Tập 14: kế hoạch mở rộng sản xuất lương thực

Chỉ ba ngày ngắn ngủi đã trôi qua, nhưng với Zkov, đó là khoảng thời gian của những bước tiến dài. Anh đã hoàn thành những bước cơ bản đầu tiên trong việc xây dựng một đội quân có kỷ luật, có ý chí, và quan trọng hơn cả, là có niềm tin vào chính nghĩa mà họ đang chiến đấu. Giờ đây, tâm trí anh lại chuyển sang một kế hoạch mới, một bước đi chiến lược để đảm bảo sự tự chủ cho ngôi làng: mở rộng sản xuất lương thực.
​Zkov đứng một mình trên một gò đất cao, hướng ánh mắt về phía khu rừng bạt ngàn bao quanh làng. Gương mặt anh trầm ngâm, đôi mắt sắc bén lướt qua từng tán lá, từng thân cây. Anh ước lượng diện tích, tính toán khả năng khai thác. Rừng ở đây rất dày, nhưng cũng đầy tiềm năng.
​"Rừng bao quanh làng khá là dày đặc," Zkov lẩm bẩm một mình. "Mình nên hỏi xin ý kiến trưởng làng về việc này. Chắc chắn họ sẽ đồng ý thôi."
​Bất chợt, một tiếng nói trầm ấm, đầy uy quyền vang lên từ phía sau.
​"Hỏi qua ta đây này, nhóc."
​Zkov giật mình, quay người lại. Trước mặt anh là một người đàn ông lớn tuổi, nhưng dáng người vẫn rắn rỏi, ánh mắt tinh anh, mái tóc pha sương bạc phơ. Đó chính là Rezji, cha của Mayusha, người mà Zkov đã gặp gỡ và ngưỡng mộ.
​"Là bác đó sao?" Zkov ngạc nhiên, ánh mắt anh lộ rõ vẻ kính trọng. "Cha của Mayusha?"
​Người đàn ông mỉm cười hiền hậu. "Gọi ta là Rezji đi, đừng khách sáo như thế."
​"Vâng ạ, bác Rezji."
​Rezji nhìn thẳng vào mắt Zkov, như thể ông có thể đọc được suy nghĩ của anh. "Vậy nhóc muốn dọn bớt một phần nhỏ rừng ở sau làng sao?"
​Zkov gật đầu, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt. "Vâng, cháu định mở rộng ruộng trồng lương thực cho làng ạ."
​Lão Rezji đưa tay vuốt chòm râu bạc, ánh mắt ông trở nên sâu thẳm. Ông lướt nhìn xung quanh, một luồng năng lượng bí ẩn tỏa ra từ cơ thể ông, lướt qua những thân cây cổ thụ. Zkov cảm nhận được luồng năng lượng đó, nó không giống với bất kỳ thứ gì anh từng biết. Nó mang theo sự uyên bác của tự nhiên và sức mạnh của thời gian.
​"Ta hiểu ý nhóc," Rezji nói, giọng ông trầm ấm nhưng đầy thận trọng. "Nhưng mà nhóc cũng nên cẩn thận khi dọn rừng ở đây."
​"Vâng, vậy cẩn thận cái gì ạ?" Zkov hỏi, sự tò mò và cảnh giác dâng lên.
​Rezji đưa tay chỉ vào một vài cái cây có lá vàng nổi bật giữa màu xanh của tán lá. "Khi dọn rừng, hãy tránh xa những cái cây có lá vàng này. Đó là những cây mà ta đã dùng phép đặc quyền để tạo ra kết giới chống ma quỷ từ bên ngoài. Nếu chạm vào chúng, kết giới sẽ suy yếu, và những sinh vật xấu xa sẽ có cơ hội lọt vào làng."
​"Ma quỷ?" Zkov thốt lên, giọng anh đầy vẻ ngạc nhiên và hoài nghi. Anh, một người lính xuyên không từ một thế giới khoa học kỹ thuật, chưa bao giờ tin vào những điều phi lý như vậy.
​"Có thể nhóc không biết," Rezji nói, ánh mắt ông trở nên nghiêm túc. "Trước khi ta đến ngôi làng này, đã từng xảy ra nhiều vụ thảm sát bên ngoài khu rừng. Đặc điểm chung của những vụ thảm sát này là thi thể nạn nhân không có bất kỳ dấu vết nào của ngoại lực, nhưng lại cực kỳ dày đặc âm khí. Đó là dấu vết của ma quỷ."
​Zkov im lặng. Anh có thể không tin vào ma quỷ, nhưng anh tin vào sự uyên bác của Rezji. Dù sao, anh đã đến một thế giới hoàn toàn mới, nơi có những điều phi thường mà anh chưa bao giờ tưởng tượng. Câu chuyện của Rezji đã gieo vào lòng anh một hạt giống nghi ngờ.
​"Cháu chưa thấy ma quỷ thật sự," Zkov nói, "nhưng nghe bác nói, cháu cũng nên đi điều tra cho rõ."
​Rezji gật đầu, ánh mắt ông trở nên đầy tự tin. "Về chuyện này, ta sẽ giúp nhóc. Ta là chuyên gia diệt ma quỷ mà. Nếu như đối phương là ma quỷ, ta không ngần ngại diệt trừ đâu."
​Zkov cảm thấy nhẹ nhõm. "Cảm ơn bác nhiều ạ. Cháu sẽ tin tưởng và trông đợi vào bác."
​"Vậy đến đây thôi," Rezji nói, quay người lại. "Ta có việc phải làm rồi, nhóc về đi. Khi nào có kết quả, ta sẽ nói cho nhóc biết."
​"Vậy cháu xin phép được về ạ."
​Zkov chào Rezji rồi quay về nhà. Tâm trí anh vẫn còn mông lung với câu chuyện về ma quỷ. Anh bước đi, một bên là nỗi lo lắng, một bên là sự tin tưởng vào Rezji.
​Về đến căn nhà nhỏ của mình, Zkov thấy Emmy đang tập trung sửa chữa bánh xích của chiếc Tiger. Cô nằm sấp trên mặt đất, bộ quân phục lấm lem dầu mỡ, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Cô vừa nói vừa thầm nghĩ, giọng cô lộ rõ vẻ bực bội.
​"Môi trường tại đây ẩm ướt, dễ ăn mòn thật... Thế này làm sao làm mới mặt xích đây?"
​Zkov nhẹ nhàng bước đến, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau. "Hù... Nhìn em làm miệt mài thật đấy, vợ à."
​Emmy giật mình, rồi nở một nụ cười rạng rỡ. "Em đang suy nghĩ để thay bánh xích mới cho con quái vật nặng nề này."
​Zkov siết chặt vòng tay. "Thôi nào, dù gì cũng cứu được dân làng thành công rồi. Chúng ta hãy giúp họ khai hoang đất trồng trọt trong làng đi."
​Emmy quay đầu lại, nhìn Zkov, ánh mắt cô lấp lánh sự tinh nghịch. "Em không giỏi việc canh tác đất cho lắm, nhưng em biết phân loại một số hạt giống tốt đấy."
​"Vậy sao?" Zkov ngạc nhiên. "Thế em trước đó học từ ai?"
​"À thì," Emmy cười, "bác em chỉ ấy. Đa số đều là kinh nghiệm trồng cây, lựa giống lâu đời của các cụ bà thuộc vùng núi Uran được bác em truyền lại cho em."
​"Thế thì tốt rồi," Zkov nói, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh. "Anh vừa mới nghĩ ra cách phân luống trồng cây tại nhà cho người dân."
​Emmy hưng phấn. "Anh có kế hoạch gì không?"
​"Kế hoạch tạm thời vậy," Zkov nói, "bây giờ thì đến từng nhà để trang bị cho họ một số kiến thức nông nghiệp cơ bản, đặc biệt là đối với phân loại một số hạt giống lương thực phổ biến."
​"À, về phần này em sẽ giúp cho," Emmy nói, vẻ mặt cô tràn đầy sự nhiệt tình.
​"Tốt, vậy nhờ em nhé," Zkov nói, hôn lên tóc cô. "Còn về phần của anh, anh sẽ tiến hành cải tạo đất ở một số chỗ trống ngoài làng. Nếu đất xấu thì cải tạo, đất tốt thì tiến hành cày phân luống, trồng cây thử nghiệm."
​Emmy đứng dậy, ôm lấy cổ Zkov, một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi anh. "Ừm, anh vất vả rồi. Vậy em sẽ thưởng cho anh một đêm hầu hạ nhé?" Cô nói, giọng cô trở nên ngọt ngào, quyến rũ.
​Zkov giả vờ bĩu môi, "Thôi nào, hôm trước giờ em cắn anh hơi bị nhiều đó."
​Emmy cười khúc khích, "Nhưng anh chưa cắn em mà, nhỉ?"
​Không chờ Emmy nói thêm, Zkov bế cô vào nhà, bất ngờ khiến cô thốt lên.
​"Nào, bộ quân phục của em bốc mùi lắm."
​"Anh thích mùi này," Zkov nói, hít một hơi thật sâu. "Mùi vodka nồng nặc của thiếu nữ chưa tắm rửa."
​"Anh biết em uống vodka hôm nay sao?" Emmy hỏi, vẻ mặt cô đầy ngạc nhiên.
​"Thấy mặt em đỏ là biết rồi," Zkov cười. "Anh bất ngờ là em còn tỉnh táo đó."
​Emmy ôm chặt cổ Zkov, gương mặt cô trở nên nóng bừng. "Tới đây đi, em không chịu nổi rồi..."
​Và rồi, một đêm nồng cháy bắt đầu... Họ không chỉ là đồng đội, là chỉ huy và thuộc cấp, mà còn là một cặp tình nhân yêu nhau say đắm. Tình yêu của họ không chỉ là sự kết nối thể xác, mà còn là sự đồng điệu của tâm hồn, của những vết sẹo chiến tranh, của những ký ức đau buồn.
​Hai giờ sau, hai người họ nằm gần gũi trên giường, dưới ánh nến lung linh. Zkov phì phèo điếu xì gà, khói thuốc vấn vương trong không gian.
​"Xì gà Cuba?" Emmy hỏi, ngạc nhiên. "Sao anh lại có thế?"
​"Cái này anh chôm được từ xác của một tên sĩ quan Wolfen SS," Zkov nói, ánh mắt anh xa xăm, "nó xuyên không qua cùng anh luôn, bây giờ mới dùng tới."
​Emmy nhẹ nhàng vuốt ve ngực anh, nơi có những vết sẹo mờ nhạt. "Em nghe nói Hitler ghét việc hút thuốc này lắm. Hắn luôn tuyên truyền cho người dân việc hút thuốc có hại cho sức khỏe, ngay cả việc xì gà cũng nằm trong danh sách đen của hắn. Hắn xem nó như một loại thuốc lá."
​"Tên sĩ quan kia có vẻ may mắn khi giấu được gói xì gà này," Zkov nói, một nụ cười nhẹ nhàng trên môi. "Nhưng lại xui xẻo khi chết trên chính chiếc xe tăng của mình... "
​Emmy im lặng, cô ôm chặt anh hơn. "Anh cũng như hắn đúng không?"
​Zkov gật đầu, ánh mắt anh đượm buồn. Anh nhớ lại ngày hôm đó, ngày mà anh đã chết.
​"Lúc đó, chiếc T-34 của anh bị đạn pháo bắn trúng khay chứa đạn. Lửa bắt đầu bùng lên cháy xung quanh, anh như đang bị nướng lên vậy, da thịt bị cháy rụi đến tận xương. Rồi dần nó làm anh gần như không cử động được nữa vì ngọn lửa đã làm anh mất đi nhận thức về thế giới xung quanh. Ngọn lửa đó đã để lại cho anh ký ức đau buồn về những người anh em đã ngã xuống trên chiến trường đầy rẫy kim loại. Nhưng cũng là một cái chết vĩ đại và cao cả, chết một cách vinh dự trên đất mẹ."
​Emmy nghe câu chuyện, cô cảm nhận được nỗi đau của anh. Nước mắt cô lăn dài trên má. Cô ôm chặt anh hơn, như muốn dùng chính cơ thể mình để sưởi ấm tâm hồn anh. "Anh đừng buồn," cô nói, giọng cô run rẩy. "Em sẽ ở bên anh mà, ngay cả khi chiến tranh xảy ra một lần nữa, em vẫn sẽ yêu anh."
​Zkov cười, một nụ cười ấm áp, đầy yêu thương. "Thôi nào, anh sẽ khóc nữa đấy. Anh không muốn em bị thương đâu."
​"Anh chăm em kỹ đến thế," Emmy nói, cô cười nhẹ, những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi mắt. "Em không có gì để nói nữa rồi... Hehe..."
​Zkov vùi đầu vào mái tóc cô, hít một hơi thật sâu. "Ngủ đi nào, em yêu... Chúng ta còn nhiều việc phải làm đấy."
​"Vâng..."
​Hai người nằm im lặng, trong không gian chỉ còn tiếng nến cháy và tiếng thở đều đều của hai trái tim cùng nhịp. Một đêm trôi qua, để lại những hy vọng mới cho một tương lai chưa biết.
​To be continue ====>

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro