Chap 25: Kim Taehyung thức tỉnh.
– Cái thai này….Mau bỏ đi!!! – Kim Taehyung lập tức ra lệnh khi thấy JungKook từ trong bếp trở ra.
Nghe anh nói mà JungKook bàng hoàng, không thể ngờ được anh lại nhẫn tâm đến vậy.
– Còn không hiểu sao? Hoặc là mày phá cái thai này đi thì sẽ được ở lại đây, bằng không thì cuốn xéo!!! – Taehyung lớn tiếng.
– Được! Tôi đi!!! Anh đuổi thì tôi đi!!! – JungKook dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Kim Taehyung, nhưng chất giọng thì đã mệt nhoài.
– Vậy thì mau cút đi! Trước khi tao lại nổi điên lên khi thấy mày!!!
– Cho tôi chút thời gian sửa soạn đồ đạc! Không cần anh phải tiễn tôi cũng sẽ biến mất sớm thôi, chuyện tình cảm của anh và Tiffany sẽ yên đẹp, không còn kẻ kì đà cản mũi này nữa! Tôi….hi vọng anh hạnh phúc!!! – JungKook nói xong rồi lẳng lặng bước vào phòng mình thu dọn hành lí. Kim Taehyung cũng một mạch đi ra ngoài không nói thêm câu gì.
Một lúc sau, JungKook thẫn thờ bước ra cùng một túi đồ, nhìn qua rất gọn. Trước đây cậu không có gì nhiều trong nhà, hiện tại vẫn vậy! JungKook lặng lẽ đi ra đường cổng sau,Kim Taehyung đứng trên lầu cao nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu khuất dần, trong lòng như mới bớt được gánh nặng.
Suốt một ngày lang thang khắp thành phố với cái cái bụng đói meo từ sáng sớm không ăn uống gì khiến JungKook muốn kiệt sức. Chiều tối muộn, trời bỗng nhiên đổ mưa rất to. Kim Taehyung không hiểu sao lại lái xe đi kiếm cậu khắp nơi.
Lúc anh đi ngang qua điểm bắt xe trong thành phố thì thấy cậu đang ngồi co ro, mưa hắt ướt hết người. Nhìn bộ dạng đáng thương đó, Taehyung định bụng xuống xe đưa cậu về, nhưng hễ cứ nghĩ đến cô ả Tiffany ở nhà lại thôi. Anh cuối cùng cũng quyết định mặc kệ sống chết của cậu, lái xe trở về biệt thự ấm cúng cùng với tình nhân của mình.
Không nhà để về, không tiền của tài sản, đến cuối cùng ai sẽ chịu thu nhận Jeon JungKook? Hình như trời sinh cậu số bấp bênh, nhưng những lúc nguy cấp nhất thì luôn có vị cứu tinh đến cứu giúp , mà người đó không ai khác luôn là Park Jimin. Liệu có phải kiếp trước hai người có mắc nợ ân tình gì với nhau chăng? Nhưng mà thôi! Dù có nợ đi chăng nữa thì cũng không còn quan trọng. Cái quan trọng là hiện tại JungKook đã được an toàn ở nhà của Jimin, cả thai nhi trong bụng cậu cũng được chăm sóc rất chu đáo.
– Jimin, anh thực tốt với em quá! – JungKook mỉm cười nhìn người kia, trong lòng cảm thấy biết ơn vô cùng.
Jimin cũng rất chu đáo. Vừa đút cháo cho cậu, vừa ân cần hỏi han.
Nhìn bụng lớn của JungKook, anh có chút nghi ngại nên mới hỏi cậu:
– Kookie, cái thai này có phải…con của Taehyung?
JungKook ngậm cháo trong miệng, im lặng một lúc rồi mới nuốt trôi được. Cậu gật đầu:
– Phải! Là con của Taehyung!
Nói rồi lại cúi mặt xuống, mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi. Park Jimin biết vậy nên cũng không hỏi gì nhiều nữa, chỉ vỗ vỗ vai an ủi :
– Hiện tại em không còn nơi nào để về nữa đúng không ? Đừng ngại ! Cứ ở lại nhà anh, chăm sóc tốt cho tiểu hài tử, có gì cần anh nhất định sẽ giúp em hết sức !
– Jimin, anh thật tốt quá !
– Đừng nói vậy ! Chuyện anh nên làm thôi ! Kookie cũng biết là anh rất quý mến em mà !
Nói rồi, Jimin từ từ ôm JungKook vào lòng giúp cậu cảm thấy nỗi đau nhẹ nhõm hơn, chí ít hiện tại cũng có người vẫn quan tâm và thương yêu cậu vô điều kiện.
….
Trở lại với Kim Taehyung và Tiffany. Thực chất tình cảm, cuộc gặp gỡ định mệnh trong quán bar lần đó không phải là một sự tình cờ mà hoàn toàn là sắp xếp cả.
Tình yêu toan tính cũng chẳng được bền lâu. Kim Taehyung bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu cư xử lạ lùng từ phía Tiffany. Ví dụ như khi có cuộc gọi đến thì đều thận trọng ra ngoài bắt máy, đêm ngủ cũng để điện thoại rất kín đáo, nói chuyện cũng rất khác, có phần mờ nhạt và giả tạo hơn rất nhiều. Kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Kim Taehyung đương nhiên là thừa hiểu Tiffany đó chắc chắn là có chuyện gì mờ ám sau lưng anh, liền cho người đi theo dõi rất sát.
Cũng chẳng lâu sau, anh nhận được rất nhiều ảnh tình tứ của Tiffany đối với tình nhân từ gián điệp. Còn cả ảnh hẹn hò, ảnh đi ăn tối, ảnh ngoài khách sạn và thậm chí cả ảnh trên giường mà camera khách sạn gắn đã mua được.
Nhìn mấy tấm ảnh mà Taehyung điên đến muốn lộn tiết, máu nóng trong người nổi lên hừng hực, ngay lập tức rời công ti về nhà và gọi điện cho Tiffany về. Mà cô lúc đó đang hẹn hò với nhân tình nên định lấy cớ bận việc công sở không về, nhưng nghe giọng anh có vẻ giận giữ liền vội vàng về ngay.
Taehyung đã ngồi đợi Tiffany từ rất lâu. Vừa thấy cô ả từ ngoài đi vào, dáng vẻ tươi tỉnh vẫn giả tạo như không có chuyện gì xảy ra. Mặt Taehyung đột nhiên tối sầm lại, trong lòng có một chút cảm giác cay đắng dấy lên. Đau đớn ! Nhục nhã !
– Anh, có chuyện gì mà anh gọi em về gấp vậy ? Em đang bận lắm mà ! – Tiffany giở giọng nhõng nhẽo .
Taehyung chỉ cười khinh bỉ rồi ném xấp ảnh vào mặt cô ả.
– Cầm lấy mà xem đi ! Xem những chuyện mà cô đã làm sau lưng tôi này ?!
Tiffany cau mày nhặt xấp ảnh đã văng tung tóe trên sàn nhà lên, vừa xem thì giật mình :
– Anh….Tại sao anh lại có…..
– Sao ? Cô ngạc nhiên lắm đúng không, đã từng tự tin vì cắm sừng được tôi hả ??? Cô nhầm rồi ! Tôi không ngu ngốc đến mức đấy đâu ! Loại người như cô thì có gì mà bước vào cái nhà này ? Dơ bẩn !!! Tôi chọn lầm người rồi !!!
Tiffany nghe Taehyung phỉ báng mình là kẻ dơ bẩn, nhịn không được, máu ác nữ lại nổi lên cuồn cuộn, cô ta mạnh mồm đáp trả :
– Phải ! Tôi dơ bẩn ! Nhưng anh không phải là thằng đàn ông ngu ngốc sao ? Nếu không ngu mà lại bị con dơ bẩn như tôi lừa lọc ? Nhục nhã quá đi mất ! Tôi cũng còn cảm thấy nhục nhã thay cho anh, hãnh diện cho bản thân mình vì đã lừa được anh ! Ha hả …. – Cô ta nói rồi cười ầm lên.
– Con tiện nhân này !!! – Kim Taehyung nổi điên, đứng bật dậy túm lấy cổ cô, bóp chặt.
Cô ả tuy nghẹt thở nhưng vẫn mạnh miệng tiếp tục lớn tiếng chọc tức người kia.
– Sao ? Làm tình với con dơ bẩn này chán chê rồi giờ lại còn muốn lấy mạng luôn sao ?
– Mạng mày tao có lấy ngàn vạn lần cũng không hết ! Loại tiện nhân như mày không xứng đáng để có được trái tim tao, không xứng đáng được chết dưới tay tao !!! Cút đi ! Cút ngay trước khi tao cầm dao băm nát mày ra !!! – Kim Taehyung thực sự nổi điên, hất mạnh Tiffany ngã xuống đất.
– Tiện nhân ? Đúng rồi ! Tôi là tiện nhân ! Còn anh thì sao, chẳng lẽ cũng không phải tiện nhân ? Ngu ngốc ! Anh rốt cục cũng chỉ là một thằng đàn ông tồi và mù quáng nhất trên đời này ! Anh đã vì một con đàn bà dơ bẩn như tôi mà vứt bỏ thứ đáng giá nhất của mình ! Jeon JungKook đó cũng bỏ anh đi rồi. Bây giờ tôi cũng sẽ rời đi , người yêu thương thật lòng thì không biết giữ lấy, anh không nghĩ sau này đứa trẻ mà JungKook sinh ra sẽ thấy hổ thẹn vì có một người cha tồi tệ, máu lạnh đã nhẫn tâm vứt bỏ cả nó và daddy của nó sao ? ! Tôi thật sự thấy nhục nhã thay cho anh ! ha hả…. – Tiffany vừa nói vừa cười điên dại.
Kim Taehyung điên tiết thực sự. Một mạch lên phòng cầm hết đồ đạc của Tiffany xuống quẳng ra ngoài sân :
– Con tiện nhân !!! Mày cút ngay cho tao ! Cút ! Cút ngay!!!! – Kim Taehyung nắm lấy cổ cô lôi xềnh xệch ra ngoài sân. Hành động vô cùng thô bạo.
Tiffany cũng chẳng thèm bận tâm , chỉ cười điên cuồng nhặt lấy đồ đạc rồi rời đi.
Còn lại một mình, Kim Taehyung điên cuồng đập phá đồ đạc ở phòng khách, sau đó thì lái xe tới quán bar nhậu nhẹt say sỉn thâu đêm.
Rạng sáng, Taehyung về nhà, say sỉn. Chị giúp việc hôm nay chính mắt nhìn thấy anh hành hạ Tiffany cũng trở nên kinh hãi mà xin thôi việc. Căn biệt thự rộng lớn trống trải lạnh lẽo vô cùng.
Kim Taehyung từ từ đi lên cầu thang, tìm vào phòng JungKook. Vừa mở bật cửa phòng đã ngỡ thấy cậu đang ngủ trên giường , sẵn bực tức trong lòng lại nổi hứng muốn trút hết vào cậu:
– Jeon JungKook, tôi muốn em!
Kim Taehyung vừa nói vừa mạnh bạo đi đến chiếc giường, vòng tay mà ông chầm lấy.
Nhưng khi hai tay vừa đưa lên, thân thể theo đó đổ ập xuống chiếc giường lớn mới thấy trống trải. Hóa ra vừa rồi là ảo giác. Là ảo giác mà anh tự dựng lên. Căn phòng trống, giường cũng vắng, bầu không khí im lặng, không có tiếng nói cười.
Taehyung nằm úp mặt trên giường, cảm giác trái tim mình giống như đang nhói lên. Cuối cùng anh cũng thấu hiểu được bản thân mình đã cần có JungKook đến thế nào. Chỉ là trước giờ luôn muốn nhẫn tâm làm khổ cậu, chỉ có như vậy anh mới cảm thấy mình được dễ chịu, nhưng ngay sau đó không hề thanh thản chút nào.
Kim Taehyung đưa bàn tay lên chạm nhẹ vào tấm nệm trải trắng muốt. Trước mắt anh lại ẩn hiện muôn vàn sắc đỏ của máu tươi, sau đó là sắc nâu nhàn nhạt – màu của huyết khô đọng lại. Đau lòng!
Nhớ lại viễn cảnh của đêm đầu tiên anh cưỡng bức cậu. Bên tai Taehyung vang lên những tiếng gào khóc thương tâm của JungKook. Đêm đó cậu đã bị anh làm nhục, nhưng không chỉ một lần. Rất nhiều! Hễ cứ có chuyện bực tức là Taehyung sẽ lấy JungKook ra làm vật xả giận, vật thỏa mãn, vật để phát tiết…. Những khi đó cậu đã đau, đã khóc, đã van xin biết nhường nào mà vẫn không được buông tha. Mỗi sớm thức dậy sau cả đêm bị hành hạ, tấm trải nệm trắng lại như nhuốm máu đỏ, đau đến thương tâm!
– Kookie….
Taehyung lảm nhãm gọi tên cậu như kẻ điên. Hôm nay có chuyện bực tức mà, vẫn theo lệ thường anh muốn tìm cậu xả giận. Nhưng JungKook hiện tại không còn ở đây nữa rồi. Kim Taehyung bây giờ mới hiểu được trước giờ đã dành cho JungKook một khoảng lớn trong tim. Khoảng lớn đó chỉ khi cô độc, khi thiếu vắng anh mới cảm nhận được, tim mình hiện giờ rất trống trải.
Kim Taehyung cay đắng nhắm mắt lại. Tìm đến một giấc ngủ sâu, hi vọng ngày mai trời sẽ tươi sáng hơn.
Anh thật sự không biết hoặc cũng không muốn biết rằng trong suốt thời gian kể từ đó cho đến sáng, nước mắt đã tự động trào ra rất nhiều, ướt hết cả một khoảng.
Con người Kim Taehyung có một cách cảm rất riêng. Mọi thứ trong anh bẩm sinh đều đã thuộc băng giá lạnh lẽo, đến cảm nhận tình yêu cũng không có ngọt ngào.
————-END CHAP 25———
Aheheo 😢 Taehyung sáng mắt rồi 😭
Sắp hoàn rồi nhé mọi người 😂 lần đầu mình chuyển ver, cảm ơn các đã ủng hộ nhé 😂❤
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro