Nguyên tắc của tôi là không tiếp xúc với loài người.
[ViewJune-Trans] Nguyên tắc của tôi là không tiếp xúc với loài người
----
Tác giả: 文特森福
Link: https://weibo.com/6581006348/5022123800137870
--------
Truyện đang trong quá trình liên hệ vs tg để xin dịch.... 👉🏻👈🏻
/
/
/
Aylin ngồi sau xe đạp của Luna, gió đêm thổi mạnh, tóc dài của Luna bay lộn xộn đập vào mặt cô. Áo phông bị gió thổi phồng lên, Aylin nhìn vào mảnh vải cách mình chỉ vài cm, thấy ánh đèn xe từ xa xuyên qua khe hở, những điểm sáng lấp lánh, lúc này Aylin nhớ đến bầu trời sao.
Aylin đã quá quen thuộc với bầu trời sao này. Từ khi còn rất nhỏ, cô đã thường nhìn chằm chằm vào những ngôi sao trên trời, vũ trụ sinh ra từ Vụ Nổ Lớn, những dải thiên hà xa xôi, những ngôi sao rải rác. Mặc dù ngước mắt là có thể thấy các ngôi sao, nhưng chúng cách nhau hàng vạn năm ánh sáng, khi Aylin nhìn vào bầu trời sao, cô cảm thấy mình cũng trở thành một điểm sáng cô đơn trên bầu trời.
"Tôi không thuộc về nơi này, tôi phải đi tìm bạn của mình."
Aylin không thể hiểu tại sao loài người lại có nhiều phiền muộn vô nghĩa như vậy. Tiền bạc, quyền lực, tình yêu, tất cả đều quá vụn vặt, so với bầu trời bao la, mọi thứ của con người đều nhỏ bé không đáng kể. Cô cảm nhận rằng một ngày nào đó, cô sẽ tìm được người bạn thực sự của mình - đến từ dải thiên hà xa xôi. Cô tin rằng, trong bầu trời sao mà cô nhìn thấy hoặc không nhìn thấy, luôn có một ngôi sao nào đó, có người đồng cảm với cô.
"Cậu ấy trông kỳ quặc quá"
"Mình nghĩ cậu ấy là người ngoài hành tinh"
"Cậu ấy chẳng có bạn bè, chẳng ai muốn chơi với cậu ấy cả"
Aylin bướng bỉnh đeo máy thu tín hiệu của mình, bước đi ngược lại với những tiếng ồn ào đó. Không ai hiểu cô, cô chỉ có thể giao tiếp với các ngôi sao. Ba mẹ cô chỉ dám lén lút lắc đầu sau lưng cô, Aylim chỉ im lặng cứng đầu đếm các ngôi sao trên trời, từ kính viễn vọng, xác định chòm sao nào cô đã thấy hôm qua, bầu trời hôm nay có gì khác so với hôm qua.
Cuộc sống như vậy lặp đi lặp lại từng ngày, Aylin vẫn chưa tìm thấy bạn đến từ ngoài hành tinh của mình.
"Tôi thực sự sẽ có bạn sao?", Aylin gần như tuyệt vọng khi chưa có được câu trả lời.
Cho đến ngày đó -
"Chào em, chị là Luna, chị muốn mời em gia nhập câu lạc bộ thiên văn."
Một khuôn mặt rạng rỡ đột nhiên xuất hiện trước mắt. Aylin chưa kịp phản ứng, khuôn mặt lạnh lùng đã theo thói quen xuất hiện, cơ thể phản kháng bước đi. Nhưng chủ nhân của nụ cười không chịu từ bỏ mà đuổi theo.
"Em thích người ngoài hành tinh đúng không, chị cũng vậy nè"
"Xin hãy gia nhập câu lạc bộ thiên văn đi!"
Một cục giấy bay đến đầu cô, Aylin tức giận viết lên giấy chữ "NO!!" to đùng.
Chị ấy có lẽ cũng chẳng khác gì người khác.
Nhưng dường như có một chút khác biệt. Hôm đó trên tầng thượng, Aylin tự mình sắp xếp thiết bị, Luna không biết từ đâu xuất hiện, lại lẩm bẩm bên tai cô.
"Em đang làm gì vậy."
Aylin liền thủ thế phòng thủ.
"Xin chị đừng xâm phạm lãnh địa của em, xin hãy rời đi."
Luna mặt đầy đắc ý nói.
"Chị không xâm phạm, đây là khu vực công cộng của trường."
Aylin không biết làm gì, chỉ quay đầu dùng gáy đối diện với Luna. Nhưng Luna không từ bỏ, tự nói với không khí.
"Bây giờ chị hiểu tại sao mọi người lại gọi em là Alien rồi."
"Khi Galileo đề xuất lý thuyết Nhật Tâm, mọi người đều nghĩ ông là một kẻ điên, một dị giáo, thậm chí có người cho rằng ông điên rồi. Nhưng ai ngờ rằng vài trăm năm sau, lý thuyết của ông lại được chứng minh là đúng."
"Về người ngoài hành tinh, sinh vật ngoài hành tinh, mặc dù chưa được chứng minh, liệu ngoài Trái Đất có tồn tại sinh vật giống chúng ta hay không, nhưng chị tin rằng người ngoài hành tinh thực sự tồn tại, những gì em tin không phải là lời điên rồ hay vô lý."
"Chị mở lại câu lạc bộ thiên văn học bởi vì, chị cũng tin rằng chúng ta không phải là duy nhất trong vũ trụ. Tự mình khám phá không gian sẽ rất cô đơn không phải sao, em có muốn cùng nhau khám phá không?"
Aylin vẫn im lặng, nhưng trong lòng cô như có một góc nào đó bắt đầu lay động. Có người tin vào những gì cô tin, có người cũng nghĩ rằng con người không phải là duy nhất trong vũ trụ. Quan trọng hơn, cô không còn một mình nữa.
"Muốn cùng nhau khám phá không?"
"Muốn!"
Aylin vui mừng trong lòng, lặng lẽ trả lời.
Khi ánh sáng xanh bí ẩn xuất hiện trong trường học, Aylin tin rằng đây là cơ hội hiếm có để cô tìm thấy bạn ngoài hành tinh của mình. Điều cô không ngờ là, Luna cũng mạo hiểm vi phạm quy định của trường để đi cùng cô.
"Chị cũng muốn gặp người ngoài hành tinh."
Khi sự thật được sáng tỏ, giấc mơ của Aylin tan vỡ. Khi giáo viên giám sát đột nhiên xuất hiện, tình hình trở nên hỗn loạn, Luna nắm tay cô chạy trốn, Aylin suýt quên rằng, nguyên tắc là cô không tiếp xúc với loài người.
Chạy được một lúc, Aylin ngã quỵ xuống đất.
"Em đã nghĩ rằng em sẽ tìm thấy bạn của mình, nhưng..."
Luna quay lại chạy về phía Aylin.
"Vậy thì chị sẽ làm bạn của em."
Aylin bướng bỉnh nói.
"Em không làm bạn với loài người."
Luna vẫn giữ biểu cảm dịu dàng và tinh nghịch mà nói.
"Chị không phải loài người, chị là mặt trăng"
Nói rồi đưa tay ra phía Aylin. Aylin bỗng nhiên cảm thấy các ngôi sao ở xa đang nháy mắt với cô, bất giác cô cũng đưa tay ra.
"Vậy thì từ nay chúng ta là bạn nhé, đi thôi, chị đưa em về nhà."
Nguyên tắc của tôi là không tiếp xúc với loài người, nhưng Luna là mặt trăng mà.
Aylin nghĩ, bầu trời sao hôm nay đẹp hơn bao giờ hết.
End.
--------------
Pí Luna của em 😘😘😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro