CHƯƠNG 10 Cô bạn thân là fan cuồng


Một buổi tối nọ, đang học bài thì Yến gọi cho Sương khóc nức nở

"cậu làm sao thế? Sao khóc vậy? có chuyện gì à"

"Sương ơi mình...." Yến vẫn tiếp tục khóc

"cậu đang ở đâu ? mình đến đó nhé."

Nghe Yến nói đang ở trạm xe bus gần nhà Sương, cố bé vội vã ra bắt xe đến chỗ Yến, cậu ấy ngồi đó, không khóc nữa, Sương vừa đến trước mặt Yến cô bé lại òa lên, Sương ngồi xuống ôm Yến vỗ về

"thôi nín đi, có chuyện gì kể mình nghe nào"

"mình cãi nhau với Khải"

"hihi hai cậu một ngày cãi nhau đến hai chục lần cũng chưa hết ý" Sương cười

Yến không nói gì, mặt cúi gằm khiến Sương lo lắng

"mình xin lỗi, mình lại nói linh tinh rồi."

"Sương nè, mình có chuyện này muốn nói với cậu, tụi mình đến chỗ nào đó ngồi đi" Yến nhìn Sương lau vội đi hàng nước mắt

"đc rồi đc rồi"

Sương dẫn Yến tới công viên gần nhà Sương

"lâu rồi mình không đến đây nữa, hihi chỗ này vẫn không thay đổi gì cả"

Yến ngồi xuống chiếc xích đu làm bằng lốp ô tô bên cạnh Sương

"rồi kể mình nghe coi cậu với Khải có chuyện gì thế?" Sương cười

"cậu hứa giữ bí mật nha"

"ok ok cậu nói đi"

"mình với Khải có hôn ước từ nhỏ bố mẹ hai đứa đều là bạn thân, nhà tụi mình cũng sát nhau luôn. Cậu ấy mất mẹ năm 10 tuổi nên bố mẹ mình thương cậu ấy lắm. Hồi nhỏ ngày nào mình cũng đánh cậu ấy, có lần còn làm cậu ấy bị thương, nằm viện ba ngày, cậu ấy chưa bao giờ đánh lại mình một cái còn luôn bảo vệ mình nữa." Yến buồn kể

"ừm, thì ra là vậy, mình nhiều lần tự hỏi quan hệ giữa hai cậu có gì đó lạ lắm, thì ra là hôn ước, hihi bây giờ vẫn còn người có hôn ước, thật kì diệu ha" Sương cười

"hôm nay mình đã phá cái hôn ước ấy rồi"

"sao vậy kể mình nghe đi"

"cậu ấy bảo mình lúc nào cũng Anh Khang Anh Khang, không lo học hành gì hết, mình đã nói là cậu ấy cũng có khá hơn gì mình đâu mà nói mình chứ. Mình còn bảo cậu ấy đc như Anh Khang đi rồi muốn nói gì thì nói. Cậu ấy chẳng nói gì cả, mình không biết mình nghĩ gì mà lôi cậu ấy đến trc mặt mẹ nói là mình muốn hủy hôn ước. cậu ấy nhìn mình xong nói với mẹ mình là cứ làm theo ý của mình đi rồi bỏ đi luôn. Mẹ đã mắng mình." Yến bắt đầu khóc

"thôi, đừng khóc, đừng khóc, vẫn còn giải quyết đc mà, cậu đừng khóc nữa" Sương chạy qua ôm Yến vỗ về

"huhu mình biết mình sai rồi, mình biết mình nói năng không suy nghĩ, mình không muốn cậu ấy đối xử với mình như thế" Yến khóc to hơn

Sương có điện thoại, là Khải gọi, cô bé nhìn Yến rồi ra chỗ khác nghe

"ừ, cậu ấy đang ở với mình, đừng lo lắng nữa, cậu báo với bố mẹ cậu ấy giúp mình nhé"

Sương quay lại Yến đã ngừng khóc, nhìn Sương

"mình ngủ lại nhà cậu tối nay đc không ?"

"haizz thôi đc rồi, vì cậu đã nói mình nghe bí mật của cậu nên mình cũng sẽ nói cậu nghe một bí mật. Mình cậu biết thôi nha, đứng lên đi, mình dẫn cậu về nhà." Sương nói

"mình không muốn về nhà lúc này đâu" Yến vẫn ngồi yên

"hihi nhà mình cậu cũng không muốn hả?"

Sương nhìn Yến hai đứa cùng cười rồi Yến đứng lên vui vẻ, về đến cửa Yến hỏi

"bố mẹ cậu không ở nhà à?"

"mẹ mình mất năm mình 6 tuổi, bố mình... haizz mình ở với bác là bạn của mẹ, với hai người con của bác ấy nữa. Anh lớn đi học đại học nên cuối tuần mới ở nhà thôi, nay bác mình đi Mỹ nên chỉ có mình ở nhà. Cậu vào đi" Sương vừa mở cửa vừa nói

"xin lỗi nha nếu làm cậu buồn" Yến bối rối

"hihi đó chưa phải bí mật đâu. Cậu ngồi nhé, mình lấy nước cho cậu."

Yến đi dọc phòng khách nhỏ liền với bếp, cô bé reo lên

"xem này, cậu còn hâm mộ Anh Khang hơn cả mình nữa, làm thế nào cậu có nhiều ảnh của anh ấy thế?"

"cậu nhìn tấm kia đi, đó là Anh Khang năm 8 tuổi, đứng bên phải là bố cậu ấy, bên trái là mình và anh trai cậu ấy"

"lẽ nào cậu... cậu ở chung nhà với anh ấy luôn sao? Vậy tức là mình đang ở nhà của Anh Khang sao ? thật không vậy trời, cậu nhéo mình cái đi" Yến ngạc nhiên hết sức

"sau khi mẹ mất, mình chuyển qua đây ở luôn. Tủ bên kia có để cup và huy chương của Sến à không ý mình là Anh Khang, cậu muốn xem không?" Sương cười

Yến gật gật không nói lên lời, huy chương của Sến đc phân loại và xếp cẩn thận trong ba cái hộp lớn, bên ngoài có rất nhiều cup và bằng khen, Yến chỉ biết thốt lên

"oa thật không thể tin đc. À năm ngoái có một bài báo về gia đình của Anh Khang, mình có đọc nhưng không có thông tin gì liên quan đến cậu cả. Sau nghe Anh Khang nói đang sống với một công chúa. Mọi ng đều nghĩ anh ấy chỉ đang nói đùa, phía quản lý của anh ấy cũng bảo đó chỉ là đùa. Giờ thì mình biết công chúa đó là ai rồi. Nhưng sao cậu lại giấu mình một chuyện quan trọng như thế chứ? Cậu coi mình là gì vậy?"

"xem ra cậu hết buồn rồi nhỉ, còn nói đc nhiều như vậy, chẳng phải cậu cũng giấu mình chuyện cậu với Khải sao? Cậu có coi mình là bạn thân không?" Sương nói

"chuyện đó ... thôi xem như chúng ta huề. Mà cậu nói cậu có bạn trai, bạn trai cậu đang ở Mỹ, lẽ nào bạn trai cậu là Anh Khang hả?"

"mình đâu có nói cậu ấy là bạn trai mình, tại cậu suy diễn ấy chứ, thôi thôi mình mệt lắm, cậu vô rửa mặt đi chuẩn bị ngủ thôi muộn rồi." Sương đẩy Yến vào phòng tắm

Sương lấy điện thoại gọi cho Khải

"ừ mình đây, cậu nói với bố mẹ Yến tối nay cậu ấy ở đây với mình, sáng mai mình sẽ đưa cậu ấy về sớm nên đừng lo lắng gì nữa nhé. ... còn cậu nữa, biết tính cậu ấy rồi còn chấp nhặt làm gì, ngày mai làm huề đi nha. .. rồi bọn mình đi ngủ đây"

Sương và Yến nằm trên giường, cả hai vẫn chưa ngủ mà đang nhìn nhau

"cậu là đứa con gái may mắn nhất thế giới" Yến bảo Sương

"mọi ng đều đang nghĩ Anh Khang là một người rất tuyệt vời, bọn họ nói về cậu ấy quá nhiều. Cậu biết không, thật ra cậu ấy cũng như bọn mình thôi có khi bọn mình còn may mắn hơn cậu ấy. Rất rất nhiều lần cậu ấy mệt mỏi mà chỉ có một mình, không có ai bên cạnh, có tháng cậu ấy không về nhà lần nào. Sau những gì mọi ng nhìn thấy về một Anh Khang thành công thì mình chỉ có thể nói cậu ấy rất vất vả."

"ừm, nghĩ lại thấy cậu nói rất đúng, hẳn là anh ấy rất buồn. Người hâm mộ như mình đôi khi ích kỉ quá, chỉ muốn nhìn thấy anh ấy đấu mà không nghĩ đến sức khỏe của anh ấy. Anh ấy đâu phải cái máy chứ." Yến mạnh mẽ

"cậu hiểu vấn đề rồi đấy" Sương cười vuốt vuốt tóc Yến

Sương có điện thoại, cô bé nhìn Yến rồi ngồi dậy nghe

"ừ tôi nghe nè"

"cậu đi ngủ chưa hôm nay tôi tập đến muộn quá" giọng Sến ỉu xìu

"có hai người làm tôi không chưa ngủ đc nè, hihi" Sương nhìn Yến đang ngồi sát Sương nghe ngóng

"sao có tới 2 người vậy hả?" Sến hỏi

"có một ng mãi chả chịu gọi, tôi tưởng người ta bận đi dạo phố quá. Còn ở đây có một fan cuồng của bảo vật quốc gia đang làm phiền tôi nè" Sương cười

"hihi bạn cậu à, sao lại đến nhà mình giờ này?"

"cậu ấy có chuyện buồn nên tôi tâm sự với cậu ấy"

"tôi nói với bạn cậu vài câu đc không?" Sến hỏi

Sương đưa điện thoại cho Yến

"nè, cho cậu gặp thần tượng nhé."

"alo Anh Khang ạ, anh anh vẫn khỏe chứ ạ?" Yến ngượng đỏ mặt

"hihi chúng ta bằng tuổi nhau mà, cậu đừng khách sao, cậu là bạn nữ hôm đó ở sân vận động phải không?" Sến vui vẻ

Yến ngơ ngác nhìn Sương không nói gì

"hihi cậu chơi với Sương thân lắm phải không, nhờ cậu chăm sóc cậu ấy nhé"

Yến trả điện thoại cho Sương mặt vẫn ngơ ngác

"tôi phải kiểm tra xem cậu đưa bạn trai hay bạn gái về nhà" Sến cười

"rồi, giờ vừa ý cậu chưa?" Sương bĩu môi

"ok ok hihi mai bố về tôi sẽ gửi quà cho cậu, haizz muốn dẫn cậu qua đây lắm, đi ở đường chả ai thèm nhìn tôi lấy một cái"

"cậu không đi ngủ hả, kêu mệt mà sao nói nhiều thế?" Sương cắt chuyện

"hihi, rồi, đi ngủ đi nhé, mai nói tiếp"

Sương cất điện thoại rồi nằm xuống giường, Yến vẫn ngồi bất động

"vậy là mình từng gặp Anh Khang mà không hề nhận ra anh ấy, mà mình vừa nói chuyện với anh ấy sao?" Yến nói

"ừ, đúng rồi, Anh Khang đấy, cậu vui không ?" Sương cười

"mình nghĩ là mình đang mơ, hihi"

"thôi nằm xuống ngủ đi, sáng mai mình đưa cậu về sớm, còn đi học nữa." Sương nói

"mình cảm thấy cậu rất quan trọng với Anh Khang" Yến cười nằm xuống nhìn Sương cười

"đối với mình cũng vậy" Sương nhắm mắt

"haizza mình có nên xin chữ ký của cậu trước không nhỉ? Hehe" Yến cù người Sương

�ʗ���Ȝ�

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro