Vị sếp mặt liệt là chồng tôi - dưa ngọt ngày hè
Vị sếp mặt liệt chính là người chồng giấu mặt của tôi.
Trong buổi team building của công ty, trong lúc uống quá chén, anh ấy đã nhìn nhầm đồng nghiệp nam thành tôi, ôm chặt lấy cậu ta rồi nói: "Em yêu... em thích túi gì, chồng sẽ mua cho em..."
Đồng nghiệp nam kinh hãi đẩy anh ra.
Anh một mực ôm chặt không buông nói: "Bảo bối, rốt cuộc đến khi nào chúng ta mới có thể công khai mối quan hệ của chúng ta thế?"
Toàn công ty: ??!!
Tôi ngồi bên phía tay phải của anh: ...
__________________________________________
01.
Đi phỏng vấn xin việc, phỏng vấn tới phỏng vấn lui, thế nào lại phỏng vấn đến cả công ty của chồng rồi ...
Bộ phận HR lật xem sơ yếu lý lịch của tôi:
"Học tại trường Ivy League? MBA? Vậy cô Thẩm đây với sếp Lục của chúng tôi là cựu sinh viên chung trường với nhau rồi."
Tôi giả vờ ngạc nhiên
"A, thật sao? Vậy thì cũng quá trùng hợp rồi."
Vẫn còn nửa câu sau tôi không dám nói: " ... Tôi và sếp Lục đây không những là cựu sinh viên chung trường mà còn là một cặp vợ chồng hợp pháp cơ."
Chỉ là có chút không thân, thế thôi.
Phỏng vấn kết thúc, trong lúc đợi thang máy, Lục Nhan tình cờ đi ngang qua.
Anh nghiêng đầu về phía tôi, chữ quý như vàng:
"Theo tôi qua đây"
Tôi theo anh ấy vào thang máy chuyên biệt dành cho sếp tổng, hai người chúng tôi đứng đối mặt nhau.
Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm.
"Sao lại tới đây?"
Tôi ăn ngay nói thẳng có gì nói đó.
"Anh đưa tôi rất nhiều."
"Cái anh hỏi là tại sao lại ra ngoài tìm việc làm?"
Vừa nói tôi vừa đảo mắt nhìn xung quanh liên hồi: "Ừm ... con người mà, em chỉ cảm thấy mình nên tự lập ... "
Haizz, tôi vẫn chưa thể thay đổi thói quen đảo mắt nhìn xung quanh khi cắn rứt lương tâm.
Thang máy có tầm nhìn rất tốt, đứng từ đó có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố.
Khuôn mặt anh không cảm xúc: "Nói sự thật."
Ánh mắt như thể có thể nhìn xuyên thấu mọi tâm tư của tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt vô cảm của anh, tức giận không nhịn được mà túm lấy nắm tóc của anh.
" ... Bị đuổi khỏi nhà rồi!!!!"
Lục Nhan tiếp tục lẩm bẩm:
"Thẩm Chi Chi, nếu em đã đến đây rồi, thì đừng nghĩ mình sẽ có được đặc ân chỉ vì là người của anh. Nếu em làm việc lười biếng hoặc làm sai điều gì, anh sẽ không nương tay đâu. Còn nữa ... "
Mệt chết đi được, tôi bịt tai mình lại.
Thang máy dừng lại.
Lục Nhan sau cùng hỏi tôi:
"Tối nay có về nhà không?"
Tôi kiêu ngạo ngẩng mặt lên: "Anh là ai? Tôi với anh không quen không thân, tại sao tôi phải về nhà với anh?"
Nói rồi tôi dậm chân bước ra ngoài.
Tôi và Lục Nhan cũng không phải là hoàn toàn chưa gặp nhau bao giờ
Trước lúc kết hôn, tôi đã đắc tội với anh ấy.
Đối thủ của anh trai tôi là một con cáo già, lúc làm ăn hắn đã lừa anh tôi một vố, vì vậy anh ấy vô cùng tức giận mà nhờ tôi đi phá chiếc xe đạp của người đó.
Anh ấy gọi nó một cách màu mè: "Những cuộc kinh doanh cao cấp nhất thường sử dụng những phương tiện đơn giản nhất."
Tôi: " ........ "
Theo lời miêu tả của anh ấy, tôi tìm thấy một chiếc xe đạp nhỏ màu xanh đậu trên đường.
Anh tôi phấn khích ...... : "Yess! Chính nó!"
Lợi dụng lúc trời tối, tôi trực tiếp bắt tay vào công việc, cào cấu vào đệm chiếc xe.
Phải nói miếng đệm này khá cứng, tôi ậm ừ mày mò hồi lâu nhưng nó vẫn không đứt.
Ngay lúc tôi đang cáu kỉnh, bỗng có người đi tới từ phía sau tôi.
"Ai đó?"
Tôi nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Hửm, không phải anh trai tôi nói đối thủ cạnh tranh của anh ấy là một người đàn ông Địa Trung Hải với cái bụng bia sao?
Chưa kịp suy nghĩ, tôi đã "à" lên một tiếng rồi bỏ chạy.
Đối mặt với sự chất vấn của tôi, anh tôi áy náy xin lỗi:
"Thật xin lỗi, là anh trai nhớ nhầm, chiếc xe đạp đó thực ra là màu cam."
Nếu lúc đó tôi không nhanh chân chạy, có khi anh trai kia đã đưa tôi vào đồn cảnh mất!
Trong phút chốc máu dồn lên não, tôi buột miệng: "Anh — ?!"
May là tôi đã kìm lại được tiếng chửi sắp thoát ra khỏi miệng mình.
Không phải tôi có lòng vị tha.
Chẳng là tôi phát hiện ra, mắng anh ấy, và mắng chính mình ....
Hình như không khác nhau mấy.
Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng một tháng sau, bố tôi đã dẫn người đàn ông đó đến trước mặt tôi.
Ông giới thiệu với tôi:
"Đây là Lục Nhan, vị hôn phu của con, con quen cậu ấy sao?"
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, tôi nhìn lên trời và hét lên:
"Tôi đi chếc đây —"
Trong mắt người ngoài, đây là một cuộc hôn nhân hoàn hảo. Tôi và Lục Nhan, bất luận là gia thế hay trình độ học vấn, đều được đánh giá là ngang nhau.
Trong khi Lục thị sở hữu nhiều khoản đầu tư từ các nghành công nghiệp, thì Thẩm gia lại chiếm một nửa thị trường bất động sản tại thành phố S.
Nhưng vấn đề lớn của cuộc hôn nhân này là ...
Chúng tôi dường như không biết gì về nhau cả.
Cô bạn thân sau khi đến dự đám cưới của tôi nói rằng trông chúng tôi như bị ép hôn vậy.
Trong hôn lễ chỉ cần nở một nụ cười lịch sự, sau đó thì ai về nhà nấy.
Thực ra, về chuyện sống chung sau kết hôn, Lục Nhan đã đưa chìa khoá nhà anh ấy cho tôi.
Nhưng đi kèm với đó là một bản quy tắc dài hai trang giấy A4.
Tôi chưa bao giờ thấy nhiều quy định như vậy:
"Đầu tiên, về nhà trước mười giờ tối.
Thứ hai, không được tự ý sử dụng siêu xe của anh ấy trong gara.
Thứ ba, không được phá tủ đựng mô hình gundam.
Thứ tư, không được phá những đôi giày phiên bản giới hạn.
.....................
Thứ ba mươi lăm, bản thân gia chủ là người dị ứng với lông mèo nên không được phép nuôi động vật nhỏ."
Nghe hết hàng loạt các quy tắc trên, tôi quyết định chạy đi mà không hề chần chừ.
Bắt tôi bỏ con trai mình lại?
Nằm mơ đi!
Cũng do vậy mà sau khi kết hôn tôi vẫn luôn ở nhà của mình, ngay cả khi bị đuổi ra khỏi nhà, tôi cũng chỉ chuyển đến căn hộ nhỏ của riêng mình.
04.
Mỗi ngày trôi qua, ngoại trừ làm việc ra thì chính là ăn.
Cụ thể là "ăn" vài lời hứa viễn vông mà sếp vẽ ra, "ăn" dưa của đồng nghiệp, còn có sự ham ăn biếng làm của chính bản thân mình.
Trong giờ làm việc, tôi theo thói quen giấu điện thoại dưới gầm bàn lướt shopping.
Khi bị đuổi khỏi nhà, tôi vội vàng đến mức không kịp thu dọn hành lý, đành phải tự mua rất nhiều vật dụng cá nhân cần thiết.
Tôi định mua cho con trai mình một chiếc túi đựng mèo mới.
[con trai của chị này là con mèo nè =))]
Sau lưng có bóng người đang bước tới.
Người đó chắp tay sau lưng hỏi:
"Yo, mua gì vậy?"
Có rất nhiều loại túi khác nhau, vừa có không gian thoáng khí lại còn dễ di chuyển. Do mải mê chọn lựa nên tôi trả lời qua loa.
"Mua một cái túi đựng cho con trai tôi."
"Con trai?"
Giọng anh ta nghe có vẻ sốc.
"Thì là con của tôi ... À thôi, quên đi, anh không hiểu đâu."
Tôi lười giải thích với anh ta
Xung quanh bỗng yên tĩnh đến đáng sợ.
Có người điên cuồng ám chỉ: "Hmm Hmm, cái đó ... "
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, đối mặt với khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm của Lục Nhan, điện thoại liền rơi xuống đất "keng" một tiếng.
Lại nhìn xung quanh, ai cũng đang nhịn cười, tôi chỉ ước có cái lỗ để độn thổ ngay lúc này.
Lục Nhan lạnh lùng nói:
"Theo tôi đến văn phòng."
Giữa hàng loạt tiếng xì xào bàn tán của đồng nghiệp, tôi cúi đầu theo anh vào văn phòng.
Anh ngả người ra sau ghế, đan chéo tay, nói với vẻ mặt nghiêm nghị:
"Trên tường có nội quy công ty, cô có thể tự mình xem."
Tôi nhìn theo hướng anh ấy nói.
Khá lắm, cả nội quy lẫn mức phạt, lít nha lít nhít hàng chục dòng.
.......
Tôi vừa thầm nguyền rủa vừa quét mã QR để chuyển tiền phạt.
"Thái độ làm việc chưa nghiêm chỉnh." Anh ta vô tư nói "Thẩm Chi Chi, anh đã nói qua rồi, nếu em đã làm việc ở đây thì tốt nhất đừng nghĩ rằng mình sẽ được đối xử đặc biệt vì là người của anh."
Tôi sụt sịt, giả vờ đáng thương.
"Biết rồi..."
" ... "
Anh ấy bị tôi làm đến mức bắt đầu cúi đầu suy tư, chìm sâu vào sự hoài nghi bản thân mình.
"Là mình hung dữ quá sao?"
" ... Thôi bỏ đi, mau trở về làm việc, chỉ một lần này thôi, nhớ lần sau đừng tái phạm nữa."
Với khả năng ngoại giao đỉnh của chóp nên dù mới vào công ty chưa lâu, tôi hầu như đã làm quen hầu hết các đồng nghiệp.
Mới chỉ vỏn vẹn 2 tuần vào làm, tôi đã hẹn đồng nghiệp cuối tuần cùng đi chơi nhóm.
Trước khi tan làm, chúng tôi hào hứng thảo luận bàn bạc về địa điểm tụ tập.
Lục Nhan tình cờ đi ngang qua, anh ấy hỏi
"Mọi người đang bàn gì vậy?"
"Tụ tập với nhau thôi", tôi không hề có chút e dè, thành thật nói tiếp, "Mọi người định sẽ đi vào trưa thứ Bảy, chiều xem phim, tối ăn cơm rồi đi KTV, hát xong rồi thì đi nhậu ... "
Con ngươi của Lục Nhan run lên.
Một lúc sau, anh định thần lại, ngập ngừng hỏi:
"Tôi có thể đi cùng không?"
"..."
Mọi người đều đồng thời rơi vào im lặng.
Không ai dám có ý kiến với anh ta.
Cho dù có cũng không dám nói.
06.
Do có sếp tham gia nên bữa tiệc này nhanh chóng biến thành team building của công ty.
Bầu không khí trên sân có chút khó xử đến kỳ lạ.
Vì vậy, để làm sôi động bầu không khí, có người đã đề nghị chơi một trò chơi trên bàn rươu.
Trên thực tế, đây là một cái hố mà chúng tôi đã đào trước cho Lục Nhan.
Vừa mới nãy, tôi đã cùng vài đồng nghiệp bàn tán với nhau:
"Cô có nghe ngóng được tin đồn gì về sếp Lục không?"
"Không có"
"Không biết"
Tôi tỏ ra bí ẩn: "Tôi nói thầm cho mọi người nghe, sếp Lục nhìn thì có vẻ vô cảm và lãnh đạm, nhưng thực ra anh ấy là người đã có gia đình rồi ... "
"Vải? Dưa này là dưa real à?"
"Sao cô biết vậy?"
Tôi thầm nghĩ, tôi chính là chủ quả dưa này mà.
"À, là như này, lần trước bị gọi đến văn phòng anh ấy để nghe mắng, sau đó tôi thấy trong list bạn Wechat của anh ta có một người biệt danh là "Vợ" được đính ở đầu." Tôi nghiêm túc nói.
Một vài đồng nghiệp gần như nhảy dựng lên sau khi nghe tin này.
"Thật hay giả vậy!?!"
"A a a a a, lão đại mặt liệt của chúng ta vậy mà lại kết hôn rồi!"
"Cái gì?! Kết hôn là chuyện lớn như vậy, sao đến hồng bao sếp cũng không phát cho chúng ta chứ?!"
Tôi nhướng mày: "Cứ chờ đi, đợi chút nữa đến lúc chơi trò chơi, tôi sẽ làm cho anh ấy thành thật khai báo hết."
Trên bàn rượu, mọi người rất hăng hái, không ngừng hò hét liên hồi, đẩy không khí trò chơi lên cao trào.
Tửu lượng của Lục Nhan đặc biệt kém.
Ngược lại, tôi lại có tửu lượng vô cùng tốt, liền có thể chấp hết cả bàn nhậu.
Hơn nữa, anh ta hoàn toàn không biết cách chơi trò này, lần nào chơi cũng thua nhưng lại rất bướng bỉnh, nhất định phải chơi với tôi.
Tôi cứ bồi cho anh ta uống từng ly từng ly một.
Không lâu sau, mặt Lục Nhan đã đỏ bừng.
Với tốc độ này, anh ta chắc chắn sắp bị tôi hạ gục rồi.
Hừ, để xem lát nữa tôi chỉnh anh như nào.
Tôi mừng thầm trong bụng.
Kết quả, tôi bị chơi một vố đau rồi.
Anh ấy ôm lấy người trợ lý ngồi bên tay phải mình và bắt đầu ngâm nga:
"Bảo bối ...à a a .. " " sao em lại bơ anh chứ, em thích chiếc túi nào, chồng liền mua cho em ..."
Mọi người: ????
"Em không thích túi xách sao? Hử, còn xe hơi thì sao? Chồng mua cho em một chiếc Porsche nhé?"
Người trợ lý cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng Lục Nhan quá khoẻ.
Anh ta chỉ biết gào thét trong tuyệt vọng:
"Sếp à! Tôi là Tiểu Trần! Sếp à! Tỉnh táo lại điiii!!"
Lục Nhan bỏ ngoài tai mọi lồ kêu gào của anh trợ lý mà tiếp tục lảm nhảm:
"Bảo bối, anh sai rồi, anh hứa không trừ tiền lương của em nữa, khi nào chúng ta mới có thể công khai mối quan hệ vậy .... "
Mọi người: !!!!!!!!!
Tình cờ thay, hôm nay Tiểu Trần đã bị các đồng nghiệp phàn nàn vì anh ta nấu bún ốc ở khu vực công cộng, sau đó rất vui vẻ mà đóng tiền phạt.
Mọi thứ bây giờ có lẽ rõ ràng rồi.
Mẹ nó *
Tôi ngồi bên tay phải Lục Nhan, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.
06.
Tiệc tàn, cuối cùng cũng tiễn hết đồng nghiệp lên xe.
Tôi và trợ lý hai người hợp lực đỡLục Nhan, người đang say tí bỉ, vào trong xe.
Trợ lý - người mà tối nay không đụng đến một giọt rượu đang lái xe ở phía trước, còn Lục Nhan thì ngủ ngon lành trong lòng tôi ở ghế sau, thi thoảng còn lẩm bẩm gì đó.
Tôi ôm cái đầu nặng trĩu của mình, bắt đầu hoài nghi về cuộc sống.
Vốn dĩ, cuộc hôn nhân này là tự nguyện, nhưng bây giờ anh ấy lại làm ầm lên như vậy, tôi ...
Tự dưng tôi có chút muốn ly hôn ....
Xe đã dừng lại
Tôi đỡ 2 chân Lục Nhan xuống trước, anh ấy đã tỉnh lại một chút nên có tôi đỡ thì miễn cưỡng có thể đi lại được.
"Này", anh trợ lý ngăn tôi lại, "Cô tốt nhất là đừng lên đó, sếp Lục không thích gần phụ nữ."
Trán tôi nhói lên
"Tôi là vợ anh ấy ...."
"Ồ ồ ồ" Anh ta đột nhiên ý thức được "Thì ra là cô"
Một tay đỡ anh, một tay lục lọi tìm chiếc chìa khoá mà Lục Nhan đưa tôi trước đây. Sau khi mở cửa, tôi kéo anh ấy thẳng một mạch vào phòng ngủ, cuối cùng đá anh ấy xuống giường —
Chăn mềm rũ xuống, anh ấy cũng im lặng mà ngủ.
Tôi gọi video cho ông bố của mình.
Ông thấy cảnh quang phía sau tôi rồi hỏi tôi đi đâu trễ vậy.
Tôi đáp: "Ở nhà Lục Nhan"
Bố tôi nở nụ cười mãn nguyện trên mặt.
Tôi trầm mặc, nói không lên lời
"Bố, con nói với bố một chuyện được không?"
"Có chuyện gì vậy?"
" ... Con có thể ly hôn không?"
Nụ cười của ông lập tức đông cứng lại, ông hỏi:
"Ta muốn đánh con, được không?"
Tôi sợ rồi.
"À, không có gì, thôi con cúp máy đây, tạm biệt papa."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro