Đấu một trận


Mặt trời vừa ló dạng, ánh sáng nhạt xuyên qua lớp sương mỏng, trải dài khắp khuôn viên biệt thự. Không gian yên tĩnh chỉ bị phá vỡ bởi âm thanh nhịp nhàng của bước chân trên sàn tập.

Mim, trong bộ đồ võ gọn gàng, mái tóc buộc cao, đang thực hiện bài quyền buổi sáng. Mỗi động tác của nàng đều mạnh mẽ và dứt khoát, ánh mắt tập trung vào mục tiêu tưởng tượng trước mặt. Đây là khoảng thời gian yêu thích nhất trong ngày của nàng – không có ai làm phiền, không cần quan tâm đến những quy tắc rắc rối hay ánh mắt đánh giá.

Nhưng hôm nay, sự yên tĩnh ấy lại bị phá vỡ.

"Tập sớm vậy sao?"

Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau. Mim khựng lại, quay đầu nhìn. Đứng ở mép sân tập là View, vẫn trong bộ đồ đen quen thuộc, mái tóc buộc gọn gàng, ánh mắt sắc sảo như đang quan sát từng động tác của nàng.

"Ngươi đến đây làm gì?" Mim hỏi, giọng điệu không giấu nổi sự khó chịu.

"Tôi chỉ muốn kiểm tra xem kỹ năng của tiểu thư như thế nào," View bình thản đáp, đôi tay khoanh trước ngực.

"Kiểm tra?" Mim nhíu mày, ánh mắt sắc bén hơn. "Ngươi nghĩ ta cần chứng minh điều đó với ngươi sao?"

"Không cần chứng minh," View mỉm cười nhẹ. "Nhưng nếu nàng giỏi thật, thì sẽ chẳng ngại gì một trận đấu, đúng không?"

Lời thách thức nhẹ nhàng ấy như một mồi lửa thổi bùng lên sự bướng bỉnh trong Mim. Nàng nheo mắt nhìn View, cảm thấy như mình bị khinh thường.

"Được thôi." Mim hất cằm. "Ta sẽ cho ngươi thấy ngươi đang bảo vệ ai."

View gật đầu, bước vào sân tập với dáng đi ung dung nhưng đầy tự tin. Nàng không mặc đồ tập, nhưng vẫn giữ phong thái bình tĩnh như thể điều này chẳng làm khó được nàng.

Mim khởi động bằng vài động tác nhanh gọn, đôi mắt nàng chăm chú theo dõi View để tìm ra sơ hở.

Đòn đầu tiên được tung ra – Mim lao đến với một cú đá ngang đầy lực, nhắm thẳng vào phần hông của View. Nhưng thật bất ngờ, View nhẹ nhàng né sang một bên, động tác linh hoạt như nước chảy mây trôi.

"Chậm quá," View nói, giọng đều đều, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào đối thủ.

Mim bực mình, nàng tiếp tục tung ra những đòn tấn công liên tiếp, từ những cú đấm thẳng, đá xoay cho đến các đòn quét chân hiểm hóc. Nhưng tất cả đều bị View né hoặc hóa giải một cách dễ dàng.

Không những thế, mỗi lần View phản công, động tác của nàng đều chính xác và uyển chuyển, như thể nàng đang dạy dỗ Mim thay vì đấu với nàng.

"Ngươi nghĩ mình giỏi lắm sao?" Mim thở hổn hển sau vài phút tấn công không hiệu quả, đôi mắt lộ rõ vẻ bực tức.

"Tôi chỉ đang làm đúng vai trò của mình," View đáp, giọng nói không hề có chút khiêu khích, nhưng chính sự bình thản ấy lại khiến Mim càng khó chịu.

Lần này, Mim quyết định chơi tất tay. Nàng lao đến với toàn bộ sức mạnh, tung một cú đá vòng cầu nhắm thẳng vào phần vai của View. Nhưng trước khi chân nàng chạm được mục tiêu, View đã kịp xoay người, nắm lấy cổ tay Mim và kéo nàng ngã xuống sàn.

Mim nằm trên sàn, ánh mắt nhìn lên View đầy tức tối. Nàng không ngờ mình lại bị khuất phục dễ dàng như vậy.

"Ngươi... thật đáng ghét!" Mim nghiến răng, cố gắng đứng dậy.

"Tiểu thư rất mạnh, nhưng nàng dùng quá nhiều cảm xúc trong trận đấu," View nhẹ nhàng nói, rồi chìa tay ra trước mặt Mim. "Kiểm soát được cảm xúc, nàng sẽ giỏi hơn rất nhiều."

Mim nhìn bàn tay View, lòng tự tôn của nàng không cho phép chấp nhận sự giúp đỡ này. Nàng tự đứng dậy, phủi bụi trên quần áo rồi lườm View:

"Đừng nghĩ ngươi thắng rồi là hay lắm! Ta sẽ đánh bại ngươi sớm thôi."

View nhún vai, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt. "Tôi rất mong chờ ngày đó."

Sau trận đấu, Mim trở về phòng với tâm trạng rối bời. Dù không muốn thừa nhận, nàng biết rằng View thực sự giỏi hơn nàng. Điều này khiến Mim vừa tức giận, vừa cảm thấy ngưỡng mộ.

Nàng ngồi trên giường, nghĩ lại từng động tác của View. Tại sao nàng lại điềm tĩnh đến vậy? Nàng đã trải qua những gì để có được kỹ năng như thế?

Mim không thể ngừng nghĩ về những câu hỏi ấy. Và từ sâu thẳm trong lòng, nàng cảm thấy có một sự thôi thúc lạ lùng – nàng muốn hiểu View nhiều hơn, không chỉ vì sự tò mò, mà còn vì một cảm giác mơ hồ mà chính nàng cũng chưa gọi tên được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #viewmim