Nhật Ký Của Mạnh Bà - cỏ mây blog
Sống 500 năm dưới âm phủ, có kẻ dám bảo canh Mạnh Bà của ta có pha nước lã.
Nực cười thật đấy, ngay đêm đó ta cho hắn uống liên tục 18 bát canh.
Ngày thứ hai, ta nghe được tin Phong Đô đại đế đi thị sát, không ngờ lại bị kẻ gian hãm hại đến nỗi mất cả trí nhớ.
1.
Ta là Mạnh Bà.
Nhưng giờ ta không muốn làm nữa.
"Năm trăm năm! Ngài có biết năm trăm năm qua ta sống thế nào không?"
Ta hung hăng ném lá thư từ chức lên bàn của Diêm Vương.
Trước khi ta bắt đầu làm việc, lão già Diêm Vương đã ngon ngọt thề thốt với ta "Tiểu Mạnh này, đây là một vị trí tốt, công việc dễ dàng, quan hệ với các ma quỷ cũng chẳng có gì phức tạp, ngươi nhìn xem, vừa nhậm chức thì ngươi đã được làm lãnh đạo rồi."
Công việc quả thực rất dễ dàng.
Một nồi canh, một cái thìa, một người ngồi đó hết năm này qua tháng khác.
Quan hệ với các ma quỷ cũng không có gì phức tạp, cũng đúng thôi, cả cái Luân Hồi Ti này có mỗi mình ta là ma quỷ chứ làm gì còn ai khác nữa.
Còn về phần lãnh đạo, vì ở nơi này có mỗi mình ta thôi, nên cũng xem như là chức quan cao nhất rồi nhỉ.
"Ngài mau duyệt đơn cho ta đi. Ta không thể chịu thêm được một ngày nào nữa."
Diêm Vương ngẩng đầu liếc ta một cái, sau đó lại chậm rãi cúi xuống nhấp một ngụm trà "Tiểu Mạnh à, tuổi còn trẻ thì không nên xúc động thế, ta cũng biết Luân Hồi Ti nhiều chuyện bận rộn, đợi qua hai ngày này rồi ta sẽ an bài tử tế cho ngươi."
"Ồ, 300 năm trước ngài cũng nói y như vậy."
"Lần này là thật." Lão già bỗng nhiên đặt cốc trà xuống "Tin tức cực kỳ chuẩn xác, hai ngày nay đang có cấp trên xuống đây để thị sát, đến khi đó họ sẽ thấy Diêm Vương Điện chúng ta làm việc vất vả mệt nhọc, vậy chẳng phải sẽ cấp thêm kinh phí sao? Như thế là sẽ đủ tiền để chiêu mộ thêm ma quỷ khác đến thế chỗ của ngươi rồi."
"Yên tâm đi, mọi chuyện đã có ta sắp xếp."
Hình như... cũng có chút đáng tin cậy.
"Được thôi, vậy ta sẽ chờ thêm hai ngày."
Ta lấy lại lá thư từ chức và tiếp tục công việc như bình thường.
"Chậm đã."
Hả? Chưa gì đã đổi ý rồi sao?
Diêm Vương chỉ chỉ góc tường "Cả cái sọt đằng kia nữa, ngươi mang theo hết đi."
"Cái gì vậy?"
"Thư từ chức mà ngươi gửi trong tháng này đó."
"..."
2.
Khi ta ôm đống thư từ chức đi ra, mới phát hiện Diêm Vương Điện quả thực khác biệt so với ngày thường.
Sàn nhà sạch sẽ, mạng nhện trên tường cũng được dọn sạch bong, đám quỷ sai dịch đi qua đi lại không ngớt, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ mỉm cười.
Vừa nhìn là biết lãnh đạo quan trọng của cấp trên sắp xuống đây thị sát.
Lần này lão già Diêm Vương đó không lừa gạt ta.
Trong lòng có chút kích động, ta ném lá thư từ chức đi rồi quay lại bên cầu Nại Hà.
Trong đầu ta cũng suy nghĩ đến việc nên dọn dẹp lại cái nhà lá ọp ẹp, cũ nát của mình.
Tương lai được thăng chức tăng lương, tiền đếm không xuể đang gần ngay trước mắt ta rồi.
Nhưng mà...
"Ngươi pha nước lã vào canh à?"
Một nam nhân xuất hiện ngay đằng trước, như cười như không rồi nhìn về phía ta, hắn vừa nói vừa uống thử một ngụm canh Mạnh Bà.
Hắn cố tình bới lông tìm vết?
Ta nặn ra một nụ cười "Làm gì có chuyện đó. Đây là canh chính gốc vị nguyên bản đấy, 500 năm nay chưa từng pha nước lã bao giờ."
Ta thấy sắc mặt hắn thay đổi, có vẻ hơi khó coi, qua một lúc lâu lại nói tiếp.
"Ngươi có giấy phép vệ sinh chưa? Không phải là kinh doanh chui lủi không có chứng nhận đấy chứ?"
Mẹ của ta ơi, hắn đang nói cái quái gì vậy?
Ta nhấc tấm biển bên cạnh ném lên bàn "Trên đường xuống Hoàng Tuyền chỉ có duy nhất một quán này, không muốn uống thì đừng uống nữa. "
Hắn lại phủi phủi bụi trên áo "Hóa ra là lũng đoạn kinh doanh, thảo nào to gan lớn lối như vậy, ngươi không sợ ta đi tố cáo ngươi sao?"
Nực cười thật đấy, hắn tưởng ta sẽ sợ?
Nhưng mà ta nghĩ đi nghĩ lại, 2 ngày nay đang là thời kỳ đặc biệt, cẩn thận một chút thì vẫn hơn.
Ta mang tấm biển dựng lại bên đường rồi vẫy vẫy tay với hắn "Đều là hiểu lầm, hiểu lầm cả, ngài ngồi trước đã."
Hắn hừ một tiếng, chán ghét lau chiếc ghế bụi bặm rồi ngồi xuống.
Chỉ vài giây tiếp theo, ta đã chu đáo cầm thìa múc từng bát canh cho hắn.
"Được rồi, đại lang à, mau uống canh đi."
Ta một bên múc canh, một bên dốc canh vào miệng của hắn.
Một bát không đủ thì hai bát, hai bát không đủ thì ba bát...
Đủ 18 bát canh Mạnh Bà rồi mới thôi, khiến cho hắn nằm lăn ra bàn ngất lịm.
Ta vỗ vỗ mặt của hắn "Quên hết những chuyện vừa rồi đi nhé."
Hình như hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Ta ra bên ngoài nói với một tiểu quỷ sai dịch "Tên quỷ trong này bị ngất xỉu vì uống quá nhiều canh, lát nữa hắn tỉnh lại ngươi nhớ dẫn hắn đi đầu thai đấy."
Quỷ sai dịch bước vào, bỗng nhiên há miệng run rẩy rồi chỉ vào ghế "Mạnh.. Mạnh tỷ, ngươi xem hắn hình như giống với vị lãnh đạo cấp trên kia."
"Cấp trên? Vị nào cơ?"
"Trông rất giống Phong Đô đại đế..."
Phong Đô đại đế, kẻ quyền lực nhất trong cả địa phủ, thậm chí cả âm ti này của chúng ta cũng là do ngài ấy cai quản.
"...Gì?...Sao?"
Quỷ sai dịch nhìn ta, không dám nói chuyện.
Ta bỗng nhiên thông suốt.
Ta tiêu đời rồi.
3
"Vậy làm sao bây giờ?"
Ta kéo áo tên quỷ sai dịch không cho hắn đi.
Hắn khóc không ra nước mắt "Tỷ tỷ, chuyện này không liên quan đến ta, tỷ đừng lôi kéo ta nữa."
Như vậy sao được, ta nắm càng chặt hơn "Ai bảo ngươi không nói sớm một chút!"
Trong mắt quỷ sai dịch toàn là ấm ức.
"E hèm, thực ra chuyện này... cũng không phải chuyện lớn lao gì, ta chỉ cần xin lỗi Phong Đô đại đế là được, ngài ấy là đại nhân chắc sẽ nhân từ đại lượng, có lẽ sẽ không chấp nhặt với ta đâu nhỉ."
Quỷ sai dịch bỗng nhiên ngắt lời ta.
"Tỷ, ngày trước có một tiểu quỷ đã đắc tội với Phong Đô đại đế, hắn ở nhân gian phải chịu 10 kiếp khổ, mỗi kiếp đều là động vật cấp thấp nhất. Khi hắn được quay lại đầu thai đã tả tơi đến mức bố mẹ cũng nhận không ra."
"..."
"Vậy..." Ta giãy giụa một hồi "Nếu ta thú tội với Diêm vương... thú tội thì có được khoan hồng không?"
Hắn gật gật đầu "Vậy cũng có khả năng, trước khi Phong Đô đại đế kịp tỉnh lại thì Diêm vương gia sẽ xử lý tỷ trước, thế thì có lẽ sẽ bảo toàn được Diêm Vương Điện của chúng ta."
...
Ta cuối cùng cũng hiểu, trước sau gì ta cũng không thoát khỏi cái ch.ết.
Ta phải mất tới 200 năm mới thi đậu được vị trí trong Luân Hồi Ti, nháy mắt một cái thì đã thành công cốc rồi.
Nhưng đó cũng có phải là lỗi của một mình ta đâu, rõ ràng là Phong Đô đại đế tự ý đụng vào đồ của ta trước mà.
Huống chi, hắn đường đường là một đại đế, ai mà biết được mới uống có mấy bát canh đã thành ra nông nỗi này.
"Rầm."
Cánh cửa mở ra.
Ta quỳ xuống ngay tại chỗ.
"Ta sai rồi!"
"Ngươi là ai?"
Ủa? Chờ một chút, ta vừa nghe được cái gì thế này?
Ta ngẩng đầu và nhìn vẻ mặt mơ hồ của Phong Đô đại đế.
Không phải đấy chứ? Canh Mạnh Bà của ta hiệu quả đến mức Phong Đô đại đế cũng bị mất trí nhớ rồi?
"Ngươi... không nhớ gì sao?"
Hắn lắc lắc đầu, vẻ mặt mê man.
Trong đầu ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Tôi vỗ vỗ đầu gối đứng dậy, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra "Ngươi là quỷ sai dịch mới được phái tới cầu Nại Hà này, tên là... Tiểu Tống, chuyên việc múc canh!"
"Còn ta là cấp trên của ngươi, ngươi cứ gọi ta Mạnh tỷ là được."
"... Được, Mạnh tỷ."
4.
Ta kê một cái ghế, nằm một bên nhìn Phong Đô đại đế, à không, bây giờ là Tiểu Tống, hắn đang chăm chỉ cần mẫn bưng canh, bỗng nhiên có một cảm giác vui sướng, giống như một tên địa chủ xấu xa đang bắt nạt những người nông dân yếu thế.
"Không ngờ lại dễ lừa như vậy."
Quỷ sai dịch vừa nhìn thấy cảnh này thì choáng váng "Mạnh tỷ ngươi điên rồi à?"
Haizzz, trước sau gì cũng là ch.ết cả, ta cũng có thoát được đâu, ta còn sợ cái gì nữa chứ?
"Tiểu tử, chú ý bày trí trong quán." Ta tranh thủ ra oai một chút "Chỗ đó kê gần hơn đi."
Bây giờ dù ta có quỳ xuống cầu xin tha thứ thì hắn có tha cho ta không? Chắc chắn là không rồi.
Thế sao không tranh thủ thời gian để hành hạ Phong Đô đại đế thêm chút nữa, như vậy ta cũng tính là đệ nhất quỷ trong âm phủ này rồi, có ch.ết cũng không còn gì hối tiếc.
Tên quỷ sai dịch kia đã bị ta dọa sợ, hắn ba chân bốn cẳng chạy đi không dám quay đầu nhìn lại.
"Tiểu Tống."
Ta cười híp mắt, hướng về phía Phong Đô đại đế cách đó không xa "Lại đây, để ta nói cho ngươi về quy tắc làm việc ở chỗ chúng ta."
Khà khà, đến đây đi, lại mà xem địa phủ các người đã chèn ép chúng ta như thế nào.
Ta đưa cho hắn một cái ghế dài nhỏ, rồi lấy ra một cuộn giấy da dê dài gần 10 thước.
"Đầu tiên, mỗi ngày chúng ta phải làm việc 24 tiếng đồng hồ, mỗi tuần 7 ngày, làm quanh năm không nghỉ ngày nào. Trừ khi lãnh đạo xảy ra chuyện nghiêm trọng ngoài ý muốn thì không được phép nghỉ, hơn nữa thời gian nghỉ phép cũng không được quá 2 giờ."
"Trong lúc làm việc không được rời khỏi vị trí nếu chưa được cho phép, trong trường hợp rời vị trí quá 5 phút thì phải báo cáo trước với cấp trên."
"Khi bắt đầu công việc thì lúc nào cũng phải mỉm cười, cấm được ăn uống linh tinh, nếu có ai khiếu nại thì sẽ bị trừ một quý tiền lương."
"Mỗi người phải tự dọn dẹp nơi làm việc của mình, nếu phát hiện có rác hay bụi bặm cũng bị trừ một quý tiền lương."
"..."
Nửa giờ sau, ta uống một hớp nước, không nói thêm nữa mà trực tiếp nhét cuộn giấy da dê vào tay hắn.
"Nói chung, địa phủ là nhà của chúng ta, ai cũng phải có trách nhiệm xây dựng nhà của mình, tất cả những điều khoản này đều phải ghi nhớ thật kỹ. Ngày mai ta sẽ kiểm tra, thiếu một điều khoản bị trừ một tháng tiền lương."
"Được, Mạnh tỷ."
Hả?
Ngay đến mặt cũng không đổi sắc?
Chậc, nhất định là hắn còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
Nhớ lại năm đó, ta làm việc quần quật cả năm trời mà không nhận được đồng lương nào cả, cứ đợi đấy, ta nhất định sẽ khiến hắn phải khóc lóc mà cầu xin ta.
5.
Ta sai rồi.
Ta bắt đầu tự hoài nghi chính mình, có phải là do bản thân chưa đủ chăm chỉ hay không.
Tại sao hắn có thể học thuộc không thiếu một chữ?
Diêm Tống vừa nhìn ta vừa cười "Mạnh tỷ, còn có chuyện gì quan trọng cần làm nữa không?"
Ta hoàn toàn chấn động, đến mấy phút sau cũng chưa kịp hoàn hồn "Không, không phải làm gì nữa."
"Nếu vậy thì ta đi về một lúc, thời gian cũng không quá 5 phút đâu."
Mặt tôi càng méo xệch, thật sự có người sinh ra để lao động cống hiến cho xã hội như hắn sao?
Không thể nào!
"Chậm đã!" Ta gọi hắn lại "Ngươi, đi lấy cho ta một ít hạt dưa, ngày hôm nay nhàn rỗi không chuyện gì làm, ta muốn xem kịch."
Ta khẽ mỉm cười "Tiểu Tống à, ngươi cũng biết đấy, ngươi là ma mới chưa quen công việc, ta sai ngươi làm việc cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi."
"Haiz, nhưng nếu ngươi không muốn làm thì coi như..."
"Ta biết Mạnh tỷ muốn tốt cho ta, bây giờ ta đi ngay."
"..." Ta không biết Phong Đô đại đế là kẻ thích bị hành hạ như vậy đấy.
Ta ngập ngừng gọi từ phía sau lưng hắn "Ngươi còn có 2 phút thôi."
Thế là hắn vội vàng chạy nhanh hơn.
Nhưng mà cũng chẳng sao, đợi khi hắn về ta sẽ lại tìm cách để gây khó dễ cho hắn. Chẳng hạn không hợp khẩu vị, hạt dưa quá ngọt hay quá nhạt, nếu mua nhiều thì bảo là nhiều quá ăn không hết, nếu mua ít thì sẽ trách hắn mua không đủ cho ta ăn,...
Chỉ 1 phút rưỡi sau Diêm Tống đã quay trở lại, trên mặt hắn không có vẻ gì là mệt mỏi hay thở dốc.
"Mạnh tỷ, hạt dưa vừa mới được chủ tiệm chiên xong, ở đó có những vị gì ta đều mua hết, ta còn cố ý nếm trước để xem hạt dưa như thế nào sẽ hợp với khẩu vị của tỷ. Nhưng ta sợ tỷ ăn nhiều sẽ ngán nên mua mỗi thứ nửa cân, nếu không đủ thì ta sẽ đi mua tiếp."
... Hình như cũng được đấy nhỉ.
Mọi lời nói của ta đều bị nghẹn trong cổ họng, ta cũng không biết phải nói cái gì với hắn nữa.
"Mạnh tỷ, còn có việc gì nữa không?"
"Không... không còn gì nữa, ngươi đi làm việc đi."
6.
Ta đã gặp lại tiểu quỷ sai dịch hôm trước.
Ta chỉ vào bóng lưng bận rộn của Tiểu Tống nhà ta "Ngươi khẳng định đây chính là Phong Đô đại đế?"
Hắn hơi sửng sốt "Mạnh tỷ, sao khóe miệng tỷ lại bị phồng rộp lên vậy?"
À, tại vì hạt dưa hôm qua ngon quá, chỉ một đêm mà ta đã ăn hết tận 5 cân.
Ta vỗ vào trán hắn "Bớt nói nhảm đi, ngươi nhìn hắn mà xem, làm gì có điểm nào giống với Phong Đô đại đế?"
Hắn trầm mặc nhìn ta "Mạnh tỷ, ta đảm bảo là đúng đấy, 500 năm trước vị đại đế này từng đến đây thị sát, lúc đó ta vẫn còn là một tên sai vặt."
Thật luôn hả?
"Đi, mau đi gọi những tiểu quỷ gây chuyện nhiều nhất đến đây, hôm nay ta sẽ cho bọn chúng luân hồi hết."
Ta không tin là hắn vẫn có thể giữ nguyên vẻ mặt như vậy.
Một giờ sau, ta bưng cái ghế ngồi cạnh Diêm Tống "Tiểu Tống, vất vả cho ngươi rồi."
"Mạnh tỷ, ta không thấy khổ chút nào, tất cả cũng đều là để xây dựng địa phủ của chúng ta." Diêm Tống quay đầu nhìn ta, ánh mắt hết sức chân thành "Mạnh tỷ hình như đang bị phát hỏa, để lát nữa ta sẽ pha cho tỷ một ấm trà hoa cúc thanh nhiệt."
"Sao không phải bây giờ?"
Là hắn không biết thật hay là đang cố tình gây sự nhỉ?
"Được, Mạnh tỷ, vậy tỷ chờ ta một chút."
Không hiểu sao, ta cảm thấy nụ cười bất đắc dĩ của hắn lại có chút cưng chiều.
Chỉ vài phút trôi qua, hắn đã bưng một chén trà hoa cúc nóng hổi đặt trước mặt ta.
"Sao trà nóng thế..."
"Hôm nay gió lớn, Mạnh tỷ cầm chén trà mà ủ ấm tay."
"..."
Hình như ta đã hơi xao động, thậm chí ta đã nghĩ có một con quỷ quan tâm ta như vậy cũng là chuyện may mắn.
7.
Thật đáng tiếc hắn không phải là một tên quỷ bình thường.
Ta cầm chén trà hoa cúc ngồi trước cửa, nhìn những tiểu quỷ đang chen chúc xếp hàng đằng kia.
Tất cả bọn chúng đều rất quen mắt.
Chẳng hạn như nữ quỷ này, lần trước còn dám chê canh Mạnh Bà của ta không bỏ rau thơm.
Ta ngồi thẳng người, chuẩn bị đón nhận những lời trách móc của cô ta.
Nữ quỷ nhẹ nhàng bay tới rồi nháy mắt một cái "Dè de, xin hỏi có rau thơm không?"
...
Cô ta lại còn là một con quỷ mê trai nữa?
Này cô nương à, lần trước cô đâu có nhẹ nhàng dịu dàng như thế?
Ngay sau đó, ta chợt nghe Diêm Tống ở bên cạnh khẽ bật cười "Xin lỗi không có rồi, đợi lần sau chúng ta sẽ cải thiện thêm."
"À, tốt tốt, không có vấn đề gì đâu."
Ôi phụ nữ đúng là tiêu chuẩn kép.
Nữ quỷ lại lơ lửng bay đi, chiếc cốc giấy trong tay ta gần như bị bóp đến mức biến dạng.
"Người kế tiếp!"
Người tiếp theo là một lão bà, lần trước còn vênh váo bảo ta phải sắp xếp cho bà ta được đầu thai vào một nhà giàu có.
Vớ vẩn, nếu ta có thể sắp xếp được thì đã sớm đi đầu thai rồi, còn ở chỗ này làm công để làm gì.
Sau đó bà ta còn đi tố cáo ta, nói rằng ta phục vụ khách hàng không được chu đáo.
Quả nhiên, lão bà vừa tới thì cả khuôn mặt đã kéo dài ra, bà ta ngồi xuống vỗ bàn "Ta mặc kệ, nếu các ngươi không sắp xếp cho ta đầu thai vào nhà giàu có, ta nhất quyết không uống canh Mạnh Bà."
"Gọi lãnh đạo của ngươi tới đây, ta muốn hỏi hắn khi còn sống mỗi ngày ta đều niệm Phật, Phật tổ có thể phù hộ độ trì cho ta không?"
Ta bật cười thành tiếng "Lão bà, bà đã bao nhiêu tuổi rồi, phải có niềm tin vào khoa học chứ."
Lão bà quay đầu lại nhìn thấy ta "Con nhóc này sao vẫn chưa bị sa thải nhỉ."
...
Đúng là cạn lời.
Ta quay người nhìn Diêm Tống.
Ta thấy Diêm Tống bình tĩnh múc canh và đưa cho bà ta "Được, ta sẽ nói chuyện với lãnh đạo để sắp xếp chuyện đầu thai cho bà."
Lão bà mừng rỡ, vừa húp canh vừa lẩm bẩm "Có thế chứ, quả là một đứa hiểu chuyện, ai như con nhóc kia, không biết lễ phép gì cả."
Ta tức đến nỗi khóe miệng phồng rộp lại càng đau hơn.
Diêm Tống lại rót cho ta cốc trà khác "Mạnh tỷ bớt giận, đừng so đo với người già làm gì, bà ta không hiểu chuyện."
À.
"Nhưng ngươi hiểu chuyện quá nhỉ, theo điều 281 của luật pháp âm phủ, nhân viên quan chức không được phép lừa dối quần chúng." Ta uống một ngụm trà, nhàn nhã ngồi xuống ghế "Đệ đệ à, ngươi phạm luật rồi."
"Nhưng mà..." Diêm Tống lại gần ta rồi thấp giọng "Tỷ tỷ, ta không có lừa bà ta."
"Ngươi dám làm mà không dám nhận, rõ ràng ngươi vừa đồng ý..."
Đồng ý với bà ta là sẽ nói chuyện lại với lãnh đạo.
Ta đột nhiên trầm mặc.
Diêm Tống cười ra tiếng "Mạnh tỷ, tỷ là lãnh đạo của ta, tỷ không đồng ý, ta còn có biện pháp nào sao?"
Được, được lắm.
8.
Diêm Tống hình như trời sinh đã có mệnh làm quỷ sai dịch, mấy tên tiểu quỷ hay gây chuyện đó thế mà lại nghe lời hắn răm rắp.
"Ngươi nhất định là do lao lực quá độ mà chết, các lãnh đạo thích nhất là mấy tên quỷ sai dịch chăm chỉ như ngươi, chẳng trách nhìn ngươi còn trẻ như vậy."
Ở âm phủ, khuôn mặt của mỗi người đều là hình dạng cuối cùng của bọn họ trước khi qua đời.
Phong Đô đại đế ước chừng mới chỉ ngoài 20 tuổi.
"Có lẽ vậy." Diêm Tống tạm dừng đôi tay bận rộn của mình "Mạnh tỷ, sao tỷ lại làm Mạnh Bà."
"Ta hả, đương nhiên là ta thi vào biên chế rồi, ngươi chưa nghe câu bất hiếu có 3 tội, không có biên chế là tội nặng nhất à."
[Câu gốc là "Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại"]
Ta thở dài "Khi còn sống thì không thi cử được, đến khi ch.ết rồi cũng phải cho lão Mạnh gia ta đây có chút khẩu khí chứ."
"Ờ." Diêm Tống bỗng nhiên mất hứng.
Cười ch.ết ta mất, 500 trước làm gì có cơ hội mà thi vào quan chức.
Ta chỉ tùy tiện nói đùa mà thôi, ta cũng không nhớ rõ tại sao mình lại thi cử để được nhận chức Mạnh Bà nữa.
Sau khi ta ch.ết, ta chỉ biết là ta không uống canh, vậy nên không thể đi qua cầu Nại Hà được.
Mà thôi quên đi, đã 500 năm trôi qua rồi, ta không nhớ cũng chẳng có gì lạ.
Ta rút ra một quyển tập rồi đưa cho Diêm Tống "Từ hôm nay trở đi, ngươi phải ghi chép lại thông tin của các hồn ma đã đi qua cầu Nại Hà, chẳng hạn như tên, giới tính, nơi sinh, tuổi tác, nguyên nhân qua đời,..."
Diêm Tống do dự một lúc "Nhưng đây không phải là công việc của Phán Quan Ti sao."
[*phán quan: chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống ch.ết.]
"Ừ, Diêm vương bảo làm đấy, lãnh đạo hay bắt chúng ta làm những chuyện vô nghĩa đến tối tăm mặt mày."
Ta nhìn Diêm Tống "Ngươi nói có phải không?"
Diêm Tống không trả lời, lặng lẽ mở quyển tập bắt đầu ghi chép.
"À đúng rồi, ngày mai Diêm vương gia muốn xuống đây thị sát, ngươi nhớ quét dọn chỗ này cho sạch sẽ đấy."
Thật là kỳ quái, mấy chục năm qua chưa thấy Diêm vương xuống chỗ ta thị sát lần nào, sao hôm nay lại nổi hứng muốn đi thị sát chứ?
Ta nhìn khuôn mặt của Diêm Tống, đoán chắc nếu Diêm vương mà nhìn thấy hắn trong bộ dạng này, chắc hẳn sẽ đau tim thổ huyết ngay tại chỗ.
"Ngày mai ngươi cũng không cần tới đây, lỡ như thấy Diêm vương lại bất cẩn rồi phạm sai lầm, ngươi ra quán ăn vặt ở Hoàng Tuyền xem gần đây có món gì mới không."
Vẫn chưa ổn lắm, ta nghĩ một chút rồi nói thêm "Ngươi ra ngoài nhớ đeo khẩu trang, dù mấy tiểu quỷ sai dịch khác thấy ngươi được nghỉ cũng không làm khó dễ với ngươi."
Tuyệt vời, không một chút sai sót.
9.
Sáng hôm sau, khi Diêm vương tới thì cầu Nại Hà đã được dọn dẹp sạch bong không một vết bẩn.
Khuôn mặt hắn đầy vẻ vui mừng "Tốt lắm, đúng là Tiểu Mạnh có khác."
Ta khiêm tốn lắc đầu "Là do ngài biết cách chỉ đạo."
Sau một phen khen ngợi không có câu nào thật lòng, Diêm vương lại thở dài "Chỉ có ngươi mới khiến ta bớt lo, không giống với đám phán quan hay gây chuyện kia."
"Ta đã nhắc đi nhắc lại cả nghìn lần, cấp trên sắp xuống đây thị sát rồi, vậy mà bọn chúng cũng không làm ăn đàng hoàng cho được. May mà lần này là ta thấy đấy, lỡ như cấp trên mà biết thì có phải là toi công không."
Diêm vương càng nói lại càng bực bội, ta vội dâng lên trà hoa cúc mà Tiểu Tống đã pha trước khi đi "Ngài đừng nóng, Phán Quan Ti bận rộn như vậy, thi thoảng mắc lỗi cũng là chuyện dễ hiểu mà."
"Ngươi không cần xin tha hộ bọn chúng, ta sẽ cách chức từng đứa một rồi bắt đi làm tiểu quỷ quét sân, cho quét sân mấy trăm năm để đầu óc tỉnh táo lại." Diêm vương uống một ngụm trà "Trà này không tệ, Tiểu Mạnh gầy đây biểu hiện tốt đấy, mấy ngày nay cũng không có ai tố cáo ngươi."
"Quá khen quá khen." Trà này là do lãnh đạo cấp cao đích thân pha đấy, đương nhiên là không tệ rồi.
Đợi qua 3 tuần trà, lão già Diêm vương lại bắt đầu lẩm bẩm "Tiểu Mạnh này, ta có phái người đi hỏi thăm, theo bình xét của năm nay, Diêm Vương điện của chúng ta khả năng cao là sẽ đứng đầu."
"Phải phải, đây là tin tốt."
"Ta còn hỏi được, lãnh đạo đến đây thị sát chính là Phong Đô đại đế. Là Phong Đô đại đế đấy, chỉ một lời nói cũng có thể quyết định sống ch.ết, nếu ngài ấy thấy chúng ta làm việc tốt, kiểu gì Diêm Vương điện này cũng sẽ được thăng chức thôi."
"Ha ha ha ha..."
Cách đó không xa, Phong Đô đại đế ôm theo túi lớn túi nhỏ rồi nhìn ta cười.
Giống hệt như một con Đại Kim Mao.
[Đại Kim Mao: giống chó Golden Retriever]
"Này Tiểu Mạnh, sao không nói gì?"
Diêm Vương lải nhải một hồi mà ta không đáp lại, hắn liền nhìn theo ánh mắt của ta "Tiểu tử này nhìn quen quen."
Không phải chứ.
"Mẹ của con ơi! Phong... Phong Đô..." Diêm Vương tái mặt vì sợ hãi.
Sau một khắc, Phong Đô đại đế chạy tới chỗ ta.
"Mạnh tỷ! Ta về rồi đây!"
10.
"Mạnh... tỷ?" Diêm vương hô hấp khó khăn, hắn nhìn ta với vẻ mặt bàng hoàng.
Ta vội dời mắt ra chỗ khác. Đã bảo hắn là đừng đến rồi cơ mà.
"Mạnh tỷ, những món mới ở quầy ăn vặt ta đều mua về cho tỷ rồi đây, cũng đã thanh toán hết tiền nợ trước đó của tỷ, tỷ còn có chuyện gì cần ta làm nữa không?"
Chờ đã, hình như có gì đó không ổn lắm.
"Ngươi lấy tiền ở đâu ra vậy?"
"Ngươi còn bắt ngài ấy trả nợ hộ ngươi?" Diêm vương tức giận đến trợn cả mắt.
Làm gì có đâu, sao tự nhiên lại vu khống ta thế?
"Đây là Diêm vương?" Phong Đô đại đế khiêm tốn chào người bên cạnh "Lãnh đạo, ngài xem ở nơi này có gì cần điều chỉnh thì để ta làm, ta cũng đã chuẩn bị xong danh sách những hồn ma đã luân hồi trong mấy tháng này, ngài nhìn qua xem có sai sót gì không."
Diêm vương lập tức ngất xỉu.
Trước khi ngất đi còn để lại một câu "Hóa ra lại là ngươi, Tiểu Mạnh."
11.
Tiểu Mạnh đã khóc.
Tiểu Mạnh đã quỳ cả 2 giờ.
Sàn nhà của Diêm Vương Điện lạnh quá, lạnh lẽo giống như trái tim của Diêm vương vậy.
Trong suốt 2 giờ đó, Tiểu Tống đã nghiêm túc làm "báo cáo công việc của hắn mấy ngày nay" với khuôn mặt ngây thơ vô tội.
Cái gì mà bưng trà rót nước cho Mạnh tỷ, làm chân sai vặt cho Mạnh tỷ,...
Ta thấy mắt Diêm vương ngày càng tối sầm lại.
"Bang!" Diêm vương đập tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi "Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?"
Ta quỳ trên mặt đất, ngón tay nghịch ngợm mấy viên gạch lát nền "Lãnh đạo xin bớt giận, ngài xem chuyện này đều là hiểu lầm cả."
Ta nhích đầu gối về phía trước hai bước "Ta cũng chỉ là một chức quan nho nhỏ trong Luân Hồi Ti, chưa bao giờ được thấy thế giới bên ngoài, cho nên ta không nhận ra Phong Đô đại đế cũng là chuyện bình thường."
"Ai bảo hắn không nói thân phận ra..."
Quá là hợp lý, 10 điểm logic luôn.
Là do bản thân hắn không chịu nói tên mình ra trước, giờ còn muốn đổ lỗi cho ai.
Diêm vương dường như cũng hiểu ra ngọn nguồn mọi chuyện, liền cẩn thận hỏi Phong Đô đại đế "Ngài cố ý giấu thân phận của mình để đi thị sát?"
Diêm Tống lộ vẻ mặt khó xử "Ta không nhớ rõ, hình như..."
Diêm Tống nhìn thoáng qua ta "Là có kẻ cố tình đánh lén ta từ phía sau."
"Thật là to gan!"
Ta cũng từ dưới đất đứng lên phụ họa theo, mặt đầy phẫn nộ "Là kẻ nào vô lương tâm như vậy, còn dám đánh lén đại đế ngay tại Diêm Vương Điện của chúng ta."
"Nhất định là phạm tội có tính toán trước!"
"Thật đáng tiếc, đại đế có nhìn thấy là ai ra tay không."
Cả Phong Đô đại đế và Diêm vương đều bị ta làm cho câm nín.
Vẻ mặt Diêm Tống hơi hòa hoãn, hắn đối diện với ánh mắt mong chờ của ta, bất chợt nở nụ cười "Ta cũng không nhớ rõ."
12.
Diêm vương chắc là cũng sợ bị ta "chiếm mất ánh hào quang" trước mặt Phong Đô đại đế, lập tức bày tỏ lòng trung thành không thua kém ai.
"Đại đế ngài yên tâm, ta sẽ sai tiểu quỷ đi điều tra, một khi bắt được kẻ gây chuyện, ta chắc chắn sẽ khiến cho hắn mỗi lần đầu thai là một kiếp khổ, muôn đời cũng không được ch.ết một cách yên lành."
... Cũng không cần tàn nhẫn như vậy chứ.
"Tiểu Mạnh ngươi nói gì đi."
"A... Ta nghĩ... Diêm vương nói gì cũng đều đúng hết!"
Sau này nếu có cơ hội thì ta cũng phải múc cho lão già Diêm vương này vài bát canh mới được.
"Đã như vậy rồi, Đại đế bây giờ muốn về Phong Đô sao?"
[Phong Đô không phải là tên nam chính mà là một huyện ở tỉnh Tứ Xuyên. Ở đây có đền Phong Đô, là chỗ Am Tràng sinh đời Hán tu đắc đạo, do đó nhiều truyền thuyết mới gọi cõi âm phủ là Phong Đô.]
"Ta quay về cầu Nại Hà."
Ta cảm thấy tai mình hình như có vấn đề thì phải, hắn vừa nói cái gì vậy?
"Khi ta gặp chuyện là ở cầu Nại Hà, có lẽ ta sẽ tìm được manh mối ở đó, huống hồ... ta bây giờ là quỷ sai dịch của Mạnh tỷ, chuyện gì cũng phải có đầu có cuối."
Vốn dĩ Diêm vương đã quên mất chuyện của ta, hắn còn nhắc lại làm gì nữa chứ...
Diêm vương giờ mới nhớ ra là phải phạt ta, liền nhíu mày "Tiểu Mạnh cũng hồ đồ gây chuyện thị phi! Trừ đi 200 năm tiền lương."
Huhuhu...
Diêm vương quay đầu lại, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, vội vã cúi đầu khom lưng với Diêm Tống "Đại đế sao có thể làm quỷ sai dịch được, ngài muốn ở Nại Hà thì cứ ở thoải mái, nhưng chỉ cần giám sát Tiểu Mạnh làm việc thôi."
Huhu, đã mất tiền lương lại còn phải thỉnh về một lãnh đạo nữa.
Số phận của ta sao khốn khổ thế này.
13.
Trước khi đi, Diêm vương cố ý kéo ta sang một bên dặn dò khuyên nhủ.
"Đây là cơ hội để ngươi lập công chuộc tội, ngươi phải để cho Phong Đô đại đế hài lòng về Diêm Vương Điện của chúng ta, kết quả bình xét năm nay như thế nào phụ thuộc hết vào ngươi đấy."
"Biết rồi biết rồi." Ta phải nghĩ cách để múc cho lão già này mấy chén canh, cho ông ta quên hết chuyện này đi mới được.
Trên đường trở về, ta chậm rãi đi sau Diêm Tống, nửa câu cũng không dám thốt ra.
Chà.
Đây là lần đầu tiên ta cẩn thận quan sát bóng lưng của hắn như vậy.
Bờ vai rộng, chân cũng dài nữa.
Nhìn cũng được lắm đấy chứ.
(Bộp!)
Ta bất cẩn đập đầu vào lưng hắn.
"Tỷ đang nghĩ gì vậy?"
Diêm Tống bất ngờ xoay người lại, vốn dĩ đầu ta bị đập vào lưng hắn, bây giờ lại giống như ta đang tựa đầu vào ngực hắn.
Chà.
Hình như cũng có cơ bắp thì phải.
Ch.ết thật, sao ta lại dám nảy ra ý đồ xấu xa với Phong Đô đại đế.
"Tỷ tỷ?"
"Tiểu... Phong Đô đại đế, ngài đừng gọi ta như vậy, ngài gọi Tiểu Mạnh là được rồi."
"Được." Phong Đô đại đế chỉ tay về phía sau "Mấy thứ này, cô nhìn xem có thích không?"
Lúc đó ta mới nhận ra mình đã đi bộ về đến cầu Nại Hà, trước cửa có một đống túi lớn túi nhỏ mà hắn đã mua từ lúc sáng.
Ta tiện tay mở ra vài túi.
Son môi, túi, váy áo,...
"Thích, ta đều thích cả." Ta ôm đống đồ rồi cười ngoác đến cả mang tai "Nhưng mà ngài lấy tiền ở đâu ra vậy?"
Hiện nay cũng ít người đốt cái này từ trên trần gian xuống cho ta, giá hàng hóa ở địa phủ ngày càng đắt đỏ, tiền lương mỗi năm của ta cũng chỉ đủ mua 1, 2 món mà thôi.
Mà ta vừa nhìn thoáng qua, ở đây cũng không dưới 30 món đồ.
"Tiền?" Phong Đô đại đế tỏ vẻ nghi hoặc "Không phải cô để thẻ lương ở trên bàn sao?"
"... Hả?"
14.
Tiền tiết kiệm suốt 500 năm nay của ta!
Tiền mọc cánh bay đi hết rồi, không còn đồng nào nữa.
Chuyện này đối với Tiểu Mạnh nghèo khổ thì đúng là đại họa ngập đầu, tai ương chồng chất.
Sau khi nhìn thấy số tiền ít ỏi còn lại trong thẻ lương của ta, Diêm Tống bỗng nhiên trầm mặc "Không phải chứ, hay là đem trả lại?"
Ta mở một gói hàng ra rồi đưa cho hắn nhìn <Khi đã mua thì không được trả lại hay đổi hàng>
Cuộc sống của một con quỷ như ta thật là khốn khổ, sáng nay vừa bị trừ 200 năm tiền lương, số tiền tích cóp suốt 500 năm cũng bị tiêu hết, vậy là ta sẽ phải làm trâu làm ngựa ở dưới âm phủ này trong 700 năm mà không nhận được đồng nào.
Cả ngày ta không có tâm trạng đâu mà làm việc, đặc biệt là khi nhìn thấy Diêm Tống. Mấy ngày trước hắn còn là chân sai vặt, vậy mà bây giờ hắn đang nằm trên ghế của ta, ôm cái máy tính bảng mà người thân ở trên hạ giới đốt xuống cho ta và nhàn nhã nằm xem kịch.
"Tiểu Mạnh tỷ."
Hắn gọi tên ta làm ta giật cả mình.
"Ta nhớ lần trước cô có nói, mỗi tháng sẽ có một đợt đánh giá đúng không?"
...
Đúng là ta từng nói như vậy, nhưng ở Luân Hồi Ti này chỉ có mỗi ta, vậy nên ta tự đánh giá mình như thế nào mà chẳng được.
"Nếu đã như vậy thì ngày mai bắt đầu đánh giá, Tiểu Mạnh tỷ chắc là sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ."
"Không vấn đề gì..."
15.
"Điều 850: Nhân viên đã được tuyển dụng trong vòng ____ năm không được tìm kiếm đối tượng ở nơi làm việc."
"Điều 861: Sau ____ năm làm việc thì được nghỉ kết hôn, thời gian nghỉ kết hôn là ____ ngày."
"Điều 890: Trong vòng ____ năm chung sống không được phép ly hôn, nếu ly hôn thì phong bao lì xì của cấp trên phải trả lại gấp đôi."
...
Nghiêm túc mà nói, hắn nghĩ là con cẩu độc thân suốt trăm năm như ta sẽ biết những thứ này?
Ta cầm bút lên và trầm mặc khi nhìn thấy bài thi đánh giá.
Nửa giờ sau, Diêm Tống nhìn đáp án của ta cũng không biết nói gì "Mạnh tỷ có thể thi đậu vào biên chế, nhất định cũng tốn không ít công sức nhỉ."
"Cũng không hẳn, ta phải thi 200 năm mới đỗ đấy." Ta giơ 2 ngón tay lên, lúc đó mới phát hiện hình như hắn đang nhạo báng ta thì phải.
Ta hơi rướn người lên để xem đáp án đúng.
"Ha ha, đã lâu không đọc, phần này ta cũng không quen." Để tránh hắn bắt ta thi lại lần nữa, ta vội vàng chuyển đề tài "Mà sắp tới là Tết Ma Quỷ, đại đế có dự định gì không?"
Vào ngày Tết Ma Quỷ, cánh cổng địa ngục sẽ được mở ra, ma quỷ sẽ được về hạ giới để thăm người thân, hoặc đi thăm thú thắng cảnh nhân gian gì đó.
"Không." Đúng như ta mong chờ, quả nhiên Diêm Tống đã đóng quyển tập lại "Tiểu Mạnh tỷ có dự định gì à?"
"Ta cũng không." Ta thở dài "Ta đã ch.ết được 500 năm rồi, cũng chẳng còn gì để lưu luyến nữa cả."
"Thật không?"
Không hiểu vì sao, ta có cảm giác sắc mặt Diêm Tống không được tốt.
"Thật mà, với lại ngài quên rồi sao, Luân Hồi Ti vốn không có ngày nghỉ, kể cả là Tết Ma Quỷ thì cũng không được nghỉ phép."
"Vậy cô có muốn ra ngoài không?" Diêm Tống quay đầu nhìn ta, trong đáy mắt hắn có một cảm xúc gì đó, nhưng ta mãi không đoán ra cảm xúc đó là gì.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, dù sao 500 năm nay cũng chưa được ra ngoài ngắm nhìn thế giới, tuy rằng ở Luân Hồi Ti có thể cảm nhận được dòng chảy của thời gian, nhưng nếu tự mình nhìn thấy thì vẫn chân thực hơn chứ.
Vậy nên ta gật đầu "Muốn."
Diêm Tống bật cười rồi nói "Được."
16.
Ngày 15 tháng 7 là ngày mở quỷ môn quan.
Ngay khi đồng hồ điểm 0h, ta treo tấm biển tạm ngừng kinh doanh, sau đó thay bộ y phục mới mua và đi theo đám ma quỷ xuống Hoàng Tuyền.
Ở đó ta đã gặp được Diêm Tống.
Hắn không khoác trường bào của đại đế, mà mặc một bộ y phục giản dị như bình thường.
"Trùng hợp quá, đại đế cũng đến nhân gian sao?"
Hình như hắn cười lạnh một tiếng, ta cũng không rõ lắm, ta đến gần hơn thì thấy khuôn mặt hắn vẫn không có gì thay đổi.
"Thật là đúng dịp, hay là đi cùng nhau?" Ta cũng chưa nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn lại nói "Lâu lắm rồi ta cũng chưa có dịp đến nhân gian, nếu một mình ta đi thì cũng không biết phải làm gì."
Nghe có vẻ hơi đáng thương.
"Không sao cả, để ta đi chơi cùng ngài."
Nửa giờ sau, chúng ta đứng ở một nơi tối tăm vắng vẻ, bốn mắt nhìn nhau.
"Chợ đêm à?"
"500 năm trước thì đây đúng là chợ đêm mà."
Không ngờ thời gian qua nhanh như vậy, chợ đêm quen thuộc của ta đã trở thành một nơi hoang tàn, ta đột nhiên cảm thấy hơi hụt hẫng.
"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"
Diêm Tống cười nhẹ rồi nắm lấy tay ta "Nếu đã không biết thì đi theo ta."
Hắn dẫn ta vào một căn nhà cổ.
Căn nhà này có lẽ mấy trăm năm rồi không có người ở, vừa bước vào thì đã cảm nhận được một trận gió âm u.
Nhưng điều kỳ quái là, mặc dù không có ai nhưng cảnh vật bên trong cũng không hề hoang vu hay đổ nát.
"Chúng ta định giả quỷ dọa người sao?"
Diêm Tống nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ.
Ờ nhỉ, cũng đâu cần phải giả vờ, ta và hắn vốn dĩ đã là 2 con quỷ rồi mà.
Hắn thở dài "Cô nhìn căn nhà này đi, có giống với nhà của cô không?"
"..."
Ta nhẹ nhàng đi một vòng xung quanh căn nhà, một khoảng sân rộng rãi với 3 cửa vào và 2 cửa ra, rường cột được chạm khắc tinh xảo.
Mỗi khi ta bước vào một gian phòng, dường như có ký ức nào đó hiện ra trong tâm trí.
"Vậy..." Ta ngồi trên xích đu trong hoa viên, có chút sững sờ "Thì ra trước đây ta cũng từng là người giàu."
Ta nhìn chằm chằm vào Diêm Tống "Ta nhớ có người thường xuyên đẩy xích đu cho ta."
Hắn không trả lời, chỉ chậm rãi đi ra phía sau.
"Cô nhớ ra rồi?"
"Ừ." Ta đung đưa chân mình "Ta còn nhớ người đẩy xích đu là một gã sai vặt rất đẹp trai."
Xích đu vẫn bất động.
Diêm Tống từ phía sau đi ra, hắn nhìn ta một lúc, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng "Đi thôi."
"Nếu quỷ môn quan đóng lại, cô sẽ phải ở lại nhân gian, suốt đời làm một con ma cô độc."
Chuyện gì xảy ra vậy, tiểu tử này sao đột nhiên lại thay đổi thái độ thế nhỉ.
Ta nhảy xuống xích đu, lon ton chạy theo sau lưng hắn "Nhưng mà Phong Đô đại đế, sao ngài biết nhà của ta ở đây?"
Hắn bước nhanh hơn, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ "Do ta rảnh quá đấy."
Thật là, đang vui vẻ lại cố tình gây sự với ta.
Ta quay đầu lại nhìn khu nhà cổ, gió thổi mạnh quá, không hiểu sao nước mắt ta cứ chực tuôn rơi.
17.
Chúng ta vội vã quay về âm phủ, vừa mới bước vào thì quỷ môn quan ngay sau lưng đã đóng lại.
Kẻ đứng canh cửa chính là một tên quỷ sai dịch.
Thật trùng hợp, hắn cũng là người quen cũ của ta.
"Chào Phong Đô đại đế, chào Mạnh tỷ."
"Ôi, Tiểu Lâm Tử về rồi à?"
Hắn là Lâm Niên, cũng là tên tiểu quỷ mà lần trước đã nhận ra Phong Đô đại đế.
"Không phải đâu Mạnh tỷ, ta phụng lệnh Diêm vương đứng ở chỗ này để chờ tỷ đấy."
Lâm Niên cười hì hì rồi nói tiếp "Mạnh tỷ, Diêm vương gia nói tỷ bỏ bê công việc, bắt tỷ phải chép lại nội quy đúng 50 lần, trước ngày mai phải nộp cho ngài ấy."
Cả người ta choáng váng, sao hắn có thể vừa cười vừa nói ra một chuyện động trời như vậy.
"Không phải chứ, tại sao lại nói ta bỏ bê công việc?"
Ta sốt ruột kéo cánh tay Diêm Tống "Ngài không nói với Diêm vương là dẫn ta ra ngoài sao?"
"À." Diêm Tống lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên đầy giả tạo, sau đó ngây thơ vô tội hỏi ta "Cô chưa xin phép Diêm vương à?"
Vẻ mặt của hắn bây giờ, giống y như vẻ mặt đáng ghét vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.
18.
"Ngài cố tình?"
"Không, cũng không đúng, ngài căn bản không bị mất trí nhớ."
Khuôn mặt ngây thơ của Diêm Tống lộ ra vẻ nghi hoặc "Mạnh tỷ, cô đang nói cái gì vậy?"
Mẹ nó...
Lâm Niên kéo ta sang một bên "Mạnh tỷ, tỷ bình tĩnh lại chút đi, đây là Phong Đô đại đế mà, tỷ hơi quá phận rồi đấy."
"Hắn cố ý hãm hại ta, ta..."
"Mạnh tỷ!" Lâm Niên nghiêm khắc dạy dỗ ta "Ngài ấy là Phong Đô đại đế, sao có thể hãm hại tỷ chứ?"
Ta sốc đến mức hoang mang.
Ngươi có nghe rõ mình đang nói cái gì không vậy? Chưa gì mà ngươi đã bỏ rơi ta, hóa thành con chó săn đi nịnh nọt đại đế rồi sao?
"Mạnh tỷ, tỷ nghĩ mà xem, nếu như Phong Đô đại đế muốn hãm hại tỷ, thì sẽ không chỉ bắt tỷ chép nội quy thôi đâu." Vẻ mặt Lâm Niên nhìn ta có chút không hài lòng "Mạnh tỷ, tỷ về nhà tự ngẫm nghĩ cho kỹ đi."
Sau đó con chó săn quay sang lấy lòng Phong Đô đại đế "Tiểu Mạnh nhà ta tính tình nóng nảy, đã làm phiền đến Phong Đô đại đế rồi."
Diêm Tống khoan dung độ lượng nói rằng không sao cả, mọi chuyện cũng chỉ là hiểu lầm.
Nhưng ta biết hắn không đơn giản như vậy.
Hãy chờ đó mà xem, tên quỷ sai dịch đần độn này, ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của Phong Đô đại đế cho ngươi sáng mắt ra.
19.
Nhưng trước khi vạch trần hắn thì ta phải chép nội quy đủ 50 lần.
Canh Mạnh Bà cũng không thể bỏ được, ta tay trái bưng canh, tay phải chép phạt, còn phải hoàn thành danh sách các hồn ma đi qua cầu Nại Hà nữa.
Ngay cả thời gian để thở cũng không có.
"Tiểu Mạnh tỷ, vất vả cho cô rồi."
Diêm Tống nhàn nhã nằm trên ghế của ta "Tất cả cũng là để xây dựng địa phủ của chúng ta mà thôi, Tiểu Mạnh tỷ nghiêm túc như thế này, chắc hẳn cũng không thấy vất vả gì đâu."
Từ khi con cẩu này từ nhân gian trở về, hắn lúc nào cũng hành động kỳ quái như vậy.
Lại còn muốn chơi khăm ta?
Ta đặt bút xuống rồi xoa cổ tay "Tiểu Tống."
Nói xong còn giả tạo che miệng lại "Xin lỗi Phong Đô đại đế, hình như bây giờ ta không thể gọi ngài là Tiểu Tống được nữa."
Trên mặt hắn lộ rõ vẻ chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn nói "Cứ gọi đi."
Tất nhiên rồi, Phong Đô đại đế khi mất trí nhớ sẽ không từ chối ta điều gì.
Ta nở nụ cười ranh mãnh.
Sức lao động miễn phí đây rồi.
"Tiểu Tống, ngài nói không sai, xây dựng địa phủ là công việc quan trọng nhất, ta phải nhanh lên để còn sắp xếp cho đám quỷ này đầu thai nữa. Vừa bưng canh vừa chép sách thì chậm quá, ôi chao, đều là lỗi của ta..."
Diêm Tống đứng lên, có lẽ hắn cũng sợ ta làm quá nhiều việc sẽ gây ra đại họa mất.
"Cô sẽ không để tất cả bọn chúng đi đầu thai hết đó chứ?"
Ha ha, Tiểu Mạnh ta sinh ra đã không biết xấu hổ rồi.
"Tiểu Mạnh tỷ, để ta giúp cô..."
"Ngài giúp ta chép phạt." Ta cười cười rồi đưa quyển tập ra "Ngài là Phong Đô đại đế thân phận cao quý, sao có thể làm mấy công việc tay chân vất vả này."
"... Cũng được."
20.
Ta cầm cái thìa và nghiêng đầu sang bên cạnh, nhiền Diêm Tống đang múa bút thành văn.
Cảnh tượng này quen thuộc đến nỗi khiến ta không nhịn được mà cười thành tiếng.
Có lẽ ta cười to quá, Phong Đô đại đế ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt có chút phẫn nộ, viền mắt đã đỏ bừng lên vì giận dữ.
Ta cố gắng thu lại nụ cười "Ách, Tiểu Tống, ngài chép được bao nhiêu rồi?"
Hắn không thèm trả lời.
Chẳng sao cả, để ta tự mình qua xem.
"Không tệ nha, đã chép được một nửa rồi, ngài có lạnh hay đói bụng không, ta bưng cho ngài một bát canh nhé?"
"Không cần."
Úi, giọng đã khản đặc luôn rồi, hắn chắc đã phải nhẫn nhịn lắm mới không tức giận với ta đấy nhỉ.
Ta lật giở nội quy mà hắn vừa chép "Không biết là kẻ nào đã đặt ra mấy cái quy định biến th.ái này, chẳng phải là ỷ vào việc âm phủ không có luật bảo vệ lao động sao, chậc chậc, điên rồi, điên rồi."
"Ta nói có đúng không?"
Hắn không đáp lời, hắn không chịu đựng được, hắn không giả bộ thêm được nữa!
Đáng tiếc là cơn giận của hắn chưa kịp bộc phát, tên chó săn Lâm Niên lại từ đâu nhảy vào "Mạnh tỷ!"
Nhìn thấy Lâm Niên nhảy chân sáo với đôi chân ngắn ngủn, ta nghĩ có lẽ kiếp trước hắn là một con chó Corgi.
Chó Corgi, à không, Lâm Niên vẫn đứng đó thở hồng hộc "Mạnh tỷ, chúc mừng tỷ đạt được vị trí đầu bảng!"
"Cái gì đầu bảng?"
"Cái này ta cũng không rõ, lúc nãy ở Diêm Vương Điện ta nghe lén được đấy." Lâm Niên hắng giọng, bắt chước ngữ khí của Diêm vương "Tiểu Mạnh đạt được vị trí này, cũng xem như là xứng đáng."
Ta đặt quyển tập xuống và đứng thẳng người dậy, đây là tin tốt nhất mà ta nhận được trong suốt mấy ngày nay.
Tuy cũng không biết là bảng gì, nhưng đầu bảng là vị trí vinh quang như thế, lại có tiểu quỷ đến đây báo tin vui, không phải là nên hãnh diện một chút sao.
Nếu ở thời cổ đại, ta cũng tính là Trạng Nguyên rồi đấy.
"Này." Ta đưa cho Lâm Niên ít hạt dưa "Cho ngươi nhận quà mừng, cầm lấy ăn dọc đường nhé."
"Cảm ơn Mạnh tỷ!"
"Mà cái bảng ấy dán ở chỗ nào thế!"
Ta phải báo mộng cho đời sau của ta mới được, nói cho bọn chúng biết tổ tiên có tiền đồ rộng mở như thế nào.
"Lúc 9 giờ sẽ được treo ở sảnh của Diêm Vương Điện, Diêm vương nói cái danh sách dài 10 thước này sẽ khiến cho tất cả ma quỷ phải mở mang tầm mắt."
"Được, được." Ta xoa xoa bàn tay, mặc dù ta cũng không rõ gần đây ta làm chuyện gì mà được vinh danh, nhưng tiểu quỷ Lâm Niên này cũng không dám lừa ta, vậy nên ta vỗ vỗ vai hắn "Ngồi một lát đi, đợi đến 9 giờ chúng ta cùng nhau đến đó xem."
Ta thuận tiện nhìn sang Diêm Tống đang cắm cúi chép phạt.
"Nhanh lên đi Tiểu Tống, lát nữa ngài đi cùng ta."
Hắn cúi xuống nhìn quyển tập, đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ thấp giọng cười "Được."
21.
Đúng 8 giờ 59 phút, Diêm Tống đã chép phạt đủ 50 lần.
Ta mang theo quyển sách mà hắn vừa chép, phía sau ta là Lâm Niên và Diêm Tống, 3 chúng ta đi trên đường với tư thế nghênh ngang như thể không để ai vào trong mắt.
Trên đường đi, những tiểu quỷ khác không ngừng liếc nhìn ta.
Danh sách đó lớn đến mức dù cách xa 50 m ta vẫn có thể nhìn rõ được.
[Công bố danh sách các hành vi vi phạm pháp luật, kỷ luật của cán bộ chính quyền địa phương]
Đứng đầu: Cán bộ Luân Hồi Ti – Mạnh Tư Tương
Lại còn cố ý tô đỏ cái tên cho rực rỡ, thực sự khiến cho ta cảm thấy chói cả mắt.
"Thật đúng là đầu bảng."
Giọng nói của Diêm Tống từ phía sau truyền đến, hai tai ta lập tức đỏ bừng.
Mất mặt quá, không biết chui đi đâu được nữa.
Ta túm lấy Lâm Niên đang định bỏ chạy "Ngươi cố ý đấy à?"
"Mạnh tỷ." Lâm Niên kéo tay ta "Mạnh tỷ, ta sao dám, ta thật sự không biết mà, Diêm vương cũng có nói rõ ràng đâu."
Ta đang định đánh cho Lâm Niên một trận, Diêm Tống bên cạnh đã kéo tay ta ra "Mạnh tỷ, ở đây có nhiều người như vậy, muốn nói gì thì nói, đừng có động thủ."
Lại còn xen vào việc của người khác? Ta không chỉ muốn động thủ mà muốn đá cho Lâm Niên một phát nữa kìa.
Tiếc là chưa kịp làm gì thì có người đã ôm ngang lưng ta "Mạnh tỷ, đừng manh động. "
Tay ta thả lỏng ra, Lâm Niên nhân cơ hội đó vội vàng chạy biến.
Mới chạy được vài bước thì hắn đã quay đầu lại.
"Xin lỗi Mạnh tỷ." Lâm Niên móc ra đống hạt dưa trong túi rồi bỏ lại vào tay ta "Đúng rồi, ta không nhận quà mừng này của tỷ được."
Hắn lại còn cười nhạo ta!
"Ngài giúp hắn, sao ngài còn dám giúp hắn!"
Lâm Niên đã biến mất, cơn tức giận của ta đã chuyển sang tên thủ phạm phía sau lưng mình.
"Ngài lại đi giúp người ngoài, ngài có biết vừa rồi ta mất mặt thế nào không?"
Ta tức đến mức đỉnh đầu bốc khói, tên thủ phạm chẳng những không có chút xấu hổ nào, thậm chí hắn còn nở nụ cười.
Lại còn cười?
"Mạnh Tư Tương." Lần đầu tiên hắn gọi tên đầy đủ của ta "Cuối cùng nàng cũng thừa nhận ta là người nhà của nàng rồi."
22.
Không khí trở nên trầm mặc.
Ta không dám nói lời nào.
Diêm Tống cũng im lặng, hắn cứ đứng đó và nhìn ta như vậy.
Có cảm giác bức bách đến khó chịu.
Giống như cảm giác bức bách của ta 500 năm về trước.
Ta nhịn không được mà lui về phía sau hai bước "Ngài giả vờ mất trí nhớ?"
"Ừ." Không ngờ hắn lại thẳng thắn thừa nhận "Ta chỉ muốn xem cảm giác mất đi ký ức, hoàn toàn quên đi quá khứ là như thế nào."
Lời này là đang ám chỉ ta?
"Ta thừa nhận, lúc đầu không nhận ra ngài là lỗi của ta, nhưng ngài gây chuyện với ta trước, cố tình bắt lỗi, còn lừa gạt ta ra ngoài để ta bị phạt..."
Ta nhìn viền mắt hắn đã ửng hồng, nhất thời không thể nói thêm được nữa.
"Ngài cố ý đến tìm ta sao?"
"Ngày đó Diêm vương hỏi ngài là ai ra tay đánh lén, ngài bảo là không biết. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc."
Ta và hắn cùng nhau lớn lên, mỗi lần ta gây chuyện thì người lớn trong nhà sẽ tìm hắn để hỏi, hắn không thích nói dối, mà cũng không chịu được ánh mắt mong chờ của ta, vậy nên hắn bảo không biết để che giấu giúp ta.
"Thực ra ta đã nhớ lại mọi chuyện rồi, từ lúc còn ở trong căn nhà cổ đó."
Đó là nơi mà ta và hắn đã sống cùng nhau sau khi thành hôn.
Hắn là tướng quân trẻ tuổi, ta là con gái Thừa tướng, là thanh mai trúc mã, đôi bên lưỡng tình tương duyệt, thuận ý kết thành phu thê.
Sau khi hôn lễ diễn ra, chúng ta đã dọn ra ngoài và sống trong căn nhà ấy suốt 5 năm trời.
Rồi hắn dẫn binh ra trận, vĩnh viễn cũng không thể trở về.
"Chàng luôn nói nếu chàng qua đời trước thì nhất định sẽ ở cầu Nại Hà đợi ta, ta đã ở cầu Nại Hà cả một trăm năm nhưng vẫn không thấy chàng."
"Xin lỗi nàng, là do ta không biết." Diêm Tống trầm mặc một lúc lâu, sau đó thở dài và ôm lấy ta "Ta vốn là Phong Đô đại đế, khi đó chỉ là xuống trần gian lịch kiếp mà thôi, lúc trở về thì ký ức đã mất hết, đến khi nhớ lại mọi chuyện thì còn tưởng nàng đã đầu thai rồi, ta đi tìm nàng khắp nơi cũng không tìm được."
Ta chôn mặt ở trước ngực hắn, rầu rĩ nói "Ta có bị ngốc đâu, làm người khổ như vậy, ta đầu thai làm gì chứ."
Diêm Tống bị ta chọc cười "Cho nên là do nàng giận ta sao, còn nói người đẩy xích đu cho nàng là một gã sai vặt nữa."
"Không phải, ta đâu có dễ giận như vậy." Ta hừ lạnh một tiếng "Ta chỉ định trêu chọc chàng một chút thôi, ai mà biết được khi trở về chàng còn hại ta bị chép phạt."
Diêm Tống càng ôm ta chặt hơn "Là lỗi của ta cả, Tiểu Mạnh nhà ta không thể cho ta cơ hội để bù đắp à?"
23.
Vốn dĩ là có thể.
Nếu như lão già Diêm vương đó không xuất hiện.
Phải nói là lão già này không biết nhìn xa trông rộng gì cả, ta cũng không hiểu sao lại lên làm lãnh đạo được nữa.
Chúng ta đang nối lại tình cảm, vậy mà ông ta còn vác cái bụng bia ì ạch bước đến chen ngang.
"Ôi, Phong Đô đại đế tới rồi à."
"Ừm."
"Phong Đô đại đế tới đây thị sát sao?" Lão già còn không thèm nhìn ta, ông ta đi lướt qua ta và kéo tay Diêm Tống.
"Đại đế nhìn xem, bảng danh sách đánh giá này là ta làm theo ý ngài đấy, ta đã phải giám sát bọn chúng làm việc suốt một ngày một đêm, ngài thấy có hài lòng không?"
Ta vừa nghe được cái gì thế này?
Diêm vương còn đang thao thao bất tuyệt tự khen ngợi công sức của bản thân.
Diêm Tống bỗng nhiên tiến lên một bước, đối mặt với ta rồi cúi đầu "Ta sai rồi."
Diêm vương sửng sốt "Không phải chứ, ngài đây là..."
Mãi một lúc sau Diêm vương mới hiểu ra mọi chuyện, ông ta run giọng nói "Quấy rầy rồi."
Nói xong cũng chạy đi mất hút.
Xa xa còn nghe tiếng ông ta đang lẩm bẩm "Tuổi trẻ bây giờ đúng là biết ăn chơi."
"Đây là lập công chuộc tội?" Ta nhếch mép và đập quyển sách chép phạt lên ngực Diêm Tống.
"Ta sai rồi."
"À, đợi 500 năm nữa đi."
(Hoàn chính văn)
1.
Diêm Tống nói hắn muốn theo đuổi để "nối lại tình cảm" với ta.
Ta bảo cũng được.
Nhưng không biết hắn bị tên tiểu quỷ nào xúi giục mà lại gửi hoa cho ta.
Hôm nào cũng thế, không thiếu ngày nào.
"Chàng gửi hoa cúc vàng cho ta làm gì?"
Diêm Tống thấy ta tức giận nên ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất để tạ lỗi, dưới đầu gối là 2 cái bát úp.
"Bà chủ quầy hoa nói chỉ có hoa cúc vàng thôi, trên hạ giới người ta đốt hoa cúc vàng, không đốt những loại hoa khác."
Nghe cũng có lý nhỉ.
Mặt ta không đổi sắc, cầm cái thìa gõ vào lưng hắn "Chàng quỳ cho vững, đừng làm vỡ bát."
Đúng lúc này thì Diêm vương đến.
Ông ta vào cửa thì nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng chuồn ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng đẩy hé cửa và vẫy tay với ta "Tiểu Mạnh, ra đây một chút."
Diêm vương chà xát bàn tay rồi hỏi ta "Là thế này, hôm đó ta trở về suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới hiểu ra, Phong Đô đại đế thích ngươi sao?"
Ta gật đầu "Ngài yên tâm, ta sẽ không để ảnh hưởng đến công việc."
"Không không không, Tiểu Mạnh, bản vương rất yên tâm với năng lực của ngươi." Diêm vương thở dài một hơi rồi hỏi "Tiểu Mạnh này, ngươi thấy Diêm Vương Điện của chúng ta thế nào?"
Ta nhìn sang căn nhà lá cũ kỹ dột nát mấy trăm năm không thay đổi của mình.
"Cũng được mà."
"Đâu có được." Diêm vương tỏ vẻ nôn nóng "Diêm Vương Điện này không ổn chút nào, ngươi nhìn gạch lát nền đi, đã 1000 năm rồi chưa được tu sửa đấy."
Ta trả lời "Vậy mà vẫn chưa bị hư hỏng, xem ra chất lượng của gạch khá tốt nhỉ, ngài thuê đội thi công nào vậy?"
"Làm sao ta biết được, lúc đó bản vương ở trên nhân gian còn chưa ch.ết, đã kịp xuống âm phủ đâu, à không, bản vương không có ý đó." Diêm vương trừng mắt nhìn ta, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, sau đó mở cửa đi đến trước mặt Diêm Tống.
Cũng không lâu lắm, lão già đã cười ha hả rồi bước ra ngoài.
Có lẽ là ông ta được cấp một khoản kinh phí không nhỏ rồi.
"Tiểu Mạnh." Diêm vương nghiêm túc giáo dục ta.
"Nam nhân sinh ra là để được cưng chiều, sao ngươi cứ thi thoảng lại phạt ngài ấy quỳ vậy, khiến cho bản vương đau xót không thôi. Nếu lần sau còn để cho bản vương thấy cảnh này thì ta sẽ gọi phán quan tới, đây là bạo lực gia đình đấy, ngươi có biết hay không?"
"... Đã biết." Ta gõ gõ cái thìa "Ngài đi mạnh giỏi, ta sẽ vào xin lỗi hắn ngay."
Diêm vương hài lòng rời đi.
Ta mang theo cái thìa vào cửa.
Diêm Tống vẫn quỳ như cũ, trên miệng nở cụ cười lấy lòng "Tương Tương không cần xin lỗi ta, vốn là ta sai trước."
Ta quay vào trong và lấy ra 2 quả trứng gà "Quỳ trên bát nguy hiểm lắm, đổi thành trứng đi, nếu chàng mà làm vỡ một quả thì quỳ thêm một tiếng nữa."
2.
Ngày hôm sau khi tiểu quỷ Lâm Niên đến tìm ta, ta đang cặm cụi vá lại cái chổi lông gà.
Hết cách rồi, ta đã thành con quỷ nghèo rớt mồng tơi, không thể mua được cái mới nên phải vá lại cái cũ để dùng.
Lâm Niên hổn hển chạy tới "Mạnh tỷ Mạnh tỷ, nghe nói tỷ đã lừa được Phong Đô đại đế?"
Tay vá chổi lông gà của ta bỗng nhiên dừng lại.
Bọn tiểu quỷ này không ai nghĩ tới Diêm Tống sẽ theo đuổi ta, mà do ta cố tình lừa Diêm Tống, chuốc thuốc cho hắn mê man sau đó bắt đầu ngược đãi.
"Tiểu tử." Ta thấp giọng, giả vờ thâm trầm nhìn hắn "Theo Mạnh tỷ ngươi còn học được nhiều thứ khác nữa."
Ánh mắt Lâm Niên đầy sự sùng bái "Ta biết."
Haiz, trẻ nhỏ đúng là dễ dạy.
Lâm Niên hô to một tiếng "Hóa ra Phong Đô đại đế có m.áu M?"
[Có m.áu M: Có thể hiểu đơn giản là thích bị ngược đãi.]
. . .
Ta cũng không biết bộ não của Lâm Niên làm từ gì, nhưng ta nhìn Diêm Tống đang đứng phía sau, bèn vỗ vai hắn.
"Bây giờ, Mạnh tỷ muốn dạy ngươi chuyện đầu tiên."
Lâm Niên nhìn ta, khuôn mặt đầy vẻ khiêm tốn hiếu học.
"Tiểu tử, Mạnh tỷ muốn dạy ngươi, cái gì gọi là họa từ miệng mà ra."
3.
Lúc Lâm Niên rời đi, trong mắt hắn toàn là vẻ ấm ức phẫn nộ. Xem ra hắn cảm thấy không thỏa mãn lắm với thứ kiến thức mà ta vừa nói.
Diêm Tống ai oán mang cho ta đậu rang và hạt dẻ mới ra lò.
"Hắn hiểu lầm cũng là chuyện dễ hiểu, dù sao chúng ta chưa có thân phận rõ ràng, quả thật cũng khó giải thích với người ngoài."
"Nhưng không sao, ta không phiền đâu."
Ta gật đầu và bốc một nắm hạt dẻ "Chàng không phiền là được rồi."
Diêm Tống sửng sốt, sau đó tiếp tục tỏ vẻ ủy khuất "Khi nãy ta vừa ra ngoài, bà chủ hàng ăn vặt đã nói ta phải tiết chế hơn."
Ta nhìn đôi chân khập khiễng vì quỳ cả đêm của hắn, bỗng nhiên bật cười "Vậy chàng có giải thích không?"
Diêm Tống lắc đầu "Ta sợ họ sẽ hiểu lầm nàng là người độc ác."
Ôi chao, cảm động quá đi mất.
"Ta không ngại đâu."
Diêm Tống lại sửng sốt lần thứ hai, sau đó ân cần bóc hạt cho ta "Ta không thể để bọn họ nói xấu nàng được, Tương Tương, dù người khác có hiểu lầm ta thì ta cũng chẳng quan tâm."
Ta ngắt lời hắn, chỉ vào cầu Nại Hà "Chàng có biết ở cây cầu này mỗi ngày có bao nhiêu trà xanh và bạch liên bông đi qua không?"
Kiểu nói chuyện giả trân, thảo mai này của hắn, ngày nào ta cũng nghe cả 800 lần đến phát ngán luôn rồi.
"Chàng mau trở về bưng canh đi, à chờ chút, phải dọn dẹp trước đã."
"À." Diêm Tống đột nhiên cười nhẹ "Tình cảnh của chúng ta bây giờ, giống như một đôi phu thê đã thành thân rồi nhỉ."
Quả thực cũng hơi giống.
Năm đó ở hạ giới sau khi thành thân xong, ta lúc nào cũng bắt Diêm Tống làm việc nọ việc kia như thế này.
Nhưng ta vẫn hừ lạnh một tiếng "Ta không nhớ nữa, chàng đừng lợi dụng chiếm tiện nghi của ta, giờ ta vẫn còn là cô nương độc thân."
Cũng chẳng phải khoác lác, ta ở âm phủ này cũng được khá nhiều kẻ yêu thích đấy.
Mặt Diêm Tống hơi sầm lại "Đều là một đám tiểu tử miệng còn hôi sữa, sao có thể so được với bản vương."
"Nhưng mà bọn họ trẻ tuổi, đẹp trai còn lãng mạn nữa, ai như chàng là một yêu quái ngàn năm."
Diêm Tống nhanh chóng dọn dẹp cho xong, miệng lẩm bẩm "Chẳng lẽ bản vương còn không bằng một đám nhóc con bọn chúng."
4.
Lâm Niên nói Diêm Tống đã chuẩn bị bất ngờ lớn cho ta.
"Mạnh tỷ không biết đó thôi, Phong Đô đại đế đối với tỷ quả thực là rất dụng tâm!"
Ta bán tín bán nghi nhìn hắn "Làm sao ngươi biết."
Theo lý mà nói, nếu như tên tiểu quỷ này nói tốt cho Diêm Tống như vậy, chắc hẳn là đã dọa đến mức nhũn cả tay chân.
Lâm niên cười hì hì "Phong Đô đại đế vừa dán bảng vàng ở đầu cầu Nại Hà đấy."
"Câu hỏi: Làm sao để tặng món quà bất ngờ lãng mạn cho thê tử? Nếu như đáp án hợp lý thì sẽ được tặng năm trăm vạn tiền âm phủ."
"Đoán xem cuối cùng ai đoạt giải?"
...
Vẻ mặt Lâm Niên vênh váo đắc thắng như vậy, chắc hẳn là hắn đã đoạt giải rồi.
Ta cũng không biết Diêm Tống nghĩ gì mà lại tin tưởng một kẻ đần độn như hắn "Ngươi có đối tượng chưa? Đã từng hẹn hò chưa? Đã bao giờ theo đuổi một cô nương chưa?"
Nụ cười của Lâm Niên dần biến mất.
"Chưa."
Chà, ta bắt đầu thấy hơi sợ rồi đấy.
5.
Diêm Tống muốn dẫn ta đến đại điện, nhưng ta nhất quyết từ chối.
Tiểu quỷ Lâm Niên này mà góp ý thì chẳng có gì tốt cả, huống chi ở đó còn bao nhiêu tên quỷ khác đang đợi hóng chuyện nữa.
Ta lùi lại 2 bước, tinh thần cống hiến cho sự nghiệp bỗng nhiên trào dâng.
"Chúng ta đều đi hết, còn canh Mạnh Bà thì sao?"
Lâm Niên tiến lên một bước "Không sao tỷ tỷ, để ta làm thay cho!"
Lâm Niên à, ta thật lòng muốn cám ơn ngươi đấy.
Diêm Tống hình như ý thức được cái gì, ánh mắt có chút ủy khuất "Tương Tương, nàng không tin ta sao?"
"Sao có thể?" Ta liên tục phủ nhận "Ta biết chàng nhất định đã suy nghĩ rất kỹ..."
Chỉ là ta chưa sẵn sàng để mất mặt thêm lần nữa mà thôi.
"Nếu vậy thì chúng ta đi."
Diêm Tống tiến lại gần sát vào người ta, ta thậm chí có thể thấy rõ từng sợi tóc của hắn, hơi thở của hắn phả vào mặt ta "Hay là Tương Tương đã hết giận ta, thế thì không cần đi nữa."
Ta liếc nhìn thấy tiểu quỷ Lâm Niên đang mở to mắt, khuôn mặt tràn đầy mong đợi.
Hắn đang mong đợi cái gì?
Ta đẩy Diêm Tống ra "Đi thôi."
5.
Ta thừa nhận, ta có hơi hối hận rồi.
Nhất là khi nhìn thấy 2 cái vòng hoa to đùng ở cửa điện.
[*vòng hoa: Là kiểu vòng hoa dùng trong đám tang ấy, vì đây là âm phủ mà ^^^]
"Chàng định nói đây là lễ cưới sao?"
Nếu là thật thì ta sẽ phải chuồn khỏi đây mất.
Cũng may là Diêm Tống lắc đầu.
"Đây là cầu hôn." Diêm Tống nghiêm túc nói "Lâm Niên bảo mọi người bây giờ phải cầu hôn trước rồi mới cưới được, ở kiếp trước chúng ta ở bên nhau là do cha mẹ 2 bên mai mối, ta cũng chưa từng hỏi nàng có nguyện ý gả cho ta không. Nên hôm nay xem như là bù đắp vậy."
"...Hả?"
Ta quả thực rất cảm động, có thể tha cho 2 cái vòng hoa trước cửa được rồi.
Ta vừa vào thì đã thấy khuôn mặt nhăn nheo của lão già Diêm vương.
"Tiểu Mạnh đến rồi."
"Phải." Ông ta cười khiến cả người ta sởn gai ốc "Ngài cũng ở đây à?"
Diêm vương không trả lời ta, đi ra đằng sau rồi lấy ra một cái pháo.
【Bùm!】
Tuyệt vời lắm, khắp nơi này đều là giấy trắng tung bay.
Dù không mua được ruy băng màu sắc rựa rỡ, thì cũng không đến mức phải dùng giấy trắng chứ.
"Hahaha, bất ngờ chưa Tiểu Mạnh?" Lão già trừng mắt với ta mấy cái "Cứ bình tĩnh đã, còn nhiều bất ngờ đang chờ ngươi lắm."
"Ha ha, được."
Ta sẽ chống mắt lên nhìn, để xem còn có cái gì tàn nhẫn hơn được nữa không.
Một cái nhẫn kim cương bằng vàng mã.
Một cốc trà sữa đầu tiên ở âm phủ này, nhưng vì không có trà, cũng không có sữa nên phải dùng canh Mạnh Bà của ta để thay thế.
Một bó hoa làm từ mấy xiên thịt nướng, vì không dám tặng cho ta hoa cúc vàng, mà cũng không tìm được loại hoa nào khác.
Diêm vương ở một bên cười ha hả "Nhận hoa xong còn được mang về nhà để ăn nữa."
Ta cười không nổi.
Mặc dù xiên thịt nướng cũng rất thơm.
Diêm Tống lấy xiên thịt khỏi tay ta và kéo ta bước về phía trước.
"Vẫn chưa hết à?"
Diêm Tống ậm ừ "Mấy thứ này là do Lâm Niên nghĩ ra, hắn bảo các cô nương chắc chắn sẽ thích."
Lâm Niên ơi là Lâm Niên.
Diêm Tống nói tiếp "Nhưng cái này là ta chuẩn bị cho nàng."
Hắn quay lại mỉm cười rồi đẩy cánh cửa ra.
Có 2 vị trưởng bối đang ngồi ở trên cao đường.
"Cha, mẹ?"
8.
Hai vị trưởng bối này giống hệt cha mẹ ta.
Nhưng nhìn kỹ lại mới biết là không phải, bởi vì ánh mắt của bọn họ rất xa lạ.
Diêm Tống nắm lấy tay ta và nói.
"Cha mẹ nàng đã đầu thai sang kiếp khác rồi, nên bọn họ sẽ không nhớ đến chúng ta, nhưng ta nghĩ nàng sẽ muốn gặp họ."
Hai vị trưởng bối nhìn ta, ánh mắt có chút mờ mịt.
"Nha đầu này, hình như ta đã thấy ở đâu rồi thì phải."
"Mẹ..." Ta chạy lại ôm lấy bà "Con là Tương Tương."
Bà ấy vô thức ôm lấy ta "Tương Tương, Tương Tương à,..."
"Cha mẹ, kiếp này 2 người sống như thế nào?"
Mẹ vuốt tóc ta "Vẫn khỏe, lúc ta qua đời là năm 90 tuổi, khi ấy cả nhà đều ở bên cạnh để tiễn ta."
Cha ta ở một bên hừ lạnh "Ta tận 92 tuổi mới qua đời, sống lâu hơn cô đấy."
Không hổ là cha ta, dù đã đầu thai chuyển kiếp bao nhiêu lần thì vẫn thích cãi nhau với mẹ ta như vậy.
Mẹ ta cũng không kém cạnh "Ta cũng biết ngươi, nghe bảo con trai ngươi không muốn lập gia đình, đến tận khi ch.ết cũng chưa được thấy cháu nội đâu nhỉ?"
Cha ta khinh thường nhướng mày "Ta sắp ch.ết rồi, ai rảnh mà quan tâm nó có lấy vợ hay không, dù sao trước khi ch.ết, ta đã trăn trối là để cho nó khoản thừa kế năm triệu tệ gửi ngân hàng."
"Ồ, tính ra ngươi cũng khá tốt với con trai mình."
"Nhưng ta không nói cho nó biết là ngân hàng nào. cũng không nói số thẻ ngân hàng." Cha ta tỏ vẻ tự hào "Đáng lẽ nó phải biết cha nó không có tiền chứ. Ta phải để nó sống dằn vặt, vò đầu bứt tai suốt quãng đời còn lại, ai bảo nó không chịu nghe lời ta."
"Khụ khụ." Diêm Tống nhịn cười "Cha mẹ, hôm nay con mời 2 người đến đây để làm chứng, gả Tương Tương cho con một lần nữa."
"Kết hôn là chuyện tốt." Cha ta trở nên phấn khích "Khi nào thì kết hôn, ta còn chưa kịp chuẩn bị của hồi môn, tại ngươi thông báo gấp quá đấy."
[...........].
9.
Mặc dù cha mẹ không còn nhận ra ta, nhưng họ vẫn tất bật giúp ta chuẩn bị cho hôn lễ.
Theo mong muốn khẩn thiết của ta, tuyệt đối sẽ không có mấy cái như vòng hoa, pháo mừng, nhẫn kim cương bằng vàng mã,...
Lâm Niên phấn khích đến mức muốn bay lên trời.
"Thấy chưa, Mạnh tỷ đã thành tân nương rồi!" Hắn hoa tay múa chân "Cuối cùng ta cũng tác hợp thành công cho 2 người!"
Ta cũng không thèm đáp lời hắn mà quay qua tìm Diêm vương.
Diêm vương đang tiếp chuyện cha mẹ ta.
Cha ta lộ vẻ tò mò "Không ngờ trên đời lại có Diêm vương thật."
Diêm Vương gật đầu, cả khuôn mặt run lên "Phải, phải."
Cha ta lại hỏi "Hồi đó Tôn Ngộ Không đổi sổ sinh tử thật à?"
Diêm vương sửng sốt "..."
Ông ta như vừa bị người khác đâm vào tim.
Ta vội vàng chạy tới kéo Diêm vương "Diêm vương gia, sau hôn lễ này chắc ta sẽ về Phong Đô, thế canh Mạnh Bà kia thì phải..."
"Bản vương biết, bản vương biết, bản vương đang tuyển người mới đây."
"Không phải." Ta chỉ Lâm Niên đứng cách đó không xa "Ta cảm thấy Lâm Niên cũng không tồi."
Diêm vương trầm tư một lúc "Bản vương thấy hắn cũng được."
Sau khi đạt được mục đích, ta chuẩn bị rời đi thì bị Diêm vương kéo lại "Tiểu Mạnh này, hôn lễ xong thì cũng nhớ về chơi thường xuyên nhé. Nhờ phúc của ngươi mà gần đây Diêm Vương Điện rực rỡ hẳn lên, nhưng vẫn còn chưa ổn lắm. Ngươi xem phòng làm việc của ta..."
10.
Ừ, nếu ngài không nói thì ta cũng quên mất chuyện này rồi đấy.
Hôn lễ kết thúc, ta trở lại phòng tân hôn và bắt đầu đếm tiền mừng.
Một tờ tiền âm phủ, hai tờ tiền âm phủ, ba tờ tiền âm phủ,...
"Nhân tiện, Diêm Tống, chàng đừng vì ta mà cấp thêm kinh phí cho Diêm Vương Điện, chúng ta không thể thiên vị như thế được."
Đầu Diêm Tống còn không ngẩng lên "Ừ, ta biết, ta không dùng công quỹ đâu."
Ồ? Dễ đồng ý thế sao?
"Tiền mà ta đưa cho Diêm Vương đều là tiền của ta cả."
[......]
Ta như bị người khác đấm cho vài phát, đây là quả báo sao?
Đống tiền mừng trong tay ta như hóa thành cát bụi.
"Diêm Tống." Ta bỏ phong bao lì xì xuống "Ta cũng có một lễ vật muốn tặng chàng."
"Ừ?" Diêm Tống ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy vẻ hứng thú "Là cái gì vậy?"
"Cái này là tự tay ta làm đấy."
Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ mong chờ, ta lấy từ trong tủ ra một cái chổi lông gà mà ta tốn bao công sức mới hoàn thành được.
"Huhu, sao chàng dám lấy tiền riêng của chúng ta đi cho người khác, chàng đi ch.ết đi cho ta."
Đồng tử của Diêm Tống mở to "Phu nhân, phu nhân, nhẹ tay một chút!"
Haha, không đánh chàng một trận, sao chàng biết tiết kiệm tiền nong.
. . .
"Ôi chao, ta nói rồi mà, Phong Đô đại đế bị bất lực đấy, các ngươi không biết chuyện gì sao."
"Ta biết, ta biết, mấy hôm trước ta còn thấy Phong Đô đại đế đi khập khiễng, 2 chân yếu ớt như nhũn ra vậy."
"Haiz, thế thì Mạnh tỷ chẳng phải là rất đáng thương à?"
. . .
Nói gì vậy?
Ta dừng lại cây chổi lông gà trên tay và lặng lẽ bước đến gần cửa.
Ngay khi mở cửa ra.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Xin chào!" Lâm Niên giơ tay ra vẫy vẫy "Tân hôn vui vẻ, Mạnh tỷ!"
Đằng sau hắn là một đám tiểu quỷ khác đi theo để hóng chuyện, bọn chúng đều đồng thanh phụ họa "Tân hôn vui vẻ!"
Diêm Tống đứng dậy kéo tay ta và đóng cửa lại.
"Phu nhân nàng xem, bọn chúng đều hiểu lầm ta cả, tạm thời đêm nay nàng đừng đánh ta."
"Ta phải cho bọn chúng biết, Phong Đô đại đế có bị bất lực như lời đồn hay không."
Thôi, xong đời rồi.
(Hoàn – Lần này là hết thật)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro