Chương 23 + 24 + 25
Chương 23
Chỉ trừ thêm mấy con số mà thôi, Viên Thụy lúc lên lớp chính là mặc áo hoàng kim được miễn thi vào trường sơ trung, luôn làm học bá[1] đến năm cấp ba, cậu vì chuyện mẹ bệnh qua đời mà bị đả kích lớn, không đặt nặng chuyện thi đại học nữa, dượng mới đưa cậu ra nước ngoài học, đánh bậy đánh bạ làm người mẫu.
[1] Học rất giỏi
Lúc trước học sơ trung, chỉ có năm thứ 4 môn toán mới tệ đến mức bị cô Vương nhéo lỗ tai.
Một buổi sáng mới vừa lên năm 4, ba nói cho cậu biết hôm nay sẽ ly hôn với mẹ sau đó dẫn cậu đi, cậu tưởng tượng ra cuộc sống sau này không có mẹ, còn phải bi thảm rơi ma chưởng của mẹ kế, ở nhà khóc một ngày không đi học, mới bỏ lỡ bài số học hệ thập phân trên lớp. Sau nửa học kỳ, điểm toán tuột dốc không phanh, mãi cho đến trước khi thi cuối kỳ bị nhéo lỗ tai suốt 4 tháng, cậu mới rốt cục làm rõ được tại sao cùng là hai con số, mà ở phía trước lại xuất hiện thêm 1.
Sau này, cậu trở thành người đặc biệt yêu thích số 1 0, nói không chừng chính là vì lý do đó.
Trịnh Thu Dương đỗ xe xong đi vào, ở cửa vô tình gặp được bạn gái cũ, nói là hoạ sĩ, kỳ thực là dựa vào tiền ba mẹ và bạn trai nuôi, bản thân cũng rất ham chơi, đổi bạn trai nhanh như thay quần áo.
Bạn gái hắn trước kia đa số đều là loại hình này, cả hai đều không cần trách nhiệm, cũng không muốn chịu trách nhiệm, theo như nhu cầu mỗi bên, đỡ lo thêm nhiều chuyện.
Bạn gái cũ hỏi: "Lâu rồi không gặp anh, gần đây khỏe không?"
Trịnh Thu Dương nói: "Rất khỏe, còn cô?"
Cô gật đầu, nói: "Chờ bạn trai, còn anh?"
Trịnh Thu Dương chỉ chỉ bên trong, "Tôi hẹn bạn ăn cơm. Không quấy rầy cô nữa, đừng để bạn trai cô nhìn thấy mình hoa tâm."
Bạn gái cũ cười nói: "Được rồi, lát nữa tôi sẽ tìm chỗ ngồi cách xa anh một chút."
Hắn đi lên đại sảnh, tìm thấy Viên Thụy đang ngồi trong góc, món ăn còn chưa lên.
Viên Thụy đang gõ chữ trên di động, ngẩng đầu thấy anh bước lại, tay gõ chữ càng nhanh hơn.
Trịnh Thu Dương ngồi xuống trước ló đầu liếc nhìn, nói: "Lại trả lời comment của fans?"
Viên Thụy nói: "Em còn một người thôi, xong ngay đây."
Trịnh Thu Dương nói: "Mỗi ngày hơn mấy nghìn fan comment, cũng chỉ có em nghiêm túc trả lời."
Viên Thụy đăng câu trả lời cuối cùng, đóng máy lại nói: "Nhưng lúc họ nhắn lại cho em rất chân thành nha."
Trịnh Thu Dương thấy cậu đặt điện thoại di động trên bàn, cười cười không nói nữa.
Lúc hắn và Viên Thụy vẫn chưa phải người yêu, hắn đã phát hiện lúc Viên Thụy ăn cơm cùng người khác không bao giờ chơi điện thoại.
Có một lần Phương Sĩ Thanh mời, trừ hắn ra còn ba bốn người nữa, mọi người ngồi ở xung quanh bàn, thỉnh thoảng sẽ có người cầm điện thoại lên chơi một hồi, hắn cũng vậy, Phương Sĩ Thanh cũng thế, tất cả mọi người đều không ngoại lệ.
Duy chỉ có Viên Thụy, cậu từ đầu tới cuối không hề lấy điện thoại ra, luôn chăm chú lắng nghe mỗi người nói chuyện.
Sau này bọn họ ở cùng nhau, hắn từng hỏi Viên Thụy một lần, Viên Thụy nói: "Có người nói chuyện mà mọi người đều cúi đầu xem điện thoại, người nói nhất định sẽ không vui a."
Trịnh Thu Dương cảm thấy cậu thật ngốc, chắc gì người đó đang nói chuyện với cậu.
Bất quá Trịnh Thu Dương không có nói ra, sau này khi hắn và Viên Thụy cùng ăn cơm, dù là ở nhà hay là ở bên ngoài, hắn cũng không chơi điện thoại nữa, không chỉ bởi vì lo Viên Thụy không vui, mà bởi vì Viên Thụy so với điện thoại càng thú vị hơn nhiều.
Thịt bò tươi mới có nước sốt được đưa lên, đói bụng cả ngày Viên Thụy cầm lấy dao nĩa ăn như hổ đói.
Trịnh Thu Dương trái lại cắt chậm rì rì, ăn cũng chậm, thỉnh thoảng còn nhìn Viên Thụy, cảm thấy nước tương dính trên khóe miệng cậu vô cùng đáng yêu.
Bỗng có một cô gái bất ngờ đi đến bàn bọn họ, vô cùng vui mừng nói: "Thu Dương, đúng là anh rồi, thật là trùng hợp!"
Trịnh Thu Dương: "..."
Bạn gái cũ nói muốn cách xa hắn một chút bật maximum khả năng diễn xuất, "Em ở xa xa nhìn bóng lưng thấy rất giống anh, nên lại chào anh."
Trịnh Thu Dương đành phải nói: "Đúng là trùng hợp, cô cũng ăn cơm ở đây? Mau trở về bàn đi."
Cô gái lại nhìn Viên Thụy, nói: "Anh là Viên Thụy sao?"
Viên Thụy vội vàng nuốt xuống miếng thịt còn chưa kịp nhai, lau mép thật nhanh, nói: "Xin chào."
Cậu đã tẩy trang, còn đeo mắt kính gọng đen, đèn phòng của nhà hàng này cũng không phải rất sáng, cứ cho rằng ngoại trừ người phục vụ tiếp xúc gần sẽ không có ai nhận ra.
Cô gái nói: "Em là fan của anh đó! Rất thích anh! Anh xem!" Cô từ trong túi xách lấy ra một chai mỹ phẩm dưỡng da, "Đây là nhãn hiệu sản phẩm Nhật Bản mới anh làm đại diện, vì anh, em đem toàn bộ mỹ phẩm dưỡng da lúc trước dùng đổi hết!"
Viên Thụy lần đầu tiên gặp phải fan cuồng nhiệt, thụ sủng nhược kinh nói: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô."
Chỗ bọn họ ngồi là ghế sô pha dài, cô gái này trực tiếp ngồi sát bên cạnh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, cậu sợ đến mức co người lại dịch vào bên trong.
Cô gái nói: "Người thật đẹp trai quá đi, còn đẹp hơn trên TV, da cũng đẹp, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy. A, em cho anh xem cái này."
Cô lại lấy di động ra vào phần album, bên trong toàn là hình vẽ Viên Thụy, có tới mười mấy tấm, có bức phác họa có bức sơn dầu.
Viên Thụy một bên xấu hổ một bên hưng phấn, trời ơi mình có fan não tàn là họa sĩ!
Cô gái càng xấu hổ, "Em thật ra là hoạ sĩ."
Trịnh Thu Dương không nhịn được nói: "Cô chính là đi theo xu thế, họa cái gì sĩ, một năm vẽ được có mấy bức."
Cô liếc hắn một cái, nói với Viên Thụy: "Anh ấy nói rất đúng, năm nay em cũng chỉ vẽ có mình anh!"
Viên Thụy lúc này mới phản ứng được, nói: "Cô và Trịnh Thu Dương... là bạn sao?"
Cô gái đại khái cảm thấy Trịnh Thu Dương sẽ phủi sạch mọi quan hệ, liền phóng khoáng nói: "Trước đây từng là người yêu, sau đó chia tay. Anh ấy có thể làm bạn với anh chứng tỏ người rất tốt, bất quá anh hẳn là biết anh ta rất hoa tâm, em không chịu được liền đá ảnh."
Trịnh Thu Dương: "..."
Viên Thụy: "..."
Cô gái đỏ mặt nói: "Bất quá vẫn còn là bạn... Em có thể ngồi cùng hai người không?"
Trịnh Thu Dương: "..."
Viên Thụy: "..."
Cô gái giơ tay lên: "Phục vụ! Bên này gọi món, thêm một bộ chén đĩa, cảm ơn!"
Viên Thụy: "..."
Trịnh Thu Dương: "... Không phải cô nói đi cùng bạn trai sao?"
Cô gái vẻ mặt mờ mịt: "Bạn trai? Em hiện tại không có bạn trai mà."
Sau đó giống như thiếu nữ quay đầu xấu hổ hỏi: "Viên Thụy, thực ra anh thích loại hình con gái gì?"
Cơm nước xong, thật vất vả mới thoát khỏi cô gái này, hai người mệt mỏi tới cực điểm.
Trịnh Thu Dương mở cửa xe ghế phụ, nói: "Đi, về nhà thôi."
Viên Thụy yên lặng lên xe, chờ Trịnh Thu Dương ngồi xong, cậu mới nói: "Cô gái đó thật ra rất đáng yêu."
Trịnh Thu Dương: "..."
Viên Thụy nói: " Xinh đẹp hoạt bát, còn biết vẽ tranh."
Trịnh Thu Dương hít vào một hơi, cố gắng hùa đùa theo: "Nếu em thích, anh liền đem số của cô ấy cho em."
Viên Thụy liếc anh một cái, hỏi: "Anh còn giữ số? Hai người còn liên hệ sao?"
Trịnh Thu Dương: "..."
Hắn lấy điện thoại ra đưa cho Viên Thụy, "Cho em xem nhật ký cuộc gọi của anh."
Viên Thụy không lấy, nói: "Em không xem, đó là Ex của anh."
"Em ở đây mà Ex cái gì?" Trịnh Thu Dương liền mở danh bạ ra vừa tìm vừa nói, "Vậy em nhìn anh xóa số được không? Em cũng không phải không biết, anh là người rất tùy ý, số không dùng cũng lười đi xóa."
Viên Thụy ngăn cản anh nói: "Không cần xóa, em không có ý gì khác."
Trịnh Thu Dương nói: "Thật? Anh còn tưởng em ghen."
Viên Thụy nở nụ cười, nói: "Sẽ không, hiện tại cô gái đó thích em."
Trịnh Thu Dương: "..."
Hắn nín nửa ngày, mới nói: "Anh và cô gái đó thật sự không còn liên hệ gì, những người trước kia cũng không còn liên hệ, họ cũng không thật sự thích anh, anh cũng không thật sự thích họ. Viên Tiểu Thụy, người đầu tiên anh yêu chính là em."
Viên Thụy nói: "Ừm."
Trịnh Thu Dương cảm thấy mình bày tỏ rất chân thành, Viên Thụy lại đáp trả nhạt nhẽo không đến nơi đến chốn.
Hắn có chút mất mát, cũng không tiếp tục nói nữa, cắm chìa khóa tăng ga, lái xe về nhà.
Vào nhà, Viên Thụy rót nước uống, hỏi anh: "Anh uống không?"
Trịnh Thu Dương nói: "Không uống."
Viên Thụy uống hết nước, bước vào phòng vệ sinh, một lát sau đi ra vẫy Trịnh Thu Dương: "Anh tới đây một chút."
Trịnh Thu Dương: "? ? ?"
Hắn nghi hoặc đi vào, thấy Viên Thụy sắc mặt nặng nề ngồi trên bồn cầu, nắp cũng không bật lên.
Trịnh Thu Dương: "... Em làm gì vậy?"
Viên Thụy nói: "Em không vui."
Trịnh Thu Dương: "..."
Viên Thụy nhẫn nhịn ủy khuất nói: "Em hình như ghen tị."
Trịnh Thu Dương: "..."
Viên Thụy ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Có phải là em hẹp hòi quá không?"
Trịnh Thu Dương bước lên ôm chặt cậu, chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua vừa ngọt.
Viên Thụy cũng ôm anh lại, nhỏ giọng nói: "Bạn gái cũ của anh ngực thật lớn."
Chương 24
Đêm đó, hai người làm đến động trời động đất, so với lần đầu tiên còn khoa trương hơn.
Trước khi ở cùng Trịnh Thu Dương, Viên Thụy chưa từng có kinh nghiệm, đêm đầu căng thẳng đến mức tay chân run run, tắm rửa sạch sẽ gần một tiếng. Mà Trịnh Thu Dương cũng không nghĩ rằng mình sẽ có ngày lên giường cùng người đồng tính, trong lúc Viên Thụy tắm rửa hắn cũng căng thẳng như vậy, không ngừng dùng di động lướt tìm thông tin.
Viên Thụy rốt cục tắm xong, lại ở cửa phòng tắm ngồi hồi lâu mới chậm rãi đi ra, ngồi ở trên giường lau tóc, không lên tiếng, cũng không dám nhìn Trịnh Thu Dương.
Trịnh Thu Dương buông điện thoại xuống, nhìn cậu một hồi, cố ý trêu cậu nói: "Quên nói với em, anh có khuynh hướng S."
Viên Thụy đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Trịnh Thu Dương lại nghĩ, ai, hay là đừng dọa cậu. Liền cử động, muốn ngồi gần cậu một chút, trước tiên hôn môi vân vân.
Viên Thụy lại "A" một tiếng vội vàng trốn, chật vật ngã ngồi dưới đất.
Trịnh Thu Dương: "..."
Hắn muốn giải thích vừa rồi chỉ là nói giỡn, Viên Thụy lại từ từ bò dậy, nhỏ giọng nói: "Không, không sao, em nhịn rất giỏi."
Trịnh Thu Dương: "... Em không sợ?"
Viên Thụy có chút đáng thương nói: "Có hơi sợ, anh hôm nay trước nhẹ một chút được không?"
Trịnh Thu Dương nhất thời cứng họng, sớm biết Viên Thụy dễ bị gạt thế này, thì không nên đùa với cậu kiểu này.
Viên Thụy dịch tới trước nửa bước, quỳ một gối xuống ở bên giường, một tay vỗ vỗ vai anh, hết sức cẩn thận nói: "Em rất thích anh, có thể chấp nhận sở thích của anh, em cũng sẽ cố gắng làm một M tốt."
Kết quả buổi tối ngày hôm ấy, Trịnh Thu Dương hầu như đem tất cả ôn nhu đời này vận dụng ra hết, chỉ sợ một chút thôi cũng làm đau Viên Thụy. Kỹ thuật để lấy lòng Viên Thụy hắn vốn dư sức, càng đừng nói tới hắn vốn có chủ ý để Viên Thụy trải qua ngày hôm nay sẽ không thể rời bỏ hắn, nói ra chính hắn cũng không tin, hắn cư nhiên lại sản sinh ra ý nghĩ dùng kỹ thuật trên giường để giam lỏng đối phương.
Đợi đến ngày hôm sau Viên Thụy tỉnh lại nói "Đúng là những gì trong sách khiêu dâm nói đều là sự thật, em cho rằng sẽ đau chết đi, nhưng thật sự rất thoải mái." Trịnh Thu Dương ở trước mặt cậu biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng khi rời khỏi tầm mắt của cậu liền lập tức khua tay múa chân, không tiếng động nhảy cẫng hoan hô.
Đúng lúc trong thời gian đó của hai người, đang là ngày tết, Viên Thụy không có công tác, Trịnh Thu Dương cũng không đi làm, cuộc sống mỗi ngày ngoài trừ ăn cơm chính là làm. Cho đến tận 16 tháng 1 Viên Thụy mới bắt đầu đi, ước chừng xài hết 2 hộp Durex to.
Không có gì hạnh phúc hơn việc cùng người yêu tâm linh và X hợp nhất.
Trịnh Thu Dương xác định được hắn đã gặp chân ái, vừa yêu tính cách Viên Thụy, cũng yêu thân thể Viên Thụy.
Có thể gặp được Viên Thụy, là kỳ tích lớn nhất đời hắn.
Điều duy nhất hắn tiếc nuối đó là, Viên Thụy chưa từng ghen tị với nhóm bạn gái trước kia của hắn. Lúc mới bắt đầu là chính hắn tận tâm tận lực không nhắc lại chuyện xưa, sợ Viên Thụy để ý, sau đó dần dần phát hiện, Viên Thụy dường như căn bản không quan tâm hắn trước đây từng giao du với ai.
Hắn luôn cho rằng Viên Thụy rộng lượng, đêm nay rốt cục mới phát hiện, Viên Thụy chẳng qua là nhịn không muốn nói.
Mà tại sao Viên Thụy không muốn nói?
"Tao sợ ảnh sẽ không vui a." Viên Thụy ở trong ổ chăn nói điện thoại, "Chuyện đã xảy ra, tao có ghen cũng không có cách nào thay đổi, tao không muốn để ảnh thấy tao nhỏ nhen."
Bên đầu kia điện thoại Phương Sĩ Thanh nói: "Không phải tao nói mày, mày thật sự quá tốt với nó, đổi lại là tao, tao đã sớm đánh chết nó, chia tay lâu như vậy còn giữ số của đối phương, giữ lại ăn tết hả?"
Viên Thụy nói: "Ảnh chính là lười xóa, không phải cố ý giữ lại."
Phương Sĩ Thanh câm nín, nói: "Mày xem lại mày đi, còn nói đỡ cho nó! Không đánh nó thì thôi, còn lên giường với nó, mày thật đúng là hết thuốc chữa."
Viên Thụy nhỏ giọng nói: "Tao không có..."
Phương Sĩ Thanh nói: "Không có? Vậy sao giọng mày nói còn không nổi? Lừa quỷ hả, mày tưởng tao ngu lắm sao?"
Viên Thụy: "..."
Phương Sĩ Thanh còn nói: "Mày ghen nó còn lâu mới thấy mày nhỏ nhen, không chừng vui muốn chết. Mày nghĩ xem, hôm qua mày nói ghen tị, sau đó có phải nó đặc biệt hứng?"
Viên Thụy: "... Đúng vậy."
Phương Sĩ Thanh cười ha ha hai tiếng, nói: "Vậy là được rồi, tao đã nói với mày rồi mà, số 1 bọn họ toàn là kiểu đức hạnh này thôi, miệng nói anh không còn liên lạc với những người trước kia đâu em đừng nghi ngờ, kỳ thực là rất mong đợi mày nghi ngờ, mày càng nghi ngờ nhiều chứng tỏ mày càng yêu nó, mày nói xem tao nói đúng không?"
Viên Thụy tò mò hỏi: "Vương Tề còn liên lạc với vợ trước của anh ấy không?"
Phương Sĩ Thanh: "..."
Viên Thụy cảm thấy mình hỏi sai rồi, vội nói: "Hẳn là không, mày đừng nghĩ nhiều."
Phương Sĩ Thanh: "..."
Hắn nói: "Tao nhắc mày thêm một câu, đừng có một mình gặp mặt mối tình đầu Mạnh Lai của mày nữa, cũng đừng bí mật liên lạc, Trịnh Thu Dương bây giờ nghe tới cái tên này là muốn phát nổ rồi."
Viên Thụy kinh ngạc nói: "Không thể nào, tao đã nói chuyện Mạnh Lai rồi, ảnh có nói gì đâu."
Phương Sĩ Thanh dùng mũi hừ một tiếng, nói: "Không tin tao? Vậy mày thử đi, Trịnh Thu Dương nếu nhịn được tao sẽ không mang họ Phương nữa, theo họ Viên của mày."
Viên Thụy có chút bất an nói: "Tao biết rồi, cảm ơn mày."
Phương Sĩ Thanh cúp điện thoại, con ngươi đảo một vòng, quyết định tối về lén xem di độngVương Tề.
Viên Thụy nằm ở trên giường phát ngốc một lúc, chậm rãi ngồi dậy, thắt lưng mỏi lợi hại, tối hôm qua Trịnh Thu Dương thực sự là quá hứng tình, Phương Sĩ Thanh nói cũng có lý.
Hôm qua quay chương trình cả ngày, hôm nay không có lịch làm việc, Viên Thụy giặt drap giường vỏ chăn, đem trong nhà quét dọn sạch sẽ, quay một vòng không còn chuyện gì làm, thấy rau củ trong tủ lạnh không còn nhiều, quyết định đi siêu thị một chuyến.
Thang máy từ phía trên đi xuống, cửa vừa mở ra, bên trong có hai vị hàng xóm trên lầu đang đứng.
Viên Thụy: "..."
Bách Đồ chủ động mở lời: "Viên Thụy, ra ngoài sao?"
Viên Thụy nhìn thấy thần tượng vô cùng căng thẳng, lắp bắp nói: "Vâng, vâng, đi ra ngoài."
Bách Đồ nhìn cậu mỉm cười.
Viên Thụy tim đập thình thịch, nhìn gương mặt đẹp trai của Bách Đồ mà đi vào cõi thần tiên.
Trong thang máy Lương Tỳ nói: "Vậy cậu đi vào, hay là không vào?"
Viên Thụy thoáng cái lấy lại tinh thần, lúng túng bước nhỏ vào thang máy, chào hỏi Lương Tỳ: "Chào Lương ca."
Lương Tỳ đóng cửa thang máy .
Bách Đồ nói: "Ra ngoài làm việc?"
Viên Thụy trong lòng rít gào, Bách Đồ đây là đang tán gẫu với cậu a a a a!
Cậu nói: "Không phải, hôm nay được nghỉ, em đi siêu thị."
Bách Đồ nói: "Trùng hợp thế, anh cũng đi siêu thị, đi chung đi."
Viên Thụy hạnh phúc muốn xỉu.
Lương Tỳ liếc cậu một cái, tức giận hừ một tiếng.
Ba người ra khỏi thang máy, Lương Tỳ nói: "Anh đi đây, hai người đi siêu thị đi."
Viên Thụy vội cung kính nói: "Lương ca hẹn gặp lại."
Lương Tỳ liếc mắt nhìn cậu, hình như nhìn cậu rất không vừa mắt, cậu lúng túng không dám làm ra một cử động nhỏ nào.
Bách Đồ nói: "Anh đi nhanh đi, sắp 11 giờ rồi, cẩn thận đến muộn."
Lương Tỳ nói: "Không sao, nếu không anh đưa em tới siêu thị trước?"
Bách Đồ từ chối nói: "Không cần, không bao xa, em và Viên Thụy đi bộ tới."
Lương Tỳ lại liếc mắt nhìn Viên Thụy.
Viên Thụy không biết phải làm sao.
Bách Đồ thúc giục: "Đi mau đi mau."
Lương Tỳ nhìn xung quanh một cái, bên cạnh đều không có ai, nói: "Anh đi đây vợ yêu."
Bách Đồ: "..."
Viên Thụy: "..."
Lương Tỳ lái xe đi.
Bách Đồ lúng túng nói: "Vậy, chúng ta đi siêu thị đi."
Viên Thụy hồn vía lên mây nói: "Em, em, em thật ra bị lãng tai."
Bách Đồ: "..."
Hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Không sao, anh cảm thấy em không phải là người đi nói lung tung."
Viên Thụy giơ tay tỏ thái độ nói: "Ừm! Em sẽ không nói!"
Bách Đồ cười cười, nói: "Đi thôi."
Viên Thụy đeo mắt kính gọng đen, Bách Đồ lại không hoá trang gì cả, hắn rất tùy ý, dáng vẻ không sợ bị người khác nhận ra, có người nhìn thấy hắn, hắn liền lễ phép cười đáp trả, có thể khí chất quá mức cao lãnh, ngược lại không có ai dám bước lên hỏi.
Viên Thụy đẩy xe đẩy, đi theo sau hắn, tâm lý đầy sùng bái và kính nể, cảm thấy Bách Đồ thật sự là nam thần.
Nam thần sao lại coi trọng Lương Tỳ? Lương Tỳ tuy rằng cũng rất đẹp trai, nhưng cà lơ phất phơ, vừa nhìn chính là tên lưu manh a.
Nam thần là bị gạt sao? Thật là đáng thương.
Bách Đồ đem đậu phụ chọn xong bỏ vào trong xe, lại thấy Viên Thụy vẻ mặt đồng tình nhìn hắn.
Hắn hiểu lầm ý của Viên Thụy, nhỏ giọng giải thích nói: "Anh mới nhận một bộ phim mới, cần phải giảm cân, nên dạo này ăn chay."
Viên Thụy nghĩ thầm, đã nổi như thế mà vẫn chuyên nghiệp như vậy, người thật là tốt, kết quả bị Lương Tỳ lừa đi, quá đáng thương mà.
Chương 25
Viên Thụy là người lời hứa đáng giá nghìn vàng, hứa với người khác rồi là vô luận như thế nào đều nhất định làm được. Cho nên dù cho nghẹn rất khổ cực, cậu cũng không đem chuyện Bách Đồ và Lương Tỳ đang quen nhau nói cho Trịnh Thu Dương cùng ngủ một giường.
Cậu chỉ trước khi ngủ không nhịn được khoe khoang nói: "Em hôm nay đi siêu thị mua đồ, lúc ra ngoài gặp Bách Đồ trong thang máy, anh ấy cũng đúng lúc đi, hai người liền đi chung."
Trịnh Thu Dương hơi kinh ngạc, nghi ngờ nói: "Không phải là em mặt dày nhất định phải đi theo người ta đó chứ?"
Viên Thụy đánh anh một cái, nói: "Mới không phải, anh ấy nghe em nói đi siêu thị, chủ động bày tỏ muốn đi chung đó, anh ấy là người tốt."
Trịnh Thu Dương chua lè nói: "Đi siêu thị với em là thành người tốt? Cơ chế khen ngợí không có chút khoa học nào."
Viên Thụy không phục nói: "Anh ấy đẹp trai như vậy, còn nổi như vậy, lại vẫn như thần dân đi siêu thị mua sắm còn tự xách túi xô[1] theo đi chợ, vậy còn chưa phải tốt sao?"
[1] vải thô
Trịnh Thu Dương: "..." Đó là cái gì với cái gì?
Viên Thụy thấy anh không phản bác, hài lòng nằm xuống nói: "Mắt nhìn người của em thật tốt mà, thích nam thần giỏi như vậy."
Trịnh Thu Dương: "Hừ."
Viên Thụy đem chân đáp lên mặt anh, cười nói: "Mắt chọn bạn trai càng tốt hơn."
Khóe miệng cụp xuống của Trịnh Thu Dương nhất thời cong lên, vươn tay đem đầu Viên Thụy đặt trên vai mình, ôm cậu cùng ngủ.
Viên Thụy trước khi ngủ còn đang len lén nghĩ, làm sao bây giờ a, nam thần Bách Đồ đang bị Lương Tỳ giày vò chà đạp đi? Ai da, quá thảm mà.
Trong lúc làm việc, cậu quanh co lòng vòng dò hỏi Triệu Chính Nghĩa, Triệu Chính Nghĩa cơ trí cỡ nào, lập tức hiểu ngay ý cậu, nói: "Lần trước không phải đã nói với anh rồi sao, hai người bọn họ là —— anh em tốt." Hắn cố ý nhấn giọng, rất có ý sâu xa.
Viên Thụy nói: "Tôi nghe người ta nói, Lương Tỳ rất có gia thế, có thật hay không?"
Triệu Chính Nghĩa có chút kinh ngạc, điểm Viên Thụy để ý hình như không phải ở đó, hàm hồ nói: "Hẳn là, tôi cũng không rõ lắm."
Viên Thụy càng thêm lo lắng, Bách Đồ có phải là chọc trúng chỗ nào của Lương Tỳ không, cho nên không thể làm gì khác là bị anh ta đùa bỡn ủy khuất?
Nhưng lo lắng thì lo lắng, cậu và Bách Đồ cũng không có thân quen như vậy, huống chi đây là việc riêng của người ta, cậu cũng chỉ có thể nghĩ tới liền lo lắng, tình cờ lúc dọn đồ đạc nhìn thấy chữ ký Bách Đồ cho cậu, không nhịn được thở ngắn thở dài một hồi, làm cho Trịnh Thu Dương rất khó chịu, nghi ngờ cậu ý dâm bản thân và Bách Đồ vào giấc mộng lang kiều.
Quay « Shiny Friends » tập thứ tư, ngoại trừ các thành viên nòng cốt cố định, lần này còn có hai vị khách mời đến tuyên truyền phim. Trong đó một nữ diễn viên, hai năm trước từng ở cùng một đoàn phim với Viên Thụy, lúc đó cô là nữ chính, Viên Thụy là nam thứ n, diễn vai một người mẫu giả vờ đánh đấm.
Trước lúc quay, Viên Thụy vừa hóa trang xong, đang đối diện gương xịt keo tóc, Dương Lộ đẩy cửa phòng hóa trang ra bước vào, cậu vội vàng đứng lên chào hỏi.
Dương Lộ gật gật đầu, hỏi: "Trạng thái tốt không? Đừng tiếp tục xảy ra chuyện gì không may."
Viên Thụy bảo đảm nói: "Sẽ không Dương tổng, tôi nhất định sẽ làm tốt."
Dương Lộ "Ừ" một tiếng, còn nói: "Mặc dày một chút, hôm nay gió lớn, bên ngoài tiết mục lại nhiều."
Viên Thụy vẻ mặt thụ sủng nhược kinh.
Dương Lộ cau mày nói: "Bị cảm sẽ ảnh hưởng tiến độ, đừng kéo chân mọi người."
Lại có người đến, là nữ diễn viên khách mời kia, nhìn thấy Dương Lộ cũng ở đó, vội vàng chào hỏi, nói rằng: "Trước đây đã từng hợp tác với Viên Ca, đã lâu không gặp nên tới chào hỏi với anh ấy."
Viên Thụy: "... A, chào cô chào cô."
Nữ diễn viên lại nói vài lời khách sáo, còn bảo hôm nay nhất định phải chăm sóc cô nha các loại, rồi mới rời khỏi.
Chờ cô đi rồi, Dương Lộ nói: "Giữa hai người có vấn đề gì không?"
Viên Thụy ngập ngừng chốc lát, mới nói: "Không có, chỉ là lâu quá không gặp nên có chút xa lạ."
Dương Lộ hơi nghi ngờ nhưng không hỏi lại, nói: "Vậy cậu mau chuẩn bị đi, tôi đến xem những người khác."
Viên Thụy nhìn theo bóng lưng của bà, phát hiện vóc dáng bà rất cao, đã mang giày đế bằng mà đã gần 1m75, vậy mà khung xương không thô to, vóc người và da dẻ được bảo dưỡng rất tốt, nói bà là 30 hay 40 tuổi cũng có người tin.
Vẫn lén ở bên cạnh không lên tiếng Triệu Chính Nghĩa hỏi: "Viên Ca, anh và Tiểu Hoa kia xảy ra chuyện gì? Tôi thấy anh rất lúng túng."
Viên Thụy có chút xấu hổ, nói: "Kỳ thực cũng không có gì, trước đây lúc đóng phim chung, cô ta lấy nước trái cây hắt tôi."
Triệu Chính Nghĩa: "... Nội dung phim cần sao?"
Viên Thụy nói: "Không phải, cô ấy mang theo mèo đến trường quay, lúc quay xong tôi giúp tràng vụ dọn dẹp đồ, không chú ý con mèo đang ở đó, không cẩn thận đạp phải đuôi của nó, sau đó cô ta nổi giận."
Triệu Chính Nghĩa rất tức giận, nói: "Chỉ là một Tiểu Hoa hạng 3 hạng 4, ai cho phép cô ta lớn mật như vậy, anh vừa rồi sao còn khách khí như thế?"
Viên Thụy không đặc biệt để ý nói: "Chuyện lúc trước đã lâu như vậy."
Triệu Chính Nghĩa càng nghĩ càng giận, "Anh đừng có thánh mẫu như vậy, người như thế anh không so đo với người ta, người ta cũng sẽ không lĩnh tình của anh, nói không chừng còn cảm thấy anh ngu ngốc đó."
Viên Thụy lại cười nói: "Mấy người trước kia từng hợp tác với tôi, đều ở sau lưng nói tôi ngu ngốc a, chuyện này tôi biết hết."
Triệu Chính Nghĩa: "..."
Viên Thụy nói: "Thật ra lần hắt nước trái cây xong, cô ta có quay lại xin lỗi tôi. Tôi không phải con nít, cũng không thể hắt người ta lại, người ta mắng tôi tôi cũng phải mắng lại mấy câu? Có người thấy tôi ngu ngốc, thấy tôi chả vui gì, tôi cũng không chơi với bọn họ, không gây hiềm khích với họ, vậy không phải được rồi sao? Vả lại giới diễn viên tính chất công việc lưu động nhiều, không cần 9g đi 5g về ngồi ở trong một phòng làm việc gặp nhau mỗi ngày."
Triệu Chính Nghĩa không biết nên nói gì với cậu, "Anh thật đúng là, thực sự là..."
Viên Thụy từ trong túi móc ra cây kẹo que cho hắn, bản thân cũng xé ra ăn một cái, mút nói: "Mỗi ngày nhất định phải gặp mặt là cậu và chị Linh Linh, hai người tôt với tôi vô cùng. Chỉ là vị Dương tổng hiện tại này, tuy rằng bà có hơi nghiêm khắc một chút, nhưng cũng là vì công việc, vừa rồi còn dặn tôi mặc nhiều áo sợ tôi cảm lạnh đó. Mẹ tôi khi còn sống cũng như vậy, người là chủ nhiệm lớp sơ trung của tôi, cả ngày cùng toàn trường đồng học mắng tôi, sau đó lại lén lút đưa đồ ăn ngon cho tôi."
Triệu Chính Nghĩa sợ nhắc tới chuyện đau lòng của cậu, vội hỏi: "Anh còn kẹo không? Cho tôi thêm một cái đi, ăn ngon thật."
Viên Thụy sờ sờ túi, hai mắt mạnh mẽ toát ra vẻ không muốn, giả bộ đáng thương nói: "Chỉ còn lại cái cuối cùng... Có thể không cho không? Tôi còn muốn nữa."
Triệu Chính Nghĩa: "... Có thể có thể có thể."
Hắn não bổ bộ dáng Viên Thụy ở nhà, cảm giác khẳng định Trịnh tiên sinh mỗi ngày đều bị cậu manh đến mức không chịu nổi.
Có một chuyên gia trang điểm nhấc theo cái thùng đi ngang qua cửa phòng hóa trang Viên Thụy, kinh ngạc nói: "Dương tổng? Ngài..."
Dương Lộ liếc nhìn cô một cái, nghiêm mặt đi ra.
Bộ phim thần tượng Viên Thụy và Nhạc Ninh Vũ hợp tác đã biên tập xong, dự tính kỳ nghỉ hè sang năm mới phát sóng, phía đầu tư lại vội vã hấp lại tài chính, đem bản quyền bán cho một kênh địa phương, tuần này đã bắt đầu phát sóng.
Trong nhà dùng TV số, không phát được kênh này, Viên Thụy kéo sức nửa ngày, dây anten cuối cùng cũng nhận được kênh bản địa.
Cậu buổi tối cũng có việc làm, cơm nước xong an vị trên ghế sô pha xem phim truyền hình của mình, cậu lần đầu tiên diễn vai quan trọng, nhìn bản thân ở trên TV nói nhiều lời thoại như vậy, cảm giác rất mới mẻ, cũng rất vui vẻ.
Trịnh Thu Dương bồi cậu xem cùng, thỉnh thoảng còn nói vài câu: "Cậu nam thứ này diễn thật rất tốt nga", "So với nam thứ, nam chính đúng là tệ lậu", "Không được không được, anh sắp bị nam thứ bắn đẹp trai chết rồi", "Oh shit, này cũng quá đẹp trai rồi" các loại, chọc cho Viên Thụy luôn đỏ mặt cười ha ha ha, lúc quảng cáo hai người liền hun tới hun lui, xiêng xiêng vẹo vẹo.
Có một buổi tối Phương Sĩ Thanh đến nhà cậu quỵt cơm, cơm nước xong xem phim được mười mấy phút liền không nhịn được la to "Đệt, hai tụi bây có biết xấu hổ không hả, mắt tao sắp bị chọc mù rồi!" Sau đó liền chạy trối chết, về nhà phun tào với Vương Tề đến nửa đêm, phát thệ không bao giờ đi một mình tới nhà bọn họ để làm cẩu bị ngược nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro