Chương 5: Lửa dưới sương dày
Đông về, núi rừng càng thêm lạnh. Sáng sớm, sương trắng đặc quánh như tấm vải mỏng trùm lên cả Lạc Hà thôn.
Thương Dịch thức giấc, nghe tiếng ho của muội vang lên trong gian nhà nhỏ.
Nàng ôm lấy ngực, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở gấp. Đã mấy ngày nay Thương Linh yếu dần, bữa ăn nào cũng nhường phần ngon lại cho ca, rồi giấu đi những cơn ho khan.
Hắn vội rót nước nóng, bẻ chút gừng rừng thả vào, ân cần bưng tới:
"Muội uống đi cho ấm bụng. Nếu lạnh quá, ca sẽ đi kiếm thêm củi."
Thương Linh khẽ cười, cố che giấu mệt mỏi:
"Không sao đâu ca, chỉ cảm lạnh một chút. Qua mùa đông là khỏi thôi."
Nhìn muội gầy đi, Thương Dịch càng thêm sốt ruột. Hắn lục lại trong đầu ký ức đời trước về cách trị cảm, giữ ấm, cách nhận biết cây cỏ thuốc trong rừng... Dù không phải thần y, nhưng một chút hiểu biết hiện đại cũng giúp ích lúc nguy nan.
Bữa ấy, hắn quyết định tự vào rừng sâu hái cỏ thuốc, vừa để kiếm thêm củi, vừa hy vọng tìm ra thứ gì có thể làm dịu cơn bệnh cho muội mình.
Đi giữa rừng, Thương Dịch vừa nhặt củi, vừa quan sát từng loại thảo dược, tận dụng mọi hiểu biết đã từng đọc trong sách cũ địa cầu.
Ở nơi này, mỗi gốc cây, tảng đá đều như ẩn chứa hơi thở cổ xưa. Một số loại cây lạ hắn chưa từng thấy, nhưng lại có vài mùi vị quen thuộc, khiến hắn thầm nghĩ:
"Nơi này dù là thế giới tu chân, đạo lý cơ bản về cỏ cây cũng chẳng đổi khác mấy..."
Chật vật hồi lâu, hắn hái được ít rễ hoàng liên, vài lá bạc hà núi và mấy nhánh thảo mộc vị cay.
Trở về, hắn đun nước, lặng lẽ nấu thuốc.
Mùi thuốc lan ra, Thương Linh nằm bệt trên giường cũng thấy tỉnh táo hơn, cảm giác ấm áp thấm vào trong.
Suốt cả ngày, Thương Dịch không rời khỏi nhà. Hắn chăm sóc muội từng chút một: từ nấu cơm, đun nước, đến nhặt củi, dọn dẹp, vá lại áo bông cũ.
Đêm xuống, hắn lại ngồi tựa bên giường muội, tay xoa nhẹ lưng giúp nàng dễ ngủ hơn, miệng khẽ lẩm nhẩm những bài thuốc đơn giản từng học nơi quê cũ.
Trong bóng tối, Thương Linh nắm lấy tay ca, thì thào:
"Ca... nếu mai này huynh thực sự tu thành, đừng quên muội nhé."
Thương Dịch khẽ siết tay nàng, ánh mắt trầm ổn mà ấm áp:
"Muội là người thân duy nhất của ta. Dù thành hay bại, ca vẫn luôn ở bên cạnh muội."
Nói rồi, hắn nhẹ nhàng rời đi, ra ngồi dưới gốc đa quen thuộc.
Đêm ấy, lần đầu tiên Thương Dịch thử vận dụng toàn bộ ý niệm, dẫn khí trong cơ thể vận chuyển tuần hoàn như buổi sáng cảm nhận dưới cổ thụ.
Đã không còn là cảm giác "ảo giác" mơ hồ mà thực sự, khi tĩnh tâm đến cực hạn, hắn cảm nhận rõ một tia khí mỏng luân chuyển qua đan điền, hòa nhập vào tạng phủ, khiến thân thể ấm lên từng chút một.
Bất giác, hắn nhớ lại bao lần mình từng cười các nhân vật "tu luyện nghịch thiên" trong tiểu thuyết địa cầu. Giờ nghĩ lại, hắn tự hỏi:
"Có lẽ, mỗi câu chuyện đều có một hạt mầm số mệnh. Đến lượt mình, chẳng lẽ lại cam làm phế nhân sao?"
Một tia ý chí mạnh mẽ dâng lên, như dòng suối ấm lặng lẽ chảy dưới băng tuyết dày đặc.
Sáng hôm sau, Thương Linh đã đỡ hơn. Tuy chưa khỏi hẳn, nhưng thần sắc khá hơn, mắt trong hơn, giọng nói đã vơi bớt mệt mỏi.
Nhìn muội tươi tỉnh, Thương Dịch mỉm cười, lòng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro