[Chap 13] Suy ngẫm

"Mừng cháu trở về nhà, Sooyeon!"

Jessica đã về đến ngôi nhà của cô ở San Francisco. Dượng và dì của cô đã đến sân bay đón cháu mình dù họ khá là bận rộn. Họ được Jessica thông báo trước một ngày nhưng không biết lí do tại sao cô quyết định về Mỹ để tận hưởng kỳ nghỉ và cô sẽ ở lại trong bao lâu. Nhưng họ đã để những thắc mắc đó sang một bên vì nghĩ rằng những điều đó chỉ thêm phiền Jessica. Họ biết sự mệt nhọc khi làm idol nên quyết định để Jessica thư thái tinh thần là tốt nhất.

Về đến ngôi nhà của gia đình, Jessica tức thì đi đến căn phòng cũ của mình và thả phịch tấm thâm xuống chiếc giường. Sau một cuộc hành trình dài mệt mỏi với những hoạt động của một idol và chuyến bay đến Hoa Kỳ, cô ngay lập tức ngủ thiếp đi chỉ sau vài phút nằm trên giường.

Ngày hôm sau, Jessica bị đánh thức bởi những âm thanh của đồ dùng nhà bếp. Với đôi mắt vẫn nhắm, cô ngồi dậy, đỡ cơ thể của mình với tay phải trong khi tay kia dụi mắt trái. Sau đó, cô bước ra khỏi giường và đi thẳng vào nhà bếp để xem ai ở bên trong. Như cô nghĩ, dì cô đang nấu bữa sáng cho cô.

"Oh, Sooyeon, cháu dậy rồi." Dì của cô chào đón cô với một nụ cười khi đặt đĩa trứng và thịt xông khói lên bàn ăn.

"Dì không cần phải làm điều này đâu ạ. Cháu có thể tự làm được mà ..."

"Không, không sao đâu! Cha mẹ của cháu nói cô hãy chăm sóc cho cháu và cô thấy không có gì sai khi nấu ăn cho cháu cả," dì của cô cười trong khi lấy đĩa và nĩa từ tủ bếp, "Dì đã làm điều này kể từ khi cháu còn nhỏ, mỗi khi cháu ngủ lại nhà dì cùng với em gái của cháu, phải không nào? "

"Ah ... nhưng dì à, đó là khi tụi cháu còn là những đứa trẻ." Jessica cười khúc khích nhớ lại những kỷ niệm khi cô ngồi xuống trước bàn ăn.

"Với tụi tui, mấy cô vẫn còn trẻ con lắm." Dì của cô vặn lại và đặt đĩa với nĩa trước mặt Jessica, "Bây giờ thì ăn đi! Dì phải đi làm ngay bây giờ. Nếu cháu cần bất cứ điều gì, cháu có thể ghé qua nhà của dì dượng. Cháu cũng có thể đi qua nhà của mấy cậu mợ khác. Dì nghĩ rằng một số người trong số họ không làm việc hôm nay đâu. Anh em họ của cháu sẽ trở về vào buổi chiều sau khi tan học." Dì cô thông báo.

"Cháu biết rồi ..." Jessica đứng lên khỏi ghế và tiễn dì ra cửa, "Hẹn gặp lại!"

"Cẩn thận đấy! Có rất nhiều thực phẩm dự trữ trong tủ đựng thức ăn và tủ lạnh cho cháu! Mà đừng ăn quá nhiều!" Dì cô nói với cô một lần cuối cùng của mình trước khi đi ra ngoài.

Jessica quay trở lại bàn và lặng lẽ ăn bữa sáng đã chuẩn bị cho cô. Nhìn xung quanh, cô cảm thấy ngôi nhà thật trống vắng. Chắc chắn rằng nó đã được lấp đầy với những món vật dụng và đồ đạc khác, nhưng không có ai ở đây cả. Cô nhớ lại kí ức của mình khi cùng ăn với gia đình ngay tại cùng chiếc bàn đó. Cô nhớ lại chuyện cô hay tranh cãi với em gái khi cô nghĩ rằng phần thức ăn cô đã nhận được ít hơn phần của em gái cô.

"Bố ơi, sao phần tráng miệng của em ấy lại nhiều hơn con?" Cô nhóc Jung nhỏ, nhưng lớn tuổi hơn hỏi cha cô.

"Điều đó không đúng, Sooyeon à. Phần kem của con và em gái của con là bằng nhau." Cha cô nói.

"Không phải, con có thể thấy sự khác biệt mà bố!"

"Jung Sooyeon! Chúng ta phải nghiêm túc nói về vấn đề này một lần nữa sao?" cha cô hét lên với cô.

Đó là sự thật. Cô nhóc Jung Sooyeon ngày trước không thích em gái mình và đó là lý do tại sao cô không bao giờ thực sự nói chuyện nhiều với em ấy. Lớn lên, thiếu nữ Jung Sooyeon thường khóa mình trong phòng và đọc sách. Đó là lối thoát của cô khi mà cha mẹ rõ ràng thiên vị em gái cô hơn cô. Ít nhất, với những cuốn sách của mình, cô có thể liên kết với những câu chuyện kể của họ.

Nhưng ngay cả với những kỷ niệm xấu, cô đã có một thời gian vui vẻ cùng với gia đình của mình. Jessica ước cô ấy có thể trở lại khoảng thời gian mà cô không thực sự phải cảm thấy đau đớn vì yêu thương người khác. Đó là sự thật rằng cô đã thoát khỏi sự ghen tị với em gái của mình, nhưng nó đã được thay thế bằng sự ghen tị đối với người bạn thân nhất của cô, Tiffany.

"Mình thực sự phải sống với sự ghen tị sao?" Jessica tự hỏi mình, "Mình nên chết đi thì hơn... Tại sao cái thế giới này lại nhẫn tâm với mình đến thế? Tại sao các vị lại thần nhẫn tâm với mình đến thế?"

Mỗi ngày, Jessica đều nghĩ đến tự tử, kết thúc tất cả những nỗi đau cổ phải chịu đựng, nhưng cô biết, khi cô đọc từ những cuốn sách của mình, nó chẳng đáng giá gì cả nếu cô chết đi. Từ những cuốn sách mà cô đã đọc, họ nói rằng nếu cô kết thúc cuộc sống của mình, cô sẽ không bao giờ biết những gì tương lai cô có thể có. Nếu cô tự sát trước khi vào SNSD, cô đã không thể gặp tám cô gái khác, những người đã trở thành gia đình của cô. Nhưng nếu cô kết thúc cuộc đời mình trước đó, cô đã không phải gặp Taeyeon. Mâu thuẫn, Jessica có thể làm gì khác ngoài việc khóc cho chính mình một lần nữa.

"Mày đang làm gì với bản thân thế này, Sica? Mày quá yếu đuối! Tại sao mày không thể quên cậu ấy đi chứ?" cô tự mắng.

Bên trong ngôi nhà trống vắng, cô nhớ ra rằng họ có một hồ bơi ở phía sau. Cô nghĩ rằng nó sẽ là một nơi tốt đẹp để ngăn những giọt nước mắt ... hoặc để che đi những giọt nước mắt bằng nước hồ bơi. Cô không mang theo bất kỳ áo tắm nào nên cô chỉ thay áo ba lỗ và quần short, sau đó lặn xuống hồ. Nước hồ bơi thực sự sạch sẽ. Như mong đợi, người thân của cô đã thực sự chăm sóc ngôi nhà của họ, giữ mọi thứ sạch sẽ và ngăn nắp. Nó khá lạnh, nhưng cô biết cô sẽ làm quen với nhiệt độ ấy nếu cô ở lại đó một thời gian. Lượn một số vòng xung quanh hồ bơi, cô trở nên mệt mỏi và quyết định chuyển sang tư thế nổi, nhìn lên bầu trời.

"Không biết họ có đang nghĩ về mình không ... đặc biệt là Taeyeon ..." Jessica thở và dài lắc đầu sau đó, làm mất sự thăng bằng của mình trên mặt nước. Đầu cô ngã xuống nước đầu tiên, cả cơ thể của cô theo sau đó. Cô không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm lên khi khoảng cách cơ thể của cô với mặt nước dần tăng lên. "Mình nên chỉ ---" Trước khi tiếp tục suy nghĩ của mình, cô đột nhiên nhìn thấy một người nào đó tiến về phía cô. "Taeyeon?" cô nghĩ. Người ấy đến gần và gần hơn nữa. Cô đã đúng, đó là Taeyeon. Người ấy đưa tay ra và đỡ cô dậy. Nhưng khi Jessica trồi lên trên bề mặt, cô không thấy có dấu hiệu nào của Taeyeon xung quanh. "Tuyệt thời, bây giờ thì mình đang bị ảo giác." Jessica giậm chân xuống sàn hồ bơi khi cô đánh vào mặt nước với cả hai tay.

Hồ bơi không thể làm cho cô quên đi mọi chuyện. Nhưng cô biết nó sẽ không dễ dàng gì để quên đi Taeyeon một cách nhanh chóng. "Thư giãn nào Jess ..." Cô lại thả nổi và ngắm bầu trời xanh một lần nữa. "Mình chắc... bên đó hiện đang là ban đêm" cô tự hỏi. "Liệu Taeyeon có lưu tâm những lời mình nói?"

" "Cậu biết đấy ... nếu cậu có rắc rối với vai trò là trưởng nhóm, cậu nên ngắm bầu trời đêm thường xuyên." Jessica đề nghị.

"Hm? Rắc rối gì?"

"Mình biết đôi khi cậu có rắc rối. Đừng cố gắng giấu nó." Jessica mỉm cười.

"Ah ... Mình chắc rằng cậu ấy sẽ không nhớ đâu", cô cười khúc khích với chính mình và tiếp tục ngắm nhìn bầu trời hoàn hảo bên trên.

Nhưng Jessica đã không biết rằng Taeyeon đã ngủ ở ban công ngày cô trở về Mỹ. Cô không biết rằng Taeyeon đã lưu tâm đến lời nói của cô. Cô không biết được những gì Taeyeon đã thực sự cảm thấy.

-----

Trở lại Hàn Quốc, Jessica đã đúng, màn đêm đã buông xuống. Những người khác đã ngủ ngoại trừ Taeyeon. Cô rời khỏi giường của bạn gái một lần nữa và đi ra ban công, ngắm nhìn những ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời đen kịt.

"Mình chắc rằng Jessica đang rất vui vẻ," Taeyeon nghĩ thầm, "Mình thắc mắc không biết cậu ấy đang làm gì ngay bây giờ ... Thăm người thân của mình chăng? Hm ... Hẳn là cậu ấy đang tận hưởng khoảng thời gian ở đó ... "

"Này, Taeyeon." Jessica lẩm bẩm.

"Gì vậy?" Người trưởng nhóm hỏi.

Jessica lắc đầu thay vào đó, "Không gì cả."

Nó khiến Kid Leader tò mò về những gì thành viên của cô thực sự muốn nói. Cô biết có một cái gì đó làm Jessica phiền muộn kể từ khi cô cảm thấy được cô gái kia buồn bã thế nào. Cô nghĩ rằng có lẽ tại thời điểm đó, Jessica đã sẵn sàng để nói về điều đó . Nhưng khi mà cô gái kia không nói gì về nó, Taeyeon tự hỏi cô có thể làm gì để buộc những từ đó thoát ra khỏi miệng của cô gái kia.

"Tại sao mày lại bất lực thế chứ? Những người khác dường như biết những gì đang xảy ra ..." Taeyeon tự mắng mình khi cô đánh nhẹ vào đầu, "Mày thực sự không hoàn thành tốt trách nhiệm của một trưởng nhóm, Kim Taeyeon ..."

"Taeyeon?" một giọng nói phát ra khi cửa kính ban công được mở. Taeyeon ngạc nhiên khi thấy Hyoyeon vẫn còn thức.

"Mình nghĩ cậu đã ngủ rồi chứ?" Taeyeon hỏi.

"Mình không thể ngủ ... Cậu cũng vậy, phải không?" Hyoyeon hỏi lại.

"Ừ ..."

"Đây là nơi Sica hay ra những đêm cậu ấy không thể ngủ được," Hyoyeon thở dài, "Mình thực sự chưa bao giờ làm phiền cậu ấy bất cứ khi nào cậu ấy đến đây. Mình nghĩ rằng nếu mình để cho cậu một mình ở đây, cậu ấy sẽ tìm thấy sự bình yêu của mình."

Taeyeon gật đầu đáp lại và chợt nghĩ đến một điều gì đó để hỏi cô bạn cùng nhóm, "Này, cậu là bạn cùng phòng của Jessica, cậu hẳn phải biết rất nhiều điều về cậu ấy."

"Không ... hẳn... là nhiều ..."

"Cậu vẫn biết nhiều điều về cậu ấy hơn. Dù sao ... cậu có biết vấn đề thực sự của cậu ấy là gì không?"

"Ồ ..." Hyoyeon không biết liệu cô có nên nói cho cô gái kia. Nhưng cô thực sự không có quyền để nói ra bí mật của ai đó, cô quyết định giữ nó ở đó, "Cậu sẽ tự tìm ra nó sớm thôi. Nếu kế hoạch thành công, thì cậu sẽ không phải lo lắng về nó. "

"Kế hoạch?" Taeyeon hỏi.

"MHM ... Mình nghĩ rằng mình không thể cho cậu biết. Nó thực sự là một bí mật giữa mình và Sica." Hyoyeon xin lỗi.

"Không .. không sao đâu. Mình hiểu." Taeyeon thở dài: "Nhưng thật không công bằng cho mình khi bị đẩy ra ngoài chuyện này. Mình là trưởng nhóm mà. Mình có trách nhiệm phải biết tất cả mọi thứ. Tôi có trách nhiệm là người khuyên bảo cho tất cả các cậu. Mình đã đồng ý đảm nhận vị trí trưởng nhóm mặc dù nó gây cho mình nhiều áp lực, vì vậy mình nên có trách nhiệm với tất cả các cậu. "

"Nhưng vấn đề là, cậu không thể là người khuyên bảo mọi lúc được." Hyoyeon cho biết, "Có một số điều mà cậu không nên biết."

"Vậy, cậu đang nói rằng vấn đề của Sica có dính đến mình?"

"Mình không nói bất cứ điều gì về việc đó cả."

"Nhưng cậu cũng không phủ nhận nó!" Taeyeon kêu lên.

Hyoyeon ngáp và kéo giãn cơ thể của mình. "Mình sẽ đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon," cô nói với Taeyeon khi cô bước ra khỏi ban công.

"Vậy ... vấn đề ở đây chính là mình sao? Nhưng mình đã làm gì?" Taeyeon nghĩ thầm và cố gắng nhớ lại tất cả mọi thứ cô đã làm với Jessica tội nghiệp, "Mình không đánh cậu ấy hay bất cứ điều gì. Cậu ấy đã rất tốt với mình hôm cuối cùng ở đây trước khi về Mỹ. Làm thế nào mà mình lại là vấn đề?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro