Chương 2
Mưa vẫn chưa ngừng rơi. Bầu trời như đổ sụp xuống, xám xịt và lạnh lẽo.
Trong căn phòng tang lễ tràn ngập hương khói, Việt Anh ngồi im lặng trước di ảnh của An Ninh. Cậu vẫn cười – nụ cười dịu dàng, trong sáng như ánh ban mai, nhưng giờ chỉ còn là một bức ảnh lạnh lùng trên bàn thờ.
Ngón tay anh run lên khi đặt bó hoa trắng xuống.
“Tại sao… lại là em?” – giọng anh nghẹn lại, khàn đặc như gió rít qua kẽ cửa.
Bên ngoài, tiếng thì thầm của khách viếng vang lên từng đợt:
“Nghe nói người gây tai nạn là… Nguyễn Thanh Bình…”
“Thật sao? Trời đất… tội nghiệp cô An Ninh quá…”
Mỗi lời đồn như một nhát dao đâm vào tim Việt Anh. Anh đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh buốt.
> “Tôi thề, Nguyễn Thanh Bình,” anh nói khẽ, giọng vang trong căn phòng im ắng, “cậu sẽ phải sống để nếm từng giọt đắng mà tôi đã nuốt vào tim.”
Người quản gia già khẽ run rẩy nhìn anh, định nói điều gì đó, nhưng ánh mắt của Việt Anh khiến tất cả im bặt.
Đêm đó, anh không ngủ.
Anh ngồi một mình trong phòng làm việc, nhìn ra bầu trời mưa nặng nề, trong lòng chỉ còn hai thứ – hận thù và nỗi trống rỗng.
Một người mất tất cả… thường sẽ không còn gì để sợ.
Sáng hôm sau, Nguyễn Thanh Bình bị triệu tập đến trụ sở tập đoàn Bùi Thị. Anh không hiểu lý do, chỉ biết mọi ánh mắt đổ dồn vào mình – vừa khinh miệt, vừa thương hại.
“Cậu Nguyễn,” thư ký nói, giọng sắc lạnh, “Chủ tịch muốn gặp cậu.”
Thanh Bình khẽ gật, bước vào phòng họp lớn.
Việt Anh ngồi ở đầu bàn, áo sơ mi đen ôm sát, cà vạt buộc chặt, gương mặt điển trai nhưng ánh mắt như chứa cả vực sâu.
“Cậu biết vì sao tôi gọi cậu tới chứ?” – anh hỏi, giọng trầm thấp, từng chữ nặng như đá.
Thanh Bình im lặng. Anh không trốn tránh, chỉ nhìn thẳng.
“Tôi biết… tôi không thể nói gì để anh tha thứ. Nhưng… tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Việt Anh cười khẩy, đứng dậy tiến đến gần, từng bước vang lên giữa căn phòng lạnh ngắt.
“Chịu trách nhiệm à? Cậu nghĩ mạng người có thể đền bằng vài lời xin lỗi sao?”
Anh chạm tay lên vai Thanh Bình, siết mạnh.
“Cậu sẽ ở lại đây. Làm việc cho tôi. Cho đến khi nào tôi nói đủ – hiểu chưa?”
Thanh Bình thoáng sững người.
“Anh… muốn tôi làm việc cho anh?”
“Không.” – Việt Anh cúi xuống, thì thầm bên tai, giọng lạnh buốt – “Tôi muốn cậu nếm trải cảm giác bị giam hãm, bị sỉ nhục, và bị nghiền nát như tôi bây giờ.”
Ánh mắt hai người chạm nhau. Trong giây lát, không khí đông cứng lại.
Thanh Bình không nói gì, chỉ gật đầu. Anh biết, đây là cái giá anh phải trả – dù không phải lỗi của mình.
Khi Thanh Bình rời khỏi phòng, Việt Anh nhìn theo, lòng lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Sự giận dữ vẫn còn, nhưng đâu đó trong ánh nhìn ấy… có thứ gì đó khác – rối loạn, lạ lẫm, nguy hiểm.
> Từ khoảnh khắc đó, trò chơi của hận thù chính thức bắt đầu.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng – trong cuộc chơi ấy, kẻ tổn thương nhiều nhất… lại là chính người gieo hận.
“Cậu vào làm ở phòng tôi từ hôm nay.” – Giọng Việt Anh vang lên trầm thấp, không cần nhìn lên khỏi tập hồ sơ dày cộp.
Thanh Bình đứng thẳng người, tay nắm chặt.
“Vâng, tôi hiểu.”
Cánh cửa khép lại. Một khoảng lặng nặng nề phủ kín căn phòng sang trọng, nơi mùi cà phê và hương nước hoa đắt tiền hòa lẫn vào nhau.
Việt Anh khẽ liếc lên. Cậu ta vẫn vậy – áo sơ mi giản dị, mái tóc hơi ướt do trời mưa. Đôi mắt đen ấy vẫn trong như ngày đầu, không oán hận, không phản kháng.
“Cậu tưởng giả vờ ngoan ngoãn là tôi sẽ dễ tha thứ sao?”
Thanh Bình lắc đầu. “Tôi không giả vờ. Tôi chỉ làm điều đúng.”
Việt Anh bật cười khẩy.
“Đúng? Cậu giết người, rồi nói với tôi là đúng?”
Thanh Bình siết chặt tay, nhưng không cãi.
Anh hiểu – nói gì giờ cũng vô ích. Với Việt Anh, anh là kẻ sát nhân. Và có lẽ, phải là kẻ sát nhân thì mới khiến trái tim ấy thôi đau đớn.
Từ hôm đó, anh trở thành thư ký riêng của Việt Anh – một công việc không ai dám nhận. Họ nói đùa rằng:
> “Vào phòng Chủ tịch Bùi mà sống sót quá một tháng, thì chắc được phong Thánh.”
Nhưng Thanh Bình vẫn ở lại.
Ngày qua ngày, anh bị giao việc quá sức, bị mắng vì những lỗi nhỏ nhặt, bị cô lập giữa tập đoàn xa hoa.
Và mỗi khi Việt Anh bước ngang, ánh mắt anh lạnh như thép, nhưng lại ẩn giấu một thứ gì đó không ai hiểu được – một vết thương chưa lành, và một cơn sóng cảm xúc đang trỗi dậy.
“Cậu không nghe tôi nói à, Nguyễn Thanh Bình?” – tiếng Việt Anh vang lên, giận dữ hơn thường lệ.
Anh ném tập hồ sơ xuống bàn, giấy tờ tung bay.
Thanh Bình vội nhặt lại, giọng nhỏ nhẹ:
“Tôi xin lỗi, tôi sẽ làm lại.”
Việt Anh đứng dậy, bước tới gần. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài gang tay.
Anh nắm lấy cổ áo Thanh Bình, kéo sát lại.
“Xin lỗi? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không cần lời xin lỗi của cậu!”
Ánh mắt Việt Anh lóe lên, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen sâu ấy – trong veo, không sợ hãi, chỉ tràn đầy nỗi buồn – anh bỗng khựng lại.
Bàn tay đang siết bỗng run nhẹ.
Anh thả ra, quay mặt đi.
“Biến ra ngoài. Ngay.”
Thanh Bình khẽ cúi đầu, rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa khép lại, Việt Anh đấm mạnh vào bàn.
“Cái quái gì thế này, Bùi Hoàng Việt Anh! Sao lại mềm lòng?”
Anh tự trách, tự căm ghét chính mình. Nhưng trong sâu thẳm, tim anh đang đập nhanh – không phải vì giận, mà vì cảm giác lạ lùng chưa từng có.
Một buổi tối muộn, đèn trong phòng làm việc vẫn sáng. Thanh Bình lặng lẽ dọn bàn, tay cẩn thận xếp từng tài liệu.
Việt Anh vẫn ngồi đó, mắt mỏi mệt, đầu tựa vào ghế.
“Tôi sẽ tắt đèn khi anh xong việc.” – Thanh Bình nói nhỏ.
Không có tiếng đáp lại.
Anh quay lại, định hỏi thì nhận ra Việt Anh đã ngủ thiếp đi trên bàn. Gương mặt thường ngày lạnh lùng ấy giờ trông yên bình, có phần… yếu đuối.
Một lọn tóc rơi xuống trán anh. Thanh Bình khẽ đưa tay, định vén lên… nhưng dừng lại giữa chừng.
Không nên. Anh nhủ thầm, tim khẽ run.
Thay vào đó, anh nhẹ nhàng đặt chiếc áo khoác lên vai Việt Anh.
> “Dù anh có hận tôi đến đâu… tôi cũng mong anh ngủ yên.”
Việt Anh hơi cử động, mi mắt khẽ run.
“Bùi Thị…” – anh thì thầm trong mơ. “Đừng đi…”
Thanh Bình khựng lại, nỗi xót xa dâng lên tận cổ.
Anh lùi lại một bước, mắt rưng rưng.
Anh không biết… rằng trong cơn mơ ấy, Việt Anh không gọi tên người đã mất – mà gọi Thanh Bình, người đang đứng đó, giữa ánh đèn vàng nhạt và nỗi cô đơn vô hình.
---
> Hận thù vẫn còn, nhưng trái tim bắt đầu rạn nứt.
Và từ vết nứt ấy, một thứ cảm xúc mềm mại, nguy hiểm, đang len lỏi vào trái tim vốn đã hóa đá.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro