66,67,68,69
Chương 66: Lại say rượu
Đứng ở trước mặt hai người không có người khác, June nhìn thấy bạn trai Phỉ Phỉ, cô sững sờ chốc lát, không thể tin nổi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc khiếp sợ, ngay sau đó là dở khóc dở cười.
Năng lực tiếp thu của View rất mạnh, cô liền phản ứng, gật đầu xem như trả lời.
"Mọi người quen biết nhau?" Phỉ Phỉ ở bên cạnh không rõ tình huống, cô chỉ muốn ở trước mặt chị họ giới thiệu bạn trai.
"Quen." June ngập ngừng, lại thêm câu: "Quen biết nhau trong công việc."
Khi biết chị họ bạn gái là phu nhân của gia chủ hơn nữa sau này còn trở thành họ hàng với gia chủ, gương mặt khôi ngô sáng sủa của Trương Minh Tề nghẹn đến đỏ bừng, gãi gãi ót nghẹn không ra lời.
"Ái chà." Dì Wan bất ngờ từ trong nhà đi ra, thấy bọn họ tụm thành một nhóm, bà ngẩng đầu ưỡn ngực bước nhanh qua, mặt mày hớn hở nói: "June cũng vào nhà đi."
June cười cười:
"Chào dì."
Mọi người chào hỏi sơ qua.
Ở đây có mấy người đau đầu, dì Wan triệu tập con cháu trong dòng họ tới, ngoại trừ giới thiệu bạn trai Phỉ Phỉ còn nhân tiện khoe khoang, không nghĩ tới duyên phận quá diệu kỳ, bạn trai Phỉ Phỉ lại chính là Trương Minh Tề của Ben gia...
June liếc mắt nhìn View, View vẫn thản nhiên như cũ.
Đương nhiên tối hôm qua dì Wan luôn miệng nói bạn trai ưu tú còn thao thao bất tuyệt khen điều kiện, giá trị con người ngàn vạn gì đó....
June không dám tùy tiện đoán mò, rốt cuộc không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể tùy tiện nhìn bên ngoài.
Huống chi Trương Minh Tề là bảo tiêu của View, View rõ ràng nhất, nhưng View cũng không nói gì thì mình truy hỏi cũng không hay, đơn giản xem náo nhiệt đi, nhìn thấu nhưng không cần nói toạc ra chuyện này với dì.
Đúng như suy đoán của June, dì Wan kéo tay Trương Minh Tề khen không khép được miệng, ở trước mặt họ hàng thân thích khen từ đầu đến chân, vốn dĩ mẹ vợ khen con rể không có gì, dù sao về sau này cũng là người một nhà sớm hay muộn cũng sẽ gặp mặt nhưng ở trước mặt hai người cười mà không nói như June và View khen đến mặt Trương Minh Tề càng ngày càng đỏ, anh ta ngay cả thở cũng cảm thấy xấu hổ.
Không dễ gì khen xong, dì Wan còn kéo tay June, lấy thân phận trưởng bối mà 'khuyên':
"June, Minh Tề quen biết rất nhiều chàng trai ưu tú tinh anh, con muốn kiểu người gì để thằng bé giới thiệu cho con mấy người."
Không rõ nhân thân còn lên tiếng ồn ào, Trương Minh Tề đổ mồ hôi đầu, anh ta nào dám làm trò trước mặt gia chủ, giới thiệu đối tượng cho phu nhân, vội vàng cắt đứt, cố gắng miễn cưỡng tìm lý do đi nhà vệ sinh, cũng túm bạn gái Phỉ Phỉ theo cùng.
Chưa tới mấy phút, Phỉ Phỉ vội vàng đi tới, dẫn dì Wan vào nhà.
Khi dì Wan biết View là chủ tịch tập đoàn LT, giá trị con người trên trăm... trăm (trăm gì tác giả không nói), tiền kiếm được 10 ngón tay đếm không hết, khác xa điều kiện tối hôm qua, dì Wan lúc này bị dọa nói không nên lời.
Bọn họ nói gì June cũng không biết, có Trương Minh Tề June đoán 8 phần là vào nhà bàn về thân phận View.
Trong sân nhỏ, tốp 5 tốp 3 người xúm lại nói chuyện trên trời dưới đất.
Thừa dịp không ai chú ý, June kéo View từ trong đám người thân chạy qua một góc thoát thân, nhỏ giọng hỏi:
"Có khi nào Trương Minh Tề nói thân phận của chị cho họ biết không?"
"Không sao." View cười: "Sớm hay muộn cũng sẽ biết.
Chỉ cần dì Wan phát hiện thân phận View chưa tới mấy phút toàn bộ họ hàng đều biết nhưng sợ cái gì cái đó liền tới.
June đang cùng View nói chuyện về Trương Minh Tề, chờ dì Wan một lần nữa từ trong phòng đi ra nhìn thấy View, hai mắt sáng lên, ánh mắt đã khác xưa, thái độ ngay lập tức thay đổi, nhiệt tình tiếp đón trở thành cung phụng khách quý đến nhà.
"..."
Có câu nói thế nào nhỉ, giàu ở rừng sâu lắm kẻ thăm.
Gia tộc Wan thị khổng lồ, hôm nay thân thích đến rất nhiều, có thể nghĩ, họ biết View là đại lão bản tập đoàn LT, hơn nữa cùng June quan hệ không tệ, bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì hay mục đích gì đều sôi nổi vây quanh View, mồm năm miệng mười cũng vì tìm một công việc tốt cho con cái hoặc bàn chuyện khai phá hạng mục hợp tác.
June cũng không quan tâm View, là chính View tự mình nói không sao, sớm hay muộn cũng biết, huống chi trước đây người kia còn nói muốn tới nhà ra mắt họ hàng của June, bây giờ được như ý nguyện rồi... View nên vui vẻ mới phải.
Tới lúc ăn cơm, June ra sân hít thở không khí, Trương Minh Tề cũng theo sau, bày tỏ sự áy náy.
"Phu nhân, thật sự xin lỗi." vẻ mặt Trương Minh Tề ngượng ngúng, "Tôi thật sự không biết phu nhân là chị họ của Phỉ Phỉ."
"Ở nhà đừng gọi tôi là phu nhân." June khẽ cười với anh ta: "Tôi cũng không nghĩ tới anh là bạn trai của Phỉ Phỉ."
Trương Minh Tề nói: trước đây không lâu anh ta cùng Phỉ Phỉ bàn nhau không ngờ sau đó mẹ Phỉ Phỉ biết, bảo Phỉ Phỉ dẫn anh ta về nhà ăn tết chính thức giới thiệu một chút, chỉ là không nghĩ tới ở nơi này gặp được gia chủ.
Theo tính tình dì thì quả thật hấp tấp, bất quá từ miệng View cũng biết được chút hoàn cảnh về Trương Minh Tề, con người Trương Minh Tề không tệ, phù hợp với điều kiện dì Wan nói, trong nhà cũng khá giả.
Trương Minh Tề nói xong liền đi tiếp đãi họ hàng, tạm thời June không muốn động, cô yên lặng ngồi hứng gió, trong lòng đang suy nghĩ làm sao để tống View đi, không nghĩ tới Trương Minh Tề lại chạy tới nói với cô:
"Phu nhân, ngài mau đến xem gia chủ."
"Sao vậy?" June chớp mắt, trong lòng có một dự cảm không tốt nổi lên.
"Bọn họ luôn mời rượu gia chủ, tôi sợ gia chủ uống nhiều..."
Dòng họ Wan gia ở nơi này nhiệt tình hiếu khách có tiếng, hơn nữa trong nhà rượu đều là tự tay ủ, độ cồn so với bình thường cao hơn, không biết uống rượu thì chịu không được mấy ly.
June vừa nghe liền nghĩ: tửu lượng của View không cao phẩm rượu lại kém, say rượu chẳng phải sẽ xấu mặt? Nhớ tới bộ dạng say rượu ngu ngốc của View da đầu cô tê rần, cô xoay người bước nhanh vào phòng khách.
Phòng khách có mấy chú mấy bác nhiệt tình sôi nổi, bọn họ bên ngoài đều tương đối có thân phận địa vị, thương nhân ở trên bàn ăn tránh không được rượu, họ không biết tửu lượng của View, vừa cười ha ha vừa nâng ly rượu mời View, bởi vì là người thân của June, ai View cũng không từ chối, dáng ngồi đỉnh đạt ngay ngắn, ung dung lịch sự từng ly một đáp lễ họ.
Người khác không hiểu View, June còn không hiểu sao? Cô vừa nhìn mặt View đo đỏ, mắt thấy View giơ ly uống lên miệng, vội vàng nhanh chóng bước tới, một tay che miệng View, một tay đoạt lấy ly trong tay người kia.
Khoảnh khắc nhìn thấy June, đôi con ngươi của View đã bị một tầng men say mơ màng bao phủ, cô nhìn chằm chằm June.
"Các chú các bác, ly này con uống." June ra dấu với họ, ngửa đầu uống hết sau đó đặt ly rượu lên mặt bàn.
Có người vỗ bàn cười nói:
"June, không đủ thành ý, tửu lượng của con tốt nhất trong đám trẻ ở đây, một năm hiếm lắm con về một lần, tới tới tới, cùng các chú bác uống vui vẻ nào."
"Xin lỗi các chú các bác, con tìm Ben tiểu thư có việc gấp, xin lỗi không thể tiếp."
Giọng mang theo áy náy nghiêm túc khiến người ta phản ứng lại chính là không cho mặt mũi, huống chi mấy vị chú bác đều là người có uy tín trong thương trường.
View nghe June nói xong, đưa tay kéo góc áo June, nhìn thấy June cúi đầu, View nắm chặt áo June đứng lên, sau đó không coi ai ra gì, vẻ mặt thản nhiên, giơ tay dùng lòng bàn tay lau sạch rượu dính bên môi của June.
Hành động thân mật này nói cho June biết: không cần nghi ngờ, cáo già lại say rượu. June rất sợ View say sẽ nói ra lời dọa người, vội vàng kéo tay View xoay người rời đi.
"June, vẫn chưa ăn cơm hai đứa đi đâu?" Phía sau truyền tới tiếng dì Wan gọi lớn, June quay đầu trả lời không ăn, trước tiên giải quyết cục rắc rối View này rồi nói.
"June." View vừa kéo tay ra đổi thành mười ngón tay đan xen: "Em đến dẫn chị về nhà phải không?"
"Về cái đầu chị," mặt June không có biểu tình, cô không muốn nói chuyện với View. Ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ khi trên người View cô liền nhíu mày, cũng không biết uống nhiều hay ít.
View bị mắng, cô im lặng một lúc, nhìn trái nhìn phải, phát hiện không phải đường về nhà, ở một nơi xa lạ, cô nắm chặt tay June:
"June, chúng ta đi đâu?"
"Không cần chị nữa." June phiền muộn thuận miệng nói: "Ném chị vào thùng rác."
View sửng sốt, ngước mắt vừa hay nhìn thấy thùng rác thật lớn ở phía trước cách hai người không xa, sợ đến nhảy dựng, bước chân dừng lại, hai tay nắm chặt tay June không buông.
"Chị sao nữa?" June kéo người kia không nhúc nhích.
View chỉ chỉ phía trước, nhỏ giọng nói:
"Thùng rác."
"..."
June nhìn chằm chằm View bao lâu View cũng nhìn June bấy lâu, còn thỉnh thoảng cười với cô, nào giống hình tượng cao ngạo lạnh lùng điềm tĩnh thường ngày, kỳ thật có một giây June quả thật muốn nhét View vào thùng rác, mắt không thấy tâm không phiền.
Hôm nay rốt có chuyện gì vậy chứ, vốn dĩ tính ăn xong bữa cơm này sẽ để View về trước, có gì chờ qua năm rồi nói.
Lại xảy ra chuyện này.
Cố tình chọc cô tức lên? June co ngón trỏ gõ gõ ấn đường, biết rõ tửu lượng không tốt còn uống, cũng không suy nghĩ uống say thì phải làm sao?
Con đường này toàn người quen, June không muốn người ta nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của View, cô giảm âm lượng vừa dụ vừa gạt, nhiều lần đảm bảo không ném vào thùng rác, lúc này mới kéo người kia tiếp tục đi về phía trước.
Tuy rằng View say rượu nhưng ngoài mặt thoạt nhìn bình thường, trừ da thịt khuôn mặt đỏ lên thì đi đường không thành vấn đề.
"June, em chậm chút..."
"Em đi nhanh quá... chị theo em không kịp, có phải em không cần người ta nữa không?"
"Người ta biết rồi, em muốn bỏ người ta." View không ngừng nhắc mãi: "Thùng rác... em nói em muốn ném người ta vào thùng rác."
Chờ lúc đi qua thùng rác, June bước nhanh về phía trước, cô nghe View lải nhải suốt dọc đường, vừa tức lại vừa buồn cười.
Tới nhà, June giúp View đổi giày, đi đến sofa phòng khách đè View ngồi xuống, View ngẩng đầu nhìn, giơ tay ôm eo June, miệng nỉ non:
"June, nơi này không phải nhà của chúng ta, chúng ta về nhà đi..."
"Chờ chị tỉnh rượu, chị muốn đi đâu thì tùy ý." June trả lời, vừa lấy điện thoại ra gởi tin nhắn cho mẹ mình.
"Chị muốn về nhà..."
"Ai kêu chị uống rượu, không uống thì hôm nay có thể về rồi." June buông điện thoại, kéo tay View ra, đứng dậy dặn dò: "Chị ngồi ở đây không được lộn xộn, không thoải mái thì nằm ngủ một lúc, em đi pha trà giải rượu."
View ngồi ngay ngắn, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng của June, rượu trắng tác dụng chậm nhưng rất mạnh, cô hơi chóng mặt nhức đầu, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, mãi cho đến khi điện thoại trên bàn trà bất ngờ vang lên, vừa đúng lúc June pha trà giải rượu đi tới.
Tiếng chuông vang lên vài giây, chuông điện thoại chợt tắt, June cho rằng đối phương cúp máy, bưng trà giải rượu đến phòng khách, không ngờ ngẩng đầu nhìn thấy View cầm điện thoại của cô nghiêm túc nói:
"Em ấy không có ở nhà... phải, tôi là View... sau này cô đừng gọi điện cho June... em ấy không thích cô, em ấy là của tôi, tạm biệt."
Chương 67: Cửa tủ lung lay sắp đổ( suýt chút nữa là comeout)
June ngẩng người, linh hồn suýt chút nữa bị View dọa bay đi, cô bước nhanh về phía trước, một tay cầm trà giải rượu một tay đoạt điện thoại, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi là 'Chung tổng' chứ không phải 'Mẹ'....
Giây phút đó cô cảm thấy may mắn nhưng bất ngờ nhớ tới View nói gì với Chung Linh Vận...
Tự khai tên báo họ thì không nói, còn bảo Chung Linh Vận đừng gọi điện thoại cho cô, đặc biệt mấy câu cuối cùng kia, Chung Linh Vận lại không phải kẻ ngốc, không cần nghĩ cũng đoán được, nhất định phát hiện bạn gái cũ của cô là View... XM và HJ vẫn còn trong quá trình hợp tác, Chung Linh Vận từng bày tỏ tâm ý với cô, theo cô cách xử lý tốt nhất là đôi bên bình thường không để chuyện cá nhân liên lụy.
"View!" June nghĩ như vậy, ngữ khí không khống chế được trở nên hung dữ: "Chị có biết chị đang nói gì không hả?"
View nhìn sắc mặt June, cô mấp máy môi rồi cúi đầu, đôi tay đan vào nhau đặt giữa hai chân, bày ra bộ dạng bị người ta la thật đáng thương, June vừa nhìn thấy lập tức quay lưng thở hổn hển mấy hơi, cô sợ nhịn không được sẽ bóp chết View...
Nhìn thấy View say rượu, tính không so đo, June ở trong lòng an ủi chính mình, nhưng ngay thời khắc cô muốn mềm lòng, View cầm lấy trà giải rượu trên bàn, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Không biết, người ta say rồi."
"..."
Hiếm có người uống say dũng cảm thừa nhận bản thân uống say.
June xoa ấn đường, chậm rãi điều chỉnh hơi thở, phía sau lưng một cơ thể mềm mại dán sát vào, đôi tay View vòng qua cổ cô, giọng khàn khàn lọt vào tai:
"June, chị đau đầu."
"Uống trà giải rượu chưa?" June vừa nghe vừa xoay người hỏi.
"Uống rồi..."
"Muốn uống thêm không?" June nhìn tách trà rỗng trên bàn, xác định View đã uống rồi, lúc này mới quay lại nhìn người kia.
"Không muốn, uống không ngon."
Đôi tay View vẫn còn câu cổ cô, có lẽ uống nhiều rượu vào bụng, tác dụng nổi lên khiến cho gương mặt trắng noãn cùng với chiếc cổ tinh xảo kia đỏ ửng lên, so với vừa rồi đậm hơn chút, June giơ tay đặt lên gương mặt người kia.
"Ai kêu chị uống nhiều làm gì, đau đầu phải không." June vừa nói vừa kéo View qua ngồi xuống sofa: "Em xoa cho chị, chị ngủ một giấc thức dậy sẽ không sao."
"Được..." View mơ mơ hồ hồ trả lời.
June xoa xoa hai huyệt thái dương:
"Lần sau không được uống say, biết không?"
"Tại sao?"
"Chị không biết chị uống say ấu trĩ hơn trẻ con à?" Hơn nữa qua hôm sau hoàn toàn quên hết, căn bản không biết mình làm gì, View là người tự giác kỷ luật, tửu lượng kém là sở đoản, cho nên chưa bao giờ ở nơi động người uống nhiều rượu.
View có vẻ nghe có vẻ không, cô nhìn chằm chằm June, ánh mắt như say như không, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười dịu dàng yêu thương, lặng lẽ toát ra vẻ quyến rũ câu người, đặc biệt đôi môi mềm mại nửa khép nửa mở, giống như rù quến người ta xâm nhập tìm tòi nghiên cứu một phen. June vừa nhìn thấy trong lòng nhấc lên gợn sóng, theo bản năng nghĩ tới tối qua nhiệt tình ôm hôn...
June ngừng xoa hai bên thái dương, ma xui quỷ khiến giơ tay chạm vào mặt View, khi đầu ngón tay chạm vào đôi môi mỏng mềm mại kia, điện thoại trên bàn chợt vang lên, June hoảng sợ, rút tay về.
View quay đầu qua nhìn thấy rõ hiển thị trên điện thoại, nhíu mày, đưa tay muốn lấy điện thoại lại bị June nhanh tay lẹ mắt giành trước một bước, miệng của View cũng bị June dùng lòng bàn tay che lại.
"Chào Chung tổng." Vừa nghe máy June lịch sự nói.
Nghe hai chữ 'Chung tổng', ấn đường ai kia càng nhíu chặt, cô dùng sức kéo tay June đang che miệng mình ra, đôi tay luồng qua câu cổ June, môi chạm vào môi June sau đó ngồi thẳng dậy, mặt mày hớn hở.
Bên kia Chung Linh Vận nghe thấy giọng ôn hòa quen thuộc mới khẽ thở ra, tạm thời cô đè xuống nghi ngờ trong lòng, cười hỏi:
"June, có thời gian ra ngoài ăn cơm không?"
June bị hành động của View khiến cho cô ngây người mấy giây mới hoàn hồn, nhìn thấy View ngồi yên không quấy rối nên cũng mặc kệ.
"Có, chờ tới 30, cùng nhau ra ngoài ăn một bữa."
View nghe xong, mi nhíu lại, thò đầu đến gần hôn lên môi June, June giơ tay muốn bụm miệng người kia, người kia liền ngửa đầu ra sau sau đó sát tới, June bụm không được trừng mắt với View. View cười lộ ra hàm răng trắng bóng, thực hiện được 'âm mưu' nhướng mày.
"Cầu mà không được." Chung Linh Vận cười: "Bây giờ em đang ở nhà?"
"Dạ, em ở nhà." June mở miệng trả lời đôi mắt nhìn chằm chằm View, View cũng nhìn cô cười, June suy nghĩ, nắm tay View, kéo người kia dậy dắt lên lầu.
"Vậy được rồi." Chung Linh Vận cảm nhận được June thất thần, cô đỡ trán miễn cưỡng cười nói: "Chúng ta qua wechat nói chuyện."
"Được, qua wechat nói chuyện." Lịch sự máy móc trả lời.
Cúp máy, Chung Linh Vận đứng bên cạnh đống cây cối ở tầng 3 căn biệt thự, nắm chặt điện thoại, vẻ mặt như có điều suy tư.
Từ sau khi June về nhà, Chung Linh Vận cảm giác được thái độ June đối với cô ngày càng lễ phép, không phải bạn bè nói chuyện thoải mái.
Quen biết June, Chung Linh Vận cảm thấy thật may mắn, rốt cuộc gặp được người phù hợp, cô cho rằng hai người hợp nhau có thể tiến thêm một bước phát triển hiểu biết nhau, nhưng June vẫn nhớ mãi không quên đoạn tình cảm trước, khiến cho quan hệ của hai người không tiến mà còn lùi.
Biết khó mà lui không phải tính cách của cô, nhưng lần đầu tiên nhận điện thoại không phải June mà là View, cô bất ngờ khiếp sợ, dù cho người đó ngữ khí lộn xộn không giống thường ngày lạnh lùng ít nói.
Chung Linh Vận nhớ June nói với cô View chỉ là người hợp tác bình thường, chỉ là người hợp tác có thể chịu đựng những yêu cầu quá đáng của View? Khó trách khi hai người họ ở chung khiến cho cô có cảm giác kỳ lạ, lại liên tưởng tới June từng nói trong lòng vẫn thích bạn gái cũ, như vậy View xuất hiện bên cạnh June cũng chẳng có gì lạ, bạn gái cũ...
Mà lúc này, June không nghĩ nhiều, hẹn Chung Linh Vận ăn cơm chỉ là cơ hội cùng Chung Linh Vận ngồi xuống tâm sự một phen, Chung Linh Vận trước sau không buông tay chỉ lãng phí thời gian.
June tự biết khi ở chung không có thể hiện ý khác với Chung Linh Vận, cô ở chung với người khác vẫn nắm chắc chừng mực, duy trì khoảng cách nhất định, chỉ có ở bên người phụ nữ này... mỗi lần đều phá vỡ điểm mấu chốt đồng thời khiêu chiến sự nhẫn nại của cô.
Vừa vào phòng cho khách, June kéo View ngồi xuống giường, giúp View cởi áo khoác xốc chăn đè người kia nằm xuống:
"Chị ngoan ngoãn ngủ một giấc, chờ chị thức dậy đầu sẽ không đau."
View hỏi:
"Em không ngủ sao?"
"Em không có đau đầu, chị mau ngủ đi." June rút một quyển sách ở tủ đầu giường, ngồi ở mép giường mở ra giết thời gian.
"Em sẽ ở cùng chị phải không?"
June ừ một tiếng, View lại hỏi:
"Có phải em sẽ ném người ta vào thùng rác không?"
"..." June nhịn, kiên nhẫn trả lời: "Sẽ không."
"Thật vậy à?"
"Thật."
"Nhưng chính em nói muốn ném người ta." View đối với chuyện này nhớ mãi không quên.
June đặt sách xuống, dựa vào gối mềm, bất đắc dĩ trả lời:
"Em lừa chị."
"Vậy... vì sao muốn gạt người ta?" View nhích người qua, ôm eo June, gối lên bụng mềm của June.
"Bởi vì chị cũng lừa em." June rũ mắt nhìn View.
"Không có..."
"Chị uống say đương nhiên không có." View gối đầu lên người cô, mái tóc xoăn dài phủ kín người View, June cúi đầu không nhìn thấy mặt View, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng người kia:
"Đừng nói chuyện, nhắm mắt lại, mau ngủ đi."
View hơi choáng váng, nằm ở trên người June yên lặng không nói.
Rốt cuộc có thể thở phào một hơi, June co ngón trỏ theo thói quen gõ gõ ấn ấn đường, nghĩ tới sáng sớm ngày mai thức dậy sẽ tiễn View phiền phức này đi, đỡ phải chọc tức cô.
Ngay cả uống say cũng không quên chọc tức cô.
Một lát sau, khi June cho rằng View ngủ rồi, cô chậm rãi ngồi xuống, giơ tay vén mái tóc dài hai bên lộ ra sườn mặt tinh xảo, June nhìn nửa ngày, vừa chạm vào vai định đẩy View ra, bất ngờ cảm giác View dùng sức ôm eo cô, bụng truyền đến giọng khe khẽ.
"June, chị muốn nghe em hát."
"..." Uống say quả nhiên không có chuyện tốt, cái gì cũng dám nói.
"Giống như trước đây, em dỗ chị ngủ." View lắc lắc người June: "Em không dỗ chị ngủ, chị ngủ không được."
June cảm thấy ngũ âm* còn chưa nắm hết
"Chị có thể đổi yêu cầu không?"
*Năm bậc âm giai cổ: cung, thương, giốc, chuỷ, vũ hoặc hợp, tứ, ất, xích, công
"Không được..."
June mở miệng hát:
"Trước cửa... dưới cầu lớn, một đàn vịt bơi..."
Hát được một nửa, June thật sự hát không nổi nữa, vì chính mình hát mà cảm thấy buồn cười, may mà View uống say đến mơ hồ, June dừng lại nhịn cười, View liền lắc người June hối thúc June tiếp tục hát, June không có cách nào khác vừa hát vừa không nhịn được cười. Tuy rằng dùng cách này dỗ dành 'đứa trẻ' ấu trĩ kia, bài hát cũng là nhạc thiếu nhi, giọng June nhẹ nhàng dịu dàng chứa chan tình cảm rơi vào tai cực kỳ thoải mái.
Cuối cùng June ngâm nga tới lui bài hát ru ý đồ thôi miên View. Không bao lâu, View đúng như ý June thật sự chìm vào giấc ngủ, không nghĩ tới hát ru cũng làm cho bản thân bị ru ngủ...
Trên chiếc giường lớn mềm mại, hai người duy trì tư thế ôm nhau mà ngủ, View ôm June, khóe miệng cong lên như có như không, rất thỏa mãn, cằm đặt trên đỉnh đầu June, ôm lấy eo June, mà June đang ngủ trong lòng của cô.
Vào giữa trưa mùa đông, ánh mặt trời rất ấm áp, xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong nhà.
Tới 2 giờ chiều, mẹ Wan rời khỏi nhà dì Wan, thầm nghĩ đến vị khách quý trong nhà bà liền cùng chồng tách ra hành động, mỗi người vui vẻ hớn hở đi mua đồ ăn đã định trước, chuẩn bị một bàn rượu ngon đồ ăn ngon cho đêm này, long trọng chính thức chiêu đãi khách quý một phen.
"Ông già, kêu ông đi chợ mua gà vịt, mua chưa?" trên đường về nhà mẹ Wan trùng hợp gặp chồng mình.
"Bà yên tâm." Ba Wan giơ hai túi lên, cười nói: "Chuyện bà giao cho tôi, có bao giờ tôi làm không ổn thỏa."
"Vậy thì tốt."
Đi đến cửa nhà, mẹ Wan nói:
"Ông già, lần này ông đem rượu quý lâu năm không dám uống lấy ra, không thể để cho khách quý chê cười, có nghe thấy không?"
"Ben tiểu thư hình như không uống rượu đó?" Ba Wan nhỏ giọng nói thầm.
"Không biết uống cũng phải lấy ra!"
"Được rồi, lấy thì lấy." Ba Wan cười thỏa hiệp: "Bất quá đừng trách tôi không nói cho bà biết, đây là rượu ngon tôi để dành chờ con gái dẫn đối tượng về chiêu đãi, mở bình phải uống hết, uống hết rồi thì không còn đâu nha."
"Được rồi, con gái ông nói, chưa đâu vào đâu hết, để sau này tính."
Trở về nhà, mẹ Wan gọi con gái vài tiếng nhưng không có đáp lại, ba Wan nói:
"Đừng có gọi lớn tiếng như vậy, không phải Ben tiểu thư uống rượu sao, có thể ngủ trên lầu?"
"Có thể lắm." mẹ Wan đem đồ đưa cho chồng: "Tôi đi xem."
Lúc này hai người đang ôm nhau ngủ ngon lành, ai cũng không phát hiện tiếng bước chân ngày càng tới gần, mẹ Wan đi lên lầu 3, nhìn thấy phòng cho khách không có đóng cửa, bà nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa...
Chương 68: Ba em chính là ba chị
Rèm cửa sổ sát đất treo hai bên, ánh mặt trời tươi đẹp nghiêng qua tiến vào phủ đầy sàn nhà, hai người nằm trên giường ôm nhau ngủ say, mẹ Wan vừa vào liền nhìn thấy cảnh tượng đó, bà đứng ở cửa sững sờ một lúc...
Con gái tính tình mềm mỏng, lớn lên xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn bên cạnh đều có rất nhiều bạn bè quây quanh, bạn tuy nhiều nhưng chân chính dẫn về thì không có mấy người, càng không cần phải nói tới chuyện ngủ chung một giường.
Mẹ Wan nhìn thấy chăn trên người hai người bởi vì tư thế ôm nhau mà đẩy xuống vai, cho nên bà bước tới đứng ở đầu giường cúi người kéo chăn đắp kín cho cả hai, lúc này mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Mùa đông ấm áp dễ chịu làm ổ trong chăn càng khiến người ta chịu không được mà mơ màng chìm vào giấc ngủ say, View thể hàn trừ tay khá lạnh ra thì cả người rất ấm áp, hai người ngủ lâu làm cho nhiệt độ lên cao, hơn nữa trong phòng mở điều hòa, June bắt đầu ngủ không yên ổn, cô ở trong lòng View nhích tới nhích lui, da thịt trơn bóng dần dần rịn một tầng mồ hôi mỏng.
June mơ màng muốn xoay người, không ngờ bị View cảm giác được, bàn tay ôm chặt eo không cho chuyển động.
Động tác này vô tình dẫn tới điều gì? tóc mai bên tai bất ngờ truyền tới cảm giác đau đớn, June nhăn mày, đẩy View ra, bất mãn lầm bầm:
"Nói chị bao nhiêu lần rồi... ngủ thì ngủ đàng hoàng đừng có đè tóc em..."
View vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, nhưng bị June đẩy ra ngoài nên nửa tỉnh nửa mê, có lẽ cho rằng giống như trước đây khi không cẩn thận đè lên tóc June theo thói quen cô sẽ ngưỡng ra phía sau, giơ tay xoa xoa tóc mai cho June.
Những ngón tay lành lạnh xuyên vào tóc, năm ngón tay thon dài cử động nhẹ nhàng, cùng với hơi thở quen thuộc, xuôi theo tóc của cô ra sau cổ, ngón tay quấn lấy tóc nắm vào lòng bàn tay nhẹ nhàng. Sự thoải mái của View mang đến giống như dòng nước ấm xẹt qua tim, sự bất mãn của June rất nhanh bị View hòa tan, đôi mắt híp lại, ý thức lại rơi vào nửa tỉnh nửa mê.
Không ai quấy rầy, ngủ cho đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ dần dần tối, bởi vì giữa trưa không có ăn cơm, lúc này June bị chiếc bụng đói đánh thức.
Ánh sáng trong nhà lúc này cũng xem như sáng, View vẫn chưa tỉnh ngủ, June vừa mở mắt, gương mặt xinh đẹp mỹ lệ bỗng chốc đập vào mắt đồng thời một luồng khí lạnh lẽo làm cho người cô run lên.
Ý thức thanh tỉnh, phản ứng đầu tiên của June là nóng, nhiệt độ mấy tiếng hai người tỏa ra hoàn toàn ủ trong chăn.
Trán và chóp mũi View đã rịn một lớp mồ hôi mỏng nhưng vẫn ôm chặt cô không buông tay, View lúc ngủ đã rút đi vẻ lãnh đạm thường ngày, trong trẻo dịu dàng như nước, không trang điểm nhưng rất tự nhiên đặc biệt là đôi môi kia, độ cong như có như không. June nhìn, đem những biểu lộ tư thái của View không hề thể hiện trước mặt người khác đặt vào trong mắt, cô ổn định hơi thở, ở trong lòng View xoay người, lấy cánh tay đặt sau cổ mình ra.
Rời khỏi lòng ngực View, June ngồi dậy, giơ tay mở ngọn đèn nhỏ, chờ View thức dậy sẽ không đến nổi chìm trong bóng tối.
Cô ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc rối hơi lộn xộn, dư quang quét qua điện thoại bên gối, cầm lên xem thời gian, từ giữa trưa 12 giờ về nhà đến bây giờ là hơn 5 giờ chiều, xem ra đã ngủ hơn 5 tiếng đồng hồ...
Bởi vì công việc bận rộn, June làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật, thường xuyên thức đêm làm việc cho nên giữa trưa có thói quen nghỉ ngơi nhưng xem như không làm việc cũng rất ít khi lười biếng như thế này.
June rời giường bước xuống đất, động tác thật sự nhẹ nhàng, View nằm nghiêng đã nhận ra, cô sờ không được người bên cạnh, ngửi chiếc chăn có mùi hương quen thuộc sau đó kéo nó ôm vào lòng, hành động của View rơi vào tầm mắt của June, cô hơi chau mày, đứng ở mép giường nhìn, cắn môi, nơi mềm mại nhất của con tim giống như bị siết lại.
Sau hơn một tiếng đồng hồ June thoải mái khoan khoái từ phòng tắm bước ra, sắc trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, khi June từ phòng ngủ đi ra liếc mắt nhìn phòng bên cạnh, nhìn thấy cửa phòng kế bên không có đóng, cô cho rằng View vẫn còn đang ngủ, cô xoay người đi xuống lầu.
Mới vừa xuống lầu 2, cô loáng thoáng nghe thấy hai giọng nói quen thuộc đang trò chuyện vui vẻ với nhau, June vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy, quả nhiên nhìn thấy View ngồi ở sofa phòng khách ung dung cùng ba mình nói chuyện.
"Ba." June vừa đi tới vừa lên tiếng, View ngước mắt nhìn June đi qua, khóe môi cong lên, June do dự, cô gật đầu với View rồi mỉm cười nói:
"Ben tiểu thư."
Ba Wan thấy con gái tới, ông đứng lên nhường chỗ, cười nói:
"Ba với Ben tiểu thư vừa nói con đi đâu thì con liền xuất hiện, vậy hai đứa nói chuyện đi, ba vào bếp phụ mẹ con nấu cơm."
"Ba vất vả rồi." June nhìn ba mình rời khỏi phòng khách, lúc này mới đi tới ngồi ở sofa đối diện View, rót ly trà uống, hỏi:
"Sao rồi, chị có đau đầu không?"
View lắc đầu cười nói:
"Họ hàng nhà em thật nhiệt tình hiếu khách." Cô ngừng lại sau đó nói tiếp: "Ba mẹ em cũng rất tốt."
"Sớm đã nói với chị, họ hàng nhà em rất nhiều mà chị còn không tin." June nhìn View đã khôi phục hình tượng điềm đạm nghiêm túc, không còn say rượu ấu trĩ phát giận, cô bưng tách trà uống một ngụm: "Sáng mai chị về thành phố S đúng không?"
View trầm ngâm, hỏi ngược lại:
"Em hi vọng chị đi sao?"
June cười cười:
"Ben tiểu thư không phải là muốn ăn vạ nhà người ta chứ?"
Lại đá bóng qua, vấn đề này chưa trả lời được, sắp ăn tết rồi View nhất định phải về nhà đoàn viên, theo tính tình lãnh đạm của View, ngoại trừ cháu gái nhỏ trong nhà, View nguyện ý bận rộn công việc cũng sẽ không đi thăm họ hàng gì đó.
"Mùng 1 đến nhà Tử Ngọc chúc tết." View nhìn June, "Có thể đến tìm em không?"
"Chị cũng đi chúc tết?" June khá hứng thú với câu nói kia, cô cũng biết View cam chịu sáng mai trở về.
"Đương nhiên." Ánh mắt June dừng ở trên gương mặt View, không hề có sơ hở. Cô đơn trong ánh mắt bị View che giấu rất tốt, "Trong nhà đã không còn ai, ra ngoài cũng không tệ."
June thở dài trong lòng, giương mắt nhìn về phía View, ánh mắt dịu dàng hơn, giọng mềm mỏng:
"Chị không cần lúc nào cũng buồn như vậy."
Tính tình View luôn ẩn nhẫn, hỉ nộ ái ố đều giỏi che giấu. Tính cách đó khi có tâm sự không phải tìm một người nói ra thể hiện hết ra mà là yên lặng chịu đựng. June không thể không lo lắng View chịu đựng quá nhiều áp lực, quá mức chịu đựng của bản thân lâu ngày tâm lý dễ xảy ra vấn đề nghiêm trọng hơn nữa sẽ dẫn đến bệnh lý.
"June." View nhìn June cười: "Em đang quan tâm chị đúng không?"
Đôi con ngươi thâm thúy lúc này chứa đầy ánh sáng quen thuộc, niềm vui từ lông mày lan đến khóe mắt xuống cả khóe môi, View nhoẻn miệng cười, trong trẻo đơn thần xinh đẹp, khí chất tự nhiên.
Tuy rằng đã nhìn rất nhiều năm nhưng June vẫn bị ánh mắt View câu hồn, ngẩn ngơ.
"Buổi biểu diễn tháng sau chị xem qua kế hoạch chưa?"
Lời này vừa nói ra, độ cong khóe môi View nhanh chóng đi xuống, June đổi đề tài, cô cũng tiếp lời:
"Đã xem qua, tạm thời cứ theo phương án của bên em triển khai, cụ thể chi tiết trở về công ty bàn bạc."
June nhìn thấy View nhanh như chớp khôi phục lại vẻ điềm nhiên như thường, trong lòng cũng biết lúc này nói đến công việc quả thật gây mất hứng, nhưng lời vẫn nên nói ra, cho June căn nhắc rồi nói:
"Sau buổi biểu diễn, hạng mục tiến vào giai đoạn hoàn thành, theo kế hoạch tháng 4 sẽ dọn khỏi tập đoàn LT trở về XM."
Cho nên, chỉ còn thời gian hai tháng, lời này là nhắc nhở hai người đã đồng ý sau hạng mục sẽ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, View trầm mặc không nói, theo thói quen co ngón tay lặng lẽ gõ gõ lên chân.
Đây là động tác theo thói quen tự hỏi của View, June nhìn thấy cũng không quấy rầy, cô nâng tách trà lên nhấp vài ngụm.
Thời gian một tách trà, hai người đều không mở miệng, đúng lúc này mẹ Wan xuất hiện bảo hai người cùng nhau qua ăn cơm tối.
Bữa cơm tương đối long trọng, mẹ Wan cố ý hỏi qua con gái View thích ăn món gì, cho nên một bàn đều theo khẩu vị View, rượu trên bàn cũng là rượu quý chọn lọc ngon nhất, June ngồi xuống nhìn bình rượu ba mình trân quý nhiều năm xuất hiện trước mắt... đây là để chiêu đãi con rể tương lai của ông...
Lúc ăn cơm, người một nhà ngồi ổn định, bầu không khí sôi nổi, ba mẹ Wan nhiệt tình chiêu đãi View, họ xem View như con của mình, nhưng June cũng nhìn ra, ba mẹ cô hơn 50 tuổi, lớn hơn View 14 tuổi mà thôi....
"Ba, Ben tiểu thư tửu lượng không cao, chị ấy cũng vừa mới tỉnh rượu, ba cũng ít uống chút." June nhìn ba mình mời rượu View, cô quay đầu nháy mắt mấy cái ra hiệu cho View.
"Được rồi." Ba Wan cười nói: "Chỉ uống sơ mấy ly thôi, không uống nhiều."
View ngồi đối diện June, chỉ cần cô uống một ly là có thể cảm giác một ánh mắt bất thiện ghim thẳng về phía mình.
Nhưng ba Wan uống rất vui vẻ, ông hưng phấn mời rượu nên cô cũng không thể từ chối, cho nên uống liền mấy ly, View lại nâng ly uống cạn xong, vừa đặt ly xuống dưới bàn có một bàn chân duỗi ra đá cô...
Ba Wan tiếp tục mời rượu:
"Nào nào nào, Ben tiểu thư, tôi kính ngài một ly, chúc ngài làm ăn thuận lợi tiền vào như nước."
Lúc đầu Ba Wan cho rằng tửu lượng View không cao cho nên vừa uống vừa chú ý tình hình của View, nhưng uống mấy ly xuống bụng ông thấy trạng thái của View rất bình thường, đâu phải bộ dạng tửu lượng kém, hơn nữa View khiêm tốn nói chuyện khiến người ta vui vẻ, ba Wan lại uống cũng mặc kệ vợ và con gái khuyên, cười ha ha nói chuyện năm đó Trung Thương và LT ký kết hợp đồng hợp tác, ly rượu trên tay vẫn mời View, một ly rồi lại một ly.
Ba mẹ không hiểu View, June thừa biết dáng vẻ thoạt nhìn thản nhiên của View thật ra đã say rượu... Khi mặt View dần dần đỏ lên, June thầm nghĩ không xong rồi, trong một giây phút cô thật sự cực kỳ muốn nhét View vào thùng rác...
Sau khi ăn xong, June tìm lý do, trong ánh mắt không hiểu chuyện gì của mẹ mình, nhanh chóng nắm tay View vội vàng kéo người kia lên lầu, miễn cho người này trước mặt ba mẹ lộ ra chân tướng khó nói.
Đóng cửa phòng, June thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp xoay người một đôi tay vòng qua eo cô, View dán sát vào lưng cô, cằm cọ cọ đầu vai, giọng khàn khàn:
"June!"
"Lại uống say?" June xoay người sờ mặt người kia, nóng ghê gớm.
"Không có say." View nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chị không có say..." Cô nghiêng qua, trán chạm trán June: "Ngày mai phải về, June, chị sẽ nhớ em..."
Ngày mai, cô sợ đêm nay sẽ bị tức chết, cô có thể sống tới ngày mai hãy nói.
"Không phải em bảo chị không cần uống sao? Sao không nghe lời hả?" June kéo tay bên eo ra, đỡ View về phía giường.
Ba Wan mời rượu View nào dám không uống, lần này uống say thật sự, khi ý thức mơ hồ, cô mềm như bông ngã xuống giường, nắm góc áo June không buông:
"Chị không có không nghe lời, ba em... chính là ba chị..."
Chương 69: Cúi đầu hôn lên cổ cô ấy
'Ba vợ' mời rượu nào dám không uống.
Cả người View không còn sức lực, cô túm không được góc áo June, ngón tay buông lỏng xuống giường, ý thức mơ màng chìm trong bóng tối, trong trạng thái say rượu mê mang nhưng vẫn muốn mở mắt nhìn June, chỉ có điều mí mắt thật sự quá nặng.
Sau khi June ở bên tai nói gì đó cô cũng không rõ ràng lắm, một ngày hai lần say rượu, View cũng không còn tinh lực để lăn lộn nữa, dính giường liền dần dần nhắm mắt nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Thời gian dần dần trôi qua, bóng đêm rút đi, ánh sáng nơi chân trời đã hiện lên.
Trên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng cho khách, trải qua một đêm nghỉ ngơi, gương mặt ửng đỏ của View đã trở lại bình thường, chăn che dưới xương quai xanh, tư thế nằm thẳng hai chân duỗi ra, hít thở đều đều, trời đã sáng những vẫn còn ngủ rất say, đồng hồ sinh học cũng không thể khiến View thức giấc. Chờ View thức dậy đã giữa trưa.
View mở mắt, nằm một lúc hoàn hồn, lúc này mới rút tay từ trong chăn xoa xoa ấn đường, bên cạnh bất ngờ có một bàn tay duỗi ra đặt lên trán cô, cô vừa quay mặt qua nhìn, môi mỏng khẽ mở, giọng nghèn nghẹn:
"June?"
"Ừm." June ngồi ở mép giường, "Tuổi cũng không còn trẻ cứ uống đến say, đừng nhúc nhích. Em xem chị không có nóng hay choáng váng không?"
"Không có..." View cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay June truyền tới, bởi vì mới thức dậy hai mắt còn nhập nhèm, cô cử động người, giơ tay mở ra về phía June, giọng khàn khàn lười biếng còn có chút nũng nịu:
"Ôm ôm."
Đã lâu không thấy View mềm mỏng như vậy, trong nháy mắt tâm June bị hòa tan.
Tay June rời khỏi trán View, giơ giữa không trung sau đó vén những sợi tóc rũ xuống bên má View ra.
Cả quá trình này, lòng bàn tay lơ đãng chạm vào da thịt bóng loáng của View, giống như sinh ra điện lưu xẹt qua toàn thân hai người, chạy đến tim khiến nó tê dại.
Mà đầu óc June nhất thời trống rỗng, sau đó quên cả phản ứng, thoáng do dự nhưng dọc theo gương mặt View chuyển động xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng dán lên da thịt mịn màng kia, chậm rãi chuyển đến cằm sờ đến chiếc cổ thon dài.
Đầu ngón tay ấm áp vuốt ve da thịt, như lông chim nhẹ nhàng chọc tâm người ngứa ngáy khó nhịn, View cảm thấy cảm giác này thực thoải mái, còn có vẻ hưng phấn ngẩng đầu phối hợp với June, để tay June thuận lợi đi xuống nhưng ấm áp từ tay chợt dừng lại, lòng bàn tay đang đặt ở cổ View cảm giác có lực đẩy lên, đầu ngón tay theo bản năng giơ lên.
Theo hướng View giang tay June vừa cúi người liền bị View ôm vào lòng, đôi tay View thuận thế luồng qua dưới nách ôm vai June, bởi vì bị View ôm chặt, June đành phải dùng khuỷu tay chống hai bên sườn View, đẩy ra kéo một không gian nhỏ giữa hai người, không đến mức dán chặt vào nhau.
Nhưng hai người vẫn dán quá gần, hơi thở đôi bên dây dưa không rõ, thậm chí có thể cảm giác được hô hấp của đối phương thay đổi.
View ôm lấy June đè lên người mình, ngẩng đầu lên môi chạm lên mái tóc rũ xuống bên sườn mặt, cô giơ tay vén tóc mai của June ra sau, lộ ra chiếc tai tinh xảo đã hơi đỏ lên, cả vành tai xinh xắn cũng nhuộm màu e thẹn.
"View..." June bị tư thế ái muội này làm cho không được tự nhiên, vừa định mượn lực đứng lên liền bị View ôm chặt.
"Đừng nhúc nhích, chị muốn ôm em." Bên tai giọng nói mới thức dậy làm mềm tâm người, nào giống như giọng lãnh đạm thường ngày, như bị mê hoặc, June chậm rãi thả lỏng người, tùy ý View ôm vai, cúi đầu nằm bên gối.
"Chỉ được phép ôm một lát." Giọng June nhẹ nhàng: "Không được chơi xấu."
"Ừm..."
View không còn cảm thấy kháng cự từ June nữa, lặng lẽ ôm nhưng cũng bắt đầu không thành thật, lòng bàn tay đặt trên vai June tuy cách một lớp áo lông mỏng nhưng vẫn có một luồng ấm áp cuồn cuộn truyền đến không ngừng, cơ thể đè ở trên tỏa ra mùi hương nhàn nhạt so với khi uống rượu càng khiến người say mê hơn, đôi tay như mất khống chế không tự chủ được dọc theo sống lưng June trượt xuống eo.
Lúc này June đang nghĩ thầm rốt cuộc thì View có tỉnh rượu chưa, hôm nay có thể thuận lợi tiễn vị phật lớn này, vốn không phát hiện có một đôi tặc thủ lén lút xốc áo cô lên.
Cũng chỉ là xốc lên không dám có hành động nào khác, View ngập ngừng, nuốt nước bọt vài cái, nhanh chóng nhắm mắt lại, chưa tới 1 phút đồng hồ liền mở ra, ý niệm quanh quẩn trong lòng chậm rãi chưa tiêu tan, có nên thừa dịp say mà lớn gan...
Eo là nơi mẫn cảm của June, bị View chạm vào trong nháy mắt cả người mềm xuống.
June muốn ngưng thở, mở to mắt, theo bản năng ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng noãn xinh đẹp đập vào mắt View, lúc này hai mắt View trở nên nóng bỏng hơn, cô nhịn không được bất ngờ lật người đem June đè dưới thân mình, cúi đầu hôn lên cổ June, đôi tay kia càng được một tấc lại muốn thêm một thước thăm dò vòng eo tinh tế mềm mại kia, nhưng mà không chờ cô có hành động tiếp theo liền bị June đè lại.
"View!"
Hai người đã không còn bất kì quan hệ gì, hành động thân mật này nên một vừa hai phải, June giơ tay che miệng View, để cho hơi thở dồn dập kia bình tĩnh lại, nghiêng mặt qua làm cho bản thân bình tĩnh lại.
View lắc lắc June:
"June, chị thật lâu không có..."
"Vậy cũng không được!" Nên nhìn xem hiện tại giữa hai người đã không còn quan hệ gì! Cho rằng có thể tùy ý giống như trước kia? June tức giận, mặt đỏ bừng, cắt lời View, kéo tay View bên hông ra, đẩy đẩy người kia, hung hăng nói:
"Dậy!"
June rất ít khi nổi giận với cô, càng không nói tới dùng giọng lạnh lùng sắc bén hét cô.
View yên lặng nhích người qua bên cạnh, nhìn June ngồi dậy, cô kéo ống tay áo June, June cũng không có quay đầu hay phản ứng, View không buông tay vẫn tiếp tục kéo, giọng phiền muộn:
"Em đừng nóng giận được không, sau này chị sẽ không bao giờ làm nữa, thật sự xin lỗi."
Không tức giận là giả, khi vấn đề chưa được giải quyết thì giữa hai người vẫn nên duy trì khoảng cách nhất định, bởi vì chính bản thân họ cũng không biết cuối cùng kết quả giải quyết sẽ thế nào, tuy rằng June giận nhưng cũng hiểu chính mình không có lý do gì đi trách View, nếu vừa rồi bản thân không động thủ chạm vào View thì View cũng sẽ không theo thói quen sinh ra phản ứng kia.
Ống tay áo vẫn còn bị kéo, June ổn định hơi thở sau đó quay lại:
"Tối hôm qua say có chỗ nào không thoải mái không?"
View nhìn bộ dạng nghiêm túc của June, trong lòng có chút lạc lõng, gợn sóng dễ dàng bị trêu chọc không thể không bình tĩnh lại, cô xốc chăn chậm rãi ngồi thẳng người, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi nghe ra cảm xúc.
"Không có, đầu hơi choáng thôi."
Ở trước mặt người quen thuộc có khi biểu hiện tự nhiên vẫn không che giấu được, June phát hiện View làm mình làm mẩy.
"Vậy chị uống trà giải rượu trước đi, sau đó nằm sẽ khỏe thôi." June đè xuống những phiền muộn trong lòng, cô ngồi ở mép giường kéo ra khoảng cách với View, bưng trà giải rượu ở đầu giường đưa cho View: "Rồi đi tắm."
"Hôm qua chị có tắm không?"
View nhận lấy tách trà vừa cúi đầu nhìn, phát hiện trên người mình mặc là quần áo hôm qua chứ không phải đồ ngủ, khó trách cảm thấy là lạ, tối hôm qua hiển nhiên không tắm.
"Chị say như chết tắm thế nào được, gọi cũng không dậy."
May là tối qua View sau rượu liền ngủ, không có từ một người có chỉ số thông minh trở thành ấu trĩ, không thì mệt đến chết mất, June nhớ tới câu nói tối qua của View 'Ba em chính là ba chị', lúc này vừa tức vừa cảm thấy buồn cười.
Biết được kết quả không tắm, cả người View đều không thoải mái, từ nhỏ cô có bệnh sạch sẽ, không chịu được cả đêm không tắm nhưng bây giờ cảm giác đầu có chút nặng nề, 2 3 ngụm uống xong trà giải rượu đưa ly trả cho June.
"Chị đi tắm." View xuống giường vừa mang dép vừa hỏi: "Có quần áo thay không?"
"Có."
June đặt ly xuống, đứng lên đi đến chỗ góc giường lấy quần áo đã chuẩn bị lúc sáng sớm đặt vào trong tay View:
"Đều chuẩn bị cho chị rồi, chiều cao chúng ta không chênh lệch lắm nên lấy quần áo của em cho chị, nhanh đi tắm đi."
"Được."
View đi đến cửa phòng tắm quay đầu nhìn June, nhưng June không nhìn cô, cô bước vào trong sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng tắm, trong chốc lát truyền tới tiếng nước chảy tí tách.
Sau nửa tiếng, View tắm rửa xong từ phòng tắm bước ra, phát hiện phòng khách không có ai, cô xoa đầu còn nhỏ nước, tìm máy sấy ở đầu giường, ánh mắt lơ đang ngừng ở trên giường, tấm chăn xốc xếch đã được chỉnh lại ngay ngắn.
Sau khi thổi khô tóc, View đứng ở trước kính sát đất mặc áo khoác dài vào, cô cao hơn June một chút nhưng cũng không chênh lệch lắm.
View đi tới cầm điện thoại lên, nhìn thời gian lúc này đã 1 giờ chiều.
Trong lúc từ lầu ba đi xuống lầu một View liếc nhìn phòng bên cũng không thấy người kia, một giây tiếp theo giọng June từ phòng bếp phía sau truyền tới:
"Lại đây, ăn chút gì trước đi."
June nhìn View đi về phía mình, View vẫn mặc đồ của cô, rất vừa người, áo khoác bên ngoài màu đen phủ đến đầu gối càng tăng thêm cảm giác huyền bí, vóc dáng của View cân xứng trời sinh là móc treo quần áo, khí thế trời sinh bước đi mang theo gió, nếu như không phải dưới chân mang một đôi dép bông hình con thỏ vô tình phá vỡ khí chất cao quý lạnh lùng xinh đẹp kia...
"Ba mẹ em đâu?" trước khi ngồi xuống View hỏi June.
"Đi nhà dì rồi." June đặt muỗng xuống, rút khăn giấy lau miệng, nói tiếp: "Chị vừa tỉnh rượu, ăn chút cháo đi."
"Cháo gà đen?" View ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đôi mắt quét qua cái tô đặt trước mặt, phát hiện trong tô quả nhiên là món cháo cô thích nhất.
June ừ một tiếng, ra hiệu:
"Ăn nhanh đi, lạnh sẽ không ngon."
Đây đặc biệt nấu cho View, cũng thành thói quen của June, mỗi lần tỉnh rượu hay bị bệnh, June biết người kia ăn uống rất kém, cũng chỉ muốn ăn cháo gà cô nấu. Không cần hỏi View cũng biết, đương nhiên cô cũng biết hỏi June thì June cũng sẽ tìm lý do phủ định cho nên cô chậm rãi múc cháo ăn, nhìn June ngồi ở đối diện, thi thoảng cong môi cười.
June bị ánh mắt nhìn chằm chằm của View khiến cho nổi hết da gà, cô nhìn View cảm thấy không ưa được chỗ nào, càng nhìn càng chướng mắt, vì vậy bắt đầu đuổi người:
"Nhìn em làm gì, ăn nhanh đi, ăn xong có thể trở về rồi."
View gật đầu: "Hôm nay 30 tết, chờ chị trở về ăn cơm tất niên, ngày mai mùng một sẽ đến thành phố B chúc tết." Cô ngừng lại sau đó cười hỏi: "Chị có thể tới nhà tìm em không?"
"Ngày mai không được." June cảm thấy người phụ nữ như View quá nguy hiểm, Kỷ Hoài Thu nói đúng, một khi không cẩn thận liền bị gặm không còn miếng xương, cô lưu loát quyết đoán từ chối: "Em có hẹn, còn phải đi chúc tết họ hàng, không có thời gian tiếp đãi chị."
View nhạy bén nắm bắt trọng điểm hai chữ 'có hẹn', nhíu mày:
"Chị có thể cùng em đi chúc tết họ hàng, họ hàng của em đều biết chị, huống chị, em cũng biết, dì em còn nói nhất định chị phải đến nhà dì chúc tết."
June lại nghẹn lời:
"Dì nói cái gì chị liền làm cái đó à, dì kêu chị cưới con dì vậy chị cũng cưới hả?"
"Không cưới." View nhíu mày, nhìn June, như thực hiện được ý đồ bên môi khẽ cười, đôi mắt giảo hoạt chuyển động, nghiêm túc nói: "Bất quá để chị cưới cháu gái dì ấy... thì chị cưới."
June nghẹn lời, không dao động cô nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ, cười cười:
"Ben lão bản, vậy chị có phúc phần rồi, chúc mừng nha, cháu gái dì Wan ít nhất mười mấy người, chị đều muốn cưới?"
Lỗ tai June lặng lẽ đỏ lên, ánh mắt sắc bén của View đã nhìn thấy, cô cười nói:
"Chị chỉ cưới cô cháu gái họ Wan tên Đồng thôi."
Chỉ tên nói họ, đôi bên không ngừng đánh thái cực quyền, June nhìn thấy View nhìn mình, cô bình tĩnh tự nhiên trả lời:
"Em lớn lên xinh đẹp, không cần người (yêu) quá xinh đẹp nữa."
View ngừng lại rồi chuyển sang chuyện khác:
"Năm mới mùng 1, em định gặp ai à?"
"Một người bạn." June nói: "Tóm lại là rất bận, không có rảnh." Còn không phải tại cáo già say rượu nghe điện thoại nói bậy nói bạ, cho dù đối phương là ai, chỉ cần nghĩ tới hai chữ tình cảm liền phiền.
"Chung Linh Vận."
View dùng ngữ khí trần thuật mà không phải câu hỏi, June nhìn thấy sắc mặt của người kia lạnh xuống liền đổi đề tài:
"Tối hôm qua uống nhiều, hôm nay chị có thể lái xe không?"
View quyết đoán:
"Không thể."
"Không sao." June gật gật đầu: "Em giúp chị đặt vé máy bay."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro