"
"Cái quái gì vậy? Tiêu Yến chết rồi?"
"Phi phi phi, nói nhảm gì vậy!"
Cô ấy cười rất không có lương tâm: "Chịu nói ra rồi sao? Rõ ràng trong lòng cậu quan tâm nhiều như vậy còn muốn giả vờ ngây thơ?
Cậu thì giỏi rồi, người đã xử lý, đối phương cũng không bắt chịu trách nhiệm, còn khó chịu cái gì!"
Này, độc miệng thật đấy!
"Hứa Du Du, nếu lần này Tiêu Yến rời đi mà không nói một lời như cậu đã làm, cậu có tha thứ cho anh ấy không?"
"Không!"
Tôi tự nói với lòng, sẽ cho Tiêu Yến một cơ hội khác.
Nhưng nếu... Điều đó giải thích rõ tôi và anh ấy thực sự không có duyên phận
Tục ngữ nói dưa hái xanh không ngọt.
Trong khoảng thời gian không có Tiêu Yến, không phải tôi và con trai đã vẫn rất vui vẻ sao?
Càng nghĩ càng tức, ước gì có thể gọi điện mắng cho anh ấy một trận.
Nhưng khi mở điện thoại, tôi nhận ra một điều, tôi và Tiêu Yến không chỉ không có số điện thoại của nhau, mà chúng tôi thậm chí còn không thêm WeChat.
Tôi tức đến bật cười.
Nhìn xem, người ta có quan tâm chút nào không?
Tôi đã biến sự tức giận của mình đối với Tiêu Yến thành động lực và cống hiến hết mình cho công việc.
Nếu không phải đã hứa cuối tuần đưa con đi chơi thì tôi đã sống ở công ty và làm thêm giờ rồi.
...
Sáng sớm thứ bảy, khi còn đang ngủ say, tôi nghe tiếng chuông cửa như đòi mạng.
Tôi giận dữ đứng dậy và mở cửa.
Tiêu Yến, người mất tích một thời gian, đang ở ngoài cửa, mặc một bộ đồ hàng không.
Dáng người ngay thẳng, nét mặt sắc sảo và một nụ cười nhẹ khi anh ấy nhìn tôi với đôi lông mày sâu thẳm.
"Anh xin lỗi, mấy ngày trước công ty có trường hợp khẩn cấp, không kịp nhắn cho em. Có phải giận rồi không?"
11.
"Trong lòng anh, em là người hẹp hòi như vậy sao?"
Tôi thích giận lắm sao?
Rõ ràng là lỗi của anh, ít nhất cũng nên nói gì đó trước khi rời đi chứ.
Đâu phải anh ấy không nói chuyện được.
Lúc này, con trai cũng từ trong phòng dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.
"Mẹ ơi, hình như con nghe thấy giọng nói của chú Tiêu."
"Oa! Chú Tiêu, thật đẹp trai!"
Con trai nhìn thấy Tiêu Yến đứng ở cửa từ xa, chạy như bay đến với vòng tay rộng mở, sự phấn khích có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Quàng tay qua cổ anh và nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải như một đứa trẻ tò mò.
"Chú ơi, chú mặc quần áo đẹp trai quá, hôm nay chú có đi lái máy bay không?"
Tiêu Yến vẻ mặt ân cần nói: "Hôm nay dẫn con đi xem máy bay, nhé?"
"Được, được! Mẹ ơi, hôm nay chúng ta sẽ lái một chiếc máy bay lớn!"
Tôi ngượng ngùng nói: "Mẹ không đi đâu!"
Thứ nhất, nếu đi, lỡ như tôi lại muốn tiếp tục quay lại làm phi công thì sao?
Thứ hai, Tiêu Yến đã hoàn thành giấc mơ của tôi khi đó, cảm giác này dù sao cũng có chút kỳ lạ, và tôi luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Tiêu Yến nắm lấy tay tôi, không cho phép từ chối, nói: "Em phải đi!"
Cuối cùng tôi cũng không đấu nổi với hai người này.
Tôi đi theo Tiêu Yến đến công ty của anh. Sau khi gặp gỡ các đồng nghiệp, tất cả bọn họ đều tiến đến buôn chuyện: "Cơ trưởng Tiêu có một đứa con trai lớn như vậy khi nào mà không nói cho chúng tôi biết?"
Giọng điệu của Tiêu Yến thoải mái: "Hôm khác mời mọi người uống rượu mừng!"
Tôi: ? ? ?
Rượu mừng loại nào?
Các đồng nghiệp của anh ấy nhìn tôi tò mò, trong số họ, một đồng nghiệp nam trạc tuổi Tiêu Yến, cười và trêu chọc: "Yo, cuối cùng cũng tìm được chân ái của cậu rồi à?"
"Người đẹp, em không biết sao, Tiêu Yến rất nổi tiếng trong giới phi công các hãng hàng không dân dụng trên cả nước."
Tôi tò mò hỏi: "Tại sao?"
Đồng nghiệp nam bật cười thành tiếng:" Ai mà không biết cậu ấy đổi nghề phi công chỉ để chạy theo tình yêu đích thực của mình!"
Tôi sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Tiêu Yến. Anh ấy cũng đang mỉm cười nhìn tôi.
Thực sự đã vì tôi mà đổi nghề.
Tôi biết mặc dù anh ấy vào đại học Hàng Không, nhưng anh cũng lấy bằng kép, tham vọng của anh ấy luôn là ngành tài chính.
Nhưng bây giờ anh ấy đã trở thành một phi công...
Khả năng cao là do tôi.
Người khác không biết, nhưng tôi có thể không biết sao, có bao nhiêu vất vả để được trở thành một phi công?
...
Một ngày này, Tiêu Yến và con trai đã hoàn thành ước mơ được chạm vào máy bay của cậu bé.
Anh ấy cũng nói với con trai mình: "Mẹ con trước đây cũng là một phi công, là một nữ phi công rất giỏi."
Đôi mắt của cậu con trai mở to, rõ ràng là bị sốc.
Tiêu Yến khẽ cau mày: "Em chưa bao giờ nói với thằng bé điều này sao?"
Tôi gật đầu.
"Anh xin lỗi, tất cả là do anh."
Tiêu Yến đột nhiên hôn lên má tôi: "Du Du, chúng ta ở bên nhau được không?"
"Cho anh một cơ hội để bù đắp cho em và con. Được không?"
Tôi lưỡng lự.
Đã nhiều năm như vậy, tôi cũng quen với việc chăm sóc con một mình từ lâu.
Việc Tiêu Yến bước vào cuộc sống của tôi một cách đột ngột và mạnh mẽ khiến tôi cảm thấy choáng ngợp.
"Em có thể suy nghĩ một chút không?"
"Được!"
Khi Tiêu Yến đưa chúng tôi về nhà, con trai đã ngủ thiếp đi trên tấm lưng rộng của anh ấy.
Đặt con trai lên giường, còn nghe được tiếng lẩm bẩm: "Chú Tiêu thật tốt."
Khóe môi anh cong lên, cúi đầu hôn nhẹ lên trán con trai.
Tôi có quá ích kỷ không. Thật ra, con trai luôn mong được gặp bố, nhưng bây giờ Tiêu Yến đang ở trước mặt, tôi lại không nói cho nó biết.
Ngày hôm sau, tôi hỏi con trai: "Con có thích chú Tiêu không?"
Thằng bé gật đầu và nói chắc nịch: "Con rất thích."
"Tại sao? Là vì chú ấy đối xử với con rất tốt sao?"
Con trai trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chú Tiêu đối với con rất tốt, mẹ à, con thấy chú ấy rất giống một người bố nên con thích."
Tôi nghĩ, tôi biết câu trả lời trong lòng mình.
12.
Trong suốt thời gian sau, Tiêu Yến luôn ở bên cạnh tôi, giúp tôi chia sẻ áp lực chăm sóc con cái.
Về cơ bản, anh ấy ở đây để đưa đón đứa nhỏ. Miễn là không có lịch bay, anh sẽ luôn ở bên cạnh chúng tôi. Trở thành một người đàn ông tốt ở nhà.
Một ngày nọ.
Cô bạn thân đã mời tôi đi ăn tối. Đó là một nhà hàng phương Tây mà tôi luôn muốn đến, chính ở đó, Tiêu Yến đã quỳ xuống cầu hôn tôi.
"Du Du, lấy anh nhé, anh sẽ bảo vệ em và con của chúng ta."
Đôi mắt anh kiên định, tôi không có lý do gì để cự tuyệt.
Tôi đã nhận lấy chiếc nhẫn và mô hình máy bay anh tặng.
"Được."
Sau khi đồng ý lời cầu hôn của Tiêu Yến, tôi gặp một cô gái có giọng nói quen thuộc.
Không thể phủ nhận là cô ấy xinh đẹp, điều kiện cũng rất tốt.
Ngay khi gặp mặt, cô ấy đã nói: "Rời xa Tiêu Yến, cô muốn bao nhiêu tiền cũng được".
Khi tôi nghe thấy điều này, tôi không thể nhịn được cười.
"Cô Đồng phải không? Cô nghĩ Tiêu Yến là cái gì? là một món hàng sao?"
Tiêu Yến đã giải thích mọi thứ cho tôi, anh ấy không liên quan gì đến Đồng Nguyệt.
Hôm đó đi công tác với Đồng nguyệt, cô ta đã cố tình cầm điện thoại của anh ấy để trả lời.
Anh muốn giải thích rõ ràng, nhưng không thể tìm thấy tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô Đồng này.
Toàn thân trên dưới đều tỏa ra khí thế áp đảo mạnh mẽ.
Trong mắt cô ấy hiện lên sự thù địch: "Tôi đã yêu Tiêu Yến ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy. Gia cảnh của tôi cao hơn cô, nếu Tiêu Yến ở bên tôi, cuộc sống của anh ấy sẽ lên một tầm cao mới, còn cô thì sao?"
Tôi nhún vai và mỉm cười.
"Thật ngại quá, tôi không may mắn được sinh ra ở Rome như cô. Nhưng Tiêu Yến thích tôi, luôn luôn thích tôi."
"Nếu Tiêu Yến thực sự muốn dựa vào cô để leo lên cao, tại sao anh ấy phải thay đổi công việc của mình, tại sao anh ấy lại tìm kiếm tôi một cách liều lĩnh?"
"Nhiều năm như vậy mà cô vẫn không có được anh ấy, điều đó có nghĩa là trong lòng anh ấy hoàn toàn không có cô."
Đồng tiểu thư tức giận đến xanh cả mặt.
"Cô mang theo một đứa con riêng, dựa vào đâu mà cô không chịu buông tha Tiêu Yến?"
"Cô Đồng, xin hãy tìm hiểu kỹ, không phải là tôi không buông tha Tiêu Yến. Xem ra cô không biết gì cả."
Nghe đến đây, cô ấy sửng sốt một lúc lâu: "Đứa bé là con của Tiêu Yến?"
"Đúng vậy."
Sau đó, nghe nói rằng cô Đồng này vẫn không từ bỏ, cô ấy còn đ i ê n đến mức đích thân đàm phán với Tiêu Yến, thậm chí còn nói rằng công ty hàng không có vốn đầu tư của cha cô ấy, đe dọa sự thăng tiến của anh.
Dĩ nhiên là Tiêu Yến không đồng ý, anh ấy hôn tôi, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc và nói: "Công ty đào tạo được một phi công đã không phải chuyện dễ, không thể dễ dàng thay thế chứ đừng nói đến một phi công xuất sắc như anh"
"Anh có một người vợ tốt như vậy, làm sao trong lòng có thể chưa được thêm ai nữa."
Tiêu Yến được thăng chức nhờ khả năng làm việc xuất sắc của mình.
...
Nửa năm sau, tôi và anh ấy kết hôn, chúng tôi mời tất cả bạn học năm đó đến dự đám cưới.
Khung cảnh đám cưới thật hoành tráng. Đích thân con trai của tôi đến trao nhẫn.
Khi Tiêu Yến phát biểu, anh ấy đã xúc động đến mức bật khóc.
Tôi biết anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, rất lâu rồi.
Chính tôi cũng vậy.
Giống như cũng đã chờ đợi rất rất lâu.
Anh ấy nói: "Anh sẽ đối xử tốt với em, tốt với em cả đời."
Con trai không phục, một bên nói: "Ba, thế còn con?"
"Con và mẹ khác nhau, Ba phải yêu mẹ con trước đã." Tiêu Yến bế đứa con trai lên và lại ôm tôi.
"Vợ à, cảm ơn vì vẫn cần anh."
"Được, sau này đối xử tốt với em là được!"
Tôi vòng tay qua eo anh, nhón chân hôn lên mặt anh.
[Hoàn toàn văn]
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro