14. Một Lần Nữa

Vài ngày sau cô có một buổi phỏng vấn sẽ được diễn ra trong một không gian ấm cúng, ánh đèn dịu nhẹ phản chiếu lên ly nước lọc trong suốt đặt trước mặt Lư Dục Hiểu. Cô mặc một chiếc áo len màu kem, tóc xõa tự nhiên, nét mặt điềm đạm nhưng vẫn toát lên vẻ cuốn hút khó diễn tả.

Người dẫn chương trình lật xem danh sách câu hỏi, mỉm cười:

- Dục Hiểu, có một câu hỏi mà nhiều fan rất tò mò. Nếu phải chọn một câu nói nào đó để mô tả giai đoạn hiện tại của mình, em sẽ chọn câu gì?

Lư Dục Hiểu khẽ nghiêng đầu, đôi mắt phản chiếu ánh đèn mờ ảo.

Cô suy nghĩ trong giây lát, sau đó mỉm cười, chậm rãi nói:

- Có những chuyện... không cần nói ra cũng biết.

Người dẫn chương trình ngạc nhiên một chút:

- Ồ, nghe có vẻ sâu sắc quá nhỉ! Em có thể chia sẻ thêm không?

Lư Dục Hiểu khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Chỉ là một câu nói em từng nghe, và em cảm thấy nó rất đúng với hiện tại.

Ở một nơi khác, Vương Tinh Việt đang trên xe trở về sau một buổi chụp ảnh. Anh dựa lưng vào ghế, vô thức lướt điện thoại.

Và rồi, dòng chữ xuất hiện trên màn hình khiến ngón tay anh khựng lại.

#LưDụcHiểuPhỏngVấn #KhôngCầnNóiRaCũngBiết

Vương Tinh Việt nhìn chằm chằm vào câu nói đó, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả.

Có một khoảnh khắc, anh khẽ bật cười.

Không cần nói ra cũng biết sao?

Chẳng lẽ, không chỉ có mình anh nhớ đến nó?

Anh suy nghĩ một chút, sau đó bật cười:

- Thật ra có những chuyện... không cần nói ra cũng biết.

Đạo diễn ngồi bên cạnh bật cười.

- Câu này sâu sắc đấy nhé. Việt, có ai từng nói câu này với em chưa?

Vương Tinh Việt nhướng mày, như thể vừa nhận ra mình vừa vô tình nhắc đến một điều gì đó. Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh đã cười nhẹ, lắc đầu:

- Chắc là em nghe ở đâu đó thôi.

Trên Weibo, netizen nhanh chóng phát hiện ra một sự trùng hợp kỳ lạ.

#LưDụcHiểuPhỏngVấn #KhôngCầnNóiRaCũngBiết

#VươngTinhViệtThựcTế #KhôngCầnNóiRaCũngBiết

Hai hashtag đứng gần nhau trên hotsearch, khiến cư dân mạng dậy sóng.

【Trùng hợp đến thế sao? Hai người này đúng là có duyên thật đó!】

【Khoan đã, đây có phải... là một loại ám chỉ không?】

【Nghe cứ như cùng nhớ về một điều gì đó... 】

Lư Dục Hiểu vừa kết thúc buổi phỏng vấn thì nhận được tin nhắn từ Tiểu Hy.

Tiểu Hy : Chị ơi... cái này là sao đây???

Cô nhìn màn hình điện thoại, đôi mắt hơi dao động.

Chỉ là một câu nói vô tình... nhưng khi đọc thấy nó, tim cô lại có chút xao động.

Buổi trưa tại phim trường, Bạch Lộc vừa kết thúc cảnh quay của mình thì lập tức mở Weibo ra xem tin tức. Cô không quá rảnh rỗi, nhưng cũng không thể bỏ qua drama nho nhỏ đang khiến netizen dậy sóng.

#LưDụcHiểuPhỏngVấn #KhôngCầnNóiRaCũngBiết

#VươngTinhViệtThựcTế #KhôngCầnNóiRaCũngBiết

Hai hashtag đứng sát nhau trên hotsearch, trông chẳng khác gì một sự trùng hợp "định mệnh."

Bạch Lộc nhấp vào video phỏng vấn của Lư Dục Hiểu, xem đến đoạn cô ấy nói câu kia, ánh mắt thoáng suy tư. Sau đó, cô lại chuyển sang đoạn clip hậu trường của Vương Tinh Việt, vừa xem vừa nhướng mày đầy hứng thú.

Cô nhanh chóng rút điện thoại ra, nhắn tin cho Vương Tinh Việt:

Lộc tỷ : Cậu nhóc, có gì muốn khai không?

Tin nhắn gửi đi chưa đầy một phút, Vương Tinh Việt đã trả lời:

Tiểu Đào : Chị lại suy diễn gì đấy?

Bạch Lộc cười khẽ, quyết định tăng độ sát thương:

Lộc tỷ : Câu đó em nghe ở đâu thế? "Chắc là em nghe ở đâu đó thôi" hả? Nghe quen lắm nha.

Bên kia, Vương Tinh Việt ngồi trên ghế nghỉ, nhìn tin nhắn mà khẽ thở dài. Anh gõ lại vài chữ rồi xóa đi, cuối cùng chỉ trả lời đơn giản:

Tiểu Đào : Chị đang rảnh quá đúng không?

Lộc tỷ : Không hề rảnh, mà là trực giác nhạy bén thôi.

Tiểu Đào: Vậy chị nói xem, là sao?

Lộc tỷ : Là có chuyện đó hay không?

Vương Tinh Việt im lặng vài giây, sau đó phản hồi một sticker mặt cún vô tội.

Bạch Lộc bật cười, nhưng không buông tha:

Lộc tỷ: Này, nói thật đi. Câu đó, có phải Hiểu Hiểu từng nói với em không?

Vương Tinh Việt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Câu hỏi quá trực diện khiến anh có chút chần chừ. Nhưng rồi, anh chỉ gửi lại một câu:

Tiểu Đào: Chị muốn tin gì thì tin!

Bạch Lộc nhướn mày, nở nụ cười đầy ẩn ý.

- Thú vị thật.

Cô đặt điện thoại xuống, lắc đầu nhẹ.

Ở một nơi khác, trong phòng nghỉ của phim trường, Lư Dục Hiểu cũng đang xem hotsearch. Tiểu Hy ngồi bên cạnh, mặt đầy kích động.

- Lư tỷ, đây có phải là ý trời không? Hai người cùng nói một câu giống nhau, cách nhau có vài ngày thôi đấy!

Lư Dục Hiểu không đáp, chỉ im lặng nhìn màn hình.

Bỗng, điện thoại rung lên.

Là tin nhắn của Bạch Lộc.

LuLu : Hiểu Hiểu à, có chuyện này chị muốn hỏi em.

Lư Dục Hiểu nhấp mở.

LuLu : Em có nhớ từng nói câu "Có những chuyện... không cần nói ra cũng biết" với ai không?

Mắt cô hơi dao động. Ngón tay đặt trên màn hình dừng lại một giây, rồi nhẹ nhàng gõ vài chữ.

Hiểu Hiểu : Tại sao chị lại hỏi chuyện này ạ? Có chuyện gì sao?

Bạch Lộc phản hồi ngay lập tức.

LuLu : Không có gì. Chỉ là... rất thú vị thôi^_^

Lư Dục Hiểu nhìn chằm chằm vào màn hình, cảm giác có gì đó không đơn giản.

Gió ngoài trời thổi nhẹ, mang theo hơi lạnh len lỏi qua khe cửa.

Lúc này, ở một góc phim trường khác, Vương Tinh Việt vô tình mở Weibo lên lần nữa.

Hotsearch vẫn còn đó.

Ánh mắt anh khẽ động.

Một câu nói, không cần nói ra cũng biết.

Nhưng nếu biết rồi... thì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro