Chap 43
Thái Hanh đè tay Chính Quốc lại, lần này hắn không còn cách một lớp đồ thú nữa mà là chân chính chạm vào làn da ấm áp của Chính Quốc.
Hắn và Chính Quốc nhìn nhau, thấy viền mắt Chính Quốc còn ửng đỏ.
"... Mày còn muốn tao giúp nữa à?" Chính Quốc nhẹ giọng hỏi.
Thái Hanh đưa ra một câu trả lời khẳng định: "Chỗ bị khuất, nên tao không thấy cổ có sạch thật không. Mày lau là được mà, mày chưa lau sạch đúng không?"
Chính Quốc nhất thời không trả lời, cậu nhìn Thái Hanh, cuối cùng chậm rãi nở nụ cười: "Vậy mày đừng nhúc nhích, buông tay trước đã."
Thái Hanh buông tay ra, Chính Quốc lấy lại tự do, di chuyển ngón tay, sau đó ấn ngón trỏ vào quai hàm của Thái Hanh.
Cậu không dùng sức mà chỉ nhẹ nhàng ấn vào, người trước mặt dường như tự giác ngẩng đầu lên, để cần cổ trong tầm mắt của cậu nhiều hơn.
Chính Quốc lại đưa tay lên lần nữa.
Chiếc cổ thon dài của Thái Hanh rất sạch sẽ, không hề có một chút bụi bẩn hay dầu mỡ nào trên đó.
Ngày xưa có truyện bộ quần áo mới của hoàng đế, ngày nay có nước sốt của Chính Quốc.
Cổ là bộ phận quan trọng, nếu bị thương có thể nguy hiểm đến tính mạng, nên đa số mọi người đều sẽ thận trọng khi xử lý.
Chưa kể đối với một trai thẳng tính kỳ thị đồng tính, thì xác suất sẵn sàng để một người đồng tính nam chạm vào cổ gần như bằng không.
Chính Quốc quan sát vẻ mặt của Thái Hanh, Thái Hanh híp mắt, trên mặt tràn đầy vẻ hài lòng thuần túy, không hề thấy có chút miễn cưỡng nào cả.
Chính Quốc rút tay về, giây tiếp theo lại bị giữ lần nữa.
"Cám ơn bạn học Điền nha, đã giúp mình nhiều như vậy." Khóe miệng Thái Hanh hơi nhếch lên, hắn như con sói hoang nhìn Chính Quốc, cực kỳ hung hãn, nhưng mà lời nói lại rất lễ độ, "Lần sau nếu ăn cơm cùng nhau mà mình có lỡ bị dính bẩn như vậy nữa, thì cậu nhớ phải giúp mình đó nha."
Đối mặt với ánh mắt như vậy, Chính Quốc cười thân thiện đáp lại: "Lần sau... vậy để lần sau lại nói."
___________
Đã là tối chủ nhật, sau khi ăn tối xong, bọn họ phải thu dọn đồ đạc trở về ký túc xá.
Chính Quốc cũng mang gấu nhỏ lấy được từ công viên giải trí về, suy cho cùng thì ký túc xá mới là nơi ở thật sự của cậu trong bốn năm đại học. Cậu muốn đặt con gấu bông bên giường ngủ cùng, nhưng vừa mới đặt nó lên giường, thì cậu đã nghe thấy giọng nói kỳ lạ của Thái Hanh.
"Ta còn ngỡ rằng Gấu quý phi sẽ ngủ trên bàn học, nhưng hóa ra là được ngủ trên giường, thật là phúc khí."
Chính Quốc: "..."
"Ta cũng đã từng ngủ ở đó," Thái Hanh trèo lên, giường cách một cái màn giường châm chọc Chính Quốc, "Gấu quý phi lên nắm quyền, thiếp giờ đây hoa tàn bướm ít cũng phải rời đi rồi, thói dời xưa nay chỉ nghe người mới cười, nào thấy kẻ cũ khóc?"
Chính Quốc vô cảm kéo màn giường lên, ném con gấu bông qua giường của Thái Hanh.
Thái Hanh đang trải chăn bông cho êm, đột nhiên trên giường bị ném qua một vật gì đó, hắn nhìn kỹ một chút, thấy được là cái gì rồi liền cầm lên ném xuống bàn bên dưới.
"Yo, hoàng thượng, người là đang có ý gì? Thiếp không phải hạng người tùy tiện cùng gấu khác ngủ chung giường đâu." Thái Hanh vỗ vỗ gối, "Chiếc gối này trừ thiếp ra thì chỉ có một người có thể nằm lên thôi."
"Hài tử của ngươi đó." Chính Quốc nói, "Chăm sóc đi."
Thái Hanh trợn tròn mắt, lại trèo xuống đem gấu bông lên.
"Đều là do con còn quá nhỏ không thể tự ngủ được, khiến ba mẹ phải chia phòng." Thái Hanh bóp mặt gấu, "Khi nào con mới lớn có thể tự ngủ trên giường mà không cần ba mẹ chăm sóc đây?"
Chính Quốc nghe ra trong lời nói của Thái Hanh có gì đó, nhưng cậu không trả lời, vừa nằm xuống giường, thì nhận được tin nhắn của Thái Hanh trong điện thoại.
Thái Hanh đầu tiên gửi cho cậu một sticker: [ Em đang ở nhà chăm sóc con, anh ở ngoài làm việc không cần lo lắng cho tụi em đâu. ], sau đó hỏi:
[ Buổi hẹn hò hôm nay với hôm qua, mày chấm bao nhiêu điểm? ]
Chính Quốc cảm thấy người bình thường khi đang trong quá trình theo đuổi vẫn chưa xác định mối quan hệ, sẽ không hỏi đối phương có hài lòng về buổi đi chơi với nhau không, mà nên ngầm bày tỏ rằng đi chơi rất vui, hy vọng lần sau chúng ta có thể đi chơi cùng nhau nữa.
Nhưng hiển nhiên Thái Hanh không nằm trong phạm vi của người bình thường này, Thái Hanh dò dẫm từng bước, muốn biết hết tâm tư trong lòng cậu.
Chính Quốc trở mình trên giường đáp: [ Bí mật. ]
Chính Quốc đặt điện thoại xuống, nhớ lại vẻ mặt của Thái Hanh khi cậu bất ngờ chạm vào yết hầu của hắn lúc ăn cơm với nhau.
Cậu dám khẳng định hành động này hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Thái Hanh, thế nên biểu cảm đầu tiên của Thái Hanh mới có chút ngơ ngác và không thể tin được.
Và rồi, sự hoài nghi chậm chạp đó biến thành sự ngạc nhiên.
Hắn cũng thích được cậu đối xử như vậy sao?
Tuy nhiên, Thái Hanh đã tiếp xúc với tay của cậu rất nhiều lần, vì vậy việc không tránh né khi bị cậu chạm vào tay cũng không phải là điều khó hiểu.
Còn việc chạm vào những bộ phận khác, chẳng hạn như... đôi môi mà Thái Hanh chưa từng chạm vào trước đây thì sao?
Chính Quốc mím môi, kéo chăn trùm lên đầu.
______________________
Những ngày lên lớp vẫn bận rộn như cũ, phòng học nào cũng chật kín người, hết giờ học ai cũng phải xuống lầu, trừ phi phải đợi trong lớp mười hai đến mươi phút, chờ những người khác về hết thì mới vắng.
Chính Quốc không có chứng ám ảnh sạch sẽ, không thể chạm vào người khác, cho nên đã quen với việc bị chen chúc. Cậu chuẩn bị rời đi, lúc lấy điện thoại ra kiểm tra thì phát hiện hơn 20 phút trước Thái Hanh đã gửi cho cậu mấy tin nhắn.
[ Hôm nay tao cũng học ở toà số 3. Tao ở tầng 6, nên mày xuống dưới sảnh chờ tao nha. ]
Phòng học của Chính Quốc ở tầng 4, cậu nhắn lại [ Được ], sau đó thong thả đi ra ngoài.
Cầu thang quả nhiên rất nhiều người, đa số đều lười chờ thang máy nên chọn đi cầu thang bộ, dòng người đông đúc đến mức đi chỉ được mấy bước, thì Tiểu Béo và Văn Kha vốn đang ở bên cạnh cậu đã mất tiêu.
Ở hoàn cảnh này, bị người khác đụng vào vai, hay chạm vào tay là chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn, Chính Quốc khi bị chạm tay cũng không nghĩ ngợi gì.
Sau đó, đầu ngón tay của cậu bị chạm vào một lần, rồi lại bị chạm một lần nữa.
Đó không phải là lực chạm của vô tình, mà là bị chạm nhẹ một cái, giống như một cọng lông vũ lướt nhẹ vào đầu ngón tay cậu vậy.
Liên tiếp bị đụng mấy lần, toàn là lực như nhau, cuối cùng Chính Quốc cũng cảm giác được có cái gì đó không đúng, cau mày quay đầu lại.
Bên trái cậu không có ai, người luôn chạm vào tay cậu chỉ cách cậu một bước ngắn, người này cao lớn, có ngoại hình nổi bật, tựa như là hạt trong bầy gà vậy.
Thấy Chính Quốc quay đầu lại, người kia nhướng mày, vẻ mặt kinh ngạc: "Ôi, thật trùng hợp, đây không phải là bạn học Chính Quốc sao?"
"Ha ha," lông mày đang nhíu chặt của Chính Quốc giãn ra, "Đúng là trùng hợp thật."
Thái Hanh đứng phía sau cậu một bước nhỏ thì tiến lên phía trước, đứng bên trái cậu.
Bàn tay lúc nãy chỉ thỉnh thoảng chạm vào đầu ngón tay của cậu, thì bây giờ vì chen chúc mà hai mu bàn tay dính sát vào nhau, cổ tay va vào cổ tay.
Nếu giữa hai người xa lạ mà có tiếp xúc như vậy, chắc chắc một trong hai người sẽ thu tay về trước ngực ôm sách, hoặc đút thẳng tay vào túi quần, để tránh chuyện xấu hổ tương tự xảy ra lần nữa.
Nhưng bây giờ, không ai thu tay lại.
Ngón trỏ của Chính Quốc nhẹ nhàng cong lại, còn ngón trỏ của người kia chen vào giữa các ngón tay, quấn quanh các đốt ngón tay cậu. Thấy cậu không phản kháng gì nhiều, hắn từ từ mạnh dạn hơn nắm lấy ngón trỏ của cậu.
"Ở đây nhiều người quá, chật đến mức cũng không có chỗ để tay." Thái Hanh ghé sát tai Chính Quốc, "Bạn học Điền cho mình để tay ở đây được chứ?"
Chính Quốc liếc nhìn Thái Hanh, nhưng không nói gì, tay cậu trực tiếp bị nắm lấy.
Mấy người theo đuổi có ý đồ xấu xa sẽ không buông tha bất kỳ cơ hội có thể tiếp xúc nào, họ nắm tay nhau giữa dòng người chen chúc, tựa như đang tiến hành một giao dịch bí mật vậy.
______________________
Thời gian sau giờ học khá nhàn nhã, hôm nay bọn họ không có bài tập, Tiểu Béo và Văn Kha hớn hở ra ngoài chơi, để lại mỗi Chính Quốc và Thái Hanh trong ký túc xá.
Thái Hanh đang tắm, còn Chính Quốc thì ngồi trước bàn học nhìn tay của mình.
Nắm tay nhau trên cầu thang tựa như một giấc mơ, Thái Hanh chủ động tấn công, cùng nhau dẫn dắt cậu vào giấc mộng của ngày xưa.
Thái Hanh rất thích nắm tay, nhưng bạn bè con trai bình thường sẽ không nắm tay nhau, vậy nên cậu và Thái Hanh chỉ là bạn bè bình thường cũng sẽ không nắm tay.
Khi đó Thái Hanh ở trong mắt cậu vẫn sẽ duy trì hình tượng soái ca lạnh lùng, tóm lại là sau này sẽ không dính nhau như sam. Làm bạn với tên lạnh lùng Thái Hanh, hơn nữa còn biết Thái Hanh là người kỳ thị đồng tính, cho dù có quan hệ tốt với Thái Hanh, cậu cũng sẽ hiếm khi có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với Thái Hanh.
Lúc tiếp xúc cơ thể bắt đầu tăng lên, hình như là khi lớp họ thắng một trận bóng khó nhằn hồi cấp 3, lúc đó cậu đã vui vẻ ôm Thái Hanh sau khi chiến thắng.
Đó là lần đầu bọn họ tiếp xúc thân mật như vậy, lúc bị cậu ôm lấy cả người Thái Hanh đều sửng sốt, sau khi ý thức được cậu lập tức buông Thái Hanh ra, nhưng Thái Hanh thế mà lại chẳng nói gì cả.
Sau khi trận đấu kết thúc, cậu và Thái Hanh cùng nhau trở về ký túc xá, sau khi tắm rửa xong xuôi, Thái Hanh đột nhiên không vui nói với cậu: "Tôi còn chưa phản ứng kịp, còn chưa đáp lại ăn mừng với cậu, sao cậu lại buông tôi ra rồi?"
Khi đó Chính Quốc không hiểu được mà hỏi: "Nếu vậy thì để tôi ôm cậu lại lần nữa nha?"
"Cũng không phải không được." Thái Hanh nói.
Vì vậy cậu lại ôm Thái Hanh, lần này Thái Hanh cũng đã đáp lại cậu.
Kể từ đó, cậu tiếp xúc thân thể với Thái Hanh ngày càng nhiều, và cậu cũng trở thành người bạn thân nhất của Thái Hanh.
Lần cuối cùng họ trực tiếp nắm tay nhau đi trên đường là khi họ còn là bạn bè, giờ đây quan hệ giữa hai người đã không còn giống như lúc trước nữa rồi.
Thái Hanh đang thử cậu, và cậu cũng đang thử Thái Hanh.
Chính Quốc bật laptop lên, chọn một chương trình tạp kỹ rồi ngồi vào bàn xem.
Sau khi Thái Hanh tắm xong, hắn lẳng lặng đứng sau lưng Chính Quốc, cuối cùng kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh cậu: "Xem tạp kỹ một mình chẳng có gì thú vị cả, tao xem cùng mày nha."
Chính Quốc đẩy laptop vào giữa hai người họ để Thái Hanh có thể thấy rõ hơn.
Đây là một chương trình tạp kỹ về tình yêu, hiện đang phát sóng đến khúc nữ khách mời vô tình rơi xuống một cái hố nhỏ và được nam khách mời kéo lên, sau đó người nam đã liên tục nắm tay người nữ để tránh việc cô ngã lần nữa.
Sau khi kết thúc cảnh đó thì máy quay chuyển sang đoạn phỏng vấn vị nữ khách mời, cô nàng mỉm cười với đôi mày cong cong: "Anh ấy vẫn luôn nắm lấy tay tôi mãi không buông, khiến cho tôi thật sự rất rung động.".
"Người ta như thế mới là bình thường, nắm tay một cái đã mặt đỏ tim đập." Chính Quốc nói, "Tôi với cậu nắm tay nhau thì tựa như tay trái nắm lấy tay phải vậy, thói quen rồi."
Thấy chủ đề đã chuyển sang chuyện sự khác biệt giữa họ và các cặp đôi bình thường, hơn nữa còn chuyển tới vấn đề tình bạn, Thái Hanh vội cắt ngang: "Mày đang nói cái gì vậy, tao không có tay trái nắm tay phải gì cả, mày đừng có nói tào lao."
Thái Hanh bắt chước giọng điệu của nữ khách mời: "Khi Quốc Quốc nắm tay tôi, tôi cũng rất rung động."
Chính Quốc không nói là có tin hay không tin, hai người tiếp tục cùng nhau xem tạp kỹ.
Màn hình laptop tràn ngập bong bóng tình yêu màu hồng, còn bên ngoài màn hình, đầu ngón tay Thái Hanh lại lần nữa thần không biết quỷ không hay mà chạm vào đầu ngón tay Chính Quốc.
Hành động của Chính Quốc chính là tuý ông chi ý bất tại tửu, ngoài mặt cậu vẫn giả vờ nghiêm túc xem chương trình tạp kỹ, vờ rằng cậu không hề nhận thấy Thái Hanh đang càng lúc gần cậu hơn.
(Tuý ông chi ý bất tại tửu: ý của Tuý Ông không phải ở rượu. Là một phép ẩn dụ cho những hành động thầm kín, diễn đạt ý tứ không phải ở đây, mà là ở khía cạnh khác; ý không ở trong lời, mà có dụng ý khác.)
Lại gần hơn, cậu muốn gần hơn nữa, gần đến mức chỉ cần một cái quay đầu là có thể cho Thái Hanh một nụ hôn.
Đây là lần đầu tiên Chính Quốc làm chuyện này, tra điểm thi đại học cũng không có căng thẳng như bây giờ.
Lỡ như Thái Hanh sợ hãi đẩy cậu ra thì phải làm sao?
Lỡ như Thái Hanh không khống chế được phản ứng muốn nôn ra trong tiềm thức, thì cậu nên biểu hiện như thế nào đây?
Lỡ như Thái Hanh bị dọa đến mức té ra khỏi ghế ngã đập đầu xuống đất thì phải làm sao?
Chính Quốc mím môi, lặng lẽ dùng một chân giữ ghế của Thái Hanh lại.
... Đây là lần đầu tiên cậu làm một chuyện như vậy.
Căng thẳng.
Nam khách mời trên màn hình đang bí mật chuẩn bị một món quà bất ngờ cho nữ khách mời nên đã hành động rất cẩn thận, nói chuyện cũng toàn dùng hơi để nói.
Chính Quốc giống như là bị bầu không khí trên màn hình lây nhiễm, cũng dùng hơi để nói: "Mày có thấy người nam khách kia đẹp trai không?"
Thái Hanh nghe không rõ, nghiêng đầu: "Mày nói cái gì?"
"Tao nói..." Chính Quốc không phát hiện Thái Hanh đã tới gần mình như vậy, quay đầu qua, môi cậu lướt nhẹ qua môi Thái Hanh, lướt qua gò má, rồi cuối cùng dừng lại ở vành tai.
Vành tai Thái Hanh lành lạnh, Chính Quốc cố hết sức bình tĩnh nghĩ về một chuyện vô nghĩa.
Để đảm bảo cậu có thể nhìn thấy toàn bộ biểu cảm và phản ứng trên khuôn mặt của Thái Hanh, Chính Quốc nhanh chóng lùi về sau, sau đó nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Thái Hanh lúc nào cũng giỏi chơi mấy trò lưu manh, mặt dày, thế nhưng lúc này khuôn mặt và bên tai lại có những vết đỏ kỳ lạ.
Biểu cảm trên mặt hắn trống rỗng, như thể hắn không nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, Chính Quốc cẩn thận quan sát cũng thấy mặt mình có chút nóng.
Thái Hanh đột ngột đứng dậy, trên mặt càng thêm kỳ lạ.
Hắn vừa đứng lên, Chính Quốc lập tức phát hiện có gì đó sai sai.
Thái Hanh tiến lại gần cậu một bước, tỏa ra nồng nặc mùi nguy hiểm, Chính Quốc cũng từ trên ghế đứng lên, lui về phía sau một bước.
Chuông báo động reo lên inh ỏi, Chính Quốc nuốt nước bọt.
... Cậu cảm thấy mình không nên ở lại đây nữa mà nên để không gian riêng cho Thái Hanh.
Cậu đã nghĩ ra rất nhiều trường hợp trước đây, nhưng không có cái nào trong số chúng là phát triển đến mức này.
Thái Hanh khi đã cong với Thái Hanh khi còn là trai thẳng không giống nhau, ít nhất là đối với cậu thì độ nguy hiểm hoàn toàn khác biệt, trước đây cậu cũng không có nghĩ tới vấn đề này.
Cậu phải thừa nhận rằng cậu có một chút bối rối.
Cậu nhìn về phía cánh cửa, Chính Quốc lùi về sau hai bước, rồi tông cửa chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro