Mười Lăm
Hanh bàng hoàng:
- Có phải là ba cháu không?
Ông giáo nhẹ gật đầu:
- Rất tiếc là... đúng như vậy!
- Không thể nào!
Hanh kêu lên và đứng bật dậy. Anh lặp lại:
- Ba cháu chết đã lâu, mà ông cũng không thể nào dính tới những người đó!
Ông giáo Thái cũng đứng lên, ông bước vô phòng riêng, lát sau trở ra với một bức ảnh đã khá cũ cầm trên tay, đưa cho Hanh và hỏi:
- Cháu xem ảnh này có phải là cháu và ba cháu không?
Vừa cầm tấm ảnh xem, Hanh đã hoảng thốt kêu lên:
- Ba con đây mà!
Trong ảnh, Hanh chụp với cha hồi năm anh mới lên mười tuổi, tức trước khi cha chết năm sáu năm.
- Sao bác có tấm ảnh này?
- Bác đào lên được từ dưới gốc cây như vừa kể, cùng với hai chiếc vòng bạc!
Hanh càng kinh ngạc hơn:
- Sao tấm ảnh này lại ở dưới gốc cây?
Ông giáo Thái trầm giọng xuống:
- Điều này là như bác nói lúc nãy, nó dính tới một lời nguyền.
- Lời nguyền của ai?
- Của người tên Xuân Hương nào đó. Nhưng rủi là nó lại ứng vào nhà của bác, vào đúng đứa con duy nhất của hai bác, thằng Chính Trực!
Ông ngừng lại một lúc rồi giải thích tiếp một cách cặn kẽ:
- Ba cậu ngày trước có quan hệ tình cảm với một người con gái tên Xuân Hương. Chẳng hiểu thế nào mà cô gái ấy nửa chừng xuân gãy cánh thiên hương. Cô gái yểu mạng đó chẳng hiểu sao lại hận thù cha cậu và tìm cách báo oán mà chưa có dịp. Ngôi nhà này trước kia là của một ông Đốc phủ sứ, sau bán lại cho tôi. Có lẽ sự trùng hợp ngẫu nhiên đã khiến chúng tôi dính vào vụ này. Có nghĩa là chúng tôi bị dính vô điều rắc rối mà đúng ra là của ba cậu. Có lẽ oan hồn cô Xuân Hương đó lầm tưởng tôi là cha cháu, cho nên mới báo thù ngay đứa con đầu lòng của tôi...
Hanh chận ngang:
- Rồi đứa bé mà sau này là Chính Quốc thì sao?
Bà giáo Thái chen vô:
- Đó là... đứa con cõi âm, do oan hồn cô Xuân Hương tạo ra để báo oán! Đấy là sự hiểu lầm mà vợ chồng tôi phải lãnh đủ. Như nhà tôi vừa kể, âm hồn nghĩ chồng tui là cha cháu, ông Kim Thái Hoàng!
Đến phiên ông tiếp:
- Hai cái vòng đó thật ra mang tên Kim Thái Hoàng. Tôi biết là cái vòng của cô Xuân Hương đã làm và báo oan sai người, cho nên tôi mới tìm thầy cúng và được biết cách hóa giải hữu hiệu nhất là phải có thầy giỏi, có khả năng làm ra hai chiếc vòng khác, ghi tên người khác để cho hai đứa bé đeo thay vì đeo đôi vòng mang tên Kim Thái Hoàng. Và như tôi đã nói, tôi đã được người hướng dẫn sang tận Thái Lan để cậy một ông thầy bùa danh tiếng bên đó, nhờ ông ấy gỡ đôi vòng có lời nguyền kia, đem về một đôi vòng mới mang tên Kim Thái Hanh.
- Nhưng sao lại là tên cháu?
- Điều này tôi hoàn toàn không biết, mà là do chính ông thầy người Thái Lan tạo ra. Có thể ông ta làm theo bản năng, cái tên Kim Thái Hanh đối xứng với Kim Thái Hoàng, Hoàng - Hanh, hoặc là do hận thù!
Hanh bỗng hỏi:
- Ông thầy người Thái tên là gì?
- Tôi còn nhớ rất rõ, ông ta là Sinakul Thong Sác!
Hanh sửng sốt:
- Thong Sác! Trời ơi, có lẽ nào...
Tới phiên vợ chồng Giáo Thái kinh ngạc:
- Sao vậy? Cháu biết người này?
Hanh lắp bắp:
- Đó là... là người quen cũ của mẹ cháu! Ông ta ngày xưa làm thầy ở xứ này, sau thất tình khi mẹ cháu đi lấy chồng nên bỏ xứ ra đi. Mẹ cháu từng kể nhiều lần tên ông ta, ngày còn sống ba cháu cũng đã đôi lần đi tận Thái Lan để tìm, bởi giữa hai người có mối hiềm khích từ xa xưa...
Bà giáo Thái bịt miệng:
- Vậy thì đúng rồi! Thảo nào khi ông nhà tui tìm sang đó, sau khi kể chuyện thì ông ta tự ý làm đôi vòng khác, khắc tên Kim Thái Hanh lên đó. Có lẽ ông ta nhằm trả thù, muốn hại giọt máu kẻ tình địch của mình!
Hanh ôm đầu rên rỉ:
- Trời ơi, sao người ta lại nhẫn tâm, báo thù ngay trên một đứa trẻ con như cháu?
Hanh muốn bỏ đi, anh định về nhà hỏi mẹ đôi điều nhưng vừa lúc ấy ông giáo Thái gọi lại và nói thêm:
- Bác còn chưa nói hết cho cháu nghe, khi được mười tuổi thì thằng Chính Trực của bác bỗng ngã bệnh. Nằm dưỡng bịnh được mấy ngày thì một hôm nó biến mất cho đến ngày nay. Sau hơn một năm chờ đợi trong vô vọng thì một đêm kia bác mơ thấy nó hiện về kêu gào thê thảm. Bác hỏi thì nó chẳng những không kể nguyên nhân mà lại chỉ thẳng vào mặt bác mắng xối xả, bảo rằng bác nuôi con người khác, bỏ bê nó. Bác nói gì nó cũng không nghe và trước khi nó đi nó còn lớn tiếng hăm dọa là sẽ khiến cho vợ chồng bác thê thảm mới hả dạ!
Bà giáo Thái lại phải tiếp sức với chồng kể tiếp, bởi kể tới đó thì do quá xúc động nên ông giáo Thái không còn đủ sức nói nữa:
- Sau đó bác mới hiểu ra, do khi đem hai chiếc vòng từ Thái Lan về, thay vì cho cả hai đứa trẻ đeo như lời dặn của ông thầy Thong Sác, đằng này chỉ cho có một mình thằng Trực đeo, chỉ vì nó là con ruột của mình, chúng tôi muốn bảo vệ nó.
Hanh buột miệng:
- Có nghĩa là hai bác có ý muốn bỏ rơi Chính Quốc!
Bà giáo Thái thật lòng:
- Quả là có như vậy, nhưng không phải chúng tôi bỏ rơi thằng Chính Quốc, mà đúng hơn là sợ... Bởi ông Thong Sác đưa hai cái vòng đó và dặn kỹ rằng khi lớn lên chỉ đứa nào trong hai đứa mà được lời cầu hôn trước thì sẽ tồn tại, đứa còn lại sẽ khó toàn mạng. Do đó mà chúng tôi chỉ cho thằng Trực đeo một chiếc vòng, còn chiếc kia thì đem chôn dưới đất. Không ngờ...
Ông giáo Thái nói:
- Không ngờ thằng Trực chết mất xác, mang theo chiếc vòng đang đeo trong tay. Từ đó vợ chồng tôi nghĩ rằng con ruột của mình đã chết rồi thì còn giữ gìn gì nữa, nên tình cảm có chuyển sang cho thằng Quốc. Bởi dẫu sao thì vợ chồng tôi cũng nuôi nó từ tấm bé và suốt thời gian dài như vậy chẳng hề phát hiện nó có chút gì là con của ma quỷ cả. Có lẽ vì vậy mà vong hồn thằng Trực sinh ra oán hận chúng tôi, cho là chúng tôi không thương nó!
Hanh vẫn còn thắc mắc:
- Nhưng sao hai bác lại xây cái nhà mồ mà trong đó có cả mộ của hai anh?
Bà giáo Thái chợt khóc nức nở:
- Là bi kịch mà vợ chồng tôi phải nhận lãnh đó, chớ đâu phải Iàm theo ý muốn đâu. Đầu tiên thằng Trực hiện về buộc vợ chồng tôi phải xây một cái mộ dành cho... Thằng Quốc! Tôi hỏi sao thằng Quốc còn sống mà lại xây mộ thì nó bảo rằng nó muốn thằng Quốc chết theo nó và phải bị nhốt trong một nhà mồ như vậy và nó sẽ là người canh giữ không cho thằng Quốc sống, kể cả trong thế giới vô hình! Thì ra khi bị oan hồn cô Xuân Hương hại chết, nó trở thành ma nên linh ứng và nguy hiểm hơn cả oan hồn của Xuân Hương và nó quay lại trả thù ngay cả giọt máu rơi của ma là Chính Quốc!
- Nhưng tại sao trong nhà mồ có tới hai mộ huyệt cho cả hai anh?
Ông giáo Thái lắc đầu:
- Tôi cũng chẳng biết tại sao. Bởi khi vừa xây xong ngôi mộ dành cho Chính Quốc thì ngay sáng hôm sau đã thấy có thêm ngôi thứ hai mà chẳng biết ai xây.
Bà giáo Thái thì quả quyết:
- Chắc chắn là vong hồn cô Xuân Hương rồi! Bởi mấy đêm liền tôi đều nghe tiếng cãi vả bên ngoài vườn, lắng nghe kỹ tôi nhận ra trong hai người cãi có tiếng của Chính Trực. Nó cãi với người tên Xuân Hương. Thì ra khi chết thành ma thì thằng Trực không còn sợ người bắt hồn nó nữa, mà ngược lại nó đâm ra muốn diệt luôn cái mầm mống của Xuân Hương. Nó bây giờ hầu như chẳng còn biết phân biệt ai là ai hết!
Hanh nhớ lại khi hai chiếc vòng chạm nhau thì Chính Trực ngã lăn ra rồi bốc cháy, anh kể cho ông giáo Thái nghe. Vừa nghe xong ông nói liền:
- Bác đã nghe cháu kể rồi, do vậy khi ra khỏi nhà mồ bác mới dùng hai chiếc vòng để khóa cửa lại. Theo bác, cách ấy sẽ khống chế được cả hai, bởi hai chiếc vòng đều là sản phẩm của ông thầy yểm bùa nổi tiếng, nó có khả năng triệt tiêu luôn những oan hồn uổng tử lộng hành.
Hanh nhìn hai người, dè dặt hỏi:
- Nhưng sao hai bác lại bị nhốt trong nhà mồ, mà lại nằm trong hai cái mộ huyệt đó? Vậy xác hai anh ở đâu?
- Cả hai đều không có xác, thằng Trực thì đã mất xác ngay lúc còn nhỏ, còn thằng Quốc thì cách đây một năm cũng đã mất tăm, nghe nói chết trôi. Nhưng vong hồn hai đứa thì lúc nào cũng bám theo vợ chồng bác, cứ thúc giục bác phải tìm chồng cho chúng, mà nhất thiết phải là người con của ông Kim Thái Hoàng thì chúng mới chịu!
- Vậy ra hai bác tìm được cháu và gạt cho cháu tới để sa vào chiếc bẫy của hai cậu con trai nhà bác?
Ông giáo Thái buồn bã lắc đầu:
- Hai bác chỉ muốn được yên thân thôi! Còn đưa cháu tới đây thì bác làm sao biết cháu là ai, ở đâu mà gọi tới. Chuyện này là do các hồn ma hoặc là do... mẹ cháu!
Hanh bài bác ngay:
- Mẹ cháu làm sao hại con mình mà đưa cháu tới đây? Nhất định là có uẩn khúc gì đây.
Hanh dứt khoát bỏ đi, anh về nhà. Thấy Hanh trở về chị người làm Hai Chanh mừng khôn xiết:
- Bà tỉnh lại lâu lắm rồi, cứ hỏi cậu đi đâu, tui đoán là cậu qua nhà Chính Quốc nên nói đại. Bà hoảng hốt cứ đòi theo qua bên đó, nhưng do hai chân còn quá yếu đi không được nên bà cứ nằm đó khóc gào, cứ hối tui đi kêu cậu về, đừng ở bên cái nhà ma quỷ đó. Mà nhà nào là nhà ma quỷ vậy cậu?
Hanh không tiện nói ra nên anh giục chị ta:
- Chị đi rước thầy thuốc về trị bệnh cho má tôi đi.
Đợi cho Hai Chanh đi rồi Hanh mới ngồi xuống hỏi mẹ:
- Má nói cho con biết ông Thong Sác hiện giờ ở đâu?
Câu hỏi bất ngờ đó khiến bà Dung giật mình:
- Sao... sao con hỏi chuyện đó? Ông ấy thì có dính gì tới nhà ta nữa đâu...
Hanh nghiêm giọng:
- Con biết hết rồi, chính ông ta đã yểm bùa nhà mình, tính hại chết con để trả thù việc má bỏ ông ta đi lấy ba con ngày trước!
Bà Dung càng lúng túng:
- Ai... ai nói với con chuyện đó?
- Thì chính việc má xui con đi hỏi vợ đúng nhà vợ chồng ông giáo Thái đã nói lên điều đó rồi! Má, tại sao má đưa con vô chỗ chết?
Bà Dung ôm mặt khóc, hồi lâu sau mới nói:
- Việc ấy má hoàn toàn không làm. Mà là do... chính mấy cái vong hồn của hai thằng con trai đó nó xúi má, nó giục má phải đi hỏi vợ cho con bằng được!
Hanh kể lại chuyện biết được bên nhà giáo Thái cho mẹ nghe và lắc đầu bảo:
- Điều đó không đúng! Bởi theo lời nguyền thì một trong hai anh mà nhận được lời cầu hôn trước thì người còn lại sẽ chết, mà chắc gì khi con qua đó lại cầu hôn ai theo ý của họ. Như vậy hai oan hồn đó đã có người đứng sau lưng. Có thể là cô Xuân Hương, mà cũng có thể là... ông Thong Sác?
Bà Dung trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Má nghĩ chắc là như vậy. Và đứa con trai được hậu thuẫn mạnh hơn đã thắng, đã được con ngỏ lời cầu hôn. Bởi vậy đứa kia mới chết lần thứ hai.
- Má nói anh Trực?
- Chính Trực là người thua cuộc, còn người thắng như lời con kể thì đã chiếm được tình cảm của con. Cậu ấy...
Hanh hốt hoảng:
- Như vậy con đã...
Anh không dám nói mình đã có hôn ước với Chính Quốc, với hồn ma, nên lắp bắp:
- Con... con...
Bà Dung giọng rầu rĩ:
- Dẫu là ai thắng thì con cũng phải chết, bởi có ai yêu hồn ma mà được như ý đâu...
Lời bà chưa dứt thì bỗng có một giọng nói vang lên ngay trong nhà:
- Cũng có ngoại lệ chớ má! Người đó là con đây.
Cả hai quay lại và điếng hồn khi thấy Chính Quốc đứng phía sau họ. Trông sắc mặt tươi thắm kèm nụ cười khả ái, Hanh giật mình:
- Em... à mà cậu không sao chứ?
Quốc nũng nịu:
- Từng kêu em là em ngọt xớt, mà bây giờ lại cậu này cậu nọ nữa rồi! Bộ anh nói không còn chiếc vòng hôn ước thì mọi việc xóa bỏ hay sao?
- Nhưng...
- Em tuy là hồn ma, nhưng với nỗi oan ức lớn mà mẹ nuôi em đã mang nên em không thể về với cát bụi như họ được, mà em phải... kết thành nhân duyên với anh!
Hanh lắp bắp hỏi:
- Em là... là con của cô Xuân Hương?
Anh lắc đầu:
- Em và cô ấy không hề có quan hệ máu thịt gì cả! Em là một đứa con bị bỏ rơi trong nhà bảo sinh đúng vào lúc bà giáo Thái sinh con, rồi em bị ghép vào chung giường với con bà Giáo.
- Ai đã làm chuyện đó?
Hanh hỏi với giọng nghi ngờ, Chính Quốc đáp có vẻ thành thật:
- Em không hề biết, nhưng chắc chắn là có người sau lưng điều khiển em và có ý muốn cho em gặp được anh, như vừa rồi...
- Người đó là cô Xuân Hương?
Quốc vẫn lắc đầu:
- Em cũng không rõ, nhưng mới đây thì có một người ra mặt giúp em, đưa em ra khỏi nhà, tránh phải đối đầu với oan hồn của Chính Trực. Nhờ vậy mà em còn sống đến ngày nay.
Hanh trố mắt kinh ngạc:
- Cậu là người sống?
Chính Quốc cười, gật đầu:
- Là người sống như anh!
Hanh lắc đầu:
- Không thể tin dược! Người sống mà đột nhập vào phòng người khác dễ như bỡn, biến đi như gió là sao?
Chính Quốc đáp:
- Đó là do em bị người ta sai khiến. Mọi điều là do họ...
Bà Dung nhìn Chính Quốc từ đầu đến chân, vẻ sợ hãi vẫn còn nguyên:
- Cả hai chàng trai nhà ông bà Giáo đều là ma, chớ đâu có ai là người! Tôi không tin...
Chính Quốc vẫn giữ sự bình tĩnh:
- Vậy mà đây là sự thật! Và chỉ có một người nói thì bác sẽ tin thôi.
Vừa khi ấy có một tiếng tằng hắng phía sau, bà Dung và Hanh quay lại nhìn và kinh ngạc. Nhất là bà Dung, sững sờ trước con người mới vừa xuất hiện đó, bà lắp bắp:
- Ông... ông là...
- Mới có mười lăm năm không gặp mà bà đã quên rồi sao. Thảo nào...
- Thong Sác!
Nghe mẹ kêu cái tên đó Hanh trố mắt nhìn người đàn ông vừa vào, anh cũng lắp bắp:
- Ông... là...
Người đàn ông ăn mặc theo phong cách Thái Lan, nghiêm giọng nói:
- Tôi là Thong Sác! Là...
Ông ta chưa kịp nói thì bà Dung đã chận lại:
- Không được nói! Ông không đủ tư cách nói ra điều đó!
Nhưng Thong Sác vẫn nói:
- Đã đến lúc tôi không được quyền giữ riêng cho mình nữa rồi. Tôi sẽ nói...
Ông quay sang Hanh, nhìn anh với cặp mắt thật trìu mến:
- Hanh, ba đây mới chính là ba ruột của con đây!
Hanh nghe như có tiếng sét bên tai, anh run run hỏi:
- Ông... điên rồi hay sao?
- Không điên! Bởi nếu ta điên thì vừa rồi ta đã không nhanh tay cứu được con khỏi sự trừng trị của Chính Trực. Việc làm cho nó tan thành khói là do ta làm, chớ đâu phải tự dưng mà nó như vậy sao! Cũng như nếu ta không vì con thì đâu liều mạng với oan hồn dữ dằn của Xuân Hương. Vừa vĩnh viễn đuổi cô ta đi, lại vừa giành lại người con trai có duyên số với con, Chính Quốc đây!
Trong lúc Hanh còn đang hoang mang, bán tín bán nghi thì bỗng mẹ anh thở dài rồi lên tiếng:
- Ông ấy nói đúng đó con!
Hanh kinh hãi:
- Sao lại có chuyện này?
Ông Thong Sác tiếp lời:
- Ngày mẹ con bỏ ta đi lấy chồng, tức ông Kim Thái Hoàng, cũng là lúc bà ấy đã có thai được hai tháng. Con là cái thai ấy! Không tin thì hỏi mẹ con coi...
Hanh đưa mắt nhìn mẹ và nhận được cái gật đầu của bà. Trong lúc đó thì giọng ông Thong Sác đều đều:
- Ta quả thật có hận thù với ba kế của con, nên lúc đầu có ý báo oán. Nhưng gần đây khi chứng kiến cảnh con và mẹ con khổ sở, lo âu, nên ta kịp nghĩ lại. Ta đã hối hận và quyết làm cái gì đó để chuộc lỗi...
Ông đứng lên, đưa cho Hanh và Quốc mỗi người một chiếc vòng bạc còn mới, nói bằng giọng chân thành:
- Vật này mới đúng là của hai con. Nó thuần túy là những chiếc vòng hạnh phúc, vòng hôn ước theo phong tục của người Thái. Vậy hai con hãy đeo cho nhau đi, nó hoàn toàn không nguy hiểm gì hết. Đeo vào sẽ được hạnh phúc dài lâu và còn... trị được tà ma nữa!
Ông nói xong bước đi thẳng không nhìn lại. Bất chợt nghe bà Dung kêu lên thảng thốt:
- Anh Thong Sác!
Nhưng ông ta đã biến rất nhanh ngoài đầu ngõ. Hanh đưa tay mình cho Quốc đeo chiếc vòng và chính anh cũng đeo cho nàng. Họ hoàn toàn bình yên sau khi đeo vòng vào...
--------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro