Kề vai sát cánh

Sau một hồi suy nghĩ, cũng không cần chờ đến hôm sau, anh quyết định đi thẳng tới Bạch Nguyệt Cung để gặp Thu Nguyệt luôn.
Khi vừa đến Bạch Nguyệt Cung, anh thấy thúc phụ cũng đang ở đó. Anh lễ phép hành lễ với Hằng Nga thượng thần cũng là *nhạc mẫu của anh và thúc phụ.
-Thần nhi bái kiến nhạc mẫu, thúc phụ.
-Bái kiến thượng tiên. Nhạc mẫu nói.
-Thượng tiên. Thúc phụ nói.
-Thần nhi muốn được gặp Thu Nguyệt một lác được không ạ?
-Nó ở bên trong đào viên, nhưng có thuyết phục được con bé hay không thì phải dựa vào chính bản thân ngài rồi. Nhạc mẫu nói.
-Tạ ơn nhạc mẫu . Nói rồi anh liền lập tức đi vào bên trong đào viên .
Một lác sau tại đào hoa viên...
-Thu Nguyệt! Thu Nguyệt!
Lúc này cô cùng với A Ly cũng vừa hay bước ra
-Thượng tiên có chuyện gì sao?
-Nàng đừng gọi ta là thượng tiên nữa được không? Ta là phu quân của nàng mà. Nàng hãy tha lỗi cho ta có được không?
-Ngài không có lỗi. Lỗi do thần. Thân là một người vợ mà lại không thể đem lại hạnh phúc cho phu quân của mình thần cảm thấy rất tự trách. Thần thiết nghĩ hãy để người khác thay thế thần đem lại hạnh phúc cho ngài. Thần là một người vợ thất bại nên mới bị phu quân của mình lạnh nhạt, điều đó quả thật còn tồi tệ hơn cả chửi mắng hay đánh đập. Thần cũng xin ngài đừng đến đây nữa. Có lẽ sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa đâu.
Lúc này anh liền quỳ xuống trước mặt cô, thấy vậy cô và cả A Ly vội vàng quỳ xuống, cô nói:
-Thượng tiên ngài đừng làm vậy, nếu không thần sẽ bị mắc trọng tội đó, xin ngài hãy đứng lên đi. Cô nói.
Anh nghe vậy như đã hiểu được điều gì đó nên đã lập tức đứng dậy, cô và cả A Ly lúc này cũng đứng lên theo.
-Thượng tiên xin ngài hãy về đi ạ! Cô nói.
-Ta đã hiểu ra mọi thứ, ta biết Thu Nguyệt và Thu Hương đều là cùng một người, nhưng bởi vì hai người sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau nên tính cách có hơi trái ngược nhau một chút nhưng điều là những nữ nhân mạnh mẽ . Thu Hương cũng có khuyết điểm và ưu điểm, nàng cũng vậy. Nhưng dù là Thu Hương hay Thu Nguyệt thì vẫn là người ta yêu nhất. Ta đã suy nghĩ rất kỹ, ta hi vọng nàng cũng sẽ suy nghĩ lại. Ta sẽ đợi nàng, không cần biết bao lâu ta cũng sẽ đợi nàng. Anh nói rồi bỏ đi.
Hôm nay tiên đế đột nhiên cho triệu tập mọi người tới đại điện. Anh không biết lại có chuyện gì nữa đây.
-Bái kiến tiên đế! Bái kiến vương mẫu nương nương! Mọi người cùng đồng thanh.
-Hôm nay ta triệu tập mọi người đến là vì chuyện Diêm La thái tử cũng chính là con trai của Diêm Vương sắp tới sẽ lên đây thách đấu với Song Tiên Phối của Quân nhi . Nghe nói hắn ta cùng với phu nhân của hắn ta vừa mới luyện ra được một bộ pháp tên là Tâm Linh Thông thì phải. Còn nữa lần này hắn đơn giản chỉ là muốn so tài thôi.
-Muốn hạ bệ người trên tiên giới chúng ta thì có. Một thượng thần trong đó nói.
-Tâm Linh Thông sao? Thúc phụ hỏi.
-Ừm . Tiên đế vừa gật đầu vừa nói.
-Nếu đã thách đấu Song Tiên Phối thì hãy để Thần Quân thượng tiên ngài ấy cùng với Thuỵ Du thượng tiên, hai người họ hợp tác với nhau là được rồi. Dù sao thì Thuỵ Du thượng tiên cũng đã từng đọc qua bộ pháp này một lần khi qua phủ của Thần Quân thượng tiên chơi. Thần tin rằng với sự thông minh của ngài ấy đọc một hiểu mười cộng với sự thân thiết với nhau từ nhỏ hai người họ mà hợp tác sẽ là bộ đôi hoàn mỹ đánh cho tên Diêm La thái tử kia cùng phu nhân của hắn thua khâm phục khẩu phục. Kim Luân thượng thần đề nghị.
Trong lúc Kim Luân thượng thần nói anh có để ý Thuỵ Du cô ta liếc qua nhìn anh. Anh lúc này xoay qua ra hiệu với thúc phụ, thúc phụ thấy thế lúc này mới lên tiếng:
-Song Tiên Phối bộ pháp này không phải ai cũng có thể hợp tác được với nhau, phải cực kỳ ăn ý với nhau. Hơn nữa cả nam lẫn nữ khi tập bộ này phải luyện tập với nhau rất lâu mới được. Thần có ý kiến hãy để Thần Quân thượng tiên cùng với Thu Nguyệt thượng thần hai người họ với nhau đi ạ. Dù sao thì mọi người cũng thấy rồi đó gần ba ngàn năm trước hai người họ đã từng dùng bộ pháp này đánh bại tên Ma Vương kia. Hơn nữa lần này là lại Diêm La thái tử cùng với phu nhân của hắn. Là vì là phu phụ với nhau nên chắc chắn hai người bọn họ sẽ rất ăn ý với nhau, nên để phu phụ nhà Thần Quân thượng tiên lên đấu là điều tốt nhất.
-Bào đệ....Kim Luân thượng thần lúc này xoay qua nhìn thúc phụ chuẩn bị nói gì đó thì bị anh cắt lời.
-Thúc phụ nói rất đúng và rất hợp lý. Thần nhi nghĩ nếu để thần cùng với Thu Nguyệt nàng lên đấu thì cơ hội thắng sẽ cao hơn.
-Ừm. Tiên đế gật đầu, rồi bất giác lấy tay mình vuốt nhẹ bộ râu của mình một cái.
-Thần thấy Kim Linh thượng thần nói rất đúng dù sao thì đây là bộ mặt của tiên giới chúng ta. Chúng ta chắc chắn không được khinh suất. Phi Long lúc này cũng lên tiếng đồng ý.
-Phải đó thần cũng đồng ý kiến..... Thần cũng vậy.... Thần cũng vậy... Tất cả các thượng thần khác đều nhất trí.
-Nhưng Quân nhi và Nguyệt nhi đang như thế này làm sao mà có thể...
-Để thần và Kim Linh thượng thần đi thuyết phục con bé là được mà. Nhạc mẫu nói.
Trong mấy ngày qua đều được rất nhiều người thuyết phục. Từ nhạc mẫu, thúc phụ, Phi Long, Tuyết Y rồi kể cả Tiên đế và Vương mẫu nhưng cô đều một mực từ chối, còn bảo rằng hãy để Thuỵ Du cô ta cùng anh lên thi đấu nữa. Anh cũng đã vài lần đến nói chuyện với cô, mong cô có thể cùng anh lên thi đấu nhưng cô vẫn một mực từ chối. Tính cách Thu Nguyệt quả là rất cứng rắn không dễ mềm lòng như Thu Hương.
Bởi vì Thu Nguyệt đã từ chối nên tiên đế đành phải để Thuỵ Du cô ta lên đấu cùng anh .
Trước lúc lên đài anh còn nhìn thêm một lần nữa xem cô có xuất hiện ở tại xung quanh hay không, quả nhiên là không. Cuối cùng anh đành phải lên đài cùng với Thuỵ Du.
-Cuối cùng thì cũng có thể nhìn thấy sự lợi hại của bộ pháp Song Tiên Phối rồi. Tên Diêm La thái tử kia lên tiếng.
-Vậy thì đã làm ngươi thất vọng rồi, chỉ có thể hai đấu hai bởi vì người có thể cùng với ta phối hợp ăn ý Song Tiên Phối cô ấy không có ở đây.
-Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Mọi người bên dưới láo nháo hết cả lên.
-Thần Quân huynh, không sử dụng Song Tiên Phối là sao? Thuỵ Du cô ta hỏi anh. Anh chưa kịp trả lời thì tên Diêm La thái tử kia đã lên tiếng trả lời cho cô ta:
-Song Tiên Phối và Tâm Linh Thông hai bộ pháp này phải do hai người tập luyện với nhau rất lâu và phải cực kỳ ăn ý với nhau mới có thể phát huy tuyệt đối được . Thôi được rồi chúng ta đấu cặp thôi không cần phải dùng hai bộ pháp này đâu. Coi như hôm nay ta không có duyên lĩnh giáo được Song Tiên Phối của ngài. Để cho công bằng ta và phu nhân của ta cũng sẽ không dùng Tâm Linh Thông.
-Ngươi là người rất quân tử. Được vậy thì hãy bắt đầu đi. Anh nói.
Mặc dù là không dùng chiêu pháp Tâm Linh Thông nhưng dù sao thì hai người bọn họ vẫn là vợ chồng tập luyện với nhau rất nhiều năm và độ ăn ý cũng rất cao nên anh và Thuỵ Du cô ta yếu thế hơn. Bởi vì không ăn ý với nhau mà Thuỵ Du cô ta mém rớt xuống đài nhiều lần. Bởi vì được anh cứu nhiều lần nên cô ta mới không bị rớt xuống đài. Lúc này tên Diêm La thái tử kia lợi dụng lúc anh tập trung đang đang đánh với hắn, dùng sức nhỏ của mình nhanh chống truyền cho phu nhân của hắn. Phu nhân của hắn nữ nhân này cũng thật lợi hại, võ công cũng phải ngang ngửa với Thuỵ Du cô ta, nên chỉ cần một chút xíu sức nhỏ từ tên Diêm La thái tử kia cũng khiến Thuỵ Du cô ta sắp bay ra khỏi sàn đấu. Thừa thắng xong lên cô ta định sẽ đẩy luôn Thuỵ Du xuống sàn đấu, nhưng bên đây anh đang trong thế đánh với tên Diêm La thái tử kia không có cách nào đỡ giúp cô ta, anh trong đầu lúc này nghĩ trận này thua rồi thì đột nhiên có người bay lên đỡ sau lưng của Thuỵ Du cô ta, giúp cô ta trụ lại trên sàn đấu. Anh xoay qua thì nhìn thấy Thu Nguyệt . Lúc này hai bên mới ngừng đánh.
-Ta sẽ thay thế cho Thuỵ Du thượng tiên. Thu Nguyệt nói.
-Ngươi là ai? Nữ nhân kia hỏi.
-Không phải các người muốn được nhìn thấy sự lợi hại của Song Tiên Phối sao? Nàng ấy chính là phu nhân của ta. Chỉ có nàng ấy mới có thể cùng ta phát huy được sức mạnh của bộ Song Tiên Phối này thôi.
-Được vậy thì chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Lần này mới là lần đánh thật sự.
-Các người không muốn nghỉ ngơi một chút sao? Hay là vậy đi, ngày mai chúng ta đánh tiếp được không? Vì dù sao phu nhân của ta cũng vừa mới lên đài theo lẽ mà nói sẽ không cân sức cho lắm.
-Được vậy ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục.
Riêng về phần của cô thì hôm nay cô đã bị Tuyết Y thuyết phục ra xem buổi đấu. Cô cũng muốn biết buổi đấu diễn ta thế nào. Sau khi ra thì thấy bên đội của chàng và Thuỵ Du thượng tiên có vẻ yếu thế hơn. Cũng phải vì họ không có tâm linh tương thông với nhau. Lúc đó vì thấy Thuỵ Du thượng tiên sắp bị rớt xuống sàn đấu rồi cô mới vội vàng ra mặt đỡ cho ngài ấy. Dù sao cũng đã lỡ rồi nên cứ coi như vì tiên giới cô quyết định đánh nốt trận này. Sau khi trở về cô cứ tưởng chàng sẽ qua Bạch Nguyệt Cung để xin cô tha thứ nhưng cô đã lầm. Chàng đã không làm thế, mặc dù cô đã cố gắng đợi nhưng cũng không thấy bóng dáng của chàng. Qua luyện tập cùng cô chàng cũng không qua. Chàng giận cô rồi sao?
Ngày hôm sau khi lên đài, chàng đưa lại cho cô cây sáo rồi nói:
-Ta nghĩ nàng cần thứ này.
Cô nhận từ chàng cây sáo rồi nhìn nó một lác . Lúc này trận đấu cũng đã chính thức bắt đầu. Phu phụ bọn cô phối hợp rất ăn ý với nhau, khiến cho tên Diêm La thái tử kia phải nể phục nói:
-Đây mới đúng là trận đấu thật sự, tốt lắm . Phu nhân chúng ta phải cẩn thận nhé.
-Vâng. Nữ nhân kia nói.
Cô tuy võ công và chiêu thức không bằng Thuỵ Du thượng tiên nhưng vì phối hợp quá ăn ý với chàng nên khiến cho bên kia hai người họ khó lòng có cơ hội tìm được khe hở để phá trận, mà ngược lại còn mém chút bị cô và chàng đánh đến đỡ không nổi .
-Nếu cứ như thế này sẽ rất hao sức , hơn nữa hình như bọn họ muốn chúng ta hao sức để ra tuyệt chiêu, chúng ta nên đánh nhanh thắng nhanh thì hơn, không để cho bọn họ ra chiêu. Cô nói nhỏ với chàng .
-Được.
Nói rồi chàng lúc này nắm lấy tay cô, cô chủ động bay lên quơ chân đá vào người hai người bọn họ một cái thật mạnh. Vì quá bất ngờ nên bọn họ bị lùi mấy bước. Lúc này chàng nắm lấy tay cô, chàng nâng cô quay một vòng trên không, chân cô cũng không quên đạp hai người bọn họ một cái thật mạnh. Sau đó quay trở về, xoay thêm một vòng nữa cô đứng gọn vào lòng chàng. Tay phải của hai người luồn vào nhau. Sau đó cô dùng chính cây kiếm trúc của mình chỉ thẳng về hướng của hai người bọn họ, lúc này tay còn lại của hai người cùng nhau chưởng mạnh thêm một phát nữa, cú chưởng được đánh ra có lực rất mạnh khiến hai người bọn họ phải né tránh. Bọn họ cũng không phải dạng vừa. Nữ nhân kia lúc này bất ngờ bay lên một chân đứng lên lòng bàn tay của Diêm La thái tử kia. Nói là đứng nhưng thật sự là nhón chân, hay nói chính xác hơn là cô ta chỉ chạm nhẹ mũi giày của mình lên lòng bàn tay của tên thái tử kia. Thân hình cô ta nghiêng hẳn về phía trước. Cô để ý hình như bên dưới tên thái tử kia đang cố truyền khí công cho nữ nhân này. Tên thái tử kia chỉ đứng làm trụ đỡ nhắm mắt lại và truyền khí công cho cô ta, cô ta lúc này chỉ có việc ra đòn đánh về phía phu phụ bọn cô. Nhưng cô cảm nhận được đòn đánh của cô ta lúc này lực rất mạnh.
Phu phụ bọn cô lúc này vẫn đang phải đỡ chiêu của cô ta thì , đột nhiên giọng nói của chàng truyền đến bên tai cô. Chàng đã dùng thuật Tâm Thuật, là một chiêu thức hai người không cần phải mở miệng nhưng vẫn nghe được tiếng nói của đối phương, đây là một trong những chiêu thức có trong Song Tiên Phối. Cũng giống như Tâm Linh Thông của bọn họ, Tâm Thuật của Song Tiên Phối cũng phải cần đến độ cực kỳ tâm linh tương thông với nhau.
-Tâm Linh Thông bộ võ công này nghe cái tên chắc nàng cũng hiểu rồi, cả hai phải tâm linh tương thông với nhau. Đừng tưởng hắn ta chỉ có đứng truyền nội công, thật ra là mỗi một chiêu nữ nhân kia xuất ra đều là do hắn ta bên dưới điều khiển cho cô ta đánh đó, tưởng một người đánh nhưng thật chất ra là hai người.
-Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
-Ta cũng đang nghĩ cách đây.
-Chàng còn nhớ chiến thuật trong Thần Chiến game bên dưới nhân gian của chàng không?
-Chiến thuật nào?
-Phá trụ.
-Phá trụ?
-Phải. Tên Diêm La thái tử kia chẳng phải là trụ sao, chúng ta phá trụ chính thì mới có thể nhào vào diệt được các tướng địch.
-Vậy nàng đánh trụ ta diệt tướng. Cẩn thận.
-Được ta hiểu rồi. Cô lúc này gật đầu nhìn chàng.
Chàng lúc này nắm lấy tay cô xoay một vòng . Có lẽ bọn họ đã biết chiêu thức này nên định nắm chân cô nhưng đó lại chính là điều chàng và cô muốn. Lúc này thì tên Diêm La thái tử kia ngưng việc truyền nội công cho phu nhân của hắn vì phải giữ lấy chân của cô , lúc này chàng nhanh chóng dùng tay kéo phu nhân của hắn tách ra khỏi người tên Diêm La thái tử. Trong lúc tên Diêm La thái tử không để ý vì đang tập trung bên hướng phu nhân của hắn đang đánh nhau với chàng thì ngay lập tức cô đá một phát thật mạnh vào người hắn ta khiến hắn ta chao đảo mặc dù hắn vẫn còn đang nắm lấy chân của cô. Sau đó cô mới rút chân về. Bên này chàng cũng đang khống chế phu nhân của hắn rồi bất ngờ nắm lấy hai tay cô ta dùng sức thật mạnh ném cô ta về phía tên Diêm La thái tử đang đứng. Tên Diêm La thái tử trước đó bị cô đạp một cái thật mạnh khiến hắn ta đã phải lùi mấy bước ra gần sát mép của sàn đấu, cộng thêm với lực mà chàng đã vừa ném phu nhân về phía hắn khiến hắn phải lùi thêm mấy bước nữa. Trong lúc hai người họ chưa kịp phản ứng thì đã bị cô nhẹ nhàng đạp thêm một phát nữa khiến cả hai cùng một lúc văng xuống sàn đấu. Sau khi hai người bọn họ đứng dậy, hắn ta đã tâm phục khẩu phục nói với phu phụ bọn cô :
-Đúng là Song Tiên Phối lợi hại hơn ta tưởng, phu phụ bọn ta thua tâm phục khẩu phục.
-Thật ra thì chiêu thức cuối cùng không nằm trong bộ pháp Song Tiên Phối.
-Hửm? Ta không hiểu cho lắm. Hắn tỏ ra khá là ngạc nhiên và cũng như hắn mọi người có mặt tại đây lúc này cũng rất tò mò.
-Chiêu thức cuối là do ban nảy trong lúc đánh bọn ta đã ra hiệu với nhau thôi. Đây là dựa theo chiến thuật của một trò chơi gọi là "Đẩy Trụ Diệt Tướng". Nhưng phu phụ bọn ta đã kết hợp nó với chiêu thức của Song Tiên Phối để mà đánh ra. Chàng giải thích.
-Quả thật không hổ danh là Quân Nguyệt phu phụ. Xét về độ ăn ý thì nếu hai người đứng thứ hai thì không ai dám nhận đứng thứ nhất. Bọn ta bái phục.
-Nhưng đây có lẽ là lần cuối cùng bọn ta sử dụng bộ pháp Song Tiên Phối này. Ta và nàng đã hưu thê, hôm nay vì chuyện thách đấu mới tái hợp lại với nhau. Sau này bộ Song Tiên Phối này có lẽ không còn là đệ nhất thiên hạ nữa. Chàng nó rồi lặng lẽ xoay người định bước xuống sàn đấu bỏ đi thì bất ngờ chàng quay lại nhìn cô rồi nói:
-Cây sáo này nàng cứ giữ lấy. Sáo không có chủ thì nó cũng không còn tác dụng nữa rồi. Nói rồi chàng xoay người đi thẳng và không quay đầu lại. Cô đứng ở đó chưa kịp phản ứng thì từ đâu có một chiếc phi tiêu phóng về phía cô. Chàng vừa đi được mấy bước thấy vậy liền nhanh chóng xoay người ôm lấy cô rồi la lớn:
-Thu Nguyệt cẩn thận! Ực.
-Chàng không sao chứ? cô vừa hỏi vừa ôm lấy chàng.
-Chúng ta hôm nay coi như đã trả hết nợ cho nhau. Năm xưa nàng vì cứu ta mà đỡ cho ta một cú chưởng . Sau đó xuống dưới nhân gian ta đỡ cho nàng một nhác dao. Nàng sau đó lại tiếp tục đỡ cho ta một phát chưởng. Bây giờ ta trả lại nàng, chúng ta bây giờ không ai nợ ai nữa. Chàng nói xong thì gục xuống người cô. Cô thấy vậy lay lay và gọi tên chàng:
-Thần Quân, Thần Quân chàng không sao chứ, chàng hãy tỉnh dậy đi.

Sau đó chàng được người mang đi trị thương. Còn riêng về cái tên đã phóng phi tiêu cô. Hắn thật ra là bào đệ của tên Ma Vương năm xưa trà trộn vào quân lính đi theo Diêm La thái tử lên đây. Sau đó Diêm La thái tử đã giao hắn lại cho tiên giới để mọi người trên đây muốn xử phạt hắn sau cũng được.
-Hơn một ngày sau lúc này cô đang ở Bạch Nguyệt Cung thì nghe truyền đến một cái tin sét đánh:
-Thần Quân thượng tiên, Thần Quân thái tử băng hà. Trước khi mất ngài đã nhường ngôi vị thái tử cho con của ngài là Cảnh Thần hoàng tử.
Cô lúc này bủn rủn tay chân ngồi bệt xuống đất. Cô đã mất chàng thật rồi sao? Có không biết giữ mất rồi thì hối cũng đã muộn. Một lác sau Kim Linh thượng thần đến nói cho cô biết một việc làm cho cô vui mừng khôn xiết. Ngài ấy nói rằng chàng vẫn còn sống, chỉ là muốn tung tin là chàng đã mất. Vì chàng quyết định sau này sẽ chu du tứ hải có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nơi đây nữa. Sau đó thì Kim Linh thượng thần còn nói với cô ngày mai chàng sẽ ra bến đò Tiên Giang để đi, nếu cô muốn đi thì ngày mai có thể đến đi cùng chàng. Cả ngày hôm đó cô đã suy nghĩ rất nhiều về việc này, cô cũng không biết có nên đi hay không?
Riêng về phần Thần Quân, anh bây giờ cũng đã chán ngán với việc làm thái tử rồi nên đã quyết định xin phụ thân và phụ mẫu cho anh được truyền ngôi cho Cảnh Thần rồi đi du ngoạn, có thể sau này anh sẽ không trở lại đây nữa. Anh muốn để lại tất cả mọi đau khổ ở lại đây bình thản mà sống một cuộc sống không hề bị bó buộc bởi bất kỳ thứ gì. Chuyện anh giả chết chỉ có phụ thân, phụ mẫu, thúc phụ và Cảnh Thần biết và bây giờ là người lái thuyền biết, ngoài ra không còn ai biết nữa.
Ngay hôm sau anh cùng với thúc phụ và Cảnh Thần đã có mặt tại bến đò Tiên Giang. Sau khi nói lời chia tay với hai người bọn họ anh còn cố quay lại nhìn thêm một lần nữa như muốn tìm kiếm điều gì đó. Điều anh tìm có lẽ là cô chăng? Nhưng điều đó là không thể vì cô vốn dĩ đâu biết được rằng anh vẫn còn sống. Anh sau đó buồn bã và quay đầu bỏ lên thuyền. Sau khi vẫy tay chào hai người bọn họ anh mới bước vào mạng thuyền . Anh vào và bước xuống ngồi một chiếc ghế được đặt bên cạnh một cái bàn được đặt ở giữa bên trong căn phòng của thuyền. Vì thuyền rất lớn ngoại trừ phòng này ra thì còn có cả một phòng ngủ.
-Thái tử ngài định đi đâu? Người lái thuyền hỏi anh
-Đi đâu cũng được , ngươi cứ chèo đi đến chỗ nào có phong cảnh đẹp ta muốn xuống thì ta sẽ nói cho ngươi biết.
-Vâng.
Anh ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ của thuyền. Nói là sông chứ thật ra là mây đúng hơn. Bên dưới thuyền toàn là mây. Phong cảnh trên tiên giới có khác thật quá đẹp đi. Anh đang ngồi ngắm phong cảnh thì có ai đó để một đĩa hoa quả và đồ ăn lên bàn. Anh lo ngắm cảnh không xoay qua nhìn vì tưởng đó là người lái thuyền. Anh lúc này vừa ngắm cảnh rồi vừa nói:
-Ngươi cứ để đồ ăn ở đó đi lác ta sẽ ăn sau. Ngươi có thể tiếp tục đi lái thuyền được rồi mặc kệ ta. Nói xong anh lại tiếp tục ngắm cảnh tiếp.
———————————————————————————
*nhạc mẫu: mẹ vợ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: