Chap 26

Chính Quốc từ chối quá thẳng thắn, khiến Thái Hanh nhất thời sững sờ tại chỗ.

Bàn tay đặt trên vai vẫn đang dùng lực ngăn cản hắn tiến lên, Chính Quốc thật sự không muốn hắn đi lên, chớ không phải nói giỡn.

Thái Hanh hít sâu vài hơi, vén màn giường lên, liền thấy cậu đang chống nửa người trên giường.

Chính Quốc mặc một bộ đồ ngủ màu be, màu sắc này đã xua đi rất nhiều khí chất lạnh lùng của cậu, trông cậu có vẻ rất ấm áp.

Chướng ngại vật giữa họ biến mất, ánh mắt Chính Quốc không hề né tránh nhìn thẳng hắn.

Khi Chính Quốc tỏ thái độ cứng rắn, Thái Hanh thường sẽ không đối nghịch với cậu, tránh khiến cậu tức giận hơn, lần này cũng như vậy.

Ánh mắt Thái Hanh dịu lại, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy, tâm trạng không tốt à?"

"Không, bình thường." Chính Quốc nói.

Thái Hanh chui đầu vào bên trong màn, đặt tay lên mu bàn tay đang đè lên vai hắn của Chính Quốc: "Vậy tại sao không để tao đi lên?"

Chính Quốc nhất thời không lên tiếng, cậu nhìn hắn, ánh mắt mang theo chút ý tứ sâu xa.

"Bây giờ không giống lúc trước nữa rồi, Thái Hanh." Chính Quốc chậm rãi nói.

Áp lực đặt trên tay Chính Quốc chợt tăng thêm, khiến cậu nhíu mày, Thái Hanh nhanh chóng tỉnh táo liền vội vã thả lỏng ra.

Thái Hanh nhếch miệng, lộ ra một nụ cười cứng ngắc, ẩn chứa tia sát khí: "Sao lại không giống như trước được? Trước đây thì làm được, còn bây giờ lại không thể, quan hệ đi thụt lùi à?"

Càng về sau, tốc độ nói của Thái Hanh càng nhanh, đặc biệt là mấy chữ "quan hệ thụt lùi", hắn hận không thể một giây là nói xong, mấy chữ này tựa như ngọn lửa đốt cháy đầu lưỡi hắn.

Nếu như Chính Quốc gật đầu, hắn không biết mình sẽ làm gì nữa.

Chính Quốc một chút cũng không sợ hãi, tiếp tục chậm rãi nói: "Đây là giường đơn."

Thái Hanh nhanh chóng nói tiếp: "Trước đây nó cũng là giường đơn mà."

"Đúng, nhưng trước đây không có nhiều lớp như vậy, nếu trước đây buổi tối ngủ ít một chút cũng không sao, có thể tranh thủ lúc trống tiết nghỉ bù. Nhưng hiện tại có quá nhiều lớp, tao cần bổ sung tinh lực, nên buổi tối phải có giấc ngủ thật ngon." Chính Quốc trả lời.

Thái Hanh sững sờ: "Vậy trước giờ ngủ chung với tao... mày đều ngủ không ngon sao?"

Thật ra Chính Quốc ngủ vẫn được, nhưng lúc này không thể nói lời thật lòng được, cậu giả vờ không hài lòng nói: "Mày thấy hai người cùng chen chúc trên một cái giường thì có thể ngủ ngon được sao? Học tập là quan trọng nhất, học kỳ này giường ai nấy ngủ đi."

Đa số khi đối mặt với mọi người Thái Hanh đều tỏ thái độ cứng rắn, không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Trước đây còn có người đùa giỡn nói hắn chính là tổng tài bá đạo cường thủ hào đoạt, dù đối phương không muốn cũng bị hắn cưỡng ép cho đến khi nguyện ý mới thôi.
 
Nhưng trên thực tế, nếu bạn thực sự để ý đến một người, sao có thể không bận tâm đến cảm nhận của đối phương được chứ.

Thái Hanh trầm mặc nhìn Chính Quốc chốc lát, chậm rãi lùi về sau.

Hắn rầu rĩ trèo xuống, trở lại giường ngủ của mình.

Chính Quốc thấy Thái Hanh bò về giường hắn, mặt không biến sắc giũ chăn ra rồi đặt gối sát về hướng của cậu.

"Tại sao trước giờ mày không nói với tao chứ?" Thái Hanh buồn bực nói, "Tao muốn dựa sát đầu bên cạnh mày cơ."

"Ừm." Cậu vươn tay vỗ vai hắn, "Ngủ ngon, mơ đẹp ha."
___________

Đêm đã khuya, Chính Quốc đang say giấc nồng.

Thái Hanh đương nhiên là không ngủ được.

Rõ ràng là đang nằm trên giường đơn, thế mà hắn lại cảm giác thật trống trải.

Một mình ngủ trên giường đơn, chiếc giường này quá lớn khiến hắn cảm giác như phòng không gối chiếc.

Sau này hắn không thề ngủ chung với Chính Quốc được nữa.

Nghĩ tới đây, Thái Hanh lại càng không ngủ được, chống tay nhổm người dậy, nhìn Chính Quốc cách đó không xa.

Bóng đêm dày đặc, hắn không thể nhìn rõ từng chi tiết, chỉ có thể thấy một bóng dáng mờ mờ.

Chính Quốc nằm nghiêng, nửa khuôn mặt nhỏ vùi vào trong gối. Cậu khi ngủ rất yên tĩnh, hô hấp nhẹ nhàng, nếu không phải ở rất gần, tuyệt đối sẽ không nghe được tiếng hít thở của cậu.

Hắn lén lút đưa tay chạm vào tóc của cậu, từng sợi tóc trơn trượt lướt qua đầu ngón tay hắn, điều này khiến tâm trạng phiền não của hắn tốt lên một chút.

Chỉ một học kỳ thôi mà, hắn và Chính Quốc còn rất nhiều năm nữa, sau này chắc chắn sẽ về lại như xưa thôi.

Hắn muốn đề nghị ra ngoài thuê trọ, nhưng Chính Quốc có lẽ sẽ không đồng ý, khi còn là sinh viên năm nhất, hắn đã từng nghĩ đến việc cùng Chính Quốc dọn ra ngoài ở riêng, nhưng cậu đã từ chối, cho rằng việc này không cần thiết, lãng phí thời gian.

Thôi, chẳng phải chỉ là một học kỳ thôi sao? Bắt đầu đếm ngược từ hôm nay, cách thời gian hắn được mãn hạn tù chỉ còn vài tháng nữa thôi mà.

Rất nhanh, hắn chịu đựng được mà.

_______________________

Chẳng mấy chốc đã đến ngày nhập học.

Mọi người đều có lớp học, đi ra khỏi khu ký túc xá, hắn phải tách khỏi cậu.

Chính Quốc vẫy tay với Thái Hanh: "Bye, trưa gặp lại."

Tiểu béo và Văn Kha cười vui vẻ trêu ghẹo: "Anh Kim yên tâm, tụi em sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt!"

"Đảm bảo không để cho kẻ có ý đồ xấu có cơ hội đến lợi dụng cậu ấy đâu."

Chính Quốc cùng mấy đứa cùng phòng rời đi, Thái Hanh tự nhủ buổi trưa sẽ gặp mặt nói chuyện được thôi, không sao, cũng không khó khăn lắm.

Nhưng mà vất vả đợi đến lúc hết tiết học buổi sáng, cứ ngỡ sẽ được dựa vào Chính Quốc nói chuyện riêng, thì Thái Hanh mới phát hiện mình đã quá ngây thơ.

Sau khi ăn cơm trưa, Chính Quốc lại muốn đi nghỉ ngơi, bổ sung tinh lực chuẩn bị cho lớp buổi chiều.

Mặc dù hắn có nói được vài câu, nhưng đó chỉ là vài câu nói với Chính Quốc trong lúc di chuyển mà thôi, viễn cảnh hắn tưởng tượng được ôm Chính Quốc an tĩnh nói chuyện thật lâu, hoàn toàn không hề tồn tại!
 
Thái Hanh ức chế trầm trọng.

Buổi tối hắn không được ôm Chính Quốc ngủ, ban ngày không được đến lớp cùng Chính Quốc, thậm chí đến nói chuyện cũng chẳng được nói thêm mấy câu với Chính Quốc.

Đây mà là cuộc sống của một con người sao?

Thái Hanh đem oán giận nói cho Chính Quốc nghe, cậu cười rộ lên: "Này thì tính là gì, đây chỉ mới là bắt đầu thôi."

Thái Hanh: "... Mày nói cái gì?"

"Ý của tao là..." Chính Quốc bình tĩnh nói, "Chờ sau này mày đi làm, việc chúng ta không thường xuyên gặp nhau sẽ càng ngày càng nhiều. Mày cũng không phải là tổng tài trong phim thần tượng, mà mỗi ngày rãnh rỗi không có việc gì làm, ngược lại, nào là mở cuộc họp, đi công tác, nào là bay ra nước ngoài khảo sát, mấy chuyện này nhất định sẽ thường xuyên diễn ra. Lúc đó chúng ta mười ngày nửa tháng mới gặp nhau một lần là chuyện bình thường, bây giờ mỗi ngày đều được gặp nhau là đã tốt lắm rồi."

Thái Hanh mở miệng muốn nói, cho dù có bận rộn cỡ nào, thì cũng đâu thể mười ngày nửa tháng mới về nhà, nhưng trước khi nói ra, hắn lại nhớ trước đây Chính Quốc từng nói muốn quẹt thẻ của hắn đi mua một căn biệt thự gần biển cùng đối tượng của mình.

Mặc dù hắn đã hạ quyết tâm tìm cách cùng Chính Quốc độc thân đến cuối đời, nhưng ngay cả khi Chính Quốc không tìm được bạn đời, thì chắc chắn cậu vẫn không có ý định sống cùng hắn dưới một mái nhà, mà muốn hai người trở thành hàng xóm của nhau.

Dù là ở gần, nhưng chỉ cần bọn họ không ở chung trong cùng một phòng, thì những chuyện của Chính Quốc sau khi tan sở hắn đều không thể biết được.

Biết đâu đến lúc đó nói không chừng phải rất lâu sau mới có cơ hội gặp lại Chính Quốc.

Trái tim như bị một bàn tay to lớn bóp nghẹt không thương tiết, sắc mặt Thái Hanh cực kỳ khó coi.

Cậu biết nói ra điều này hắn không sẽ không hề dễ chịu, nhưng cậu nhất định phải chuẩn bị tinh thần trước cho hắn.

"Đừng nghĩ nhiều quá, người trưởng thành bước vào xã hội chính là như vậy. Chờ khi nào mày bảy chục tuổi về hưu đi, rồi chúng ta sẽ hẹn nhau đi câu cá mỗi ngày." Chính Quốc nói, "Mỗi lần câu cá là hết cả ngày, bao vui luôn."
 
Dỗ dành Thái Hanh xong, Chính Quốc leo lên giường ngủ, bỏ lại hắn vẫn còn ngồi trước bàn học.

Chính Quốc nói cùng nhau câu cá rất vui, nhưng chờ tới lúc về hưu, hắn còn phải đợi thêm tận bốn năm chục năm nữa.

Tại sao quá trình trưởng thành lại gian nan như vậy?

Tại sao người trưởng thành lại không thể ở chung với bạn thân mỗi ngày chứ?

_______________________

Buổi chiều lúc ngồi trong lớp học, Thái Hanh vừa chống cằm nghe giáo sư giảng bài, vừa không nhịn được mà suy nghĩ vu vơ.

Bây giờ Chính Quốc đang làm gì, có nữ sinh nào bị Chính Quốc làm cho mê mẩn, rồi trộm viết thư cho cậu không?

Hay có thằng ranh nào thấy Chính Quốc vẻ ngoài xinh xẻo, nên nảy sinh ý đồ bẻ cong cậu không?

Thật sự quá nguy hiểm, không có hắn ở cạnh, Chính Quốc làm sao có thể chịu nổi đây.
 
Thái Hanh lôi điện thoại dưới học bàn ra nhắn tin cho Chính Quốc, hắn không nhắn tin gì quan trọng, chỉ nhắn [ Có đó không bảo bối ] , [ Bảo bối của anh thích gì thì cứ mua, nhà chúng ta có tiền, anh sẽ đi móc bọc nuôi em ] , cùng một đống icon cảm xúc.

Trước đây mỗi lần hắn rảnh rỗi không có việc gì làm hay nhớ Chính Quốc, hắn thường sẽ gửi icon cảm xúc như vậy, Chính Quốc nhìn thấy sẽ trả lời lại hắn, thường là lúc tan học.

Thế nhưng kết thúc tiết học rồi, mà Chính Quốc vẫn chưa trả lời.

Hết tiết hai luôn rồi, Chính Quốc vẫn chưa trả lời.

Tới lúc hắn định trực tiếp gọi qua, thì cuối cùng Chính Quốc cũng trả lời.

Chính Quốc gửi lại hắn sticker mèo hung dữ, bên trên có viết: [ Bắt quả tang mày lười biếng ha! ]

Thái Hanh hơi yên tâm, lập tức đáp lại: [ Sao trả lời lâu quá vậy, tao chờ mày đến sông cạn đá mòn luôn á ].

Chính Quốc: [ Hôm nay bài trên lớp nhiều quá, nghe tới nhức cả cái đầu, tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ nhớ lại bài giảng, nên không để ý tới điện thoại, xin lỗi ].

Sao Chính Quốc lại xin lỗi hắn, khách khí như vậy làm gì?

Thái Hanh nhớ tới trước đây có nghe qua mấy người thường xuyên không liên lạc được, hỏi ra mới biết là do chơi game nên mới không có thời gian trả lời, giọng điệu vô cùng gợi đòn, so ra hắn còn hạnh phúc chán.

Chính Quốc học nặng như vậy, hắn phải bồi bổ cho cậu thật tốt mới được, không có dinh dưỡng thì làm sao có sức mà học?  Vậy nên Thái Hanh hỏi: [ Mấy ngày nữa là cuối tuần rồi cùng muốn đi ăn một bữa thật ngon nha? Học tập cũng phải kết hợp với ăn uống điều độ mới được chứ. ]
 
Chính Quốc bên kia không có lập tức trả lời, Thái Hanh nhìn chằm chằm dòng chữ đang nhập trên khung chat, Chính Quốc viết rồi ngừng, ngừng rồi viết, gõ một hồi, mới gửi cho hắn một chữ: [ Được ].

Chính Quốc lại gửi một tin nhắn: [ Tao có thể chọn chỗ được không? ]

Có gì mà không được, Chính Quốc chọn một cái nhà hàng rồi kêu hắn mua nó còn được nữa.

Thái Hanh trả lời đồng ý, đến giờ vào lớp, cuộc trò chuyện của hai người kết thúc tại đây.

Thành công hẹn được Chính Quốc đi ăn vào cuối tuần khiến hắn vô cùng hài lòng, hắn lấy lại sức sống, bắt đầu nghiêm túc nghe bài giảng.

_______________________

Nhà hàng mà Chính Quốc chọn là một nhà hàng có tính tương tác cao, điểm hấp dẫn của nhà hàng này không chỉ là đồ ăn ngon mà còn cho thực khách thưởng thức âm nhạc và vũ điệu trong lúc dùng bữa.

Vũ công không chỉ nhảy trên sân khấu mà còn có thể xuống khán đài, tùy chọn một thực khách nhảy chung với nàng.
 
Thái Hanh cũng không có ý kiến gì, tới cuối tuần hai người cùng nhau đến nhà hàng, ngồi xuống chỗ đã đặt trước.

Vị trí của họ rất đẹp, cách sân khấu khá gần, có thể xem biểu diễn mà không bị cản trở.

Sau khi hai người gọi món xong, Thái Hanh mở nói chuyện với Chính Quốc, nhưng chưa nói được hai câu, tiếng hát du dương của ca sĩ đã vang lên, át cả giọng nói của anh.

Thái Hanh: "..."

Chính Quốc rất thong dong, đây chính là lý do tại sao cậu chọn nhà hàng này: "Tao không nghe mày nói gì hết, thôi ăn đi, vừa ăn vừa thưởng thức âm nhạc, không nói chuyện cũng được."

Ghế ở đây không cố định, hắn đang ngồi đối diện với cậu đứng dậy, xách ghế đang ngồi lên, đặt bên cạnh cậu.

Thái Hanh ngồi xuống ghế, đầu gối chạm đầu gối, cẳng chân chạm cẳng chân của cậu.

"Ngồi chỗ này là nghe được rồi ." Thái Hanh hài lòng nói.

Chính Quốc: "..."

Thôi toi, tính sai rồi, cậu không nghĩ đến trường hợp này.

Thức ăn còn chưa được đưa lên, bọn họ đã ở gần như vậy, hắn vươn tay ra nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên người của cậu.

Nghĩ kỹ lại, bọn họ đã lâu chưa nắm tay nhau, lần này lại nắm tay Chính Quốc, Thái Hanh cực kỳ sung sướng, trên mặt lộ ra nụ cười tươi tắn.
 
"Tối nay còn muốn đi chỗ nào chơi nữa không? Tao mời."

Chính Quốc lắc đầu một cái, cậu lắc lắc tay, nhưng không có cách nào thoát được.

Cậu chưa tìm được lý do chính đáng để bắt hắn buông tay mình ra, nên đành bất đắc dĩ nói: "Ở nơi công cộng mà nắm tay cái gì, trông có giống mấy đứa mẫu giáo không?"

"Trùng hợp ghê, con mới ba tuổi." Thái Hanh nói.

Chính Quốc nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Tao không muốn có con trai đâu."

Thái Hanh lập tức đổi giọng: "Chỉ trong một câu nói, đứa trẻ ba tuổi liền biến thành một người đàn ông ba bốn chục tuổi, điều gì đã khiến đứa trẻ ấy nảy sinh sự biến đổi đến kinh thiên động địa như vậy? Từ nay về sau, tao sẽ là đàn ông che mưa chắn gió cho mày."

Chính Quốc cười nói: "Được đó, không hổ là mày, xem ra nếu để mày nói thêm vài câu nữa, chắc chúng ta sẽ chứng kiến một màn anh Kim xé rách thời không, thành người tu tiên quá."
 
Rời xa Thái Hanh một cách hợp lý là chuyện phải làm từng bước một, huống chi Chính Quốc chỉ muốn giữ khoảng cách ở mức độ bạn bè bình thường, đương nhiên sẽ không nói gì với hắn.

Khoảng thời gian này dù vất vả nhưng rất có hiệu quả, lúc này Chính Quốc mới quyết định cho bản thân thả lỏng một chút, tùy ý nói giỡn một câu với Thái Hanh.

Chính Quốc lấy đại một tình tiết trong phim truyền hình tổng tài bá đạo để trêu ghẹo Thái Hanh: "Lúc tao đặt nhà hàng này, tao còn tự hỏi liệu nhà hàng này có phải là sản nghiệp nhà mày không, ăn được một nửa thì có quản lý chạy tới nghiêng mình cuối chào, nói không biết có Kim đại thiếu gia đại giá quang lâm, nên không tiếp đón từ xa, bữa ăn ngày hôm nay toàn bộ đều miễn phí."
 
"Hả?" Thái Hanh trầm tư, "Thì ra mày thích như vậy hả, tao còn tưởng mày thích kín đáo riêng tư." Hắn cầm điện thoại lên, "Cũng không phải không được, để tao gọi ông ấy tới?"

Chính Quốc: "..."

Chuyện gì đang xảy ra vậy, loại tình tiết tổng tài bá đạo này tồn tại thật sao?

Chính Quốc vội vã đè lại điện thoại hắn lại: "Tao giỡn thôi."

Các món ăn họ gọi đã được mang lên, cậu kêu hắn ăn thôi, cuối cùng cũng thấy được sự yên tĩnh.

Bài hát trên sân khấu kết thúc, các vũ công đeo mạng che mặt và trang phục khiêu vũ kiểu phương Tây bước lên sân khấu và trình diễn những tiết mục khiêu vũ đến cho mọi người.

Bọn họ nhảy rất tốt, kỹ thuật uyển chuyển, tràn đầy cảm giác tiết tấu, Chính Quốc vừa ăn vừa xem, cảm thấy lần này tới đây rất đáng giá.

Không biết nhìn bao lâu, Thái Hanh đột nhiên âm dương quái khí ghé vào lỗ tai cậu mở miệng: "Nhìn gì mà say mê quá vậy, nhìn đẹp hơn tao à?"

Chính Quốc sững sờ, lấy lại tinh thần quét mắt liếc hắn một cái, bày ra vẻ mặt 'trai thẳng cảm thấy khó hiểu': "Thái Hanh mày là đàn ông đó, sao có thể so sắc đẹp với phụ nữ được? Ý nghĩ này của mày không được đâu. Tao là trai thẳng mà, thấy con gái đẹp hơn là chuyện bình thường thôi."

Dưới ánh đèn xung quanh của nhà hàng, mặt Thái Hanh trở nên tái mét.

Lúc này, các vũ công trên khán đài lần lượt đi xuống, đây là đoạn tương tác với thực khách, các vũ công sẽ chọn thực khách bất kỳ khiêu vũ cùng mình, người được chọn không cần phải biết nhảy, chỉ cần nắm tay cho các nàng một điểm tựa, nhìn các nàng xoay tròn là được. Đương nhiên, nếu không muốn cũng có thể từ chối.
 
Có hai vũ công dáng người thướt tha đi về phía Thái Hanh và Chính Quốc.

Thái Hanh đến nhìn cũng không thèm nhìn, cau mày từ chối.

Nếu là trước đây, Chính Quốc cũng sẽ lịch sự từ chối. Nhưng khi nhìn thấy đôi bàn tay rõ ràng là thuộc về phái nữ, cậu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Lần này nếu cậu chấp nhận lời mời, thì sau này mỗi khi Thái Hanh muốn nắm tay cậu, cậu sẽ lấy cớ nói cảm giác nắm tay hắn khác xa với nắm tay con gái, cảm giác rất kỳ cục, cậu không muốn nắm tay nữa.

Hiện giờ cậu chính là trai thẳng, do trước kia cậu chưa từng nắm tay con gái, nên mới không thấy có vẫn đề gì khi nắm tay Thai Hanh. Bây giờ nhờ điệu nhảy này, cậu đã bừng tỉnh!

Thái Hanh ngồi bên cạnh cậu trợn tròn hai mắt, hắn không thể tin nhìn Chính Quốc đưa tay lên rồi đi theo vũ công.

Hành vi không phù hợp với tính cách của Chính Quốc này khiến đầu óc hắn muốn nổ tung.

Chính Quốc muốn nhảy với người khác!

Chính Quốc thậm chí còn chưa từng nhảy chung với hắn!

Xong rồi, xong thật rồi, Chính Quốc đã tìm thấy cô gái mình thích mất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro