TÔI VÀ BÁC SĨ PHÁP Y - ting ting tang tang


Tôi đến nhà tang lễ gặp anh họ, sau đó tôi bị say nắng, cho nên anh họ đã đưa tôi lên giường nằm nghỉ ngơi. Một lúc sau, bác sĩ pháp y đến dùng dao cắt quần áo của tôi .

Tôi che ngực hét lên: "Đồ lưu manh..."

"Tôi đối với ma nữ không có hứng thú."

Vị bác sĩ pháp y đẹp trai lạnh lùng đẩy chiếc kính gọng vàng.

1.
Nắng như thiêu đốt, cả thành phố bị bao trùm bởi luồng nhiệt hầm hập như đổ lửa, cầm hộp súp gà bốc khói nghi ngút mà tôi như muốn tan chảy.

"Tiếu Tiếu, nắng nóng như vậy sao em lại đến đây?"

Anh họ mồ hôi đầm đìa chạy tới, tôi đưa cho anh bát súp gà trên tay, bỗng nhiên mắt tôi tối sầm lại.

Tôi loạng choạng nắm cánh tay anh họ.

"Anh ơi, em bị say nắng rồi, anh đỡ em nằm chỗ mát đi."

Anh họ hốt hoảng ôm chầm lấy tôi.

"Tìm chỗ nào mát bây giờ? Tiếu Tiếu, chờ chút, anh đưa em đến chỗ này."

Giọng của anh ấy ồn ào đến mức dường như vọng lại từ rất xa, tôi quỵ xuống và hoàn toàn mất đi ý thức.

Chẳng mấy chốc, tôi tỉnh dậy vì lạnh.

Chiếc giường bên dưới vừa lạnh vừa cứng, ngọn đèn trên đầu lại quá lóa mắt, một bóng người đứng bên cạnh đang nhìn tôi.

Anh ta đeo khẩu trang, đôi mắt híp lại, vẻ đẹp trai ẩn sau gọng kính vàng, đang nhìn tôi chăm chú.

Tôi cảm thấy bối rối.

Giây tiếp theo, anh giơ con dao trong tay lên và nhanh chóng cắt quần áo của tôi.

Vì là mùa hè, nên tôi chỉ mặc chiếc áo thun mỏng, vải tuột ra hai bên dưới lưỡi dao sắc. Tôi thở hổn hển, lấy tay che ngực và hét lên.

"Ah--"

"Đồ lưu manh, đồ biến thái..."

Người đàn ông sững người một lúc, sau đó bình tĩnh đưa tay đẩy gọng kính.

"Yên tâm đi, tôi là pháp y, tôi không có hứng thú với nữ quỷ."

Bác sĩ pháp y, nữ quỷ?

Tôi hoàn toàn chết lặng, không, tôi chỉ bị say nắng thôi mà, không lẽ đã hẹo rồi sao?

Tôi khóc rống lên.

"Bác sĩ, tôi cảm thấy mình còn có thể cứu được, không cần hỏa táng đâu?"

"Thầy bói nói tôi có thể sống đến chín mươi chín tuổi, oa oa, tôi cũng không muốn chết sớm như vậy."

Tôi khóc rất thảm, nước mắt dính vào bộ quần áo của anh ta.

Anh nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, cau mày, ánh mắt nghiêm túc.

2
Một lúc sau, anh cởi bộ đồ phẫu thuật màu xanh và ném cho tôi.

"Nói nhảm gì vậy, đây là phòng khám nghiệm tử thi, ai cho cô tới đây?"

"Giang Thần? Ôi, sao anh lại ở đây..."

Tôi vừa mặc xong bộ đồ phẫu thuật, anh họ mở cửa đi vào, nhìn thấy hai người chúng tôi, anh ấy giật mình, vội giải thích với Giang Thần.

"Em gái tôi bị say nắng, thấy phòng giải phẫu không có ai sử dụng nên đưa con bé đến đây nghỉ ngơi, không ngờ lại phát sinh hiểu lầm như vậy."

Anh họ nói một hơi, Giang Thần nhíu mày, càng nghe sắc mặt càng khó coi.

"Phòng giải phẫu không phải là nơi có thể sử dụng bừa bãi."

"Xin lỗi, bác sĩ Giang, đều là lỗi của tôi."

Tôi lắng nghe một lúc, hiểu ra, hung hăng nhìn anh họ bằng nửa con mắt.

Cái ông anh này chẳng biết để não ở đâu, vậy mà dám đưa tôi vào phòng giải phẫu.

Anh họ tôi làm việc trong nhà tang lễ và chịu trách nhiệm quản lý phòng hỏa táng. Mẹ tôi nói anh ấy thân thể ốm yếu, nhà tang lễ âm khí nặng, lại thêm hôm nay trời nóng nực nên bắt tôi mang súp gà đến cho ông anh bồi bổ.

"Em thấy anh nên đi chữa lại đầu óc đi, thiếu chút nữa là giết chết em rồi."

Tôi ôm chặt lấy ngực mắng nhiếc anh họ suốt đường đi.

Anh họ và tôi trở lại phòng trực, anh đưa cho tôi chiếc áo ngắn tay và ân cần rót nước cho tôi.

"Không phải em nói muốn tìm chỗ mát mẻ sao? Phòng phẫu thuật ở ngay bên cạnh, mỗi ngày đều bật điều hòa, ừm, anh cũng không nghĩ nhiều."

Tôi ném chiếc áo ngực bị hỏng vào thùng rác, nghĩ đến ánh mắt Giang Thần vừa rồi nhìn vào ngực mình, mặt tôi đỏ bừng.

"Bác sĩ Giang này không phải người tốt. Là bác sĩ pháp y lại không phân biệt được người sống hay chết. Hừ, nhất định là anh ta thấy em vóc dáng xinh đẹp nên muốn lợi dụng em đây mà."

"Bác sĩ Giang..."

"Ừ, nhìn thì đàng hoàng, nhưng hóa ra lại là người khốn nạn."

"A hèm, bác sĩ Giang, anh ngồi đi."

Anh họ xấu hổ đứng dậy, tôi quay đầu lại thì thấy Giang Thần đang đứng ở cửa, theo sau là hai cảnh sát.

[Lý Tuyền, vừa rồi anh có ở trong phòng giải phẫu phải không?」

"Anh kể lại tình huống lúc đó cho chúng tôi đi."

Anh họ sờ gáy và giải thích lại chuyện tôi bị say nắng.Hai cảnh sát nhìn nhau gật đầu.

"Anh đi với chúng ta một chuyến."

Họ định bắt anh họ đi, tôi hoảng hồn đuổi theo để hỏi cho rõ, Giang Thần đưa tay ngăn lại.

"Không thấy thi thể đâu nữa."

"Ý anh là gì?"

3.
Tôi hơi bối rối.

"Trong phòng khám nghiệm tử thi có một thi thể, trong khoảng thời gian này chỉ có cô và anh họ ở trong đó, hiện tại thi thể đã không còn."

Để thuận tiện cho việc bảo quản thi thể, nhà tang lễ đã đặc biệt bố trí một phòng giải phẫu, bên trong có tủ cấp đông để bảo quản thi thể, đồng thời cũng thuận tiện cho việc hỏa táng sau khi khám nghiệm xong.

Hôm nay, Giang Thần đã liên hệ trước với nhân viên của nhà tang lễ, đồng nghiệp của anh họ tôi là Trương Ân phụ trách vận chuyển thi thể từ tủ đông đến phòng giải phẫu, sau đó gọi Giang Trần đến để khám nghiệm tử thi.

Theo lời Trương Ân, anh ta đưa thi thể đến vào lúc mười giờ, tôi và anh họ cũng có mặt ở đó vào lúc mười giờ.

Giang Thần đến phòng giải phẫu lúc 10 giờ 30. Khi anh ta bước vào, tôi là người duy nhất nằm trong phòng, cũng không thấy thi thể kia nên anh ta mới phạm sai lầm.

Tôi trợn to hai mắt.

"Ý của anh là cái xác kia biết chạy trốn?"

"Đây là nạn nhân của một vụ án giết người hàng loạt, trên thi thể của cô ta có thể đã lưu lại dấu vết của hung thủ."

Giang Thần hờ hững liếc nhìn tôi.

"Kẻ đánh cắp thi thể là đồng phạm của tên giết người."

Tôi lo lắng nắm lấy cánh tay anh ta.

"Anh họ tuyệt đối không phải đồng phạm, bác sĩ Giang chúng ta nên làm gì bây giờ."

"Trong phòng khám nghiệm tử thi có camera giám sát, cảnh sát sẽ kiểm tra. Còn cô, cũng phải cùng tôi đến đồn cảnh sát."

Giang Thần kéo tôi vào xe của anh, tôi ngồi ở ghế phụ, vẫn còn đang ngây người.

Tôi quay đầu lại nhìn anh thắt dây an toàn rồi từ từ tháo khẩu trang ra. Da anh rất trắng, mi mắt đen nhánh, nhìn nghiêng không hiểu sao lại có cảm giác bệnh hoạn.

Một ý nghĩ kinh hoàng chợt lóe lên trong đầu tôi.

"Không đúng, tôi và anh họ sau khi ra ngoài, một mình anh ta ở trong phòng giải phẫu rất lâu, không phải cũng có khả nghi sao?"

Hai tay Giang Thần đặt trên vô lăng, ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt lại.

Anh ta quay đầu,khóe môi nhếch lên, đột nhiên nở nụ cười nham hiểm.

4
"Ha ha, cô thật thông minh."

"Anh là tên sát nhân đó!"

Tôi hét lên một tiếng, cuống cuồng muốn mở cửa xe chạy ra ngoài, không ngờ lại phát hiện cửa xe đã bị khóa từ lúc nào.

Tôi sợ đến toàn thân nổi da gà.

Giang Thần cúi người ghé vào tai tôi nói bằng giọng điệu lạnh thấu xương.

"Cô muốn chạy, đã muộn rồi."

Giọng điệu trầm thấp khàn khàn, từng chữ chậm rãi thoát ra, càng cảm thấy biến thái.

Ngay lập tức, trong đầu tôi hiện lên hàng trăm hình ảnh bị anh ta dùng dao giải phẫu mà mổ xẻ.

"Á, tôi liều mạng với anh!"

Tôi phẫn nộ hét lên, đập đầu mình vào đầu Giang Thần.

"Rầm" một tiếng, hai đầu va chạm, nhất định có thương tích.

"Tôi mặc kệ, tôi đã luyện Thiết Đầu Công rồi!"

Giang Thần che đầu và hét lên, tôi khịt mũi đắc thắng.

"Trong làng của tôi, đầu tôi là cứng nhất."

Vừa dứt lời, tôi vươn tay đẩy Giang Thần ra, nhưng da đầu lại bị kéo căng, tôi hét lên một tiếng chói tai.

Cúi đầu xuống mới phát hiện ra Giang Thần đang đeo một sợi dây chuyền bằng bạc, tóc tôi vướng vào sợi dây chuyền của anh ta, rối như tơ vò.

Tôi đưa tay gỡ tóc, Giang Thần còn tưởng tôi đánh anh ta, sợ quá đưa tay sờ trán tôi.

"Chị hai, chị có sao không? Tôi đùa với chị thôi mà."

"Tôi không phải bác sĩ, mà là pháp y thuộc phòng điều tra của cảnh sát, có chứng chỉ cảnh sát hẳn hoi."

Giang Thần lấy chứng minh thư từ hộc đựng đồ trên xe đưa cho tôi xem, tôi nhìn lướt qua, tim đập thình thịch cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

"Anh có bệnh à, hù dọa người khác vui không?"

Tôi tức giận vò tóc, Giang Thần đang nghiêng về phía tôi, trên người anh có mùi thuốc khử trùng vị chanh thoang thoảng, mùi rất thơm, không biết vì sao, tôi đột nhiên có chút khó xử.

Hơi thở của anh phả vào cổ tôi, nhẹ nhàng, truyền đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu, tim đập mạnh. Tôi vô thức gia tăng lực tay, kéo mạnh một cái làm tóc tôi đứt lỏm chỏm.

"Được rồi."

5.
Giang Thần ngồi thẳng dậy, vặn chìa khóa khởi động xe, nhưng khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của anh lại ửng hồng, rất đáng nghi.

Xe chạy trên đường, cảnh vật hai bên dần lui về phía sau, lòng bàn tay tôi lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Đây không phải đường đến đồn cảnh sát!

Nhà tang lễ ở ngoại thành, cách đồn cảnh sát Thành Nam chỉ có ba cây số, nhưng Giang Thành lại chạy về hướng vào thành phố.

Tôi đã bị lừa, giấy chứng nhận cảnh sát của anh ta là giả, anh ta thật sự là kẻ giết người.

Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây, mẹ ơi, cứu con với...

Trong đầu tôi đang rối như mớ bòng bong, chưa kịp nghĩ ra cách trốn thoát thì chiếc xe từ từ dừng lại.

"Đến rồi, xuống xe đi."

Giang Thần lái xe vào bãi đậu xe, tôi nhận ra đây là trung tâm mua sắm.

Anh ta không táo bạo đến mức giết người trong trung tâm mua sắm chứ?

Tôi đi theo Giang Thần xuống xe, anh ta dẫn tôi vào thang máy lên tầng năm, tìm một quầy bán đồ lót, sau đó chỉ vào một bộ đồ lót ren màu trắng, nói với nhân viên bán hàng: "Lấy một chiếc 34C."

Người bán hàng chào đón anh rất nhiệt tình.

"Vâng ạ, cái ren màu đen này cũng rất đẹp, anh có muốn thử không?"

Giang Thần gật đầu.

"Được."

Người bán hàng đang tìm đồ lót, tôi đứng ở lối đi có người qua lại, nhìn xuống ngực mình, mặt đỏ như trái cà chua.

"Sao anh biết size của tôi? Đồ biến thái!"

"Mắt tôi như thước đo...khụ khụ, ý tôi là bệnh nghề nghiệp, nhìn một cái là biết."

Giang Thần đẩy gọng kính trên chóp mũi, giả vờ bình tĩnh, nhưng lỗ tai lại ửng hồng.

Nhân viên bán hàng cầm đồ lót, tôi lập tức đi vào phòng thay đồ.

Tôi mặc xong xuôi liền bước ra, nhân viên bán hàng nhân cơ hội bỏ thêm hai chiếc màu đen vào túi, tôi lắc đầu từ chối.

"Không, tôi chỉ lấy cái tôi đang mặc, không lấy cái nào nữa."

Giang Thần lấy điện thoại di động ra thanh toán.

"Cầm đi, trước đó là tôi làm hỏng của cô, coi như bồi thường cho cô."

Nhân viên bán hàng lập tức trợn mắt, cô ta nhìn hai chúng tôi và che miệng cười.

"Ồ, hahaha, kịch liệt quá....à, ý tôi là, tình cảm hai người tốt như vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ."

6
Tôi kéo Giang Thần nhanh chóng rời khỏi cửa hàng đồ lót, anh mua cho tôi thêm hai cái áo thun cộc tay đắt tiền nữa.

Trong nháy mắt ấn tượng của tôi đối với anh ta đã tốt hơn rất nhiều.

Không phải vì tiền, mà vì anh rất lịch sự.

Tại đồn cảnh sát, anh họ đang ăn cơm hộp, một bên nước miếng văng tung tóe, một bên tố khổ với cảnh sát.

"Tôi thực là xui xẻo mà. Mấy ngày trước trời nóng, đồng nghiệp của tôi cũng thay phiên nhau vào phòng giải phẫu để bật điều hòa. Trương Ân còn vào đó ngủ. Vậy mà không sao hết, đến lượt tôi lại có chuyện, ôi tôi vẫn còn đang sợ đây nè, chỗ này chắc chắn không hợp phong thủy với tôi rồi."

Thành phố nơi tôi ở không lớn, tất cả những người ở đây đều quen biết nhau, nên cảnh sát cũng rất khách khí với anh tôi.

"Anh họ..."

Tôi hét lên, anh lập tức bỏ hộp cơm xuống chạy về phía tôi.

"Tiếu Tiếu, là anh liên lụy em rồi."

"Camera giám sát bị hỏng, cảnh sát đã thu lại ổ cứng và đang sửa chữa, khả năng ngày mai mới sửa xong, em nói với cô không cần lo lắng, tối nay anh sẽ ở lại đây."

Anh họ nói xong, quay lại lấy hộp cơm, vừa ăn vừa kể cho tôi nghe về vụ án.

Trị an tại địa phương chúng tôi luôn rất tốt, cho đến gần đây, xảy ra mấy vụ án giết người gây rúng động trong dư luận.

Đầu tiên, có một sản phụ cãi nhau với chồng trên ô tô, đến khoảng 9 giờ tối, sản phụ xuống xe bỏ đi một mình. Chồng cô ta ra khỏi xe và cố gắng thuyết phục nhưng cô ta vẫn tức giận và không chịu lên xe.

Người chồng cũng bực bội nên bỏ mặc vợ một mình lái xe đi.

Ngày hôm sau, thi thể của người sản phụ được tìm thấy ở một con sông gần đó, bị đâm nhiều nhát vào lưng và chết vì mất máu.

Vài ngày sau, một phụ nữ trẻ tuổi khác bị giết khi đang chạy bộ ban đêm, cũng bị đâm nhiều nhát vào lưng. Thủ đoạn giết người của hai vụ án đều tương tự nhau, nên cảnh sát kết luận là đều cùng một hung thủ gây ra.

Tôi nghe xong rất sợ hãi, cảnh sát thấy vậy cầm giấy bút đến đưa cho tôi, yêu cầu tôi làm tường trình.

"Cô gái, theo lý mà nói, cô cũng bị tình nghi, đêm nay cô phải ở lại đồn cảnh sát."

Giang Thần ở bên cạnh cũng gật đầu.

"Sắp xếp một phòng thẩm vấn riêng, tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy."

7.
Tôi được đưa tới phòng thẩm vấn, Giang Thần khoanh tay ngồi đối diện, dùng ngón tay đẩy chiếc kính trên sống mũi.

"Chu Tiếu Tiếu, có phải cô từng học tại trường trung học Trị Bình không?"

Tôi gật đầu, không hiểu tại sao anh lại hỏi điều này.

Tôi bối rối nhìn anh, Giang Thần cũng nghiêm mặt nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau chằm chằm khoảng vài giây, Giang Thần nhíu mày.

"Cô học lớp 3/2 phải không?"

Tại sao anh ta lại cứ hỏi về chuyện thời tôi còn học trung học, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, mắt tôi lập tức mở to.

"Ý anh là, hai nạn nhân trong vụ án này cũng học tại trường trung học Trị Bình?"

Thành phố của chúng tôi không lớn, chỉ có một số trường trung học nổi tiếng, những học sinh có học lực khá trở lên đều xuất thân từ các trường trung học này. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi cả hai nạn nhân đều tốt nghiệp trường trung học Trị Bình.

Nhưng theo ý của Giang Thần, chẳng lẽ hung thủ cũng là học sinh trường trung học Trị Bình, vì tư thù mà giết bạn học cũ?

Tôi vừa nghĩ trong đầu, lập tức kích động đứng dậy.

"Cảnh sát Giang, tôi biết hung thủ là ai rồi!"

Bên cạnh lớp tôi có một anh bạn mập mạp, tôi không còn nhớ rõ tên anh ta nữa. Học lực của chỉ trung bình thôi, sống nội tâm, sở thích duy nhất là chơi bóng rổ.

Trước đây, trường tôi có tổ chức trại hè, nam nữ cùng chơi rất vui nhộn, cả hai chúng tôi đều tham gia.

Lúc chúng tôi đang đối đầu nhau, tên mập đó nhảy lên chộp lấy quả bóng, tôi hét lớn và cũng nhảy theo kéo chân anh ta lại.

Ai biết được anh ta tuy mập mạp, lại ăn mặc hợp thời trang như vậy.

Quần giống quần của các ngôi sao NBA, hai bên đều có nút cài, khi muốn đi bộ thì chỉ cần cởi xuống là xong.

Tôi vừa đưa tay ra kéo, không ngờ lại kéo luôn cả cái quần cầm trên tay.

Tên mập đó nhảy rất cao, chiếc quần lót hình chuột mickey lộ ra trước mắt mọi người.

Chà, chân thật là trắng.

Mọi người cười ầm lên, tên mập che mặt chạy đi.

Tôi vỗ đùi.

"Cảnh sát Giang, chính là anh ta! Tôi nghĩ anh ta có tính cách rất u ám, ánh mắt cũng rất kỳ quái. Sau sự việc đó, anh ta thậm chí còn ít nói hơn trước, sau đó thì chuyển sang trường khác vào năm thứ ba trung học."

8.
Sau khi vỗ đùi, tôi hít một hơi khí lạnh.

"Chẳng lẽ mục tiêu tiếp theo của anh ta là tôi? Hu hu, cảnh sát Giang, anh có thể nhốt tôi ở chỗ này không, tôi không muốn ra khỏi đồn cảnh sát đâu."

Giang Thần:..........

Biểu cảm của Giang Thần trở nên nghiêm túc hơn, gương mặt xụ xuống, quai hàm bạnh ra.

"Tính cách u ám, ánh mắt kỳ quái?"

"Cô cho rằng anh ta là hung thủ?"

Tôi gật đầu như giã tỏi.

"Đúng đúng đúng, chỉ cần lần theo manh mối này là sẽ bắt được, nhất định không có vấn đề gì. Nhưng mà anh ta cũng chưa có ra tay với tôi, thật may mắn, may mắn anh đã đến sớm."

Giang Thần không nói gì.

Sau một lúc im lặng, anh đứng dậy ra hiệu cho tôi đi theo ra ngoài.

"Được rồi, cô cùng anh họ của cô ở lại đây chờ kết quả kiểm tra camera giám sát đi."

Giang Thần sắc mặt âm trầm rời đi, chờ anh ta đi rồi, viên cảnh sát bên cạnh mới nhỏ giọng nói:"Mọi người có cảm thấy tâm tình của anh Trần không được tốt không?"

Tôi nghiêng người về phía trước và kể lại những gì tôi vừa nói với Giang Trần.

"Có lẽ anh ta đang đi tìm bắt hung thủ."

"Ý cô là, cả hai nạn nhân đều là học sinh trường trung học Trị Bình?"

Viên cảnh sát nhìn tôi rồi lặng lẽ lật giở hồ sơ vụ án trên tay.

"Tôi nói này cô kia, cô thật là mồm mép, chuyện này sao có thể...ơ , là thật à, sao tôi chưa từng xem xét từ góc độ này nhỉ."

"Mau! Đi tìm lão đại, có phát hiện mới!"

Cảnh sát cầm hồ sơ hớn hở chạy đi.

Tôi và anh họ ở trong văn phòng, tôi mượn điện thoại gọi về cho mẹ báo tin để bà đừng lo lắng.

Đợi đến tối, cuối cùng cảnh sát đến nói camera giám sát đã được phục hồi, hung thủ là người khác.

Tôi kích động chạy theo hỏi.

"Là ai vậy? Bắt được tên mập kia nhanh như vậy sao?"

9.
"Chuyện cơ mật, không phải việc các người nên quản!"

Cảnh sát đuổi tôi và anh họ đi.

Chúng tôi dĩ nhiên không muốn về nhà rồi, quả dưa lớn đưa tới miệng, còn có thể không ăn sao?

Anh họ nhiệt tình gọi điện cho các đồng nghiệp ở nhà tang lễ, tôi ở bênh cạnh dựng lỗ tai lên nghe lén. Bên kia nói chuyện nghe rất mơ hồ.

"Hai người còn chưa chịu về sao? Chúng tôi phải tan sở rồi!"

Chúng tôi cũng phải về nhà, chuyện này tạm thời không tìm hiểu được gì. Anh họ thở dài ra ngoài gọi taxi.

Hai anh em bước ra khỏi đồn cảnh sát, trời đã tối, cơn gió lạnh phả vào mặt, tuy không còn nóng như ban ngày nhưng vẫn mang theo cảm giác ấm nóng.

Giang Thần khoanh tay dựa vào cửa xe, nghiêng đầu nhìn về phía xa, sợi tóc lòa xòa trước trán khẽ lay động, sống mũi cao chìm trong bóng tối. Không biết tại sao, nhưng tôi luôn cảm thấy tâm trạng của anh ta không tốt lắm.

"Lên xe đi, tôi đưa hai người về."

Giang Thần hất cằm về phía chúng tôi, anh họ vui vẻ kéo tôi đi qua.

"Ồ, bác sĩ Giang, xin lỗi đã làm phiền anh."

Sau khi lên xe, anh họ không ngừng nói chuyện, cố gắng lấy thông tin chi tiết về vụ án từ Giang Thần. Giang Thần an tĩnh lạ thường, anh họ nói rất lâu cũng không có người đáp lại, cuối cùng vì buồn ngủ quá mà câm miệng.

Chiếc xe chạy đến nhà anh họ trước, anh ấy bước xuống xe, sau đó chỉ đường cho Giang Thần.

"Anh Giang Thần, nhà em gái tôi ở phía trước, gặp trụ đèn giao thông rẽ trái là tới."

Giang Thần gật đầu liếc nhìn tôi, con ngươi đen láy mờ mịt đầy ẩn ý.

Tôi chợt có môt linh cảm chẳng lành.

Khu dân cư của chúng tôi ở một bên là đường, một bên là sông.

Bây giờ đêm đã khuya, bờ sông yên tĩnh không tiếng động, một bong người cũng không có.

Giang Thần đỗ xe lại, tắt máy.

Tôi lẩm bẩm.

"Nhà tôi cách cửa đông gần hơn, đi cửa tây phải đánh một vòng mới tới."

Nói xong, tôi đưa tay mở cửa xe, nhưng kéo thế nào cũng không được.

10.
"Giang Thần, anh mở cửa xe cho tôi."

Tôi nói hai lần, nhưng Giang Thần vẫn không trả lời.

Tôi trở nên nóng nảy.

"Anh như vậy là ý gì?"

"Không vội, tôi còn có chuyện muốn hỏi cô."

Giọng nói lạnh lùng của Giang Thần từ phía trước truyền đến.

"Tên mập mà cô nhắc đến..."

Vừa nghe đến đây, tôi bỗng thấy phấn khích, tôi nhảy vào ngồi giữa hai chiếc ghế ở hàng ghế đầu.

"Anh ta bị bắt rồi đúng không?"

"Khi đó anh ta học lực không tốt, hơn nữa lại mập mạp, khẳng định không có tiền đồ gì. Chậc chậc chậc chậc, hội chứng trả thù xã hội, cái này, cái này nên xử tử hình phải không?"

Giang Thần sửng sốt, quay đầu lại, không thể tin nhìn tôi.

"Cô muốn anh ta chết?"

Tôi lắc đầu liên tục.

"Không, tôi đang nói về vấn đề pháp luật. Không phải tất cả những kẻ giết người đều phải bị kết án hay sao, đừng nói đến tên sát nhân hàng loạt này."

"Ừm, nhưng dù sao chúng tôi cũng là bạn học, thật đáng thương. Tôi có nên đi thăm anh ta không? "

"Phạm tội nặng như vậy có được thăm tù không? Ngày mai tôi đi mua ít trái cây, à không đúng, anh ta béo quá, chắc là thích ăn thịt. Tôi sẽ mua một con gà quay và một con vịt quay. "

Khi nghe tôi nói, vẻ mặt của Giang Thần ngày càng đen, sắp như cái đít nồi rồi.

Một lúc sau, anh ta đột nhiên hét lên một tiếng:

"Xuống xe!"

"Chu Tiếu Tiếu, cút khỏi đây ngay."

Giọng nói chứa đầy sự tức giận, khiến tôi vô cùng sợ hãi.

"Bị thần kinh à, tôi đắc tội với anh sao? Cút, cút, tôi còn không có thời gian cùng anh tán gẫu đâu!"

Tôi khịt mũi không phục, co người lại muốn xuống xe.

Nhưng khi vừa định bước xuống, tôi phát hiện vừa rồi do nhảy lên quá nhanh, tôi đã bị mắc kẹt lại giữa hai cái ghế.

11.
Giang Thần hít một hơi thật sâu, ngón tay mảnh khảnh đặt lên vô lăng, sốt ruột gõ gõ.

Một lúc sau, anh quay đầu lại nhìn tôi, ngạc nhiên nói: "Sao cô còn chưa đi?"

Tôi lúng túng co rút người ra sau, nhưng vẫn không nhúc nhích.

"Cảnh sát Giang, tôi bị kẹt."

Giang Thần không nói nên lời.

"Vậy cô cứ kẹt ở chỗ này đi, tôi đi về."

Nói xong anh vặn chìa khóa, khởi động xe, tôi bực bội nói:

"Khoan đã, Cảnh sát Giang, mẹ tôi vẫn còn đang ở nhà chờ tôi đó."

Cuối cùng Giang Thần cũng mềm lòng.

"Chu Tiếu Tiếu, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, tên mập mà cô nói chẳng lẽ không có nửa điểm nào tốt đẹp sao?"

Tôi quay đầu lại, tự phỏng đoán có lẽ tên hung thủ không chịu nhận tội, Giang Thần muốn chơi con bài tình cảm, muốn làm anh ta mềm lòng?

"Đừng nói chuyện, để tôi nghĩ kỹ lại đã, hình như cũng có."

Khi đó dáng dấp tôi cũng không tệ, luôn có mấy cậu nhóc lén lút viết thư tình cho tôi, nhét đồ ăn sáng vào ngăn bàn của tôi. Tên béo thường xuyên xuất hiện trước cửa sổ ở lớp học, cúi đầu nhìn trộm bữa sáng của tôi.

Tôi nghĩ anh ta tham ăn, muốn ăn bữa sáng của tôi nên khi ra khỏi lớp, tôi đã đưa bữa sáng cho anh ta.

Nhưng anh ta không trả lời, khuôn mặt đỏ bừng, còn bỏ chạy nữa.

"Cho nên người này chắc là có lòng tự trọng rất cao, sẽ không tùy tiện nhận đồ của người khác."

Giang Thần:......

"Chẳng lẽ bữa sáng là do anh ta mua?"

"Không thể nào, anh ta béo như vậy là do tham ăn, sao có thể đem đồ ăn cho tôi?"

Tôi ngơ ngác nhìn Giang Thần, tiếp tục hồi tưởng.

Giờ tự học buổi tối ra khỏi lớp đã là chín giờ, sau giờ học tôi đi về phải đi qua một con đường rất tối, tên béo đó lại về cùng đường với tôi, mỗi ngày không xa không gần đều đi theo tôi.

Sau đó nghe nói có một học sinh tan học bị cướp, tên mập đó có lẽ cũng rất sợ cho nên càng đi gần tôi hơn.

"Anh ta rất rụt rè. Mỗi khi đi trên đường, anh ta lại hát để lấy thêm dũng khí. Anh ta hát rất hay, rất có năng khiếu nghệ thuật."

Giang Thần:....................

"Có thể nghĩ theo hướng khác không, anh ta đi theo là muốn bảo vệ cô, ca hát là vì muốn cho cô thêm dũng khí, không sợ hãi nữa?"

12.
Tôi nói rất nhiều, lần nào Giang Thần cũng lên tiếng bác bỏ.

Tôi nhìn Giang Thần, chợt nhận ra người đàn ông này là một kẻ nhảm nhí trong truyền thuyết, loại người lúc nào cũng chỉ muốn tranh luận với bạn tới cùng.

Tôi yếu ớt nói "Chỉ vậy thôi, cảnh sát Giang, tôi thực sự không thể nghĩ ra điều gì khác."

Giang Trần sắc mặt trầm xuống.

"Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa."

"Chính anh bắt tôi nói, giờ lại kêu đừng nói, mau giúp tôi ra ngoài."

Giang Thần một tay giữ lấy vai tôi, đẩy mạnh, tôi lập tức thở dốc.

"A...đau..."

Tôi nhảy mạnh đến nỗi xương sườn hai bên bị kẹt vào giữa ghế, vừa di chuyển đã đau.

"Như vậy không được đâu, Giang Thần, đi phía sau kéo tôi ra."

Giang Thần hùng hổ bước xuống xe, mở cửa sau. Anh ta cao to, khom người leo lên ghế sau, làm thế nào cũng không kéo được tôi ra. Lăn lộn một hồi, Giang Thần chỉ có thể ngồi sau lưng, vòng tay ôm lấy tôi.

"Bịch!", tôi ngã vào lòng Giang Thần.

Đôi chân dài của anh dang rộng, tôi ngồi trên đùi anh, tay anh còn ôm ngang eo tôi. Hơi nóng thấm vào da qua lớp vải mỏng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên mờ ám.

Không gian trong xe rất nhỏ, tiếng hít thở của hai người quyện vào nhau. Tim tôi đập như trống trận, miệng tôi khô khốc.

Tôi nuốt nước bọt, đang định nói thì cửa xe đột nhiên bị kéo ra, giọng nói của mẹ tôi truyền đến.

"Chu Tiếu Tiếu, mẹ tìm con suốt đêm, nửa đêm rồi con còn không chịu về nhà, đứa con đáng chết này, giờ này còn ở đây..."

"Khụ khụ khụ..."

Có một tiếng ho kinh thiên động địa vang lên, mẹ tôi đỏ mặt đóng sầm cửa xe lại.

Tôi yếu ớt vươn tay ra.

"Mẹ, nghe con giải thích, mẹ..."

13
Tôi đứng dậy khỏi vòng tay của Giang Thần, khuôn mặt đỏ bừng bước ra khỏi xe.

Mẹ tôi đứng cách đó không xa, quay đầu về phía chúng tôi.

"Mẹ, a hèm, chuyện đó thật ra không như mẹ nghĩ đâu..."

Tôi yếu ớt nói, mẹ quay lại nhìn tôi nhíu mày.

"Kéo gấu áo của con xuống."

Lúc nãy tôi bị kẹt trong ghế, quần áo hai bên nhàu nhĩ xộc xệch, gấu áo bị tốc lên, lộ ra một phần eo trắng nõn.

Xong rồi, càng khó giải thích rõ ràng hơn nữa.

Giang Thần cũng xuống xe, hào phóng chào hỏi mẹ tôi.

Mẹ tôi mỉm cười với anh.

"Hôm khác đến nhà chơi."

Giang Thần gật đầu, ngồi vào ghế trước lái đi, để lại tôi một mình đối mặt với ánh mắt hung ác của mẹ.

"Chuyện gì mẹ cũng biết rõ. Mẹ không phản đối việc con có bạn trai, nhưng phải chú ý an toàn."

"Tiếu Tiếu, nói với Tiểu Giang, mời thằng bé đến nhà ăn cơm, sớm giải quyết chuyện này đi. Con cũng không còn trẻ, mẹ nói cho con biết, trước khi cưới không được phép có thai, đừng để mất cậu ta biết chưa."

Mẹ tôi nói rất nhiều, tôi vô cùng ngạc nhiên.

"Mẹ, mẹ biết Giang Thần sao?"

Mẹ tôi gật đầu.

"Dì của thằng bé và dì của con là đồng nghiệp, quan hệ không tệ, mấy năm trước khi con không có ở nhà, mẹ có cùng Tiểu Giang gặp nhau ăn cơm mấy lần."

"Đứa nhỏ này rất ổn, tính tình tốt, dì của con vốn muốn cho con và thằng bé xem mắt, nhưng mẹ từ chối vì đặc thù nghề nghiệp của nó sợ con không đồng ý."

"Hơn nữa trước đây con cũng không ưa Tiểu Giang, mẹ biết tính con không dễ dàng thay đổi, không ngờ hai người lại gặp nhau, đúng là duyên phận!"

Mẹ tôi vỗ tay sung sướng và bắt đầu lên kế hoạch cho hôn sự của tôi.

Lòng tôi chết lặng, cái gì gọi là trước kia tôi ghét anh ta?

14
Mẹ tôi giống như Đường Tăng tụng kinh niệm Phật, bà đã tụng cho tôi hết nửa ngày, mỗi lần tôi mở miệng đều bị mẹ ngắt lời. Tôi chỉ có thể tạm thời bỏ qua, để lần sau Giang Thần giải thích với bà ấy.

Buổi tối sau khi tắm xong, nằm xuống giường, nhắm mắt lại, khuôn mặt của Giang Thần đều ở trước mặt tôi.

Tôi cùng Giang Thần ngồi trong xe, anh vòng tay qua người tôi, khung cảnh thay đổi, không biết vì sao, anh đột nhiên biến thành một cậu nhóc mập mạp.

"Chu Tiểu Tiểu, mình sắp chuyển trường, cái này cho cậu."

Tên mập đỏ mặt đưa cho tôi một cuốn sách, trên bìa có dòng chữ lớn "Ỷ Thiên Đồ Long Ký" đặc biệt dễ thấy.

Chết tiệt, chính vì anh ta mà tôi bước chân vào hố võ học, học lực càng tệ hơn.

Tôi tức giận ném cuốn sách vào tay tên béo đó.

"Đều là tại cậu, tôi mới phải thi lại lần hai!"

Tôi ngồi trong lòng anh ta, tên mập bỗng nhiên cười lạnh một tiếng.

"Chu Tiếu Tiếu, cậu là đồ ngốc."

Khuôn mặt mũm mĩm trắng nõn như bánh bao, cùng với giọng nói nghiêm nghị của Giang Thần, tất cả trộn lẫn vào nhau, khiến người ta có cảm giác quái dị.

Tôi kinh ngạc nhìn anh, đang định nói, cánh tay ôm eo tôi đột nhiên giơ lên, tên mập lại trở thành Giang Thần.

Ngày hôm sau thức dậy, tôi mở cửa sổ và nhìn ngắm con sông trước cửa, trong lòng có một loại cảm giảm như có tật giật mình.

Anh họ gọi cho tôi và kể những gì đã xảy ra trong nhà tang lễ ngày hôm qua với một giọng điệu vô cùng khoa trương.

"Giang Thần tuyệt đối lợi hại, quá lợi hại!"

Tôi đỏ mặt.

"Ý anh là gì? Giữa em và anh ta không có chuyện gì xảy ra cả!"

Anh họ phớt lờ tôi, không ngừng kể cho tôi nghe về vụ án giật gân này.

Thì ra, Giang Thần vừa vào phòng giải phẫu, đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Đồ trong phòng đã có người di chuyển, thi thể trên giường giải phẫu ngực vẫn còn phập phồng và thở đều đặn.

Giang Thần đảo mắt một vòng, đồng tử đột nhiên co rụt lại.

Đằng sau bức màn, bàn chân của một người đàn ông lộ ra.

Lúc đầu, anh ta tưởng xác chết là đồng phạm với hung thủ nên cảnh giác siết chặt con dao trên tay.

Không ngờ, sau khi liếc nhìn mặt tôi, anh lại phát hiện một gương mặt quen thuộc.

Để không kinh động người đàn ông phía sau bức màn và để tôi an toàn rời khỏi phòng giải phẫu, Giang Thần giả vờ như không biết tình hình và bình tĩnh xé quần áo tôi.

Sau đó, khi Giang Thần ra ngoài, anh ta lập tức liên lạc với đồng nghiệp, cảnh sát nhanh chóng bố trí hết mọi thứ.

15
"Cameara giám sát thực sự bị hỏng, nhưng không thể phục hồi được, cảnh sát cố ý tung tin như vậy."

"Tóm lại, hung thủ gồm hai người. Một người ở địa phương chúng ta và một người từ nơi khác đến, nghe nói đã bị cảnh sát bắt giữ hết rồi."

Anh họ nói đến nước miếng văng tung tóe, tôi nghĩ đến tên mập trong giấc mơ hôm qua, nhớ lại quyển "Ỷ Thiên Đồ Long Ký", nhất thời có chút buồn bực.

Trước đây anh ta đâu phải người xấu, tại sao lại đi vào con đường một đi không trở lại này, chao ôi.

Tôi sẽ đến thăm anh ta.

Tôi lục tung giá sách một hồi, tìm được cuốn sách, ra ngoài mua trái cây và vịt quay, sau đó bắt taxi đến đồn cảnh sát.

Khi tôi đến nơi, tôi đề nghị được gặp hung thủ, người cảnh sát đang mặc thường phục tiếp tôi lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên.

"Ý của cô là, cô quen biết với tên hung thủ?"

"Cô ấy đến gặp tôi."

Giang Thần vừa mới từ văn phòng bên cạnh đi ra, cau mày nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay tôi.

"Chu Tiếu Tiếu, não của cô phát triển như thế nào vậy?"

Hôm nay anh không mặc áo blouse trắng mà mặc đồng phục cảnh sát, áo sơ mi xanh, quần âu đen, bỏ áo trong quần.

Eo anh thon thả, rắn chắc, vai rộng chân dài, nghĩ đến giấc mơ đầy màu sắc đêm qua, tôi đỏ mặt cúi đầu không dám nhìn anh.

"Đi theo tôi."

Tôi đi theo Giang Thần, ngoan ngoãn vào văn phòng bên cạnh.

Đặt những thứ mang theo lên bàn, Giang Thần lấy từng thứ trong túi ra.

"Dâu tây, anh đào? Ha ha, Chu Tiếu Tiếu, cô thật là hào phóng."

Ngay sau đó, anh lấy ra một con gà quay, một con vịt quay và một miếng da lợn chiên giòn, nhìn miếng da lợn, nụ cười trên khóe miệng Giang Thần đông cứng lại.

Tôi hơi hãnh diện, lấy cuốn "Ỷ Thiên Đồ Long Ký" ra khỏi túi và đặt nó lên bàn.

"Cảnh sát Giang, tôi vừa mới nhớ tới, tên mập đó còn cho tôi một quyển sách, anh ta khi còn bé cũng không tệ như vậy, mấy thứ này anh có thể giúp tôi đưa cho anh ta không?"

Bàn làm việc kê sát cửa sổ, bên ngoài có một bụi dâm bụt lớn đang nở rộ.

Một cơn gió thoảng qua, những cánh hoa màu hồng nhạt đung đưa, rơi xuống mặt bàn.

Trang tiêu đề của cuốn sách bị thổi tung lên, để lộ một hàng chữ.

"Chu Tiếu Tiếu, chúc cậu học tập thuận lợi, Giang Thần gửi tặng."

Hả? Giang Thần?

Mắt tôi trừng lớn như chuông đồng.

16.
Giang Thần sải bước chạy tới, đưa tay ấn vào trang sách.

Tôi cười khan: "Này, cảnh sát Giang, hóa ra tên mập này cũng tên là Giang Thần, trùng hợp thật, hahaha..."

"Ha ha...hả?"

Tôi há miệng không ngậm lại được, nhìn kỹ lông mày của Giang Thần.

Lông mày kiếm mắt sáng, làn da so với cô còn trắng hơn.

Với làn da này, hai cái chân to trắng muốt đung đưa trước mắt tôi một cách mê mẩn của năm ấy.

Tôi thở hổn hển, lấy tay che miệng.

"Là anh?"

Giang Thần đã bình tĩnh lại, thản nhiên đi tới đóng lại cửa phòng làm việc.

"Mẹ kiếp! Là anh?"

Cuối cùng tôi cũng hiểu, chẳng trách anh ta có hàng trăm phương án để đưa tôi ra khỏi phòng giải phẫu an toàn nhưng lại chọn cách cắt quần áo của tôi.

Đây là một sự trả thù, trả thù vì tôi đã kéo quần của anh ta.

Sao lại có một người đàn ông hẹp hòi như vậy?

Tôi bực bội chỉ vào một dãy số trên trang tiêu đề.

"Tôi vốn muốn gọi điện thoại xin lỗi anh, nhưng số anh cho là sai, không liên lạc được."

Trên đầu trang tiêu đề là một dòng số: "13-5-9, 15-6-8, 22-13-6, 25-3-8."

Giang Thần cười lạnh một tiếng.

"Chu Tiếu Tiếu, cô đã bao giờ nhìn thấy một số điện thoại di động dài như vậy chưa?"

Số thực sự hơi dài, vì vậy tôi đã cố gắng gọi vài cuộc ngẫu nhiên, nhưng cuối cùng thì từ bỏ vì không gọi được.

"Không phải số điện thoại, chẳng lẽ là mật khẩu sao? Chính anh là người ghi sai số, còn trách tôi."

Tôi lao vào giật lấy cuốn sách và ném cho anh ta một cái nhìn khó chịu.

"Tôi kéo quần của anh, anh cũng nhìn thấy tôi hết rồi, chúng ta coi như hòa!"

Tôi nói được một nửa, cửa phòng làm việc được mở ra, vài cảnh sát khoanh tay bước vào.

"Anh Trần, đi họp, anh...hai người tiếp tục đi."

Mấy người họ cười trộm đi ra ngoài, tôi nhìn hướng họ rời đi mà bất lực thở dài.

Quên đi, bị hiểu lầm cũng là số mệnh rồi.

17.
Giang Thần ngang ngược giữ lại giỏ trái cây và thịt, nói đó là quà bồi thường cho lời xin lỗi muộn màng của tôi.

Tôi chỉ mang theo cuốn sách đi về.

Buồn bã trở về nhà, anh họ đang nằm trên ghế sofa, nháy mắt với tôi.

"Anh vừa nghe mẹ em kể. Không ngờ em và cảnh sát Giang..."

"Hôm nay anh không đi làm à? Anh rảnh quá nhỉ."

Tôi giận dữ lườm anh và ném cuốn sách lên bàn cà phê.

"Ồ, quên mất, anh vừa mới bị phê bình, xém chút còn bị sa thải."

"Đáng đời! Ai bảo anh cõng em vào phòng giải phẫu!"

Tôi ngồi xuống uống một cốc nước lớn, anh họ cầm lấy cuốn "Ỷ Thiên Đồ Long Ký" trên tay, lật hai trang rồi lại bắt đầu cười nham hiểm.

"Chậc chậc, anh đây không biết là Giang Thần tỏ tình với em trước đó, em gái của anh giỏi quá."

"Phụt..."

Tôi bị sặc một ngụm nước lớn và ho dữ dội.

"Khụ khụ, tỏ... tỏ tình?"

"Nè em nhìn xem. Đây không phải là cách tỏ tình rất phổ biến ở trường trung học sao? Nhìn này, 13-5-9, chữ thứ chín trong dòng thứ năm trang 13."

"Chữ thứ tám ở dòng thứ sáu trang mười lăm."

Anh họ lấy bút ở bên cạnh, vừa lật trang sách vừa khoanh tròn những chữ này, là bốn chữ lớn ghép lại với nhau.

"Tôi rất thích cậu."

"Còn nữa, chương đầu tiên của "Ỷ Thiên Đồ Long Ký" tên là ở nơi xa nhớ em không thể quên, rất thích hợp làm quà chia tay cho các bạn nữ sinh mà mình thích. Nhưng đó là dành cho những thanh niên văn nghệ trẻ tuổi."

Đầu óc tôi như bị sét đánh, tiếng nghiến răng nghiến lợi của Giang Thần cứ văng vẳng bên tai tôi.

"Có thể là anh ấy đã cho em bữa ăn sáng?"

"Có thể anh ấy đưa em về nhà, dù nhà anh ấy chẳng cùng đường với em?"

Nghĩ đến việc tôi nghi ngờ anh ta là kẻ giết người và nói nhiều điều xấu xa trước mặt anh ta, tôi rên lên một tiếng rồi ôm đầu.

Tạo nghiệp rồi!

18.
Tôi quyết định chiêu đãi Giang Thần bữa tối.

Đầu tiên, tôi xin lỗi anh vì hành vi trước đây của mình.

Thứ hai, tôi cảm ơn anh vì đã cứu tôi trong phòng giải phẫu.

Thứ ba, anh ta thích tôi nhiều năm như vậy, tôi vừa vặn còn độc thân, có thể cho anh ta một cơ hội, ha ha ha.

Tôi ăn mặc thật đẹp và gọi cho Giang Thần.

Giang Thần nhận lời đến buổi hẹn.

Chúng tôi gặp nhau trong một nhà hàng phương Tây với không gian sang trọng và tiếng đàn piano nhẹ nhàng.

Tôi lấy hết can đảm, ngượng ngùng nhìn Giang Thần.

"Giang Thần, tôi đã biết những con số kia là có ý nghĩa gì rồi."

Giang Thần đang cúi đầu cắt bít tết, ngón tay thon dài trắng trẻo cầm dao chậm rãi cắt thịt bò thành từng khối lớn nhỏ đều nhau.

Anh ngẩng đầu lên và liếc nhẹ tôi.

"Ồ, chuyện khi còn bé, đã qua lâu rồi, cô không cần để trong lòng."

Đừng để trong lòng?

Mặt tôi lập tức đông cứng lại.

"Sao vậy, hay bây giờ cô lại có ý gì khác?"

Giang Thần kinh ngạc nhướng mày, tôi vội vàng lắc đầu.

"Ha ha ha, sao có thể."

"Ừm, không có thì tốt."

Giang Thần tiếp tục cúi đầu cắt bít tết, tôi cười khan chuyển chủ đề.

Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo phông chữ T và quần màu trắng đơn giản, làn da trắng sáng, ngũ quan tuấn tú, người tràn đầy sức sống, trực tiếp chọc vào tim tôi.

Nhìn anh, tim tôi bắt đầu rạo rực.

Lúc anh ta vừa lùn vừa béo, anh ta viết thư tình cho tôi, bây giờ anh ta cao lớn đẹp trai thì lại bảo tôi đừng để trong lòng.

Sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ.

19.
Sau bữa ăn, khuôn mặt của tôi trông rất khó coi.

Giang Thần tựa lưng vào ghế có chút thích thú.

"Chu Tiếu Tiếu, cô không vui à."

Tôi gật đầu.

"Anh ăn nhiều quá, tôi sợ anh lại mập như hồi học cấp hai."

Giang Thần: "...Cám ơn cô đã nhắc nhở."

Sau khi thanh toán, hai người chia tay.

Tôi rẽ trái, Giang Thần rẽ phải, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh trong một bộ phim điện ảnh. Khi hai người chia tay, cả hai liên tục quay đầu lại nhìn nhau nhưng không lần nào ánh mắt họ chạm vào nhau, nên họ nghĩ đối phương không còn luyến tiếc mình nữa, mối quan hệ này nên kết thúc rồi.

Cảnh phim rất đẹp nhưng cũng rất buồn.

Tôi và Giang Thần không nên như vậy, tôi không tin anh ta không thích tôi chút nào.

Thế là tôi dừng lại, quay đầu nhìn, Giang Thần đã lên xe, đóng sầm cửa lái đi.

Tôi tức giận giậm chân.

"Chết tiệt, tự mình đa tình."

Khi về đến nhà, mẹ liên tục thúc giục tôi mời Giang Thần đến ăn tối, tôi bịt tai lại và hét lên.

"Chia tay! Chúng con chia tay rồi!"

Nói xong, tôi lao vào phòng, đóng sầm cửa lại, ném mình lên giường ôm gối, hai mắt đã đỏ hoe.

Chuyện gì xảy ra vậy, tôi còn chưa kịp yêu đã thất tình.

Nói trắng ra là tôi với anh ta không có tình cảm sâu nặng lắm, nhưng ngày đó ở trong xe, tôi có chút bị dụ dỗ, cũng có chút bị anh ta hấp dẫn.

Đúng rồi, cũng chẳng có gì to tát, ngủ một giấc thức dậy lại bình thường thôi.

20.
Tôi đã thêm Giang Thần trên WeChat, trong những ngày sau đó, anh ta không hề liên hệ với tôi, như thể tôi chưa từng tồn tại trong tim anh.

Bản chất con người đúng là rẻ rúng, anh ta càng cư xử như vậy, tôi càng để trong lòng.

Tôi tìm kiếm trong vòng kết nối bạn bè của anh 800 lần một ngày, tìm kiếm xem có manh mối nào thể hiện là anh ta có thích tôi.

Đáng tiếc, vòng kết nối bạn bè của anh không có gì ngoài công việc.

Tôi bực lắm, anh họ chịu không nổi bộ dạng của tôi, mua thùng bia về.

"Không phải chỉ là thất tình thôi sao, em gái, khắp nơi đều có đàn ông, uống đi! Uống xong anh sẽ giới thiệu cho em vài người đàn ông."

Vốn tưởng rằng anh họ mình không đáng tin cậy, nhưng không ngờ anh họ lại không đáng tin cậy như vậy.

Tôi uống mấy chai bia, vừa cao hứng thì anh họ đã bắt đầu nôn mửa tiêu chảy, suýt nữa trợn trắng mắt.

Tôi chỉ còn biết nhanh chóng gọi xe cấp cứu đưa anh đến bệnh viện.

Mười một giờ đêm, anh họ nằm trong phòng cấp cứu truyền nước, tôi ngồi bên cạnh chán chường.

Quay đầu lại, tôi thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đi ngang qua hành lang bên cạnh.

Anh ta cao lớn, chân dài, nhìn không rõ ngũ quan, nhưng khí chất rất nổi bật.

Tôi vội vàng đuổi theo.

"Bác sĩ, đợi đã...

Có rượu vào gan tôi cũng lớn hơn không ít.

Tôi đưa tay ra ngăn trước mặt anh ta, hất mái tóc dài của mình và nháy mắt một cách quyến rũ.

"Bác sĩ, anh ở khoa nào vậy?"

Vị bác sĩ đẹp trai nhíu mày.

"Cô muốn qua môn nào?"

Tôi chống một tay lên tường và cười khúc khích.

"Anh dạy môn gì, tôi sẽ rớt môn đó."

Vị bác sĩ đẹp trai cau mày, chậm rãi đưa tay tháo khẩu trang xuống, gương mặt tuấn tú của Giang Thần hiện ra trước mắt tôi.

"Tôi là bác sĩ pháp y."

"Cô muốn giải phẫu?"

Nếu là bình thường tôi sẽ chạy mất dạng.

Nhưng không ngờ khi say rượu tôi lại rất không bình thường, nếu không thì Võ Tòng sao dám đả hổ, tôi lúc đó gan cũng không thua Võ Tòng là mấy.

21.
Bên cạnh chúng tôi có một phòng tiện ích, tôi mở cửa phòng tiện ích và đẩy Giang Thần vào.

Tôi đặt tay lên ngực anh và đẩy anh vào tường.

"Giải phẫu như thế nào, giống như lần trước sao?"

Vừa nói, tôi vừa đưa tay vạch một đường ngang ngực anh.

Giang Thần có chút ngây người.

"Chu Tiếu Tiếu, gan cô lớn đó."

Tôi cười khúc khích và bắt đầu động tay động chân.

"Thay vào đó tôi sẽ giải phẫu anh."

Giang Thần hít một hơi thật sâu, nắm tay tôi.

"Chu Tiếu Tiếu, nói thích anh đi."

Tôi gật đầu.

"Thích thì có ích gì chứ, anh..."

Giang Thần cúi đầu hôn tôi.

Hình ảnh sau đó rất mờ nhạt, đầu óc tôi choáng váng, toàn thân như quay cuồng, thở không ra hơi.

Trong lúc mê man, giọng nói khàn khàn của Giang Thần kề sát bên tai.

"Sao em có thể nhịn được mà không liên lạc với anh?"

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường của mình.

Mẹ bưng một đĩa trái cây đặt lên giường tôi.

"Trên đời này sao lại có loại anh em vô dụng như hai đứa hả, mặt mũi của mẹ đều bị hai anh em con ném đi rồi!"

"Một đứa thì mới uống hai chai bia mà phải đi cấp cứu lúc nửa đêm, còn một đứa thì say nắng trong phòng tiện ích bị người ta ôm ra ngoài."

"Còn nói dối mẹ là chia tay? Dù là trong xe hay trong phòng tiện ích, Chu Tiếu Tiếu, sở thích của con cũng thật kỳ lạ."

Tôi nằm trên giường giả chết, tự giác bịt tai lại.

Phòng tiện ích, say nắng?

Tôi không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Mẹ tôi gọi điện thoại cho dì của Giang Thần, rất nhanh, Giang Thần xách túi lớn túi nhỏ đi tới cửa.

Anh ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, khéo léo cùng mẹ tôi nói chuyện.

Khi mẹ đang nấu ăn trong bếp, tôi cúi đầu bước đến và ngồi cạnh anh.

"Giang Thần, hôm đó em xin lỗi."

Giang Thần nắm tay tôi.

"Em muốn không nhận người sao?"

Tôi sửng sốt, nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay tôi, một nụ cười dần hiện lên trong mắt tôi.

"Nhận chứ sao lại không nhận."

"Chà, vậy thì được."

Giang Thần siết chặt tay tôi, chúng tôi nhìn nhau cười.

Nụ cười của anh ấm áp, như mật ong hòa tan trong cơn gió nhẹ vào một ngày tháng bảy.

(HOÀN)


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #zhihu