CHƯƠNG 9
"Em đừng buồn...thật tình. Cái thằng quỷ này...đúng là quá đáng" Namjoon ôm Seokjin vào lòng mà dỗ dành an ủi.
"Không sao...anh à. Đừng mắng Taehuyng như thế...thằng bé không có lỗi" Seokjin hướng ánh mắt ôn nhu nhìn lên ông, mỉm cười nhẹ. Taehyung chính là nói đúng...tất cả...là lỗi của bà
''Ưm...thôi...em ngủ đi...anh phải ra ngoài giải quyết một số công việc...em ngủ trước nhé'' ông dịu dàng ôm bà vào lòng, không quên tặng một nụ hôn ngay trán. sau đó đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
* Sáng*
''Hơ...'' phía dưới thật khó chịu. Đau quá...cái cảm giác như bị người khác đâm thật nhiều nhác vào cơ thể...chiều hôm qua phải cố lắm cậu mới về được tới nhà. Đem cái thân này vào nhà tắm mà tẩy rửa...dùng tay mạnh bạo chà xát các dấu vết nhục nhã, nhưng...vẫn là không thể nào sạch nổi.
Vừa đau vừa sốt, làm cho cậu thật là phải chết lên chết xuống...người thân không có ai, cậu phải tự mình chống chọi. Tuy là rất mệt nhưng cũng phải đến trường, vì hôm nay cậu có bài kiểm tra rất quan trọng, có điều...Jungkook cũng đang rất lo lắng...lo.....là không biết Kim Taehuyng kia...có làm khó dễ gì mình hay không.
______________________________________
Cuối cùng cũng vào lớp, may cho cậu là hôm nay mấy người kia không có hứng thú đùa giỡn...chứ nếu không...là không biết cậu sẽ ra sao. Ai nấy đều khom mặt xuống nhìn sách vở học bài, căn bản không chú ý tới Jungkook, như vậy cũng...tốt.
Xem như hôm nay cậu gặp may rồi. Taehuyng hình như không đến lớp...bàn dưới thật sự trống trơn, có lẽ là nghĩ học.
Jungkook thầm vui trong lòng, thở phào nhẹ nhõm...ngồi xuống ghế.
************************************
Trên sân thượng.
"Mau nói đi. Hôm qua cô bỏ xuân dược vào chai nước cho tôi uống có phải không" Taehuyng một tay đút vào túi quần, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Eun Hi.
"A....cái đó..." cô giật mình, tầm nhìn liền chuyển sang hướng khác...không dám đối diện với hắn.
"Ha...chỉ là hỏi vui thôi. Đương nhiên là cô làm việc này rồi...nhưng. Hãy cho tôi biết lý do...vì sao lại làm như vậy" nói đến đây nụ cười của hắn càng đậm mùi nguy hiểm. Từng bước từng bước tiến đến gần cô...nhẹ nhàng mà cầm lấy chiếc cằm nhỏ bé đưa lên.
"Là thèm mùi đàn ông tới như vậy à..." nghe câu nói...Eun Hi nhanh chóng đỏ mặt, ánh mắt như cũ...không dám nhìn vào hắn.
"Ngượng ngùng?....đừng làm cái biểu hiện khiến tôi buồn cười nữa...thật TỞM" chữ cuối được hắn nhấn mạnh, cũng là lúc cái tay đang cầm lấy chiếc cằm của cô mà siết chặt.
"A...đ...đau...ư....Taehuyng..." hắn thích thú nở nụ cười, tay nhanh chóng trượt xuống cổ Eun Hi. Mạnh bạo mà bóp lấy.
Cô hoảng hốt, dùng hai tay của mình cầm lấy tay hắn, nhằm van xin hắn buông tha.
"Hơ...Tae...huyng....không...mau...buông....khó...thở" phản kháng cũng không được, cổ bị hắn bóp mạnh tới nổi xương như muốn gãy. Tay chân bủn rủn không thể làm gì.
"Làm...hộc...ơn...ư..." đôi tay hắn bất ngờ buông lỏng...cứ thế mà cô ngã xuống đất, mệt mỏi, hoảng sợ, cơ thể theo phản ứng mà run rẩy hết mức. Eun Hi thật không ngờ...hắn lại như vậy. Quen biết với Taehuyng cũng được một thời gian ngắn, hắn lạnh lùng cô biết...hắn thô lỗ cô biết...nhưng là không thể ngờ hắn còn có một mặt đáng sợ như vậy, đối với con gái không một chút thương tiếc, nhẫn tâm bóp nát một cành hoa hồng nhỏ bé như thế. Thật độc ác.
"Trong đầu cô đang suy tính điều gì...làm như tôi không biết. Tưởng tôi ngu. Cô nghĩ là lên giường có thể lấy được cảm tình của tôi...." giữ mặt lạnh, hắn nhìn xuống cô. Thật là...chả có gì thú vị...ai cũng như ai, khiến cho hắn phát ngán.
"Hơ..."
"Công ty gia đình cô gặp khó khăn. Tôi biết. Như vậy thì sao nào...ha...muốn được nâng đỡ....hay là....muốn trở thành con dâu nhà họ Kim"
"K...không..." sao chứ. Đều bị hắn nhìn thấu hết rồi.
"Thứ tầm thường như cô mà cũng đòi trèo cao sao. Đúng là dơ bẩn, rẻ tiền" nói xong, hắn cũng không thèm để ý đến người dưới đất...cứ thế mà đi
*Giờ ra chơi*
Đề hôm nay cô cho thật sự rất dễ, cậu làm trong mười lăm phút là xong hết, điểm chắc chắn sẽ cao. Tâm trạng vui vẻ, cực kì cao hứng, nhưng có điều tình trạng cơ thể vẫn là rất nóng, đi đứng còn khó chịu, lâu lâu lại choáng váng....suy cho cùng là chẳng muốn đưa thức ăn nào vào bụng. Nhưng đã bệnh thì phải ăn đủ bữa rồi sau đó uống thuốc...như thế mới nhanh khỏe, để còn sức mà học hành làm việc. Cố gắng gượng người ngồi dậy, không quên cầm theo ít tiền, đem cái thân thể này xuống căn tin.
Vừa xuống, đã nhìn thấy mọi người đứng xếp hàng chờ mua thức ăn. Một dãy hàng dài như vậy...Jungkook phải chờ đến chừng nào đây. Nếu là ngày thường thì cậu có thể đợi, nhưng là bây giờ cơ thể hoàn toàn mệt mỏi đau nhức...chỉ sợ đứng chưa đầy 3 phút thì lăng ra xỉu tại chổ, như vậy thì thật không ổn.
"Kookie..." cảm nhận bàn tay to lớn đặt lên vai mình, cậu có chút hoảng hốt, vội xoay người qua nhìn...a.
"Anh....Hajung..." cậu nhẹ giọng mà gọi tên.
"Hì...ô...hình như sắc mặt của em có phần xanh xao thì phải. Em bị cảm à" vừa nở nụ cười được một chút thì ngay lập tức mặt anh nhăn lại, lo lắng nhìn chằm chằm vào cậu. Không xong rồi. Có phải hay không là bị gì mà gương mặt lại tái nhợt như thế, anh nhẹ nhàng đưa bàn tay sờ lên mặt cậu.
"Em lạnh quá. Mau theo anh xuống phòng y tế..."
"Ơ...em không sao đâu ạ...chỉ là hơi mệt một chút...không nhất thiết phải xuống đó..." cậu mỉm cười xua tay từ chối.
"Thật là...không nghe lời anh sao hả. Em có tin.......anh hôn em ngay tại đây không" Hajung bỗng nhiên cười xấu xa, đưa gương mặt mình kề sát với mặt cậu.
Jungkook ngay tức khắc cảm thấy xấu hổ cực điểm. Làn da trắng bệt cũng xuất hiện một tí đỏ đỏ. Tại sao lại là hôn cơ chứ.
"E...em đi mà...." cậu không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.
"Như vậy mới ngoan" anh cười cười đưa tay xoa đầu cậu.
Cái con người này, sao lại cứ làm những hành động kì lạ như vậy chứ. Ở đây có biết bao nhiêu người đang nhìn. Thật làm cho cậu ngại chết.
Như vậy là anh cùng cậu xuống phòng y tế. Trên đường đi cứ hết sờ bên này lại tới bên kia...lo lắng theo kiểu này thì thật là có chút thái quá.
*Phòng y tế*
''Nào nào...em mau nằm xuống cho anh'' Hajung khẽ nâng niu mà dìu lấy cậu.
"Dạ....vâng...." Jungkook khẽ động ngón tay nâng kính lên. Nhằm mục đích cũng là muốn che dấu sự ngượng ngùng của mình.
"Người nhà của em đâu...tại sao lại không chăm sóc cho em..." anh kéo nghế ngồi xuống kế bên cậu, ánh mắt từ ôn nhu đột nhiên lại nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo.
"Ưm...thật ra...ba mẹ em đã mất cách đây 4 năm rồi ạ...em cũng không có họ hàng thân thích gì...bạn bè cũng không...cho nên..." cậu vừa buồn vừa nói, lòng ngực đột nhiên đau đớn lạ thường. Những ngón tay nhỏ nhắn đan vào nhau...từ từ siết chặt.
Hajung nghe qua...cũng là đau lòng không kém. Tại sao. Tại sao. Lại đem mọi thứ dồn vào con người nhỏ bé này...ông trời đúng là không có mắt. Anh mím môi...đưa tay của mình chạm lên hai bàn tay của cậu.
"Anh xin lỗi...vì đã nhắc đến chuyện buồn này..."
"K...không sao ạ...đó...đâu phải lỗi của anh" nhìn lại tay mình với tay người đó chạm vào nhau...trái tim cậu không tự chủ mà đập liên hồi.
"Jungkook này...từ nay...hãy để anh bảo vệ em...có được không...anh sẽ luôn luôn ở cạnh em...chăm sóc cho em...làm người thân của em. Chấp nhận được không. Jungkookie" Hajung đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn lấy cậu. Đôi tay cũng từ đó nắm chặt, khiến Jungkook không khỏi giật mình.
"Em..."
Cái cảm giác này......
Thật ấm áp........
"Im lặng...có nghĩa là đồng ý nha"
"Hơ....em...." làm sao đây...bối rối quá. Cái lời đề nghị này thật làm cậu có điểm vui sướng. Nhưng là vì quá nhanh quá bất ngờ...nên vì thế mà cậu xuất hiện vài phần lúng túng...không biết nên nói gì.
"Được rồi. Từ nay về sau anh sẽ thay ba mẹ em...chăm sóc cho em...nha. Bị làm sao thì phải nói cho anh biết...nếu cứ dấu dấu diếm diếm...thì...hi...anh sẽ đánh mông em đấy..."
"Đánh mông sao?...." Jungkook giật mình.
"Ưm...đúng vậy...nếu không muốn mông bị đau thì phải ngoan ngoãn mà khai báo...có biết chưa...hì hì..." nói xong anh liền cười...vui vẻ mà đem cậu ôm vào, lấy má cọ cọ vào mặt cậu.
*Lớp học*
Taehyung đem cặp vác lên vai bước vào lớp. Đến chỗ...liền không thương tiếc quăng chiếc cặp vào một xó nào đó...
Mạnh bạo ngồi xuống...đem chân gác lên bàn. Ánh mắt lành lạnh nhìn ngó bàn trên.
(Cặp còn ở đây...sao lại không thấy người)
Mấy học sinh xung quanh vừa nhìn đã biết hắn gặp chuyện không vui. Vẻ mặt thường ngày đều đã khiến người khác phát run...nay lại càng khiến người ta muốn đông cứng thành tượng, sát khí mạnh mẻ bao trùm lấy lớp học...không ai dám nhìn lấy hắn một cái, sợ có chuyện gì làm hắn bất mãn...lôi bọn họ ra giải tỏa. Tốt nhất là xem như vô hình.
"Eun Hi...sao còn chưa vào...đã sắp hết giờ ra chơi rồi còn gì..." một cô bạn khẽ nói...đưa mắt liếc qua cái bàn trống còn chứa cặp sách cùng với vài cuốn tập.
"Không biết...có xảy ra chuyện gì không..." lại một người khác thở dài...
"Cậu....mau lại đây" từ đâu...giọng nói băng lãnh vang lên. Cả lớp không hứa hẹn nhìn qua phía hắn.
Nhìn thấy ánh mắt kia...một mực nhắm vào mình. Một người con gái đeo kính...tóc dài...không khỏi có chút run lên. Không ngờ lắm...nên...đưa ngón tay chỉ vào mình bảo.
"Là tớ sao..."
"Nhanh đi...mau tới đây..."
Cô bạn đó, cũng sợ làm hắn khó chịu....nên trong một khắc liền đi đến chỗ Taehyung.
"Khi nảy Jungkook đã đi đâu..."
"A....Jungkook sao..." hắn như thế nào lại quan tâm đến cậu ta...cô bạn có điểm nghi hoặc nói...
"Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai"
"A....thật ra...khi nảy tớ thấy...cậu ấy xuống căn tin...còn có... đứng nói chuyện với Hajung. Trong họ rất thân thiết...tớ nghe loáng thoáng rằng Jungkook hình như là cùng với anh Hajung xuống phòng y tế...." toàn bộ đều là không một lời thêm bớt...kể theo những gì mà cô bạn đã thấy. Đứng trước hắn thật giống đứng gần quỷ dữ...toàn thân đều run rẩy. Cố lắm mới thuật lại mọi sự việc cho hắn nghe.
"Cùng nhau xuống phòng y tế..." mày hắn nhăn lại.
"Phải....là....cùng nhau..."
Nghe xong....đột nhiên...lại thấy bầu không khí càng thêm căng thẳng. Nhiều người liên tục nhìn...nuốt nước bọt không ngừng. Ám khí nặng nề cực điểm....xung quanh im lặng lạ thường...
Bất chợt hắn đứng dậy...hành động càng làm cho bọn họ run rẩy...nhất là cô bạn kia...thật muốn không thở nổi. Sợ rằng hắn sẽ ra tay đánh mình...nhưng....hắn chỉ là một mực thẳng tiến đi ra ngoài.
Nhìn thấy thế....bọn họ liền nhẹ nhõm cả người....rõ ràng đều nghe tiếng thở mạnh.
______________________________________
Hú hú. Tui đã trở lại rồi đây😊....có ai nhớ tui hơm😂
______________________________________
Tem: Vkook_Ngoc, Tinatam_exo, Phungkookie, Angels1911, Taekook290, VyTrng609239, Uyn698, Trangkookv, HenryTa8, Karma-chii, HuongNgocNguyen, Anne_roselette, PhngNhJeon, Kayokoneechan, Rabittxx03-12, Suzi374, DngDng216, Quc413, Leehana2208, Cookie-Nochu, Meoconsaratv2000, Vkook299, Totoko2006, Nguyenthiyenvy1406, NgocDiepBTS, Armycutebts, Thu11102005.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro