16,17,18,19
16. Lão bản, chúc mừng
"9 giờ ký hợp đồng, Wan tổng giám không nhẫn tâm đánh thức ngài nên tự mình đi rồi."
"Lão bản, tối qua ngài uống say, Wan tổng giám đỡ ngài về còn giúp ngài tắm rửa."
"Ngài ngủ trong phòng của Wan tổng giám, nói vậy tối qua hai người ngủ chung một giường?"
"Lão bản, chúc mừng!"
Những lời đó đều là nguyên văn của Tiêu Tử Ngọc, View ở trong phòng tắm đánh răng, nhìn chính mình trong gương, nghĩ lại những chuyện xảy ra đêm qua sau khi say rượu, nghĩ tới nghĩ lui ký ức đều mơ hồ không rõ.
Rửa mặt xong, thay đồ xong, View đi ra phòng ngủ liếc nhìn thời gian, đã 8 giờ rưỡi, không kịp cùng June ký hợp đồng rồi.
"Lão bản, đây là trà giải rượu Wan tổng giám cố ý căn dặn chuẩn bị cho ngài, thừa dịp còn nóng uống đi." Tiêu Tử ngọc vẻ mặt vui vẻ đưa tới.
View nhướng mày:
"Cố ý căn dặn?"
"Thật sự, không có lừa ngài."Tiêu Tử Ngọc gặm táo, nhìn View bưng trà giải rượu ngồi ở sofa đối diện, nháy mắt hỏi: "Lão bản, ngài còn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra giữa hai người không?"
"Không." View hầu như không cần suy nghĩ cũng biết không có bất kỳ chuyện gì, bây giờ June luôn phòng bị với cô, vẫn luôn cự tuyệt cô tới gần, làm sao có thể bởi vì cô say rượu mà nhẹ dạ.
Tiêu Tử Ngọc lắc đầu than thở:
"Thật đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy."
Cơ hội cũng không phải là quá tốt, View cầm ly nhấp vài hớp trà giải rượu:
"Tử Ngọc, tình hình công ty bên kia thế nào?"
"Thật sự đúng là có một chuyện, vừa rồi Trần Thư Như gọi điện cho tôi..." Tiêu Tử Ngọc vội nuốt miếng táo, "Lão bản, mấy ngày nay ngài không nhận điện thoại của Trần Thư Như?"
"Cô ta có chuyện gì?"
Tiêu Tử Ngọc nhún vai:
"Còn có thể có chuyện gì, cũng như thường lệ hỏi lịch trình của ngài, hỏi ngài chừng nào thì trở về, chừng nào xử lý xong công việc, cô ấy đương nhiên dùng lý lẽ hùng, thật sự đem chính mình làm bà chủ Lâm gia."
Ấn đường của View nhíu lại:
"Bảo cô ta đừng nhúng tay vào hạng mục A, đặc biệt là phương diện thiết kế này."
"Tôi có theo ý ngài nói với cô ấy nhưng cô ấy có nghe tôi hay không tôi cũng không biết, có điều lời của tôi nhất định cũng vô dụng thôi, còn cần ngài phải tự mình nói với cô ấy, nếu không lăn qua lăn lại ngài cũng phiền."
"Vậy trở về rồi hãy nói." View dựa lên sofa, hai chân thon dài bắt chéo, tiện tay nhặt cuốn tạp chí kinh tế.
Tiêu Tử Ngọc có lòng nhắc nhở:
"Lão bản, điều này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của ngài, ngài hiển nhiên không hề nóng vội chút nào?"
"Có vội thì cũng không được."
View lật xem tạp chí, đầu ngón tay giữ tờ giấy trở nên nhăn lại. Tiêu Tử Ngọc không nói gì, quả nhiên hoàng thượng không vội thái giám đã vội, lời này quá thật, bá đạo tổng tài uống say quả là đáng yêu hơn.
Bộ dạng này của tổng tài là có phiền muộn, xem ra tối qua June chăm sóc tổng tài càng không dễ dàng.
Tiêu Tử Ngọc suy nghĩ một chút cảm thấy có nghĩa vụ nhắc nhở lão bản, cho nên cô nghiêm túc nói:
"Lão bản, Trần Thư Như tranh giành hơn thua háo thắng, trong mắt không được phép có hạt cát (thứ không vừa mắt), tính cách lại mạnh mẽ, June cũng là trợ lý của ngài một khoảng thời gian, Trần Thư Như thì chỗ nào cũng nhắm vào làm khó dễ, bây giờ June vừa trở về, Trần Thư Như nhất định tranh giành người yêu, tôi sợ June không phải đối thủ của cô ấy."
Nói xong, Tiêu Tử Ngọc bổ sung thêm một câu:
"Dù sao kinh nghiệm làm việc của June không có dày dặn lọc lõi phong phú như Trần Thư Như, trong việc binh không ngại gian trá."
Quan trọng nhất là không thể để cho người yêu chịu tí xíu ấm ức nào, nếu còn không đoạt về, Tiêu Tử Ngọc nhìn View cau mày không nói lời nào, đầu cũng bự hơn, tận tình khuyên bảo:
"Lão bản, tôi đã nói với ngài chính sự, đừng nhìn nữa mau quyết định đi."
Thảo nào không theo đuổi lại được, mỗi lần thấy View tính toán trước giống như bày mưu tính kế rồi lại ngồi chờ chết, Tiêu Tử Ngọc hận không thể mỗi ngày đều rót mấy chai rượu mạnh cho View, để cho View mỗi ngày đều say khướt, để không còn gánh nặng từng giây từng phút mà đem người ta cướp về.
View nhẹ giọng nói:
"Em ấy ở ngoài làm việc nhiều năm, cái hố nào chưa từng nhảy qua, không đến mức không đối phó được, huống chi đây là công việc."
Tiểu Tử Ngọc:
"Công việc là ..."
Bây giờ công việc mọi người đều nhỏ mọn, không chừng vì công danh lợi lộc mà đẩy người ta một cái, dù là đả kích ngầm hay công khai đều không đỡ nổi.
View từng trải qua sóng gió, đôi mắt nhạy cảm sắc bén, dường như nhìn thấu những tính toán trong lòng người ta, nhưng cô cũng không thể quay quanh sinh hoạt và công việc của June, June đã không phải cô trợ lý bé nhỏ năm ấy núp sau lưng cô.
Tiêu Tử Ngọc tiếp tục gặm táo:
"Lão bản, ngài sẽ không quên chứ, bởi vì ngài chính là nguyên do để Trần Thư Như cố ý làm khó làm dễ June, cô gái nhỏ lần trước trốn trong WC khóc quá trời."
View đương nhiên không có quên, lần kia thừa dịp cô đi công tác không có ở công ty nên June bị Trần Thư Như khoan dùi vào chỗ trống, sau này June cũng không có nói cho cô biết vẫn là Tiêu Tử Ngọc từ chỗ người khác nghe được.
"Lão bản, đừng trách tôi không nhắc nhở ngài, Trần Thư Như không có hiền lành vậy đâu. Ngược lại tôi cảm thấy bản thảo thiết kế trang phục bỗng dưng bị Trần Thư Như gạt bỏ nếu không phải cố ý thì đó cũng là không có chuyện thì kiếm chuyện."
Tiêu Tử Ngọc trực tiếp đắp quan định luận* chính là ở không đi gây chuyện. View nhếch miệng, buông cuốn tạp chí trầm ngâm:
*Đậy nắp quan tài mới luận định được. Giải thích: Muốn đánh giá một người tốt xấu, công tội thế nào thì phải chờ tới khi người đó chết đã (lúc đó mới có cả quá trình đầy đủ và tổng quan để đánh giá).
"Đi gọi tiểu tổ tông trở về đi, lâu vậy chắc cũng chơi đã rồi."
"Tiểu tổ tông à?!" Tiêu Tử Ngọc nghẹn họng nhìn trân trối: "Ngài... ngài xác định?"
View cười khẽ nói:
"Không thể để cho con bé ung dung tự tại như thế được."
"Lão bản, ngài anh minh." Tiêu Tử Ngọc giơ ngón tay cái lên, Lâm gia tiểu tổ tông oán trời hận đất, có View che chở ai cũng không dám trêu chọc, tiểu tổ tông đã biết June là nữ nhân của View mà vẫn không được View che chở, Lâm gia bọn họ đều bao che khuyết điểm.
View:
"Quyết định vậy đi, gọi con bé kết thúc hành trình nhanh chóng trở về công ty."
"Ok, ngay lập tức làm." tiểu tổ tông của View mặt dày lưu manh cực kỳ, bị View cưng chìu nên coi trời bằng vung, mới vừa vào công ty mấy tháng đã gặp được người không phục thì dạy dỗ không dám phản kháng.
View đứng lên liếc nhìn thời gian:
"Chuẩn bị một chút đến tập đoàn HJ."
"Bây giờ còn muốn đi sao?" Tiêu Tử Ngọc cũng nhìn thời gian, "Sắp hơn 9 giờ rồi, chúng ta chạy tới bên kia cũng đã ký xong."
View gật đầu:
"3 giờ chiều đến xưởng giám sát tình hình sản xuất."
"Còn sớm." Tiêu Tử Ngọc mắt chợt phát sáng, nhìn về phía View: "Lão bản, bây giờ chúng ta đi tập đoàn HJ đón Wan tổng giám à?"
"Bớt nói nhảm đi." View không thừa nhận cũng không có phủ nhận, xoay người đi vào phòng ngủ.
Đáp án rõ ràng rồi.
...
9 giờ rưỡi, phòng họp cao ốc HJ, 2 phần hợp đồng chính thức được ký kết xong, June đứng lên bắt tay Chung Linh Vận- đại biểu của HJ, khẽ cười nói:
"Chung tổng, hi vọng sau này hợp tác vui vẻ."
"Hợp tác vui vẻ." Chung Linh Vận tươi cười:
"Wan tổng giám có thời gian chúng ta cùng ăn một bữa cơm nha, đúng lúc thảo luận các khoản vật liệu mà cô cần luôn."
June chần chờ hỏi:
"Bây giờ sao?"
Chung Linh Vận nhìn ra June khó xử, là người khéo hiểu lòng người, cô cười cười nói:
"Nếu như Wan tổng giám không có thời giam chúng ta hẹn lần sau cũng được."
"Tôi có thời gian." June lịch sự khẽ cười, "Bất quá tôi tôi không được đi quá 10 giờ, hay là chúng ta uống chút gì đi."
"Cũng được." Chung Linh Vận nở nụ cười: "Cao ốc bên cạnh có tiệm cafe."
Đạt được sự nhất trí, Chung Linh Vận dẫn June vào thang máy, June vốn định thừa dịp có chút thời gian đi thăm La Hoan một chuyến, cảm ơn La Hoan đã chăm sóc dìu dắt cô, hơn nữa phải thăm La Hoan một chuyến không phải La yêu nghiệt đó quạt gió bên tai đại lão bản, nói cái gì mà cô cùng tổng tài LT là người quen cũ, quan hệ tốt, cô cũng sẽ không bị đại lão bản gọi đi phụ trách hạng mục này.
Chung Linh Vận nhấn số tầng, đứng ở bên cạnh June hỏi:
"Wan tổng giám là người ở đâu?"
June:
"Thành phố B."
"Trùng hợp vậy à, nhà của tôi cũng ở thành phố B, cô học đại học ở B đại sao?"
June sửng sốt, gật đầu nở nụ cười:
"Thật trùng hợp nha, chúng ta là đồng hương, là đồng học." Đồng hương nhìn thấy đồng hương càng vui vẻ hơn, Chung Linh Vận quay đầu nhìn June nhiều lần hơn.
June cũng bất ngờ, không ngờ cô và Chung Linh Vận có phần duyên phận như vậy, sau đó lại trò chuyện thêm chút nữa mới biết, hai người chỉ hơn kém nhau một khóa, xem như Chung Linh Vận vẫn là học tỷ của cô.
Có tầng quan hệ này, vô hình trung kéo gần khoảng cách giữa hai người, trò chuyện cũng không cần ra vẻ khách sáo. Ra khỏi cao ốc, June cùng Chung Linh Vận cười cười nói nói vào tiệm cafe.
Một chiếc xe đen có rèm che đậu bên đường, Tiêu Tử Ngọc thấy được hai người họ:
"Lão bản, Wan tổng giám và Chung phó tổng kia vào tiệm cafe rồi."
"Chúng ta cũng vào?"
"Không vội." View quay đầu nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ: "Để cho họ vào trước."
"Chúng ta ở đây chờ?"
View:
"Ừm."
Tiểu Tử Ngọc:
"Đúng rồi, lão bản, nửa tháng nữa là tiệc cuối năm của công ty, có muốn mời Wan tổng giám cùng tham dự không?"
"Việc này cô quyết định đi."
Lại đẩy vấn đề qua cho mình, Tiêu Tử Ngọc thầm hỏi:
"Ngài không sợ bị người ta từ chối à?"
Ánh mắt View chăm chú dời qua, Tiêu Tử Ngọc lắc đầu, tự động ngậm miệng lại. Xem ra đâm trúng nỗi lòng bá đạo tổng tài, View nếu như mở miệng mời June tham gia buổi tiệc tối cuối năm, June thật sự có thể sẽ từ chối.
Tiệm cafe, June cùng Chung Linh Vận bất tri bất giác trò chuyện hơn 2 tiếng đồng hồ, phần lớn là về chất liệu và các mặt hữu ích, June đối với chất liệu hiểu biết không nhiều, trước khi tới đây có làm đủ khóa học, tra nhiều tư liệu mới lý giải một ít.
June chỉ phụ trách giai đoạn đầu của hạng mục này, giai đoạn sau bên thị trường tiêu thụ bộ phận của cô không phụ trách, nên chỉ cần sản xuất ra trang phục dựa theo thiết kế, sau đó công việc đưa vào thị trường cô không cần đi sâu nghiên cứu.
Quyết định buổi chiều khảo sát hiện trường, June ra khỏi tiệm, Chung Linh Vân cười hỏi:
"Sắp 12 giờ, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"
June nghe xong vừa định từ chối khéo, Chung Linh Vận chợt nói:
"Ben tổng?"
June đầu óc mơ hồ, quay đầu lại nhìn phía trước, chỉ thấy View đang chậm rãi bước về phía bên này, cô vốn không kịp suy nghĩ nữa, View đi tới trước mặt cô, giúp cô ngăn lại ánh mặt trời rực rỡ:
"Wan tổng giám, em hết bận chưa?"
June ngây ngốc:
"Rồi."
"Vậy đi thôi, chúng ta đi ăn." View nắm chặt cổ tay June, khẽ cười gật đầu ra hiệu với Chung Linh Vận.
Bị người khác cướp trêи tay, người tới dù sao cũng là khách hàng lớn của HJ không thể đắc tội, Chung Linh Vận nhìn thân ảnh hai người khuất xa, nhún vai lắc đầu.
"Sao cô tới đây?" June giãy khỏi tay View: "Không được..."
Vừa rồi cô định nói không được nắm tay, bỗng dưng kịp phản ứng giọng điệu này không đúng lắm nên nhanh chóng đổi giọng:
"Hợp đồng đã ký xong rồi, xế chiều đến xưởng khảo sát hiện trường, buổi tối chúng ta có thể trở về thành phố S rồi."
View bất ngờ dừng bước, xoay người nhìn về phía June:
"Đêm nay không trở về, chúng ta ở lại thêm một đêm, chiều mai trở về."
Còn muốn ở lại thêm một đêm? June nhìn View lãnh đạm, nghiêm túc, tuy rằng View đã trở lại hình tượng cao lãnh nhưng cô nhìn mặt người kia, trong đầu hiện lên hình ảnh cáo già ấu trĩ tức giận của đêm qua đối với cô làm nũng cố tỏ ra dễ thương không có chút liêm sĩ...
17. Bá đạo tổng tài thì chính là bá đạo tổng tài
View bỗng dưng xuất hiện đúng lúc giúp June giải vây khỏi lời mời ăn cơm của Chung Linh Vân, nhưng lại rơi vào hố của View, cô bị View kéo đi ăn bữa trưa, quá trình ăn có chút ngượng ngùng.
Bởi vì chỉ cần nghĩ tới View tối qua, June không có cách nào nhìn thẳng vào mặt View...
Hẹn khảo sát 3 giờ chiều, ít nhất còn 2 tiếng rãnh, View cùng June đều có thói quen nghỉ trưa, 2 người ăn ý trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi 1 tiếng.
June cho rằng View có công việc phải xử lý nên quyết định chiều nay quay về thành phố S, cô cũng lo lắng xế chiều 3 giờ đi khảo sát, quá trình khảo sát cần ít nhất 3 4 tiếng đồng hồ, nếu như trễ thì phải gấp rút chạy ra sân bay, ngày mai trở về vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận.
Trước lúc nghỉ trưa, 2 người ở phòng khách thảo luận tiến triển công việc hạng mục A, Tiêu Tử Ngọc nhìn thấy View vào thư phòng, June vẫn ngồi ở sofa cầm sách xem, cô ho khan vài tiếng:
"Wan tổng giám, chị thương lượng với em một chuyện."
June "Ừm" một tiếng:
"Chị nói đi."
"Là như vầy, công ty tụi chị nửa tháng sau tổ chức buổi tiệc cuối năm, Wan tổng giám phụ trách trang phục hạng mục A rất tốt nên tụi chị chuẩn bị lấy thương hiệu trang phục hợp tác giữa 2 tập đoàn làm chủ đề chính, nhân dịp này cùng tổ chức một buổi biểu diễn thời trang, vì thương hiệu trang phục đưa ra thị trường tích góp nhân khí, Wan tổng giám làm người chủ trì cho buổi biểu diễn này."
Tiêu Tử Ngọc rất sợ bị từ chối, vừa nói vừa quan sát nét mặt June, June nghe xong đặt sách xuống, đáy mắt lóe lên tia ngạc nhiên, nét mặt lại bình tĩnh:
"Rất tốt, chủ ý này của chị à?"
"Này..." Tiêu Tử Ngọc xấu hổ gãi gãi ót, cười cười: "Bị em nhìn ra... thật ra là chủ ý của đại lão bản."
June:
"Có kế hoạch sắp xếp không?"
Cô hỏi có vẻ hứng thú, Tiểu Tử Ngọc lại trả lời ấp úng không rõ nguyên nhân. Ở đâu ra kế hoạch sắp xếp, dáng vẻ bình tĩnh đi tới bên cạnh June đưa phần văn kiện:
"Em xem thử đi."
Ánh mắt Tiêu Tử Ngọc u oán nhìn chằm chằm bá đạo tổng tài của mình quá ung dung tự tại... cô hiểu rồi, thảo nào mấy ngày trước bá đạo tổng tài tăng ca trễ như vậy, hóa ra là xuất chiêu bí mật thắng hảo cảm...
June cầm lấy xem qua vài trang, giữa chân mày lúc đầu vừa nhíu sau đó giãn ra, không khỏi ngẩng đầu cười cười với View:
"Ben tổng không đánh khi không chuẩn bị, kế hoạch bày ra rất tỉ mỉ, suy nghĩ chu toàn."
"Tiệc cuối năm sẽ mời các nhà thiết kế trang phục công ty làm khách quý, bọn họ đều là những người sừng sỏ trong giới thời trang, mượn bữa tiệc tổ chức buổi biểu diễn thời trang, ở trước mặt họ bày ra, đối với bữa tiệc là một phần then chốt, đối với hạng mục của em cũng trợ ích rất nhiều, đáng giá kể cân nhắc."
View nhất thời chuyển đề tài:
"Có điều em chỉ có nửa tháng chuẩn bị, có tự tin không?"
June không có vỗ ngực cam đoan, cô chỉ cười cười:
"Tôi sẽ cố gắng hết sức mình."
"Được, mỏi mắt chờ mong." View cong khóe miệng, nói thêm: "Có điều tổ chức buổi biểu diễn thời trang không hề đơn giản, Wan tổng giám có yêu cầu gì cứ nói ra, nếu như phần kế hoạch này có sơ suất cũng có thể nói ra, chúng ta cùng nhau thương lượng để cải thiện."
"Vậy tôi không khách sáo." June đối với kế hoạch tự mình chuẩn bị này rất có hứng thú, cúi đầu lật tới lật lui xem xét.
View:
"Wan tổng giám không cần khách sáo, điều này đối với 2 tập đoàn đều có quan hệ lợi ích."
Quả thật đôi bên đều có lợi nhưng loại phương án này không có View chủ trì thì cũng không có cách nào tổ chức thuận lợi, huống chi June thật không ngờ cái hạng mục này thoạt nhìn không tầm thường ẩn chứa rất nhiều phương án sắp đặt, cô lịch sự nói:
"Vẫn nên cảm ơn Ben tổng."
"Không cần khách sáo, Wan tổng giám muốn cảm ơn tôi, rảnh rỗi có thể mời tôi ăn cơm."
June không chút suy nghĩ:
"Được."
Lời ra khỏi miệng muốn thu cũng không được, June nghĩ có mùi không đúng lắm, cô vô thức ngẩng đầu nhìn View ngồi ở sofa đối diện, View thấy June nhìn sang mình, khẽ cong khóe môi, trêи mặt hiện ra nụ cười ấm áp.
View không nói chuyện toát ra vẻ nghiêm túc sắc bén, tự có một khí thế ở đẳng cấp trêи, cười rộ lên vừa dịu dàng vừa trưởng thành đầy mị lực, câu hồn đoạt ánh nhìn của người khác. June ở trong lòng thầm mắng "Cáo già", đảo ánh mắt nhưng bát nước hất ra ngoài cũng không thu lại, một bữa cơm đổi lấy một kế hoạch thú vị, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ thế nào cũng cảm thấy đáng giá.
June tiếp tục lật xem, View thì ngồi bên kia nhìn June.
Tiêu Tử Ngọc nhìn June nghiêm túc, nhìn View uống trà nhàn nhã, trong nháy mắt cô đối với lão bản nhà mình nổi lên cảm giác kính nể, bản lĩnh tổng tài quả là bản lĩnh tổng tài, dễ dàng sử dụng công việc để đem hai người buộc lại cạnh nhau, nếu như June tạm thời vứt đi thành kiến đối với View, cuộc sống còn dài, nước ấm luộc ếch cách này cũng không tệ lắm.
*Nguyên văn là 温水煮青蛙: nước ấm luộc ếch, nếu dùng nước nóng luộc ếch, con ếch sẽ nhảy xổng ra ngoài, nhưng nếu dùng nước lạnh nhử trước, từng chút cho nước tăng nhiệt độ, tới khi đủ chín thì con ếch không nhảy ra được nữa, sẽ bị luộc chín.
Chặc. Lão bản có chút phúc hắc.
Ngày mai trở lại tập đoàn lại bận rộn rồi.
Tiêu Tử Ngọc quả quyết móc điện thoại ra, gởi một tin nhắn cho La yêu nghiệt cũng rất quan tâm 2 người kia:
"Em thấy ánh bình minh thắng lợi rồi."
Mấy giây sau, một chậu nước lạnh từ La Hoan nhanh chóng tạt tới:
"Bảo bối, em yên tâm đi, với tính cách đại lão bản nhà em, ánh bình minh thắng lợi chỉ là thoáng qua mà thôi, từ từ, con đường theo đuổi vợ còn xa lắm."
"..."
Dấu ba chấm gởi tới.
La Hoan giọng điệu lẳng lơ trả lời lại:
"Tiểu bảo bối thân yêu à, buổi tối chị tới tìm em, lần này chúng ta kiềm chế chút nha, hôm nay đi làm eo chị thiếu chút nữa là gãy luôn đó, kiềm chế chút, chúng ta đổi trò khác, trước tiên là sofa sau đó tới bồn tắm rồi lại lên giường nhé?"
"Bịch" một tiếng, điện thoại bị Tiêu Tử Ngọc ném lên sofa, ánh mắt June và View cùng nhìn sang, Tiêu Tử Ngọc lặng lẽ nhặt điện thoại lên, giơ tay xoa xoa cái eo già nua mơ hồ còn đau nhức, trong lòng thầm mắng yêu tinh kia mấy trăm lần, giả vờ bình tĩnh nhìn về phía hai người kia nặn ra nụ cười:
"Nhìn tôi làm gì, tôi không sao, điện thoại "bệnh cũ tái phát"."
Tiểu Tử Ngọc xấu hổ đỏ tai:
"Tôi đi nghỉ ngơi, 2 giờ rưỡi gặp."
Sau đó biến mất nhanh như chớp.
June nhìn View, hiếm thấy chủ động hỏi View một câu:
"Thư ký Tiêu xấu hổ cái gì?"
"Hay là em hỏi thử đi?"
"..."
Giờ nghỉ trưa đã đến, June cầm bản kế hoạch về phòng ngủ, View không cần đoán cũng biết June không ngủ được, nhất định nghiên cứu kế hoạch. 3 giờ chiều, hai người đúng giờ đến nhà xưởng vật liệu tập đoàn HJ khảo sát.
Bởi vì người tới là đại lão bản tập đoàn LT, HJ không dám qua loa cho xong, Hoàng Đan đích thân dẫn đi, nhiệt tình dẫn họ đi coi các phương diện điều kiện, chất lượng chất liệu cùng với tình hình sản xuất của nhà xưởng.
Thực tế đón tiếp June là Chung Linh Vận, nên trong quá trình khảo sát đi khá gần nhau. Chung Linh Vận năng lực làm việc xuất chúng, biết rõ mỗi loại chất liệu, đối với câu hỏi của June, thành thật mà nói giải thích rất hợp lý khiến người khác không tìm được lỗi.
Thoáng một cái 4 tiếng trôi qua, sắc trời đã tối, cuộc khảo sát thuận lợi kết thúc.
June cùng Chung Linh Vận ra khỏi nhà xưởng, bên kia View và Hoàng Đan còn chưa đi ra. Chung Linh Vận quay đầu nhìn nhìn June, cô cười mở lời mời:
"Buổi tối có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm không?"
June chỉ coi như chung Linh Vận đang khách sáo, nên cô cười cười uyển chuyển trả lời:
"Thật ngại quá, buổi tối tôi có hẹn, lần sau đi."
"Vậy cũng được, thật không đúng dịp." Chung Linh Vân không thích ép buộc, nhưng khó có dịp gặp được người hợp mắt, cô nhẹ giọng hỏi:
"Wan tổng giám không ngại chúng ta kết bạn chứ."
"Đương nhiên không ngại, rất vinh hạnh quen biết chị, cùng trở thành bạn bè của chị." June thật lòng thật ý, cô và Chung Linh Vận chức vụ tương đương nhau, nói chuyện đúng nhịp, cô cũng không ngại trong cuộc sống có nhiều hơn có một người bạn tích cực có chí tiến thủ tràn ngập năng lượng.
"Wan tổng giám, chúng ta phải về rồi." Giọng Tiêu Tử Ngọc bên cạnh vọng lại, June quay đầu nhìn, View cũng đi về phía bên này.
June thu hồi đường nhìn, giơ tay về phía trước Chung Linh Vận, cô khẽ cười nói:
"Chung tổng, hợp tác vui vẻ, chờ mong lần sau chúng ta gặp lại."
Chung Linh Vân nắm tay June:
"Chúng ta còn có thể gặp lại, lên đường bình an."
June:
"Cảm ơn."
View nhìn Chung Linh Vận, nhìn thấy Chung Linh Vân thản nhiên mỉm cười với cô, cô cũng khẽ gật đầu đáp trả. Cùng nhau lên xe, Tiêu Tử Ngọc quay đầu nháy mắt:
"Wan tổng giám nhân duyên tốt quá, nhanh như vậy kết giao bạn bè rồi."
Ngại còn View ngồi bên cạnh, June chỉ đơn giản trả lời:
"Giữa người cùng giới (tính) luôn tồn tại một từ trường nào đó, đó là lí do không tự chủ được đã bị hấp dẫn..."
June:
"Mà trở thành bạn bè."
View đối với lời của June từ chối cho ý kiến, khóe môi một bên nhếch lên, lạnh nhạt hỏi:
"Chúng ta đi ra ngoài ăn cơm tối hay là ở nhà?"
Tiểu Tử Ngọc ngược lại trả lời:
"Lão bản, vội vàng nửa ngày quá mệt mỏi rồi hay là trở về nhà đi."
"Wan tổng giám thì sao?"
June lắc đầu:
"Em không có ý kiến."
"Vậy trở về thôi."
Lái xe nửa tiếng đồng hồ đến chỗ ở, cũng gần 8 giờ tối. Tiêu Tử Ngọc gọi đầu bếp của khách sạn tới bắt đầu nấu nướng xào rau, cùng nhau ăn cơm xong, Tiêu Tử Ngọc nhanh như chớp chạy mất.
June hoài nghi thư ký Tiêu này có gì đó, hơn 30 năm cây vạn tuế rốt cuộc nở hoa? Thật ra quan hệ của cô và Tiêu Tử Ngọc rất tốt, chỉ bởi vì chuyện View mới đoạn tuyệt quan hệ.
Ăn cơm xong, June không hề do dự chủ động cùng View nói chuyện với nhau về buổi biểu diễn, View thấy thật hiếm khi June cảm thấy hứng thú như vậy, kiên nhẫn ngồi cùng cô ngồi giải thích một số kiến thức chuyên ngành.
Nói về học thức tu dưỡng của View, June mặc cảm, cô thừa nhận View là một nữ nhân ưu tú, ngàn dặm mới tìm được một cũng không quá đáng, sau khi thảo luận June đi tắm trước sau đó đi ra phòng tắm thì View đã không còn ngồi ở phòng khách.
June lật xem kế hoạch View để ở trêи bàn, lại phát hiện vài chỗ có ghi chú thích, nội dung chính là những chỗ hạn chế thiếu sót của cô.
Quả nhiên đủ chuyên nghiệp. June nhìn chú thích của View dễ hiểu hơn rất nhiều, ngoài miệng cô không định gặp View, thật ra trong lòng vẫn không thể không bội phục sự thông minh của cáo già kia, View ở các phương diện hầu như sẽ không có chuyện gì không giải quyết được.
Xem chưa bao lâu, điện thoại trêи bàn chợt vang lên, June vừa nhìn điện thoại hiển thị, trong nháy mắt đau đầu, cô không có cách nào đành bắt máy:
"Mẹ yêu quý, trễ thế này ngài còn chưa ngủ à?"
Mẹ Diệp:
"Con cũng chưa ngủ nha, không phải mẹ nói con, công việc quan trọng hay sức khỏe quan trọng, nói chuyện điện thoại xong không được thức khuya."
"Dạ con biết, mẹ cũng vậy,"
Mẹ Diệp:
"Mẹ nào có ngủ được, Đồng bảo à, con cái đứa nhỏ không lương tâm, mẹ vì hạnh phúc cả đời của con mỗi ngày ăn không gon, mỗi đêm ngủ không yên, 1 tháng gầy 10 cân (5 kg), con nói mẹ nên bắt con làm gì bây giờ?"
June xoa xoa chóp mũi:
"Con nhớ mẹ vẫn luôn muốn giảm cân mà?"
"Còn dám mạnh miệng hả, con bé xấu xa này, có bản lãnh tết này đừng về, về nhà đi coi mắt!"
"Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa, xin mẹ nói chuyện bình thường đi." June biết khuya rồi không ngủ được nên nói chuyện với cô, cô nhanh chóng bổ sung một câu: "Hối con kết hôn thì bỏ đi, con không đồng ý đâu."
Mẹ Diệp nóng nảy:
"Đồng bảo à, cô là con gái 30 rồi, con xem hàng xóm còn lại mình con không ai thèm lấy, con nói cho mẹ biết con thích kiểu người gì, con muốn thật sự không ai thèm lấy, hay là con cưới về một người được không?"
18. Khoé môi cô cong lên khẽ cười
"Đương nhiên không được, con đi đâu mà cưới một chàng rể dâng tới cửa cho mẹ, đúng rồi, con phải nghiêm túc sửa chữa góp ý, con 28 đâu ra 30 tuổi, mẹ quá khoa trương rồi."
Diệp mẫu:
"Sao khoa trương, hồi con 25 tuổi cũng nói với mẹ như vậy, chớp mắt đã qua 2 3 năm, bây giời con cũng nói vậy, vậy chớp mắt không phải 30 rồi sao?"
"Mẹ, chuyện này chờ con về ăn tết rồi nói được không? Bây giờ con bận công việc." June cong ngón trỏ tay phải lại gõ gõ lên giữa chân mày, vì mẹ Diệp nửa đêm gọi tới hối thúc kết hôn có chút đau đầu.
"Khuya rồi cũng không cần bận rộn làm việc, mấy hôm trước gởi cho con mấy tấm hình mấy anh chàng, ai cũng tuổi trẻ tài cao, lớn lên tuấn tú lịch sự, mẹ đem ảnh chụp gởi cho con xem thử."
"Được rồi, mẹ vui là được rồi." Đây cũng không phải lần đầu tiên gởi ảnh chụp đối tượng hẹn hò, June biết không cản được nên cứ theo lời mẹ Diệp, vài phút tiếng tin nhắn vang lên.
June để chế độ rảnh tay, trượt trong tin nhắn mở mấy tấm gọi là hình kia ra, đầu óc không tập trung nhìn qua mấy lần, mẹ cô chọn trúng 5 người, mỗi người đều âu phục giày da, quả thật cũng giống người, mà không lọt vào mắt hay thuận mắt cô được.
"Đồng bảo, con có xem chưa? Con cảm thấy thế nào? Đôi mắt tinh anh của mẹ con cũng không tệ lắm phải không?" Bên kia mẹ Diệp nở nụ cười đắc ý.
June lui ra cầu xin:
"Mẹ, giữa chúng ta tồn tại một khoảng cách rất nghiêm trọng về tuổi tác giữa 2 thế hệ, nếu không con cưới một người về cho mẹ."
"Được nha, nhà chúng ta có một mình con là con gái bảo bối, mẹ cũng tiếc khi gả con đi, nhưng đầu năm nay cưới con rể về nhà thì hơi khó." mẹ Diệp giọng thành khẩn: "Nhưng Đồng bảo à, con không nên cả ngày bận rộn với công việc được không, dừng lại nhìn thật kỹ người bên cạnh con, nhất định sẽ có người con thích, bỏ qua thật sự đáng tiếc, mẹ còn mong tết này con mang về nhà cho ba mẹ nhìn."
Đối phó nhiều kinh nghiệm sẽ phong phú, June kiềm chế:
"Dạ, con nhớ kỹ lời mẹ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao phó, đã trễ rồi mẹ thật sự nên ngủ đi, mau mau ngủ đi nhé."
"Được được được nghe lời con, nói chưa được mấy câu lại đuổi mẹ đi ngủ, Đồng bảo con là đứa nhỏ vô tâm, về nhà nhất định xử lý con." mẹ Diệp oán trách con gái vài câu, vừa căn dặn thật nhiều, lúc này mới lưu luyến cúp máy.
June đã có thể tưởng tượng tết này về nhà, mẹ cô phát động bảy bà cô tám bà dì luân phiên nhau cậy thế hối thúc cô kết hôn một cách long trọng linh đình.
Cũng không thể trách mẹ Diệp vội vàng hối thúc như vậy, Diệp gia là đại gia tộc, lại chỉ có mình June lớn tuổi độc thân. June dựa vào chính nỗ lực của mình để thành công trong sự nghiệp, là hậu bối trong gia tộc lại rất có tiền đồ cho nên được thân thích quan tâm hơi nhiều, coi như phụ mẫu Diệp gia không vội thì chú bác trưởng bối cũng thỉnh thoảng sẽ tới hỏi thăm, chuyện này không vội cũng phải vội.
June mở tin nhắn đem ảnh chụp đối tượng hẹn hò xóa bỏ, cô biết ba mẹ vì tốt cho cô nên lòng như lửa đốt nhưng ít ra bây giờ cô vẫn không thể tiếp nhận được chuyện kết hôn sinh con bình thường.
Xóa xong ảnh chụp, June có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, chờ cô cầm bản kế hoạch trêи bàn lên, vừa đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lại thấy View đứng lặng ở cầu thang.
View mặc áo ngủ hồng nhạt, tóc buộc lên nhưng phần đuôi tóc tùy ý tản trêи bả vai, góc áo ngủ chỉ che đến đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn nhẵn nhịu, trêи mặt là nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấy June nhìn sang, cô giơ tách trà hướng về phía June:
"Tôi tới uống nước."
June gật đầu, thuận miệng hỏi:
"Đã trễ thế này Ben tổng còn chưa ngủ sao?"
"Ừm, sắp." View ngoài miệng trả lời June như thế, cơ thể thì ngược lại rất thành thật, đi đến ghế sofa bên cạnh June ngồi xuống, "Phương án kế hoạch có chỗ nào không biết có thể hỏi tôi."
"Tạm thời không có." Dư quang liếc nhìn View, mở bản kế hoạch tiếp tục nghiên cứu tên các mốt thời trang."
View hỏi:
"Hôm qua tôi uống say, không làm chuyện gì quá phận chứ?"
Ngón tay June dừng lại:
"Không có."
View khẽ cười:
"Vậy là tốt, vô cùng cảm ơn Wan tổng giám đã cẩn thận chăm sóc."
"Không khách sáo." June nghiêng người về phía View khẽ giơ bản kế hoạch: "Tôi giúp cô, cô cũng giúp tôi, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, coi như chúng ta huề nhau, mọi thứ đều thanh toán xong."
Lại là những lời này, ai cũng không nợ ai, giữa chân mày View hơi nhíu lại, nghiêm túc hỏi:
"Giữa chúng ta nhất định phải tính rõ ràng vậy sao?"
"Tính rõ như thế không phải tốt sao. công tư phân minh, anh em ruột cũng tính rõ vậy thôi." June vẻ mặt bình tĩnh nói.
View nhíu mày:
"Tôi đã cho là quan hệ của chúng ta đã gần thêm chút nữa."
June nghe xong cảm thấy buồn cười, View lúc nào đã học được cái bản lĩnh nhập nhèm mọi thứ, ngoại trừ trong bàn bạc về công việc, trong đáy lòng cô không muốn cùng View dây dưa không rõ ràng quá nhiều.
June đứng dậy:
"Ben tổng, thời gian không còn sớm, tôi về phòng trước."
Tay cầm bản kế hoạch bất ngờ bị View bắt lấy, View cũng đứng lên:
"Vừa rồi không cẩn thận nghe thấy mẹ em nói em nên dừng lại nhìn thật kỹ người bên cạnh nhất định có người em thích, nếu như bỏ qua thật đáng tiếc."
Chuyện duyên phận không thể gấp được, chưa đánh mất điều gì cũng không bỏ qua điều gì." June khẽ mỉm cười lịch sự với View, lại gỡ từng ngón tay View ra: "Ben tổng so với tôi lớn hơn... hay là chú ý chính mình nhiều hơn đi."
View tùy ý June gỡ tay mình ra, trầm mặc nói:
"Ba mẹ tôi qua đời rồi, không ai gấp rút hối thúc tôi kết hôn hay muốn tôi đi xem mắt."
Trái tim June co rút mạnh mẽ, chậm rãi buông tay View:
"Xin lỗi."
Mi mắt View rũ xuống nhìn gương mặt thanh lệ gần ngay trước mắt mình, đáy mắt lặng yên nhấc lên làn sóng nhưng rất nhanh lại bình thản lại, cô rút văn kiện trong tay June:
"Quả thực thời gian không còn sớm, phần kế hoạch này ngày mai tôi sẽ đưa cho em, em đi ngủ sớm đi."
Nghe View nói vậy, June chỉ gật đầu:
"Cô cũng vậy."
Lúc June vòng qua View đi ra ngoài, cô quay đầu lại nhìn người kia:
"Ben tổng ngủ ngon."
Tầm mắt giao nhau, đáy mắt June hiện lên cảm xúc phức tạp, gương mặt View đã rút đi sự lạnh lùng, dịu dàng hơn vài phần, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khẽ:
"Ngủ ngon."
View nhìn June xoay người vào phòng, đóng cửa phòng lại, lúc này mới ngồi xuống nâng tách trà xanh nhấp vài ngụm, đem bản kế hoạch trêи tay phải mở ra gõ gõ lên mặt bản kế hoạch, lông mày nhíu lại miệng lẩm bẩm hai chữ: "Kết thân."
Khi nãy pha trà, phòng khách và phòng bếp rất gần nhau nên mơ hồ có thể nghe được đề tài kết thân giữa June và mẹ Diệp, ở phương diện này View không có áp lực, June tuổi không còn nhỏ tránh cũng không được.
Mà June trở về phòng ngủ nằm trêи giường lật qua lật lại làm sao cũng không ngủ được, cô không cẩn thận xoay người nằm ở vị trí tối hôm qua View nằm qua, chăn và gối đầu đều lưu lại mùi hương của ai kia, quanh quẩn chóp mũi dường như còn mùi hương nhàn nhạt quen thuộc.
Trong đáy mắt June mê mang, còn có chút khổ não, đã từng nỗ lực cả tinh thần và thể xác đi yêu nữ nhân kia, ngày ngày bên nhau, tuy rằng đặt xuống nhưng luôn luôn có vẻ lúng túng không được tự nhiên.
View thì ngược lại, vẫn lui tới như thường, truớc đây ra sao thì bây giờ vẫn vậy, thật sự giống như đối với View mà nói không có gì có thể gây khó dễ người đó, mặc dù cô là người View từng dùng sự dịu dàng thương yêu đối đãi.
Rõ ràng đều là nữ nhân, người kia có thể ung dung tự nhiên, tình cảm đều là giả dối gạt người, chỉ có công việc bỏ ra công sức lấy được thù lao mới chân thật tồn tại nhất, bây giờ mục tiêu của cô chính là thuận lợi hoàn thành hạng mục A và tiếp nhận chức vụ tổng giám tập đoàn XM, vì tập đoàn tạo ra lợi ích và thể hiện giá trị bản thân, tất cả vì mục tiêu công việc, cái khác không muốn nghĩ tới. June thở phì phì níu chăn, vùi đầu vào ổ chăn ấm áp thoải mái, dần dần ngủ mất.
Đối với nỗi khổ tâm năm đó View buông tay, vì sao bỗng dưng đối với cô lạnh lùng, thật ra June đã làm rõ, Tiêu Tử Ngọc đi tìm cô đem hiểu lầm năm đó nói cho cô biết.
So với cẩu huyết trong phim truyền hình càng cẩu huyết hơn.
Khi đó, June vừa đơn thuần vừa hoạt bát cuộc sống giống như một chế phẩm, mà từ chế phẩm đến chế phẩm yêu thích là một quá trình, có thể thời gian cùng View chính là ký ức và năm tháng vừa vui vẻ vừa khó quên nhất.
Từ khi làm trợ lý cho tổng tài LT, June lại không có kinh nghiệm, nhiều lần chịu sự sỉ nhục nuốt không trôi, rất nhiều người khuyên cô nên trực tiếp từ chức, June tính cách quật cường vừa không chịu nhận thua đơn giản như vậy.
Cho nên chỉ giậm chân rồi bất chấp, sau đó tiếp tục bị View sai bảo không chút lưu tình, đủ kiểu từ bưng trà rót nước đến đủ kiểu đưa văn kiện đưa tài liệu.
Đủ kiểu dằn vặt.
June dần dần hiểu biết về tác phong làm việc riêng của View cũng như thói quen làm khó dễ đủ đường của người kia.
Ở chung thời gian dài, hai người thật sự dễ dàng quen thuộc một chút, June cho rằng cuối cùng cũng có ngày có thể thở phào lại bị View biến thành đủ loại hình thức sai khiến trong nhà, làm đủ loại công việc nhà.
Không thể nói rõ ai thích ai, thật ra muốn nói ai động tâm trước, có lẽ là June.
Mỗi ngày đi theo View, mỗi ngày nhìn thấy nữ cường nhân kia mạnh mẽ kiên cường, ở trong thanh xuân đơn thuần của June làm sao có thể ngăn cản được rung động của con tim đang thình thịch thình thịch chạy ra khỏi lòng ngực.
Hoặc có lẽ... là View.
...
11 giờ bay, sáng sớm June đã thức dậy thu dọn hành lý, sửa soạn xong xuôi vừa mở cửa phòng ngủ, trùng hợp View cũng đi tới chỗ cửa, hai người bất ngờ đối diện nhau.
View cong môi:
"Chào buổi sáng."
"Chào." June tiến thoái lưỡng nan, nhìn thấy View còn đứng ở cửa, bèn vòng qua View đi tới bếp rót một ly nước uống.
"Đã thu dọn đồ xong rồi à?"
"Ừm."
June lên tiếng quay đầu nhìn View ngồi trêи sofa ở phòng khách, thấy người kia lật xem tạp chí, suy nghĩ một chút đặt tách trà trong tay xuống, lại rót một ly nước nóng, đi đến bên cạnh View đưa cho View:
"Sáng sớm uống chút nước."
View có chút ngoài ý muốn, lời cảm ơn đến bên môi không có nói ra, nhận lấy tách trà hớp vài ngụm, giơ mấy văn kiện trêи bàn lên:
"Bản kế hoạch trả lại cho em."
Nhìn thấy June nhận lấy, View nói:
"Nếu có chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi."
June ngồi ở sofa đối diện View, cô cũng không keo kiệt khen tặng:
"Ben tổng rất cẩn thận, lo lắng mọi mặt chi tiết."
Quyển tạp chí che khuất gương mặt View, khóe môi của cô không nhịn được cong lên.
Sau đó cả hai đều không nói, im lặng tự làm chuyện của mình, June tập trung tinh thần vào trong bản kế hoạch, tâm tình của View không đặt ở quyển tạp chí, thi thoảng lặng lẽ dời khỏi quyển báo, liếc nhìn June.
19. Không phục mời im cho
Hành trình 4 ngày 3 đêm ở thành phố Z kết thúc, June thành công ký được hợp đồng hợp tác, đơn hàng đã được gởi đến xướng của tập đoàn HJ dưới dạng văn kiện, tất cả thoạt nhìn rất thuận lợi.
11 giờ bay, đến sân bay thành phố S đã 5 giờ chiều, trước khi lên máy bay Tiêu Tử Ngọc đã sớm sắp xếp tài xế tới đón, máy bay vừa mới đáp ở cửa lớn, Kỷ Hoài Thu liếc mắt đã nhìn thấy bọn họ, vội vàng chào đón:
"June."
View nhếch miệng, cùng June dừng bước, xoay người buông rương hành lý ra đưa cho June:
"Đi về cẩn thận một chút."
"Ben tổng cũng về cẩn thận, cảm ơn Ben tổng đã giúp đỡ, tôi đi trước." June nhận lấy rương hành lý của mình, nói cảm ơn mỉm cười với View, kéo rương hành lý đi về phía Kỷ Hoài Thu.
Mấy ngày nay Kỷ Hoài Thu luôn hỏi June công việc thế nào, khi nào trở về nên trước khi lên máy bay cô đã gởi tin nhắn cho Kỷ Hoài Thu, không ngờ Kỷ tổng bận rộn đã đến sân bay.
"Tính chờ cậu tới, không ngờ mình lại tới sân bay sớm hơn 1 tiếng, bà cô của tôi." Kỷ Hoài Thu đầu tiên là ôm June một cái, sau đó tiện tay cầm lấy rương hành lý của June chủ động giúp June kéo rương hành lý.
June cười:
"Khổ cực cho cậu rồi."
"Ai bảo mình là chị em của cậu." Kỷ Hoài Thu quay đầu liếc mắt nhìn View nãy giờ vẫn đứng yên bên cạnh, cô khẽ hừ, kéo cánh tay June: "Đi thôi, tài xế miễn phí sẽ đưa chị gái xinh đẹp này về nhà."
June dở khóc dở cười:
"Được rồi, coi như vì cái miệng ngọt của cậu, mình miễn cưỡng để cho cậu đưa mình về nhà."
"Được tiện nghi còn khoe mã!"
"Được rồi, bé ngoan."
Cất xong hành lý, lên xe, Kỷ Hoài Thu hỏi:
"Ăn cơm trước hay là về nhà trước?"
June:
"Về nhà trước đi."
"Được." Kỷ Hoài Thu khởi động xe, lái xe rời khỏi sân bay, "Thế nào rồi, ở thành phố Z cáo già có làm khó dễ cậu không?"
"Không có, người ta có khó dễ gì mình đâu." June lấy bản kế hoạch sáng nay View đưa lại cho cô mở xem, khi ánh mắt rơi vào 2 chữ bên dưới góc phải, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt phẳng trang giấy, rất nhanh lật qua.
"Trước kia cô ta làm khó làm dễ cậu bộ ít à?" Kỷ Hoài Thu nhìn nhìn: "Cũng chỉ có cậu mới có khả năng chịu được cái tính tình khó ưa kia, giống như cái hũ nút, đổi lại là mình mình có thể bị người đó chọc cho tức chết."
"Đó là vì cậu không hiểu người ta."
Kỷ Hoài Thu hiếu kỳ hỏi:
"June, trước đây tại sao cậu thích View?"
Suy nghĩ một chút khóe miệng June cong lên, nở nụ cười:
"Có lẽ lúc đó đầu óc bị chạm mạch."
Kỷ Hoài Thu nghiêm túc gật đầu:
"Nhất định là vậy, không ai thích kiểu phụ nữ đó, mình cũng không thích, sau này cậu đừng thích nữa, dễ bị uất ức chịu tổn thương."
June:
"Mình biết rồi, mình nhất định tuân theo một cách nghiêm túc giáo ɖu͙ƈ của cậu, mình sẽ tránh xa cáo già, khôn ngoan giữ lấy mình cả đời bình yên."
"Cậu biết là tốt rồi, đừng giống như trước đây u mê nữa." Kỷ Hoài Thu không vừa mắt View không phải ngày một ngày hai, June cùng View ở bên nhau Kỷ Hoài Thu từng khuyên can, cái cô gái ngốc nghếch kia không nghe, cố tình muốn ở bên View.
Đầu tiên không nói đến sự chênh lệch thân phận và địa vị, chỉ nói riêng về phương diện tuổi tác, giữa hai người tồn tại khoảng cách giữa hai thế hệ, View quá tự tin cũng lý trí quá mức, mà June đơn thuần lương thiện lại cảm tính, đã định trước là sẽ bị thua thiệt.
1 giờ sau, đến tiểu khu Kim Bích, trở về nhà June lôi kéo Kỷ Hoài Thu, thần thần bí bí nói:
"Giúp mình một chuyện."
Kỷ Hoài Thu:
"Gấp cái gì?"
"Chuyện này có thể để cho cậu rèn luyện cơ thể, cũng có thể giảm cân, còn có thể sớm trở về nhà thể hiện giá trị bản thân mình, quan trọng nhất là cậu cảm thấy vô cùng vô cùng vui vẻ." June vừa nói vừa nhét đồ quét dọn cho Kỷ Hoài Thu: "Giúp mình quét dọn."
"..."
Kỷ Hoài Thu còn có thể nói gì, đối với yêu cầu của chị em chưa bao giờ cô từ chối, vì vậy chăm chỉ giúp June quét rác.
3 4 ngày không về, đồ đạc trong nhà đều bám bụi, mỗi lần June đi công tác về nhà, điều đầu tiên làm chính là quét dọn, nhà cửa quét dọn sạch sẽ trở nên thoải mái.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Kỷ Hoài Thu cũng quét dọn xong, cô đỡ thắt lưng, nhìn June đang lau bàn, June thay đồ ở nhà, tóc dài buộc lên, làm việc nhà lưu loát thành thạo, Kỷ Hoài Thu không khỏi thở dài, đây chính là người con gái lên giường được xuống bếp được, trêи khía cạnh công việc thì mạnh mẽ vang dội, về đến nhà thì dịu dàng hiền lành.
June lau xong bàn, nhìn thấy Kỷ Hoài Thu ở phòng khách lại nghe thấy Kỷ Hoài Thu thở dài thở ngắn, cười lắc đầu:
"Mệt thì nghỉ ngơi đi, khổ cực cho Kỷ tổng bận rộn giúp mình quét dọn."
"Mình ở nhà chưa từng làm việc nhà." Kỷ Hoài Thu xụi lơ ngồi trêи sofa oán trách:
"June, lương một năm của cậu cũng trêи trăm vạn, cậu nói xem cậu đâu thiếu tiền, tại sao cậu không thuê người làm việc theo giờ, tự mình quét dọn quá phiền phức."
June cười cười:
"Để khao cậu đã vất vả giúp mình quét dọn, muốn ăn gì mình xuống bếp."
Nghe được June xuống bếp, hai mắt Kỷ Hoài Thu nhất thời sáng lên, bật dậy hưng phấn hét lên:
"Mình muốn ăn thịt bò xào! Ruột già xào!"
"Được, thỏa mãn cậu!"
Kỷ Hoài Thu quá vui vẻ, nằm ở trêи sofa lăn qua lăn lại, tài nấu nướng của June không thẻ chê được, màu sắc mùi vị đều tuyệt, dù chưa ăn đồ ăn của June nước bọt đã muốn đầy cả khoang miệng.
...
Bên ngoài cửa sổ trời đã khuya, June dựa vào gối trả lời tin nhắn Kỷ Hoài Thu gởi tới, liên quan đến tiết mục biểu diễn thời trang trong bữa tiệc cuối năm, lúc ăn cơm đã bàn qua với Kỷ Hoài Thu, Kỷ Hoài Thu ở phương diện này kinh nghiệm phong phú, cô cần phải học hỏi để có kinh nghiệm.
Kỷ Hoài Thu: Không thành vấn đề.
Kỷ Hoài Thu: Mình tới giúp cậu.
Kỷ Hoài Thu: Có thời gian cậu qua đây chọn người mẫu, hóa trang, nhà tạo mẫu tóc, toàn bộ người cho cậu dùng hết!
June mặt mày rạng rỡ, trả lời: Để thể hiện lòng biết ơn, lần sau mình mời cậu ăn cơm nha.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro