end (chưa beta)

Hai người quần áo không chỉnh tề ngồi ở trên bàn ăn. Sau một hồi trầm mặc lúng túng, Son Siwoo ho khan.

"Ăn bít tết không?"

Park Dohyun liếc nhìn một khối đen chứa chất gây ung thư ở trong lò nướng: "Anh có cần phải đi khám bác sỹ tâm thần một chút không?"

Son Siwoo không ngờ lại hiểu được hàm ý trong lời nói của Park Dohyun: "Tất nhiên là không, tôi nghĩ cuộc đời mình khá tươi đẹp."

Anh lấy một lon bia khác từ tủ lạnh cạnh lò ra, ném cho Park Dohyun.

"Cậu chuyển đến đây khi nào?" Son Siwoo hỏi.

"Tuần trước."

Chai bia phát ra âm thanh mở nắp thanh thúy, tạo ra tiếng bọt khí xèo xèo.

"Ồ."

Lại là một trận trầm mặc nữa.

Park Dohyun tháo kính ra, ngửa đầu nhấp một ngụm bia. Son Siwoo rời mắt khỏi chiếc áo sơ mi hở hoàn toàn của đối phương, nhìn thấy chiếc quần jeans trên chân Park Dohyun quanh buông xõa lỏng lẽo quanh eo, hơi lộ ra một vòng viền quần lót.

"Nhìn cái gì vậy?" Đối phương cười nhạo một tiếng, đưa chai bia lên miệng.

Đương nhiên Son Siwoo sẽ không bị hắn ta hù dọa. Vừa rồi khi lăn lộn trên giường, anh biết tên và tuổi của Park Dohyun bằng cách hét lên một số cái tên ngẫu nhiên. Hắn nhỏ hơn anh hai tuổi, mới tốt nghiệp đại học, sống tốt, có chút kịch liệt trên giường. Đây là toàn bộ ấn tượng của Son Siwoo về Park Dohyun.

"Có người chưa kéo khóa quần nha." Son Siwoo mỉm cười, cũng không né tránh khỏi đôi mắt đen láy của Park Dohyun.

Park Dohyun cười cười, đem áo sơmi khép lại, cũng không cúi đầu xem lại bản thân một chút.

"Rượu ngon." Hắn đứng dậy, đi tới trước Son Siwoo, cúi đầu đối phương.

Son Siwoo có một đôi mắt một mí tròn, khi ngước nhìn mọi người trông vừa nghịch ngợm lại vừa thông minh. Park Dohyun cùng anh đối mặt, cuối cùng lại giơ tay xoa tóc Son Siwoo.

"Có thể tùy tiện xoa tóc anh trai mình như vậy à." Son Siwoo che đầu lại, ngả người ra sau, cảnh giác nhìn chằm chằm Park Dohyun.

"Nhưng anh cũng không ngăn cản."

Suy nghĩ cởi mở ban đầu của Son Siwoo về việc hẹn hò đột nhiên bị bối rối bởi hành động chạm đầu không rõ nguyên nhân này.

". . . . . . Biến." Anh đẩy Park Dohyun ra, cuối cùng lại sinh ra nửa phần ngượng ngùng.

"Không tiễn khách một chút sao?" Park Dohyun đứng ở cửa, nghiêng đầu hỏi.

"Thằng chó con, phiền chết đi được." Son Siwoo giật lấy chiếc khăn tay trên bàn, ném về phía Park Dohyun.

Thứ cuối cùng va phải là cánh cửa vẫn chưa đóng hoàn toàn.

Son Siwoo sau đó đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc vì cái gì mà chính mình lại muốn lên giường cùng người hàng xóm mà mình chưa từng gặp qua.

Park Dohyun cũng hỏi anh vấn đề này, lúc ấy Son Siwoo đang ngồi trên ghế sofa của Park Dohyun, ăn chiếc bánh trứng do Park Dohyun mới mua, vung chân, nói: "Cậu đột nhập nhà riêng của dân, dù sao cũng phải bồi thường chứ."

Câu trả lời rất khập khiễng, rất thiếu não.

May mắn là Park Dohyun không hỏi nhiều, Son Siwoo âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Park Dohyun đối với suy nghĩ trong lòng của Son Siwoo không đi sâu tìm hiểu, dường như cũng không muốn biết Son Siwoo nghĩ gì. Hắn chỉ ngồi ở bên cạnh Son Siwoo, nhẹ nhàng chạm vào bả vai của Son Siwoo.

Trận đấu Liên Minh Huyền Thoại chiều hôm qua được phát trên TV, KT đấu với HLE. Son Siwoo rất ngưỡng mộ AD của HLE, nhưng Park Dohyun nói rằng support của KT chơi rất tốt. Hai người bàn luận rất lâu về trận đấu, về khả năng hai người kia cùng nhau thi đấu ở đường dưới, cho đến khi trận đấu kết thúc cũng không thảo luận ra nguyên do.

"Vậy rốt cuộc là tại vì sao?" Park Dohyun đột nhiên lại hỏi anh.

Son Siwoo nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

"Điều kiện tốt?"

Park Dohyun cau mày: "Hết rồi à?"

Son Siwoo ôm cằm, cẩn thận quan sát biểu cảm của Park Dohyun.

"Miễn phí." Anh nói thêm.

Sắc mặt Park Dohyun cứng ngắt không thể kiểm soát, cho dù hắn nhìn như rộng lượng cười một tiếng, cũng khó dấu đi được sự bất mãn tự phát của bản thân.

Vì vậy Son Siwoo tranh thủ thời cơ, nói tiếp: "Vẫn chưa cười à?"

Hàm ý rất rõ ràng.

Park Dohyun nhắm mắt cắn răng hàm sau, nở một nụ cười không rõ ý nghĩa: "Thật sự nên gọi cảnh sát đến bắt anh."

Son Siwoo bị hắn chọc cười: "Ngài Park Dohyun, vậy ngài nghĩ là do đâu?"

Sau đó anh đến trước mặt Park Dohyun, vẻ mặt ngây thơ: "Ồ, cậu tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, người theo chủ nghĩa lãng mạn đáng yêu".

Park Dohyun thản nhiên cười, không hề tỏ ra xấu hổ sau khi bị lộ. Điều này khiến Son Siwoo choáng váng, đến mức bị người khác túm gáy quấn lấy hôn lên cũng không có phản ứng.

Đó là nụ hôn đầu tiên của họ kể từ đêm đó. Nó diễn ra vào lúc chạng vạng tối Chủ nhật.

Park Dohyun hôn quá sâu, cử động miệng không chút thương xót, răng nanh nghiền qua môi dưới của Son Siwoo, để lại vết cắn nông. Bị cắn đau, Son Siwoo mới nhớ tới đẩy người đang ép mình vào góc ghế sofa ra, không biết làm sao lại dùng tay đẩy hai lần vào ngực Park Dohyun, liền bị chiếc lưỡi xuyên vào trong miệng quấy nhiễu khiến đại não anh nóng lên.

Ngay khi anh chuẩn bị buông bỏ thể diện và phòng bị, Park Dohyun lại lùi lại, nhìn đôi mắt đang khép hờ của anh với ánh mắt thâm trầm.

Không đợi Son Siwoo đặt câu hỏi, hắn đã nhặt áo khoác lên, quẳng một câu "Đi trước", quay đầu rồi đi.

Son Siwoo lau vết nước trên khóe miệng, cuộn tròn ở sofa với tâm trạng phúc tạp, nhưng cũng muốn bật cười.

Quả nhiên không tới ba giây, người đóng sầm cửa mà đi lại gõ cửa. Son Siwoo đứng dậy đi mở cửa, đối diện ánh mắt chán nản và cáu kỉnh của Park Dohyun, anh rốt cục cũng không nhịn được, cười ra thành tiếng.

"Tôi đi đây Park Dohyun." Nhưng nụ cười này chỉ kéo dài trong chốt lát. Lần này hôn có chút không sao nói rõ được, Son Siwoo không biết vì sao tâm trạng không yên dâng lên, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh vui đùa: "Nếu cậu muốn đem nhà của mình tặng cho tôi, tôi thật sự không có ý kiến."

Sau khi đi qua Park Dohyun, đầu óc Son Siwoo nhất thời trống rỗng, đến nỗi tay anh khi ấn mật khẩu do dự không dứt khoát. Anh hận không thể đem Park Dohyun sau lưng mình biến mất ngay lập tức, để cho không bị người khác nhìn thấy việc anh ấn sai mật khẩu.

Nhưng Park Dohyun nhanh chóng bước vào nha, đóng cửa lại.

Lúc này, cột sống của Son Siwoo đột nhiên giống như bị lấy đi, biến thành một vũng bùn. Anh dựa vào cánh cửa, chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập của mình, cùng với tiếng tim đập hỗn loạn.

A shi-. Anh thầm mắng một tiếng.

Son Siwoo cho rằng Park Doyun là một tai nạn trong cuộc đời anh.

Chẳng hạn như, quy tắc "Không lên giường với bất kỳ ai trong bán kính 3km", không áp dụng cho Park Dohyun; chẳng hạn như, quy tắc "Không được qua lại sau khi đã lên giường", cũng không áp dụng đối với Park Dohyun.

Nếu Son Siwoo là chất dẫn truyền thần kinh đã được tự do từ lâu, thì Park Dohyun lại là một hydrolase. Sau khi gặp Park Dohyun, anh đã nhanh chóng bị phân rã ra xé thành từng mảnh.

Muốn trách thì phải trách Park Dohyun là người ham vui, nhưng cũng phải trách bản thân mình thấy sắc nảy lòng tham, bất chấp hậu quả ---- Park Dohyun vừa nhìn là biết là người không thể trêu chọc.

Huống chi Park Dohyun là một người thông minh, hắn cũng sẽ không đặt mình vào tình huống xấu hổ. Ngay cả sau nụ hôn vô cớ ngày hôm đó, hắn vẫn có thể mặt không gợn sóng đối mặt với Son Siwoo người cùng đi làm vào buổi sáng như một ngươi bạn.

Không phủ nhận tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, ngược lại đã làm Son Siwoo trở nên bối rối.

May mắn thay họ chỉ là hàng xóm chứ không phải bạn cùng phòng. Son Siwoo tự nhủ.

Hai người không gặp nhau nhiều, nếu không tìm được lý do để lao sang cửa đối diện, họ thường gặp nhau trong những thang máy đông đúc. Bọn họ sống ở tầng cao, đi làm đi xuống vào giờ cao điểm, họ thường bị chen chúc đến cuối thang máy. Nếu gặp nhau khi đi cùng một thang máy, Son Siwoo và Park Dohyun đều thức thời đứng hai bên thang máy, mỗi người thu mình vào một góc.

Chỉ có một lần, khi Son Siwoo vì uống rượu xã giao mà đau dạ dày, Park Dohyun đã đứng gần hơn.

"Trông tôi có vẻ sắp ngất đi phải không?" Sắc mặt của Son Siwoo không tốt lắm, nhưng cũng không tính là tái nhợt.

Park Dohyun liếc nhìn anh, không nói gì.

Tại sao vẫn có vẻ tức giận. Son Siwoo bối rối nghĩ.

Tầng mười sáu dừng lại, bốn năm cư dân lao vào. Thang máy vốn không rộng rãi, lập tức trở nên đông đúc hơn. Son Siwoo thở dài một hơi, trong lòng muốn giáng vài cái tát vào mặt vị chủ tịch đã rót rượu cho mình tối qua.

Ngay khi anh khẽ cắn môi tính toán tiếp nhận sự chật hẹp tiếp xúc da thịt, Park Dohyun thì thầm vào tai anh: "Cứng rắn cái gì, sát lại đây."

Son Siwoo trừng mắt nhìn Park Dohyun, không hề di chuyển.

Park Dohyun cũng buông anh ra, sắc mặt không thay đổi tiếp tục đứng đó.

Lúc sau thang máy chậm rãi dừng lại vài lần, Son Siwoo bị siết chặt đến mức bụng càng đau hơn, đổ vài giọt mồ hôi lạnh. Park Dohyun liếc anh một cái, quay đầu đi im lặng vài giây, cuối cùng đưa tay, ngăn cách người phía trước với Son Siwoo tạo ra một chút không gian.

Bên dưới bộ vest lộ ra cổ tay áo sơ mi trắng, sau đó có một chiếc đồng hồ, che khuất cổ tay. Ngón tay chống đỡ vách thang máy ở phía bên kia, các đầu ngón tay chuyển sang màu trắng do áp lực.

Người trước mặt không hài lòng vì động tác đột ngột, quay lại trừng mắt nhìn chủ nhân của bàn tay đó. Park Dohyun giả vờ như không nhìn thấy, vô cảm nhìn về phía trước.

Xuống đến tầng một, mọi người đã lũ lượt rời đi, Son Siwoo nói: "Cảm ơn."

"Xin nghỉ phép đi." Park Dohyun buông tay ra, giơ tay nhìn đồng hồ.

Son Siwoo lắc đầu: "Tôi có thể tự lái xe."

Park Dohyun nhìn thoáng qua anh, cũng không can ngăn nhiều, để anh có quyền tự mình đưa ra quyết định.

Sau khi Park Dohyun rời đi, Son Siwoo mới thở dài nhẹ nhõm. Trong xe có thuốc giảm đau dự phòng, anh liền uống vào, không dám lãng phí thêm thời gian nữa, nhanh chóng lái xe đến công ty. Cố gắng hoàn thành xong công việc xong việc một ngày, tan sở đúng giờ, lui người lên xe nghỉ ngơi. Không ngờ nhắm mắt ngủ đến hơn chín giờ, tỉnh lại chỉ còn lại vài chiếc xe trong bãi đậu xe.

Có ba lời nhắc cuộc gọi nhỡ của Park Dohyun trong điện thoại, Son Siwoo xóa bỏ thông báo, cũng không có ý định gọi lại.

Đã quá giờ cao điểm, một đường thông thuận. Son Siwoo chỉ mất hơn mười phút để vể đến cửa nhà, còn có thể mua được hai chiếc kimbap trước khi quầy hàng đóng cửa.

Cửa nhà mở ra, đèn đang sáng. Trên ghế sofa quay lưng ra cửa còn có một bộ vest nhìn quen mắt, Son Siwoo đi vào nhìn xem, mới nhìn thấy Park Dohyun đang nhắm mắt nép mình sau ghế sofa.

"Cậu lại nhảy từ ban công xuống à?" Son Siwoo ném chìa khóa tới huyền quan, "Đúng là tên điên."

Park Dohyun không nói gì, chỉ nhìn Son Siwoo cởi áo khoác vest với đôi mắt hé mở.

"Park Dohyun, cậu như thế này rất đáng sợ đấy, biết không."

Son Siwoo chống tay lên hông, nói.

"Tôi với cậu thân lắm sao? Cậu không biết khóa cửa dùng để làm gì à? Hay là cậu không biết nếu ngã xuống thì sẽ chết?" Giọng anh đột nhiên cất cao, ngữ khí kích động, "A, thì ra Dohyun là người nhện, spiderman, tôi đều không có biết."

Park Dohyun nhìn chằm chằm khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận của Son Siwoo, rồi đột nhiên cười lớn.

Điều này khiến Son Siwoo trực tiếp nhặt nắm cơm trên tay đập thẳng vào mặt Park Dohyun.

Park Daoxian đưa tay nhận lấy, đứng thẳng người nhìn kỹ nhãn mác.

"Anh ăn món này cho bữa tối à?" Hắn hỏi.

"Ò, bữa tối Son Siwoo chỉ ăn cái này thôi, dù sao sớm muộn cũng sẽ bị hàng xóm nhảy qua ban công đi vào hù chết, hậu quả của việc ăn cái này cũng tốt hơn một chút."

Park Dohyun ngẩng đầu nhìn chằm chằm Son Siwoo.

"Làm sao, có đồ ăn có cơm, không phải cũng rất..." Lý luận ngớ ngẩn của Son Siwoo bị ánh mắt của Park Dohyun dọa trở về lại trong bụng. "Muốn gì... Đừng nhìn tôi chằm chằm như thế."

"Nhà của tôi vẫn còn đồ ăn." Park Dohyun quay đi, ho khan một tiếng.

Son Siwoo bị những lời này làm cho nghẹn ngào, mặt trở nên nóng bừng.

Đương nhiên anh sẽ không hỏi Park Dohyun có phải là dành riêng cho anh hay không, bởi vì sau khi bình tĩnh lại anh có thể kết nối động cơ hành vi của Park Dohyun - cuộc gọi nhỡ, vụ ngất xỉu được đề cập trong thang máy vào buổi sáng, Park Dohyun lo lắng rằng anh sẽ ngất ở nhà nên lại nhảy từ ban công xuống.

Son Siwoo cảm thấy giá trị mạng sống của mình đã tăng lên rất nhiều vì có người đã nhảy xuống từ trên cao tầng hai mươi tám cứu anh hai lần.

Kỹ năng nấu nướng của Park Dohyun không được tốt lắm, trong món cháo bí đỏ hắn làm có cả cục bột gạo nếp. Cũng may món gà nhân sâm được gói lại khi hâm nóng lại rất ngon. Son Siwoo ăn hết sạch, lại bị Park Dohyun nhét cho hai viên thuốc dạ dày, ngồi phịch xuống ghế sofa không muốn cử động.

Chờ Park Dohyun dọn xong bát đĩa đi ra, anh đã gần đọc xong mục lục cuốn tiểu thuyết mà Park Dohyun đặt trên bàn cà phê.

"Cậu có thường đọc sách không?" Anh giơ cuốn sách trên tay lên.

Park Dohyun đặt một cốc nước ấm trước mặt Son Siwoo: "Không thường xuyên, tôi chỉ xem nó khi nghe nhạc."

Son Siwoo lật thêm vài trang nữa, liếc qua khóe mắt thấy Park Dohyun mím môi, nhìn thấy hắn muốn nói rồi lại thôi.

"Đừng nhảy qua ban công nữa." Anh lấy sách che nửa mặt: "Thằng nhãi này, lo cho sự an toàn của bản thân trước đi."

Park Dohyun "Ừm" một tiếng, cúi đầu nhìn không rõ vẻ mặt.

Đã hơn mười giờ, nhiệt độ giảm xuống nhưng Son Siwoo lại càng cảm thấy nóng hơn. Anh nới lỏng cà vạt, nhìn chằm chằm vào một trang sách, nhưng không lật sang trang tiếp theo.

Ở nơi này, Son Siwoo không khỏi nghĩ đến vẻ mặt của Park Dohyun khi hắn hôn anh trên chiếc ghế sofa ngày hôm đó.

Động tác không để cho cự tuyệt, biểu tình cũng là kiểu dã man thường thấy khi săn mồi. Trong con ngươi chỉ có một chút mềm mại, nhưng trước khi Son Siwoo kịp nhìn kỹ hơn, Park Dohyun đã lập tức thu hồi.

Người này lúc đó đang nghĩ gì? Dù đến gần trước nhưng vẫn có một khoảng cách rất xa. Son Siwoo càng nghĩ càng không hiểu.

Tại sao đêm đó anh lại lăn giường với hắn? Son Siwoo lại càng không thể lý giải.

Vì thế anh do dự một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Hỏi một câu."

"Trước đây cậu đã hỏi tôi tại sao đêm đó lại lăn giường với cậu."

Anh nuốt một ngụm nước bọt.

"Còn cậu thì sao?"

"Tại sao cậu lại làm vậy?"

Park Dohyun không trả lời câu hỏi của anh.

"Đánh cược đi, Siwoo." Hắn nói.

Son Siwoo che mặt bằng cuốn sách, hai tay lên bìa cứng của cuốn sách, chỉ để lộ một chữ tựa đề.

"Cược cái gì?" Giọng nói của Son Siwoo xuyên qua các trang truyền đến.

"Cược là anh sẽ yêu tôi." Park Dohyun trầm giọng nói.

Vừa dứt lời, Son Siwoo giật bắn dậy, cuốn sách đập vào chân anh. Không đau.

"Dohyun, nhảy qua ban công hai lần, lên giường một lần, như này còn chưa đủ a." Anh lại lại ngã xuống, giả vờ bình tĩnh mỉm cười.

"Đây là một cuộc đánh cược, không phải đề nghị." Park Dohyun nhặt cuốn sách từ trên đùi Son Siwoo.

"Quá tự cao rồi Park Dohyun." Son Siwoo nói, "Thật sự muốn thấy bộ dáng thua cuộc của cậu."

"Nếu sau ba tháng anh không yêu tôi, tôi sẽ nói cho anh biết lý do; nhưng nếu tôi thắng cược, anh phải chọn tôi."

Son Siwoo khó hiểu: "Chọn cái gì?"

"Chọn tôi." Park Dohyun lặp lại từng chữ.

"Khi nào thì chọn cậu?" Son Siwoo hỏi, "Dù sao cũng không thể chọn cậu khi một trong hai chúng ta phải có một người sống sót."

Park Dohyun mỉm cười, nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của anh.

"Cược hay không."

Son Siwoo nói rằng anh buồn ngủ, chạy về ngôi nhà đối diện Park Dohyun, mà không nhận ra rằng mình đã đi dép lê của Park Dohyun.

Ngày hôm sau Park Dohyun và Son Siwoo gặp lại nhau trước cửa nhà, Park Dohyun còn chưa kịp chào hỏi, Son Siwoo "rầm" một tiếng đóng cửa lại. Park Dohyun gõ cửa, nhưng Son Siwoo không trả lời.

"Mở cửa." Park Dohyun nói.

Không có phản hồi.

"Anh chưa thấy tôi nhảy qua như thế nào đâu." Park Dohyun dựa vào cửa phòng Son Siwoo, gửi tin nhắn cho Son Siwoo.

Son Siwoo trả lời: "Bệnh thần kinh."

"Đứng nghiêm nhảy xa, vừa đủ để nhảy tới túi đậu anh trải ở ban công."

Sau lưng vang lên tiếng khóa cửa, Park Dohyun quay đầu lại, chỉ thấy Son Siwoo đang cau mày, bực bội trừng mắt liếc hắn một cái.

Sau khi bước vào thang máy hai người mỗi người đứng sang một bên, khi xuống tầng một, Son Siwoo đột nhiên nói: "Cứ đánh cược đi."

Dứt lời, Son Siwoo nhấc chân đi ra thang máy, cũng không biết là không muốn nhìn Park Dohyun, hay là không dám nhìn.

Mặc dù Son Siwoo có thể mơ hồ hiểu được ý của Park Dohyun, nhưng đối phương cũng không chủ động liên lạc với anh sau khi vụ cá cược hoàn thành. Son Siwoo càng nghĩ càng cảm thấy chính mình bị lừa, giận dữ đem dời chiếc ghế sofa lười ra khỏi ban công, thay bằng đặt một cây xương rồng ngụ ý người lạ chớ lại gần.

Đôi dép của Park Dohyun không được đích thân trả lại, Son Siwoo đã ném chúng trở lại từ ban công, đặc biệt nhắm đến chiếc áo sơ mi trắng đang phơi của Park Dohyun, hận không thể để lại hai dấu dép mới trên nền màu trắng kia.

Đêm thứ hai sau khi vứt đôi dép, Park Dohyun vẫn không liên lạc với anh. Anh đứng trên ban công vươn đầu nhìn, chỉ thấy trong nhà Park Dohyun không bật đèn, nhưng đôi dép trên ban công lại biến mất, hiển nhiên là đã bị chủ nhân lấy về cho vào tủ giày.

Son Siwoo tức giận. Anh cảm thấy mình đang bị lừa.

Trước khi anh kịp quay lại phòng khách, một tin nhắn từ Park Dohyun đã được gửi đến.

"Đứng ở ban công làm gì?"

Tim Son Siwoo nhảy dựng, cúi đầu nhìn xuống, thấy một chiếc ô tô màu đen đậu ở tầng dưới, Park Dohyun dựa vào đầu xe, ngẩng đầu nhìn anh.

"Nghiên cứu cách nhảy vào nhà cậu phóng hỏa."

Park Dohyun trả lời: "Vậy tôi có thể gọi cho sở cứu hỏa được không?"

Son Siwoo buồn cười đến mức hoàn toàn quên mất mình vẫn còn giận Park Dohyun. Sau đó Park Dohyun liền gọi điện.

Park Dohyun ở tầng dưới cách anh rất xa, nhưng giọng nói lại gần tai.

"Siwoo, xuống đi."

Gió vẫn còn ấm áp, Son Siwoo đứng ở ban công, tim đập thình thịch, nhìn xe cộ và người ở tầng dưới, trong lòng mắng to một câu hỗn đản.

Nói là đi dạo, nhưng thực ra là đi ra bờ sông uống rượu. Son Siwoo uống đến cùng mà không hề gục ngã, ngược lại Park Dohyun đã uống đến đỏ bừng mặt, cuối cùng phải kêu người lái xe hộ đưa đến trước cửa nhà cửa nhà.

Park Dohyun khi say rượu là quấy rầy người khác. Không say rượu nói chuyện hay khóc lóc om xòm, chỉ quấn tay chân quanh người Son Siwoo với vẻ mặt vô cảm --- mặt thì nóng, nhưng tay chân và cơ thể lại lạnh như băng, rất giống một con rắn.

Nói nghe hiểu được, thậm chí có thể bấm mã khóa cửa. Son Siwoo đặt Park Dohyun xuống ghế sofa, chưa được hai giây, Park Dohyun đã tự mình ngồi dậy, dựa vào lưng ghế với đôi mắt trống rỗng.

"Đi đâu." Hắn dùng hết sức nắm lấy tay Son Siwoo.

Cổ tay bị người này không biết nặng nhẹ mà nắm, thái dương của Son Siwoo đau nhói, nhìn Park Dohyun hơi cau mày vì say rượu khó chịu, không thể tức giận được. Nên phải làm công tác trấn an, đặt tay lên tay Park Dohyun chậm rãi vuốt ve mu bàn tay, ngữ khí cũng không gay gắt.

"Không có đi đâu hết, lấy nước cho cậu."

Park Dohyun dường như không hài lòng với câu trả lời của Son Siwoo, nhìn thẳng chằm chằm vào người kia, lực tay không hề giảm đi.

Son Siwoo thấy Park Dohyun không chịu ăn mềm, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi thoát khỏi sự kìm kẹp của Park Dohyun. Anh càng dùng sức, Park Dohyun lại càng dùng sức hơn. Kéo kéo đẩy đẩy một hồi cuối cùng cũng nhận ra sức mạnh của người say rượu, đơn giản ngồi xuống cạnh Park Dohyun, bắt chéo chân.

"Anh chưa cởi giày." Park Dohyun đọc rõ từng chữ trong mơ hồ.

Son Siwoo tức giận cười: "Park Dohyun, cậu có say hay không, nếu không thì buông ra, tôi phải về nhà ngủ."

"Say," Park Dohyun giơ tay còn lại lên, tạo thành số "1" bằng ngón trỏ, "Một nửa."

Son Siwoo nghiêng người, giơ hai ngón tay lên, đặt trước mặt Park Dohyun: "Vậy đây là cái gì?"

Park Dohyun nắm lấy tay anh, chậm rãi mò mẫm trong vài giây.

"Một." Hắn nhẹ nhàng nói.

"Say lắm rồi." Son Siwoo thở dài.

"Một, ngón tay là một nửa, hai ngón, tay là, là hai nửa, hai nửa của một là một, hai cái một nửa cũng là một."

Son Siwoo không ngại phiền, đưa tay ra bịt miệng Park Dohyun:

"Im đi, say rồi còn muốn khoe khoang tư duy nhanh nhạy của mình."

Park Dohyun chậm rãi nghiêng đầu, ngơ ngác nói: "Anh Siwoo, không khen em sao?"

"Được nha, khen cậu khen cậu, tửu lượng kém như vậy còn muốn đưa tôi đi uống rượu, Dohyun giỏi quá!" Son Siwoo giơ hai tay lên, cầm theo cánh tay của Park Dohyun ở trong không trung lắc lắc, "Vừa lòng chưa?"

"Này, khen ngợi người khác, phải thật lòng." Hắn nhìn Son Siwoo hồi lâu, mới ngơ ngác cười hai tiếng, "Anh, một chút cũng không."

"Cậu có thể nhìn ra được à?"

"Đương nhiên rồi. . . . . ."

Park Dohyun có vẻ mệt mỏi, mắt nhắm hờ, bàn tay nắm lấy tay Son Siwoo cũng thả lỏng. Hắn dường như đang ngủ quên.

Son Siwoo không nói nữa, tùy ý để Park Dohyun nắm tay mình. Sau mười hai giờ, ngoài cửa sổ chỉ có một hoặc hai tiếng còi xe chạy qua. Khi mái hiên cửa sổ lộ ra mặt trăng một nửa hình lưỡi liềm trên trời, Park Dohyun cuối cùng cũng buông tay ra.

Son Siwoo cẩn thận rút tay ra, rón rén đi về phía cửa. Khi về đến nhà cởi áo khoác ra, anh ngửi thấy mùi bia thoang thoảng trên cổ áo.

Sau đó anh chợt nhớ tới gió sông thổi tung mái tóc xõa xuống trước trán Park Daohyun khi đang uống rượu, nhớ đến đôi mắt sáng của Park Dohyun cùng dáng vẻ thỉnh thoảng cúi đầu mỉm cười khi nghe anh nói.

Anh lại đưa vạt áo khoác lên chóp mũi cẩn thận ngửi, quả nhiên vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên người Park Dohyun.

"Mùi là một phương tiện nhận dạng quan trọng."

Vừa rồi ở bờ sông, Son Siwoo đã nói với Park Dohyun như thế.

"Sao nghe giống chó thế?" Park Dohyun cười, giơ tay lên trước mũi Son Siwoo: "Vậy anh nhận ra cái gì?"

Son Siwoo giả vờ ngửi thấy, chờ Park Dohyun nửa mong đợi nhìn anh, khóe miệng cong lên xấu xa nói: "Cậu đoán xem."

"Đúng là người xấu." Park Dohyun nói.

Những câu trả lời không thể đưa ra vào thời điểm đó, giờ đây đã có sẵn.

Son Siwoo trong lòng phỉ nhôt chính mình bị Park Dohyun cuốn hút có phần biến thái, nhưng tâm tình lại rất tốt mỉm cười.

Nhận ra được cái gì?

Nhận ra Park Dohyun là một kẻ mất trí có can đảm thực hiện hai cú đứng nghiêm nhảy xa từ tầng hai tám.

Khi không có việc gì làm vào chiều thứ bảy, Park Dohhyun đã khoe hai vé vào lol park, sáng thứ tư buồn ngủ muốn chết cuối cùng ở trong xe Park Dohyun đã ngủ nửa tiếng. Vào một buổi tối thứ hai khác khi trời mưa to, Son Siwoo lao ra khỏi cửa công ty với chiếc cặp không mang theo ô, Park Dohyun đứng ở phía trước xe cầm ô, đút tay vào túi bộ dáng lạnh lùng đứng lại.

Vẫn còn hơn một tháng nữa mới đến vụ cá cược ba tháng của Park Dohyun, nhưng Son Siwoo đã bắt đầu rung lên hồi chuông cảnh báo trong lòng.

Park Dohyun càng đến gần, anh càng trở nên khó xử.

"Có người không mang theo ô." Park Dohyun bước tới, che ô cho Son Siwoo.

Son Siwoo cúi đầu bĩu môi: "Cũng không biết sáng nay trong thang máy ai đã thề với tôi rằng trời sẽ không mưa."

"Cho nên tôi tới đây để cứu anh Siwoo." Thấy giữa hai người vẫn còn một khoảng cách nhỏ, Park Dohyun đặt bàn tay to lớn của mình, đỡ lấy vai Son Siwoo, nhưng cũng không áp sát vào lưng anh, "Tôi làm tốt chứ?"

Son Siwoo đá vào vũng nước, không chút thương tiếc đến đôi giày da trên chân: "Biến đi, phiền chết đi được."

Park Dohyun mỉm cười, nhưng động tác tay lại đem Son Siwoo đến gần hơn. Son Siwoo âm thầm dùng sức, phản đối mà mở ra khoảng cách.

"Lại gần hơn đi, nếu bị ướt sẽ bị cảm." Park Dohyun siết chặt cánh tay của Son Siwoo, "Anh Siwoo cũng không muốn đến bệnh viện mà đúng không."

Son Siwoo hết cách, khẽ cắn môi, thả lỏng.

Hai cơ thể nhẹ nhàng áp vào nhau, dần dần ấm lên nhờ sự ma sát của quần áo. Trái tim của Son Siwoo bị nhiệt độ cơ thể của Park Dohyun cắn một cái, cảm giác ngưa ngứa, khiến não anh như đông cứng trong giây lát.

Ngồi trong xe, hệ thống máy sưởi thổi trên đầu, anh lại từ trạng thái trống rỗng trở nên mơ màng muốn ngã xuống.

"Park Dohyun, cậu không cần phải..." Anh ôm đầu, quyết định nói mấy lời vào lúc này mà không cần nhìn.

"Tôi làm không tốt sao?" Park Dohyun nhìn về phía trước, không hề bị ảnh hưởng bởi sự khước từ trong lời nói.

"Không phải..." Son Siwoo che mắt lại.

Park Dohyun liếc nhìn anh: "Vậy tôi làm tốt chứ?"

Son Siwoo đưa tay từ mắt xuống miệng, che nó lại.

"OK, tôi hiểu rồi." Park Dohyun cười rộ lên.

Son Siwoo không còn cách nào khác, che mặt lại thở dài một hơi.

Được rồi, có thể làm gì đây? Son Siwoo muốn xong cmn đời rồi, nghĩ xong tức giận giơ nắm đấm với Park Dohyun.

"Kỳ thật một người có được chọn hay không là vấn đề của lý thuyết xác suất."

Sau khi tắm nước nóng, Son Siwoo nhận được tin nhắn từ Park Dohyun.

Anh tạm dừng động tác lau tóc lại, trả lời: "?"

"Theo phán đoán khách quan nhất, xác suất của mỗi phương án được chọn là như nhau, tức là một sự kiện có khả năng xảy ra như nhau."

Son Siwoo trả lời: "Phát điên cái gì vậy?"

"Nhưng là con người, không thể khách quan như vậy được."

"Một số người sẽ ưu tiên một lựa chọn nhất định ngay lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí còn cho họ 100% cơ hội được chọn."

Trái tim của Son Siwoo run lên, không hiểu sao anh không muốn biết Park Dohyun nói gì.

Vì thế anh đặt điện thoại xuống, vội vã quay lại phòng tắm để sấy tóc.

Gió nóng thổi qua tai tiếng mạch đập lại càng phát ra rõ ràng.

Sau khi tóc khô một nửa, Son Siwoo tắt máy sấy tóc. Mặt bị gió thôit nóng bừng, nhanh chóng bước ra ban công, hy vọng tranh thủ cơn gió đêm để làm cho chính mình bình tĩnh lại.

Park Dohyun không ở ban công. Không có bóng dáng nào trong tầm nhìn.

Bình tĩnh đi, Son Siwoo, xốc lại tinh thần thôi. Anh tự nhủ.

Âm thanh thông báo của điện thoại di động vang lên từ trong phòng khách, màn hình sáng lên như đèn mồi thu hút bầy cá có tính hướng sáng vào ban đêm.

Son Siwoo giọng điệu chậm rãi, lẩm bẩm vài câu chửi bới không nhã nhặn, trợn mắt khinh bỉ, vẫn không nhịn được đi đến ghế sofa lấy điện thoại di động.

"Nhưng không phải lựa chọn nào cũng may mắn như vậy, nên để đạt 100%, họ cần phải làm tốt hơn."

Park Dohyun nói như thế.

Son Siwoo rít lên một tiếng, hít một hơi thật sâu.

"Ya, đừng nói những điều vô nghĩa như vậy nữa Park Dohyun." Anh gõ bàn phím đến mức móng tay tê dại.

Park Dohyun chậm chạp không trả lời.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói: "Được rồi, cứ theo lời anh mà làm đi ^^"

Thỏa hiệp không mang lại cho Son Siwoo sự yên tâm. Ngược lại một nỗi lo lắng dâng lên trong lòng anh. Một ngụm nước cũng không đủ để giảm bớt, ngay cả một cốc nước cũng không được. Son Siwoo gào lên một tiếng, rồi ngã xuống ghế sofa giống như một con cá mặt trăng.

Hơn mười giây sau, có tiếng gõ cửa nặng nề.

Chắc hẳn là Park Dohyun. Son Siwoo thậm chí còn không cần phải suy nghĩ.

Nhưng cửa thì vẫn phải mở.

Anh xoa mặt, mở khóa cửa. Park Dohyun ở ngoài cửa có vẻ sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy anh.

"Anh không sao chứ." Park Dohyun hỏi.

"Tất nhiên là tôi không sao rồi!"

Park Dohyun đem thân mình chen qua cửa nhà anh: "Vậy anh tên gì?"

"Đi ra ngoài, tôi đã cho cậu vào chưa?" Son Siwoo tức giận đẩy vai Park Dohyun.

Không đẩy nữa.

Son Siwoo không còn vùng vẫy nữa, nằm ngửa trên ghế sofa ôm gối.

"Có phải là vì tin nhắn tôi gửi không?" Park Dohyun đóng cửa lại, thấp giọng hỏi.

Son Siwoo ném chiếc gối về phía Park Dohyun: "Câm mồm hoặc ra ngoài."

"Nhưng rõ ràng là anh không cần phải mở cửa, Siwoo," Park Dohyun bước đến ghế sofa, ngồi xuống dựa lưng lên ghế sofa, cúi đầu nhìn mí mắt của Son Siwoo đang run rẩy vì nhắm mắt, "Anh biết rõ đó là tôi."

Son Siwoo đã hoàn toàn kết thúc.

"Lịch sự, đó là phép lịch sự."

Hai người trong lúc nhất thời đều không có gì nói để tiêu khiển. Nhưng lần này sự im lặng không còn xấu hổ như đêm đó nữa, mà là sự im lặng chết tiệt.

Cuối cùng, trước khi trái tim Son Siwoo nhảy lên trước mặt Park Dohyun, đã mở miệng: "Tin nhắn, có ý gì?"

Park Dohyun nghiêng đầu, hai tay tạo thành hình chữ thập để lên trên đùi, ngả cổ, chớp mắt vài cái. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, thu lại ý cười, có chút khẩn trương.

"Nói ra thì không còn thú vị nữa rồi." Hắn nói.

Sun Shiyou vung tay hung hăng tát mạnh một cái lên đùi Park Dohyun.

Park Dohyun nhận cái tát mà không hề thay đổi sắc mặt.

"Không nói thì cút đi." Son Siwoo nói.

Park Dohyun im lặng trong vài giây. Hắn đi vòng qua ghế sofa, kéo chiếc gối che mặt Son Siwoo xuống ngực, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Son Siwoo.

Giống như một chú khỉ nhỏ, một chú khỉ nhỏ đáng yêu.

Hắm mím môi nhịn cười, nhưng lại không nhịn được. Son Siwoo bị phản ứng của hắn làm cho bối rối, sắp sửa đứng dậy, lại bị Park Dohyun giữ lại, không thể cử động.

Bọn họ mặt đối mặt.

Sau đó Park Dohyun thấp giọng nói:

"Son Siwoo, cho dù có bạn trai đi chăng nữa, vẫn hãy chọn tôi."

Đêm đó, Son Siwoo bị mất ngủ.

Vất vả lắm mới chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ vẫn là tên Park Dohyun đáng nguyền rủa. Cảnh tượng cả hai thân thiết hiện lên trong tâm trí tôi như một chiếc đèn lồng quay tròn, cực kỳ chân thực. Tuy nhiên ở cuối giấc mơ, Park Dohyun thứ hai lại xuất hiện một cách kỳ lạ.

"Park Dohyun" này cũng chuyển đến đối diện anh hai năm sau đó, nhưng trong giấc mơ Son Siwoo đã có bạn trai vào thời điểm đó.

Anh và bạn trai chung sống rất tốt, nhưng Son Siwoo luôn cảm thấy thiếu điều gì đó. "Trông hai người không giống một cặp đôi đang yêu cuồng nhiệt, giống như sắp ly hôn hơn." Những người quen của hai người họ đều nói như vậy.

Son Siwoo coi đó là di chứng của bản thân sau khi hồi tâm hoàn lương, không để ở trong lòng.

Thế nhưng sự xuất hiện của "Park Dohyun" vẫn khiến cuộc sống của anh hoàn toàn xáo trộn.

Bạn trai sẽ không cùng anh xem trận đấu, "Park Dohyun" cùng anh thảo luận đến quên thời gian; bạn trai cũng không đến đón anh sau giờ làm, nhưng "Park Dohyun" lại có thể tìm lấy cái cớ "Tiện đường", mỗi ngày đều ở bãi đổ xe của công ty chờ anh.

Hắn đưa người bị dạ dày Son Siwoo đi đến bệnh viện, nấu món cháo bí ngô hương vị bình thường cho Son Siwoo; hắn cũng đi dạo bên sông với Son Siwoo, người đã nghỉ việc, và uống cả chục cốc bia trong gió đêm.

Bọn họ thích làm cho đối phường cười, cũng thích tỏ ra kỳ quặc; họ không bao giờ nói những điều tốt đẹp với nhau một cách nghiêm túc, chỉ có thể ngượng ngùng không tự nhiên nói dùng khuôn mặt không thể nhịn cười nói với đối phương: Thật ra tôi cũng thích cậu/anh.

Bọn họ còn có một lần hôn môi bất thành, ngay tại trên ghế sofa trong nhà Park Dohyun. Sau đó Son Siwoo nói với hắn: " Thật xin lỗi, Park Dohyun, nếu tôi gặp cậu trước, tôi sẽ chọn cậu."

Giấc mơ kết thúc ở đây.

Và khi Son Siwoo tỉnh dậy sau giấc mơ, anh nhận ra rằng đây hoàn toàn không phải là một giấc mơ.

Mọi chuyện trong giấc mơ đều thật sự đã xảy ra.

Là Park Dohyun đã quay lại ba năm trước, làm tất cả những điều đó.

Hai dòng ký ức đập vào não Son Siwoo, khiến anh hỗn loạn không chịu nổi. Trong một bộ ký ức anh mới gặp Park Dohyun một năm trước, cũng chính là nửa sau của giấc mơ, trong bộ ký ức còn lại anh đã có bạn trai ba năm trước thì quen biết Park Dohyun.

Sau đó anh nhớ lại Park Dohyun người mà anh gặp ba năm trước đã hai lần nhảy từ ban công - Anh từng nói với Park Dohyun, người anh gặp một năm trước, rằng một lần lò nướng ở nhà anh phát nổ, nổi lên hỏa hoạn; anh cũng từng kể với hắn, anh từng đau dạ dày đến ngất xỉu, phải nằm viện gần nửa tháng.

Vì vậy việc Park Dohyun nhảy khỏi ban công căn bản là biết trước được.

Nhưng tại sao có rất nhiều phương pháp hợp lý khác, Park Dohyun lại xem nhẹ toàn bộ. Hắn đã chọn phương pháp ngu ngốc nhất để bù đắp khoảng thời gian đã bỏ lỡ.

Điều này không giống Park Dohyun chút nào.

Nhưng người này cứ lần này đến lần khác làm như vậy, dùng phương thức điên rồ nhất.

Son Siwoo khịt mũi, tự an ủi: Park Dohyun có thể du hành xuyên thời gian, có lẽ hắn sẽ không thể nhảy chết.

Ngay khi anh định gọi điện cho Park Dohyun để xác nhận tất cả nhưng suy nghĩ kỳ là của bản thân, thì bên ngoài phòng ngủ vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Son Siwoo vội vàng đi xem, chỉ thấy cây xương rồng trên ban công của mình đã rơi xuống đất, Park Dohyun đang ngồi bên cạnh, cau mày.

Trông khá là đau đớn.

Park Dohyun nhận thấy có người đang đến, ngẩng đầu, thấy Son Siwoo trên mặt không có biểu cảm gì, như thể không phải hắn đang từ tầng hai tám nhảy xuống, mà chỉ là nhảy xuống hai bậc thang vậy.

"Bây giờ anh mới thật sự là gặp em lần đầu tiên."

Park Dohyun nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Son Siwoo tuy sợ hãi rất nhiều nhưng vẫn cảm thấy khó tin, anh thận trọng bước tới, đá một cước thật mạnh vào đùi Park Dohyun.

Chỉ thấy khuôn mặt của Park Dohyun nhăn lại ngay lập tức, hít mấy hơi thật mạnh.

"Thật sự là vậy..." Son Siwoo chớp mắt kinh ngạc.

"Không phải, sao cậu có thể..." Son Siwoo ôm đầu, "Cậu, ừm? Sao cậu có thể?"

"Em cũng không biết, ngày đó anh nói xong câu đó, em trở về ngủ, khi tỉnh lại đã là ba năm trước."

Son Siwoo trợn mắt, chợt nhớ ra điều gì đó.

"Vậy cậu biết tôi có bạn trai rồi mà vẫn cùng tôi..."

Park Dohyun nhìn chằm chằm vào anh.

"Son Siwoo, là anh nói mà."

"Nếu gặp em trước, thì sẽ không phát sinh chuyện gì với anh ta, không phải sao?"

Son Siwoo hỏi: "Vậy tại sao đột nhiên trở về, không phải nói cậu nói đánh cược ba tháng sao?"

"Em không biết," Park Dohyun vẫn cứ nói như thế.

Sau đó hắn vịn vào khung cửa sổ đứng dậy, nhìn Son Siwoo vì khiếp sợ mà trợn tròn mắt, giống như đùa mà nói: "Có lẽ vụ cá cược đã có kết quả từ trước."

"Đang nói nhảm gì thế? Đừng có mất trí." Son Siwoo lùi lại một bước.

Park Dohyun không chịu khuất phục: "Ai là người thắng, Siwoo."

"Tất nhiên là tôi." Son Siwoo nhìn lên trần nhà.

"Phải không?" Park Dohyun nói, "Vậy thì hãy nhìn vào mắt em lặp lại lần nữa."

Son Siwoo nghĩ thầm, cái này căn bản không phải việc gì khó.

Vì thế anh cúi đầu xuống, chạm phải ánh mắt của Park Dohyun.

"Dohyun không đạt được 100%."

Anh nói.

Park Dohyun tỏ ra thất vọng hiếm thấy. Có vẻ như hắn thật sự tin lời Son Siwoo.

Đầu óc xem ra đúng thật là bị hỏng rồi. Son Siwoo nghĩ.

Chỉ có một lựa chọn duy nhất cho câu hỏi trắc nghiệm. Anh nghĩ lại.

"Kỳ thật có được người ta chọn hay không là vấn đề của lý thuyết xác suất."

"Theo phán đoán khách quan nhất, xác suất của mỗi phương án được chọn là như nhau, tức là một sự kiện có khả năng xảy ra như nhau."

"Nhưng là con người, không thể khách quan như vậy được."

"Một số người sẽ ưu tiên một lựa chọn nhất định ngay lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí còn cho họ 100% cơ hội được chọn."

"Nhưng không phải lựa chọn nào cũng may mắn như vậy, nên để đạt 100%, họ cần phải làm tốt hơn."

Son Siwoo lặp lại điều Park Dohyun đã nói "ba năm trước".

"Nhưng mà, Dohyun nim, có vẻ như anh đã bỏ qua một tình huống."

Son Siwoo bấm số điện thoại của người bạn trai đang trong tình trạng sắp chia tay với mình.

"Này, chúng ta chia tay đi. Vậy nha." Son Siwoo nói với đầu bên kia điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại nói: "Vậy là em đã tìm được cái mà em gọi là tình yêu rồi à?"

"Đương nhiên khi yêu thì phải nói chuyện tình yêu." Son Siwoo tiếp tục nói, không để ý đến Park Dohyun đang đến gần.

"Anh còn tưởng rằng em không còn là người ngây thơ như vậy nữa." Người kia nói.

Son Siwoo chưa kịp nói gì, Park Dohyun đã giật lấy điện thoại di động của anh rồi cúp máy. Anh chưa kịp phản ứng, Park Dohyun đã đẩy anh xuống ghế sofa.

"Không phải anh nói em thua rồi sao?"

Son Siwoo tránh ánh mắt trực tiếp của Park Dohyun.

Anh chỉ nói: "Ban công, về sau nếu lại nhảy xuống thì chuẩn bị bị xương rồng đâm chết đi."

Park Dohyun bất lực sau khi bị Son Siwoo gây sức ép, chỉ có thể đưa tay ra kéo mặt Son Siwoo lại.

"Không phải còn hơn một tháng nữa mới đủ ba tháng sao?" Son Siwoo vỗ vỗ khuôn mặt đang cứng đờ vì cố chấp của Park Dohyun, "Người làm câu hỏi không thể kiểm tra đáp án của mình thêm vài lần nữa sao?"

"Có thể nha." Park Dohyun nói.

"Kiểm tra đi, nếu không phải Park Dohyun, thì đó là câu trả lời sai."

Son Siwoo không chống đỡ được những gì Park Dohyun nói vào tai anh. Anh đẩy mặt Park Dohyun ra, đặt cả hai tay lên miệng Park Dohyun, như thể sợ rằng hắn sẽ không đợi anh nói xong câu tiếp theo liền hôn môi.

"Chứng nhận." Son Siwoo nói.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro