Quy tắc thẻ bài trong trường học - trích tinh lâu

Khi một học kỳ mới bắt đầu, trường học đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Tất cả chúng tôi đều nhận được thông báo về nội quy mới của trường.

Nội quy trong trường:

1. Mỗi người được phát một thẻ bài trên tay, tuyệt đối không được làm mất thẻ bài.

2. Chưa có sự cho phép, không được tự ý trao đổi các thẻ bài với nhau.

3. Không được nói cho ai biết con số trên thẻ bài của bạn, kể cả đồng đội.

4. Hãy tin tưởng đồng đội của bạn, đừng lừa dối họ.

5. Nhà trường không phát đồng phục học sinh, nếu gặp học sinh mặc đồng phục màu đỏ xin bỏ qua, gặp học sinh mặc đồng phục màu đen có thể trao đổi thẻ bài.

6. Việc đánh giá kéo dài trong một tháng, trong một tháng này không ai được phép rời khỏi trường học.

Lưu ý:

Hãy tuân theo các quy tắc, nếu không bạn sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng.

Đừng cố hỏi giáo viên về thẻ bài, họ sẽ không nói cho bạn biết đâu.

Mọi người được chia thành sáu nhóm, tình hình phân nhóm sẽ được dán trước cửa lớp.

12 giờ tối chủ nhật hàng tuần sẽ tự động tiến hành đánh giá, đội nào không qua đánh giá sẽ bị trừng phạt.

Chỉ một học sinh có thể vượt qua bài đánh giá cuối cùng.

Lá A là một số bất kỳ từ 1 đến 10, tất cả các lá JQK đều là số 10, các quân bài khác là số ban đầu.

Mà lá bài mà tôi rút được là quỷ nhỏ.

1

Khi mới đến trường, cả lớp chúng tôi đều nhận được thông báo mới về nội quy của trường.

Trên thực tế, còn một tháng nữa mới bắt đầu học kỳ mới, nhưng nhà trường đột ngột thông báo chúng tôi đến trường sớm.

Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ vào năm thứ ba trung học, mặc dù tôi không tình nguyện, nhưng các bạn cùng lớp của tôi cũng không có quá nhiều phàn nàn.

Dù sao thì sau một năm chạy nước rút, bạn sẽ được giải thoát.

Sau khi đến trường, tôi phát hiện một điều kỳ lạ.

Trong suốt ba năm trung học, dường như lớp chúng tôi là lớp duy nhất mở cửa.

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi Hứa Khải cùng bàn: "Chỉ có lớp chúng ta phải đi học sớm à?"

Hứa Khải cũng lộ vẻ nghi hoặc: "Không biết, tớ hỏi các bạn lớp khác nhưng chưa có ai trả lời."

Chưa kịp nói xong thì đã có người lôi từ trong ngăn kéo ra một phong bì, trong đó có nội quy của trường.

Đồng thời, có một thẻ bài.

Trong ngăn kéo của tất cả mọi người đều có một phong bì như vậy.

Sau khi đọc xong nội quy, tôi cảm thấy mọi chuyện hơi kỳ lạ.

Các học sinh cũng bùng nổ, không ngừng thảo luận về quy tắc ứng xử.

Hứa Khải vỗ tôi: "Thẩm Chiêu, trường học làm như vậy là có ý gì?"

Tôi lắc đầu: "Tớ cũng không biết, không thể hiểu được, chẳng lẽ chúng ta phải đi học sớm một tháng chỉ để chơi bài?"

Hứa Khải khó hiểu nói: "Đúng vậy, thật là bí ẩn, bài của cậu là gì? Của tớ là. . ."

Tôi bịt miệng Hứa Khải và chỉ vào Điều 3 trong bảng quy tắc trường.

Hứa Khải lúc này mới ý thức được chính mình đang đùa với lửa, có chút sợ hãi nói: "Không phải, rốt cuộc quy tắc này là thật hay giả? Chúng ta nhất định phải tuân theo sao?"

Tôi vỗ vai cậu ấy: "Đừng lo lắng quá, chắc là một bài kiểm tra chống căng thẳng nào đó, nhà trường không thể vì cái này mà không cho chúng ta tốt nghiệp? Hơn nữa, chúng ta sắp bước vào năm ba trung học rồi, làm gì có thời gian chơi đóng vai gia đình."

Rõ ràng là không ít người có cùng quan điểm với tôi.

Học bá Dương Diễm Nghị vẫn bình tĩnh làm đề ôn tập.

Trần Mặc, người xinh đẹp nhất lớp, vẫn đang buôn chuyện với cô bạn cùng bàn.

Mã Tráng, người can đảm nhất, hét lớn: "Chắc không sao đâu? Đem mấy lá bài này tới đùa tớ à. Chơi cái gì mà chơi, ai đi chơi bóng không?"

Mã Tráng nói xong liền ném thẻ bài vào thùng rác, ôm quả bóng rổ trên tay gọi vài bạn học ra ngoài.

Tôi lặng lẽ mở phong bì và nhìn vào, thẻ bài của tôi hóa ra là quỷ nhỏ!

Tất cả các thẻ bài được đề cập trong các quy tắc của trường, ngoại trừ quỷ nhỏ và quỷ lớn.

Thẻ của tôi tượng trưng cho điều gì?

Tuy nhiên, khi bộ bầu không khí đang dần trở nên thoải mái, tôi cũng không chú ý đến chuyện thẻ bài, mở bài tập ra và bắt đầu làm các câu hỏi.

2

Mãi đến tiết tự học buổi tối cũng không thấy giáo viên nào xuất hiện.

Tôi và Hứa Khải trở lại phòng học sau khi ăn cơm tối, vừa định lén đọc tiểu thuyết thì ngoài cửa có tiếng huyên náo.

"Không tốt, không tốt! Mã Tráng xảy ra chuyện rồi!"

Người bạn cùng lớp vừa chơi bóng với Mã Tráng hốt hoảng lao vào lớp với vẻ mặt kinh hãi.

Một số học sinh hoảng sợ, không thể nói trôi chảy, phải mất một lúc lâu mới giải thích được chuyện gì đang xảy ra.

Hóa ra vừa rồi Mã Tráng và những người khác đến sân chơi để chơi bóng rổ, mọi thứ lúc đầu vẫn bình thường.

Trong một lần bật lại, quả bóng rổ đã vô tình đập vào đầu Mã Tráng.

Đây đúng ra là một tình huống hết sức bình thường.

Nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra, quả bóng rổ ban đầu không nặng, dường như đột nhiên trở nên nặng nghìn cân, Mã Tráng bay xa hàng chục mét như con diều đứt dây, rơi xuống đất bất động.

Mấy đứa bạn cùng lớp cùng chơi bóng bỗng hốt hoảng.

Lúc này bọn họ không dám động vào Mã Tráng, sợ gây tổn thương cho cậu ấy, sau khi bàn bạc, một người ở lại trông chừng Mã Tráng, những người còn lại đến phòng y tế của trường nhờ giúp đỡ.

Thật bất ngờ, cửa phòng y tế đã bị khóa và không có ai ở đó.

Lần này các học sinh hoàn toàn hết ý tưởng.

Ai đó đột nhiên nhắc đến nội quy của trường học, Mã Tráng đã ném bài của mình vào thùng rác, vi phạm Điều 1 của nội quy trường.

Các quy tắc của trường nói rằng những người vi phạm các quy tắc sẽ phải đối mặt với hậu quả nghiêm trọng.

Sau đó, mọi người mới nhận ra rằng nội dung trong nội quy của trường không phải là một trò đùa, Mã Tráng đã bị trừng phạt theo nội quy của trường.

Những bạn học có quan hệ tốt với Mã Tráng lo lắng rằng Mã Tráng xảy ra chuyện nên vội vàng chạy về lớp, cố gắng tìm thẻ của Mã Tráng trong thùng rác.

Mọi người im lặng sau khi lắng nghe.

Có vẻ như quy tắc của trường học không phải là một trò đùa, và những người vi phạm nó sẽ thực sự bị trừng phạt.

Một số bạn cùng lớp nhút nhát đã khóc vì sợ hãi.

Hứa Khải run rẩy nói với tôi: "Thẩm Chiêu, cậu nói xem phải làm sao đây? Nội quy trường học hình như là thật. Chuyện gì vậy?"

Lúc này tôi cũng buồn bực, mặc kệ Hứa Khải vẫn đang suy nghĩ lung tung.

Một vài người bạn của Mã Tráng đã chạy đến thùng rác và bắt đầu lục lọi.

Không bao lâu sau, có người kêu lên: "Hôm nay ai đổ rác? Tại sao không tìm được thẻ bài của Mã Tráng!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người hai mặt thất thần nhìn nhau.

Trịnh Chấn Hải, người đang lục lọi trong đống rác, mồ hôi đầm đìa: "Bình thường lúc đầy thì không ai đổ rác. Sao lại có người đổ rác lúc này thế?"

Không ai trả lời.

Trịnh Chấn Hải kéo Trình Bân ở ngay bên cạnh: "Cậu đổ rác à?"

Trình Bân sợ hãi lắc đầu: "Không phải tớ..."

"Là cậu!"

"Không phải tớ."

"Còn cậu thì sao? Có thấy ai đổ rác không?"

"Tớ đang đọc truyện nên không để ý."

Trịnh Chấn Hải hỏi liên tục vài bạn cùng lớp, nhưng đều không nhận được câu trả lời.

Không biết là ai thấp giọng nói: "Chẳng nhẽ có người lấy mất. . . "

"Không có ai lấy, chẳng lẽ rác sẽ tự biến mất sao! Tớ. . . . . ."

Trịnh Chấn Hải đột nhiên ngừng nói.

Đúng vậy, sau khi trải qua những chuyện kỳ ​​quái hôm nay, thẻ bài tự biến mất cũng không có gì lạ.

Đột nhiên, một tiếng hét lớn phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Không ổn rồi! Mã Tráng đã biến mất!"

Mã Tráng biến mất?

Mắt tôi bất giác mở to.

Tôi thấy một người bạn cùng lớp lao vào lớp thở hổn hển.

"Không tốt, Mã Tráng, Mã Tráng đã biến mất!"

Trịnh Chấn Hải ngăn các học sinh xông tới, lo lắng nói: "Văn Siêu, cậu nói cho rõ, tại sao Mã Tráng lại biến mất?"

Văn Siêu thở hổn hển hồi lâu mới nói: "Tớ, vừa rồi lúc tớ đi vệ sinh lúc, Mã Tráng, Mã Tráng biến mất, còn, còn. . ."

"Còn có gì!" Trịnh Chấn Hải hét lên.

Văn Siêu hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi nói: "Còn quần áo của Mã Tráng đều bị bỏ lại tại chỗ, toàn thân của cậu ấy, giống như đều bốc hơi vậy!"

Nghe xong lời Văn Siêu nói, tôi không khỏi há hốc mồm.

Cả người bốc hơi tại chỗ!

Đây có phải là hậu quả nghiêm trọng như đã nêu trong quy định của trường?

Cả lớp lại im lặng.

Một giọng nói yếu ớt phát ra từ trong góc.

"Chết rồi, tớ vừa mới nói cho cậu biết con số trong thẻ bài. . . "

Một giọng nói khác đáp lại.

"Tớ, không phải tớ cũng nói với cậu sao..."

Quy tắc 3 của nội quy trường học, không được cho ai biết số trong thẻ bài của bạn.

Lời vừa dứt, trên đầu truyền đến một tiếng vù vù, chiếc quạt điện đang quay nhanh đột nhiên rơi xuống, đập chính xác vào đầu hai học sinh. Rầm một tiếng, máu tươi bắn tung tóe khắp lớp, đầu của hai học sinh kia biến mất trong vũng máu.

Nói chính xác là vì cái quạt ở giữa lớp, mà hai học sinh kia lại ngồi ở phía ngoài cùng bên phải của lớp học.

Như thể chiếc quạt có mắt, nhắm vào hai học sinh và bay tới.

Mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.

Chúng tôi chưa kịp phản ứng thì ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông vào lớp chói tai.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy tiếng chuông vào lớp lại đáng sợ đến thế.

Cùng với tiếng chuông kỳ lạ vang lên, giáo viên chủ nhiệm đẩy cửa bước vào, mặt không chút biểu cảm.

"Tiết tự học buổi tối của chúng ta hôm nay mời các em ôn lại bài tập trước đây, không được xì xào bàn tán."

Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc của giáo viên chủ nhiệm mà cảm thấy ngày càng xa lạ.

Không, giáo viên chủ nhiệm nhất định có vấn đề.

Vẻ mặt, giọng nói và tư thế của thầy ấy hoàn toàn khác với thầy chủ nhiệm mà tôi đã biết trong hai năm.

Điều kỳ lạ hơn nữa là thầy ấy không có bất kỳ phản ứng gì với hai xác chết không đầu trong lớp.

3

Suốt hôm tự học buổi tối, trong lớp trở nên yên ắng.

Trong đầu tôi vẫn đang suy nghĩ về nội quy của trường.

Xét từ tình hình hiện tại, phải tuân theo các nội quy mà trường học đề ra, nếu không, hậu quả nghiêm trọng chính là cái chết.

Nhưng bây giờ vẫn còn một vài vấn đề.

Đầu tiên, nội quy trường có đề cập đến đồng đội, nhưng chúng tôi không thấy thông báo chia nhóm ở cửa lớp.

Tiếp theo, mỗi người chúng tôi được phát một thẻ bài, còn được cho biết các quy tắc của từng thẻ bài, nhưng không nhắc đến cách sử dụng các thẻ bài đó.

Điều quan trọng nhất là trong phần lưu ý các quy tắc của trường đã đề cập đến đánh giá, nhưng lại không cho chúng tôi biết các yêu cầu của đánh giá là gì.

Không có yêu cầu đánh giá, có nghĩa là tất cả chúng tôi đều mù tịt, không biết làm thế nào để vượt qua.

Mà những người không qua đánh giá sẽ bị trừng phạt.

Xét tình hình tối nay, hình phạt này chắc chắn không đơn giản.

Hơn nữa, cuối thông báo còn có một câu là chỉ có một học sinh có thể vượt qua bài đánh giá tháng này.

Có nghĩa là, ngoài đánh giá nhóm hàng tuần, còn có một bài đánh giá cá nhân.

Đánh giá cá nhân mới là trọng điểm.

Mặc dù không có mô tả điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tôi không vượt qua được, nhưng xét về tình hình hiện tại, chúng tôi chắc chắn sẽ không dễ dàng vượt qua.

Và điều này cũng có nghĩa là tất cả các bạn cùng lớp của chúng tôi đều là đối thủ cạnh tranh.

Nghĩ đến đây, tôi chợt rùng mình.

Chẳng lẽ chiều nay có người cố ý đổ rác?

Nếu chỉ nhìn vào các quy định của mã trường, trong trường hợp chưa biết rõ các yêu cầu đánh giá thì giết tất cả bạn học sẽ là cách tốt nhất để vượt qua.

Đáng sợ hơn cả quy tắc khủng bố là trái tim con người.

Điều tôi có thể làm bây giờ là chấp hành nghiêm túc các nội quy trường, bảo vệ thẻ bài của bản thân, đồng thời tìm cách để qua đánh giá.

Đột nhiên, một tiếng chuông chói tai khác vang lên.

Giáo viên chủ nhiệm hình như đã sắp đặt xong, đột nhiên đứng dậy, nhếch môi máy móc nói: "Tiết tự học buổi tối đến đây là kết thúc, sáng mai các em nhớ đến lớp như bình thường."

Nói xong, giáo viên không quan tâm đến phản ứng của mọi người, xoay người đi ra khỏi phòng học.

Cả lớp yên lặng một lúc, bỗng có tiếng xì xào bàn tán.

"Có ai thấy cô giáo hôm nay rất lạ không?"

"Đúng vậy, trong lớp có người chết, nhưng cô giáo hình như không để tâm đến."

"Các cậu không để ý à? Cô giáo cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta suốt cả buổi, thậm chí không thèm chớp mắt."

"Tớ phải làm gì đây? Điện thoại của tớ không có tín hiệu. Điện thoại các cậu có tín hiệu, có thể gọi cho bố tớ không? Tớ rất sợ."

Tôi lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên, không có tín hiệu trên điện thoại.

Cả lớp hỗn loạn, vài cô gái nhút nhát đã bắt đầu khóc.

Học bá Dương Diễm Nghị vỗ bàn: "Khóc cái gì mà khóc, khóc có giải quyết được vấn đề không? Cứ thành thật tuân thủ các quy tắc đi."

Nói xong, Dương Diễm Nghị đeo cặp sách lên lưng, đứng dậy rời khỏi lớp học.

Dương Diễm Nghị dẫn đầu, một số học sinh khác cũng rời khỏi lớp học.

Hứa Khải liên tục giục tôi nhanh chóng rời đi, nhưng tôi không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm về một hướng.

Đến khi các bạn cùng lớp đã rời đi, tôi mới đứng lên.

"Thẩm Chiêu, cậu định làm cái quái gì vậy? Nơi này thật quỷ dị, tớ thật sự không thể ở lại được nữa! Mau đi thôi!"

Tôi cười với Hứa Khải: "Khải ca, mau bình tĩnh lại, lớp học rất kỳ quái, chẳng lẽ cậu cảm thấy ở ký túc xá sẽ tốt hơn sao?"

Hứa Khải sửng sốt trong giây lát, khóe miệng run run: "Hình như cũng phải."

Tôi mặc kệ Hứa Khải vẫn còn đang ngẩn ngơ, đứng dậy đi đến vị trí nãy giờ tôi vẫn nhìn chằm chằm.

"Chiêu ca, cậu lục ngăn kéo của bọn họ làm gì?"

Tôi không dừng tay, tiếp tục lục lọi.

Những gì tôi vừa chằm chằm chính là xác của hai người bạn cùng lớp đã chết.

"Tìm thấy rồi."

Tôi cầm phong bì và vẫy tay với Hứa Khải.

"Đây, đây là phong bì của họ sao?"

Hứa Khải vội vàng chạy tới.

Tôi hếch cằm với Hứa Khải: "Trong nội quy của trường không hề nói là không được lấy thẻ bài của người khác."

"Hả?"

Hứa Khải sửng sốt, rồi bất ngờ vỗ vào vai tôi.

"Đúng rồi anh Chiêu, chúng ta có thể lấy thẻ bài của bọn họ! Thêm một tấm còn hơn kém một tấm! Mau cho tớ xem, thẻ bài trong này là gì?"

Tôi chặn lại cánh tay của Hứa Khải: "Đừng, vừa rồi tớ lấy thẻ bài này, không biết có tính là của tớ hay không, nếu là của tớ, đưa cho cậu xem thì tớ sẽ chết."

Dường như Hứa Khải nghĩ đến điều gì đó, run lên và rút tay đang đưa ra của mình lại.

"Vậy tớ cũng không xem nữa, tớ không muốn nhìn thấy cậu bị chặt đầu đâu, ba của chúng ta còn đang chờ bế cháu mà."

"Mẹ kiếp."

Tôi cười và mắng ngược lại một câu, sau đó cau mày.

"Tuy nhiên, tớ chỉ tìm thấy một tấm thẻ bài."

Hứa Khải hình như không hiểu ý tôi: "Cái gì? Còn một cái thẻ khác đâu? Chẳng lẽ cậu ta mang về nhà?"

Tôi trợn mắt nhìn cậu: "Đại ca à, mau dùng cái óc heo của cậu suy nghĩ đi, hai người họ về nhà lúc nào được? Một tấm thẻ bài khác chắc chắn đã bị người khác lấy mất rồi."

Kể từ khi kết thúc buổi tự học buổi tối, tôi đã nhìn chằm chằm vào vị trí đó và tôi chắc chắn rằng chưa ai lục qua.

Trong trường hợp đó, chắc chắn nó đã bị lấy trong tiết tự học buổi tối.

Toàn bộ buổi tự học buổi tối diễn ra trong yên lặng, xung quanh chỗ ngồi chỉ có mấy người có cơ hội làm.

Tôi đã suy nghĩ một cách cẩn thận, ba người Dương Diễm Nghị, Trịnh Chấn Hải và Quách Gia ngồi xung quanh chỗ này.

Mà tấm thẻ trên tay của tôi được tìm thấy trên chiếc ghế ở cuối lớp học.

Người cách chỗ này gần nhất đã chết, muốn lấy được tấm thẻ bài này nhất định phải làm ầm ĩ lên, để người đó không có cơ hội ra tay.

Nghĩ tới đây, tôi chợt hiểu ra một chuyện, vội vàng kéo Hứa Khải tắt đèn đi ra ngoài.

Hứa Khải muốn nói điều gì đó, nhưng tôi đã bịt miệng anh ấy lại.

"Khải ca, tớ rất sợ, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Đôi mắt của Hứa Khải mở to và anh ấy nhảy.

Tôi véo anh thật mạnh, và cuối cùng anh cũng hiểu ra.

"A a a? Chiêu ca, tớ cũng rất sợ, chúng ta sẽ không chết ở chỗ này chứ? Tớ còn chưa có bạn gái mà!"

Cả hai chúng tôi vừa phàn nàn vừa khóc lóc đi xuống cầu thang.

Khi tôi xuống đến tầng một, tôi ấn Hứa Khải xuống, rồi rón rén quay trở lại.

Vừa đến cầu thang, ngẩng đầu lên thì thấy một bóng đen lao nhanh vào lớp.

Tôi lặng lẽ đi theo, nấp ở cửa lớp, nhờ ánh trăng mờ ảo nhìn vào bên trong.

Tôi thấy cái bóng đen đó đứng ngay chỗ tôi đứng vừa nãy, đang lo lắng lục lọi thứ gì đó.

Là Dương Diễm Nghị!

Hóa ra anh chàng này là người đầu tiên rời khỏi lớp để lừa dối người khác.

Nhưng tôi không muốn vạch trần cậu ta, mặc dù cậu ta có thể nghi ngờ tôi, nhưng ở hiện tại không biết rõ tình huống, tôi thà ở trong bóng tối ẩn nấp còn hơn là trực tiếp kết thù với cậu ta.

Tôi rón rén rời đi, kéo Hứa Khải dọc theo mép lối đi, rời khỏi tòa nhà dạy học, trở về ký túc xá.

Bởi vì Hứa Khải và tôi sống cùng với các bạn học lớp khác, nên cả ký túc xá chỉ có hai chúng tôi.

Hứa Khải toát mồ hôi hột, vừa vào phòng liền cởi quần áo ra, sốt ruột hỏi tôi: "Vừa rồi người đó là ai?"

Mặt tôi tái mét: "Dương Diễm Nghị."

Hứa Khải lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cậu ta? Trông cậu ta hiền lành như vậy mà cũng biết nhìn thời cơ ghê."

Tôi cười nhạo: "Cậu là kẻ đứng đầu trong danh sách chỉ ăn mà không làm."

Sau đó, tôi nói cho Hứa Khải những phân tích của mình lúc tối.

Hứa Khải nghe xong không thể không hít một hơi.

"Mẹ ơi, chẳng lẽ là có người có ý định giết người sao? Người này có thể là ai, Dương Diễm Nghị?"

Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói: "Khó nói lắm. Có lẽ Dương Diễm Nghị cũng có suy nghĩ giống tớ, chắc chỉ muốn giữ nhiều thẻ bài hơn thôi. Tóm lại, Khải ca, trong lớp ai cũng có ý xấu, cậu nhất định phải cẩn thận hơn."

Hứa Khải gật đầu: "Chiêu ca, cậu cũng vậy. Anh em chúng ta cần hợp tác để vượt qua giai đoạn này."

Tôi đấm cậu ấy một cái: "Chủ yếu là cậu ôm chân tôi?"

"Bố và con trai đâu cần phải tách biệt rõ ràng như vậy?"

Hứa Khải đấm lại tôi.

Chơi đùa với Hứa Khải cả đêm.

Đêm đó, tôi không yên giấc, luôn cảm thấy có người muốn giết mình.

Sáng sớm hôm sau đến lớp, tôi thấy cửa lớp đã chật kín người.

Tôi chen đến gần xem, hóa ra là danh sách các nhóm!

Trong danh sách có sáu nhóm, mỗi nhóm sáu người.

Nhưng tôi nhớ lớp chúng tôi có 45 người.

Ngoại trừ ba người đã chết ngày hôm qua, đúng ra phải còn 42 người nữa mới đúng, nhưng hiện tại trong danh sách nhóm chỉ có 36 người.

Chẳng lẽ đêm qua có thêm 6 người chết?

Đột nhiên, tôi nhận thấy rằng có một điều kỳ lạ về danh sách nhóm này.

Tên của danh sách là danh sách nhóm lần hai của lớp (4) trung học.

Lần thứ hai, có nghĩa là, vẫn còn một danh sách cho lần đầu tiên!

Nhưng chúng tôi không nhìn thấy danh sách đầu tiên ngày hôm qua.

Theo quy định của trường, danh sách chia nhóm sẽ được dán ở cửa lớp, nên không có lý do gì mà chúng tôi không thể xem danh sách lần đầu tiên.

Lời giải thích duy nhất là danh sách nhóm lần đầu tiên đã bị trộm mất.

4

Quy tắc 3 của trường là không được cho ai biết số trên thẻ bài của mình, kể cả đồng đội.

Điều 4 của quy tắc là phải tin tưởng đồng đội của bạn, đừng nói dối đồng đội.

Sự kết hợp của hai quy tắc này là một vũ khí sắc bén để giết người.

6 người chết đêm qua, nếu xác định được nguyên nhân 6 người chết, thì bạn sẽ biết ai chết vì quy luật thứ 4.

Nhưng mấu chốt của vấn đề là chúng tôi không biết danh sách nhóm lần đầu tiên, nên chúng tôi không thể biết được những học sinh đã chết thuộc nhóm nào.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nảy ra một ý.

Tôi bước nhanh lên bục giảng, trước khi giáo viên đến, tôi lớn tiếng ra hiệu cho học sinh im lặng.

Sau khi tôi hét lên nhiều lần, lớp học cuối cùng cũng yên tĩnh lại, các học sinh đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

Tôi hắng giọng nói: "Lớp học sắp bắt đầu. Tôi muốn xác nhận một điều với các bạn học. Vừa rồi, tôi xem danh sách các nhóm và thấy rằng ngoài Mã Tráng và hai người khác chết hôm qua, lớp chúng ta còn thiếu 6 người. Họ là Tần Hà, Dương Như Tuyết, Hoàng Mộng Hân, Vương Hàn Văn, Trương Vũ Thần và Lý Bằng Phi. Có ai biết họ chết như thế nào không?"

Sau khi tôi nói xong, cả một vùng im lặng hoàn toàn, như thể tôi chưa kịp phản ứng.

Tôi lại nhấn mạnh: "Thời gian không còn nhiều, các cậu có để ý không, danh sách chia nhóm hôm nay là lần thứ hai, nói cách khác, danh sách chia nhóm lần thứ nhất bị trộm mất. Căn cứ quy định của trường, không được nói dối đồng đội. Vì vậy tớ nghi ngờ rằng ai đó dựa theo danh sách nhóm đầu tiên, đã dẫn dắt đồng đội của mình cố ý nói dối, để đạt được mục đích giết bạn học của mình. Cho nên tớ muốn biết hôm qua sáu người đó đã chết như thế nào."

Khi tôi đang nói, đôi mắt của tôi vô tình hay cố ý liếc nhìn Dương Diễm Nghị.

Sau khi nghe những lời của tôi, các học sinh im lặng trong giây lát, rồi ngay lập tức bùng nổ.

"Cái gì? Có người định giết bạn cùng lớp á?"

"Người này sao lại ác độc như vậy, giết bạn học thì có ích lợi gì!"

"Dựa theo nội quy của trường học, tháng này chỉ có một người có thể thông qua đánh giá, cậu ta muốn giết tất cả mọi người, một mình thông qua khảo hạch!"

Các bạn học mồm năm miệng mười mà bàn luận.

Tôi đập bàn nói: "Không kịp đâu, thầy sắp đến rồi!"

Có một học sinh trong góc đưng lên nhỏ giọng nói: "Tớ và Tần Hà, Dương Như Tuyết, Hoàng Mộng Hân là bạn cùng phòng. Hôm qua ba người họ cảm thấy sợ hãi, muốn trèo tường chạy ra ngoài. Nhưng sau khi trèo qua tường thì lại có không có động tĩnh gì, tớ sợ quá không dám trèo."

Tôi nhìn kỹ, người vừa nói là Đinh Duyệt Di.

Quy tắc 6 của trường học, không ai được phép rời khỏi trường.

Có vẻ như ba người họ đã vi phạm quy tắc này.

"Ba người còn lại thì sao?" Tôi lo lắng hỏi.

"Bọn họ mất tích."

Dương Diễm Nghị từ từ đứng dậy và nói với vẻ mặt vô cảm.

Dương Diễm Nghị! Bây giờ tôi mới nhớ ra ba người còn lại là bạn cùng phòng với Dương Diễm Nghị.

Mặt tội trầm xuống, lạnh lùng nhìn Dương Diễm Nghị: "Bọn họ sao lại biến mất?"

Mặt Dương Diễm Nghị không đổi sắc, lắc đầu nói: "Tớ cũng không biết, khi tỉnh lại vào buổi sáng, bọn họ đã biến mất, trên giường chỉ còn lại mấy bộ quần áo của họ."

Ngay khi Dương Diễm Nghị nói điều này ra, lập tức khiến cho cả lớp xôn xao.

Tôi liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng đã muộn nên nói lớn: "Các bạn học sinh hãy tuân thủ quy tắc của trường và tự bảo vệ mình. Tớ tin rằng chúng ta sẽ có một kế hoạch cân bằng cả hai bên."

Nói xong tôi vội vàng bước xuống bục.

Nhưng đôi mắt của tôi vẫn hướng về phía Dương Diễm Nghị.

Cậu ta không nhìn tôi, chỉ ngồi trên ghế lẩm bẩm, vừa nói vừa lắc đầu.

Nhìn khẩu hình, hẳn là: "Không, sẽ không có."

5
Trở lại chỗ ngồi, Hứa Khải nghiêng người về phía trước, thì thầm với tôi: "Chiêu ca, sao cậu không hỏi Dương Diễm Nghị thêm vài câu nữa?"

Tôi cười: "Chiêu rút dây động thừng này nên biết điểm dừng, nếu không thì vượt quá."
Hứa Khải định nói gì đó, nhưng bị cắt ngang bởi tiếng chuông vào lớp.

Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp với cuốn sách giáo khoa trên tay.
Đi đến giữa bục giảng, giáo viên chủ nhiệm đặt sách giáo khoa lên bàn, cười nói: "Vào lớp đi."
Theo quy định trước đó, lớp trưởng được yêu cầu đứng dậy, các bạn học chào giáo viên và giáo viên chào lại các bạn học.

Nhưng trong bầu không khí quỷ dị như vậy, lớp trưởng làm sao có dũng khí đứng lên?
Im lặng một lát, giáo viên chủ nhiệm lại cười nói: "Xin chào các em, hôm nay chúng ta sẽ học tiết một..."

Tôi choáng váng với cảnh tượng trước mắt.

Giáo viên dường như được thiết lập tự động, không cần bất kỳ phản hồi nào, từng bước giảng giải theo các bài học.
Vào lúc này, tôi chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Tôi đột ngột đứng dậy và hét vào mặt thầy giáo: "Thầy ơi, có chuột!"

Giáo viên không trả lời và tiếp tục giảng dạy như bình thường.
Các sinh viên khác chuyển sự chú ý sang tôi.
Sau đó tôi hét lên: "Hiệu trưởng đến rồi!"

Thầy vẫn giảng bài với nụ cười trên môi.
Tôi nghiến răng, lại hét lên: "Thầy ơi, mẹ thầy ch.ết rồi!"

Các học sinh cùng nhau "hừ" một tiếng rồi quay lại nhìn giáo viên.
Thầy giáo vẫn giữ nguyên vẻ mặt vừa nãy, chỉ vào bảng đen cười nói: "Các em, tác giả muốn biểu đạt điều gì ở đây? Đúng vậy, chính là tâm trạng vui vẻ."
Có vẻ như thầy giáo thực sự rất hạnh phúc.
Cuối cùng tôi đã chắc chắn rằng giáo viên trước mặt tôi không phải là người sống.
Quỹ đạo hành động của thầy ấy đã được thiết lập, khi nào bắt đầu lớp học, khi nào kết thúc lớp học, khi nào nói về nội dung nào.
Tất cả các hành động sẽ không bị gián đoạn bởi các tác động bên ngoài.

Giáo viên thế này khả năng các nhân viên công tác cũng không khác là bao.

Có vẻ như trong toàn trường, những người duy nhất còn sống là học sinh trong lớp của chúng tôi.

Thấy giáo viên không trả lời, các học sinh không còn kiềm chế nữa mà ngồi thành từng tốp năm tốp ba để thảo luận về các quy tắc.
Tôi vỗ vỗ Hứa Khải: "Đi thôi."
Hứa Khải có chút nghi hoặc: "Đi đâu?"
Tôi chỉ vào phía sau: "Tất nhiên là đi tập hợp với nhóm của chúng ta rồi."
Theo danh sách phân nhóm lần thứ hai, tôi sẽ ở cùng nhóm với Hứa Khải, Trịnh Chấn Hải, Trần Mặc, Đinh Duyệt Di và Tống Tư Toàn.
Bốn người họ đã ngồi xung quanh nhau, tôi và Hứa Khải cũng nên đến đó.

Thấy tôi đến, Trịnh Chấn Hải vẫy tay với tôi: "Thẩm Chiêu, đội của chúng ta thật tuyệt, tớ muốn ôm đùi chặt cậu."
Vẻ mặt Đinh Duyệt Di lo lắng nói: "Nhưng là, cuối cùng cũng chỉ có một người thông qua đánh giá, làm sao bây giờ, chúng ta sẽ chết hết."

Hoa khôi lớp Trần Mặc đã mất đi bình tĩnh, lúc này cũng tràn đầy bi thương: "Thật sự là đáng sợ, nếu như sớm biết, tớ đã không đến trường."
Tống Tư Toàn cũng cau mày: "Đúng vậy, chúng ta phân nhóm có ý nghĩa gì? Chỉ là để tránh nói dối?"

Trịnh Chấn Hải hướng ánh mắt về phía tôi.
Tôi nhíu mày nói: "Mọi người đừng quá bi quan, nếu có nhóm thì chắc chắn không phải là vô nghĩa. Căn cứ theo quy định của trường, đánh giá hàng tuần là theo nhóm, tuy chỉ có một người có thể thông qua đánh giá, nhưng không có nghĩa là những người khác sẽ bị trừng phạt."
Trịnh Chấn Hải gật đầu: "Tớ đồng ý với lời của Thẩm Chiêu, nội quy trường học ghi rõ ràng, nhóm không qua khảo hạch sẽ bị trừng phạt, nhưng cá nhân trượt khảo hạch lại không nói như vậy. Căn cứ vào tình hình hai ngày nay, không đề cập đến bị trừng phạt, nếu không có nói đến hình phạt, thì chắc là sẽ không bị trừng phạt, vì vậy, chỉ cần đội ngũ của chúng ta thông qua đánh giá, chắc là sẽ an toàn."

Tôi tiếp tục nói: "Suy nghĩ của Trịnh Chấn Hải cũng giống suy nghĩ của tớ. Hơn nữa nội quy cũng không nói chỉ có một nhóm có thể thông qua đánh giá. Điều này có nghĩa là tất cả các nhóm của chúng ta đều có thể vượt qua bài kiểm tra. Cho nên tớ mới nói nhất định sẽ có giải pháp cho cả hai."

Ngay khi tôi nói điều này, đôi mắt của một số người sáng lên.
Trên thực tế, thực ra là tôi nói bừa.
Mặc dù theo quy định của trường, nhưng quan điểm của tôi thực sự đã được thiết lập và tôi thực sự nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, từ những thông tin chúng tôi có, rất khó có khả năng tất cả các nhóm sẽ vượt qua đánh giá.

Rốt cuộc, chúng tôi thậm chí còn không biết đề thi bây giờ là gì.
Một tuần nói chậm cũng chậm, nói nhanh cũng nhanh.
Dựa theo tình hình hiện tại, chưa nói đến việc tất cả mọi người đều thông qua đánh giá, nếu không bị diệt toàn quân bị quét sạch cũng là may rồi.
Tôi tiếp tục nói: "Nhưng mọi người đừng quá kích động, điều quan trọng nhất bây giờ là chúng ta cần biết yêu cầu của khảo hạch."
Ánh mắt của một số người lại mờ đi.
Tống Tư Toàn có chút bực bội nói: "Làm sao để biết yêu cầu của bài đánh giá?"

Hứa Khải trầm tư: "Tớ cảm thấy yêu cầu đánh giá chắc chắn liên quan đến mấy thẻ bài chúng ta được phát."
Trịnh Chấn Hải tát nhẹ vào mặt cậu một cái: "Đại ca à, điều cậu nói không phải là vô nghĩa sao?"

Nhưng tôi chợt nhận ra một điều, nhìn Trịnh Chấn Hải và nói: "Những gì Hứa Khải nói không phải là vô nghĩa. Hãy xem Điều 3 của quy tắc trường."
Trịnh Chấn Hải khinh bỉ đọc: "Đừng nói cho bất kỳ ai biết con số trên thẻ bài của bạn, kể cả, đồng đội của bạn..."

Giọng của Trịnh Chấn Hải trở nên nhẹ nhàng hơn, anh cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Việc đánh giá được tiến hành theo hình thức nhóm, nếu đề thi liên quan đến thẻ bài thì sẽ nảy sinh mâu thuẫn.
Nội quy của trường quy định không được nói cho đồng đội biết số ván bài của mình.
Điều này cũng có nghĩa là không ai biết số của đồng đội mình là bao nhiêu, nên dù biết đề thi cũng chỉ có thể mù tịt.
Trừ khi có người nguyện ý hy sinh chính mình, nói cho đồng đội biết số trên thẻ của mình, giúp đỡ người khác vượt qua kỳ thi.

Nhưng nếu là trường hợp này, vậy thì một nhóm cũng chỉ còn một người sông.
Đây là trở lại điểm bắt đầu à.
Tất nhiên, còn một cách khác, đó là... giết hết những người khác trong nhóm.

Đi một vòng, vẫn chỉ có một người có thể giành chiến thắng.
Do đó, ý nghĩa của việc chia nhóm này không phải là làm việc theo nhóm mà là chiến đấu riêng lẻ.
Mỗi nhóm tranh giành một người chiến thắng, sau đó là một trận chiến quyết định, cuối cùng một người chiến thắng.
Nghĩ đến đây tôi rùng mình.
Trịnh Chấn Hải vỗ vỗ tôi: "Thẩm Chiêu, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Tôi rùng mình: "À, không, không có gì đâu."
Trịnh Chấn Hải dường như không nghĩ sâu sắc như vậy, tiếp tục nói: "Vì chúng ta không thể nói cho đồng đội biết con số trên thẻ bài, chúng ta phải hợp tác như thế nào mới có thể giành chiến thắng?"

Tôi lắc đầu: "Chưa hình dung ra, nhưng tớ tin nhất định phải có giải pháp."
Thầy chủ nhiệm đã lên lớp cả ngày rồi, xem ra trong khoảng thời gian này sẽ không có giáo viên nào khác đến.

Tất cả các học sinh đều trông buồn bã, chắc do không nghĩ ra một biện pháp đối phó tốt.
Tôi lặng lẽ nhìn Dương Diễm Nghị, và thấy rằng cậu ta cũng đang nhìn tôi.

6.

Liên tiếp mấy ngày, trong lớp mặc dù không có ai chết, nhưng chúng tôi cũng không nghĩ ra cách giải quyết.
Chỉ còn một ngày nữa là đến kỳ đánh giá tuần này, nếu chúng tôi vẫn không tìm ra các yêu cầu của bài đánh giá thì cũng chỉ có thể cầu trời khấn phật phù hộ mà thôi.
Mấy ngày nay, học sinh gần như tìm khắp trường, nhưng vẫn chưa tìm được manh mối gì.
Trịnh Chấn Hải tức giận mắng: "Chết tiệt, cũng không gợi ý tí nào, cứ tìm như vậy thì tìm được cái gì!"

Tôi nhíu mày, cảm giác các tế bào não gần như bị đốt cháy, nhưng vẫn không nghĩ ra biện pháp đối phó.

Hứa Khải có chút khó chịu: "Quy tắc cũng không nêu rõ yêu cầu, không phải là trêu đùa chúng ta chứ!"
Quy tắc? Mắt tôi bỗng sáng lên.

Cách giải quyết vấn đề chắc chắn sẽ xuất hiện ở quy tắc.
Tôi lấy nội quy của trường ra nghiên cứu chúng một cách cẩn thận.
6 quy tắc trong nội quy rất dễ hiểu, vấn đề duy nhất nằm ở quy tắc thứ 5, cho đến nay chúng tôi chưa bắt gặp ai mặc đồng phục học sinh màu đỏ hoặc màu đen.

Vì vậy, còn chỗ nào có vấn đề?

Tôi nhìn kỹ các quy tắc trong nội quy của khuôn viên trường, tất cả mọi thứ dường như bị phủ một lớp sương mờ ảo, du đãng trước mặt chúng tôi.
Đột nhiên, tôi nhận ra một vấn đề quan trọng!

Tôi quay đầu lại và hỏi Hứa Khải: "Trường học có bao nhiêu quy tắc?"

"Hả?" Hứa Khải bối rối trước câu hỏi của tôi. "Không, không... phải là 6 sao?"
Tôi gật đầu và đặt câu hỏi tương tự cho Trịnh Chấn Hải và những người khác.
Tất cả đều có cùng một câu trả lời.
"6 cái, có chuyện gì sao?"
Tôi mỉm cười tự mãn và nói, "Vậy, chúng ta phải tuân theo là 6 điều này, đúng không?"

Trịnh Chấn Hải nghi ngờ trả lời: "Phải, không phải đã được nêu rất rõ ràng sao? Hãy tuân theo các quy tắc, nếu không sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng."
"Điều đó có nghĩa là những nội dung phía sau chính là lời giải thích và nhắc nhở, nhưng cũng không yêu cầu nhất thiết phải tuân theo?"

Trần Mặc khó hiểu nói: "Nội dung phía sau cũng không có bao nhiêu, chẳng qua là nói về tình huống tập thể, hơn nữa, còn có... ý của cậu là!"
Tôi đột ngột đứng dậy và đi về phía giáo viên chủ nhiệm đang giảng bài.
"Thưa thầy, những lá bài này có ý nghĩa gì ạ?"

Không có gì đáng ngạc nhiên, giáo viên không trả lời và tiếp tục giảng bài một mình.

Không vấn đề gì, các quy tắc nói, đừng cố gắng hỏi giáo viên về các thẻ bài, họ sẽ không nói với bạn.
Tất cả các bạn cùng lớp đều sững sờ trước hành vi của tôi, cả lớp im lặng.
Tôi đứng bên cạnh giáo viên hơn mười phút, không có gì xảy ra.
Tôi đã đặt cược đúng, chúng tôi sẽ không bị phạt vì đặt câu hỏi với giáo viên.

Vì thế......
"Thưa thầy, quy tắc đánh giá là gì ạ?"
Bàn tay đang viết trên bảng của thầy bỗng khựng lại, quay đầu lại một cách máy móc, nhìn tôi với nụ cười trên môi.

"Quy tắc đánh giá là tổng những số trên thẻ bài của mỗi nhóm có thể vượt qua yêu cầu. Con số trong tuần đầu tiên là 36, con số trong tuần thứ hai là 30, con số trong tuần thứ ba là 24 và con số trong tuần thứ tư là 21. Học sinh có tổng số trên thẻ bài đạt 21 đầu tiên lập tức được thông qua."

Hóa ra yêu cầu đánh giá là như thế này!
Tôi hỏi lại giáo viên: "Điều gì xảy ra với các nhóm không vượt qua đánh giá?"

Giáo viên quay đầu lại một cách máy móc, tiếp tục viết lên bảng vừa nãy.

Dường như trong các quy trình đặt ra, giáo viên chỉ có thể nói về các quy tắc đánh giá.

Tôi quay sang nhìn các bạn cùng lớp, mọi người đều mở to mắt.
"Hiện tại khảo hạch quy tắc đã rõ ràng, mời mọi người nhanh chuẩn bị."

Nói xong, tôi bước nhanh về chỗ ngồi.
Trịnh Chấn Hải giơ ngón tay cái lên với tôi: "Chiêu ca, đúng là trâu bò! Tại hạ bái phục."
Tôi cười nhẹ: "Cơ bản, cơ bản."

Đinh Duyệt Di vẫn lo lắng: "Nhưng mà, chúng ta không thể nói cho đối phương biết số trên thẻ bài, làm sao biết là có thể thông qua hay không?"

Ánh mắt của vài người lại hướng về phía tôi.
Tôi giả vờ nghiêm túc liếc nhìn xung quanh, đột nhiên cười nhẹ: "Ai nói không báo số thì không qua được?"

Hứa Khải trừng to mắt: "Chiêu ca, cậu có biện pháp gì sao?"
Tôi vỗ vai cậu ấy và nói với mọi người: "Quy định không được nói số trên thẻ, nhưng không có quy định không ai được biết con số trên thẻ."
Trần Mặc nhíu mày: "Có gì khác nhau à?"

"Thẻ bài của cậu là A phải không?"

Tôi đột nhiên hỏi Trần Mặc một câu hỏi.
"Hả? Cậu......"

"Nghĩ kỹ rồi hãy nói, không thể nói dối."
Trên trán Trần Mặc đổ mồ hôi lạnh.
"Tớ, tớ, tớ..."
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Trần Mặc: "Trả lời tớ đi, có phải không?"

Ánh mắt Trần Mặc đảo qua đảo lại, cuối cùng nghiến răng trả lời: "Không phải."

"Có phải lá 2 không?"
"Cậu!"

Đôi mắt của Trần Mặc mở to, và cô ấy nghiến răng nhìn tôi.
Tôi cười nhẹ: "Cũng đã nói rồi, sao không nói luôn?"

Trần Mặc hung hăng trừng mắt nhìn ta: "Không phải!"
"3?"
"Không phải!"

"4?"

"Không phải!"

...
Thẳng đến là 8, mặt Trần Mặc khẽ biến sắc, không có trả lời.
Chính xác.

Trần Mặc nhìn tôi đầy dữ tợn: "Đến lượt tớ hỏi cậu!"

Nhưng tôi phẩy tay ngắt lời cô ấy: "Đừng vội vàng, đợi nửa tiếng nữa chúng ta nói tiếp."

7.

Sự thật đã chứng minh suy đoán của tôi là hoàn toàn chính xác, quả nhiên chúng tôi có thể nói bóng nói gió để có thể biết con số trên thẻ bài của người khác, chỉ cần không nói trực tiếp cho người khác là được.

Dùng phương pháp này, rất nhanh chúng tôi đã biết hết số trên thẻ bài của mọi người trong nhóm.

Trần mặc là 8, Hứa Khải là 6, Trịnh Chấn Hải là 6, Đinh Duyệt Di là 3, Tống Tư Toàn là 4.
Mà tôi, vẫn không bị lộ lá bài quỷ nhỏ của mình, khi mọi người đoán thẻ bài của tôi nhắc đến số 5, tôi im lặng một lúc.

Quy tắc trường quy định không thể nói dối đồng đội, nhưng tôi chỉ giữ im lặng, không có thẳng thắn thừa nhận đúng hay sai, cũng không thể tính là nói dối.

Nhưng tổng những con số trên thẻ của chúng tôi mới có 32, kém 4 mới đến 36.
Mấy người chúng tôi hai mặt nhìn nhau.

Đinh Duyệt Di có chút sốt ruột: "Thẩm Chiêu, cậu có nhiều ý tưởng, mau nghĩ cách, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Tôi cười khổ một chút: "Hiện tại cũng chỉ có hai cách."

Trần Mặc đấm tôi một cái: "Bây giờ là lúc nào mà cậu còn úp úp mở mở!"

____________________________________________________________

7
Sự thật đã chứng minh suy đoán của tôi là hoàn toàn chính xác, quả nhiên chúng tôi có thể nói bóng nói gió để có thể biết con số trên thẻ bài của người khác, chỉ cần không nói trực tiếp cho người khác là được.

Dùng phương pháp này, rất nhanh chúng tôi đã biết hết số trên thẻ bài của mọi người trong nhóm.

Trần mặc là 8, Hứa Khải là 6, Trịnh Chấn Hải là 6, Đinh Duyệt Di là 3, Tống Tư Toàn là 4.

Mà tôi, vẫn không bị lộ lá bài quỷ nhỏ của mình, khi mọi người đoán thẻ bài của tôi nhắc đến số 5, tôi im lặng một lúc.

Quy tắc trường quy định không thể nói dối đồng đội, nhưng tôi chỉ giữ im lặng, không có thẳng thắn thừa nhận đúng hay sai, cũng không thể tính là nói dối.

Nhưng tổng những con số trên thẻ của chúng tôi mới có 32, kém 4 mới đến 36.

Mấy người chúng tôi hai mặt nhìn nhau.

Đinh Duyệt Di có chút sốt ruột: "Thẩm Chiêu, cậu có nhiều ý tưởng, mau nghĩ cách, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Tôi cười khổ: "Hiện tại cũng chỉ có hai cách."

Trần Mặc đấm tôi một cái: "Bây giờ là lúc nào mà cậu còn úp úp mở mở!"

Tôi xoa bả vai bị Trần Mặc đấm: "Cách thứ nhất, chờ người mặc đồng phục đen, rồi trao đổi thẻ bài cùng người đó."

Mắt Tống Tư Toàn sáng ngời: "Đúng thế, thế mà tớ lại quên mất quy định này."

Nhưng Trịnh Chấn Hải lập tức hất cho một gáo nước lạnh.

"Nhưng mà, mấy ngày nay đã có ai gặp được người mặc đồng phục đen chưa?"

Mấy người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi lắc đầu.

Ánh mắt Tống Tư Toàn vừa sáng lên lại trở về với sự ảm đạm.

Trần Mặc đẩy tôi một lần nữa: "Không phải còn có biện pháp khác sao? Cậu mau nói đi!"

Tôi nhìn lướt mọi người một lượt, hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: "Cách còn lại chính là đoạt tấm thẻ bài có chứa số 4 của người khác."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Chúng tôi đều hiểu câu này có ý nghĩa gì.

Hứa Khải cắn răng một cái: "Khi mà cậu chết tôi sống như thế này ai rảnh lo nhân nghĩa đạo đức chứ. Chiêu ca, nếu chúng ta đã biết thiếu bao nhiêu, không bằng tranh một lần."

Đinh Duyệt Di cũng phụ họa: "Hứa Khải nói đúng, bản thân mình còn không lo xong thì ai còn quan tâm tới người khác."

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, gật gật đầu.

Hứa Khải thấy tôi đồng ý, ánh mắt trở nên kiên định, nói với tôi: "Như vậy, vấn đề cuối cùng. Làm sao chúng ta biết lá bài trên tay ai là con số 4?"

"Tớ biết một người có lá bài là 4."

Theo âm thanh, chúng tôi nhìn lại, người nói chuyện là Trịnh Chấn Hải.

"Lúc trước tớ vô tình nhìn thấy lá bài của Dương Diễm Nghị là 4."

Trịnh Chấn Hải chột dạ nói.

Dương Diễm Nghị!

Nghe thấy cái tên này, tôi không nhịn được căng thẳng trong lòng.

Nếu là người khác thì còn tạm được, nhưng Dương Diễm Nghị tuyệt đối không phải là một người đơn giản, muốn đối phó với cậu ta cũng không phải chuyện dễ dàng.

Hơn nữa, dựa theo tình hình trước mắt, trong tay Dương Diễm Nghị chắc là có 5 thẻ bài, thậm chí có khả năng đã gom đủ 21, trở thành người duy nhất thông qua đánh giá.

Tôi và Hứa Khải liếc nhau, không nói gì.

Ba nữ sinh cũng im lặng, sau một lúc lâu, cuối cùng Trần Mặc mở miệng nói: "Việc này nên giao cho mấy đồng chí nam sinh thôi."

Hứa Khải vừa nghe liền không vui: "Lời này của cậu có ý gì? Vì sao lại phải giao cho nam sinh? Bây giờ chúng ta chính là một nhóm. Ngược lại tớ cho rằng giao cho nữ sinh còn tốt hơn, ít nhất các cậu còn có thể dụ dỗ bằng vẻ bề ngoài."

Mặt Trần Mặc đỏ lên: "Hứa Khải, sao cậu lại nói khó nghe như vậy!"

Đinh Duyệt Di giữ chặt Trần Mặc đang tức giận: "Mặc Mặc, đừng tức giận, Hứa Khải nói vậy cũng có đạo lý. Dưới loại tình huống này, mọi người đều sẽ có lòng phòng bị, nữ sinh ngược lại còn có chút ưu thế."

Tôi nghĩ một chút rồi nói với Trần Mặc: "Cậu cố nghĩ cách để lừa Dương Diễm Nghị ra, còn lại bọn tớ sẽ giải quyết."

Trần Mặc còn muốn nói gì đó, nhưng hé miệng một lúc vẫn không thấy nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Bên cạnh, Trịnh Chấn Hải nhỏ giọng nói: "Việc này tớ không làm được, ta sẽ không tham gia. Thẩm Chiêu, cậu giúp tớ nhé."

Tôi liếc nhìn cậu ta một cái, không nói gì.

Tôi cũng hiểu tâm lý cậu ta đôi phần.

Tuy răng ở hoàn cảnh này, khó ai mãi có thể làm người tốt nhưng cũng đâu có ai muốn làm người xấu?

Sau khi tan học vào buổi tối, không biết Trần Mặc làm thế nào, thật sự lừa được Dương Diễm Nghị ra ngoài.

"Rốt cuộc cậu biết bí mật gì, nói ở đây luôn đi."

Vừa đến rừng cây nhỏ sau ký túc xá, Dương Diễm Nghị dừng bước.

"Tớ mới là người muốn nói bí mật cho cậu."

Tôi và Hứa Khải lần lượt đến đứng hai bên Dương Diễm Nghị.

"Là các cậu ấy ép tớ, tớ không biết gì hết, tớ đi trước đây!"

Trần Mặc nói xong vội vàng biến mất trong bóng đêm.

Dương Diễm Nghị nhìn tôi và Hứa Khải, nhíu mày, bỗng nhiên thả lỏng cười: "Làm gì thế? Khiến mọi người đều căng thẳng? Đều là bạn học của nhau, có gì từ từ bàn bạc."

Hứa Khải hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm Dương Diễm Nghị: "Vậy tớ nói thẳng. Bọn tớ cần thẻ bài của cậu."

Biểu cảm trên mặt Dương Diễm Nghị thay đổi, không tự giác lùi về phía sau một bước, lại bị tôi chặn đường.

"Các cậu, các cậu muốn thẻ bài của tớ làm gì?" Dương Diễm Nghị không tự giác nâng cao giọng.

"Đừng lảm nhảm nữa. Cho cậu hai lựa chọn, nếu không tự đưa ra thì......"

Hứa Khải lấy con dao găm bên hông ra.

Lòng tôi trùng xuống, không ngờ lần này Hứa Khải lại quyết tuyệt như vậy, còn dấu một con dao găm.

Xem ra tên ngốc này khi tàn nhẫn cũng là một nắm đấm tốt.

Hơi thở của Dương Diễm Nghị trở nên dồn dập: "Hai lựa chọn này có gì khác nhau sao? Đưa bài cho các cậu thì tớ cũng phải chết."

"Không đưa thẻ bài thì tớ sẽ đâm cậu, cậu có tin không!"

Ánh mắt Hứa Khải càng thêm hung ác, lưỡi dao găm đã đặt cạnh cổ Dương Diễm Nghị.

Dương Diễm Nghị cũng không cần đầu, nhắm mắt lạnh lùng nói: "Vậy cậu đâm chết tớ đi, ít nhất để tớ được chết một cách thoải mái."

"Cậu!"

Hứa Khải tức đến mức không nên lời.

Tôi bỗng nhiên cười, vỗ bả vai Dương Diễm Nghị, tiện tay kéo cánh tay đang cầm dao của Hứa Khải xuống.

"Tớ biết chuyện này hơi khó xử với cậu, nhưng tớ nói thật cho cậu biết, nhóm chúng tớ chỉ thiếu một lá bài trong tay cậu là có thể thông qua đánh giá. Hy sinh một mình cậu, cứu cả nhóm tớ đây không là việc rất vĩ đại à?"

Dương Diễm Nghị lạnh lùng nhìn tôi nói: "Việc lớn lao như thế, cậu tìm người khác đi, tớ không muốn làm anh hùng."

"Cậu thật sự cho rằng tớ không dám giết cậu sao!"

Hứa Khải tức muốn hộc máu, thế mà dám giơ dao đâm về phía Dương Diễm Nghị.

Tôi bắt lấy cánh tay của Hứa Khải, quay đầu nói với Dương Diễm Nghị: "Tớ cũng không cần cậu làm anh hùng, cậu yên tâm, dù cậu có cho chúng tớ lá bài này cậu cũng không chết."

Mặt Dương Diễm Nghị lạnh lùng mà nhìn tôi: "Quy tắc thứ nhất của trường học là tuyệt đối không được làm mất thẻ bài. Trái với quy tắc trường học sao tớ có thể sống?"

Tôi đè cánh tay Hứa Khải xuống, hướng Dương Diễm Nghị hơi hơi mỉm cười: "Nếu thẻ bài mà chúng tớ muốn vốn dĩ không phải là của cậu thì sao?"

Sắc mặt Dương Diễm Nghị thay đổi, rồi lại trở về như thường rất nhanh: "Cậu có ý gì."

Tôi vỗ vai của cậu ta nói: "Chúng tớ cần lá bài 4, tớ biết cậu có lá bài này, nhưng nó cũng không phải là lá bài của cậu."

Môi Dương Diễm Nghị run rẩy một chút, cau mày nói: "Tớ không hiểu cậu muốn nói gì."

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt cậu ta, chậm rãi nói: "Buổi tối ngày đầu tiên, tớ thấy cậu quay lại phòng học trống."

Dương Diễm Nghị hít sâu một hơi, bỗng nhiên thả lỏng cả người, từ trong túi móc ra một thẻ bài: "Cứ nói thẳng là cần lá số 4 là được rồi? Sao lại làm đến căng thẳng như vậy chứ."

Ta mới đưa tay ra định nhận lấy, lại bị Dương Diễm Nghị cản lại.

"Trước tiên cậu phải nói cho tớ biết làm sao cậu biết lá bài này không phải là thẻ gốc của tớ?"

Tôi hơi mỉm cười: "Rất đơn giản, cậu nhạy bén như thế, không thể nào để cho người khác nhìn trộm lá bài gốc của cậu được. Mà Trịnh Chấn Hải có thể biết bài trong tay cậu là số 4, chỉ có một khả năng, đó là lá bài cậu lấy của bạn học đã chết nhân lúc mọi người không để ý, còn chưa dấu kĩ đã bị Trịnh Chấn Hải nhìn thấy, cậu ấy mới hiểu lầm thẻ bài của cậu là con số 4."

Dương Diễm Nghị suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Cho nên lá bài của người còn lại đang ở trong tay cậu."

Hứa Khải mở to hai mắt: "Cậu, cậu...sao cậu lại biết?"

Tôi vỗ vai Hứa Khải: "Chỉ khi lấy được một tấm thẻ bài trong tay thì người thông minh cũng biết có một thẻ bài bị người khác lấy mất."

"Hả?"

Hứa Khải còn chưa kịp hiểu gì.

Tôi nhận thẻ bài từ tay Dương Diễm Nghị: "Học sinh giỏi xuất sắc, cảm ơn nhé."

Dương Diễm Nghị cười như không cười: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, không cần cảm ơn. Nhưng tớ cũng nhắc cậu một câu để ý những người xung quanh một chút."

"Hả?" Tôi nghi ngờ nhìn Dương Diễm Nghị. "Cậu có ý gì?"

Dương Diễm Nghị nhún vai: "Không có ý gì hết. Các cậu mau đi đi."

Tôi nhíu mày, có lẽ Dương Diễm Nghị biết điều gì đó.

Nhưng mà bây giờ cũng không tiện hỏi nhiều, sắp đến 12 giờ, chúng tôi cần tập hợp nhóm.

Tôi nhận lấy tấm thẻ bài mà Dương Diễm Nghị đưa, chuẩn bị kéo Hứa Khải rời đi.

"Thẻ bài của cậu là gì?"

"Của tớ là...... Á!"

Dương Diễm Nghị đột nhiên đặt câu hỏi, tôi nhanh chóng phản ứng, véo mạnh vào đùi Hứa Khải, lúc này mới kịp ngăn cậu ta buột miệng nói ra.

Tôi trợn mắt nhìn Dương Diễm Nghị một cái: "Dù sao không phải là lá bài số 4. Tạm biệt!"

Nói xong, tôi không quay đầu lại kéo Hứa Khải rời đi.

Chỉ nghe hình như phía sau truyền đến một tiếng thở dài.

Đi nhanh vài bước, cả người Hứa Khải đổ đầy mồ hôi, vỗ ngực nói: "Mẹ ơi, làm tớ sợ muốn chết, tí nữa thì tớ lỡ mồm nói ra thẻ bài của mình là gì rồi."

Tôi cau mày: "Không nghĩ Dương Diễm Nghị lại độc ác như vậy, nhân lúc chúng ta không chú ý để hỏi, để cậu không kịp suy nghĩ đánh chúng ta không kịp trở tay. Chiêu này quá độc."

Hứa Khải vừa thở hổn hển vừa nói: "Hô, may có Chiêu ca cậu kịp phản ứng, nếu không người anh em như tớ chắc đã không còn rồi. Chiêu ca, cậu đúng là thần hộ mệnh của tớ, chỉ nhờ chi tiết nhỏ đấy mà có thể kết luận thẻ bài số 4 không phải là thẻ bài gốc của Dương Diễm Nghị, thật lợi hại."

Tôi nghiền ngẫm nhìn cậu một lúc: "Tớ nói là tớ lừa cậu ta, cậu có tin không?"

Hai mắt Hứa Khải trừng lớn: "Mẹ nó, ca, cậu thật rất ngầu, thẻ này cũng do cậu lừa mới lấy được."

Tôi đánh nhẹ vào sau lưng cậu ta: "Được rồi, đừng bốc phét nữa, đi nhanh lên, những người khác vẫn đang chờ chúng ta đấy."

Mặt Hứa Khải đột nhiên đổi màu: "Cậu chờ tớ một chút, tớ đi vệ sinh đã......"

"Đúng là kẻ lười biếng luôn tìm mọi cách để trốn việc!"

8
Sau khi mấy người chúng tôi tập hợp lại, tôi đưa thẻ bài số 4 cho mọi người.

Trịnh Chấn Hải run rẩy hỏi: "Các cậu...... giết Dương Diễm Nghị rồi sao?"

Tôi lắc đầu: "Không có, dùng chút thủ đoạn nhỏ thôi."

"Vẫn tốt vẫn tốt, Chiêu ca rất thông minh. Nếu không, dù có vượt qua lần đánh giá đầu tiên, tớ cũng rất lo lắng."

Trịnh Chấn Hải vỗ ngực.

Không biết vì sao, đột nhiên tôi cảm thấy hơi bực bội.

"Tống Tư Toàn đâu rồi? Sao còn chưa tới?"

Đinh Duyệt Di bỗng nhiên mở miệng. Lúc này tôi mới để ý, Tống Tư Toàn chưa tới.

Đã sắp đến 12 giờ, Tống Tư Toàn vẫn vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến chúng tôi hơi lo lắng.

Khi một học kỳ mới bắt đầu, trường học đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Tất cả chúng tôi đều nhận được thông báo về nội quy mới của trường.

Nội quy trong trường:

1. Mỗi người được phát một thẻ bài trên tay, tuyệt đối không được làm mất thẻ bài.

2. Chưa có sự cho phép, không được tự ý trao đổi các thẻ bài với nhau.

3. Không được nói cho ai biết con số trên thẻ bài của bạn, kể cả đồng đội.

4. Hãy tin tưởng đồng đội của bạn, đừng lừa dối họ.

5. Nhà trường không phát đồng phục học sinh, nếu gặp học sinh mặc đồng phục màu đỏ xin bỏ qua, gặp học sinh mặc đồng phục màu đen có thể trao đổi thẻ bài.

6. Việc đánh giá kéo dài trong một tháng, trong một tháng này không ai được phép rời khỏi trường học.

Lưu ý:

Hãy tuân theo các quy tắc, nếu không bạn sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng.

Đừng cố hỏi giáo viên về thẻ bài, họ sẽ không nói cho bạn biết đâu.

Mọi người được chia thành sáu nhóm, tình hình phân nhóm sẽ được dán trước cửa lớp.

12 giờ tối chủ nhật hàng tuần sẽ tự động tiến hành đánh giá, đội nào không qua đánh giá sẽ bị trừng phạt.

Chỉ một học sinh có thể vượt qua bài đánh giá cuối cùng.

"Không lẽ cậu ấy chạy trốn à?"

Trần Mặc nói với vẻ lo lắng.
"Ở trường còn có thể trốn đi đâu? Nếu không, chúng ta chia nhau đi tìm cậu ấy?"

Trịnh Chấn Hải đề nghị.

Tôi lắc đầu nói: "Chúng ta vẫn nên đi cùng nhau, đừng chia ra, chẳng may gặp phải chuyện gì."

Mấy người chúng tôi đi dọc theo trường học tìm kiếm Tống Tư Toàn.

"A!"

Đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai của Trần Mặc.

Mấy người bọn tôi nhanh chóng chạy qua, lúc này mới biết nguyên nhân tại sao Trần Mặc lại hét lên.

Tống Tư Toàn nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

"Tống Tư Toàn! Cậu làm sao vậy? A!"

Đinh Duyệt Di tiến lên muốn đỡ Tống Tư Toàn, lại bỗng nhiên lùi về phía sau một bước.

"Cậu, cậu ấy hình như, đã chết......"

Không phải hình như, là khẳng định.

Theo ánh trăng tối tăm, mơ hồ có thể thấy, trên cổ Tống Tư Toàn có một vết dao.

Lúc này mấy người bọn tôi đều nói không ra lời.

"Thẻ bài, thẻ bài của cô ấy đâu rồi?"

Hứa Khải run rẩy mà nói.

Đúng vậy, thẻ bài, điều quan trọng nhất bây giờ chính là thẻ bài.

Chúng tôi vất vả gom đủ 36, nếu Tống Tư Toàn chết, vậy những nỗ lực trước đây đều uổng phí hay sao.

Mấy người chúng tôi cũng không buồn lo lắng khổ sở, vội vàng tìm trên người Tống Tư Toàn.

Nhưng tìm ở mọi nơi có thể dấu vẫn không tìm được thẻ bài số 4 của Tống Tư Toàn.

"Chắc là do cậu ấy làm mất thẻ bài nên mới bị quy tắc trừng phạt."

"Vậy phải làm sao bây giờ, mãi mới gom đủ, cậu ấy lại làm mất thẻ bài, đây không phải là muốn hại chết tất cả chúng ta sao!"

Không ai cảm thấy buồn rầu vì cái chết của Tống Tư Toàn nữa, chỉ còn lại sự sợ hãi với vận mệnh của chính mình.

Nhưng mà tôi biết rõ, Tống Tư Toàn không phải tự nhiên bị mất thẻ bài, mà là bị người khác hại chết.

Bởi vì tôi phát hiện ở bãi cỏ bên cạnh có thẻ bài bị đốt chỉ còn lộ ra một góc số 4

Sẽ là ai làm?

Dương Diễm Nghị? Cậu ta là người duy nhất biết nhóm chúng tôi vừa đủ 36.

Nhưng tôi lại nghĩ tới câu nói hôm nay của Dương Diễm Nghị.

"Để ý những người bên cạnh."

Tôi không nói phát hiện vừa rồi ra mà im lặng quan sát phản ứng của những người xung quanh.

Ít nhất trước mắt, tôi chưa phát hiện người nào khả nghi.

Lúc tôi vẫn đang suy nghĩ, tiếng chuông 12 giờ tiếng vang lên.

"Chúc mừng hai nhóm học sinh thông qua đánh giá, những nhóm chưa thông qua đều phải chịu trừng phạt, một nửa thành viên nhóm sẽ tử vong. Các bạn học còn lại hãy cố gắng vượt qua bài đánh giá tiếp theo."

Âm thanh thông báo đột nhiên vang lên, ngay sau đó, trong trường học không ngừng vang lên tiếng hét thảm thiết.

May mắn, mấy người chúng tôi không bị làm sao.
Chẳng lẽ, chúng tôi là một trong hai nhóm vượt qua bài đánh giá sao?

Không thể như vậy, rõ ràng Tống Tư Toàn chết trước 12h, thẻ bài cũng bị hủy, vậy chúng tôi vượt qua bài đánh giá bằng cách nào?

Thấy những người khác vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sống sót sau tai nạn, mà tôi lại nảy ra một ý tưởng đáng sợ.

Hứa Khải vỗ vai tôi nói: "Chiêu ca, chúng ta an toàn! Lần này may mà có cậu!"

Trần Mặc cũng nói với tôi: "Đúng vậy Thẩm Chiêu, còn may là có cậu, bằng không chúng tớ cũng không biết phải làm thế nào."

Tôi bất đắc dĩ mà cười: "Các cậu có nhận ra điều gì khác không?"

"Chuyện gì?"

"Lần tiếp theo chúng ta phải làm thế nào mới có thể thông qua?"

Tôi vừa nói lời này ra, vẻ mặt Đinh Duyệt Di trở nên không vui: "Đừng làm mất hứng, vừa mới thông qua một vòng, còn không cho mọi người vui mừng một chút sao?"

Tôi không để ý đến cô ấy, nói tiếp: "Muốn vượt qua ở lượt tiếp theo cần 30, hiện giờ Tống Tư Toàn đã chết, tổng con số trên thẻ bài của chúng ta là 32, thừa 2."

Vài người đều im lặng.

Cuối cùng vẫn là Trần Mặc lên tiếng: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, ít nhất mấy ngày nay chúng ta vẫn còn sống không phải sao? Hôm nay ngủ ngon đi đã."

Nói xong, Trần Mặc liền xoay người rời đi.

Mấy người chúng tôi tạm biệt nhau rồi cũng từng người về ký túc xá.

Suốt một đêm tôi đều không thể đi vào giấc ngủ, đêm nay có quá điểm đáng ngờ.

9

Sáng sớm hôm sau, giáo viên vẫn tới lớp như thường, nhưng trong lớp cũng không còn lại bao nhiêu bạn học.

Sau buổi đánh giá đêm qua, hiện giờ trong lớp chỉ còn lại 20 người.

20 người, số người này không đúng.

Thông qua 2 nhóm, không thông qua 4 nhóm, mỗi nhóm 6 người, mỗi nhóm chết một nửa thành viên, chắc là có 2 người phải chết.

Có 36 người, mà 12 người chết thì phải còn lại 24 người chứ.

Nhưng hôm nay trong lớp lại chỉ có 20 người.

"Thật sự quá thảm, tớ trơ mắt nhìn Trương Oánh bị chém thành hai nửa, mẹ ơi, thật là đáng sợ."

"Đúng vậy, mấy người bạn cùng phòng của tớ đều chết, tớ thật sự chịu không nổi, tớ phải về nhà huhuhu."

"Chúng ta đều không trốn được, không trốn được."

Mấy người trong lớp mồm năm miệng mười mà bàn luận.

Tôi nhân lúc mọi người đang thảo luận, lặng lẽ lên trên bục giảng, hỏi giáo viên đang hăng hái giảng bài: "Thưa thầy, thầy có thể cho em xin một bản danh sách chia nhóm được không ạ?"

Giáo viên dừng không viết bảng nữa, từ trong túi lấy ra một tờ giấy A4, sau đó mặt mày lại bắt đầu hớn hở giảng bài.

Tôi nhận lấy tờ giấy A4, nắm chặt trong lòng bàn tay, đi ra khỏi phòng học.

Đi vào phòng vệ sinh, tôi run rẩy mở tờ giấy kia ra xem, sau khi xem xong, cả người tôi chảy mồ hôi ướt đẫm.

Sau khi về phòng học, tôi cố tỏ ra bình tĩnh trở lại chỗ ngồi.

Trịnh Chấn Hải thò người tới hỏi tôi: "Thẩm Chiêu, cậu vừa nói gì cùng thầy giáo thế?"

Tôi hơi mỉm cười: "Không có gì, hỏi bừa vài câu thôi, không gì phản ứng."

Trịnh Chấn Hải hỏi tiếp: "Nhưng hình như tớ thấy thầy giáo đưa cho cậu cái gì đó?"

Tôi lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đưa cho cậu ta: "Cậu nói cái này?"

Trịnh Chấn Hải mở ra xem, là một bài văn mẫu xuất sắc.

"Bây giờ là lúc nào mà cậu vẫn còn muốn viết văn thế?"

"Tớ cũng không muốn, là thầy giáo đưa cho tớ."

Đuổi đi Trịnh Chấn Hải, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh.

Là danh sách phân nhóm lần thứ ba.

Cũng không khác lần trước lắm, chỉ là thiếu mất vài người.

Trong lòng tôi hiểu rõ, sợ là thời gian còn lại không nhiều lắm.

chỉ còn lại ba nhóm, gần như không có khả năng thông qua khảo sát.

Nếu thật như vậy, qua cuối tuần này, còn phải có một nửa số người phải chết.

Tôi cần phải hành động ngay.

Buổi tối sau khi tan học, tôi tìm đến Dương Diễm Nghị.

"Tớ muốn hỏi cậu một vấn đề."

"Như thế nào? Vẫn muốn lấy thẻ bài của tớ sao?"

Dương Diễm Nghị có chút cảnh giác.

Tôi ra vẻ thoải mái mà cười cười: "Cũng không phải. Ngày hôm qua tớ lấy thẻ bài, cậu lừa tôi với Hứa Khải, coi như hòa nhau."

Dương Diễm Nghị liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì.

Tiếp theo tôi nói: "Tớ có một phần tình báo vô cùng quan trọng, tớ chỉ muốn biết, cậu có thể tin được hay không?"

Hai mắt Dương Diễm Nghị sáng ngời, trầm tư một lúc rồi nói: "Được, cậu hỏi đi."

"Ba người ở kí túc xá cùng cậu có phải do cậu giết tôi."

"......"

Dương Diễm Nghị nhìn chằm chằm tôi, không trả lời.

Tôi cũng không nóng nảy, nhìn ngược lại cậu ta.
Sau một lúc lâu, Dương Diễm Nghị bỗng nhiên nghiền ngẫm cười, mở miệng nói: "Tớ nói không phải tớ, cậu tin không?"

Tôi nhún vai: "Qua nửa tiếng nữa, tớ sẽ biết có thể hay không tin."

Ánh mắt Dương Diễm Nghị trở nên quái dị: "Cậu có ý gì?"

Tôi không nói chuyện, lại dời đề tài đi.

Đợi qua nửa tiếng, Dương Diễm Nghị vẫn yên bình đứng đó.

"Được rồi Thẩm Chiêu, đừng nói lung tung, qua nửa tiếng rồi, mau nói cho tớ biết cậu muốn gì?"
Tôi nhìn thời gian, gật đầu: "Xem ra cậu thật sự đáng tin. Ở đây tớ có một phần danh sách, tớ nghĩ cậu xem xong sẽ thấy chấn động."

Tay tôi cầm giấy đưa cho Dương Diễm Nghị.

Dương Diễm Nghị xem xong, hai mắt trợn như muốn rớt ra, cả người không tự giác run rẩy.

Không sai, trong tay tôi chính là danh sách phân nhóm lần thứ nhất.

Tôi, Dương Diễm Nghị, Hứa Khải, Trần Mặc, Trình Bân và Tống Tư Toàn vừa chết là một nhóm.

Mà Trịnh Chấn Hải và Đinh Duyệt Di cùng với Văn Siêu là một nhóm.

"Danh sách phân nhóm đã bị người khác đổi mất!"

Dương Diễm Nghị gần như gào thét.

Tôi nhanh chóng che miệng cậu ta lại.

"Có người muốn lợi dụng danh sách phân nhóm để hại người khác."

Tôi kìm nén lửa giận trong lòng, thấp giọng nói.
Dương Diễm Nghị không thể tin tưởng mà lắc đầu: "Tớ nghĩ có người đã trộm danh sách phân nhóm lần đầu tiên, không ngờ tới danh sách phân nhóm lần thứ hai và thứ ba cũng bị đổi. Thật là đáng sợ. Bới vậy nhóm tớ dù đã đủ 36 nhưng vẫn không vượt qua bài đánh giá, hóa ra tớ và bọn họ không cùng một nhóm!"

Tôi hít một hơi thật sâu, từ từ nói: "Người đổi danh sách nhóm chỉ có thể là người trong hai nhóm của chúng ta, dựa vào danh sách phân nhóm lần đầu tiên và những người bây giờ vẫn sống, ngoài nhóm của chúng ta còn nhóm của Trịnh Chấn Hải thông qua đánh giá."

Dương Diễm Nghị gật đầu: "Cậu và tớ không có khả năng đổi danh sách, hơn nữa dựa vào tình huống bây giờ, nhóm Trịnh Chấn Hải chắc chắn có người trong tay thừa vài lá bài."

Đúng vậy, nhóm chúng tôi có 5 người, vừa đủ 36, mà nhóm Trịnh Chấn Hải chỉ có 3 người, lại có thể gom đủ 36, điều này khẳng định, trong tay ba người họ chắc chắn có người trong tay có nhiều hơn một lá bài.

Tôi nói Dương Diễm Nghị: "Mấy ngày nay, chúng ta đừng để lộ, chú ý xung quanh một chút, phải tìm ra kẻ độc ác này. Nhưng muốn thông qua lần đánh giá thứ hai, nhóm chúng ta vẫn thiếu một ít."

Không nghĩ tới Dương Diễm Nghị cười thần bí: "Yên tâm, chúng ta sẽ không sao."

Tôi ngạc nhiên, ngay sau đó liền hiểu ý của Dương Diễm Nghị.

"Thẻ bài của cậu là A."

"Làm đồng đội, cậu cũng nên cho tớ biết thẻ bài của cậu là gì chứ?"

Tôi cũng cười thần bí: "Bây giờ chưa phải lúc, đợi đến khi cần thiết tớ sẽ nói cho cậu biết."

Nói xong tôi xoay người rời đi.

Không nghĩ rằng phía sau lại vang lên một câu: "Hóa ra là vậy."

10

Mấy ngày nay tạm thời bình an không có việc gì, nhưng mà quy tắc cuối cùng của vườn trường cuối cùng cũng xuất hiện.

Trên đường đi, tôi và Hứa Khải gặp người mặc đồng phục đỏ.

Người mặc đồng phục đỏ thấp giọng thì thầm với chúng tôi: "Cậu muốn đổi thẻ bài không?"

"Quy tắc thứ 5 của vương trường: Nhà trường không phát đồng phục học sinh, nếu gặp người mặc đồng phục màu đỏ xin bỏ qua, gặp người mặc đồng phục màu đen có thể trao đổi thẻ bài."

Tôi vội kéo Hứa Khải tránh xa người mặc đồng phục đỏ.

Trong lúc vô tình, tôi vô tình nhìn thấy "mặt" của người mặc đồ đỏ dưới lớp mũ.

Trong nháy mắt, cả người tôi lập tức rợn da gà.

Bên dưới lớp mũ kia hoàn toàn không có mặt!

Chỉ có một hố đen sâu không thấy đáy, thỉnh thoảng lại hiện lên một vài tia điện, bày tỏ nó rất tức giận.

Tôi kìm nén sự sợ hãi trong lòng, nhanh chân rời đi.

Không ngờ mới đi được vài bước, thế mà lại gặp một người mặc đồng phục đen.

Hứa Khải chọc chọc tôi: "Chiêu ca, cậu nhìn kìa, là người mặc đồng phục đen!"

Gặp người mặc đồng phục màu đen có thể trao đổi thẻ bài!

Nhưng hiện tại, có thể đổi thẻ bài hay không cũng không quan trọng, có lá A của Dương Diễm Nghị, chúng tôi đã thông qua đợt đánh giá thứ hai.

Nhưng Hứa Khải không biết.

"Chiêu ca, chúng ta không phải thừa 2 sao? Nếu không tớ đi đổi, chúng ta sẽ vượt qua."

Tôi nói thầm: "Đừng vội vàng, để tớ quan sát một chút."

Khi nói chuyện, người mặc đồng phục đen lặng lẽ đi đến chỗ chúng tôi.

"Cậu muốn đổi thẻ bài không?"

Người mặc đồng phục đen cúi đầu rất thấp, tôi không thể nhìn thấy gì dưới lớp mũ.

Gan tôi lớn hỏi: "Muốn, cậu có thể đổi cho tôi thẻ gì?"

"Tôi chỉ đổi lá tiểu quỷ."

Âm thanh máy móc khàn khàn vang lên.

Cả người tôi run rẩy.

Đổi tiểu quỷ!


Từ đầu tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tin tức về tiểu quỷ.
Tôi kìm nén cảm xúc, giả vờ bình tĩnh mà nói: "Hóa ra trong các thẻ bài có lá tiểu quỷ sao? Tiểu quỷ có tác dụng gì?"

Người mặc đồng phục đen không trả lời, chỉ là lặp lại: "Tôi chỉ đổi lá tiểu quỷ."
Hứa Khải có chút sốt ruột: "Tại sao chỉ đổi lá tiểu quỷ? Tôi còn không biết có lá tiểu quỷ trong bộ bài."
Người mặc đồng phục đen không trả lời, cúi đầu đi về phía trước.
Ta xoa xoa lòng bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh, nói với Hứa Khải: "Đi thôi, hình như người mặc đồ đen không muốn đổi bài."
Người mặc đồng phục đen chỉ đổi lá tiểu quỷ, đây là điều mà tôi không hề nghĩ tới.
Nếu là như thế này, chẳng lẽ lá tiểu quỷ có tác dụng để đổi bài sao?
Tôi còn đang suy nghĩ, không ngờ tới đột nhiên truyền đến một âm thanh.
"Tớ đổi bài với người mặc đồng phục đen, giảm 2, chúng ta có thể thông qua rồi!"
Trần Mặc chạy từ phía sau tới.

Hứa Khải nghi ngờ hỏi: "Người mặc đồng phục đen không phải chỉ đổi lá tiểu quỷ sao? Cậu có lá tiểu quỷ à?"

Trần Mặc sửng sốt một chút: "Tiểu quỷ gì? Các cậu không phải biết số trên lá bài của tớ à?"
Tôi giữ chặt Trần Mặc: "Người mặc đồng phục đen nói gì với cậu?"
"Anh ta...... Anh ta hỏi tớ có muốn đổi thẻ bài không? Tớ nói lá cần đổi với anh ta, anh ta liền đổi cho tớ."
Tôi nhìn chằm chằm Trần Mặc: "Cậu đổi lúc nào?"
Trần Mặc bị tôi nhìn chằm chằm đến nổi da gà: "Hả, chính là lúc nãy, chắc khoảng nửa tiếng trước. Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

"Cậu không sao chứ?"

"Không sao, vì sao hai cậu cứ thần thần bí bí nhìn tớ như vậy, rốt cuộc sảy ra chuyện gì?"
Tôi nhận ra điều gì đã xảy ra, liếc mắt nhìn Hứa Khải một cái.
"Người mặc đồng phục đen vừa rồi chúng ta gặp là giả."

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, liền thấy Dương Diễm Nghị bước nhanh đến chỗ tôi, nói nhỏ bên tai tôi: "Trình Bân chết rồi."
Ngay lập tức tôi rợn hết người.
Trình Bân là thành viên nhóm chúng tôi, theo lý thuyết, nhóm chúng tôi đã thông qua, sẽ không có thành viên tử vong, hiện giờ có người đột nhiên đã chết, chỉ có một khả năng.
Người kia lại ra tay.

Chúng tôi nhanh chóng đi theo Dương Diễm Nghị chạy tới hiện trường.
Trình Bân bị đá đè chết, Dương Diễm Nghị chứng kiến toàn bộ quá trình.
Nếu không phải bị người khác trực tiếp giết chết, vậy thuyết minh, Trình Bân là bị người ta lợi dụng quy tắc hại chết.
Tôi đi đến bên cạnh thi thể Trình Bân, nhìn thấy trường hợp đẫm máu khiến tôi cảm thấy không khỏe.

Tôi cố nén ghê tởm, đá đá thi thể cậu ta.
Quả nhiên tìm được một tấm thẻ bài.
Là con số 9!
Dương Diễm Nghị đi lên phía trước, nói nhỏ bên tai tôi: "Tớ biết lá bài trước đây của Trình Bân, là con số 3."
Khi bị phân nhầm, Dương Diễm Nghị và Trình Bân là cùng một nhóm, biết con số trên bài của Trình Bân cũng là điều bình thường.
Hiện giờ thẻ bài Trình Bân biến thành 9, điều này nghĩa, cậu ta đã đổi bài cùng người khác.

Những người sống đến bây giờ, đều biết quy định của trường, không được tự ý đổi bài.

Trình Bân sẽ không ngốc đến mức đổi bài cùng người khác.
Như vậy chỉ có một cách giải thích, cậu ta gặp người mà cậu ta cảm thấy có thể đổi thẻ bài.
Người mặc đồng phục đen!
Người mặc đồng phục đen chỉ đổi lá tiểu quỷ!
Xem ra trước khi gặp chúng tôi, hanh ta gom đủ những thẻ bài mình muốn thông qua Trình Bân , sau đó mới đi tìm chúng tôi muốn đổi tiểu quỷ.

Não tôi chợt sáng lên, cuối cùng cũng biết rõ thân phận của người mặc đồ đen.
"A!" Ở xa đột nhiên truyền đến giọng nữ thét chói ta.
"Trần Mặc!" Dương Diễm Nghị phản ứng đầu tiên, nhanh chóng chạy qua.
Tôi chạy ngay theo phía sau, chỉ thấy Trần Mặc nằm liệt dưới đất, cả người không ngừng run rẩy.
"Cậu bị làm sao vậy? Có bị thương không?" Dương Diễm Nghị vội vàng tiến đến nâng Trần Mặc dậy.

Trần Mặc lắp bắp nói: "Tớ, tớ, vừa rồi, có người mặc đồng phục đen tấn công tớ!"

Lúc này tôi mới để ý, trên cổ Trần Mặc có vệt máu.
Trần Mặc vừa khóc nức nở vừa nói: "May mắn tớ trốn kịp, không thì, không thì......huhuhu."
Người mặc đồng phục đen tấn công Trần Mặc.
Tôi âm thầm lặp đi lặp lại, mọi việc càng ngày càng trở nên kì lạ.
Lúc này Hứa Khải cũng chạy tới đây: "Sao lại thế này?"
Tôi cau mày nói: "Người mặc đồng phục đen lúc nãy chúng ta gặp lại đột nhiên xuất hiện."

"Hả?" Hứa Khải trợn tròn hai mắt, "Mẹ nó, nếu không phải tớ đi vệ sinh, tớ nhất định sẽ đánh chết anh ta."

Đây là lúc vạch trần thân phận thực sự của người mặc đồng phục đen.
Nhưng mà trước hết, còn vài điều tôi chưa rõ.
Tôi quay đầu hỏi Hứa Khải: "Hứa Khải, cậu có phát hiện một vấn đề không?"
Hứa Khải có chút mê mang: "Cái gì?"
"Xác của các bạn học trước đây đâu mất rồi?"

Tôi vừa nói xong, Dương Diễm Nghị đang an ủi Trần Mặc cũng quay đầu lại.

"Đúng vậy, mỗi lần có người, một lúc sau, xác của bọn họ biến mất. Trước đây tớ cũng không để ý."
Hứa Khải gãi đầu: "Có phải là giống Mã Tráng giống nhau, đột nhiên biến mất?"

Tôi lắc đầu: "Không đúng, lúc đó Mã Tráng chết không bao lâu đột nhiên biến mất. Nhưng thời gian biến mất của mấy bạn học khác đều không cố định. Hai người bị quạt điện giết chết đến khi kết thúc buổi tự học buổi tối cũng không biến mất, lâu như thế xác Trình Bân cũng không biến mất. Tớ nghĩ nếu chúng ta luôn ở đây thì xác bọn họ sẽ không biến mất."

Dương Diễm Nghị lẩm bẩm nói: "Ý của cậu là, có người nhân lúc không có ai tới dọn xác?"
"Hơn nữa không chỉ có một người."
Dương Diễm Nghị gật đầu: "Đứng vậy, lần đánh giá đầu tiên chết nhiều người như vậy, tất cả đều biến mất trong một đêm."
Tôi nói tiếp: "Còn có một việc. quy tắc vườn trường có nêu, chưa có sự cho phép, không được tự ý trao đổi các thẻ bài với nhau. Vậy điều này nghĩa là, nếu được cho phép, là có thể trao đổi thẻ bài, đúng không?"

Dương Diễm Nghị gật đầu: "Không sai, Chắc là vậy."
"Như vậy, là trải qua ai cho phép đâu?"
"Này......"
Không có ai trả lời được.
Tôi nhìn qua một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Hứa Khải.
"Hứa Khải, tớ và Dương Diễm Nghị có thể đổi thẻ bài với nhau không?"

"Có thể." Hứa Khải buột miệng trả lời, tiếp theo lại nhận ra điều không đúng. "Không phải, Chiêu ca, tớ có đồng ý cũng vô dụng thôi."
Tôi hơi mỉm cười, trực tiếp lấy lá tiểu quỷ, đưa cho Dương Diễm Nghị.
11
"Cậu làm gì vậy! Chiêu ca, cậu điên à!"
Hứa Khải trợn tròn đôi mắt, hét lớn.
Lúc này Trần Mặc cũng trợn mắt há hốc mồm: "Thẩm Chiêu, cậu, cậu đang làm cái gì thế? Cậu muốn tự sát sao?"

Dương Diễm Nghị vốn định nói điểm cái gì đó, nhìn thấy ánh mắt kiên định của tôi liền nuốt lời bên miệng xuống, không hề do dự, lấy ra thẻ bài A của cậu ta.
Hứa Khải liên tục lùi về sau mấy bước: "Cậu, cậu, cậu, cậu không muốn sống nữa sao?"

Tôi vẫn giữ nụ cười: "Đúng vậy, không có thời gian, tớ phải đánh cược mạng sống của mình, đánh cược suy nghĩ của tớ là đúng."
Hứa Khải không tin được nhìn tôi: "Cậu nghĩ gì?"
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta: "Cậu là người của bọn họ."
Không khí ngưng đọng trong nháy mắt, cả trường an tĩnh đến đáng sợ, thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim đập của chúng tôi.
Tất cả mọi người đều giữ im lặng, khoảng nửa tiếng sau, tôi và Dương Diễm Nghị vẫn bình yên vô sự.
Tôi đã cược đúng rồi.
Hứa Khái giống như quả bóng cao su bị xì hơi, vô lực hỏi: "Cậu, rốt cuộc làm sao cậu phát hiện ra?"

Cả người tôi thả lỏng, giống như sự kích động khi được gặp Tử Thần trong chốc lát, khóe miệng hơi cong lên, mở miệng nói: "Từ lúc cậu giết Tống Tư Toàn."
Mặt Hứa Khải trở nên quái dị: "Cậu làm sao biết là do tôi giết chết Tống Tư Toàn?"

Tôi hơi mỉm cười: "Bởi vì chỉ có cậu có thời gian gây án. Nơi mà Tống Tư Toàn chết ở cạnh WC gần nơi cậu ở, ngoại trừ cậu, còn có thể là ai?"
"Sao cậu không nghi ngờ Dương Diễm Nghị?"

Tôi liếc mắt nhìn Dương Diễm Nghị một cái: "Đúng vậy, ban đầu tôi cũng nghi ngờ là cậu ta. Nhưng sau khi nói chuyện cùng cậu ta, tớ phát hiện rằng cậu ta không có lý do để làm vậy. Như vậy đối tượng hoài nghi chỉ còn duy nhất cậu."
Hứa Khải cắn răng: "Vậy tớ cũng có lý do gì đâu? Dù đó Tống Tư Toàn cũng là thành viên cùng nhóm với chúng ta."
Tôi nhìn chằm chằm mắt cậu ta, nói tiếp: "Nếu cậu giống chúng tớ, đều là người bình thường, đương nhiên không có lý do gì làm như vậy. Nhưng cậu không phải, cậu gươi là người của bọn họ."
"Cậu giết chết Tống Tư Toàn, nhưng không hề lấy thẻ bài của cậu ấy, nếu là người bình thường, làm như vậy hoàn toàn không hợp logic. Bởi vì người bình thường tấn công người khác cũng là vì thẻ bài, cho dù tạm thời không dùng được cũng sẽ giữ lấy, rốt cuộc thì mới là vòng thứ nhất, thêm một tấm thẻ bài lại thêm một phần chắc chắn."

"Mà cậu lại đốt lá bài này. Cậu làm như vậy, đầu tiên là để hai nhóm chúng tớ không có cách nào thông qua đánh giá, thứ hai là để khiến mọi người hoảng loạn, khiến cho chúng tớ nghi ngờ nhau. Tớ đoán đúng không?"
Sắc mặt Hứa Khải hơi đổi, ngay sau đó cười lạnh một tiếng: "Hả, chỉ dựa vào vài tiếng này, cậu liền lập tức kết luận tớ có vấn đề?"

Tôi vỗ vai cậu ta: "Đương nhiên không, điều đó chỉ khiến tớ hoài nghi, điều khiến tớ chắc chắn cậu có vấn đề chính là lúc nãy, khi cậu muốn giết Trần Mặc."
Trần Mặc mở to hai mắt nhìn: "Cậu nói người vữa nãy tấn công tớ là Hứa Khải?"

Tôi cười lạnh: "Không thì sao? Xung quanh nơi này trừ bỏ chúng ta, còn có người khác sao?"
Trần Mặc khó có thể tin: "Không có khả năng, rõ ràng người vừa nãy tấn công tớ mặc đồng phục màu đen!"
Ta giương cằm về phía rừng cây: "Nếu không chúng ta qua bên kia tìm một lúc, thử tìm xem có bộ đồng phục đen nào bị vứt không?"
"Không cần tìm, đúng là tớ."
Hứa Khải thở dài một hơi: "Ai, tớ nghe được người mặc đồ đen, liền nghĩ muốn đóng giả người mặc đồng phục đen quấy rối phán đoán của các cậu, không nghĩ tới là do quá mức nóng vội. Nhưng mà sao cậu chắc chắn tớ là người tấn công Trần Mặc?"

"Bởi vì hình như cậu không có cách nào lợi dụng quy tắc để giết người, đúng không?"
Biểu cảm trên mặt Hứa Khải thay đổi: "Cậu, cậu!"
Tôi nói: "Từ lúc Tống Tư Toàn chết, tớ bắt đầu nghi ngờ cậu, vô tình đoán nếu cậu không phải là người bình thường thì sao? Vừa nãy khi cậu tấn công Tần Mặc càng khiến tớ nghi ngờ hơn. Cho nên tớ đoán cậu là người của bọn họ. Mà các quy tắc trong vườn trường phải được các người thông qua. Cho nên tớ mới mượn họ tên của Dương Diễm Nghị thử một lần, không ngờ, tớ cược chính xác."

Hứa Khải trở nên uể oải: "Tôi không nghĩ tới cậu dám đánh cược tới mức này. Không sai, sau khi chúng tôi đồng ý mới có thể trao đổi thẻ bài. Hơn nữa giả thiết của tôi là chỉ cần có người hỏi thì tôi phải đồng."
"Tớ đoán được, cho nên, lúc vừa nãy cậu mới buột miệng nói đồng ý."
Tôi gật đầu, nói tiếp: "Mấy cái xác trong trường học cũng là do các người dọn sạch?"
Hứa Khải không phủ nhận: "Đúng vậy, việc này mà cậu cũng đoán được?"
Tôi cười cười: "Lúc đầu thì không, nhưng mà sau khi xác định thân phận của cậu, nghĩ đến việc cậu lén chạy đến WC thì mới dám chắc chắn."
Hứa Khải hít sâu một hơi: "Cậu đúng là rất thông minh, tôi chịu thua."
Nụ cười của tôi ngừng lại, dò hỏi cậu ta: "Quy tắc về quỷ lớn và quỷ nhỏ là gì?"
"Gom đủ quỷ lớn và quỷ nhỏ mới có thể thông qua đánh giá. Còn nữa, gom đủ quỷ lớn và quỷ nhỏ cũng phương pháp duy nhất để kết thúc trò chơi. Nếu các cậu hỏi người mặc đồng phục đen, họ cũng sẽ nói cho mấy người."

Hóa ra là như vậy, mấu chốt để thông qua đánh giá là hai lá quỷ lớn và quỷ nhỏ!

Một khi đã như vậy, chúng tôi cũng không thể kéo dài, cần nhanh chóng tìm ra lá quỷ lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #zhihu