3

"Đúng vậy, chị thích Pimfah nhất."

Nabdao nhéo mũi Pimfah, giống như đang trêu chọc chú cún con.

"Trả lời như vậy em có thích không?"

"Thích!"

Chú cún nhỏ bổ nhào vào trong lòng ngực của Nabdao cọ cọ đầu mang ý vị làm nũng.

Pimfah thỏa mãn ngửi lấy trên người Nabdao vị cam quýt ngọt ngào.

Thật sự đã lâu không ngửi thấy, một năm trước vào ngày tốt nghiệp Pimfah tìm Nabdao chụp ảnh chung, có được cơ hội gần gũi giúp nàng trang điểm, khi đó mùi hương của cô giáo vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô, thủy chung khó quên, môi cô không tự chủ được mà trượt lên cổ Nabdao lại dần dần tiến lên má rồi lại đến môi.

Bầu không khí ái muội trong phòng bắt đầu tăng lên.

Nabdao ban đầu tự an ủi rằng những hành động như vậy giữa giáo viên và học sinh hay giữa chị gái và em gái thân nhất như vậy là rất bình thường, nhưng vì cơn ngứa ngáy không biết từ đâu xuất hiện, nàng không nhịn được kêu một tiếng: "Pimfah!"

Thanh âm hỗn loạn thở gấp cùng ngượng ngùng duy độc không có trách cứ.

Giọng nói của nàng đã đem Pimfah gần như mất đi lý trí lập tức lùi lại, ngăn cái miệng nhỏ nhắn không an phận tiếp tục châm lửa.

Pimfah nhìn Nabdao bằng đôi mắt sâu thẳm, đầy khao khát, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức ngăn chặn chính mình, nhanh chóng đứng dậy tách khỏi Nabdao.

Cô thật vất vả mới dụ dỗ được cô giáo đến sống cùng, phải khắc chế một chút miễn cho đem nàng dọa chạy mất.

Pimfah hít một hơi thật sâu, sải bước đến bồn rửa bát, quay lưng về phía Nabdao nói:

"Chị, chị đi tắm trước đi. Trên bàn phòng ngủ có bộ đồ ngủ em chuẩn bị cho chị, tắm xong chị cứ trực tiếp đi ngủ, em rửa bát đĩa trước, sau đó chuẩn bị nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai."

"Được rồi...Được rồi." Nabdao xấu hổ chạy ra khỏi bàn ăn.

Nabdao ngâm toàn bộ cơ thể trong bồn tắm. Sương nước làm mờ tầm nhìn của nàng. Làn nước ấm áp kích thích từng tế bào trên làn da trắng ngần của nàng, cơ thể và tâm trí nàng thư thái hơn bao giờ hết, đôi mắt cũng ngày càng mờ đi.

Đã đến lúc nàng nên xem xét lại mối quan hệ của mình với Pimfah.

Dù có bao nhiêu lý do đi chăng nữa, nàng cũng không thể giải thích được sự khiêu khích đột ngột vừa rồi.

Đó hoàn toàn không phải là sự tương tác bình thường giữa bạn bè, giữa thầy và trò, hay giữa chị em với nhau.

Nàng nên làm cái gì bây giờ?

Nàng có thích Pimfah không?

Đương nhiên là thích.

Hành vi của Pimfah cho đến nay chưa bao giờ khiến nàng chán ghét, kể cả nụ hôn vừa rồi, thậm chí nàng còn thích nó.

Nhưng là. . . . . .

Nabdao cắn môi dưới, lớp thạch hồng rất đàn hồi, phối hợp với mồ hôi cùng bọt nước trên má cô... Nếu Pimfah ở đây, cô chắc chắn sẽ đánh mất hết lý trí.

Nabdao cảm thấy rất kỳ quái, năm trước nàng vẫn là giáo viên của Pimfah, chỉ trong một năm, mối quan hệ của họ đã thay đổi từ thầy trò thành tiền bối, từ tiền bối thành bạn bè... Hiện tại... các nàng là mối quan hệ gì đây?

Nabdao từ từ nhúng nửa đầu xuống nước, phồng má rồi thổi bong bóng như một con cá nhỏ. Đúng vậy, nàng dù là buồn bực cũng như vậy siêu cấp đáng yêu!

"Chị!"

Cửa phòng tắm đánh rầm mở ra, Pimfah lo lắng lao vào. Khi nhìn thấy Nabdao trong bồn tắm, cô phản xạ có điều kiện xoay người, mọi nơi trên cơ thể đều đỏ bừng.

Nóng quá...Sao lại nóng thế?

Pimfah giả vờ bận rộn và lau mồ hôi "không cần thiết" trên mặt.

Nabdao sợ hãi đến mức suýt nhảy dựng lên, nhưng đáng tiếc nàng không làm vậy mà chỉ ôm ngực.

"Kia... cái kia. . . Chị tắm cũng lâu rồi. . . Em gọi mà không nghe chị trả lời. . . Em còn nghĩ đến chị có phải hay không bị ngất đi. . . Em không phải cố ý xông vào."

Pimfah lắp bắp giải thích.

Miệng khô khốc... Cô liếm môi.

Không biết là may mắn hay không, phía đối diện cô có một chiếc gương, và cô có thể nhìn thấy...

Này thân thể cùng cô kỳ thật cũng không có gì khác nhau. . .

Điểm khác biệt duy nhất là Nabdao không biết rằng vẻ ngoài quyến rũ chết người hiện tại của mình đang bị một con cáo nhìn chằm chằm.

Ánh mắt của Pimfah lóe ra dục vọng.

"Ừ... chị biết." Nabdao có chút thẹn thùng.

Chính mình ở phòng tắm thời gian quả thật rất dài, cũng không trách Pimfah bởi vì lo lắng mà lỗ mãng.

"Chị ơi, chị tắm xong rồi sao?"

"Xong rồi."

Nabdao nói xong liền đứng dậy lấy quần áo, nhưng cô nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Pimfah?"

"Ừm?"

Pimfah đưa lưng về phía nàng lên tiếng.

"Em có thể đi ra ngoài trước không? Chị phải mặc quần áo ."

"Chị cứ mặc vào đi, em sẽ không quay đầu nhìn lén đâu, chị không cần quá xấu hổ."

Giọng điệu của Pimfah rất chân thành.

Nabdao nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, mặc dù cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng lại không biết là không đúng chỗ nào, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đi ra khỏi bồn tắm và thay bộ đồ ngủ do Pimfah chuẩn bị.

Pimfah vẫn đưa lưng về phía nàng không nhúc nhích, Nabdao nhẹ nhàng vỗ vai cô, nhưng không có phản hồi...

Nabdao tò mò đi đến trước mặt cô.

"Này! Pimfah! Sao em lại chảy máu mũi thế?"

Toàn thân Pimfah đỏ bừng không bình thường chút nào...

Cô xấu hổ lau máu trên mặt và giải thích:

"Nóng quá..."

Lát nữa cô phải đi tắm nước lạnh.

Sau khi Pimfah đem thân thể cùng trong lòng cái nhiệt khô nóng đều làm lạnh, đẩy ra cửa phòng ngủ.

Chỉ thấy cô giáo nằm trên giường chơi di động, hai chân nhỏ giơ lên ​​giơ xuống lắc lư.

Pimfah bước đến bên giường, sủng nịch xoa tóc Nabdao: "Chị, chị vẫn chưa ngủ à?"

Nabdao nhìn cô với đôi mắt sáng ngời: "Còn không phải vì giường của em quá rộng lại thoải mái đâu."

"Giường của em thoải mái cũng sai sao?" Pimfah trêu ghẹo nói.

Nabdao bĩu môi: "Đương nhiên, sai ở chỗ dám câu dẫn chị."

Pimfah cười như không cười nhìn nàng, dục vọng trong mắt lại bùng cháy: "Nếu chị đã nói như vậy, em lại không muốn phạm sai lầm..."

Ánh mắt cô rất nóng, Nabdao không dám cùng cô đối diện. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, vội vàng ngăn đề tài này lại.

"Đúng rồi, ngày mai bạn chị sẽ đón chị rồi chúng ta cùng nhau đi dạo quanh London."

"A? Em không đủ tư cách làm hướng dẫn viên du lịch cho chị gái mình sao?" Pimfah thập phần ủy khuất.

Nabdao mỉm cười gõ nhẹ vào chiếc mũi cao của Pimfah nói: "Sao có thể như vậy được? Chỉ là người bạn này của chị đã ở London được mười năm rồi, cô ấy thuộc lòng tất cả các con đường và thành thạo việc ăn uống, vui chơi. Hơn nữa, một năm trước, chị đã hứa với bạn rằng khi đến London, chị sẽ để bạn chị đưa đi khắp nơi ".

"Bạn nam hay là bạn nữ?"

Chết tiệt, mình đã hỏi câu hỏi ngu ngốc gì vậy? Cho dù đối phương là giới tính nào, cái dấm chua này Pimfah khẳng định là ăn rồi.

"Nếu đã hẹn rồi, chị mau đi ngủ đi, nếu không ngày mai sẽ không còn sức đi chơi đâu."

Pimfah rầu rĩ không vui.

Nabdao nhận thấy tâm trạng không mấy tốt đẹp của cô, ngoan ngoãn gật đầu rồi tiến vào ổ chăn.

Pimfah tắt đèn và lên giường.

Phòng ngủ đột nhiên trở nên tối tăm.

Cảm nhận được hơi thở của người xung quanh, Pimfah lại bắt đầu suy nghĩ miên man bất định. Đây là một phần trong kế hoạch của cô.

Nàng lặng lẽ xê dịch đến chỗ của cô giáo, đang muốn lên tiếng, lại bị đối phương ôm lấy.

Thình thịch... thịch...

Vai diễn đảo ngược? Người ôm hẳn phải là thợ săn tâm cơ Pimfah chứ!

Lần này tới phiên Pimfah cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.

"Chị có thể ôm em ngủ sao?"

Nabdao tựa vào ngực của Pimfah, nhỏ giọng làm nũng nói.

". . . . . ."

"Ở nơi lạ chị không ngủ một mình được."

". . . . . ."

"Nếu ôm em ngủ chị có thể an tâm rất nhiều, tựa như ôm gấu bông ở nhà vậy. Thực tế, chị hiện tại ở trong lòng ngực em quả thật thực thoải mái, chị bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. . . . . ."

Trong bóng tối, Pimfah không thể nhìn rõ khuôn mặt của Nabdao. Người trong lồng ngực đem cánh tay mảnh khảnh của nàng ôm chặt lấy thắt lưng cô. Áo ngủ vải dệt rất mỏng, có thể tinh tường cảm nhận được da thịt ma xát cùng độ ấm.

Nabdao thực mềm...

Chẳng mấy chốc, tiếng thở đều đều vang lên.

"Nabdao? Chị?"

Không phản ứng.

Ngủ thật nhanh a!

Pimfah hai tay đặt lên phía sau lưng Nabdao, gắt gao ôm giống như muốn đem nàng dung nhập vào trong cơ thể của mình.

Có trời mới biết cô chờ giờ khắc bao lâu, ôm chị ấy đi vào giấc ngủ, thật là lãng mạn a!

Pimfah cúi đầu tựa cằm vào vai Nabdao. Chỉ cần nghiêng đầu một chút là cô có thể vùi mặt vào cổ chị ấy, tùy tiện ngửi thấy mùi hương của chị ấy.​​ ​

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro