Chap 20: Chính Quốc dùng tiền của hắn đi nuôi người khác sao?
"Sao ngơ ra vậy, chụp ảnh đi."
Giọng Chính Quốc vang lên, gọi những suy nghĩ bay xa hàng trăm ngàn dặm của Thái Hanh về.
"À đúng rồi, chụp ảnh, chụp ảnh." Chính Quốc mở camera trong điện thoại rồi giơ lên.
Điện thoại tự động bật chế độ làm đẹp, làm át đi vẻ đẹp tự nhiên của Chính Quốc rất nhiều. Thái Hanh bất mãn tắt đi, giơ điện thoại lên vị trí thích hợp.
Camera trước giống như một tấm gương, hiển thị cảnh trước mặt của người dùng.
Trong màn hình nhỏ, hai khuôn mặt thân mật kề sát nhau, khuôn mặt có nước da trắng hơn nở nụ cười hờ hững, còn chủ nhân của khuôn mặt còn lại thì không nhìn vào camera, ánh mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt của người kia.
Thái Hanh hoàn toàn không để ý đến bản thân, trong đầu tràn ngập suy nghĩ.
Chính Quốc cách hắn rất gần, quả nhiên khoảng cách này, mới là khoảng cách mà anh em tốt như bọn họ nên có.
Chính Quốc có một nụ cười vô cùng đẹp, nếu cậu được sinh ra ở thời cổ đại, thì cậu sẽ là một trong tứ đại mỹ nam, đến mức hoàng đế cũng không bao giờ muốn tảo triều sớm.
Không đúng, dựa vào cái gì mà hoàng đế không tảo triều, Chính Quốc chắc chắn sẽ không cho hắn thị tẩm đâu!
"Thái Hanh?" Chính Quốc nghi hoặc mở miệng.
Thái Hanh tỉnh táo lại: "Tao đang điều chỉnh góc độ, được rồi, chúng ta nhìn vào camera đi."
Khoảnh khắc này bị đóng băng trong điện thoại, Thái Hanh lập tức đặt nó làm màn hình khóa và ảnh nền, nội tâm kích động.
Hắn ôm lấy Chính Quốc: "Tao muốn đăng nó lên vòng bạn bè cho đám kia thèm chơi!"
"...Thôi đừng đăng." Chính Quốc động đậy eo, "Mày đi WC một chuyến đi, để nghẹn hỏng thì chết."
"Không đi." Thái Hanh lần thứ hai từ chối.
Hắn vốn dĩ không có hứng thú với loại chuyện này lắm, bằng không thì với số lượng người thích với hắn trước đây, hắn không thể độc thân lâu như vậy được.
Ở đây được ôm Chính Quốc vừa ấm vừa thơm, chẳng phải hạnh phúc hơn so với một mình giải quyết dục vọng thể xác trong phòng tắm lạnh lẽo sao?
Thái Hanh theo bản năng muốn tới gần Chính Quốc hơn, hắn từ từ hướng về phía trước cọ cọ, lại không ngờ đụng phải thứ gì đó, da đầu tê rần.
Hô hấp Thái Hanh đột nhiên trở nên nặng nề, Chính Quốc quay đầu nhìn vào đôi mắt đen kịt của hắn.
Thái Hanh còn nhớ lúc trước đây Chính Quốc có nói không thích như vậy, hắn lui về phía sau, giọng nói khàn khàn: "Ôm một chút thôi, tao sẽ không làm gì đâu."
Chính Quốc không lên tiếng.
Dưới lớp chăn bông dày ấm áp, bàn tay mát lạnh của Chính Quốc đặt lên lưng Thái Hanh. Cậu gỡ tay hắn ra khỏi eo mình, chuyển sang một nơi khác.
"Cảm nhận được không?" Chính Quốc hỏi.
Thái Hanh đầu tiên là kinh ngạc, rất nhanh sau đó liền hưng phấn: "Mày cũng..."
"Bị mày lây nhiễm rồi đó." Chính Quốc gật gật đầu, "Bầu không khí này dễ lây lan quá mà."
Thái Hanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hắn giống như một con sói đói đứng trước miếng mồi thơm ngon, nhưng lại không dám tùy tiện hạ miệng, sợ tư thế ăn của mình quá sỗ sàng sẽ khiến miếng mồi không hài lòng.
"Tao giúp mày nha?" Thái Hanh thấp giọng dỗ dành, "Lâu lâu mới làm một lần thôi, bên tao dễ giải quyết lắm, mày muốn làm gì thì làm."
Chính Quốc nằm ngửa ra sau, vì Thái Hanh đang ôm cậu, nên cậu gần như nằm trên người của hắn.
Cậu tựa đầu vào vai Thái Hanh, khẽ nhấc đôi mi cong dài, vươn tay nắm lấy cổ áo ngủ của hắn, ép hắn phải cuối đầu nhìn mình.
Chính Quốc khẽ mỉm cười.
"Phải xem biểu hiện của mày đã."
___________
Cuối cùng Thái Hanh vẫn phải một mình đi vào phòng tắm, khi đi ra, trên tay cầm thêm chai lotion dưỡng ẩm.
Trở lại trên giường, Thái Hanh vừa vui mừng vừa khổ sở nắm lấy tay Chính Quốc, thoa lotion lên, nhẹ nhàng xoa bóp tay cậu để thẩm thấu dưỡng chất.
"Mày không thể để trầy da được, phải bảo dưỡng chút đi." Thái Hanh cẩn thận massage từ đầu đến từng khe ngón tay, "Mày muốn làm cái gì cứ nói cho tao biết, để tao làm cho."
Chính Quốc lúc này mới hài lòng, đầu óc trống rỗng không muốn động đậy tú nào, nên nói rằng: "Mở đại mấy video ngắn xem một chút đi."
Thái Hanh lấy điện thoại của mình ra mở app video, vừa ôm vừa massage tay cho cậu, cùng cậu xem video.
Được hệ thống đề xuất, nên mấy video Thái Hanh mở sẽ có vài cái liên quan đến tình bạn.
[ Hòn đảo thích hợp nhất để chơi với bạn bè! Hướng dẫn chi tiết trong ba ngày! ]
[ Nên tổ chức sinh nhật cho bạn thân như thế nào đây? Không nghĩ ra gì mới? Hãy đến và thử chiêu này đi! ]
Chính Quốc: "... Bình thường mày xem cái gì vậy."
"Video tao xem bình thường mà, trong điện thoại mày không có mấy thứ này sao?" Thái Hanh cầm lấy điện thoại của Chính Quốc, mở app video lên lướt lướt vài cái.
[ Những xác chết không tên trong ngôi làng trên núi đến từ đâu? Đưa bạn đi tìm chân tướng! ]
[ Sau khi bị kết án ngộ sát, người đàn ông khóc lóc thảm thiết. ]
Thái Hanh im lặng tắt điện thoại của Chính Quốc: "...Không tệ, đúng là sở thích tao nhã, không hổ danh là bạn học Điền, ngày nào cũng nghiên cứu vụ án."
Chính Quốc lười nói chuyện với hắn, liền tiếp tục xem video trên điện thoại của hắn.
Video này khá máu chó, kể về một đôi bạn thân chơi với nhau nhiều năm, vì tiền mà đánh nhau, một người khóc nói với người còn lại: "Rõ ràng là mày có 200.000 tệ tiền tiết kiệm, vậy mà lại không nỡ cho tao vay dù chỉ 100.000 tệ. Mày có còn xem tao là bạn không!"
Đối phương vẻ mặt tức giận: "Mày nói mượn là mượn được hả? Trước giờ mày mượn tiền tao, có bao giờ mày trả được một xu nào không, tao chịu hết nổi rồi!"
Cuối video, tình cảm giữa hai người rạn nứt, họ thề độc sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Thái Hanh xem mà vừa xúc động vừa sợ hãi, ôm lấy Chính Quốc nói: "Tao đưa hết thẻ ngân hàng của tao cho mày, đến lúc đó mày muốn mua gì cũng được, tiêu hết cũng không sao."
Chính Quốc bất đắc dĩ: "... Mày có biết sau này mày sẽ làm gì, tương lai có bao nhiêu tiền không?"
Thái Hanh không phải là công tử bột chỉ biết tiêu tiền, mà ngược lại, hắn rất giỏi kiếm tiền và có đầu óc kinh doanh tốt. Hồi Thái Hanh còn phản nghịch, hắn không tiêu một xu nào của gia đình, nhưng hắn vẫn như cũ, sống rất thoải mái.
Có thể đoán trước được trong tương lai Thái Hanh sẽ tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, việc kinh doanh của Kim gia sẽ càng phát đạt, tài sản trong tay hắn cũng sẽ nhiều đến kinh người.
Thái Hanh không đồng ý với câu nói của Chính Quốc, cau mày nói: "Ý nghĩa của tiền chính là làm cho con người ta hạnh phúc. Nếu nó không thể làm cho mày hạnh phúc, thì nó chỉ là một đống giấy vụn. Nhiều hơn hay ít đi cũng không có gì khác biệt."
Chính Quốc đã quyết định sau một tháng sẽ rời xa Thái Hanh, nên không muốn giải thích với hắn tại sao hắn không thể giao thẻ ngân hàng vào tay cậu và để cậu tùy ý tiêu xài được. Cậu suy nghĩ một lúc, thuận theo lời của Thái Hanh.
"Vậy tao sẽ quẹt thẻ của mày mua một căn biệt thự lớn sát biển." Chính Quốc nói.
Thái Hanh tinh thần phấn chấn: "Mua!"
Chính Quốc thuận miệng nói bậy: "Rồi mua một chiếc máy bay tư nhân, mua một chiếc du thuyền sang trọng, và thêm bảy chiếc đồng hồ mấy chục triệu, một tuần, mỗi ngày đổi một cái, không đụng hàng. A, thế thì phải tốn cả trăm triệu lận."
Thái Hanh sướng rơn cả người, trước kia trong mắt hắn tiền bạc chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nay mới thấy trông nó thật đẹp làm sao, hắn không ngừng gật đầu: "Được, cứ tiêu nhiều một chút."
Thái Hanh bị những lời của Chính Quốc kích thích bắt đầu tưởng tượng, đắc ý mơ mộng về tương lai hạnh phúc: "Giường trong phòng ngủ nên mua lớn hơn một chút, mấy thứ như giường chiếu không thể tiết kiệm được, ngủ không ngon, xương cột sống dễ gặp vấn đề lắm. Ngoài ra còn có các loại chăn ga gối đệm, đến lúc đó xem màu nào hợp với mày hơn thì mua cái đí.”
Chính Quốc im lặng lắng nghe Thái Hanh ảo tưởng, đợi đến lúc thích hợp liền cắt ngang.
"Chỉ mua những thứ phù hợp với tao thôi thì không ổn cho lắm." Chính Quốc chậm rãi nói.
Thái Hanh nhíu nhíu mày: "Có gì mà không ổn, tao thấy rất ổn mà."
"Phòng ngủ là nơi của tao cùng người yêu, nếu chỉ dựa vào sở thích của tao để lựa chọn, thì quá mức ngang ngược rồi." Chính Quốc chậm rãi nói từng chữ một, cậu nhìn đôi mắt đang dần trừng lớn của Thái Hanh, khóe môi cậu hơi nhếch lên, "Hơn nữa phòng ngủ của tao và người đó, để mày chọn đồ dùng hình như không được thích hợp cho lắm."
___________
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Chính Quốc đã sớm ngủ thiếp đi rồi, chỉ còn Thái Hanh tức đến mức không thể ngủ được.
Chính Quốc muốn dùng tiền của hắn để mua nhà sống cùng bạn đời.
Lời này nói ra nghe có lọt lỗ tai không chứ!
Hắn hỏi Chính Quốc vậy còn hắn thì sao, thì Chính Quốc nói rằng hắn có thể mua một căn nhà khác sát bên cạnh nhà họ, để sau bữa tối hai nhà có thể cùng nhau đi dạo.
Ai muốn ở phía sau nhìn Chính Quốc ôm vợ đi dạo chứ!
Bây giờ để tìm được một đối tượng thích hợp rất khó, người có ý định cả đời không kết hôn ngày càng nhiều, hôn nhân là nắm mồ chôn tình yêu, đạo lý này Chính Quốc còn không hiểu sao? Cùng hắn độc thân có gì không tốt chứ?
Chính Quốc đến cùng có hiểu cậu với ai mới là tri kỷ không?
Thái Hanh tức đến mức không thèm ôm Chính Quốc ngủ, nhưng bây giờ cậu đã ngủ say rồi, còn hắn thì ngược lại, căn bản là không ngủ được.
Thái Hanh trằn trọc lăn qua lăn lại được khoảng mười phút, liền lén lút chồm qua ôm người bên cạnh.
Chính Quốc thật sự rất quá đáng, nửa tiếng bỏ mặc cậu trong giá lạnh này, chính là sự trừng phạt dành cho cậu.
Chính Quốc chìm vào giấc ngủ không bao lâu, còn đang trong trạng thái mơ màng, thì bị động tác của Thái Hanh đánh thức, mắt nhắm mắt mở hỏi: "Không giận tao nữa à?"
"Mày nói nực cười thật đấy." Thái Hanh cười lạnh một tiếng, ôm Chính Quốc càng chặt hơn, "Tao có bao giờ giận hờn với mày đâu?"
"Ồ, vậy thì tốt." Chính Quốc vỗ vỗ tay hắn, tiếp tục nhắm mắt lại.
Chờ Chính Quốc lại ngủ thiếp đi, Thái Hanh hơi ngẩng đầu lên và áp vào hai má Chính Quốc.
Cảm nhận được nhiệt độ của làn da cậu, hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Còn tưởng hắn sẽ tức giận thật lâu sao? Ha, nực cười, hắn sẽ không bao giờ để cho đám yêu tinh kia có cơ hội tiếp cận Chính Quốc đâu.
Không thể ngồi chờ chết được, hắn phải bằng mọi cách, chủ động nghe ngóng thêm thông tin.
_______________________
Buổi sáng, mẹ Chính Quốc dậy làm bữa sáng, thì nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bếp, lúc vào trong phòng bếp, bà đã giật mình trợn to mắt.
Thái Hanh vậy mà đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng!
Mẹ Chính Quốc vội vàng ngăn lại: "Chuyện này sao có thể để con làm được, tiểu Kim con ngủ một lát đi, để đây cho dì."
"Không sao đâu dì, con rảnh mà, giúp dì làm chút việc cũng vui." Thái Hanh trước mặt cha mẹ Chính Quốc cực kỳ ngoan ngoãn, nghe mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt của hắn, làm mẹ Chính Quốc cười đến mặt mày hơn hở, đồng ý cho hắn ở lại làm trợ thủ.
Thái Hanh giả bộ tỏ vẻ thuận miệng nói chuyện phiếm: "Dì ơi, nhà mình có tính cho Chính Quốc đi xem mắt không ạ? Con thấy có rất nhiều đứa con gái yêu thích cậu ấy lắm í."
Mẹ Chính Quốc cười xua xua tay: "Đứa nhỏ Chính Quốc này rất có chủ kiến, người thế hệ trước như dì không thể nhúng tay vào đâu."
Khóe môi Thái Hanh cong lên, vừa thái rau vừa tiếp tục hỏi: "Chính Quốc có nói cho dì biết cậu ấy thích kiểu người nào không? Khi con hỏi cậu ấy, cậu ấy chỉ nói thích những người đối tốt với mình, trong trường thiếu gì mấy người như vậy, nhưng có thấy cậu ấy thích ai đâu, tiêu chuẩn này thật quá mơ hồ."
"Thật tình nó rất ít đề cập mấy chuyện này với dì, để dì nghĩ xem." Mẹ Chính Quốc nhớ lại chuyện trước đây, "Lúc nó lên tiểu học, có một lần dì đùa với nó, nó nói nó thích những cô gái dịu dàng, hiện tại chắc cũng như vậy đi."
Trái cà chua đỏ dưới lưỡi dao của Thái Hanh bị chia năm xẻ bảy, từng nhát dao còn mang theo sát khí.
Cựu giáo bá, hung hãn đến mức người gặp người sợ, chưa bao giờ được cho là dịu dàng – Kim Thái Hanh, không biết vì sao cảm thấy có chút hoảng loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro